"............."
Trái tim Trần Vi Kỳ đập thình thịch, cô vẫn đánh giá thấp độ thằng thắn của Trang Thiếu Châu. Anh là kiểu đàn ông sẵn sàng hỏi trực tiếp: "Có muốn làm không?"
Điều khó hiểu là Trần Vi Kỳ lại không ghét sự thẳng thắn này, ngược lại, cô bị anh làm cho đỏ mặt, xấu hổ không thôi.
Toàn thân cô nóng rực, mềm nhũn, ngứa ngáy. Cô nuốt nước bọt vài lần, căng thẳng nhìn Trang Thiếu Châu: "Ở... ở đây sao?"
Đây là ban công của quán bar... không thể nào... sẽ có người nhìn thấy mất!
Cô lo rằng cơn sóng gió tối nay vừa yên ả, sáng mai trang nhất sẽ giật tít: [Hot! Cô chiêu nhà họ Trần và vị hôn phu 'đại chiến' ba trăm hiệp ngay tại ban công trong đêm đính hôn!]
Trang Thiếu Châu khựng lại, sau đó bật cười thành tiếng. Ánh mắt nóng bỏng của anh thêm chút gì đó kỳ lạ, ẩn hiện cả sự hứng thú khó đoán.
Anh dùng lòng bàn tay vuốt nhẹ gương mặt ửng đỏ của cô, khẽ nói: "Tanya, không ngờ em lại... hoang dại đến vậy."
Trần Vi Kỳ: "............." Cô đờ đẫn.
"Đây là ban công quán bar, không an toàn. Nếu em thích làm ở ngoài trời, lần sau anh sẽ đưa em đến căn hộ ở New York của anh, ban công ở đó lớn hơn, cảnh đẹp hơn." Anh cắn nhẹ vành tai cô, giọng nói đầy dụ dỗ.
"Tất nhiên, biệt thự của anh cũng được, chỉ có điều phong cảnh hơi nhàm chán một chút."
Ai thèm đến căn hộ ở New York của anh!!!
Ai thèm đến biệt thự của anh!!!
Ai thích làm ngoài trời chứ!!!
Ai hoang dại chứ!!!
Mặt Trần Vi Kỳ đỏ bừng như muốn bốc khói. Cô đứng không vững trên đôi giày cao gót, chân run rẩy, nhưng vẫn cố giữ thể diện: "..... Em không có ý đó! Anh câm miệng ngay!"
Trang Thiếu Châu chẳng quan tâm cô có ý đó hay không, bởi trong đầu anh thì ý đó đã rõ ràng rồi. Anh dùng bàn tay mạnh mẽ giữ lấy gáy cô, cúi xuống hôn lần nữa.
Đêm nay, ánh trăng giống như mặt trăng trên biển, bóng đêm như một màu xanh thầm tĩnh lặng. Chiếc váy đỏ rực của cô bị nhuốm ánh sáng mềm mại, như biến thành một gam màu dịu dàng. Những lớp áo giáp cứng cáp trên người cô dường như cũng đang tan chảy.
Nụ hôn thứ ba đã hoàn toàn phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Trần Vi Kỳ. Cô gần như mất hết khả năng suy nghĩ, mọi thứ còn lại đều do Trang Thiếu Châu kiểm soát.
"Về nhà em hay nhà anh?" Anh siết lấy eo cô, lịch sự hỏi.
Trần Vi Kỳ chớp mắt bối rối.
"Vậy thì về nhà anh." Trang Thiếu Châu nhanh chóng quyết định.
Anh không phải kiểu đàn ông phí thời gian vào những câu hỏi ngớ ngẩn.
Nói xong, anh bế bổng cô lên. Biết rõ cô không thể tự đi nổi nữa, anh ôm cô gọn trong lòng.
Trần Vi Kỳ vòng tay qua cổ anh, vùi mặt vào ngực anh. Tim cô đập mạnh như nước sôi trào, cô chưa từng trải qua cảm giác mãnh liệt này.
Trong tình cảm, cô luôn là người chủ động, chưa bao giờ bị phản công, dù chỉ một lần. Trang Thiếu Châu không phải mẫu bạn đời hoàn hảo trong tưởng tượng của cô. Nếu vậy, tại sao cô lại hồi hộp... và thậm chí là phấn khích?
Khát vọng trong lòng cô mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Cô nhắm mắt lại, hít lấy mùi hương sạch sẽ nhưng đầy kích động từ cơ thể anh. Má cô áp lên chiếc áo sơ mì cao cấp của anh. Bên dưới là lồng ng.ực phập phồng mạnh mẽ. Vì bế cô, từng cơ bắp trên cơ thể anh đều căng lên. L.ồng ng.ực rắn chắc, bắp tay cũng siết chặt trong ống tay áo.
Trần Vi Kỳ chìm trong hơi thở của anh, không thể tìm lại lý trí. Cô cắn môi, cố gắng đè nén những suy nghĩ trong lòng, nhưng không thành công.
Tay cô lặng lẽ áp lên lồng ng.ực anh, thử ấn nhẹ một cái. Cảm giác mềm dẻo nhưng vững chắc khiến cô không thể kiềm chế.
Cơ ngực nhanh chóng căng phồng lên một chút.
Trần Vi Kỳ như một học sinh làm việc xấu bị bắt tại trận, nhanh chóng rụt tay lại, vòng qua cổ anh, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Trang Thiếu Châu khẽ nuốt một cái, cánh tay ôm chặt cô hơn, không thể kìm chế được.
Đám vệ sĩ canh gác ở cầu thang thấy ông chủ bế phu nhân đi qua, thức thời tránh đi và nhanh chóng mở cửa xe khi nghe lệnh.
Chiếc Bentley màu xanh đậm kéo dài mà Trang Thiếu Châu hay dùng đang đỗ bên đường. Xung quanh toàn là xe sang như Ferrari, GTR, khiến chiếc Bentley này trông cũng không mấy nổi bật. Nhưng chỉ cần liếc qua biển số xe, người đi đường sẽ lập tức nhận ra chiếc xe này khác biệt hoàn toàn so với những chiếc xe xung quanh.
Biển số cực kỳ đơn giản, chỉ có một con số duy nhất: "1". Nhưng nó đã nói lên rất nhiều điều không cần phải nói.
Biển số xe giá trị này được ông nội của Trang Thiếu Châu giành được từ hơn năm mươi năm trước. Khi Trang Thiếu Châu tròn 24 tuổi, nó được trao lại cho anh như món quà trưởng thành. Đó cũng là năm nhà họ Trang công khai thông báo rằng anh sẽ là người kế thừa tập đoàn Thịnh Huy và là người đứng đầu tương lai của nhà họ Trang. Biển số này chính là biểu tượng của quyền lực anh đạt được.
Trong nhà họ Trang, trưởng thành không phải được tính bằng tuổi 18, mà là khi một người thực sự nắm giữ quyền lực, đó mới gọi là trưởng thành.
Có lẽ là vậy... hoặc cũng có thể là đêm nay.
Trang Thiếu Châu bế Trần Vi Kỳ ra khỏi quán bar, trên đường gặp rất nhiều người. Anh không hề che giấu, cũng không cần phải làm thế. Khuôn mặt anh tuấn của anh giữ nguyên vẻ lãnh đạm, mái tóc vuốt ngược gọn gàng, để lộ vầng trán cao đầy đặn. Dáng vẻ cao quý, nho nhã của anh hoàn toàn khác với người đàn ông quyến rũ, hơi thở dồn dập và chiếc quần căng chặt chỉ vài phút trước.
Rất nhiều paparazzi đã nhận được tin Trần Vi Kỳ có mặt ở quán bar Box tối nay, tập trung trước cửa để săn ảnh. Thấy hai người bước ra, đèn flash nhấp nháy liên tục. Vệ sĩ lập tức ngăn chặn đám đông và mở cửa xe sau.
"Anh Trang! Anh có thể nói vài lời được không?"
"Anh nghĩ thế nào về chuyện xảy ra tối nay?"
"Tanya! Đây có phải là màn tỏ tình công khai không?"
Những tiếng ồn ào biến mất ngay khi cửa xe đóng lại. Tấm kính đen chống đạn ngăn mọi ánh mắt từ bên ngoài, nhưng họ có thể nhìn rõ tất cả từ bên trong xe.
Trần Vi Kỳ cảm thấy bị bao vây bởi hàng loạt ánh đèn và ánh mắt dõi theo, đến mức mắt cô bị ánh đèn flash làm đau. Cô thấy cảnh tượng này thật kỳ lạ, như thể đang bị... quan sát.
Dù cô biết họ không thể nhìn thấy bên trong.
Trang Thiếu Châu không thể chờ thêm được nữa, anh giật mạnh cà vạt xuống, cởi luôn cúc áo thứ hai. Khi cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã áp sát, dùng bàn tay to lớn nâng cằm cô lên tìm kiếm đôi môi cô.
Cô không còn chút năng lực suy nghĩ nào, một lần nữa bị bầu không khí nóng bỏng cuốn lấy.
Chiếc Bentley nhanh chóng rời khỏi con ngõ cũ kỹ, bỏ lại sau lưng những ánh đèn và tiếng ồn ào. Không ai có thể biết chuyện gì đang xảy ra bên trong xe, chỉ thấy ánh đèn từ đám đông ngoài kia dần nhạt nhòa.
Không ai có thể tưởng tượng rằng, người phụ nữ luôn cao quý, kiêu sa như cô Trần, giờ đây lại mềm nhũn như một chú cún nhỏ, nằm trên chiếc ghế da, hoàn toàn kiệt sức dưới cơ thể người đàn ông kia.
Trần Vi Kỳ nhắm mắt, phát ra tiếng nức nở. Anh rời khỏi môi cô, chuyển sang cằm, miết nhẹ dọc theo đường cong hoàn hảo ấy. Trong không gian kín đáo, hai người như bị nhốt trong một chiếc lồng chật hẹp.
Chiếc áo vest vốn luôn gọn gàng trên người Trang Thiếu Châu giờ đây nằm lộn xộn dưới sàn xe. Một chiếc giày cao gót của Trần Vi Kỳ vô tình đạp lên, trượt xuống khiến chiếc áo bị đá văng vào mép cửa.
"Tanya, em thực sự... rất nhạy cảm..."
"Trang Thiếu Châu!" Trần Vi Kỳ tức giận trừng mắt nhìn anh, không cho phép anh trêu chọc mình!
Trang Thiếu Châu khẽ cười, những ngón tay bị ngâm nước của anh chạm vào mặt Trần Vi Kỳ, khiến cô khó chịu nhăn mũi. Mùi hương đó... thật sự... làm người ta muốn trốn chạy.
Trần Vi Kỳ quay đầu tránh đi, nhưng lại bị anh giữ lại.
Chiếc xe rời khỏi Tiêm Sa Chủy, qua đường hầm dưới biển Hồng Khám. Ánh sáng lấp lánh phản chiếu trên thân xe bóng loáng. Khi xe đi qua trạm thu phí, tốc độ giảm dần, còn Trần Vi Kỳ gần như sụp đổ vì sự trêu đùa của anh. Cô cảm giác như mọi người xung quanh đều có thể nhìn thấy mình, bèn túm lấy tóc anh, giọng khàn khàn hỏi: "Đang đưa em đi đâu..."
"Nhà anh." Giọng Trang Thiếu Châu truyền ra từ nơi mép váy của cô.
Người đàn ông quỳ nửa gối trên sàn xe, còn Trần Vi Kỳ thì ngả người sâu vào ghế da, cả cơ thể mềm nhũn như rắn, chẳng còn sức lực. Một chiếc giày cao gót màu bạc đặt trên mép ghế, chiếc còn lại thì tì lên vai anh.
Trong bóng tối mờ mịt, đôi giày lấp lánh ánh bạc vẫn phản chiếu những tia sáng chói lòa.
"Nhà anh... nhưng đây không phải đường về nhà anh." Trần Vi Kỳ cố gắng ngồi dậy, mơ màng nhìn cảnh vật xung quanh.
"Là nhà riêng của anh." Trang Thiếu Châu vừa trả lời vừa thổi hơi nóng vào cô, khiến cảm giác như kẹo bông đang tan chảy thành nước.
Trần Vi Kỳ lại túm mạnh tóc anh, mái tóc vốn được chải chuốt gọn gàng nay đã rối tung, từng lọn rũ xuống, thấm đẫm mồ hôi.
............
Đỉnh núi Hồng Kông mang đến tầm nhìn không thể sánh bằng với bất kỳ khu nhà giàu nào khác. Đứng ở độ cao cao nhất của hòn đảo, từ cửa sổ toàn cảnh có thể nhìn thấy cả cảng Victoria rực rỡ ánh đèn, như một bức tranh tuyệt đẹp trước mắt.
Không rõ xe đã dừng ở đâu, Trần Vi Kỳ cũng không còn sức để nghĩ. Tối nay, dù Trang Thiếu Châu có bán cô đi chăng nữa, thì đến ngày mai cô mới có sức mà tính sổ với anh.
Cả người cô rã rời, những rung động dữ dội vẫn chưa kịp lắng xuống. Đôi mắt hồ ly xinh đẹp giờ đây đã đầy nước mắt lấp lánh.
Trang Thiếu Châu cúi xuống hôn nhẹ lên khóe mắt cô, giọng nói đầy bất lực: "Anh không muốn làm em khóc, Tanya."
Nói xong, chính anh cũng cảm thấy mình như một kẻ giả tạo.
Không muốn làm cô khóc sao? Thực ra, anh muốn làm cô khóc đến mức nức nở, không thể thở nổi. Đương nhiên, trong những tình huống khác thì không.
Người giúp việc trong biệt thự đã nhận được chỉ thị từ sớm, dọn dẹp kỹ lưỡng phòng ngủ chính, thay bộ khăn trải giường sạch sẽ, thơm ngát. Bồn tắm đã được đổ đầy nước nóng, dép mềm đặt sẵn ở lối vào, mọi thứ đều được chuẩn bị chu đáo để chủ nhân không phải bước thêm một bước nào. Thậm chí nhà bếp cũng đã sẵn sàng các món ăn có thể dùng bất cứ lúc nào.
Trong căn biệt thự rộng hơn ngàn mét vuông, chỉ có vài chiếc đèn tường dịu dàng được bật lên, tạo bầu không khí ấm áp. Tất cả các đèn khác đều tắt để không phá hỏng cảm giác.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, đám người giúp việc rút lui về khu nhà nhỏ phía Tây Nam. Họ sẽ không xuất hiện khi không có lệnh.
Vì vậy, khi Trang Thiếu Châu bế Trần Vi Kỳ vào nhà, không gian rộng lớn yên ắng đến mức tưởng như không có sự sống, như một vùng đất không người.
Trên đỉnh núi vốn đã đầy vẻ âm u, ngôi nhà xây giữa rừng cây xanh rậm rạp càng cần nhiều người ở để mang lại hơi ấm. Nhưng vì có Trang Thiếu Châu ở bên, dù không có ai khác, thì sự sợ hãi ấy cũng tan biến.
Chỉ cần ở bên anh, cô đã cảm thấy an toàn. Trần Vi Kỳ mơ màng nghĩ.
Lúc này, cô hoàn toàn không có tâm trí để đổi giày. Trang Thiếu Châu nhanh chóng tháo đồng hồ trên cổ tay, ném xuống sofa ở sảnh. Chiếc Vacheron Constantin trị giá hơn ba triệu cũng chịu cảnh tội nghiệp, suýt nữa rơi xuống đất.
Tiếng giày cao gót và giày da tạo nên những bước chân lộn xộn. Trần Vi Kỳ bước đi không vững, lảo đảo theo sự dẫn dắt của Trang Thiếu Châu, vừa hôn nhau vừa loạng choạng tiến về phía trước.
Khi đi ngang qua nhà ăn nhỏ, Trang Thiếu Châu bế Trần Vi Kỳ đặt lên bàn. Chiếc áo sơ mi của anh đã bung hết nút, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ rệt, vì không thể tháo được vòng tay mà trở nên khó chịu.
Không biết làm cách nào, anh chạm được vào chốt khóa, "tách" một tiếng, chiếc vòng tay bằng kim loại co giãn bật ra, tuột khỏi cánh tay anh, rơi xuống. Nó không rơi xuống đất mà lại rơi xuống đùi Trần Vi Kỳ.
Ánh sáng mờ ảo chiếu lên làn da trắng mịn, chiếc vòng kim loại vàng óng vốn quấn trên tay anh giờ đây lại rơi xuống đôi chân gợi cảm của cô.
Chiếc vòng còn lưu lại hơi ấm từ cơ thể anh.
Trang Thiếu Châu nhìn cảnh trước mắt, chỉ cảm thấy trong đầu như có thứ gì đó bùng nổ. Anh thở dốc, đưa tay chậm rãi cài chiếc vòng lên chân cô, như thể không thể chờ đợi để đánh dấu, để giam giữ cô thuộc về mình.
Trần Vi Kỳ không biết anh đang làm gì, chỉ cảm thấy có thứ gì đó vừa nóng vừa lạnh, giống như một con răn đang quấn lấy cô.
"... Này!" Cô khó chịu gọi anh, không hiểu sao anh lại im lặng lâu như vậy, như đang nhìn thứ gì đó.
Trang Thiếu Châu bế cô lên, để cô ôm chặt lấy eo anh. Một tay anh đỡ lấy lưng cô, lại cúi xuống hôn cô. Những ngón tay anh luồn vào khe chiếc vòng, kéo nhẹ một cái.
"Trần Vi Kỳ..." Giọng nói trầm khàn đầy từ tính của anh vang lên bên tai cô, kèm theo lời khen ngợi: "Em thật sự rất đẹp..."
Trần Vi Kỳ ngơ ngác.
Ngữ điệu của anh khi nói câu đó giống như một người hầu quỳ gối trước cô, nhưng hành động lại mạnh mẽ, không cho phép kháng cự, khiến cô lạc lối, không thể tự vệ.
Cô chưa từng gặp một người đàn ông nào như Trang Thiếu Châu. Anh vừa khiến người ta sợ hãi, lại vừa làm người ta hưng phấn.
Cô khẽ rùng mình, không biết đã bị anh bế đi đâu. Có lẽ đi cả ngày cũng không hết ngôi biệt thự rộng lớn này.
Chiếc áo sơ mi trắng nhăn nhúm bị bỏ lại dưới bàn ăn. Đến lúc này, Trần Vi Kỳ mới thật sự cảm nhận được vòng tay của Trang Thiếu Châu, sự nóng bỏng ấy khiến người ta đỏ mặt, tim đập nhanh.
Thì ra cơ thể anh... mạnh mẽ đến vậy...
Trần Vi Kỳ nuốt nước bọt, cảm thấy mình giống như một người sợ rồng nhưng lại cứ yêu rồng.
Khi mặc bộ vest ba mảnh chỉnh tề, dáng người anh trông cân đối và lịch lãm. Nhưng khi chỉ mặc chiếc áo sơ mi, vẻ ngoài rắn rỏi của anh đã lộ rõ.
Và khi anh hoàn toàn trút bỏ mọi thứ, đứng trước mặt cô... đó lại là một người hoàn toàn khác.
Sức mạnh đầy nguy hiểm và quyết liệt ấy làm cô choáng ngợp, như muốn ngất đi.
Ngón tay cô dám nhưng lại như không dám, nhẹ nhàng đặt lên tấm lưng rắn chắc của anh. Những đường cơ bắp sắc nét như được khắc bằng dao, từ bờ vai rộng đến vòng eo thon gọn hình tam giác ngược, tất cả đều toát lên mùi hương của một người đàn ông trưởng thành.
Cô thích sự mạnh mẽ, nhưng điều đó không có nghĩa cô muốn chịu đựng nó. Cô cảm thấy mình có thể sẽ chết trong căn biệt thự trên đỉnh núi này.
Lúc đầu Trần Vi Kỳ mơ màng, sau đó mông lung, rồi phản xạ sinh tồn trước nguy hiểm trỗi dậy. Cô bắt đầu bất an, giãy giụa, cố đẩy anh ra, muốn anh thả mình xuống.
"Trang Thiếu Châu... Trang Thiếu Châu!" Giọng cô run rẩy, nhưng lòng kiêu hãnh khiến cô không thể nói ra lời cầu xin. Cô chỉ có thể gọi tên anh, mong anh dừng lại.
Trang Thiếu Châu đâu biết cô đang nghĩ gì. Anh dịu dàng dỗ: "Ngoan nào, sắp tới rồi, Tanya." Bàn tay anh xoa nhẹ lên phần mềm mại một cách đầy ý tứ.
Đôi mắt Trần Vi Kỳ ướt đẫm, một phần ba vì những nụ hôn, một phần ba vì dư âm còn sót lại trên xe, và một phần ba vì sợ hãi.
Họ đi qua những khúc quanh trong ngôi biệt thự như mê cung. Đột nhiên, những lời lẩm bẩm của cô ngừng lại, ánh mắt đầy sợ hãi cũng chuyển sang kinh ngạc———
Cô nhất thời không phân biệt được mình đang ở thủy cung hay trong nhà của Trang Thiếu Châu.
Trước mắt cô hiện ra một bể cá khổng lồ. Bể lớn đến mức khiến cô, Trang Thiếu Châu, và mọi đồ vật trong ngôi nhà này trở nên nhỏ bé. Nước biển màu xanh thẫm gợn sóng, phát ra ánh sáng mờ mờ. Các rạn san hô đủ màu sắc chất thành từng ngọn núi, những cánh hải quỳ rực rỡ vươn xúc tu mềm mại, sao biển mập mạp bám trên những tảng đá ngầm, và hàng ngàn con cá nhiệt đới lộng lẫy bơi lội thành đàn, tạo nên một thế giới dưới đáy đại dương ngay trong không gian riêng tư này.
"..."
Trần Vi Kỳ ngây người, chậm rãi ngước nhìn. Trên đầu cô, hai con cá đuối thuộc họ cá mập quỷ vừa ăn xong bữa lững thững bơi qua. Trước đây, Trần Bắc Đàn nuôi sư tử và hổ đã khiến cô thấy kỳ lạ, nhưng cô chưa từng nghĩ việc Trang Thiếu Châu nuôi cá lại có thể khiến cô thấy đáng sợ đến vậy.
"... Là của anh sao?"
"Của anh." Trang Thiếu Châu cắn nhẹ lên dái tai cô, lưỡi nóng bỏng trượt qua vành tai một cách chậm rãi, tạo ra âm thanh mềm mại như dính nước: "Cũng là của em."
Nếu có thể, anh cũng muốn biến cô thành nàng tiên cá và đặt cô vào bể cá này.
Lúc này, Trần Vi Kỳ hoàn toàn im lặng. Không phải cô không muốn nói, mà là cơ thể cô như mất đi khả năng phát âm. Cô thậm chí tạm thời quên cả sự nguy hiểm mà Trang Thiếu Châu mang đến, chỉ còn biết đắm chìm trong khung cảnh lộng lẫy trước mắt. Đôi mắt cô không thể rời đi, mà cô cũng không muốn rời.
Khắp cả Hồng Kông, có lẽ không thể tìm thấy nơi nào thứ hai như thế này. Dùng từ "đẹp" hay "mộng mơ" để miêu tả chỉ khiến nó trở nên tầm thường. Vì vậy, cô không nói gì, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn.
Trang Thiếu Châu vẫn chăm chú chơi đùa với đôi tai nhỏ nhắn xinh xắn của cô. Nhưng khi phát hiện cô không hề có phản ứng gì, ngay cả những tiếng thở khẽ cũng hời hợt, anh cau mày. Nhìn kỹ, anh thấy cô đang đắm chìm trong bể cá, hoàn toàn phớt lờ những động chạm và sự trêu chọc của anh.
"........."
Ngay cả lúc này mà cô còn có thể phân tâm. Thực tế này khiến Trang Thiếu Châu cảm thấy phẫn nộ, như bị tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự tôn của một người đàn ông.
Anh lạnh lùng nhếch mép, cắn mạnh lên vai cô. Trần Vi Kỳ đau đớn đến hét lên, ánh mắt hiếm hoi rời khỏi bể cá, chuyển sang anh.
"Đau! Trang Thiếu Châu!"
Cái ánh mắt giận dữ ấy, kết hợp với hàng mi dày, đôi mắt ươn ướt, trông chẳng hề hung dữ chút nào. Ngược lại, cô giống như một chú cún nhỏ vừa bị bắt nạt.
Cảm giác đó khiến Trang Thiếu Châu như sắp phát điên. Anh không cho cô thêm bất kỳ cơ hội nào để phân tâm nữa, bế cô xoay người, nhanh chóng đi đến bể cá, ấn cô lên mặt kính lạnh lẽo.
Mái tóc dài của cô rối tung trên lưng, che đi chút cảm giác băng giá, nhưng lớp kính acrylic dày được nước biển làm lạnh vẫn truyền đến một hơi lạnh buốt xương.
Ánh sáng xanh dịu nhẹ từ bể cá hắt lên khuôn mặt điển trai của Trang Thiếu Châu, tạo nên vẻ dịu dàng, nhưng khí chất anh tỏa ra thì hoàn toàn ngược lại.
Anh cúi xuống nhìn cô, ánh mắt mang theo sự đắm chìm mà ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra. Anh nắm lấy cằm cô, nâng lên, ra lệnh: "Trần Vi Kỳ, nhìn anh. Em làm được không?"
Những nguy hiểm mà cô đã tạm thời lãng quên không vì thế mà biến mất, giờ đây chúng đang trỗi dậy, khiến cô căng thẳng tột độ. Sức mạnh của anh đã đủ làm cô mềm nhũn, giờ lại thêm cơn giận khó hiểu này.........
Cô vừa định nói điều gì đó thì Trang Thiếu Châu đã áp cô chặt vào bể cá, chặn lại hơi thở của cô một lần nữa. Trần Vi Kỳ cảm giác nước biển như đang tràn ra từ chiếc bể trong suốt khổng lồ này, từng đợt lạnh buốt len lỏi vào cơ thể cô. Chiếc nội y ren đen mỏng manh đã bị vứt vào một góc nào đó từ lâu. Cô cảm nhận được thứ gì đó đang chảy xuống, chậm rãi mà cuồn cuộn...
Cô vừa mong chờ, vừa lo lắng, vừa hồi hộp... lại vừa cảm thấy phấn khích. Cảm xúc hỗn độn đến mức cô chỉ muốn nhảy thẳng vào bể cá.
Trong nhịp điệu gần như mất kiểm soát, cô tìm được một chút khoảng trống, khẽ nhíu đôi mày thanh tú, giọng khàn khàn nói: "Trang Thiếu Châu, thật ra em chưa từng..."
Chưa từng trải qua, xin anh đừng làm em đau.
Nhưng anh hoàn toàn không cho cô cơ hội nói hết. Anh chặn lấy hơi thở của cô, cố ý không để cô tiếp tục. Nói gì đây? Nói rằng cô chưa chuẩn bị sẵn sàng? Không có tâm trạng? Hay là cô không có cảm giác?
Trần Vi Kỳ run rẩy, cơ thể khẽ co lại, nhưng ngay lập tức bị anh lật người. Hàng mi dài của cô gần như chạm vào bể cá, trước mắt là một thế giới dưới biển rộng lớn và rực rỡ. Những đàn cá đầy màu sắc bơi lượn trước mắt, khiến cô có cảm giác như đang ở trong lòng đại dương, hoặc trong một giấc mơ.
Cô chưa từng nghĩ mọi thứ sẽ như thế này. Đây là lần đầu tiên của cô.
Phía sau cô vang lên những âm thanh xột xoạt, tiếng kim loại mở ra, thậm chí còn có tiếng nhựa bị xé, rồi sau đó... là một sức nóng hơn cả những gì cô hình dung.
"..."
Trần Vi Kỳ mím chặt môi, giờ đây đã không còn đường lùi. Cô chỉ muốn thử xem cảm giác này ra sao. Sự tò mò dẫn lối cô.
Vài chú cá hề mũm mĩm với viền đen bơi qua, lướt nhẹ bên mũi cô. Chúng phồng mang trông rất đáng yêu. Nhưng cô không thể giống như những chú cá nhỏ thảnh thơi này, bởi cô cảm giác mình như một nàng tiên cá bị Trang Thiếu Châu bắt từ đại dương khác về, buộc phải chịu đựng những điều vốn không thuộc về mình.
Cảm giác treo lơ lửng ấy khiến cô thấy khó chịu vô cùng.
Trang Thiếu Châu mồ hôi nhễ nhại, vừa nóng vội vừa cố kìm nén bản thân. Anh cố gắng từng chút một, nhưng không hiểu tại sao lại xảy ra vấn đề. Dù chưa từng có kinh nghiệm thực tế, anh đã đọc, đã học, đã nghe, thậm chí cả trong các giờ sinh lý học ở trường, anh đều nắm lý thuyết rất vững. Làm sao anh lại "mất mặt" đến mức này?
Cuối cùng, một ý nghĩ hoang đường chợt lóe lên trong đầu anh. Không thể tin nổi, anh xoay người cô lại, nhìn thẳng vào cô. Trong ánh mắt anh ngập tràn cảm xúc hỗn loạn ——— kinh ngạc, thận trọng, dò xét, kìm nén, và cả điều gì đó không thể gọi tên.
Với những đường nét căng cứng sắc lạnh, anh nói từng chữ: "Trần Vi Kỳ, em... chưa có kinh nghiệm?"
Lúc này anh mới nhận ra mình đã phạm sai lầm lớn đến thế nào.
Anh đã ném một nàng tiên cá chưa từng biết bơi xuống đại dương, chỉ vì anh thấy cô có một chiếc đuôi đẹp.
Trần Vi Kỳ không biết phải đáp lại ra sao. Cô đối diện anh trong trạng thái không một mảnh che thân, cuối cùng cô lựa chọn khoanh tay bảo vệ mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh. Giọng cô đã khàn đến mức không còn rõ ràng, rất mềm mại, nhưng lại mang một thái độ lạnh nhạt, gai góc. Cô nghiến răng, run rẩy nói từng chữ: "Liên quan gì đến anh?"
"Chuyện riêng của em, em cần phải báo cáo với anh sao?"
Cô đứng không vững nữa, nhưng vẫn nở nụ cười lạnh, thái độ bất khuất như một bông hồng đầy gai.
Nếu không phải vì cơ thể kiệt sức, cô đã muốn tát anh thêm một cái.
Trang Thiếu Châu chỉ biết ôm chặt cô vào lòng, giọng trầm thấp đầy hối lỗi: "Xin lỗi... xin lỗi. Là lỗi của anh. Là lỗi của anh..."
Anh tự thấy mình thật cầm thú. Anh thậm chí còn muốn để cô đứng tựa vào bể cá......... Làm sao anh có thể ép cô như vậy? Cô không thể chịu nổi, nhưng đến cả lúc này, cô vẫn cứng đầu chống đối anh. Một câu "em đau" liệu có khó nói đến thế sao?
Tim anh quặn đau. Anh ôm cô thật chặt, không ngừng nói lời xin lỗi, như thể đang ôm lấy một viên pha lê mong manh. Bước chân anh trở nên lảo đảo, đầy luống cuống, bế cô về phòng ngủ chính.
Anh biết mình cần phải thay đổi toàn bộ cách làm. Lần đầu tiên trong đời, Trang Thiếu Châu cảm thấy mình là một kẻ thất bại.