Edit: Châu || Beta: Bông
Trên xe, Sầm Tuế Tuế lướt Weibo, xem tin mới nhất từ tài khoản chính thức của đoàn phim《Tìm Em》, cô chia sẻ bài, đồng thời kèm theo biểu tượng vẻ mặt [đẩy đẩy kính mắt].
– Ồ? Chị gái có ý gì đây? Bảo mọi người đoán sao? – Mị đợi từ lúc chuẩn bị thử vai cơ, a a a a, bao giờ mới chiếu phim đây! – Tuế Tuế cố lên!– Chắc chỉ mình tớ hỏi câu này nhỉ, trên poster là Sầm Tuế Tuế và Thẩm Chấn Hiên à? – Chị gái không chỉ có vóc người đẹp, mà tay cũng cực đẹp nhé! Sầm Tuế Tuế lướt bình luận, khẽ cười thành tiếng. Giản Sóc ngoảnh sang: “Đang xem gì thế?”
Cô hào phóng giơ màn hình điện thoại cho anh xem, “Này, khen tay em đẹp đấy.”
Giản Sóc nhìn áp phích quảng cáo, rồi cúi đầu duỗi tay mình ra, đặt cạnh tay Thẩm Chấn Hiên trên ảnh, “Cái nào đẹp hơn?”
“Đồ trẻ con.” Cô cười nhạo, “Anh từng này tuổi rồi mà còn tị với đứa trẻ à, Thẩm Chấn Hiên nhỏ tuổi hơn anh nhiều đấy.”
Giản Sóc nắm chặt tay Sầm Tuế Tuế, năm ngón tay luồn vào giữa các ngón tay cô, “Tuế Tuế, chừng nào em về đoàn phim?”
Sầm Tuế Tuế nghiêng đầu tựa vào anh, “Ngày mai, đạo diễn Lâm cho em nghỉ thêm một ngày, sáng sớm mai chị San San và Tiểu Nguyệt sẽ đến đón em.”
“Anh đưa em nhé.”
“Không cần đâu.” Cô nhìn anh, “Anh đừng đưa, tự em đi là được rồi, bằng không chúng ta lại đưa đưa tiễn tiễn, lâu lắm.”
Giản Sóc mất hứng thấy rõ. Sầm Tuế Tuế cười trộm, nhẹ nhàng nói, “Không sao đâu, em quay xong rất nhanh thôi.”
Anh còn chưa chịu nói chuyện, cô cười nhẹ, nói tiếp, “Em đi quay chuyện xưa của anh còn gì, anh mà còn như vậy, em không vui đâu.”
“Em không vui cái gì?” Anh lườm cô, “Đoàn phim có lắm trai đẹp như vậy, anh mới phải không vui đây này”
Sầm Tuế Tuế ngạc nhiên. Giản Sóc đang ghen à?
Cô cười, giơ tay xoa mặt anh, “Anh đẹp trai nhất, trong lòng em, không ai có thể đẹp trai hơn anh, được chưa?”
Giản Sóc nhếch môi, kéo tay cô xuống, “Thế còn tạm được.”
“Đáng ghét.” Sầm Tuế Tuế cười, nắm ngược tay anh.
Giản Sóc nói, “Chúng ta phải nằm viện, tuy hàng ngày Đường Tống đều mang tài liệu tới, nhưng cũng có một số việc anh phải đích thân xử lý, vì thế… chắc anh sẽ không thường xuyên đi phim trường thăm em được đâu.”
“Thật không?”
Giản Sóc nhíu mày, “Sao anh thấy hình như em lại vui thì phải?”
“Em có đâu” cô chối, “Ngược lại, thật ra em rất muốn anh tới thăm, nhưng mỗi lần anh đến, em liền căng thẳng, NG, anh nỡ lòng nhìn đạo diễn mắng em à?”
“Ông ta mà dám!”
Sầm Tuế Tuế bị Giản Sóc chọc cười, ôm bụng ngã vào người anh, “Anh, giờ anh như thanh niên mười mấy ý, sao lại ăn nói như trẻ con thế.”
Giản Sóc vừa bực mình vừa buồn cười. Anh vì cô mới tức giận, mới ghen, thế mà đồ vô lương tâm này lại còn cười.”Cứ cười đi…”
Anh giơ hai ngón tay bóp mũi cô, Sầm Tuế Tuế vội vã xin tha, “Em sai rồi, sai rồi, anh tha cho em đi!”
Giản Sóc hừ một tiếng, lúc này mới tốt bụng buông lỏng tay. Sầm Tuế Tuế xoa lỗ mũi, còn không quên trừng mắt với Giản Sóc. Hai người nhìn nhau, rồi cùng bật cười.
“Bà, bà chủ, đến nhà rồi ạ.” Đường Tống thực sự không muốn cất tiếng chút nào. Thật sự đấy. Nếu không phải lái xe, anh ta thà bịt tai bịt mắt lại từ đầu, không nghe không nhìn thấy mới tốt. Ông chủ kiểu gì thế này? Lần nào anh ta lái xe, ông chủ cũng ngồi ngay phía sau vung thức ăn cho chó. Mà ông vụng thì ông đóng tấm che lên mà vụng, đây không.
Đường Tống trầm mặc, nói móc mỉa trong lòng đến hơn trăm câu, nhưng cuối cùng câu dám nói ra, chỉ là câu nói kia “Sếp ơi đến nhà rồi.”
Sầm Tuế Tuế liếc ra ngoài cửa sổ, “Đúng là đến thật.”
Đường Tống nghẹn lời, “Đúng vậy bà chủ, đến ‘thật’.”
Sầm Tuế Tuế quay đầu nhìn Đường Tống, cứ thấy lời người này là lạ. Giản Sóc thì đã mở cửa xuống xe.
“Anh Sóc, chờ em với.”
Giản Sóc lấy va li hành lý ra, “Đường Tống, cậu về đi, tôi và Tuế Tuế tự vào, sáng mai trở lại đón tôi.”
“Vâng, sếp” anh ta chờ xe cửa đóng lại, chỉ để lại câu “Tạm biệt sếp, bà chủ”, rồi đạp chân ga, lái xe đi thẳng.
Sầm Tuế Tuế nhìn theo xe đang đi xa dần, thấy hơi nghi hoặc, “Em có cảm giác, hình như Đường Tống không thích chúng ta ở cùng nhau thì phải?”
Đương nhiên Giản Sóc biết lý do Đường Tống chạy trối chết. “Tuế Tuế,” anh cười gọi cô, “Đi thôi, vào nhà.”
“Vâng”
–
Sau khi vào nhà, hai người ngừng tám chuyện, bắt đầu tập trung dọn dẹp. Dì Trương sẽ đến quét tước theo định kỳ, hai người chỉ cần thu dọn đồ riêng của mình là được.
Phòng để áo, mũ ở bên trong. Sầm Tuế Tuế và Giản Sóc chia sang hai bên, mang theo quần áo của mình.
“Anh Sóc.” Sầm Tuế Tuế nói, “Lần đầu em tới, nhìn phòng để quần áo mà phát sợ đấy”
“Làm sao?” Giản Sóc đang treo áo sơ mi.
Sầm Tuế Tuế cười quay đầu lại, “Giống phòng để đồ trong giấc mơ của em như đúc.”
Giản Sóc cong môi, “Em thích là tốt rồi.”
Sầm Tuế Tuế làm xong trước, liền đến giúp Giản Sóc. “Anh Sóc, lần sau đừng mua nhiều đồ cho em như vậy nhé.” cô vẫn luôn nhìn quần áo, không nhìn anh.
“Tại sao?” anh cảm giác được, dường như cô không thích lắm.
Sầm Tuế Tuế lắc đầu, giơ tay sờ chóp mũi, “Thực ra thì cũng không sao… nhưng em thường đi đóng phim ở ngoài, nhiều đồ như này chẳng biết mặc tới khi nào, anh xem đây, đến nhãn mác còn chưa gỡ ra đây này.”
Cô ngại chưa nói thật, dù sao cũng chỉ là kết hôn theo hợp đồng, coi như từng đồng sinh cộng tử, Giản Sóc đối với cô rất tốt, nhưng hợp đồng chính là hợp đồng. Chính bởi vì anh đối với cô quá tốt, nên cô mới thường xuyên quên mất quan hệ thực sự của hai người.”
“Tuế Tuế.”
“A!” Sầm Tuế Tuế xoa bụng, “Em hơi đói.” Cô nhìn Giản Sóc, “Em xuống tầng làm đồ ăn, anh có ăn không?”
Giản Sóc dừng một chút, gật đầu, “Em xuống trước đi, anh xuống giúp ngay.”
“Vâng, cũng không có gì, không cần vội.” Nói xong, cô nhanh chóng rời đi. Ra khỏi tầm mắt anh rồi, bước chân cô mới chậm lại. Nhớ lại khoảng thời gian ở bệnh viện, cô cười gượng gạo. Lại coi mình thực sự là vợ Giản Sóc rồi.
Mấy phút sau, Giản Sóc xuống hỗ trợ. Sầm Tuế Tuế vẫn mang dáng vẻ nhẹ nhàng tươi tỉnh, nhưng hình như đã thiếu mất một chút gì đó.
Buổi tối hai người cùng nấu ăn, bốn món ăn một món canh, số lượng vừa phải, lần đầu tiên cùng nấu ăn, cuối cùng hai người đều ăn no.
Mười giờ, nhà họ Giản tắt đèn đi ngủ. Trong nhà chỉ có một phòng ngủ chính, vì thế không tránh khỏi phải giải quyết việc chung giường cùng gối. Cũng may, mười mấy ngày ở bệnh viện, cũng đã quen ngủ cạnh người khác, hơn nữa giường trong nhà lớn hơn nhiều so với hai cái giường bệnh ghép lại trong bệnh viện, nếu nằm sát ra mép giường, Sầm Tuế Tuế cũng không sợ mình đụng phải Giản Sóc. Trước khi ngủ, cô liên lạc với Khương San, hai người hẹn hôm sau đi sớm một chút.
Hôm qua Giản Sóc đã thống nhất với Sầm Tuế Tuế là không đi đưa, nên tuy lúc cô rời giường anh đã tỉnh, nhưng vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ. Mãi đến tận khi cô xuống tầng, anh mới đứng dậy, đến đứng trước cửa sổ, kéo rèm ra một khe hẹp, nhìn theo.
–
《Tìm Em》quay phim trở lại sau khi chịu thiên tai lở đất. Đoàn phim tụ lại, bận đến hận không thể chia một phút ra thành hai để dùng. Thời gian eo hẹp, Lâm Xán lại là người có yêu cầu tương đối cao, vì thế cả đám diễn viên đều thấy áp lực.
Hàng ngày, Sầm Tuế Tuế cứ ngủ dậy, ăn cơm xong là lại đi quay phim, tối về ngã xuống giường là lại ngủ, hoàn toàn không có thời gian liên lạc với Giản Sóc, cũng không nhớ đến anh. Trong đầu cô chỉ có Khương Khương, Khương Khương cùng Đoạn Tầm, Đoạn Tầm.
Giản Sóc cũng khá bận, đến lúc có thời gian nhớ tới, hai người mới nhận ra đã hơn một tháng không liên lạc qua lại. Đương nhiên, trong này có yếu tố cố tình hay không thì không ai biết.
–
Tháng Bảy, 《Tìm Em》quay xong cảnh cuối cùng, làm thủ tục đóng máy. Lúc Lâm Xán tuyên bố đóng máy, Sầm Tuế Tuế bật khóc. Trong bốn tháng theo đoàn phim, cô quen biết rất nhiều người, học được rất nhiều, cũng trải qua rất nhiều chuyện. Buổi tối hôm tiệc đóng máy, tất cả đều uống hơi nhiều. Có người khóc, có người cười, cũng có người kêu to như muốn phát tiết. Lâm Xán uống nhiều sinh ra lắm lời, kéo Thẩm Chấn Hiên nói liên tục, luyên thuyên đến nỗi Thẩm Chấn Hiên ngủ thiếp đi cũng không nhận ra. Sầm Tuế Tuế cầm lon bia, ngồi một mình ở dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt mờ dần.
“Tuế Tuế.” Khương San không uống rượu, ngồi ở bên cạnh, “Sẽ tốt thôi.”
Sầm Tuế Tuế cười ra nước mắt, “Chị San San, chẳng qua em thấy hơi lưu luyến thôi.”
“Chị hiểu.” Khương San cũng từng trải qua loại chia tay này, nên chỉ vỗ vai cô, “Nghỉ sớm một chút đi.”
Sầm Tuế Tuế gật đầu, “Vâng.”
–
Đến giữa tháng Bảy, Khương San nhận được kế hoạch quay quảng cáo của Tinh Nguyệt, nhưng vì Sầm Tuế Tuế vẫn chưa quay phim xong, nên Essar cũng rất thông cảm dời lịch cho cô một chút, đương nhiên là không thể muộn quá được.
Ngày Sầm Tuế Tuế trở về nhà từ đoàn phim là ngày 31 tháng 07, mà Tinh Nguyệt bắt đầu quay quảng cáo vào ngày mùng một tháng Tám, có thể nói là không trống ngày nào.
Đường Tống thuộc lòng hành trình của Sầm Tuế Tuế, hơn một tháng qua bị hơi lạnh của ông chủ dày vò, anh ta sâu sắc cảm nhận rằng, được ăn thức ăn cho chó là một chuyện hạnh phúc dường nào. Vì thế, khi anh ta biết Sầm Tuế Tuế về nhà, ngay lập tức liền báo cáo với Giản Sóc.
Trước lúc gọi điện thoại, anh còn hơi băn khoăn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, với bà xã mình còn băn khoăn cái gì? Thế là tổng giám đốc Giản chủ động hỏi han bà xã đáng kính, báo cáo rõ hành trình của mình, hai ngày nữa sẽ về.
Sầm Tuế Tuế cười nói, “Chú ý an toàn nhé, mọi thứ đều tốt.”
“Ừ.”
Sầm Tuế Tuế ngủ một giấc ngon ở nhà, hôm sau, vừa rạng sáng, cô đã dậy tự làm bữa sáng cho mình.
Tám giờ đúng, Khương San tới đón: “Tuế Tuế, tối qua ngủ ngon chứ?”
“Rất ngon ạ.” Cô không nhịn được, khen, “Giường trong nhà cực kỳ thoải mái.”
Khương San trầm mặc chốc lát, “Tuế Tuế, em có nghe câu này chưa?”
“Câu nào?”
“Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của chính mình.”
Sầm Tuế Tuế sửng sốt một chút, rồi bật cười, “Chị San San đáng yêu quá.”
Khương San hắng giọng, “Đừng có cười.”
Ân Tiểu Nguyệt đưa cốc giữ nhiệt cho Sầm Tuế Tuế, “Chị, em cho thêm ít mật ong, chị thử đi.”
“Cảm ơn Tiểu Nguyệt.” Sầm Tuế Tuế cầm cốc, uống một hớp, “Vừa rồi, chị thích ngọt tầm như này đấy”
Ân Tiểu Nguyệt cười, “Thế thì tốt.”
Sầm Tuế Tuế đưa tay giữ nắp cốc, “Tự nhiên chị thấy như bắt đầu già rồi ấy.”
“Ha ha ha ha, có già thì cũng là chị già trước chứ.” Khương San cười, “Tiểu Nguyệt, mai cũng chuẩn bị cho chị một cốc giữ nhiệt nhé.”
“Vâng ạ.”
Tám rưỡi, xe đến điểm quay quảng cáo. Sầm Tuế Tuế vừa xuống xe đã nghe ai đó gọi tên mình. Cô nhìn theo hướng tiếng gọi, sau khi nhìn rõ người đang vẫy tay với mình thì vui mừng chạy tới, “Hoa Ánh”
Hoa Ánh rất nhiệt tình ôm chầm Sầm Tuế Tuế, “Uầy, lâu lắm mới gặp.”
“Đúng thế”. Vóc dáng Sầm Tuế Tuế thấp hơn Hoa Ánh đến cả chục phân, trông cứ như gà con rúc vào cánh mẹ.
Hoa Ánh buông cô ra, “Tuế Tuế, lần trước chúng ta có nói, nếu gặp lại thì sẽ trao đổi phương thức liên lạc đấy.”
Sầm Tuế Tuế lấy di động ra, mở mã QR WeChat, “Đây, thêm đi thêm đi!”
Hoa Ánh vừa quét mã vừa nói, “Tớ thích tính cậu đấy, không như mấy đứa giả dối kia.” Câu cuối, Hoa Ánh nói rất nhỏ.
“Sao cơ?” Sầm Tuế Tuế, “Đứa nào giả dối???”
Hoa Ánh ghi chú tên trên WeChat, nghiêng đầu bĩu môi về hướng cách đó không xa, “Kia kìa, đạo đức giả.”
Sầm Tuế Tuế nhìn sang. Ồ, hóa ra là một người quen.