Trần Vi Kỳ chỉ liếc nhìn một cái, sau đó điềm tĩnh thu ánh nhìn lại, tiếp tục hòa mình vào cuộc vui trên đấu trường danh lợi, nơi tiếng cạn ly vang lên không ngớt. Nhưng trong lòng cô dâng lên một cảm giác khó chịu, như có thứ gì đó ma quái đang len lỏi trong cơ thể, tựa một đám mây mờ không thể xua tan hay nhìn rõ.
Buổi trình diễn lớn sắp bắt đầu, đây là chiến trường mà cô phải đứng vững, không thể bỏ đi để tìm Trang Thiếu Châu được.
Đợi mọi thứ kết thúc, cô sẽ nói chuyện nghiêm túc với anh. Nhưng thực ra, phải nói chuyện gì đây? Nói về A Trì sao? Tựa như giữa họ, cái tên đó mãi là một rào cản không thể vượt qua.
Trang Thiếu Châu không tin tưởng cô, mà cô cũng không biết phải làm sao để anh tin. Dường như mọi lời giải thích đều trở nên giả tạo, vì đúng là cô vẫn chưa buông bỏ Chu Tễ Trì hoàn toàn được.
Việc buông bỏ hoàn toàn bảy năm cuộc đời giống như một quá trình chữa lành tàn nhẫn bằng cách rút máu dần dần, để những giọt máu đỏ tươi chảy ra khỏi cơ thể, gỡ từng sợi tơ bám víu, chậm rãi và đau đớn.
Cô không phải là một cỗ máy, không thể nhấn một nút xóa sạch ký ức. Cô đã quyết định hướng về phía trước, chỉ là cô cần thêm một chút thời gian.
Trang Thiếu Châu biết Trần Vi Kỳ cần thời gian, và anh cũng quyết định sẽ cho cô điều đó. Nhưng khi thực sự nhìn thấy cô đứng cạnh Chu Tễ Trì, hình ảnh ấy vẫn không ngừng khiến bóng tối trong lòng anh trỗi dậy.
Sự cạnh tranh là bản năng trời sinh của phái nam, anh muốn kéo Trần Vi Kỳ qua theo bản năng, muốn ôm cô vào lòng trước mặt người đàn ông mà cô từng yêu, muốn hôn cô đến mức cô không thở nổi, muốn tuyên bố chủ quyền. Vì vậy, anh đã rời đi. Nếu ở lại thêm nữa, anh không đảm bảo được mình sẽ làm gì.
Có thể nói gia tộc nhà họ Trang một tay che trời trên Hương Cảng. Từ khi sinh ra cậu hai nhà họ Trang đã thuận buồm xuôi gió, chưa từng chịu ấm ức. Không ngờ có ngày anh phải lánh vào phòng vệ sinh để bình tĩnh lại.
Trang Thiếu Châu cười nhạt, lấy ra một chiếc đồng hồ đeo tay từ trong túi áo vest, chậm rãi đeo lên tay trái. Vì để diễn vai vệ sĩ, anh đã tháo đồng hồ ra. Không ngờ chiếc Patek Philippe trị giá 40 triệu này lại có ngày phải giấu kín trong túi áo, không được thấy ánh sáng.
Trần Vi Kỳ chắc chắn không cần anh đứng cạnh bảo vệ, mà anh cũng không cần tiếp tục đóng vai một vệ sĩ ngu ngốc nữa. Đóng vai vệ sĩ đúng là chuyện ngu xuẩn. Anh nên xuất hiện một cách đường đường chính chính, để cô khoác tay anh một cách tự nhiên.
Thậm chí anh từng nghĩ đóng vai vệ sĩ là một chút thú vui giữa vợ chồng. Nhưng thực tế, điều đó thật ngu ngốc, thấp kém và tầm thường đến không thể chịu nổi.
Sau khi đeo đồng hồ xong, Trang Thiếu Châu nhìn đồng hồ, ba giờ rưỡi, buổi trình diễn đã bắt đầu. Trần Vi Kỳ sẽ không ra ngoài nữa, có lẽ cô thậm chí còn không biết anh đã rời đi.
Ánh mắt của cô rất quý giá, chỉ khi anh khiến cô vui vẻ, ánh mắt ấy mới dừng lại trên người anh một chút.
Mặt Trang Thiếu Châu không có biểu cảm gì, trong chiếc gương gắn đèn chiếu sáng phản chiếu đôi mắt lạnh lùng của anh. Kính mắt mỏng sạch sẽ không thể che giấu sự bức bối trong ánh mắt.
Anh đặt hộp thuốc lá vào túi lại lấy ra, rút một điếu kẹp trên môi, cúi đầu, thờ ơ châm lửa. Anh không nghiện nicotine, phần lớn những lúc hút thuốc chỉ để giảm bớt áp lực công việc hoặc làm gia vị trong các buổi tiệc tùng. Nhưng từ khi Trần Vi Kỳ xuất hiện trong thế giới của anh, tần suất hút thuốc của anh đã tăng lên rõ rệt.
Bởi vì nghĩ đến Trần Vi Kỳ thì phiền, mà không nghĩ đến cô lại càng phiền hơn.
Khi điếu thuốc cháy được một nửa, Trang Thiếu Châu nhận được tin nhắn từ bên kia Thái Bình Dương.
Thư ký Bạch: [Sếp, anh có ở đó không...]
Thư ký Bạch: [Tôi không cố ý làm phiền anh đâu, nhưng thực sự là...]
Trang Thiếu Châu cau mày, ngậm điếu thuốc, gửi một dấu hỏi chấm qua.
Hai giờ sáng, thư ký Bạch vẫn chưa thể chợp mắt, quyết định đánh nhanh thắng nhanh. Không chần chừ, anh ta gửi thẳng một ảnh chụp màn hình từ phòng livestream kèm câu hỏi: [Vệ sĩ bên cạnh cô Trần có phải là anh không?]
Trang Thiếu Châu: [Không biết.]
Thư ký Bạch nhìn hai chữ ngắn gọn đầy mạnh mẽ này, biểu cảm phức tạp. Người đi làm có cách của người đi làm, không sợ bị chỉ hươu nói ngựa. Anh ta tiếp tục giải thích: [Thưa sếp, một tài khoản nổi tiếng đã livestream quay được vệ sĩ này tại hiện trường. Có lẽ do khí chất của người vệ sĩ quá xuất sắc, ngay cả khẩu trang cũng không che được vẻ đẹp trai, khiến cư dân mạng tò mò. Hiện tại, mọi người đang đồn đoán liệu vệ sĩ này có "mối quan hệ đặc biệt" với phu nhân hay không. Anh hiểu ý tôi mà. Lượng người xem livestream rất cao, đã lên đầu bảng xếp hạng, gây ảnh hưởng cực kỳ xấu. Tôi lo rằng điều này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của bà chủ, xin anh đưa ra chỉ thị.]
Anh ta gửi kèm một loạt ảnh chụp màn hình, bao gồm các suy diễn hoang đường của cư dân mạng về một câu chuyện tình tay ba, và những nội dung còn vô lý hơn nữa, chẳng khác nào tiểu thuyết đồi trụy.
Nào là "Vệ sĩ ở dưới, tiểu thư ở trên", hay "Vệ sĩ phía sau, tiểu thư phía trước", rồi cả "Xem là biết sức khỏe tốt", thậm chí có người viết: "Hai người này trông như có thể bên nhau cả đêm không nghỉ."
Trang Thiếu Châu ban đầu vẫn bình thản, thậm chí nhướn mày đầy suy ngẫm.
Cho đến khi anh đọc được một bài đăng:
@HoàngTâmNgốcNghếch: Cô chủ phải có tất cả! Thứ Hai, Ba, Năm là vệ sĩ, Thứ Tư, Sáu, Bảy là ảnh đế Chu. Muốn xem trai đẹp tranh giành tình cảm, hí hí hí!~~
"Cô ấy đừng mơ tưởng đến điều đó!"
Khuôn mặt Trang Thiếu Châu lập tức tối sầm, anh lạnh lùng rít một hơi thuốc, sau đó hung hăng dụi tắt điếu thuốc vào bồn rửa.
[Xóa phòng livestream.]
Ngay sau đó, thư ký Bạch nhận được một chỉ thị khác: [Xóa tài khoản của người livestream.]
Rồi lại thêm một lệnh: [Xóa luôn tài khoản của cái tên "HoàngTâmNgốcNghếch" kia.]
Cơn giận của anh đến như đã đoán trước, nhưng mức độ dữ dội lại vượt xa sự dự đoán của thư ký Bạch.
Ở hàng ghế cuối buổi trình diễn, tài khoản nổi tiếng kia đang lén lút livestream bỗng phát hiện màn hình đen kịt. Hệ thống thông báo vi phạm quy định và khóa tài khoản vô thời hạn với lý do "Truyền bá nội dung khiêu dâm, trái với giá trị cốt lõi của xã hội."
"???"
Trước buổi diễn, ánh đèn sân khấu chói lóa, người dẫn chương trình giới thiệu những khách mời danh tiếng tham dự sự kiện.
Trần Vi Kỳ ngồi ở vị trí trung tâm có hơi mất tập trung, vài lần cô cố kiềm chế mong muốn quay đầu nhìn lại. Trong lòng cô đầy phiền muộn, tất cả đều do Trang Thiếu Châu gây ra. Đáng lẽ không nên để anh đến, bây giờ mọi chuyện thành ra như cô là người có lỗi với anh.
Nói sẽ không gây rắc rối, vậy mà tự dưng quay lưng bỏ đi, chẳng phải càng khiến cô thêm rối loạn sao?
Anh cố tình làm khó cô.
Giữa sân khấu, các ngôi sao khoe sắc, tranh tài. Là người đứng đầu của Nhuy Bạc, Trần Vi Kỳ được mời lên sân khấu cuối cùng, là tâm điểm của buổi trình diễn.
"Và bây giờ, xin mời CEO của Nhuy Bạc – cô Trần Vi Kỳ!"
Trong lòng cô vẫn đang trách mắng Trang Thiếu Châu, nhưng trên mặt cô lại giữ vẻ điềm tĩnh và lịch sự, khẽ cúi người cảm ơn các vị khách mời. Một bé gái lai mặc váy xanh xòe cầm bó hoa bước đến trao cho cô. Trần Vi Kỳ nhận hoa, cúi xuống chạm nhẹ vào má cô bé, rồi bước ra giữa sân khấu trong tiếng vỗ tay và ánh đèn flash chớp nháy.
"Hôm nay tôi gặp lại rất nhiều người quen cũ." Cô bắt đầu bằng một câu bông đùa.
Phía dưới sân khấu vang lên vài tiếng cười nhỏ. Có người đưa mắt nhìn về phía Chu Tễ Trì.
Chu Tễ Trì ngồi thoải mái, phong thái nhã nhặn, khóe môi nở nụ cười nhẹ nhàng. Ánh mắt anh ấy dõi theo người phụ nữ đứng dưới ánh đèn rực rỡ, nhưng sâu trong đôi mắt dịu dàng ấy, cảm xúc không nên có đã bị anh ấy giấu đi thật kỹ.
Dưới ánh đèn rực rỡ, đôi mắt Trần Vi Kỳ trong sáng, sáng ngời, toát lên khí thế có thể kiểm soát cả khán đài: "Chân thành cảm ơn mọi người đã dành thời gian quý báu tham dự buổi trình diễn kỷ niệm 100 năm của Nhuy Bạc. Cảm ơn vì đã luôn yêu mến và ủng hộ Nhuy Bạc trong suốt thời gian qua. Hôm nay là sinh nhật 100 năm của Nhuy Bạc, và tôi rất vinh hạnh được tổ chức sự kiện trọng đại này cho thương hiệu. Nhuy Bạc là thương hiệu đến từ La Mã cổ đại, đã vượt qua chiến tranh, khủng hoảng, từng im lặng nhưng cũng từng rực rỡ. Đây là món quà quý giá nhất mà thượng đế đã dành tặng cho tập đoàn CDR, và cũng là món quà quý giá nhất thượng đế dành tặng cho tôi..."
Cô nâng ly rượu champagne, nở nụ cười rạng rỡ: "Một lần nữa, xin chúc Nhuy Bạc mừng sinh nhật 100 năm, chúc Nhuy Bạc – cũng như tất cả chúng ta – luôn vĩ đại và huy hoàng."
Giọng nói truyền cảm của cô lan tỏa trong không gian ngập tràn hương thơm. Cô mang vẻ kiêu hãnh như một đóa hồng, đồng thời toát lên sự điềm tĩnh và trưởng thành vượt xa độ tuổi 23. Trần Vi Kỳ kiểm soát hoàn hảo một sự kiện đẳng cấp bậc nhất, khẳng định cô sinh ra để được ngưỡng vọng, chứ không phải để bị sở hữu.
Tiếng vỗ tay vang dội cả khán phòng. Chu Tễ Trì tỉnh lại từ dòng cảm xúc miên man, nỗi đau trong tim anh ấy dần tan biến trong tràng pháo tay dành cho cô. Anh ấy biết chứ, luôn biết rằng anh ấy chỉ có thể đồng hành cùng cô trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, chưa bao giờ thực sự sở hữu cô.
Số phận đã ưu ái anh suốt bảy năm qua. Trần Vi Kỳ đã từng yêu anh ấy, và anh ấy yêu cô bằng cả trái tim. Tình yêu ấy khép lại vào thời khắc đẹp nhất, và lưu lại trong ký ức của họ như một điều tuyệt diệu nhất. Chỉ vậy thôi, đã là đủ với anh ấy rồi.
Cô xứng đáng đi đến nơi rực rỡ hơn, và anh ấy phải chúc phúc cho cô – mãi mãi vĩ đại, huy hoàng. Anh ấy cũng mong cô mãi ngẩng cao đầu bước về phía trước.
Ánh mắt Trần Vi Kỳ lướt qua khán đài, vô tình chạm phải ánh mắt của Chu Tễ Trì. Cô khựng lại. Đối phương nhận ra, mỉm cười dịu dàng, nụ cười chân thành, buông bỏ và xen lẫn chút tiếc nuối. Với bảy năm thấu hiểu lẫn nhau, cô đọc được lời chúc trong ánh mắt anh: "Chúc em hạnh phúc, Vi Vi."
Từ giờ trở đi, họ sẽ chỉ là "người quen cũ" – những người có thể chạm ly champagne và trao nhau vài câu xã giao tại các bữa tiệc hào nhoáng.
Tiếng ồn ào dường như lắng xuống, cô có cảm giác như chìm vào biển sâu. Sự tĩnh lặng thoáng qua rất ngắn, rồi tiếng vỗ tay lại rền vang, bao trùm lấy cô. Khoảnh khắc tĩnh mịch đó lần này ngắn hơn trước, gần như chỉ là ảo giác, nhưng cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Tình yêu của họ khép lại trong ánh nhìn đó. Không ai có thể ngăn cản họ – hai đường thẳng b.ắn ra theo hai hướng ngược nhau, từng giao nhau thoáng chốc, rồi lại đi về những phương trời riêng biệt.
Chu Tễ Trì có ước mơ của anh ấy, Trần Vi Kỳ có hoài bão của cô. Cô không thể hiểu được thế giới ánh sáng và bóng tối của anh ấy, và anh ấy cũng không thể nâng đỡ giấc mộng huy hoàng mà cô theo đuổi.
Trần Vi Kỳ khẽ gật đầu, nuốt xuống những cảm xúc không nên có trong khung cảnh này, rồi trở về ghế của mình. Bàn tay cô đẫm mồ hôi, cành hoa hồng tím trong tay trơn trượt.
Thật trùng hợp, bó hoa này lại là bó hoa hồng tím mà Trang Thiếu Châu đã tặng cô hôm nọ – bó hoa cô để lại nhà hàng mà không mang theo. Gần đây loại hoa này đang rất thịnh hành hay sao? Tại sao ở đâu cũng thấy vậy?
Chỉ cần nghĩ đến Trang Thiếu Châu là cô lại thấy phiền lòng.
Cô nhíu mày, tiện tay đưa bó hoa cho Dịch Tư Linh – người ngồi cạnh mình. Nhận được bó hoa bất ngờ, lại rất hợp với chiếc váy tím dạ hội cô ất mặc hôm nay, Dịch Tư Linh nở nụ cười rạng rỡ, liếc nhìn Trần Vi Kỳ đầy duyên dáng: "Cô thật là... không cần thì tặng người khác. Nhưng cảm ơn nhé, hợp với tôi quá!"
Khi phần mở màn kết thúc, ánh sáng rực rỡ trong khán phòng bất ngờ tắt ngấm. Ngay sau đó, một người mẫu với dáng người thanh thoát, đeo trên mình bộ trang sức đắt giá, bước ra từ khu rừng sâu thẳm. Nhạc nền chầm chậm vang lên, hòa nhịp với từng bước đi. Các vị khách đồng loạt rút điện thoại, bước vào chế độ thưởng thức buổi trình diễn.
Trong ánh sáng lúc mờ lúc tỏ, Trần Vi Kỳ vô thức liếc nhìn về phía lối ra. Cánh cửa lớn đã được nhân viên phong tỏa.
Trang Thiếu Châu đã rời đi dứt khoát, không rõ đang làm gì, nhưng chắc chắn sẽ không quay lại. Trần Vi Kỳ không thể diễn tả chính xác cảm xúc của mình, không hẳn là thất vọng, nhưng cũng không thờ ơ như cô từng nghĩ.
Cô thu lại ánh mắt, nét mặt bình thản, sống lưng thẳng tắp, toát lên một sự cứng cỏi.
Buổi trình diễn kết thúc vào lúc 6 giờ chiều. Ánh đèn rực rỡ trải khắp ven sông Hoàng Phố, những tia nắng cuối ngày dần tắt, từng chút một bị màn trời xanh thẫm nuốt chửng. Tiệc tối được tổ chức tại sân thượng ngoài trời, nơi có thể ngắm trọn dòng sông lấp lánh ánh sóng, đường chân trời của Lục Gia Chủy {1} và dãy kiến trúc cổ ven sông hiện rõ trong tầm mắt – một khung cảnh sang trọng, phồn hoa mang đậm chất Thượng Hải hiện đại.
Các nhân viên phục vụ lần lượt dọn món, từ khai vị đến món chính, súp và tráng miệng. Hương rượu vang đỏ và nước hoa theo gió sông lan tỏa khắp nơi. Tại hiện trường, ban nhạc đang trình diễn, âm thanh của kèn saxophone và violin làm bầu không khí thêm phần lãng mạn. Một vài vị khách hứng thú bắt đầu khiêu vũ, những tà váy xoay tròn như những bông hoa nở rộ trong đêm tối.
Trần Vi Kỳ thay một bộ lễ phục khác dành cho buổi dạ tiệc. Không còn là chiếc váy xanh ngọc khi bắt đầu buổi trình diễn, chiếc váy tím sang trọng, thanh lịch dường như phù hợp với cô hơn. Trên cổ cô đeo chuỗi dây chuyền "Biển Sao".
Dịch Tư Linh đang trò chuyện cùng vài người, nghe thấy sự xôn xao thì ngoảnh đầu lại. Thấy chiếc vòng cổ lam ngọc trên cổ Trần Vi Kỳ, cô ấy khẽ cười khẩy nhưng không nói gì. Hôm nay là sân khấu của Trần Vi Kỳ, cô ấy không rảnh hơi mà so đo hơn thua, đành nhường nhịn "con nhỏ chết tiệt" này.
"Cô thật biết làm quá, đến cả chiếc vòng cổ màu xanh này cũng mang ra."
Trần Vi Kỳ mỉm cười, ngón tay chạm nhẹ vào viên kim cương chủ được cắt hình trái tim tinh khiết: "Hôm nay là ngày quan trọng."
Dịch Tư Linh nở một nụ cười gian xảo, giọng nói thanh ngọt như mật ong cố tình hạ thấp, chỉ đủ để hai người nghe thấy: "Người mới, người cũ đều có mặt, đương nhiên là quan trọng rồi."
Trần Vi Kỳ sững người. Dịch Tư Linh cầm ly champagne, điệu bộ tao nhã, khẽ lắc lư: "Tôi không mù, chẳng lẽ không nhận ra cô đang chơi trò gì à?"
"Tôi chơi trò gì cơ." Trần Vi Kỳ giữ nét mặt bình thản.
Dịch Tư Linh cười lạnh, hơi hất cằm: "Cô lừa được người khác, chẳng lẽ lừa được tôi? Loại thiếu gia như anh ta còn chịu đóng giả làm vệ sĩ của cô. Hai người đúng là một cặp bi.ến t.hái trời sinh."
Trần Vi Kỳ: "..." Cô bất lực xoa xoa thái dương: "Hôm nay giữ mặt mũi cho tôi đi, Mia. Cô biết rồi thì thôi, đừng nói lung tung."
Dịch Tư Linh nhìn cô một cách kỳ lạ. Có chuyện gì vậy? Nhưng cô ấy cũng không quan tâm, chỉ hờ hững nói thêm: "Tôi không phải kẻ lắm mồm đâu." Nói xong, cô ấy hơi chu môi, có vẻ bất mãn.
Đêm nay không khí mát mẻ, gió từ sông thổi nhẹ nhàng. Mái tóc ngắn của Trần Vi Kỳ khẽ bay trong gió. Chiếc váy tím đính đầy đá quý lấp lánh dưới ánh đèn, phản chiếu những tia sáng đẹp mắt. Cô không nói gì, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía bên kia sông. Ánh đèn phản chiếu nhảy múa trong đôi mắt tĩnh lặng của cô. Một lúc sau, cô bất chợt lên tiếng: "Hôm nay tôi đã tặng cô một bó hoa, Dịch Tư Linh."
Lúc này, đến lượt Dịch Tư Linh ngẩn người. Cô ấy cắn nhẹ phần da mềm bên trong môi, hỏi: "Cô lại định bày trò gì nữa đây?"
Trần Vi Kỳ ghé sát tai Dịch Tư Linh, thì thầm vài câu. Sắc mặt Dịch Tư Linh thoáng thay đổi, cô ấy nắm chặt lấy cánh tay Trần Vi Kỳ, ánh mắt có hơi lúng túng đảo quanh một vòng, nhanh chóng xác định được bóng dáng của Chu Tễ Trì. Người đàn ông ấy mặc bộ vest trắng lịch lãm, lúc này đang trò chuyện với một vị khách quan trọng.
Dịch Tư Linh hạ giọng, gần như rít lên: "Cô điên rồi à? Tôi biết ngay là cô tìm tôi chẳng có chuyện gì tốt đẹp. Chỉ một bó hoa mà muốn sai tôi làm chuyện này? Vị hôn phu tương lai của cô vẫn còn ở đây đấy, cô không sợ anh ta nhìn thấy à?"
Trần Vi Kỳ đáp gọn ơ: "Anh ấy đi rồi."
"Cô lừa tôi." Dịch Tư Linh mím môi, rõ ràng không muốn làm việc phiền phức chẳng mang lại lợi ích gì này.
Cô ấy cũng là người lăn lộn trong chốn danh lợi, dù thường tỏ vẻ yếu đuối nũng nịu, nhưng không có nghĩa là cô ấy ngu ngốc. Cả Hồng Kông chẳng ai muốn đắc tội với nhà họ Trang, huống chi Trang Thiếu Châu còn là người thừa kế tương lai của gia tộc này. Dịch Tư Linh càng không muốn tự chuốc lấy rắc rối.
Trần Vi Kỳ biết Dịch Tư Linh sẽ từ chối. Cô khẽ nở một nụ cười, ánh mắt bình thản nhìn người bạn thân đã cạnh tranh với mình mấy chục năm nay. Trong không khí thoang thoảng mùi hương thanh khiết của quả thông từ đâu bay tới, thấm vào lồng ng.ực, mang lại một cảm giác lạnh lẽo hiếm có giữa trời tháng chín oi bức.
Khuôn mặt được che phủ bởi lớp trang điểm tinh xảo của Trần Vi Kỳ, có lẽ, trông rất tái nhợt. Ý nghĩ này bỗng xuất hiện trong đầu Dịch Tư Linh, khiến cô ấy cảm thấy lúng túng trong giây lát.
Trần Vi Kỳ mở lời, giọng chậm rãi và khó nhọc: "Tôi không muốn anh ấy nghe tin tôi sắp kết hôn từ người khác, hoặc từ những bản tin tức."
Cô muốn tự mình nói với anh ấy, rằng cô sắp kết hôn. Cô muốn để anh ấy yên tâm rằng cô sẽ hạnh phúc, sẽ vui vẻ. Đồng thời cũng mong rằng trong tương lai anh ấy sẽ mãi hạnh phúc, đạt được những điều mình mong muốn.
Tin nhắn chia tay vội vã khi trước vẫn là cái gai trong lòng cô. Cô nghĩ rằng mình nên nói một cách trang trọng hơn, nghiêm túc hơn, thay vì chỉ là một thông báo lạnh lùng và hời hợt. Chính điều đó đã khiến cô thao thức không thể ngủ yên, và cô không muốn mang theo sự hối hận này suốt cả cuộc đời.
"Giúp tôi lần này thôi, làm ơn, Mia."
Cô ba nhà họ Trần vốn là người luôn hiếu thắng, chưa bao giờ chịu để lộ sự yếu đuối trước mặt người khác. Dịch Tư Linh không chịu nổi khi thấy cô như thế, cuối cùng đành bất lực cắn răng: "Tôi hiểu rồi. Nếu mai mốt cô ngoại tình, chắc cô cũng bắt tôi che đậy giúp cô. Việc tốt không bao giờ tới lượt tôi, toàn bị kéo vào việc xấu."
Nói xong, cô ấy hất tay Trần Vi Kỳ ra. Một giây trước còn như chú mèo xù lông, giây sau đã nở nụ cười rạng rỡ, quyến rũ mê người. Dường như những người phụ nữ như cô ấy trời sinh đã có tài năng đổi sắc mặt ngay lập tức. Dù có buồn bã, đau lòng hay tức giận đến mấy, họ cũng không bao giờ để người ngoài nhìn thấy.
Dịch Tư Linh mặc chiếc váy đỏ rực rỡ, bước đi uyển chuyển đầy duyên dáng, từ tốn tiến về phía Chu Tễ Trì.
Sau vài lượt rượu, bầu không khí càng thêm sôi động. Các vị khách người thì khiêu vũ, người thì uống rượu, trò chuyện, chụp ảnh, từng nhóm tụ tập lại với nhau.
Trần Vi Kỳ không chọn một nơi riêng tư để gặp Chu Tễ Trì. Trong tòa nhà này, đâu đâu cũng có thể bắt gặp phóng viên hoặc những người quen biết. Cô chưa bao giờ là người thích mạo hiểm, nhất là trong lúc này, cô càng cần tránh gây ra những lời đàm tiếu.
Dịch Tư Linh chỉ biết thầm trách bản thân hôm nay ra đường không xem lịch. Gặp phải chuyện xui xẻo như vậy, cô ấy đành bất đắc dĩ trở thành "lá chắn" cho Trần Vi Kỳ và Chu Tễ Trì, đứng bên cạnh hai người họ, chán nản ngắm móng tay của mình.
Những vị khách đi ngang qua cũng chỉ thấy ba người họ đứng nói chuyện. Ai cũng biết họ là bạn học cùng lớp, thỉnh thoảng gặp nhau cũng không có gì lạ. Dù rằng Trần Vi Kỳ và Chu Tễ Trì từng có quan hệ tình cảm, nhưng chẳng phải trên sân khấu cô đã ngầm nói rõ rồi sao? Hiện tại, họ chỉ là những "người quen cũ".
Dịch Tư Linh khẽ mím môi, cố gắng tập trung vào âm nhạc.
Đêm hè thẫm tối, không khí ẩm áp nhẹ nhàng lướt qua da, mang lại cảm giác ấm áp dễ chịu. Nhìn sang bờ sông bên kia, dãy kiến trúc vĩ đại của Phố Đông rực rỡ và hùng vĩ không gì sánh được. Trần Vi Kỳ đứng tựa lưng vào một chiếc xích đu, ánh đèn phản chiếu làm sáng lên gương mặt hơi cúi xuống của cô. Giọng cô trầm thấp: "Gần đây anh sống tốt chứ?"
Chu Tễ Trì cũng quay mặt về phía dòng sông, ánh nhìn của anh ấy như dần tan thành một dải sáng nhòa nhạt: "Cũng ổn. Còn em?"
"Ừ, cũng ổn. Sau show diễn lần này, ba sẽ chuyển toàn bộ cổ phần của Nhuy Bạc sang tên em."
Chu Tễ Trì khẽ mỉm cười, chân thành chúc mừng cô: "Đây là điều em luôn mong muốn. Chúc mừng em, Vi Vi."
Anh ấy không còn gọi cô là "cô Trần" hay "Giám đốc Trần" nữa. Có lẽ anh ấy cảm nhận được đây là lần cuối cùng họ có cơ hội nói chuyện riêng với nhau. Anh ấy không muốn để lại bất kỳ điều gì hối tiếc.
Trần Vi Kỳ khẽ đáp: "Em đã xem bộ phim mới của anh rồi, A Trì. Diễn xuất của anh thực sự tuyệt vời. Năm nay chắc chắn giải thưởng Phi Hoa sẽ không thành vấn đề. Nghe nói bộ phim này còn được gửi đi tranh giải ở hạng mục chính của Cannes nữa. Em thật sự vui cho anh."
Giọng nói trầm ấm của cô hòa quyện vào màn đêm mờ tối, dịu dàng nhưng như bị nghiền nát, tựa một tấm lụa xanh thẫm ướt át. Trần Vi Kỳ không biết mình đang nói gì, những câu chữ nhỏ nhặt không đầu không đuôi, chẳng chút logic, nhanh chóng bị gió cuốn đi, trôi theo dòng nước sông không ngừng chảy xa mãi.
Chu Tễ Trì cảm thấy lòng mình chua xót, anh ấy khẽ thở ra một hơi mà chẳng ai nhận ra. Anh ấy vẫn nhớ rõ những lần cãi nhau với Trần Vi Kỳ về việc quay bộ phim này. Cô kiêu ngạo đến mức không cho anh ấy đóng cảnh hôn, nói rằng một bộ phim có mức cát-xê bao nhiêu, cô sẽ trả gấp mười lần cho anh ấy. Khi đó, anh ấy dở khóc dở cười, phải dỗ dành cô mãi. Nhưng những bộ phim mang tính tranh giải luôn không thể tránh khỏi yếu tố cảm xúc và d.ục vọn.g của con người. Anh ấy không thể, và cũng không nên, từ chối.
Sau khi quay xong [Ba Căn Phòng], anh ấy từng nghĩ đến chuyện giải nghệ. Nhưng giải nghệ rồi, anh ấy sẽ làm gì? Liệu anh ấy có trở thành người vô dụng mà Trần Vi Kỳ khinh thường? Liệu anh ấy có còn là chính mình?
Nghĩ lại, tất cả đã là chuyện từ rất lâu rồi.
Giữa anh ấy và Trần Vi Kỳ, luôn tồn tại những lựa chọn không thể trọn vẹn. Tình yêu cũng cần có chút may mắn, cần đúng thời điểm, đúng nơi, và đúng người.
Không khí rơi vào khoảng lặng. Cả hai như không biết nên nói gì thêm nữa. Đã từng có thời họ chẳng bao giờ thiếu chuyện để nói. Chiếc du thuyền trắng lướt qua dòng sông, bóng phản chiếu của đường chân trời vỡ ra thành những đốm sáng lấp lánh. Trên thuyền, một vài hành khách tinh mắt thấy được khung cảnh lộng lẫy của bữa tiệc, vội rút điện thoại ra chụp hình.
"Em sắp kết hôn." Trần Vi Kỳ bất ngờ lên tiếng.
Chu Tễ Trì khựng lại. Việc nghe tin này từ miệng cô khiến anh ấy cảm thấy như bị bắn một phát súng thẳng vào tim, mạnh mẽ và đau đớn hơn nhiều so với việc nghe từ người khác.
"Anh biết." Anh ấy chỉ có thể trả lời như vậy.
Trần Vi Kỳ hơi bất ngờ khi anh ấy đã biết, nhưng nghĩ lại thì cũng không lạ. Chu Tễ Trì biết được tin này cũng là điều bình thường. Luôn có người chạy đi kể cho anh ấy nghe chuyện của cô. Hồng Kông nhỏ bé như vậy, có gì có thể giấu được?
"Anh Trang ấy đối xử tốt với em chứ?" Chu Tễ Trì nhắm mắt lại, tay đã với vào túi lấy điếu thuốc, nhưng rồi lại ngừng, đặt nó trở lại.
Trần Vi Kỳ mỉm cười nhẹ, khách sáo nói: "Anh cứ hút đi, không sao đâu."
Lúc này Chu Tễ Trì mới lấy thuốc ra, đi vòng qua lưng cô, đứng về phía đầu gió. Anh ất bật lửa, ngọn lửa bùng lên cùng lúc với giọng nói trầm ấm, dịu dàng của Trần Vi Kỳ: "Trang Thiếu Châu đối xử với em rất tốt. A Trì, anh không cần lo cho em đâu. Em sẽ rất hạnh phúc, và em cũng hy vọng anh như thế."
Chu Tễ Trì rít sâu một hơi thuốc, muốn giữ lại điều gì đó nhưng không thể, rồi thở ra trong cảm giác trống rỗng. Anh ấy toát lên nét u sầu bẩm sinh, đến mức hành động đơn giản như vậy cũng có thể khiến người khác đau lòng.
Anh ấy gật đầu: "Tất nhiên rồi, anh cũng sẽ rất hạnh phúc."
"Em nói nghiêm túc đấy, A Trì." Trần Vi Kỳ nhấn mạnh.
Chu Tễ Trì khựng lại, giữa màn đêm đậm đặc, cảm xúc quanh anh ấy trở nên mơ hồ. Giọng anh ấy trầm khàn, đáp lời: "Anh cũng nghiêm túc."
"Được."
Được.
Trần Vi Kỳ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. "Biển rộng trăng lên, muôn nơi cùng chung một khoảnh khắc," đây quả là một đêm thích hợp để nói lời tạm biệt. Sau nỗi đau và sự bàng hoàng, trái tim cô lại dâng lên một cảm giác trong sáng tựa ánh trăng. Có vẻ như mọi chuyện không khó chịu như cô từng nghĩ, hoặc có lẽ, cô đã trải qua tất cả nỗi đau rồi. Đến khi thực sự nói lời tạm biệt, cảm giác ấy không còn quá mãnh liệt nữa.
Ngay khoảnh khắc đó, hình ảnh Trang Thiếu Châu hiện lên trong đầu cô – khuôn mặt điển trai của anh, sự ấm áp mãnh liệt từ anh đột ngột xâm chiếm khoảng thời gian cuối cùng vốn thuộc về cô và Chu Tễ Trì.
Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, mọi thứ dường như thay đổi một cách vô lý. Cô đã thay đổi, mối quan hệ giữa cô và Chu Tễ Trì cũng thay đổi. Một khi con người đưa ra lựa chọn, họ không thể quay lại quá khứ.
Trần Vi Kỳ cảm nhận được một điều gì đó tinh tế đang khuấy động sâu trong lòng mình, thứ cảm giác mà cô không thể gọi tên hay kiểm soát, chỉ có thể phó mặc cho số phận.
Dịch Tư Linh, người chịu trận thay đứng bên cạnh, chớp mắt vài cái, che miệng ngáp khẽ. Đôi mắt cô ấy ứa nước vì ngáp, dùng ngón tay lau đi. Nhưng qua khóe mắt, cô ấy bất ngờ nhận ra có điều gì đó đang tiến đến. Cô ấy cảnh giác quay đầu lại.
Từ xa, một người đàn ông cao lớn đang bước đến trong màn đêm, dáng điềm tĩnh. Anh đeo kính, khẩu trang, áo sơ mi cài kín đến tận cổ, thắt cà vạt chỉnh tề. Bộ vest đen tuyền đơn giản nhưng nghiêm trang, không giống khách tham dự buổi tiệc. Nhưng từng cử chỉ, dáng điệu của anh đều toát lên khí chất cao quý bẩm sinh, áp đảo mọi vị khách quyền quý khác trong bữa tiệc tối nay.
Trong đầu Dịch Tư Linh vang lên hồi chuông báo động lớn.
Là Trang Thiếu Châu.
Chết chết chết chết chết! Người này sao lại đến đây? Cô ấy hoảng hốt quay lưng lại, vội vàng hét lên: "Tanya... đừng nói nữa! Có người đến rồi!"
"Xong rồi đây." Trần Vi Kỳ đáp lời.
Dịch Tư Linh cuống quýt, nhưng cũng không tiện nói thẳng rằng Trang Thiếu Châu đang đến. Cô ấy phải để ý đến cảm xúc của Chu Tễ Trì: "Tôi nói nghiêm túc đấy! Đừng nói nữa...! Bảo vệ của cô đến rồi!"
Trong lúc nhất thời Trần Vi Kỳ không hiểu gì. Bảo vệ?
Chu Tễ Trì nhíu mày, khẽ gõ điếu thuốc để rơi tàn. Anh ấy không muốn gây thêm rắc rối cho Trần Vi Kỳ, dù không hiểu tại sao Dịch Tư Linh lại phản ứng dữ dội chỉ vì "bảo vệ" xuất hiện. Vừa rồi cũng có không ít khách mời đi ngang qua họ.
Chu Tễ Trì chậm rãi nói: "Anh đi trước đây, Tanya. Chúc em—"
Một câu "chúc em hạnh phúc" còn chưa kịp thốt ra, anh ấy bỗng cảm nhận được một luồng áp lực lạnh lẽo tràn đến.
Trang Thiếu Châu bước ngang qua Dịch Tư Linh, tiến thẳng đến giữa Trần Vi Kỳ và Chu Tễ Trì. Anh đứng lại, như vạch một đường ranh giới rõ ràng giữa họ.
Trang Thiếu Châu đan hai tay trước ngực, đúng chuẩn tư thế của bảo vệ. Nhưng trên người anh không hề có chút nào của sự khiêm nhường hay cung kính.
Ánh mắt u tối của anh sắc lạnh như răng nanh thú dữ, bất ngờ cắm sâu vào trái tim Trần Vi Kỳ. Giọng nói trầm thấp, bình tĩnh như mặt hồ lặng sóng: "Cô Trần, có việc gấp cần cô xử lý. Mong cô đi ngay với tôi."
Trần Vi Kỳ ngơ ngác nhìn người đàn ông bất ngờ xuất hiện, nhịp tim cô suýt chút nữa rối loạn.
"..."
Chu Tễ Trì nhận ra điều gì đó không ổn. Anh ấy chưa từng gặp người vệ sĩ này trước đây, từ khí thế đến lời nói đều toát lên sự áp đảo không bình thường. Một cảm giác bất an dâng lên trong anh ấy, khiến anh ấy siết chặt điếu thuốc trong tay. Anh ấy hỏi: "Cô Trần, em có cần anh giúp gì không?"
Trang Thiếu Châu cười nhạt, như thể vừa nghe một câu chuyện hoang đường. Anh cúi xuống nhìn Trần Vi Kỳ, ánh mắt như đang hỏi: Em cần sự giúp đỡ của anh ta sao?
Trần Vi Kỳ vội vàng quay mặt đi, chấm dứt ánh nhìn sắc bén đầy giận dữ từ phía anh: "Không cần, chỉ là có chút việc thôi. Tôi đi giải quyết một lát, mọi người cứ tiếp tục trò chuyện."
Chu Tễ Trì định nói thêm gì đó, nhưng Trần Vi Kỳ đã quay lưng rời đi. Người đàn ông trong bộ đồ đen cũng lập tức bước theo, không rời cô nửa bước. Bờ vai rộng lớn của anh hoàn toàn che khuất bóng dáng mảnh mai của cô.
Điếu thuốc trên tay Chu Tễ Trì đã gần cháy hết, nhưng anh ấy không quan tâm. Người "vệ sĩ" này dường như... Trong lúc suy nghĩ, người đàn ông đang bước đi bỗng quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng như vô tình lướt qua anh ấy.
Cái nhìn chỉ kéo dài hai giây ngắn ngủi. Ánh mắt của đối phương rất bình tĩnh, nhưng bình tĩnh đến mức giống như bầu trời âm u trước cơn bão lớn. Chu Tễ Trì cảm nhận được một áp lực vô hình – đó tuyệt đối không phải ánh nhìn mà một vệ sĩ có thể có.
Người đàn ông này không nhìn anh ấy, mà đang cảnh cáo anh ấy. Như một con mãnh thú có ý thức lãnh thổ, dùng ánh mắt đe dọa kẻ thù trước khi tấn công.
Sau hai giây, Trang Thiếu Châu thản nhiên thu lại ánh mắt, lịch sự đẩy gọng kính.
Trần Vi Kỳ không hề hay biết hai người đàn ông sau lưng vừa có một cuộc giao đấu không lời. Cô chỉ cảm thấy đôi giày cao gót của mình như bước trên những tấm bông mềm vô định. Trang Thiếu Châu phía sau vẫn bám sát từng bước, nhưng lần này không còn là sự bảo vệ nhẹ nhàng mà giống như đang áp giải một tội phạm.
Dọc đường, một vài vị khách chào hỏi, Trần Vi Kỳ chỉ cười xã giao hời hợt như một con rối được điều khiển bởi dây. Ban công rộng lớn, mỗi bước đi khiến cô thấy mệt mỏi, nhưng người đàn ông phía sau lại không hề có ý giảm nhịp độ, thúc ép cô không ngừng.
Cho đến khi cánh cửa kính được đẩy ra, ánh sáng rực rỡ của buổi tiệc ở phía sau lưng dần xa. Trang Thiếu Châu đột nhiên siết chặt cổ tay của Trần Vi Kỳ, không còn đi sau nữa mà kéo cô đi thẳng về phía trước.
"Trang Thiếu Châu! Anh đi chậm lại!" Trần Vi Kỳ giận dữ quát, lảo đảo bước theo, đôi giày cao gót gần như sắp rơi ra.
Gương mặt của Trang Thiếu Châu lạnh lùng, vài giây sau anh cuối cùng cũng giảm tốc độ, nhưng lực siết ở cổ tay cô vẫn không hề giảm. Bàn tay anh nóng rực như một chiếc còng tay nung đỏ.
Tà váy tím kéo lê trên tấm thảm để lại một vệt lấp lánh như dải sao. Trần Vi Kỳ không nói thêm câu nào yêu cầu anh nhẹ tay, chỉ bướng bỉnh cắn môi, mặc cho anh siết chặt đến đỏ cả cổ tay. Sự nóng bỏng trong bàn tay anh phảng phất một sự cuồng nộ, còn cơ bắp dưới lớp áo vest bó sát của anh thì căng cứng.
May mắn là trên đường không có ai. Các nhân viên đều đang ở lại tiệc chờ lệnh. Không ai biết rằng nữ chủ nhân của buổi tiệc đang bị một "vệ sĩ" thô bạo kéo đi, mà cũng không rõ cô sẽ bị đưa đi đâu.
Họ đi đến phòng nghỉ riêng của Trần Vi Kỳ. Trang Thiếu Châu vặn tay nắm cửa, không đợi cô bước vào, anh đã cúi người nhấc cô lên ngang eo. Tay còn lại đóng sập cửa, khóa lại một tiếng "rầm" đầy vang dội.
Trần Vi Kỳ cảm thấy mình như một con bướm bị ép làm mẫu vật, bị bàn tay to lớn đầy gân guốc của anh ấn chặt lên cánh cửa.
_________________
{1} Lục Gia Chủy (tiếng Trung: 陆家嘴; bính âm: Lùjiāzuǐ) là một khu vực nằm ở quận Phố Đông, thành phố Thượng Hải, Trung Quốc. Tên gọi này có nghĩa là "miệng của gia đình họ Lục". Trước đây, khu vực này được gọi là Lokatse theo cách phát âm trong tiếng Thượng Hải. Lục Gia Chủy hình thành trên một bán đảo do khúc uốn của sông Hoàng Phố tạo nên, đối diện trực tiếp với Bến Thượng Hải ở phía bên kia sông.