Edit: Bông
Cái gọi là trăm cảm xúc cùng xuất hiện, cuối cùng Sầm Tuế Tuế cũng cảm nhận được rồi.
Sầm Tuế Tuế giang tay, ôm Giản Sóc một cái: “Cảm ơn anh, em rất thích.”
Giản Sóc cười khẽ.
Trên đường về nhà, thỉnh thoảng khi Sầm Tuế Tuế nghĩ đến những ngôi sao của Giản Sóc thì bật cười.
Có thể làm vợ mình vui, Giản Sóc cảm thấy việc dùng số tiền này rất đáng giá.
Khi về đến nhà thì đã hơn mười giờ.
Sầm Tuế Tuế nhận được quà nên tâm trạng rất phấn khởi.
Sau khi hai người rửa mặt xong thì trở về giường, tắt hết đèn trong phòng và chỉ chừa lại một ngọn đèn nhỏ ở đầu giường.
Giản Sóc nửa tựa vào đầu giường, Sầm Tuế Tuế dựa vào vai anh, ôm tay anh nhắm mắt: “Anh Sóc, anh kể cho em nghe vài chuyện lúc bé đi.”
Giản Sóc ngừng một lát: “Tại sao đột nhiên muốn nghe chuyện lúc bé?”
Sầm Tuế Tuế vẫn nhắm mắt, đáp: “Chỉ có mình anh nhớ rõ những chuyện kia, vậy thì có vẻ không được công bằng, em cũng muốn biết.”
Giản Sóc giơ tay vuốt tóc cô: “Ngủ đi, sẽ tốt hơn nếu em không nhớ ra, dù sao cũng không phải chuyện gì tốt đẹp để mà nhớ.”
Sầm Tuế Tuế bĩu môi: “Nhưng những chuyện đó đều là ký ức chung của chúng ta mà ~”
“Đúng là ký ức chung của chúng ta, nhưng mà…” Giản Sóc cười cười, “Những chuyện đó đều đã qua rồi, anh hy vọng từ bây giờ trở đi em đều sẽ nghĩ về cuộc sống trong tương lai, ở đó chỉ có hạnh phúc và vui vẻ thôi.”
Sầm Tuế Tuế im lặng mấy giây, rồi cũng không miễn cưỡng nữa.
Sầm Tuế Tuế hơi ngồi dậy, kéo tay Giản Sóc vòng ra sau mình, sau đó làm ổ trong ngực anh, dặn dò: “Anh Sóc, sau khi em ngủ rồi anh nhớ bế em về giường nha.”
“Được.”
Sầm Tuế Tuế dụi mặt vào ngực Giản Sóc rồi chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, mới hơn sáu giờ sáng, Khương San đã tới đây đón cô.
Lúc Khương San và Ân Tiểu Nguyệt đến, Sầm Tuế Tuế vẫn chưa dậy, còn Giản Sóc đang làm bữa sáng. Nghe thấy tiếng chuông cửa, dao trong tay quên bỏ xuống mà đã đi ra mở cửa.
“Tuế Tuế, mau lên mau lên, chúng ta phải mau…” Chữ “lên đường” của Khương San nghẹn luôn trong cổ họng.
Khương San nhìn dao trên tay Giản Sóc, không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt: “Tổng giám đốc Giản, chúng tôi không vội, ngài không cần phải như vậy đâu.”
Giản Sóc nhìn theo ánh mắt của Khương San rồi cười một tiếng: “Xin lỗi, quên bỏ xuống.”
Khương San lắc đầu, bật cười: “Tổng giám đốc Giản, Tuế Tuế đã dậy chưa ạ?”
“Vẫn chưa.” Giản Sóc xoay người vào nhà, “Các cô vào trước đi, tôi sẽ đi gọi cô ấy.”
“Được.”
Ân Tiểu Nguyệt chờ Giản Sóc đi rồi mới dám lên tiếng: “Chị San, sao em thấy hơi sợ vậy.”
Khương San liếc cô ấy một cái, “Đừng có nói bậy nói bạ.”
Ngón trỏ và ngón cái của Ân Tiểu Nguyệt chụm lại, làm động tác kéo khóa môi, tỏ ỷ mình sẽ không nói nữa.
Hai người vào phòng khách ngồi xuống.
Không đến vài phút sau, trên lầu đã truyền ra tiếng động.
Khương San và Ân Tiểu Nguyệt đồng loạt nhìn sang.
Giản Sóc vẫn đang mặc tạp dề, ôm Sầm Tuế Tuế trong ngực, nghiêng người nhìn bậc thang dưới chân để đi xuống.
Dáng vẻ của Sầm Tuế Tuế rõ ràng là còn chưa tỉnh ngủ do bị người ta cứng rắn lôi ra khỏi chăn, cô ngồi trong vòng tay Giản Sóc, hai chân vòng bên hông anh, đung đưa theo từng bước chân anh. Cánh tay cũng lười biếng khoác lên vai Giản Sóc.
Khương San: “Chị đã làm sai chuyện gì mà mới sáng sớm đã để chị thấy cảnh này rồi.”
Ân Tiểu Nguyệt phụ họa: “Em cũng muốn biết.”
Trong giọng Giản Sóc mang theo ý cười: “Tuế Tuế, vừa rồi chẳng phải đã tỉnh rồi à?”
Sầm Tuế Tuế lầu bầu bày tỏ sự không hài lòng, còn nhe răng uy hiếp Giản Sóc: “Còn kêu nữa em, em cắn anh đó.”
Giản Sóc dẫm lên bậc thang cuối cùng, an toàn xuống lầu: “Sầm Tuế Tuế, người đại diện và trợ lý của em đã đến rồi, lúc này họ đang nhìn em đó, có thấy mất mặt không?”
Sầm Tuế Tuế mất hai giây để tiêu hóa câu này, sau đó chợt ngẩng đầu lên từ trong ngực Giản Sóc.
Cả Khương San và Ân Tiểu Nguyệt đều mang dáng vẻ vô cảm, nâng tay chào cô.
“Chào buổi sáng Tuế Tuế.”
“Chào buổi sáng chị Tuế Tuế.”
Sầm Tuế Tuế vội giùng giằng rời khỏi ngực Giản Sóc, nhỏ giọng hỏi anh: “Sao anh không nói gì hết vậy?”
Giản Sóc bày tỏ mình rất vô tội: “Lúc anh gọi em dậy có nói Khương San tới đón em mà.”
“Anh chỉ nói là chị San tới đón em, chứ có nói chị ấy đã đến rồi đâu.”
Trong lòng Giản Sóc “wow” một tiếng, trong chuyện này quả thực anh không phải đối thủ của Sầm Tuế Tuế mà.”
Giản Sóc vừa mới mở miệng định giải thích tiếp.
Thì Sầm Tuế Tuế đã nói một câu “được rồi anh có thể im lặng rồi” để kết thúc cuộc trò chuyện.
Giản Sóc: “….”
Khương San và Ân Tiểu Nguyệt nhìn thấy cảnh Tổng giám đốc Giản bị vợ mình trách móc đến á khẩu thì hết sức nghi ngờ liệu một giây sau mình có bị diệt khẩu không QAQ.
Khương San ho khan một tiếng: “Tuế Tuế, bảy giờ chúng ta phải lên đường rồi, em mau đi thu xếp đi.”
Sầm Tuế Tuế cười ngượng ngùng: “Xin lỗi nha chị San, em ngủ quên.”
“Không sao, mới sáu giờ hơn mà, vẫn còn kịp.”
“Vâng.”
“Tuế Tuế.” Rốt cuộc Giản Sóc cũng được lên tiếng: “Bữa sáng sắp xong rồi, dùng bữa trước đã.”
“Được.” Sầm Tuế Tuế cười đáp, sau đó đi tới cạnh Giản Sóc, nhón chân hôn anh một cái rồi mới nhanh chóng chạy đi.
Khương San và Ân Tiểu Nguyệt: O.O
Giản Sóc sờ nơi được cô hôn rồi cười khẽ quay lại phòng bếp, để ho Khương San và Ân Tiểu Nguyệt tự nhiên.
Ân Tiểu Nguyệt nín nhịn thêm một phút nữa mới nói: “Chị San, em cảm thấy em sắp bị chết vì nghẹn rồi.”
Khương San gật đầu đồng ý: “Chị cũng chẳng kém là bao. Tuổi chị cũng lớn rồi, vậy mà lại đi ganh tỵ với tình yêu của người khác.”
“… Em cũng vậy…”
Sầm Tuế Tuế cũng coi như nhanh nhẹn, rửa mặt trong mười phút, ăn sáng trong mười phút, sau đó lên lầu thay quần áo rồi xách vali xuống lầu.
Lúc trước khi ra cửa, Giản Sóc đưa cho Ân Tiểu Nguyệt hai ly nước rồi nói với Sầm Tuế Tuế: “Anh không tiễn em được, hôm nay có cuộc họp sớm.”
“Vâng.” Sầm Tuế Tuế gật đầu.
Giản Sóc nói tiếp: “Nước trái cây mới ép vào buổi sáng đấy, nhớ uống nhé.”
“Vâng.”
“Trên đường nhớ cẩn thận, đến nơi nhớ báo cho anh biết.”
“Được.”
“Phải báo tin cho anh mọi lúc, nếu như anh không trả lời thì hơn nửa là đang họp, khi nào xong sẽ nhắn lại cho em.”
“Được.”
Giản Sóc nói gì, Sầm Tuế Tuế cũng đáp vâng.
Anh mím môi, giơ tay ôm cô.
“Cục cưng, anh sẽ nhớ em.”
Sầm Tuế Tuế cười híp mắt: “Em cũng sẽ nhớ anh.”
Khương San cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, ho khan một tiếng: “Tiểu Nguyệt, chúng ta ra ngoài chờ đi.”
Ân Tiểu Nguyệt chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây nên nghe vậy liền gật đầu lia lịa: “Em tới ngay đây.”
“Phì!”
Sầm Tuế Tuế cười đẩy vai Giản Sóc: “Anh nhìn anh đi, dọa người ta chạy rồi kìa.”
Giản Sóc đứng thẳng người, xoa đầu cô: “Đi đi.”
“Ừ, vậy em đi đây.”
“Ừ.”
Sầm Tuế Tuế mở cửa, rồi quay đầu nhìn Giản Sóc một cái: “Em đi thật đó nha ~”
“Ừ.”
Sầm Tuế Tuế bĩu môi, tiện tay đóng cửa lại.
Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, Sầm Tuế Tuế mới mắng Giản Sóc: “Tên đàn ông không có tình thú này! Cũng không biết hôn tạm biệt nữa!”
“Tuế Tuế.” Giọng Khương San vang lên bên tai.
Sầm Tuế Tuế: ….
Sầm Tuế Tuế làm bộ như không có chuyện gì xảy ra: “Chị San, chúng ta đi thôi.”
Khương San và Ân Tiểu Nguyệt nín cười, thấy cô giả bộ nghiêm túc thì hai người cũng vờ như chưa nghe thấy gì cả.
“Được, đi thôi, bây giờ đi là vừa.”
…
Hôm nay người lái xe là tài xế của công ty.
Lần này lịch trình của Sầm Tuế Tuế khá dày nên rất bận, nghĩ chắc tháng này không thể về được rồi.
“Chị San, em Chấn Hiên cũng đi với chúng ta sao?’
“Ừ.” Khương San gật đầu, “Lát nữa chúng ta sẽ tụ họp với Chấn Hiên ở sân bay và sẽ bay cùng chuyến.”
Sầm Tuế Tuế đáp một tiếng: “Vâng.”
Sầm Tuế Tuế cúi đầu, ngón tay bấm nhanh trên màn hình điện thoại.
“Chị Tuế Tuế, chị đang làm gì vậy?”
Sầm Tuế Tuế ngẩng đầu nhìn: “Không có gì, là nhóm chat 《Dám khiêu chiến không?》. Bọn chị đang nói chuyện phiếm.”
Ân Tiểu Nguyệt đưa nước trái cây mà Tổng giám đốc Giản tự tay chuẩn bị cho Sầm Tuế Tuế: “Chị Tuế Tuế, mọi người sẽ giúp chúng ta tuyên truyền sao?”
Sầm Tuế Tuế mỉm cười: “Chắc là vậy.”
“Chị Tuế Tuế tốt như vậy, chắc chắc mọi người đều bằng lòng giúp.”
Sầm Tuế Tuế bật cười: “Tiểu Nguyệt, nếu như mọi người có thể giúp tuyên truyền phim thì tất nhiên chị sẽ cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Còn nếu như người ta không giúp thì chị cũng không có lý gì mà trách người ta cả.”
Khương San đồng ý: “Nói đúng đó. Có một số việc, giúp đỡ là tình nghĩa, nhưng không giúp cũng là bổn phận. Tiểu Nguyệt, lời này đừng nói lung tung ở ngoài, để tránh mang tới những rắc rối không cần thiết.”
“Vâng, em nhớ rồi, em xin lỗi nha chị Tuế Tuế, chị San.”
“Không sao.” Sầm Tuế Tuế cười cười.
Trong nhóm chat.
Sầm Tuế Tuế: [@Thẩm Chấn Hiên, em trai Chấn Hiên, em đã đến sân bay chưa?]
Thẩm Chấn Hiên: [Em vừa mới tới thôi, hơn ba giờ sáng em mới ngủ, mệt quá!]
Vệ Soái: [Hai người chăm chỉ thật đấy, thử nhìn anh Vệ của hai cưng cái đi này.]
Vệ Soái: [Hình ảnh.]
Trong hình là Vệ Soái vẫn còn nằm ở trong chăn và chỉ lộ ra một cái đầu.
Thẩm Chấn Hiên và Sầm Tuế Tuế dậy sớm: [Mời anh đi thong thả. [mỉm cười.jpg]]
Vệ Soái: [Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]
Sầm Tuế Tuế: [Em trai Chấn Hiên, em gửi vị trí cho chị đi, lúc chị đến sân bay sẽ đến tìm em.]
Thẩm Chấn Hiên: [Được chị Tuế Tuế, em gửi ngay đây.]
Vệ Soái: [… Quá đáng!]
Thẩm Chấn Hiên: [Mỉm cười.jpg]
Sầm Tuế Tuế đội nón lên, Khương San liền đưa khẩu trang cho cô.
Sầm Tuế Tuế buồn cười: “Không cần đâu chị San, em cũng đâu nổi tiếng tới vậy.”
Khương San tự tay đeo khẩu trang lên cho cô: “Em đừng tưởng rằng không có tin tức nghĩa là không nổi tiếng.]
“Vậy là sao ạ?” Sầm Tuế Tuế kéo khẩu trang xuống một chút.
Khương San liếc nhìn bốn phía, rồi đến gần Sầm Tuế Tuế nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Giản đã đánh tiếng trước với các tờ báo giải trí rồi, tin tức của em sẽ xếp trước ngài.”
Chỉ với hai câu, Sầm Tuế Tuế nghe xong liền ngây ngẩn.
Giản Sóc nói vậy với họ ý là nhắc nhở đừng viết mấy thứ vớ vẩn sao?
Nếu như chưa có sự đồng ý đã tung tin thì sẽ nhận được thư mời của luật sư Tập đoàn Ức Cảnh.
“Chị San, ý chị là…” Sầm Tuế Tuế muốn xác nhận với Khương San liệu điều đó có phải như cô nghĩ không.
“Suỵt.”
Khương San ngăn cô nói tiếp: “Trong lòng em biết là được rồi, đừng có nói ra.”
Sầm Tuế Tuế gật đầu một cái.
“Chị Tuế Tuế, chị San, đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể vào rồi.”
Khương San vỗ vai Sầm Tuế Tuế: “Đi thôi.”
“Vâng.”
–
Trước khi Sầm Tuế Tuế vào sân bay còn cảm thấy Khương San bảo cô đeo khẩu trang đúng là thừa.
Nhưng chờ đến khi cô bước vào, nghe thấy từng tiếng “Tuế Tuế” vang lên thì sợ ngây người.
Fan hâm mộ trật tự chia ra đứng hai bên, rất nhiều người trong tay còn cầm bảng và các loại biểu ngữ.
Có của Thẩm Chấn Hiên, cũng có cô.
Hơn nữa, cô chỉ nhìn sơ qua thì thấy số fans của cô cũng gần bằng Thẩm Chấn Hiên.
Sầm Tuế Tuế rất kinh ngạc.
Từ khi bị Thẩm Chấn Hiên vô tình đưa lên Weibo, quả thật số fan hâm mộ của cô đã tăng không ít.
Sau đó, khi quay quảng cáo hay chương trình tạp kỹ, tổ tiết mục cũng sẽ phát ra một ít tin bên lề để hấp dẫn mọi người. Có thể nói, số fan hâm mộ của cô đang có khuynh hướng tăng dần.
Chỉ có điều, trên phương diện xã giao này Sầm Tuế Tuế hơi lười, kể cả Weibo cũng thế, trừ khi công việc yêu cầu, còn không cô cũng ít khi chủ động bày tỏ tâm trạng của mình trên đó.
Tuy vậy, phim quảng cáo của Tinh Nguyệt và 《Có dám không?》 vẫn mang tới cho cô rất nhiều fan.
Từ khi biết Sầm Tuế Tuế và Thẩm Chấn Hiên sẽ lên đường đi tuyên truyền, fan hai nhà lập tức tổ chức hoạt động đưa máy bay.
Chỉ có điều, để không gây rắc rối cho người khác, fan hai nhà đã tạo thành một nhóm để thương lượng xem đi bao nhiêu người mới thích hợp, bởi thế nên mới có cảnh tượng mà Sầm Tuế Tuế nhìn thấy hôm nay.
“Tuế Tuế phải cố gắng lên nha! “Tuổi tác” chúng em sẽ luôn ở bên chị!”
“Tuế Tuế cố lên! Đi đường bình an nhé!”
“Tuế Tuế nhớ chăm sóc cho em trai Chấn Hiên của chúng tôi nha!”
“Em trai cậu cũng phải chăm sóc cho chị thật tốt đó!”
Sầm Tuế Tuế vẫy tay với mọi người.
“Chị San, ‘Tuổi tác’ [*]… là tên fanclub của em à?”
[*] Chữ ‘Tuế’ trong tên của của Sầm Tuế Tuế nghĩa là tuổi.“Đúng vậy.” Khương San cười cười, “Chắc em còn chưa biết, vì lấy cái tên này mà phải bỏ phiếu suốt một tuần lễ đó.”
“Hả?” Sầm Tuế Tuế kinh ngạc, “Sao em không biết gì cả vậy?”
Khương San không biết nói sao: “Em cũng có xem mấy tin tức này đâu.”
Nhất thời Sầm Tuế Tuế cảm thấy mình không làm tròn bổn phận: “Chị San, nếu còn những chuyện như vậy thì chị nói với em nhé.”
“Được.”
Mắt Sầm Tuế Tuế quét qua những fan hâm mộ, cười khẽ ra tiếng: “Hóa ra là cảm giác này, được người ta thích đúng là may mắn biết bao.”