Tìm Em

Chương 73

Tại Lễ trao giải hằng năm, Sầm Tuế Tuế chỉ đóng vai trò “người đi qua sân khấu”, còn Giản Sóc là khách quý trao giải.

Nữ diễn viên của năm.

Sầm Tuế Tuế nhìn Giản Sóc đang trao cúp cho người đạt giải trên sân khấu, trong lòng hơi ganh tỵ.

Sầm Tuế Tuế biết cô vẫn chưa đủ trình độ, nếu như người được Giản Sóc trao giải là cô thì tốt biết bao!

Là chồng cô trao giải đó a a a a!

Sầm Tuế Tuế buồn bã, Giản Sóc vừa quay lại đã cảm nhận được.

“Sao vậy?” Giản Sóc hơi nghiêng đầu, môi tiến đến bên tai Sầm Tuế Tuế, nhẹ giọng hỏi: “Sao lại không vui rồi?”

Sầm Tuế Tuế khẽ gật đầu một cái, nở nụ cười lần nữa: “Không sao.”

Vì ngại đang ở nơi công cộng nên Giản Sóc không hỏi nữa.

Sầm Tuế Tuế và Giản Sóc ngồi cho đến hết buổi Lễ trao giải.

Mặc cho những người khác đều về sớm vì lịch trình bận rộn thì Sầm Tuế Tuế vẫn quyết ở lại xem đến cuối.

Giản Sóc không có ý kiến gì, chỉ cần có thể ở bên vợ thì ở đâu cũng được.

Sầm Tuế Tuế vẫn buồn tới tận lúc về nhà.

“Tuế Tuế.” Giản Sóc nhìn Sầm Tuế Tuế đang ngồi trên chiếc ghế ở ngoài cửa đổi giày, “Hôm nay em sao thế?”

Sầm Tuế Tuế mang dép đứng lên, lắc đầu đáp: “Không sao cả.”

“Bởi vì anh trao giải cho người khác nên không vui à?”

Lúc ở đó Giản Sóc không nghĩ đến, nhưng khi về đến nhà suy nghĩ kỹ một chút thì ngoài chuyện trao giải ra, anh cũng chỉ gật đầu xem như chào hỏi với mấy người quen biết thôi.

Hơn nữa, tối nay anh vẫn luôn ở cạnh Sầm Tuế Tuế, không rời nửa bước mà.

“Anh Sóc.” Sầm Tuế Tuế ủ rũ cúi đầu, “Anh nói xem có phải em kém cỏi lắm không?”

“Sao lại nói vậy?” Giản Sóc giơ tay xoa đầu Sầm Tuế Tuế, “Em rất giỏi mà.”

“Nhưng mà…” Sầm Tuế Tuế cắn môi, “Thôi không có gì.”

Giản Sóc cười khẽ, sau đó ôm người vào trong ngực, cằm đặt lên đỉnh đầu cô: “Tuế Tuế, ở trong lòng anh em là tốt nhất. Em vẫn còn trẻ, đừng nóng vội quá, cả đời này còn rất dài nên sẽ còn rất nhiều cơ hội.”

Sầm Tuế Tuế bị nói toạc ra thì ngượng vô cùng.

Cô đẩy Giản Sóc ra rồi quay đầu bước đi, tiếng dép lẹp xẹp không ngừng vang lên: “Em đi thay quần áo và tẩy trang đây.”

“Ăn khuya không?” Giản Sóc chậm rãi cởi áo khoác ra, cất giọng hỏi cô.

Sầm Tuế Tuế dừng chân, quay đầu lại: “Có thể ăn cháo ngô với tôm không?”

“Được.” Giản Sóc cởi nút áo sơ mi, “Em đi tắm trước đi, ra là ăn được rồi.”

Sầm Tuế Tuế hôn gió một cái: “Yêu anh moaz ~”

Giản Sóc mặc áo sơ mi và quần tây đi vào bếp, vừa đi vừa sắn tay áo, dáng vẻ ung dung không giống như sắp vào bếp nấu ăn mà như đang chuẩn bị tham gia hội nghị vậy.

Giản Sóc tìm nguyên liệu trong tủ lạnh rồi lấy gạo nấu cháo.

Sầm Tuế Tuế tắm rồi thoa kem dưỡng da, đến lúc đi ra thì trong phòng đã tràn ngập mùi hương của cháo.

“Rột —–“ Bụng Sầm Tuế Tuế kêu lên.

Giản Sóc ngoắc tay với cô: “Tới đây nếm thử đi.”

“Được!”

Sầm Tuế Tuế mặc váy ngủ, tung tăng chạy vào bếp như một đứa trẻ.

Giản Sóc múc cho cô một chén: “Cẩn thận một chút, còn nóng đấy.”

Sầm Tuế Tuế đưa cho Giản Sóc một cái muỗng: “Được, em sẽ cẩn thận.”

Giản Sóc nhận lấy muỗng nhưng không ăn mà dựa vào cạnh bàn, nhìn cô: “Thế nào?”

Sầm Tuế Tuế nuốt xuống muỗng đầu tiên: “Oa ~ ngon quá.”

Sầm Tuế Tuế rất thích cháo ngô và tôm, cô đã mua ở ngoài mấy lần rồi mà do nguyên liệu không đủ nên ăn mấy lần vẫn chưa đã.

Nhưng Giản Sóc nấu không giống.

Sầm Tuế Tuế cảm thấy cái chén trước mặt này, căn bản không thể gọi là cháo ngô tôm được mà là một chén tôm 

Giản Sóc phục vụ Sầm Tuế Tuế ăn uống no đủ xong rồi rửa chén, sau đó mới đi thay quần áo,

Sầm Tuế Tuế là kiểu người cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay [*] nên hết sức chu đáo lấy quần áo và khăn lông cho Giản Sóc, làm tốt việc của một cô giúp việc nhỏ.

[*] Nghĩa là ăn của người ta rồi thì nói năng, cư xử cũng mềm mỏng hơn.

Chờ khi Giản Sóc tắm xong thì Sầm Tuế Tuế lại chủ động sấy tóc cho anh.

Đèn trong phòng đã tắt, chỉ còn hai ngọn đèn ngủ ở đầu giường là vẫn sáng.

Ngón tay Sầm Tuế Tuế luồn vào tóc Giản Sóc: “Nếu em làm anh đau thì nói nha.”

Giản Sóc thấp giọng ừ một tiếng.

Tóc Giản Sóc ngắn nên sấy cũng nhanh. Sầm Tuế Tuế tắt máy sấy, mười ngón tay vuốt tóc anh, cười khen mình: “Kỹ thuật không tồi.”

Giản Sóc cười hừ.

Sầm Tuế Tuế đảo mắt một cái rồi giơ tay ra: “Cho hỏi anh đây, thanh toán bằng tiền mặt, cà thẻ, Alipay hay là chuyển tiền qua WeChat ạ?”

Giản Sóc xoay người: “Không mang tiền thì có thể dùng cách khác để trả không?”

Sầm Tuế Tuế bực bội cười: “Ở lại làm trả nợ được không?”

“Không phải.” Giản Sóc duỗi tay ra, kéo Sầm Tuế Tuế lại gần, cúi đầu dùng chóp mũi của mình chạm vào cô rồi nở nụ cười: “Làm em thỏa mãn.”

“Phì! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Sầm Tuế Tuế không nhịn được cười ra tiếng.

Một giây sau, Sầm Tuế Tuế còn chưa cười đủ đã cảm thấy một trận quay cuồng, sau đó người đã nằm trên chăn.

Môi Giản Sóc cong lên, cúi người áp xuống.

….

“Bùm —-“

“Bùm bùm—-“

“Bùm bùm bùm —-“

Sầm Tuế Tuế bị đánh thức, dụi dụi mắt, trong phòng không có bật đèn.

Cô mơ mơ màng màng giơ tay ra, sờ vị trí bên cạnh: “Ơ? Anh Sóc?”

Vị trí bên cạnh trống không, Sầm Tuế Tuế lập tức tỉnh táo, ngồi dậy.

“Bị đánh thức à?”

Sầm Tuế Tuế theo tiếng nhìn sang.

Giản Sóc đứng trước cửa sổ sát đất, rèm cửa sổ hơi hé ra, lúc anh nghiêng người nhìn cô, Sầm Tuế Tuế nhìn thấy bên ngoài.

Những chùm pháo hoa đủ màu đang nổ tung trên bầu trời, trông vô rực rỡ.

“Oa —–“ Sầm Tuế Tuế xuống giường, đi tới bên cạnh Giản Sóc.

Giản Sóc kéo hết rèm ra, sau đó đứng ra phía sau Sầm Tuế Tuế, cúi người vòng tay qua eo cô ôm vào lòng, “Vốn dĩ sợ ánh sáng của pháo hoa sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của em, không ngờ lại đánh thức em rồi.”

Sầm Tuế Tuế lắc đầu: “Không sao, đẹp lắm.”

Giản Sóc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm: “Thích lắm sao?”

“Thích, con gái ai cũng thích mà.” Sầm Tuế Tuế vừa dứt lời, lại vội bổ sung thêm một câu: “Nhưng không thể xem thường xuyên được, xem nhiều thì sẽ không thích nữa.”

Giản Sóc bật cười: “Được rồi.”

Sầm Tuế Tuế chun mũi: “Quả nhiên là anh muốn cho em xem pháo hoa mỗi ngày mà.”

Giản Sóc chỉ cười mà không nói.

Sầm Tuế Tuế dựa vào ngực Giản Sóc, hai người cùng xem pháo hoa.

Chờ đến khi từng chùm pháo hoa dần tan biến, Sầm Tuế Tuế xoay người, nhón chân hôn lên môi Giản Sóc một cái: “Ông Giản, năm mới mong được chỉ bảo nhiều hơn.”

Giản Sóc giơ tay giữ ót cô, dùng sức hôn lại.

Sầm Tuế Tuế “ưm” một tiếng, lại quay về giường lần nữa.



Sau Tết, Sầm Tuế Tuế và Giản Sóc trở về thành phố B.

Sầm Tuế Tuế lại vùi đầu vào một loạt công việc mới, còn Giản Sóc thì khá hơn, không có bận rộn như lúc cuối năm.

Giao thừa năm nay đến khá sớm, vào tháng 1.

Mỗi ngày Lâm Nguyệt đều gọi điện và nhắn tin cho Sầm Tuế Tuế, hỏi cô có kế hoạch ăn Tết thế nào chưa.

Trong suốt 22 năm qua, Sầm Tuế Tuế vẫn luôn chỉ có một mình nên đa số chỉ đến nhà bạn xem Xuân Vãn và ăn ít sủi cảo thôi.

Nhưng năm nay Sầm Tuế Tuế sẽ chân chính được đón Tết với gia đình. Tất nhiên Lâm Nguyệt muốn cô được vui vẻ thoải mái nên tất cả mọi chuyện đều theo ý Sầm Tuế Tuế.

Cả mẹ chồng lẫn nàng dâu đều bận bịu thì Giản Chính Quốc và Giản Sóc còn có thể làm gì đây? Dĩ nhiên là phải thuận theo ý họ rồi.

Ngày 28 tháng Chạp, Sầm Tuế Tuế chụp ảnh bìa cho quyển tạp chí cuối cùng trước thềm năm mới.

Hôm nay Giản Sóc cũng đã bắt đầu nghỉ nên đúng lúc đến đón Sầm Tuế Tuế về nhà.

Giản Sóc đến hơi sớm, Sầm Tuế Tuế còn hơn mười phút nữa mới xong.

Giản Sóc mặc một bộ âu phục cao cấp, chiếc áo khoác nỉ vắt trên cánh tay trái, còn tay phải thì cầm một chiếc bình giữ ấm màu hồng.

Anh đứng cạnh cửa phòng chụp ảnh, lẳng lặng nhìn Sầm Tuế Tuế trước ống kính.

Giản Sóc cảm thấy vợ anh đúng là càng ngày càng đẹp, càng ngày càng tự tin.

“Ok, xong rồi.”

“Vất vả rồi, cảm ơn mọi người nhiều lắm ạ.” Sầm Tuế Tuế cúi đầu cười cảm ơn tất cả nhân viên công tác.

“Tuế Tuế, nước này.” Khương San đưa bình nước cho Sầm Tuế Tuế.

Sầm Tuế Tuế nhận lấy, mới vừa mở nắp định uống thì đã thấy Giản Sóc đang đứng ở cửa.

Hai mắt Sầm Tuế Tuế sáng lên, nhét bình vào tay Khương San lại rồi bước nhanh đến chỗ Giản Sóc.

Khương San liếc nhìn rồi cười rời đi.

Sầm Tuế Tuế nhào vào lòng Giản Sóc: “Sao anh lại đến đây?”

Giản Sóc đón lấy cô: “Đến rước em về nhà.”

“Em còn chưa tẩy trang nữa.”

“Anh chờ em.”

“Hì hì.” Sầm Tuế Tuế rời khỏi người Giản Sóc, kéo tay anh: “Vậy anh đến phòng hóa trang với em đi.”

“Được.” Giản Sóc gật đầu một cái, đưa bình giữ ấm cho cô: “Tuyết lê đường phèn này, còn ấm đấy.”

Mấy ngày nay cổ họng Sầm Tuế Tuế không thoải mái lắm, mặc dù không có gì đáng ngại nhưng Giản Sóc vẫn ghi nhớ trong đầu.

Sầm Tuế Tuế dừng bước: “Anh Sóc của em đúng là siêu cấp chu đáo mà.”

Sầm Tuế Tuế đứng giữa hành lang người đến người đi, uống gần nửa bình nước tuyết lê đường phèn.

Những người lui tơi đều nhìn hai người họ, nhưng trong mắt hai người chỉ có đối phương nên sự tồn tại của người khác căn bản không thể nào quấy rầy hai người họ được.

Mọi người: Chậc, mấy kẻ show ân ái đúng là không có tính người mà!

Sầm Tuế Tuế sợ Giản Sóc chờ lâu sẽ bực nên chỉ vào trong để thay đồ, còn chưa tẩy trang đã đi ra.

“Chúng ta đi thôi.”

“Không tẩy trang à?”

“Không sao, về nhà rồi tẩy.” Sầm Tuế Tuế kéo tay Giản Sóc đi ra ngoài, “Trước khi em chụp có nhận được tin nhắn của mẹ, nói hôm nay có làm rất nhiều món ngon đó!”

Giản Sóc buồn cười: “Vợ, hình như anh đâu có ngược đãi em đâu?”

“Em đâu có nói anh ngược đãi em.” Sầm Tuế Tuế chớp chớp mắt: “Ý em là em rất muốn ăn, em cảm thấy hễ là món mẹ làm thì một ngày em có thể ăn được mấy bữa cơ.”

Giản Sóc hơi nhíu mày rồi liếc qua bụng Sầm Tuế Tuế: “Em… không sợ mập à?”

Sầm Tuế Tuế: “….”

Mặt Sầm Tuế Tuế vô cảm: “Chồng à, lời này của anh làm em không muốn trả lời đấy.”

Giản Sóc bật cười: “Anh không có chê em mập mà chỉ muốn nhắc nhở em thôi, lỡ như mập lên, đến lúc giảm cân lại đổ thừa do anh nuôi.”

Sầm Tuế Tuế bật cười một tiếng, đẩy Giản Sóc một cái: “Anh đáng ghét quá đi.”

Khi năm mới sắp đến, Lâm Nguyệt liền gọi Giản Sóc và Sầm Tuế Tuế về nhà.

Cặp đôi trẻ cơm không cần nấu, chén không cần rửa, nhà không cần dọn, mỗi sáng thức dậy là được Lâm Nguyệt nấu bữa sáng cho, tan làm về thì bữa tối đã sẵn sàng, mỗi ngày ở nhà ăn hai bữa cộng thêm ít trái cây.

Thế nên Giản Sóc rõ ràng cảm thấy hình như mình đã mập hơn một chút,

Nhưng cụ thể là mập ở đâu thì Giản Sóc không nhìn ra.

Mới đầu Sầm Tuế Tuế còn không chịu ăn nhiều như vậy, nhưng còn bây giờ thì sao?

Ha ha.

Giản Sóc nghe Sầm Tuế Tuế và Lâm Nguyệt nấu cháo điện thoại, họ đang bàn tối nay sau khi ăn xong sẽ ăn chút đồ ngọt nữa.

Giản Sóc thở dài bất đắc dĩ.

Không phải anh sợ Sầm Tuế Tuế ăn nhiều mà đang nghĩ cho cơ thể của cô thôi,

Còn nữa là…

Giản Sóc không biết có phải mình nghĩ nhiều hay không, nhưng mấy ngày nay Sầm Tuế Tuế còn ăn cả những món mà trước kia cô không ăn.

Khẩu vị thay đổi, Sầm Tuế Tuế không cảm nhận được nhưng Giản Sóc thì để tâm.



Năm mới này có thể nói là năm vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất trong suốt 22 năm qua của Sầm Tuế Tuế.

Sầm Tuế Tuế còn nhận được tiền mừng tuổi từ Lâm Nguyệt, Giản Chính Quốc và bao lì xì mà Giản Sóc cho cô.

Lâm Nguyệt sợ người trẻ tuổi không muốn ngồi một chỗ xem Xuân Vãn với mấy người thế hệ trước như họ nên sau khi ăn sủi cảo xong bèn bảo hai người Sầm Tuế Tuế muốn làm gì thì làm, còn không thì đi nghỉ ngơi sớm.

Tất nhiên Giản Sóc rất thức thời nên liền kéo Sầm Tuế Tuế đi giải tỏa tình cảm một phen.

Mặc dù ăn Tết khá bận bịu, nhưng lại hạnh phúc dạt dào.

Sau mồng Tám, Sầm Tuế Tuế nhận một vai khách mời trong một bộ phim truyền hình. Nhân vật này hoàn toàn khác với kiểu gian khổ như Khương Khương mà là một cô tiểu thư nhận được muôn vàn cưng chiều và ngây thơ hoạt bạt, có thể nói là một nhân vật rất đáng yêu.

Mồng mười, Sầm Tuế Tuế chuẩn bị vào tổ phim.

Buổi sáng Giản Sóc đưa Sầm Tuế Tuế đến đoàn phim rồi mới đến công ty.

Chỉ có điều… còn chưa chờ anh đến công ty đã nhận được điện thoại của Khương San.

Sầm Tuế Tuế ngất xỉu.

***

Giản Sóc: Giờ tôi muốn làm người đại diện của vợ tôi
Bình Luận (0)
Comment