Tín Hiệu Bão Số 3 - Tiểu Hàm Tiên

Chương 105

Năm nay, vào ngày Valentine, Trang Thiếu Châu và Trần Vi Kỳ đến Thụy Sĩ trượt tuyết. Thị trấn Zermatt vào mùa đông được bao phủ bởi tuyết trắng xóa, tựa như một thế giới cổ tích tách biệt khỏi trần gian.

Trần Vi Kỳ đi đôi bốt cao gót lót lông ấm áp, được Trang Thiếu Châu nắm tay, đưa mắt nhìn cặp đôi trẻ bước ra từ quán cà phê đối diện.

"Sao lại chọn đến đây trượt tuyết vậy? Em tưởng anh thích Aspen hơn." Cô nhấp một ngụm mocha nóng.

Cô đã cai espresso đắng ngắt từ lâu. Giờ cô thích uống thứ gì đó ngọt, ấm, và dễ làm béo lên.

Trang Thiếu Châu nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, nhớ đến bức ảnh đặt trên cây đàn piano của cô.

Cô gái rực rỡ ấy mặc đồ trượt tuyết, lao xuống từ đường trượt cao cấp của Matterhorn, dũng cảm và không hề sợ hãi.

Anh muốn tận mắt thấy cô trượt tuyết một lần nữa, lao về phía anh.

"Aspen để lần sau, hôm nay anh muốn thấy em chinh phục Matterhorn."

Trần Vi Kỳ bật cười: "Đến lúc đó đừng có ngã rồi kéo em xuống theo đấy nhé."

Trên sân trượt không có nhiều người. Khi ngồi cáp treo lên đỉnh núi, Trần Vi Kỳ đối diện với khung cảnh bao la hùng vĩ, tim đập thình thịch.

Lâu rồi cô chưa quay lại đây. Cô vẫn nhớ lần đầu tiên tự mình trượt xuống đường trượt cấp cao, té lăn quay ra đất. Anh hai thì cười bảo cô giống rùa con, còn anh cả thì xót, chạy lại đỡ cô, tiện thể bảo anh hai im miệng.

"Em sợ à?" Trang Thiếu Châu nghiêng người ghé sát lại.

"Anh mới sợ ấy." Trần Vi Kỳ hất đầu, nhéo vào đùi anh.

"Anh sẽ theo sau em." Anh siết chặt tay cô.

Giữa băng tuyết lạnh giá, hơi ấm của anh tựa như một ngọn lửa rực cháy.

Trần Vi Kỳ khoác bộ đồ trượt tuyết màu xanh, đứng giữa bạt ngàn tuyết trắng, kéo kính bảo hộ xuống, động tác dứt khoát và mạnh mẽ.

Cô quen trượt ván đơn – khó hơn nhưng cũng kích thích hơn. Trang Thiếu Châu theo cô, cô chơi ván đơn, anh cũng chơi ván đơn.

"Anh sẵn sàng chưa? Em đi đây!" Trần Vi Kỳ hét lên.

Tiếng cô vang vọng giữa núi tuyết.

Trang Thiếu Châu cười: "Sure, babe."

Cô lao xuống như một cánh chim, như một cơn gió xanh. Trang Thiếu Châu theo sát phía sau, ánh mắt anh luôn dõi theo từng chuyển động của cô.

Gió vút qua tai, tuyết tung lên tạo thành những đợt sóng trắng xóa.

"Ahhh! Tuyệt quá!" Trần Vi Kỳ hét lớn trong cơn phấn khích.

Trang Thiếu Châu bật cười, chiếc camera trên trán ghi lại từng khoảnh khắc của cô.

Không biết họ đã lao xuống bao lâu, Trần Vi Kỳ chỉ cảm thấy linh hồn mình như đang bay lượn trên đỉnh núi tuyết.

Bất chợt, cô phanh gấp, ván trượt sắc bén cắt sâu vào lớp tuyết dày. Trang Thiếu Châu lập tức dừng theo.

Vì sợ cô ngã nên anh đưa tay ra bảo vệ cô theo phản xạ. Nhưng vì cả hai đều đang mặc đồ trượt tuyết cồng kềnh, động tác ấy lại khiến họ cùng ngã xuống nền tuyết.

Trang Thiếu Châu kéo kính bảo hộ lên, hạ mặt nạ giữ ấm xuống: "Em ổn chứ? Sao dừng lại vậy?"

Khuôn mặt Trần Vi Kỳ lấm tấm những bông tuyết nhỏ, đôi mắt long lanh, nhìn anh chằm chằm.

Xung quanh là một màu trắng vô tận, cành cây khô, bầu trời xanh thẳm.

Tất cả như đông cứng lại.

"Em muốn xem anh có thật sự ở ngay phía sau em không."

Tim Trang Thiếu Châu bỗng trở nên mềm nhũn, mọi lý trí đều tan chảy.

Anh cúi xuống hôn cô.

Họ nằm giữa nền tuyết trắng, trao nhau một nụ hôn.

"Hôm nay là Valentine đấy, bảo bối."

"Em biết chứ." Trần Vi Kỳ hừ nhẹ: "Hoa còn chẳng có."

Trang Thiếu Châu nhìn cô đầy ẩn ý, rồi anh lấy ra một đóa hồng xanh từ trong áo trượt tuyết.

Trần Vi Kỳ mở to mắt. Anh... anh thật sự mang theo một bông hoa suốt từ nãy đến giờ?!

Bông hoa bị ép hơi nhăn một chút, nhưng vẫn nở rực rỡ, nổi bật giữa trời tuyết lạnh giá.

Giống như cô, như tình yêu của họ.

"Bông hồng của chúng ta sẽ mãi mãi đông cứng trên đỉnh Matterhorn. Valentine vui vẻ, Tanya."

Anh thật sự rất lãng mạn.

Trần Vi Kỳ nhận lấy hoa, khẽ hôn lên môi anh.

Bình Luận (0)
Comment