Edit: Châu || Beta: Bông
Sầm Tuế Tuế nhìn Giản Chính Nghị và Giản Chính Bình đều trưng ra vẻ mặt rất khó coi, ra vẻ rất khó hiểu, “Chú hai chú ba có chuyện gì ạ?”
Giản Chính Nghị nhanh chóng hồi hồn, cười khẩy, “Không có gì, không có gì đâu, chú chỉ ngạc nhiên không hiểu sao cháu lại không có ký ức thôi.”
Sầm Tuế Tuế gật đầu, nói như thật, “Chắc vì hồi bé cháu gặp quá nhiều thương tổn, cho nên mới bị quên có lựa chọn.” Cô nhún vai, ra dáng không sao cả, “Ngược lại anh Sóc lại không chê, he he.”
Giản Chính Nghị cùng Giản Chính Bình liếc mắt nhìn nhau, Giản Chính Nghị rất kín đáo gật đầu. Giản Chính Bình bèn nói, “Có hay không có ký ức đúng là không có chuyện gì, mà Giản Sóc nhận ra cháu, tốt với cháu là được.”
“Đúng vậy ah.” Sầm Tuế Tuế cười, kéo tay Giản Sóc, ngẩng đầu nhìn anh, “Việc may mắn nhất đời cháu là gặp anh Sóc, anh ấy nhận ra cháu, nếu không có anh ấy, không biết giờ cháu đang lay lắt chỗ nào.” cô vô tình cố ý để lộ ra, nếu mình không gặp được Giản Sóc, thì đại khái sẽ sống cuộc sống vô cùng khốn khổ, biến mình thành đứa bé bi thảm.
Mắt Giản Chính Nghị sáng rực lên, trong lòng đã có chủ ý. Ông ta hàn huyên thêm vài câu với Giản Sóc, rồi kéo Giản Chính Bình về.
Toàn bộ quá trình, Giản Chính Quốc và Lâm Nguyệt đều không đi ra, cũng không hỏi han gì, chào hỏi ở cửa xong là không hề bước chân vào phòng khách nữa.
Chờ hai người đi khỏi, Sầm Tuế Tuế bĩu môi. Giản Sóc nắn cằm cô “Nói chuẩn lắm.”
Cô hừm, “Chứ sao.”
“Anh không nói trước, sao em phối hợp tốt như vậy?”
Cô cười, “Ai bảo hai người họ vừa đến đã hỏi ngay chuyện ký ức, em biết ngay bọn họ không có ý tốt”
Giản Sóc cúi người, hôn môi Sầm Tuế Tuế, “Làm tốt lắm.”
“Hì hì.” cô nhẩy lò cò đến ôm cô anh, rồi lấy đà nhẩy lên phía trên. Giản Sóc ôm cô, đi lên tầng. Cô cong môi, “Anh Sóc, họ định làm gì nhỉ?”
“Chắc… muốn tiêu hủy một số chứng cứ.”
“Hả?”
Giản Sóc lắc nhẹ đầu, “Tuế Tuế, bắt đầu từ bây giờ, cho dù em nghe được cái gì, cũng không được tin đó là sự thật, nghe chưa, nghe anh, chỉ cần tin anh là được, đồng ý không?”
“Được.” cô lại bồi thêm một câu, “Nhưng chắc bọn họ không làm ngay hôm nay chứ?”
“Theo hiểu biết của anh thì không biết.” anh lắc đầu, “Chắc đã lên kế hoạch, chuẩn bị đâu vào đó rồi.”
“Vâng.” cô gật mạnh đầu, nhìn vào mắt anh, “Em bảo đảm, em chỉ tin anh.”
“Ừ”
–
Giản Chính Nghị ra khỏi nhà họ Giản, lập tức không kìm được phấn khích. Giản Chính Bình cố nén, đợi hai người về đến nhà mới hỏi, “Anh hai, dọc đường anh cười suốt cái gì đấy?”
Giản Chính Nghị an vị trên sofa, bưng chén nước, ra vẻ bí hiểm. Giản Chính Bình vò đầu, “Anh hai, nói nhanh đi, sốt hết cả ruột.”
Giản Chính Nghị lườm thằng em, lạnh nhạt nói, “Vội gì, hơi tí là kích động, như chú thì sao làm chuyện lớn được?”
Giản Chính Bình:… chó má. Ông thì khác chắc, cứ như vội vội vàng vàng chạy tới tìm chứng cứ còn gì, thiếu chút nữa lộ hết rồi!. Ông ta cố nhẫn nhịn, tự nói đây là anh hai, nhịn nhịn! Hơn nữa hai người còn cùng hội cùng thuyền đấy! Liên tục mấy lần, Giản Chính Bình mới nén được giận.
Giản Chính Nghị chọn đúng lúc Giản Chính Bình tiêu hỏa, mới cất lời “Chú có nhớ Sầm Tuế Tuế nói những gì không?”
“Nhớ. Nó nói, nếu không phải Giản Sóc nhận ra nó, không biết nó còn đang lưu lạc ở đâu đây.” ông ta buồn bực, “Thì sao?”
“Chú ngu thật.” Giản Chính Nghị tỏ ra ghét bỏ, “Nói cách khác, sở dĩ nó cho là mình là con nhóc mười lăm năm trước, là bởi vì Giản Sóc nói như vậy.”
Giản Chính Bình đột nhiên phản ứng lại, “Thế tức là, Sầm Tuế Tuế cũng không biết mình có đúng hay không?”
“Có lẽ là thế.” Giản Chính Nghị vuốt cằm, “Chú nói xem, nếu Sầm Tuế Tuế không phải là Sầm Tuế Tuế, thì sẽ như thế nào?”
Giản Chính Bình suy nghĩ một chút, rồi cười.
–
Thoáng cái đã đến ngày 24 tháng 10, hôm nay là tiết sương giáng, tiết cuối cùng của mùa thu. Phim điện ảnh công chiếu ngày này cũng là mùa đông đã đến, mượn chuyện Đoạn Tầm Khương Khương để mang lại cho mọi người chút ấm áp.
Ngày công chiếu, Sầm Tuế Tuế đăng hai tin trên Weibo, một là tuyên truyền cho phim, cái kia là một video, tiêu đề 【Cuộc sống hàng ngày của Đoạn Tầm và Khương Khương】. Video chỉ có một phút, đã được cắt nối biên tập, do Sầm Tuế quay mỗi đoạn vài mươi giây, rất ấm áp, rất có tình. Video vừa xuất hiện, fan lập tức gào thét.
– Mọi người mau đến mà xem!!! Chỗ này có nữ diễn viên phát rồ, tự nhiên vung thức ăn cho chó! – Quỳ, hóa ra tổng giám đốc ghê gớm ở nhà là như vậy. – Mẹ ui, ngọt quá, chỉ cần nghĩ đến chuyện hai người này đã biết nhau mười mấy năm mà mị lại hận! Mị quyết định hôm nay sẽ xem phim này mấy lần liền! Nuốt dao mà sống! – Ha ha ha ha ha ha, bạn nốt dao kia, tuyệt lắm. Tuy 《Tìm Em》rất tốn giấy ăn, nhưng cuối cùng kết thúc có hậu mà, phỏng chừng bạn muốn nuốt dao, mà lại thành nuốt thức ăn cho chó đấy, ha ha ha ha ha! – Ủng hộ chị.– Đừng có làm dáng, diễn xuất chả ra sao còn đòi làm nữ chính, không biết xấu hổ. – Lầu trên bỏ trò bôi đen đi. Tuế Tuế nhà chúng tôi là nguyên mẫu, đóng nữ chính thì sao? Người nhà tụi bây bài bạc, cả giới đều biết, lên đây hung hăng cái gì? – Đừng có mà lượn vào nhà em gái chúng tôi tìm cảm giác tồn tại nhé, đồ bệnh hoạn. – Biến, biến! Sầm Tuế Tuế đăng tin xong thì xem qua bình luận, đa số là khen. Mấy phút sau, bài đăng tuyên truyền phim được mọi người giúp share rất nhiều. À, Triệu Ôn Nhĩ còn tổ chức phát quà, mời fan đi xem phim.
《Tìm Em》 từ tuyển vai diễn, quay phim, phát hành, tuyên truyền, đến lúc chiếu phim là gần nửa năm kể từ khi phát hành. Đã từng trải qua các sự kiện đổi diễn viên, bị lở đất…tổng thể mà nói, cũng được biết đến, doanh thu phòng vé từng bước tăng lên. Đôi vợ chồng Giản Sóc Sầm Tuế Tuế cũng được fan nhắc tới nhiều, cả ngày thảo luận cuộc sống hàng ngày ngọt ngào của họ.
Hàng ngày, Sầm Tuế Tuế đều đăng một video ngắn hoặc viết bài, chia sẻ tin tức trên mạng…, một là cho phim, hai là ghi chép lại cuộc sống của mình cùng Giản Sóc.
Sau khi phim công chiếu được bảy ngày, trên weibo có một bài viết được mọi người chia sẻ bàn tán rất nhiều. Bài viết có tiêu đề【818 Cuộc sống bị đánh cắp: Đâu phải ngôi sao nữ họ S, tôi mới là người cùng chung hoạn nạn với anh mười lăm năm trước.】
Bài viết kể về mười lăm năm trước, trừ lúc đầu tiên bị bắt cóc bán đi. Dùng từ ngữ mơ hồ, đại khái, phán đoán…. Cuối cùng chốt lại, quy cho thời gian đã lâu, nhớ không rõ, cuộc sống khổ cực… vân vân.
Nhưng có một điều, người viết dường như hiểu rất rõ “Anh G”, viết cũng rất tỉ mỉ, thậm chí ngay cả năm đó mặc quần áo gì đều viết ra.
Suốt bài viết, tác giả không hề nói nữ ngôi sao họ S là ai, nhưng mọi người chả ai ngu cả. Mười lăm năm trước, bị bắt cóc, bị bán, anh G, nữ diễn viên họ S, kém bảy tuổi. Những từ này đã đổ trắng lên đầu Sầm Tuế Tuế. Chủ thớt nói, Sầm Tuế Tuế đánh cắp cuộc sống của cô ấy, cô ấy mới là người cùng chung hoạn nạn với Giản Sóc.
Cư dân mạng phân tích bài viết, vạch thẳng ra ý tưởng của chủ thớt, là cho rằng Giản Sóc phải cưới mình mới đúng.
Lúc thấy bài viết này, Sầm Tuế Tuế vừa tỉnh ngủ, còn mông lung. Lúc này bài viết đã rất hot, đứng trong top 10, đang không ngừng leo lên cao.
Lúc bắt đầu, cô chỉ xem vì tò mò, không ngờ lại nhận được sự “Kinh ngạc.” lớn đến vậy. Cô kéo chăn ngồi dậy, chăm chú đọc đến hết.
“Haizzz…” Sầm Tuế Tuế thở dài, nằm ngửa trên giường, “Thật lợi hại.”
“Cái gì lợi hại?” Giản Sóc đi vào, cà vạt trên cổ còn chưa thắt.
Sầm Tuế Tuế nghiêng đầu, sau đó ngồi dậy, cầm điện thoại vươn ra cho anh xem, “Hóa ra em là kẻ cắp đấy!”
Giản Sóc buồn cười, cốc đầu cô, “Nói nhăng nói cuội, sao em lại là kẻ cắp được?”
Cô nhét điện thoại vào tay anh, sau đó trịnh trọng gọi “chồng.”
Giản Sóc nhíu mày.
Sầm Tuế Tuế giơ tay, làm thành hình trái tim trước ngực, rồi bắn về phía anh, “Em là kẻ cắp trái tim.”
Giản Sóc: “Ha ha ha ha ha ha!”, anh cúi người hôn cô, “Vợ, em thật là quá đáng yêu.”
Sầm Tuế Tuế le lưỡi, “Anh mau xem bài này, em giúp anh đeo caravat.”
“Được.”
Sầm Tuế Tuế bảo Giản Sóc ngồi xuống, quay lưng về phía cô. Cô bắt đầu thắt caravat, còn anh hơi cụp mắt xem nội dung bài viết. Càng đọc đến cuối, anh nhăn mày càng sâu, chờ anh đọc xong, cô mới nói, “Có phải rất lợi hại không?”
Giản Sóc cười gằn, “Lợi hại quái gì?”
“Thì cô ta biết nhiều chuyện như vậy còn gì!” cô buông tay, “Em còn không nhớ được nhiều như vậy.”
Giản Sóc nghiêng đầu, “Cô ta biết nhiều chuyện như vậy chẳng lẽ không lạ sao?”
“Hả?”
Giản Sóc chỉ vào mấy chỗ viết về “anh G” trên điện thoại, “Cô ả không nhớ rõ chuyện của mình, nhưng lại nhớ rõ về G, đặc biệt chuyện lúc G mới bị bắt cóc, viết đặc biệt tỉ mỉ.”
“Cho nên?”
Giản Sóc nắm cằm cô, “Đồ ngốc, năm đó lúc anh gặp em lần đầu, quần áo đã bị đổi, tóc cũng bị cắt một ít, hơn nữa lúc đó em còn trốn ở dưới bàn run lẩy bẩy.”
“Vì thế?” cô chớp mắt.
Giản Sóc buồn cười, “Em biết rồi còn gì?”
Sầm Tuế Tuế gật đầu “Vì thế em không thể biết lúc bị bắt anh mặc đồ nào.”
“ĐÚng.”
Sầm Tuế Tuế cười, dựa vào anh, tâng bốc, “Tuyệt! Chồng em thật sự quá lợi hại! Nếu không hỏi anh, sợ là em đã cho rằng mình là hàng nhái rồi. Ôi chao! Mà nói đi lại nói lại, chồng này, nếu em thật sự không phải là Tuế Tuế đó, anh có lấy em không?”
“Sầm Tuế Tuế, anh thấy em lại muốn ăn đòn đấy.” Giản Sóc nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ có thể vừa nịch vừa cười bất đắc dĩ, “Anh nói rồi, anh yêu em, thích em, nên mới muốn kết hôn với em, em có là Tuế Tuế hay không, đối với anh, chỉ như thêm bông hoa thêu trên gấm thôi. Anh không cưới em vì em là Tuế Tuế, mà vì anh yêu em. Vừa khéo em đồng thời là Sầm Tuế Tuế, nên chúng ta mới có thể kết hôn.”
Sầm Tuế Tuế bừng tỉnh “ra thế…” rồi cô cười xấu xa, “Vì thế anh thừa nhận anh dùng hợp đồng tỷ rưỡi để lừa em kết hôn à? Chứ anh đã yêu em từ đầu rồi còn gì!”
Giản Sóc:????? lộ hết rồi sao?