Sau bữa tối, hai chị em dắt em bé ra sân golf đi dạo một vòng. Sau đó, San Nghi được gia sư đưa đi làm bài tập, có dì Khúc bảo mẫu theo sát chăm sóc.
Đồ đạc mà Trần Vi Kỳ chuyển đến đã được sắp xếp phần lớn, phần còn lại sẽ có người đến thu dọn vào ngày mai. Hộp đồ ngủ mà Mỹ Du tự tay đóng gói giờ đang được đặt trong phòng thay đồ, miệng hộp được dán kín chờ chủ nhân tự tay mở ra.
Đây là phòng thay đồ mà Trang Thiếu Châu thường dùng, rất rộng rãi, thậm chí còn lớn hơn một nửa so với phòng ngủ chính. Bố cục rõ ràng nhưng lại khá lãng phí không gian. Thực ra, từng góc trong căn biệt thự này đều toát lên sự xa hoa, đặc biệt là ở Hong Kong, nơi đất chật người đông, lối sống như thế này thật sự kiêu ngạo.
Các tủ quần áo dọc theo tường đều là dạng mở, không có cánh tủ, treo đầy những bộ vest được may đo theo phong cách đa dạng. Từ vải len cao cấp, nhung, cotton, lụa, kiểu dáng thường nhật nghiêng về phong cách công sở, đa phần là phong cách Anh hoặc Ý. Các bộ dành cho tiệc tối và hội họp thì phong phú hơn nữa. Ngoài ra còn có quần áo thể thao, chia thành nhiều loại theo hoạt động: chơi golf, tennis, chạy bộ, leo núi... Những chiếc đồng hồ đắt tiền không được cất trong két sắt mà được đặt trên tủ trưng bày gỗ óc chó ở trung tâm, từ vài triệu đến vài chục triệu đều nằm đó.
Trong không khí thoang thoảng mùi hương cam bergamot, dịu nhẹ, rất thích hợp cho một buổi tối trong núi, khiến tâm trí con người thư thái và sảng khoái.
Điều khiến Trần Vi Kỳ kinh ngạc nhất không phải những thứ này, mà là bộ sưu tập cà vạt của Trang Thiếu Châu. Anh có hẳn một bức tường dành riêng cho cà vạt. Tất cả đều được người giúp việc cuộn gọn và đặt ngay ngắn trong những ô tủ gỗ hình vuông. Từ chất liệu lụa, cotton, hoa văn in, trơn màu, kẻ sọc, hoa lá cho đến thêu tay, từ kiểu chính thức đến không chính thức, phong cách thanh lịch, sang trọng hay học viện, tất cả đều có đủ.
Trần Vi Kỳ âm thầm kinh ngạc, trong lòng có chút rung động khó diễn tả. Cô cắn môi, im lặng một lúc nhưng cuối cùng vẫn không cưỡng lại được, bước lên phía trước. Kiễng chân, cô dùng đầu ngón tay mịn màng rút ngẫu nhiên một chiếc cà vạt ra.
Trang Thiếu Châu đang tắm, sẽ không đến làm phiền cô.
Cô quấn chiếc cà vạt quanh cổ mình, tùy ý thắt một nút. Thắt không đẹp, cô lại tháo ra. Trong lúc rảnh rỗi, cô nhớ lại kiểu thắt cà vạt tinh xảo mà Trang Thiếu Châu từng làm, hình như gọi là... kiểu Eldredge nhỉ.
Trần Vi Kỳ lên mạng tìm cách thắt kiểu này, xem hướng dẫn vài lần. Đáng tiếc, khi bắt tay vào làm, cô thất bại ngay lập tức. Là một người phụ nữ rất thông minh, dù là học tập, kinh doanh, khiêu vũ hay chơi piano, cô đều cực kỳ có năng khiếu. Vậy mà trước kiểu thắt cà vạt phức tạp này, cô lại trở nên vụng về.
"Tanya, em đang làm gì thế?"
Chiếc cà vạt quấn trên cổ vẫn chưa tháo ra được, cô bị Trang Thiếu Châu bắt gặp đang lén lấy cà vạt của anh, Trần Vi Kỳ âm thầm than xui xẻo trong lòng. Không còn cách nào khác, cô đành quay người lại trong sự lúng túng, nhưng vừa quay đi đã phải đối mặt với một cảnh tượng còn bất ngờ hơn.
Người đàn ông vừa tắm xong, trên eo chỉ buộc hờ một chiếc khăn tắm. Phần thân trên lộ ra hoàn toàn, làn da vừa được hơi nước làm ấm, trắng hơn bình thường, những đường gân xanh uốn lượn trên cơ ngực và bắp tay rắn chắc, đầy gợi cảm.
Trần Vi Kỳ vô thức nảy ra một ý nghĩ kỳ quặc: Nếu dùng ngón tay lần theo những đường gân xanh đó, liệu có thú vị không nhỉ?
Cô cảm thấy xấu hổ và bối rối trước ý nghĩ táo bạo của mình.
Sự bối rối khiến cơ thể cô nóng bừng, nhưng cô vẫn phải giữ dáng vẻ đoan trang. Cô giả vờ không muốn nhìn, quay ánh mắt đi chỗ khác: "Em đang học cách thắt cà vạt."
"Học thắt cà vạt?" Trang Thiếu Châu bước tới gần cô.
Hơi nóng mang theo mùi hương ngọt ngào của hoa hồng và vải thiều nhẹ nhàng bao trùm lấy cô.
Trần Vi Kỳ thoáng thất thần. Mùi hương này... anh dùng trộm sữa tắm của cô sao?
Trang Thiếu Châu không biết cô đang bối rối điều gì. Cô cúi đầu, trông chẳng giống người phụ nữ từng dọa nạt đòi lấy mạng anh trong điện thoại. Anh vươn tay, tháo chiếc cà vạt đang bị thắt nút chặt trên cổ cô, thấp giọng châm chọc: "Không nghĩ em lại vụng về đến vậy.
Đôi tay chơi piano mà lại có thể thắt cà vạt thành nút chết như thế này."
Trần Vi Kỳ không phục: "Là kiểu Eldredge quá khó, chứ kiểu Trinity thì em còn làm được tốt."
Trang Thiếu Châu tập trung tháo cà vạt, khuôn mặt điển trai đầy thư thái, từng đường nét thật sâu sắc: "Vậy thì vấn đề không nằm ở vợ anh, mà nằm ở cái cà vạt này rồi."
Trần Vi Kỳ khẽ hừ một tiếng, vẫn chưa quen khi nghe anh gọi mình là "vợ". Thật kỳ lạ, gọi là Tanya hay thậm chí là Vi Vi cũng được hơn mà.
Ngoài người nhà, chẳng ai từng gọi cô là Vi Vi cả.
Cuối cùng chiếc cà vạt cũng được tháo ra. Chất lụa lạnh lẽo trượt dọc theo chiếc cổ thon thả của cô, sau đó rơi vào những ngón tay dài và khéo léo của Trang Thiếu Châu.
Trần Vi Kỳ nhẹ giọng nói cảm ơn.
Trang Thiếu Châu bình thản nhìn cô.
Vài giây sau, anh nhanh chóng đưa chiếc cà vạt vòng ra sau, ôm lấy ng eo nhỏ nhắn của cô mà không chút do dự. Tay anh kéo mạnh phần đuôi cà vạt, khiến cô tự nhiên ngã vào lòng anh, áp sát vào lồng ng.ực nóng rực của anh.
Anh cúi xuống, hôn cô.
Trần Vi Kỳ không chịu nổi kiểu vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng của anh. Cô khẽ rên lên, bị anh dùng chiếc lưỡi thô ráp nóng bỏng khám phá từng góc trong khoang miệng.
Hơi thở của anh dồn dập, nhịp tim cũng mạnh mẽ. Thực ra, anh đã muốn hôn cô từ lâu, chỉ là không tìm được cơ hội. Hoặc là cô chăm chú nhìn San Nghi, hoặc là bận để ý cô bé, hoặc là nhìn bể cá.
Trang Thiếu Châu trầm giọng hỏi: "Không phải em muốn lấy mạng anh sao? Tanya, lời em nói chẳng đáng tin chút nào."
Trần Vi Kỳ nhắm chặt mắt, đôi môi tê dại, hồi lâu vẫn chưa lấy lại cảm giác. Chiếc cà vạt quấn ngang eo cô khiến cô vừa đau vừa ngứa, trong khi Trang Thiếu Châu lại ghé sát tai cô, thì thầm những lời khiến cô không biết phải trả lời ra sao. Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào những nơi yếu đuối nhất của cô.
Người đàn ông này thật đáng sợ, cô lo ở đây lâu sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Anh dừng lại trước đã! Dừng lại... stop!" Trần Vi Kỳ bị anh ép vào tường, bên cạnh bức tường đầy cà vạt, và bị hôn đến gần như nghẹt thở.
Đối phương nghe lời, dừng lại, bình thản ngắm nhìn cô.
"Em đi tắm trước đã." Trần Vi Kỳ tranh thủ giành thời gian cho mình.
Trang Thiếu Châu như nhìn thấu mánh khóe của cô, khẽ cười, rút chiếc cà vạt ra, thản nhiên nói: "Tanya, em không chơi nổi đâu. Anh đi làm việc đây. Tốt nhất em nên tắm nhanh lên, anh muốn đi ngủ trước 12 giờ."
Nói rồi, hơi nóng quanh người cô cũng tan đi. Trang Thiếu Châu đến nhanh như cơn bão, đi lại rời đi dứt khoát như một con báo tao nhã.
............
Một tiếng rưỡi sau, Trang Thiếu Châu đã hoàn thành công việc.
Anh thường có thói quen xử lý email từ chi nhánh ở Mỹ và châu Âu trong vòng hai giờ trước khi đi ngủ.
Anh tắt đèn, ngồi trên giường, im lặng đối diện với chiếc bể cá lớn của mình. Hải quỳ sống động vươn các xúc tu, chú cá hề bơi qua bơi lại, hai con cá đuối dẹt dán sát vào thành kính như đang mỉm cười. Dòng nước trong bể chậm rãi và đầy tĩnh lặng, mang đến cảm giác bình yên, như thể chìm sâu vào đáy đại dương.
Sau khi chơi mệt chú chó nhỏ cũng rúc vào chiếc ổ nhỏ cạnh bể cá, yên tĩnh chìm vào giấc ngủ.
Toàn bộ phòng ngủ chìm trong ánh sáng xanh mờ như ma quái.
Anh không định chờ Trần Vi Kỳ tắm xong, nhưng nếu không đợi cô, anh cũng chẳng thể nào ngủ được.
Đã từng trải qua cảm giác có cô nằm bên cạnh, anh không thể tự ép mình chịu thiệt nữa. Hương thơm đó, sự mềm mại, mịn màng, ấm áp nhưng mát lành, tựa như đang ôm lấy một viên ngọc quý.
Trần Vi Kỳ bước ra khỏi phòng tắm đã quá nửa đêm. Cô nghĩ thầm, nếu Trang Thiếu Châu đã ngủ thì thôi, còn nếu anh vẫn thức, cô sẵn lòng dành cho anh một chút ngọt ngào, bởi gần đây anh đối xử với cô rất tốt.
Anh đã thể hiện nhiều sự quan tâm và bao dung hơn, những trò đùa cợt thỉnh thoảng của anh cũng không khiến cô cảm thấy phiền phức.
Thực ra, cô không ghét cách anh trêu chọc mình.
Cuối cùng, cô nhìn vào gương một lần nữa.
Chiếc gương mờ hơi nước phản chiếu một vệt đỏ mờ nhạt - đó là chiếc váy ngủ trên người cô. Nhưng gọi là váy ngủ thì không đúng lắm, từ "nội y gợi cảm" mới chính xác hơn. Tim cô đập nhanh hơn, vội vàng kéo chiếc áo choàng lụa đang trượt xuống cánh tay lên, rồi quay người bước ra.
Trang Thiếu Châu kiên nhẫn chờ đợi, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ, các ngón tay gõ nhẹ lên chăn như không có việc gì làm. Trong lúc anh cúi đầu, Trần Vi Kỳ đã lặng lẽ bước vào phòng như một bóng ma. Cô đi chân trần trên tấm thảm, dáng người nhẹ nhàng đến mức không phát ra một tiếng động nào.
Cho đến khi cô đến gần, đôi chân dài thẳng tắp của cô lọt vào tầm mắt, Trang Thiếu Châu mới phát hiện.
Anh ngẩng đầu lên nhìn.
Ngón tay Trang Thiếu Châu khựng lại giữa không trung, ánh mắt trầm lặng, sâu thằm dõi theo người phụ nữ trước mặt.
Chất liệu ren đỏ mỏng manh, trong suốt thường khiến anh liên tưởng đến sự phô trương, sặc sỡ. Nhưng khi cô mặc lên, mọi nét phô trương đều biến mất, chỉ còn lại sự quyến rũ.
Làn da mịn màng như tuyết trắng, anh từng chạm qua và biết nó mềm mại đến nhường nào.
Mái tóc dài óng mượt được cô sấy khô khoảng bảy phần, lúc này rủ xuống tự nhiên. Đôi mắt cô, được hơi nóng làm cho ươn ướt, cũng lặng lẽ nhìn anh. Đôi mắt hơi xếch của cô, khi không trang điểm mang nét ngây thơ, nhưng vẫn đầy quyến rũ. Từ ánh mắt đến đôi môi, từ vòng một đến đôi chân, không chỗ nào trên người cô không toát lên vẻ mê hoặc.
"Tanya," giọng Trang Thiếu Châu trầm xuống một cách tự nhiên.
Nếu cô không muốn làm, tốt nhất đừng chọc anh. Anh không phải kiểu người thích bị trêu đùa nửa vời.
Trần Vi Kỳ khẽ hừ một tiếng, đưa tay tháo dây áo. Chiếc áo choàng đỏ rực mang vẻ hào nhoáng nhưng lộng lẫy trượt khỏi làn da trơn mịn của cô, rơi xuống đất như một chiếc lá, nằm yên bên chân cô.
"..."
Không biết phải dùng từ nào để diễn tả, Trang Thiếu Châu cảm giác như đang mở một món quà sinh nhật.
Giọng nói của anh lúc này không chỉ trầm mà còn cháy bỏng, ánh mắt anh ngập tràn khao khát vì cô.
Nếu những bộ váy ngủ của cô gợi cảm đến mức này, có lẽ anh sẽ mất cả năm trời để quen với nó.
Trần Vi Kỳ không cho anh thời gian để quen. Cô bước thẳng tới, ngồi lên người anh như thể đang cưỡi một con ngựa hoang không ai có thể thuần phục. Cô cầm chiếc cà vạt trong tay, vòng qua cổ anh như buộc dây cương cho chú ngựa của mình.
Trần Vi Kỳ biết anh có thể lật ngược tình thế bất cứ lúc nào, ép cô xuống, nhưng cô không để tâm. Cô chỉ tập trung thắt nút cà vạt trên cổ anh, cần thận, tỉ mỉ, hoàn thành một cách hoàn hảo kiểu thắt Eldredge phức tạp.
Chỉ là anh không mặc áo sơ mi, mà chỉ dùng cơ bắp đang ở trạng thái kiềm chế để tôn lên chiếc nút thắt Eldredge đẹp đẽ này, không biết có phải là một sự lãng phí hay không.
Trần Vi Kỳ hài lòng vì cuối cùng cũng nắm được cách thắt kiểu cà vạt phức tạp này. Sở thích thầm kín trong lòng cô vào khoảnh khắc này đã được thỏa mãn. Cô mỉm cười với Trang Thiếu Châu - một nụ cười thỏa mãn, có chút ngây thơ đáng yêu, rồi nói: "Anh không mặc áo mà đeo cà vạt trông cũng khá gợi cảm đấy."
Trang Thiếu Châu hít sâu một hơi, đột nhiên muốn hỏi cô một câu: Rốt cuộc cô học được mấy chiêu trí mạng này từ đâu ra vậy?
Trước anh, đã có người đàn ông nào khác trải nghiệm điều này chưa? Cô biết thắt cà vạt, thậm chí cả nút thắt Trinity, có phải đã từng thắt cho người khác rồi không? Nhưng nghĩ về những chuyện đó làm gì - dù cô có thắt cà vạt cho cả trăm người đàn ông đi chăng nữa, thì từ nay về sau, cô cũng chỉ có thể thắt cho riêng anh.
Trang Thiếu Châu đưa tay giữ lấy eo cô, đẩy cô ngã xuống đệm giường, sau đó lật người áp lên. Chấn động nhỏ này khiến chú chó nhỏ tỉnh giấc.
Chú chó nhỏ vẫy đuôi, ấm ức rên lên hai tiếng. Trong không khí vang lên âm thanh vải bị xé rách rắc một tiếng, nó nhận thấy có điều gì đó không ổn nên sủa lên.
Trang Thiếu Châu cảm nhận được sự run rẩy của Trần Vi Kỳ, ác ý cắn nhẹ vào tai cô. Từ lớp giấy gói quà sinh nhật bị xé rách, anh chạm vào chiếc bánh kem đang tan chảy.
Anh vừa hôn cô vừa xé rách lớp ren mỏng đi: "Nào, Bảo Bảo đang nhìn chúng ta kìa, em thể hiện tốt chút đi."
Trần Vi Kỳ sợ làm ảnh hưởng đến chú chó nhỏ nên chỉ yên lặng cắn vào vai anh.
............
San Nghi là một cô bé rất lễ phép và ngoan ngoãn. Sau ba ngày ở nhà mới của Trần Vi Kỳ, cô bé đã đòi về nhà họ Trần.
"Chỗ này không tốt sao? Hay đồ ăn không ngon?" Trần Vi Kỳ xoa đầu cô bé.
Hôm nay là cuối tuần, hai chị em đang tổ chức buổi picnic trong khu vườn sau biệt thự. Tấm thảm picnic kẻ ca rô đỏ được trải trên bãi cỏ xanh mướt, phía xa là bầu trời xanh trong như dòng nước chảy.
"Ở đây rất tuyệt, đồ ăn anh rể nấu cũng rất ngon, nhưng em vẫn luôn thấy không được tự nhiên khi ở đây." San Nghi nằm trên bãi cỏ, hai chân co lại, ăn ly sữa chua việt quất mà dì Khúc làm.
San Nghi để ly sữa chua sang một bên, lật người nằm xuống, đưa tay lên che mắt, nhìn bầu trời qua kẽ ngón tay: "Thật ra không phải là em không được tự nhiên mà không muốn làm phiền cuộc sống mới cưới của hai người. Lần trước em thấy hai người trốn trong bếp để hôn nhau."
Trần Vi Kỳ: "........."
"Nếu em không ở đó, anh rể sẽ không kéo chị vào bếp, hai người sẽ hôn nhau trong phòng khách rồi."
Trần Vi Kỳ: "........."
"Hai người vẫn có thể làm điều đó trong phòng khách mà ———."
"Stop!!!"
Trần Vi Kỳ hoảng sợ hét lên: "Trong đầu em chứa toàn thứ rác rưởi gì thế này! Có phải Della lại tìm thấy bộ phim gì không phù hợp với trẻ em rồi kéo em xem cùng không!"
Trần San Nghi: "..........." Cô bé nuốt vị ngọt của sữa chua còn sót lại trong khoang miệng, không hiểu vì sao chị gái mình lại đoán được như thế, nhưng mà không phải là phim mà là truyện cơ.
Ngón tay cô bé xoa dọc theo cổ chân mịn màng của Trần Vi Kỳ: "Chị đừng bảo thủ quá mà Tanya, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, phải tận hưởng khi còn có thể."
Trần Vi Kỳ: "Trần San Nghi, đủ rồi đấy."
Cuối cùng chủ đề vẫn vòng lại vấn đề nên ở đâu, Trần Vi Kỳ nghĩ ra một cách vô cùng chu toàn, vừa không làm San Nghi cảm thấy không được tự nhiên nữa, mà cũng không làm cô bé cô đơn một mình trong nhà họ Trần.
"Trong vài ngày tới em cứ về sống ở nhà họ Trần trước. Chị sẽ bảo anh cả và anh hai thường xuyên qua thăm em. Tuần sau chị phải đi công tác ở Mỹ mấy ngày, đợi chị về, chúng ta sẽ chia thời gian: một tuần ở nhà họ Trần, một tuần ở đây, được không?"
Trần Sa' Nghi gật đầu: "Đi học thì ở nhà họ Trần, cuối tuần thì qua đây."
"Thỏa thuận xong."
Hai chị em ngoắc tay hứa, sau đó áp ngón cái lên nhau.
Thật ra, ngoài nhà họ Trần, còn có một nơi khác có thể ở – biệt thự nhỏ của mẹ họ ở góc Spring Keng. Nhưng Trần San Nghi không bao giờ muốn về đó, vì sợ sự hiện diện của mình sẽ làm mẹ nhớ lại những ký ức đau buồn.
Bốn anh chị em họ, ai cũng là những "mảnh vỡ" trưởng thành quá sớm.
............
Đầu tháng 10, cả nước được nghỉ lễ dài 7 ngày. Tuy nhiên, đối với Trần Vi Kỳ, mọi kỳ nghỉ đều chỉ là trên giấy, có công việc thì vẫn phải làm, cần đi công tác thì vẫn phải đi.
Cửa hàng trải nghiệm đa năng lớn nhất của thương hiệu Nhuy Bạc sẽ khai trương tại đại lộ số 5, khu đất đắt giá bậc nhất New York. Với vai trò là chủ tịch, cô phải đích thân đến dự lễ cắt băng khánh thành. Ngoài ra, còn có một buổi dạ tiệc từ thiện ở Los Angeles mời cô tham dự, cùng một buổi họp lớp nữa.
Khi học ở Oxford, cô từng tham gia chương trình trao đổi 6 tháng tại Đại học Yale của Mỹ. Dù chỉ học trong thời gian ngắn ngủi, cô vẫn kết bạn được nhiều bạn bè.
"Đi 4 ngày à?" Trang Thiếu Châu đặt phần bít tết vừa cắt xong trước mặt cô, tiện thể nhìn cô một cái.
"Ừm, 4 ngày, cũng có thể là 5. Không chắc chắn, để lúc đó em báo lại cho anh." Giờ trong đầu Trần Vi Kỳ chỉ nghĩ đến việc mang theo những bộ trang sức và lễ phục nào cho phù hợp.
Cô đang bị Dịch Tư Linh – người bạn đáng ghét – làm cho phát điên. Biết cô sắp đi New York, người này chẳng ngại sai bảo cô như người chạy vặt, yêu cầu mua bánh dâu tây mang về. Không phải túi xách, trang sức hay giày dép, mà lại là một loại bánh có hạn sử dụng chỉ hai ngày!
Cô gần như muốn phát điên.
Trần Vi Kỳ mím môi đầy ấm ức. Trang Thiếu Châu nhận ra sự bất mãn của cô, chỉ nghĩ rằng cô không nỡ xa anh, lòng bỗng mềm mại hơn. Anh nói: "Để anh đi cùng em."
Cô sững sờ: "Hả?"
Trang Thiếu Châu: "Vừa hay, chúng ta cần chụp ảnh cưới rồi."
"Nhân cơ hội này, New York, Los Angeles, Miami... thậm chí quần đảo Bahamas cũng rất đẹp. Las Vegas cũng không tệ, chỉ sợ em nghiện cờ bạc, nên anh phải trông em 24/24."
Trần Vi Kỳ trong lòng mắng thầm: Anh mới là kẻ nghiện cờ bạc!
Cô muốn qua New York gặp bạn bè, hoàn toàn không muốn dắt theo cái "bóng đèn" này! Nếu buổi tối anh lôi cô làm chuyện kia, để lại dấu vết trên người khiến cô không thể mặc lễ phục, chắc cô sẽ phát điên mất.
Trang Thiếu Châu thấy nét mặt phức tạp, khó hiểu của cô, như thể không muốn anh đi cùng. Anh cười nhạt trong lòng, chẳng biết còn tưởng cô có người tình cũ ở Mỹ, không muốn để anh – người chồng mới cưới – phá hỏng bầu không khí.
Anh mỉm cười lịch lãm, giọng nhẹ nhàng: "Chỉ còn hai tháng nữa là đến lễ cưới, Tanya. Lần này không chụp, lần sau cũng phải tìm thời gian. Nếu không, chúng ta chụp ở Hong Kong cũng được, không tệ mà."
Trần Vi Kỳ lạnh nhạt liếc anh một cái: "Anh đừng có mà lười biếng."
Chụp ảnh cưới ở Hong Kong – nơi cô sinh ra và lớn lên – toàn những địa điểm cô đã đi chán ngán. Làm vậy, chắc chắn đám chị em plastic sẽ cười cô đến chết.
Trang Thiếu Châu khẽ cười, cúi đầu tiếp tục lịch sự cắt bít tết: "Vậy thì cùng đi nhé. Vừa hay, anh cũng có vài việc công cần xử lý."