Tìm Núi

Chương 49

"Xuỵt —" Thịnh Tuy vừa hôn cậu, vừa nói với vẻ mập mờ không rõ: "Bây giờ chỉ có chim trùng thú dữ đang nhìn chúng ta, nếu em tạo ra tiếng động quá lớn, đoán chừng phòng bên cạnh có thể cũng phải đến xem náo nhiệt đấy."

"Anh câm miệng... Á..." Quý Duy Tri không nói được một câu hoàn chỉnh, cậu bị bắt nạt rất dữ dội, đôi mày cũng nhíu lại một chỗ.

Thịnh Tuy cố ý cắn một cái trên môi dưới của cậu, để lại dấu răng mờ mờ: "Anh câm miệng thì làm sao hôn em được nữa?"

Bỗng nhiên Quý Duy Tri cảm thấy trời đất xoay chuyển, trước mắt ngoại trừ khuôn mặt quá gần của người đàn ông cũng chỉ còn lại ngọn đèn đong đưa.

Bởi cậu bất ngờ bị đè trên giường, nụ hôn đã sâu lại càng sâu hơn.

Nụ hôn lần này khó tránh khỏi quá dài, đợi Quý Duy Tri hoàn hồn, áo của cậu đã mở bung hơn một nửa, một bên eo trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, lồng ngực nhấp nhô.

"Thế này chẳng phải..." Quý Duy Tri xem đồng hồ bỏ túi, nói với vẻ chột dạ: "Không thích hợp lắm đâu."

"Là rất không thích hợp." Thịnh Tuy gật đầu, anh trỏ khóe mắt và khoé môi của cậu: "Chỗ này đỏ hết rồi."

"Trách anh hết." Bé sói bị anh quấy rầy đến độ mất kiên nhẫn, cuối cùng cũng thuận theo anh nhỏ giọng thu lại nanh vuốt, mặc cho ai kia vuốt ve lông mình.

"Ừ, trách anh." Thịnh Tuy cười: "Nếu chưa nguôi giận, em trừ điểm anh nhé?"

Lớp học diễn thử đã là chuyện rất lâu về trước, ấy vậy mà Thịnh Tuy vẫn nhớ.

Quý Duy Tri sờ hai má, nhưng cậu không nỡ trèo ra khỏi ổ chăn, tức anh ách mà nói: "Sao vẫn còn học phần, chẳng phải anh đã học thành tài tốt nghiệp rồi ư?"

Thịnh Tuy vẫn duy trì tư thế vừa nãy, nhưng anh đã chống người lên cao hơn một chút, kéo giãn khoảng cách giữa hai người: "Vậy là đã học xong, không có bài kiểm tra tốt nghiệp nào khác hả em?"

"Còn kiểm tra cái gì được nữa, sờ cũng sờ rồi, ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, cũng không thể..." Một vài cảnh tượng nóng bỏng bất ngờ lướt qua trong tâm trí Quý Duy Tri, cậu vội vàng lắc đầu: "Anh nghĩ cũng đừng nghĩ, vai anh vẫn chưa lành hẳn đâu."

—— Phản ứng đầu tiên là sợ Thịnh Tuy lại bị thương, chứ không phải lo lắng bản thân sẽ bị gì.

Thịnh Tuy thích chẳng hết nữa là, anh nào nỡ để cậu chịu đau trong hoàn cảnh chật hẹp thế này. Trên xe vừa ẩm ướt, vừa không có đồ chuẩn bị, nhỡ thật sự làm mạnh quá rồi bị nhiễm gì đó thì toi. Nhưng anh vẫn muốn ghẹo bé sói, xem cậu phản ứng thế nào.

"Bác sĩ Lục nói rồi, phải vận động thích hợp, có lợi cho việc hồi phục." Cả khuôn mặt của Thịnh Tuy là vẻ thành thật.

Bé sói chẳng mảy may bướng bỉnh như thường ngày, trái lại còn y như bé cún, nói với vẻ mềm mại: "Vậy anh cũng không được như kia... ờ, vận động kịch liệt." Cậu thực sự không nói ra danh từ khác được.

Thịnh Tuy cười thành tiếng: "Vậy anh nhẹ thôi nhé?"

"Nhẹ thì có nghĩa lý gì đâu." Quý Duy Tri lầm bầm: "Nhàm chán, muốn làm thì phải theo kiểu mạnh bạo nhất, chứ ương ương dở dở đâu được."

Nhanh mồm nhanh miệng nói ra những lời thiếu đứng đắn cũng mạch lạc rõ ràng lắm, vậy mà lại khiến Nhị gia phải chịu thua.

Thịnh Tuy cười miễn cưỡng: "Không cho anh hành động mà cứ trêu chọc anh. Tri Tri, em chơi xấu."

Quý Duy Tri bị tiếng "nhẹ" vừa nãy ghẹo cho mê sảng, lúc này mới nhận được lời lên án, nhưng cậu chẳng còn hơi sức để cân nhắc: "Vậy phải làm sao?" Thấy người đàn ông cười mờ ám, não cậu chợt nóng lên, đề nghị: "Chi bằng... em lên nhé?"

Cuối cùng Thịnh Tuy chẳng nói gì nữa, vừa giận vừa buồn cười, không nặng không nhẹ mà xoa nắn mặt cậu, cắn răng nghiến lợi nói: "Em học theo ai đấy."

"Ssss, đừng nắn! Đau em!"

"Đau cũng chịu đi." Thịnh Tuy nói với vẻ không vui: "Đợi đến khi xuống xe, em còn đau hơn."

Quý Duy Tri xoa khuôn mặt tất thảy đều bình thường của mình, bày ra dáng vẻ như từng chịu nỗi oan ức to lớn lắm: "Chậc, quả nhiên sau khi ở bên nhau anh thay đổi rồi. Trong tiểu thuyết đúng thật nói không sai, đàn ông ấy à, chẳng đáng tin!"

Thịnh Tuy chẳng thèm trả lời. Đã quậy đến mười giờ, chơi tiếp nữa sợ rằng sẽ mất ngủ. Cân nhắc đến việc Quý Duy Tri phải trực ca sớm, Nhị gia bỏ qua cho cậu, nằm về gối đầu của mình.

Quý Duy Tri thấy anh nằm đàng hoàng cũng thuận thế nằm theo, ngủ ở vị trí bên trong: "Nhị gia ơi, anh buồn ngủ chưa?"

"Vẫn chưa, nếu em muốn ngủ thì anh tắt đèn." Đèn được đặt bên phía Thịnh Tuy, vậy nên anh mới chọn bên này để Quý Duy Tri đỡ phải trăn trở tới lui.

Cậu trai đang rụt vào chăn, trăn trở rồi lại không nằm yên: "Em không muốn ngủ, em không nỡ. Chúng ta nói chuyện một lúc nha anh?"

Khó khăn lắm mới có thời gian ở riêng một đêm, Quý Duy Tri không dám lãng phí thì giờ.

Thịnh Tuy kéo cậu vào trong ngực mình: "Được, em muốn nói gì?"

"Em không biết, em chỉ muốn ở cạnh anh thôi." Quý Duy Tri ôm eo Thịnh Tuy, cậu mò mẫm bên phía mình, môi kề trên cằm của ai kia: "Anh nhích vào xíu đi, không sợ rơi xuống à?"

Cảnh tượng này như đã từng quen, hai người đều nhớ đến sự việc từng xảy ra trong biệt viện ở Bạc Thành, không hẹn mà cùng bật cười.

Họ cách nhau rất gần, Quý Duy Tri có thể ngửi thấy mùi thuốc. Cậu nhăn mũi, chóp mũi đụng trúng chỗ bôi thuốc ban nãy, cậu hít tới hít lui như bé thú nhỏ: "Bây giờ chỗ này còn đau không anh?"

Thịnh Tuy gật đầu, trêu cậu: "Đau, em xoa cho anh nhé?"

Rõ ràng Quý Duy Tri không tin, nhưng cậu vẫn giơ tay, vừa xoa vừa nói: "Không thì em làm cho anh một cái bình thuỷ tinh, đổ nước nóng vào rồi lấy quần áo bọc lại một lớp, đợi khi trời lạnh thì anh để ở đây mà ủ."

"Vân Thành nào lạnh đâu em." Thịnh Tuy giải thích rằng chốn ấy cơ hồ bốn mùa như xuân: "Bình thuỷ tinh không dùng được, chẳng so được với bàn tay mềm."

Quý Duy Tri nghe là biết câu nói đó là đang thả thính cậu, cậu thấy việc nghĩa chẳng chùn bước mà đáp trả: "Tay có mềm đi nữa cũng đâu sánh bằng miệng mềm?" Nói rồi cậu buông tay, mổ một cái lên chỗ bên cạnh vết thương rồi bật cười.

Vậy vẫn chưa xong, Quý Duy Tri thấy phần râu mới nhú trên cằm Thịnh Tuy thì tò mò sờ nắn, xúc cảm chẳng mịn tay chút nào, nhưng lại tê tê rất thoải mái.

Do đó cậu cũng kề bờ môi ấm mềm lên đó rồi in xuống một cái.

Thịnh Tuy nhân lúc cậu cúi đầu thì tóm lấy cái miệng nhỏ nhắn nghịch ngợm ấy rồi lại tiếp tục nụ hôn đang dang dở.

"Cái giường này không chắc như cái trong nhà, em phải ngoan một chút." Thịnh Tuy cách cậu rất gần, lúc anh nói chuyện hơi thở phả vào trán Quý Duy Tri.

Quý Duy Tri không nghe, cứ như khiêu khích mà cắn một cái lên chỗ yết hầu. Vùng cổ trắng như tuyết mà khoẻ mạnh lại có thêm dấu răng của bé sói.

"Em nhớ lúc còn bé, em cũng sẽ bám lấy anh mà ngủ như thế này. Lúc đó có thể ngoan ngoãn, nhưng bây giờ sao mà dừng lại được, em chỉ muốn chạm vào anh, hôn anh." Quý Duy Tri nói ra những lời như thế song lại chân thành vô cùng: "Làm sao đây, có phải em hơi nhàm chán phiền phức không anh?"

Thịnh Tuy không những không an ủi cậu mà còn thêm dầu vào lửa: "Phải đấy, phiền quá, phiền thêm một lần cho anh xem nào?"

"Cút." Quý Duy Tri giận hờn mà lật người, dự định trở lại làm Thiếu tá lạnh lùng lúc đầu.

Thịnh Tuy kéo ai kia về lại trong ngực mình rồi nói: "Tri Tri của chúng ta ấy à, có phiền kiểu gì cũng dễ thương."

Hai người hẹn nhau ngủ sớm, nhưng anh một câu em một câu, quậy đến nửa đêm mới nhắm mắt.

Một giấc không mộng mị, trời đã sáng trưng.

Thịnh Tuy dậy trước lấy nước ấm, mở vại, rồi mới lay Quý Duy Tri: "Dậy nào."

"Không mà, một lát nữa..." Quý Duy Tri trở mình, đè hết chăn dưới chân, nằm sải tay sải chân tiếp tục ngủ.

Thịnh Tuy chỉ tiếc rằng anh không rảnh để lấy bút, bằng không chắc chắn anh phải vẽ lại cảnh này.

"Phía trước là trạm Nhạn Thành, chẳng phải em nói có một tốp thầy trò của Đại học Nhạn Thành sẽ đến ư? Em cần đi kiểm soát hiện trường." Thịnh Tuy pha xong một tách cà phê, cắt xong bánh mì lát, bưng đến bên giường: "Ngoan nào, em còn không dậy thì anh..."

Quý Duy Tri ngủ nhập nhèm cả mắt: "Thì...?"

Thịnh Tuy khom eo, nói hai chữ bên tai của cậu. Giọng nói rất trầm thấp nhưng lại khiến cả cơ thể ai kia tê dại.

Sao Quý Duy Tri nằm tiếp được nữa, cậu vội vàng ngồi dậy với dáng vẻ buồn ngủ díu cả mắt, mơ màng đánh răng rửa mặt. Mãi cho đến khi nước lạnh vào mặt, cậu mới rùng mình, chìm chằm chằm về phía bản thân ở trong gương——

Áo quần nhăn nhúm, khoá cài cũng sắp bung đến ngực, mấy dấu hôn trên xương quai xanh cực kỳ rõ ràng, bên miệng cũng nhuốm màu hồng phấn mờ ám.

Quý Duy Tri tỉnh táo ngay, ngoảnh đầu la mắng ai kia: "Thịnh Tuy cái tên cầm thú! Anh xem anh cắn em này, anh thuộc họ chó hả!"

"Rõ ràng hôm qua là tự em cho anh cắn, hôm nay lại không chịu nhận." Thịnh Tuy bưng mâm thức ăn với khuôn mặt toàn vẻ vô tội, học theo cậu nói: "Quả nhiên là trở mặt không nhận người. Đàn ông ấy à, chẳng đáng tin."

Quý Duy Tri bị chặn họng không nói nên lời, nhớ lại thì quả thực là cậu đòi hôn lúc nửa đêm, nhưng khí thế không thể thua anh được: "Anh mới không đáng tin, cả nhà anh đều không đáng tin."

Thấy câu này sai sai chỗ nào đó, cậu lại bổ sung: "À không đúng, phải nói là... cả nhà anh ngoại trừ em đều không đáng tin."

"Nhưng không thể "ngoại trừ" em được." Thinh Tuy bưng mệt nên anh đặt mâm trên bàn, gãi cái cằm ẩm ướt của Quý Duy Tri: "Nơi không có em, sao còn gọi là nhà."
Bình Luận (0)
Comment