Tìm Em

Chương 68

Hách Duyệt giơ tay giật lấy túi hồ sơ trên tay Giản Sóc, sau đó rút ra thỏa thuận ly hôn. Tay cô ta run lên vì kích động. Cô ta đọc lướt qua thỏa thuận, sau đó lấy điện thoại chụp ảnh, đăng ra ngoài. 

Giản Sóc lặng lẽ lui về sau một bước, “Tuế Tuế.” 

“Ừm.” giọng cô trầm khác thường. 

Giản Sóc nói nhỏ, “Nhớ lời anh đấy, nhất định phải nhớ.” 

Sầm Tuế Tuế cau mày. 

Chắc hẳn Giản Sóc nói tới câu “Bất luận xảy ra chuyện gì, đều phải tin anh.” 

Sầm Tuế Tuế cũng nghĩ việc Giản Sóc  lừa Hách Duyệt, nhưng tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy mấy chữ Thỏa thuận ly hôn thì cô vẫn thấy gai gai trong lòng. 

Weibo của Hách Duyệt đăng tin chưa tới một phút, trên mạng đã nổi sóng.

– Cái đệt, thế là thế nào? Sao lại thỏa thuận ly hôn rồi? 

– Đầu tiên là trộm thân phận Tuế Tuế, giờ lại đến cái thỏa thuận ly hôn khó hiểu, chủ thớt hâm ạ? Không phải đều là tự biên tự diễn vì muốn tăng tương tác chứ? 

– Mị thấy choáng, ôi chao, hay là cô ta thật sự làm gì Tuế Tuế và anh Giản rồi? 

– Chẳng lẽ chỉ mình tôi cho rằng những điều này là thật à? 

– Lầu trên biến đi. 

– Đồ đen tối. 

– Mặc kệ, mị cứ báo cảnh sát đã, nếu như không phải thì mị sẽ xin lỗi chủ thớt, mà nếu phải thì cũng coi như mị đã làm hết khả năng của mình. 

– Quan tâm lầu trên, có kết quả nhớ thông báo nhé.

Giản Sóc thấy vẻ mặt Hách Duyệt từ mừng như điên dần trở nên phẫn nộ.

“Tại sao?” cô ta xiết chặt điện thoại di động, “Thỏa thuận ly hôn đã đăng lên, mà chúng mày còn bênh Sầm Tuế Tuế thế?” 

Giản Sóc nói, “Hách Duyệt, tất cả mọi người không ai ngu cả, không ai tin lời cô đâu” 

Hách Duyệt đột nhiên quay đầu lại căm tức nhìn Giản Sóc, “Câm miệng! Đều là tại các người! Nếu không tại nhà họ Giản, sao nhà chúng tao lại trở thành như vậy!” 

“Cô có ý gì?” 

Hách Duyệt ném giấy tờ xuống đấy, chỉ về phía Sầm Tuế Tuế, “Giản Sóc! Nếu không phải co Giản Chính Nghị và Giản Chính Bình tham lam, muốn có được mọi thứ của nhà họ Giản, thì sao bọn họ lại tìm đến Hách Chí Tiên? Nếu Hách Chí Tiên không bị lú thì sao lại nhận tiền để tới nhà ta làm chuyện ấy cho bọn họ như vậy?” 

Giản Sóc cau mày, “Cô nói không đúng, lúc tôi bị mang đến đây thì đã thấy Tuế Tuế rồi, chứng tỏ đâu phải lần đầu cha mẹ cô làm chuyện như vậy.”

“Anh nói bậy! Nói bậy! Nói bậy!” Hách Duyệt bịt tai, lắc đầu liên tục, “Không phải thế, vì mày, chính vì mày mà bọn kia mới phải làm thử, mới phải bắt cóc mấy đứa khác!” 

Sầm Tuế Tuế nghe mà ngơ ngác, túm lại là cái quái gì thế? Cô không còn nhớ rõ chuyện năm xưa, vì thế những gì Hách Duyệt và Giản Sóc  tranh luận, căn bản cô không hiểu.

“Anh Sóc, ý cô ta là năm đó bọn buôn người vì muốn bắt cóc anh, nên bắt em trước để rút kinh nghiệm sao?” 

“Gần như thế.” Giản Sóc gật đầu, “Có một phần là thế, Đường Tống điều tra ra là nhà họ có bệnh tâm thần di truyền. Mười lăm năm trước, Hách Duyệt cũng chỉ là dứa bé mấy tuổi, cô ta không thể biết nhiều như vậy.” 

“Rồi sao?” 

“Khả năng duy nhất là cô ta vốn không biết, nhưng sau đó có người nói cho cô ta biết, rồi cô ta tự suy ra, sự thật cùng với tưởng tượng trộn vào nhau, thành ra như vậy.” 

Sầm Tuế Tuế như hiểu mà không hiểu, “Thế là, thế cũng thảm nhỉ.” 

Giản Sóc im lặng, đặt sự chú ý vào Hách Duyệt. 

Giản Sóc suy đoán gần đúng. Hách Duyệt vốn không biết nhiều như vậy. Cô ta lớn lên cùng Sầm Tuế Tuế, tuy nói có nhiều mánh vặt, nhưng tâm địa không quá độc ác. Nhưng tất cả đều thay đổi khi Hách Chí Tiên về. Hách Chí Tiên nói hết chuyện cũ cho Hách Duyệt, lúc ấy cảm giác của cô ta có thể so với đồng không mông quạnh. Hách Chí Tiên thì chịu tra tấn bởi sự tự dằn vặt suốt mười mấy năm, đã có vấn đề về tinh thần, còn Hách Duyệt, sau khi được Hách Chí Tiên tẩy não, đã tự biên tự diễn một tấn bi kịch. Trong đầu Hách Duyệt, hết thảy lỗi lầm đều do Giản Sóc và Sầm Tuế Tuế cả. Nếu Giản Sóc không sinh ra ở nhà họ Giản, thì hai thằng chú của anh ta không vì tài sản mà làm hại anh ta. Nếu hai thằng chú kia  không sợ anh ta, thì đã không tìm tới nhà họ Hách. Nếu không tìm tới nhà họ Hách, thì người trong nhà sẽ không bắt cóc trẻ con – chính là Sầm Tuế Tuế, để làm thử.  Nếu không có Sầm Tuế Tuế, cơ bản Giản Sóc sẽ không chạy trốn nổi. Có thể Giản Sóc sẽ bị bán đi, có thể anh ta sẽ bị giết. Tóm lại, gai đình cô ta tan tành, cô ta biến thành trẻ mồ côi không cha không mẹ đều là lỗi của Giản Sóc và Sầm Tuế Tuế cả.

Cơn phẫn nộ qua đi, Hách Duyệt bình tĩnh lại. Cùng lúc đó, nghe xe xa dường như có tiếng còi cảnh sát. Đột nhiên, cửa ra vào bị ai đó mở ra từ bên ngoài. Hách Duyệt quay đầu lại. Đó là Giản Chính Nghị và Giản Chính Bình. Lúc hai người vào, nhìn thấy Giản Sóc thì rất kinh ngạc, đồng thời họ  cũng biết, là họ phải bỏ kế hoạch của Hách Duyệt.

“Giản Sóc đó à.” Giản Chính Nghị giả vờ trấn định. 

Giản Sóc cười nhạo, “Chú hai chú ba đến tìm tôi đấy à?” 

“Đúng vậy.” Giản Chính Bình vội vàng nói, “Nghe nói Tuế Tuế bị bắt cóc, chú và chú hai rất lo lắng, vội đến xem sao.” 

“Chú ba, không biết chú có biết câu này không.” 

Giản Chính Bình sững sờ, “câu nào?” 

“Nói dai nói dài thành nói dại.” 

Giản Chính Bình còn chưa phản ứng lại, Giản Chính Nghị nháy mắt hiểu rõ, việc Sầm Tuế Tuế bị bắt cóc không có được công khai ra bên ngoài đâu! Giản Chính Nghị giật Giản Chính Bình, “Thôi, đừng nói nữa, chuyện đến nước này, còn gì để nói nữa đâu.” 

“Chú hai nghĩ rất thoáng.” 

Giản Chính Nghị cười châm biếm. 

Giản Sóc giơ tay, “Chìa khóa.” 

Giản Chính Nghị lắc đầu, “Chìa khóa ở chỗ Hách Duyệt.” 

Giản Sóc nhìn sang Hách Duyệt, cô ta lại đột nhiên nở nụ cười. Không chờ phản ứng của anh, cô ta đột nhiên xông vọt lại. 

Giản Sóc lùi về sau theo bản năng, không ngờ Hách Duyệt căn bản không định đến chỗ anh, mà cô ta chuyển hướng về phía Giản Chính Nghị và Giản Chính Bình. Đến gần Giản CHính Nghị, Hách Duyệt giơ tay vẫn để sau lưng lên cao, một ánh dao sáng lạnh đâm vào ông ta. Giản Chính Nghị tối mắt, không chút do dự kéo phắt Giản Chính Bình đang đứng cạnh che ở trước người.

“A…” Dao của Hách Duyệt  đâm vào bụng Giản Chính Bình, Giản Chính Bình ngã gục xuống.

“Mày điên rồi!” 

Giản Chính Nghị tận dụng mấy giây, lập tức quay người chạy ra bên ngoài. 

Hách Duyệt rút dao ra, đuổi theo.

“Nhanh nhanh, chỗ này đây!” Đường Tống đang dẫn đường cho cảnh sát. 

Tiếng còi xe cảnh sát đã đến được vài phút, nhưng Đường Tống không ngờ đường khu Nam này lại gập ghềnh như thế, đến nỗi giờ cảnh sát mới đến được nơi. 

Lúc Đường Tống chạy tới, Giản Chính Nghị vừa vặn lên xe. Hách Duyệt không do dự, lập tức trèo lên ghế phụ. Giản Chính Nghị khởi động xe, chạy vội đi.

“Mau mau, mau đuổi theo!” 

Giản Chính Nghị tương đối quen đường, xe chạy khá nhanh. Lúc này, ông ta tiến thối lưỡng nan. Tay Hách Duyệt vẫn nắm chặt dao, đang cười đểu   nhìn ông ta, mà ông ta thì lại không dám dừng xe, dừng lại sẽ bị bắt.

“Hách Duyệt, cô bỏ dao xuống đi đã, có chuyện gì hai ta thảo luận tử tế.” 

Hách Duyệt cười khẩy, “Chả có gì đáng nói cả, Sầm Tuế Tuế và Giản Sóc đương nhiên đáng ghét, nhưng ông thì lại đáng hận cơ.” 

“Không phải…” Giản Chính Nghị không hiểu, đnag tự nhiên sao ông ta lại thành kẻ đáng hận rồi. 

Hách Duyệt lại cười khẽ, bỏ dao xuống. 

Giản Chính Nghị thở phào nhẹ nhõm, “Hách Duyệt, chúng ta giờ đã chạy được, tôi đã đặt vé, ta ra sân bay luôn.” 

“Ông định đi đâu?” Hách Duyệt một tay chống đầu, mắt nhìn lơ đãng vào Giản Chính Nghị. Giản Chính Nghị đang nhìn đường, nên không phát hiện ra  Hách Duyệt bất thường. Ông ta nói, “Tôi đưa cô đi trốn, không trốn lẽ nào chờ bị tóm sao?” 

“Ông lại định đưa tôi xuất ngoại à? Giống như Hách Chí Tiên  trước đây” 

“Hách Duyệt!” Giản Chính Nghị vừa muốn phát hỏa, lại nhớ ra Hách Duyệt có vấn đề về tâm thần, nên lại đổi giọng, “Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ lo cho cô chu đáo.” 

Hách Duyệt ngồi thẳng lên, xoay người đối mặt với Giản Chính Nghị, nhếch môi, “Nhưng làm sao bây giờ, tôi muốn đi chỗ khác cơ.” 

“Chỗ nào?” Giản Chính Nghị vừa thấy có cơ hội có thể rõ bỏ Hách Duyệt liền tiếp tục truy hỏi, “Cô cứ nói, chỉ cần cô nói địa điểm, tôi sẽ đưa cô đi.”

Hách Duyệt lắc đầu, “Không, tôi muốn ông đi cùng cơ.” 

“Cái gì???” 

“Giản Chính Nghị.” Hách Duyệt nhếch miệng cười, “Đi chết đi.” 

Lời còn chưa dứt, cô ta đã nghiêng người, hai tay nắm vào vô lăng, quay mạnh tay lái mấy vòng. Xe lập tức mất thăng bằng, chúi vào rào chắn trên đường.

“Mày điên à!” Giản Chính Nghị một tay giữ vô lăng, một tay đẩy Hách Duyệt, “Buông ra!” 

Hách Duyệt quyết tâm cùng chết với ông ta, hai tay cũng cố bám chặt vô lăng. Hai người giằng co vài giây, cuối cùng xe mất điều khiển, lao vào một gốc cây to bên lề đường. 

“Đùng”  một tiếng, xe bắt đầu bốc khói. 

Người qua đường lập tức gọi điện báo cảnh sát, lại gọi xe cứu thương. Hai người bên trong xe không ai đeo dây an toàn, máu me đầy mặt, khiến ai nhìn vào cũng phải lắc đầu. 

Bên kia, cảnh sát vừa mở khóa, Giản Sóc lập tức vọt vào, ôm lấy Sầm Tuế Tuế. Cô vùi vào lòng anh, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hai tay ôm chặt eo Giản Sóc, “Làm người ta sợ muốn chết, hu hu hu, em tưởng em sẽ chết ở đây đấy.” 

“Không sao rồi, có anh đây.” 

Giản Sóc ôm cô ngồi dưới đất, không ngừng hôn môi, động viên cô. Sầm Tuế Tuế sợ thật sự. Lúc Hách Duyệt đâm trúng Giản Chính Bình, cô chỉ lo cô ta phát rồ mà ra tay với Giản Sóc, tuy cô biết anh có thể tự vệ, nhưng vẫn cực kỳ lo lắng.

“Sếp, trước hay đưa chị nhà đi bệnh viện đã.” 

“Tuế Tuế, chúng ta đi bệnh viện nào.”, nói rồi anh ôm ngang cô lên. Sầm Tuế Tuế ngoan ngoãn tựa vào lồng ngực anh.

‘Anh Giản, xin chờ chút.” 

Giản Sóc dừng lại. 

Một cảnh sát đến gần, “Phiền hai vị lấy lời khai.” 

“Được, không thành vấn đề, nhưng tôi có thể đưa vợ tôi đi bệnh viện trước không?” 

Cảnh sát ngẫm nghĩ, “Tôi cử hai cái đồng sự đi cùng anh chị đến bệnh viện, rồi lấy lời khai ở đó, chị Giản chắc bị kinh hãi quá độ, trong tình huống này, nên nhập viện theo dõi.” 

Giản Sóc gật đầu, “Vậy phiền các anh.” 

“Anh cứ đưa chị nhà ra xe trước rồi chờ một chút đi.” 

“Được.” Giản Sóc làm theo.

“Đường Tống, cậu không cần đi theo đâu, đi xử lý chuyện này đi.” 

“Vâng, sếp.” 

Nửa giờ sau, Giản Sóc và Sầm Tuế Tuế đến được bệnh viện. Lâm Nguyệt và Giản Chính Quốc đã chờ sẵn ở đó, thấy hai người đều bình an vô sự thì mới yên lòng. Sầm Tuế Tuế cùng Giản Sóc đồng thời làm một loạt xét nghiệm, tuy kết quả không có gì đáng ngại, nhưng để đề phòng, Giản Sóc vẫn quyết định lưu viện một đêm để theo dõi. 

Trở lại phòng bệnh, Sầm Tuế Tuế đã bình tĩnh rất nhiều, tuy nhiên cô không cho Giản Sóc rời khỏi tầm mắt mình lúc nào. 

Mất nửa tiếng để lấy lời khai, rồi Giản Sóc đích thân đưa hai cảnh sát ra ngoài, lúc trở lại, Sầm Tuế Tuế đang nửa nằm nửa ngồi tựa vào đầu giường thiu thiu ngủ. Lúc này, rốt cục chỉ còn lại anh và cô. 

Giản Sóc thả nhẹ bước chân, đi tới cạnh cô, rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Sầm Tuế Tuế giật mình tỉnh lại, gọi “Anh Sóc!” 

Giản Sóc vén chăn, cùng cô nằm xuống. 

Sầm Tuế Tuế tỉnh ngủ, “Anh lấy cho em cái điện thoại, em thông báo bình an.” 

“Để anh đăng cho.” Giản Sóc giơ tay che mắt cô, “Giờ em cần nghỉ ngơi.” 

Sầm Tuế Tuế ừ, nhân thể dựa vào anh gần hơn.”Anh Sóc, chúng ta sẽ ổn chứ?” 

Giản Sóc hôn nhẹ lên giữa lông mày cô, “Sẽ.” 

Anh sẽ luôn yêu cô, che chở cô, bảo vệ cô. Lúc 14 tuổi, lần đầu gặp cô, anh đã muốn bảo vệ cô gái nhỏ yếu đáng thương ấy. Bây giờ anh 29 tuổi, vẫn muốn bảo vệ tốt cô gái 22 này. Chỉ khác là, từ người anh trai xa lạ, anh đã trở thành chồng cô, càng thêm danh chính ngôn thuận. 

Cô Sầm 22 tuổi này, quảng đời còn lại, nhớ bảo ban tôi thêm nhé.
Bình Luận (0)
Comment