Quý Duy Tri hé miệng, thăm dò mà hỏi rằng: “Đổng sự Hứa chính là…. là cái vị mà sau này anh kéo xuống đài…?”
“Phải, lúc đó ông ta vẫn tiếng lành đồn xa.” Thịnh Tuy gật đầu, bóp thái dương căng trướng rồi nói: “Ban đầu, tụi anh bị tiếng tốt của ông ta lừa cho quay mòng mòng, tưởng ông ta giống như bao công xử án thật. Quý tiên sinh còn an ủi anh rằng, cây ngay không sợ chết đứng.”
“Ai mà ngờ, Đổng sự Hứa bắt mười mấy hội viên, nghiêm hình tra khảo, ép họ phải chỉ ra rồi xác nhận Quý tiên sinh tham nhũng. Bọn họ chết cũng không nghe theo, vậy nên Đổng sự Hứa buông lời nói rằng, bọn họ hoặc là tự gánh thay tội thiếu hụt tiền quỹ, hoặc là cắn chết Quý tiên sinh. Nếu không, mỗi ngày giết một người…”
Nghe đến đây, Quý Duy Tri đã đoán được đại khái. Máu dồn thẳng lên não, xông lên đến độ trước mắt cậu tối đen.
“Hội từ thiện ai ai cũng gặp nguy, Quý tiên sinh lo nếu cứ tiếp tục như thế sẽ ngày càng khó kết thúc. Vậy nên…” Quý Duy Tri hít sâu một hơi, giọng nói run run: “Chú ấy bảo anh soạn ra một phần chỉ nhận chú tham nhũng tiền quỹ… giao cho Đổng sự Hứa.”
Quý Duy Tri lặng người, trái tim không cảm nhận được sự đau đớn, cậu cũng quên mất hít thở thế nào.
Thịnh Tuy càng mất bình tĩnh hơn, hối hận rồi buồn bực vò rối tóc mình: “Đương nhiên anh không đồng ý. Tụi anh tranh cãi rất lâu mà vẫn chưa đạt được thống nhất. Cuối cùng anh sốt ruột, nói chú mấy năm nay chống đối tuần phủ, sớm đã bị bọn người xấu nhìn chằm chằm.”
“Vậy nên, lần này chính là một trận phục thù đường đường chính chính, Đổng sự Hứa và tuần phủ đều chuyên nhằm vào chú mà đến! Cho dù không giao chú ra, chúng cũng sẽ không tha cho chú. Vả lại đến lúc đó, nói không chừng hội từ thiện còn có thể bị một tội đạp ngã!”
Thịnh Tuy của khi ấy chỉ có thể thỏa hiệp. Suy cho cùng anh là con của nhà họ Thịnh, ẩn mình rất sâu trong hội từ thiện, nếu anh ra mặt sẽ không thu hút người khác hoài nghi nhất. Thay vì đợi đối phương đội thêm tội, chi bằng tự mình nắm lấy quyền chủ động. Do đó Thịnh Tuy cố ý làm sổ sách thiếu hụt trăm bề, loại “chứng cứ” này, cho dù nắm được thì quan xử án cũng không có cơ sở vững chắc, nhưng có thể vì điều tra sổ sách kiểm toán mà tranh thủ đủ thời gian cho hội viên.
Đến lúc đó, nếu hội viên đã có thể thoát thân an toàn, Quý Nhượng cũng sẽ không tiếp tục thừa nhận tham nhũng, dựa vào phần sổ sách kiểm toán giả thì không thể nào định tội được, cái Thịnh Tuy có là biện pháp đả thông điểm then chốt rồi cứu Quý Nhượng ra ngoài.
Trái tim của cậu tựa như bị khoá sắt chắc chắn siết chặt, cậu không hít thở được, muốn nắm thứ gì đó trong vô thức, nhưng vung vẩy lung tung trong không trung một hồi lâu cũng chỉ có cánh tay khô ráo ấm áp của người đàn ông chìa ra. Cánh tay đó co duỗi không ổn định, chủ nhân của nó do dự nắm ngược lại tay Quý Duy Tri, không nói tiếp nữa.
Quý Duy Tri khàn giọng: “Em không sao, anh nói tiếp đi.” Đọc Full Tại truyenggg.com
Thịnh Tuy bất chấp nhắm mắt lại, xoa chỗ bị thương đang sưng lên cho Quý Duy Tri.
“Hai việc cuối cùng ba em giao phó, một là lập tức chuyển dời tài liệu hoạt động của hội từ thiện, tạm dừng mọi hoạt động để né tránh đầu ngọn gió; hai là không được để nhà máy dầu trẩu và phà rơi vào tay người khác, đây là sản nghiệp mà chú ấy xem trọng nhất.” Thịnh Tuy nhìn cậu với vẻ lo lắng: “Quan trọng nhất… là em.”
Quý Duy Tri cau hai hàng mày, quay người bổ nhào vào đệm sô pha, thốt ra tiếng nấc nghẹn đầy buồn đau.
“Anh cũng không có cách nào khác, vốn nghĩ sẽ giữ hội từ thiện trước, đợi đến lúc phúc thẩm lại cứu Quý tiên sinh ra ngoài. Nhưng chẳng ngờ rằng…” Thịnh Tuy gần như nghẹn ngào, nắm chặt lấy tay Quý Duy Tri, đốt ngón tay cũng trắng bệch: “Thậm chí Quý tiên sinh còn chưa kịp vào quan phủ.”
Sau khi Đổng sự Hứa lấy được sổ sách kế toán, vậy mà chưa kiểm chứng đã lập tức phóng hỏa, thiêu giết cướp đoạt. Đêm ấy nhà họ Quý lửa cháy ngút trời, cả thành hãi hùng. Nhưng tuần phủ lại tuyên bố với bên ngoài rằng vợ chồng họ Quý tham nhũng nhận hối lộ, sợ tội tự sát.
Dường như Thịnh Tuy bị cơn ác mộng nào đó đè, anh thẫn thờ nhìn đôi mắt Quý Duy Tri: “Xin lỗi em… quá trễ rồi, anh đến quá trễ rồi…”
Trong nhà yên tĩnh đến sợ, chỉ còn lại tiếng ngọn lửa cháy đôm đốp trong lò sưởi âm tường.
Quý Duy Tri hoàn hồn từ nỗi kinh sợ, đau đớn tột độ trong im lặng, nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi, hai mắt trống rỗng, chỉ có trái tim đang đập điên cuồng.
Thịnh Tuy nói xong chuyện xưa, hơi thở cũng trở nên trầm nặng, mỗi một hơi đều giống như đang nuốt cơn gió lạnh thấu xương ngoài cửa sổ vào người.
“Đất hoang tàn, toà nhà đồ sộ sụp đổ, khỉ chạy tán loạn, mọi người giống như bị điên mà vơ vét lợi ích từ nhà họ Quý.” Thịnh Tuy cười lạnh lùng: “Đợi anh hoàn hồn, nhà họ Hứa đã sớm dựa vào “có công xử án”, cùng với tuần phủ nuốt hết phần lớn di sản của Quý tiên sinh.”
“Thấy họ còn định ra tay với nhà máy dầu trẩu, anh thực sự không muốn những tài liệu nghiên cứu và thiết bị rơi vào tay kẻ đầu cơ. Nhưng lúc đó lý lịch của anh còn kém, cũng không mấy am hiểu kinh doanh, chỉ có một lối ra duy nhất là khuyên nhủ ba anh ra tay, sau này lại bàn bạc kỹ hơn.”
“Vậy nên em mắng không sai. Nhà máy dầu trẩu xác thực do anh cướp đi. Hôm đó anh xuất hiện ở nhà họ Quý cũng xác thực không phải tình cờ…” Thịnh nhắm mắt: “Là bởi vì có sự giao phó của Quý tiên sinh.”
Vậy nên anh mới dự định đưa mọi thứ liên quan đến dầu trẩu và phà tách bạch khỏi Thịnh Quyền, sau đó hoàn trả cho Quý Duy Tri một cách sạch sẽ.
Quý Duy Tri hít một hơi, nước mắt kìm nén rất lâu đang rơi xuống.
“Áy náy là thật, hèn nhát là thật, sợ hãi là thật.” Thịnh Tuy nói tiếp: “Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng phải để em chịu đau khổ.”
Trái tim Quý Duy Tri cũng bị bẻ thành mấy mảnh, nhất thời không biết phải đau vì ai: “Vậy nên trước khi đến trường quân sự anh cứ mãi không ở nhà, là đi tham gia…”
“Ừ.” Thịnh Tuy không muốn cậu nói rõ, ngầm hiểu trong lòng mà gật đầu. Đọc Full Tại truyenggg.com
“Chẳng trách,” Quý Duy Tri ngấn nước mắt, giọng nghẹn ngào rất đặc: “Chẳng trách anh luôn bài xích thương trường.”
Đã từng nhìn thấy bè lũ xu nịnh nên Thịnh Tuy sợ rằng mình cũng trở thành dáng vẻ đó. Chẳng ngờ rằng, cuối cùng anh vẫn trở thành một thương nhân không từ thủ đoạn.
Thịnh Tuy muốn giơ tay lau nước mắt cho Quý Duy Tri, động tác được một nửa lại nhịn xuống, chỉ đưa khăn tay thêu chữ màu trắng thuần cho cậu.
Sau này, Thịnh Quyền vì con trưởng bỏ mạng mà sụp đổ, không tiếc dùng việc làm Thịnh Tuy bị thương làm cái giá ép anh giải ngũ.
Lúc đó Thịnh Tuy vốn có nhiều lựa chọn hơn, nhưng anh nghĩ, nếu đã không trở về đơn vị được nữa, còn chẳng bằng kế thừa di nguyện của Quý Nhượng.
Do đó, lúc anh bị thương đã làm một giao dịch với Thịnh Quyền: Muốn đến nước X học thương nghiệp cũng được, nhưng phải giao quyền xử lý nhà máy dầu trẩu và công ty phà cho anh.
Đứa con trai này của Thịnh Quyền, nhà lớn nghiệp lớn, nhà máy thì xem như đưa cho anh chơi tiền thôi. Sau khi Thịnh Tuy tiếp nhận thì anh trưởng thành cũng nhanh, tốn thời gian một năm mà anh đã làm việc làm ăn sinh động tiếng tăm, thậm chí còn đăng ký ghi tên ở đương cục cho hội từ thiện, từ nay quang minh chính đại làm việc thiện ủng hộ chính nghĩa.
Theo cánh chim của Thịnh Tuy dần cứng cáp, cuối cùng Thịnh Quyền cũng để anh cạnh tranh việc có tính thử thách cao hơn — Chẳng hạn, tranh giành vị trí Hoa Đổng tô giới với họ Hứa.
Mượn tên tuổi ấy, Thịnh Tuy giở chút thủ đoạn không thể bày ra công khai, đánh Đổng sự Hứa ngã ngựa. Anh còn mời rất nhiều toà báo công khai sổ sách bí mật của tuần phủ tiền nhiệm và họ Hứa.
Vốn dĩ đến bước này đã có thể ngừng được rồi, nhưng Thịnh Tuy nuốt không trôi cục tức đó. Anh tìm được vợ con của họ Hứa, phơi bày những tấm hình quan hệ bất chính của chồng bà ta, cứng rắn chọc cho đại tiểu thư giận bỏ chạy luôn. Tấm tựa tuần phủ của họ Hứa ầm ầm sụp đổ, họ Hứa không còn vinh quang, đổng sự Hứa chỉ có thể suốt ngày dựa vào thuốc phiện giải sầu sống lay lắt cho qua.
Thịnh Tuy đợi sau khi ông ta thua sạch của cải thì mua lại nhà ở của họ Hứa. Sau này, họ Hứa thân bại danh liệt mà chết, nhà tan cửa nát, ngay cả quan tài cũng không mua nổi.
Chuyện xưa đến đây cũng xem như ai nấy đều vui. Tuần phủ bị bỏ tù, họ Hứa sụp đổ, nhà họ Quý lật lại bản án, buôn may bán đắt, báo được thù lớn.
Nhưng cũng không nhìn thấy Thịnh Tầm Sơn quần là áo lượt ở đâu nữa. Muốn kiếm hoa quế cùng chở rượu, vẫn khác lúc, thiếu niên du[1].
***
Thuận Tụng Thương Kỳ
Nói rõ rồi nói rõ rồi! Sốt ruột chết tôi luôn cuối cùng cũng có thể yên tâm rải đường haha.
***
Chú thích:
[1] Trích từ bài thơ Đường Đa Lệnh – Lưu Quá
(theo thivien):Đường đa lệnh
Lư diệp mãn Đinh châu
Hàn sa đới thiển lưu
Nhị thập niên trùng quá Nam lâu
Liễu hạ hệ thuyền do vị ổn
Năng kỷ nhật
Hựu trung thu
Hoàng hạc đoạn ky đầu
Cố nhân tằng đáo phủ
Cựu giang sơn hỗn thị tân sầu
Dục mãi quế hoa đồng tái tửu
Chung bất tự
Thiếu niên du
(Ba câu cuối mình mượn phần dịch nghĩa của Nguyễn Chí Viễn)