Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
Đạo diễn Quách nghe được lời của Chung Tình, vô cùng mừng rỡ.
Cho đến lúc này, đạo diễn Quách đã quá mệt mỏi rồi.
Nửa đời trước của ông không tính là trôi chảy. Nhiều đạo diễn đồng lứa ông đã có danh tiếng, thậm chí đi lên quốc tế, chỉ duy mỗi ông vẫn còn đang vật lộn, vẫn luôn không làm ra một tác phẩm ai cũng thích.
Khúc Cát Vàng là bộ phim ông dùng nhiều tâm huyết nhất, cũng là tác phẩm ông ký thác kỳ vọng rất cao.
Vì quay bộ phim này, đạo diễn Quách thậm chí còn lấy tiền phòng vé ra để trả tiền cát-xê, có thể là nói được ăn cả ngã về không, không thành công thì thành cũng thành nhân*.
*Không thành công thì cũng thành nhân: Đây là câu nói của tiền bối Nguyễn Thái Học trong cuộc khởi nghĩa Yên Bái năm 1930. Ý của câu nói này là dù ta làm việc gì, dù việc đó có thành công hay thất bại thì chúng ta cũng có thêm những kinh nghiệm cho bản thân mình, hoàn thiện nhân cách của bản thân.
Lúc đầu mời được tiểu sinh Trương Hằng, sau lại tự dưng có thêm nữ hoàng phòng vé Đào Yêu gia nhập đoàn phim, đạo diễn Quách vất vả lắm mới thấy được một đường rực rỡ, lúc cảm giác được mình sắp thành công...
Vai nam chính lại xảy ra chuyện!
Lại còn xảy ra vào lúc mấu chốt như thế này nữa! Ông căn bản không thể tìm người thay thế ngay được!
Mà bây giờ, dụng cụ và trường quay vẫn ở đây, kéo thêm ngày nào là đốt tiền thêm ngày ấy!
Đạo diễn Quách đã liên tục không ngủ mấy buổi tối rồi. Tối qua, ông nhìn vầng trăng mọc lên rồi lại rơi xuống ngoài cửa sổ, thậm chí ông còn có ảo giác rằng ông trời đang nhắc nhở bản thân không có số để làm đạo diễn nổi tiếng.
Lúc này đột nhiên nghe được lời Chung Tình nói, sao ông không mừng rỡ cho được?
"Người cô nói là ai cơ?" Đạo diễn Quách nghe tên từ miệng Chung Tình, lục lọi trí nhớ một lúc lâu mà vẫn không tìm ra được người có tên như vậy.
Chung Tình không chút ngạc nhiên với phản ứng của đạo diễn Quách. Tên của Thường Tranh, toàn bộ đoàn phim sợ là không có ai quan tâm. Trừ mình ra.
Cô nói thật: "Chính là diễn viên đóng thế của Trương Hằng, Thường Tranh."
Đạo diễn Quách híp mắt, đột nhiên cũng nhớ tới một lần trước khi Trương Hằng té bị thương, ông có nhìn thấy bóng dáng trầm mặc kiên nghị kia.
Là cậu ta?
Ông không nói gì.
Chung Tình cũng không bất ngờ. Dù sao Thường Tranh lúc này chỉ là một diễn viên đóng thế vô danh mà thôi. Mặc dù bản thân đã mở miệng nhưng đạo diễn Quách vẫn có suy xét riêng của ông ấy.
Cô chỉ lặng lẽ đi ra ngoài, để không gian này lại cho người đàn ông trung niên mặt mũi đầy râu kia.
Sau đó đi tìm Thường Tranh.
Bởi vì nam chính gặp chuyện không may nên tiến độ quay chụp của đoàn phim chợt chậm lại. Nhất là diễn viên đóng thế như Thường Tranh cũng nhàn hạ hơn không ít.
Chỉ là đây cũng không phải một tin tức tốt đối với anh. Thù lao đóng phim của anh tính theo số lần biểu diễn. Không rảnh có nghĩa là anh không có nguồn thu nhập.
Lúc Chung Tình tìm được anh, Thường Tranh đang ngồi đọc kịch bản trên mảnh đất trống vắng phía sau đoàn phim.
Cô nhìn lướt qua, là kịch bản của nam chính.
Thấy ánh mắt của cô, động tác của Thường Tranh hơi cứng lại, thấp giọng nói: "Tôi... ngày đó nghe cô nói vậy nên hôm nay thử xem sao."
Chung Tình nhìn anh, thở dài trong lòng, nam chính này vẫn có chút tự ti, có lẽ vì những việc trong cuộc sống nên có chút không tự tin đi?
Cô mỉm cười nói: "Như vậy rất tốt. Thường Tranh, tôi tin tưởng, tương lai sẽ có một ngày, cậu và tôi sẽ làm bạn diễn của nhau."
Thường Tranh hơi chấn động, đột nhiên trầm mặc, lúc lâu sau mới nói: "Sẽ có một ngày như vậy thật sao?"
Chung Tình gật đầu khẳng định: "Đương nhiên rồi, tôi tin tưởng cậu!"
Cô đứng dậy, đột nhiên chỉ kịch bản trong tay Thường Tranh: "Xem vai diễn của nam chính kĩ một chút. Đàn ông mà không có lòng muốn trở thành nam chính thì sao có thể thành công được?"
Cô dừng một lát, nhấn mạnh: "Cho dù là nam chính trên kịch bản hay nam chính trong cuộc sống."