"Chờ đã — anh đừng bật đèn vội, em muốn ngắm cảnh đêm một chút."
Trần Vi Kỳ ngăn Trang Thiếu Châu bật đèn, tháo đôi giày cao gót, rồi không kìm được sự háo hức, chạy ngay đến bên cửa sổ kính lớn bao quanh ba mặt.
"Đúng là cửa sổ quan sát 270 độ... thật choáng ngợp." Trần Vi Kỳ lẩm bẩm khi ngắm nhìn khung cảnh rực rỡ trước mắt.
Hàng ngàn ánh đèn lấp lánh hội tụ thành một biển rộng vô biên, tràn ngập trong tầm mắt cô. Chỉ có sắc đen và vàng trải dài trước mắt. Đường chân trời nổi tiếng thế giới của Manhattan nằm dưới chân cô, tựa như cô đang đứng ở trung tâm sân khấu của đại đô thị hàng trăm năm tuổi này.
Người quản lý môi giới từng nói, New York có rất nhiều đài quan sát, nhưng không nơi nào có thể so sánh được với phong cảnh từ tầng thượng của tòa nhà này. Chỉ có khu Midtown, gần Công viên Trung tâm, tại tòa nhà cao nhất trên trục chính mới có thể ôm trọn Manhattan trong tầm mắt.
Khung cảnh tuyệt mỹ này là độc quyền.
Căn hộ rộng đến mức có thể dùng từ "trống trải" để miêu tả. Trần Vi Kỳ chậm rãi bước dọc theo cửa sổ kính lớn, đi đến cửa ban công. Qua lớp kính, cô nhìn thấy hồ bơi vô cực lấp lánh ánh sáng dưới bầu trời đêm và không nhịn được bật cười.
"Thật sự có hồ bơi vô cực."
Hiếm khi Trần Vi Kỳ thể hiện sự vui mừng trẻ con như vậy, vừa ngây thơ vừa sống động, khiến Trang Thiếu Châu thoáng ngẩn người. Cô thích nơi này đến vậy sao?
Anh không hiểu, niềm vui của Trần Vi Kỳ không phải vì cảnh đêm hay hồ bơi vô cực, mà là vì một tiếc nuối trong lòng cô bất ngờ được lấp đầy theo cách kỳ diệu như thế.
Vì sự trùng hợp thần kỳ và khó diễn tả này.
Trang Thiếu Châu xách một đôi dép, bước nhanh tới, đặt chúng xuống bên chân cô: "Đi vào đi."
Trần Vi Kỳ ngoan ngoãn xỏ dép, ánh mắt vẫn dán vào hồ bơi. Cô hỏi: "Anh bơi ở đây không sợ người bên tòa nhà đối diện nhìn thấy hết à?"
Trang Thiếu Châu vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: "Excuse me? Cô Trần, câu hỏi của em thật khó hiểu."
"Với lại, ai lại rảnh đến mức cầm ống nhòm mà nhìn chằm chằm vào anh?"
Trần Vi Kỳ bĩu môi, thờ ơ đáp: "Tòa nhà đối diện có một ông béo, ngày nào cũng nằm trên ban công nhà ông ta tắm nắng, mà chỉ mặc độc một cái qu.ần l.ót màu hồng. Đau mắt lắm."
Cô đã bị "sốc" bởi cảnh tượng đó không biết bao nhiêu lần, đến mức về sau cô chẳng buồn đứng ngắm bình minh từ cửa sổ nữa. Mà ở New York, những con người kỳ quặc như vậy cũng không hiếm, chẳng phải điều gì quá lạ lùng.
Thông tin cô vừa nói khiến Trang Thiếu Châu phải suy nghĩ một chút, nhưng trước hết, anh gạt qua chuyện "ông béo quần hồng". Anh nhìn cô và nói: "Đợi đã."
Anh đặt tay lên vai cô, xoay người cô lại, mượn ánh sáng rực rỡ của toàn thành phố để quan sát cô kỹ hơn: "Sao em biết tòa nhà đối diện có gì? Em từng đến đây rồi."
Trần Vi Kỳ không thích ánh mắt dò xét của anh, khó chịu gạt tay anh ra: "Đừng có động tay động chân."
Trang Thiếu Châu bị đánh nhẹ lên mu bàn tay, chẳng thấy đau mà giống như vừa được cô vu.ốt ve bằng ngón tay mềm mại. Anh cúi người xuống, đến gần chóp mũi cô, ngửi thấy mùi hương hoa thoang thoảng từ cô: "Không chỉ đến, em còn từng sống ở đây."
Trần Vi Kỳ thật sự không chịu nổi sự cứng đầu và nhạy bén của anh. Cô lẩm bẩm: "... Trang Thiếu Châu, anh phiền thật đấy."
Lần đầu tiên trong đời Trang Thiếu Châu bị người khác nói là phiền, không những không tức giận, mà còn cười đầy thú vị. Gương mặt sắc nét của anh chìm trong tông màu ấm đậm tựa tranh sơn dầu, trông phóng khoáng và quyến rũ đến mức khiến Trần Vi Kỳ cảm thấy anh thật đáng ghét.
"Tanya."
"Fine!" Trần Vi Kỳ không chịu nổi sự dịu dàng bất ngờ này của anh, ngán ngẩm đối mặt với ánh mắt anh. Trong bóng tối, ánh mắt họ như quấn lấy nhau.
"Thật ra em từng sống dưới tầng của anh... Lúc đó còn nhờ môi giới hỏi xem căn hộ này có cho thuê không, nhưng bị từ chối. Là anh từ chối em phải không?"
"........."
"???"
Nhân lúc Trang Thiếu Châu đang sững sờ, Trần Vi Kỳ nhanh như chớp trốn khỏi tay anh, đẩy cửa kính rồi bước ra ban công. Cô vui vẻ chạy lên bậc thềm, cả người tựa như một chú bướm nhẹ nhàng bay loạn khắp nơi.
Cô rất thích cảm giác này, thích sự cao vời vợi này, thích được ở trong không gian như vậy, có người quen ở bên cạnh chứ không phải chỉ một mình cô lẻ loi.
"Khung cảnh ban đêm ở đây thật sự rất đẹp." Trần Vi Kỳ cảm thán.
Trang Thiếu Châu vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn sốc, nhưng cơ thể đã tự động hành động trước lý trí. Anh cũng đẩy cửa ban công bước ra, như muốn bắt lấy chú bướm vừa vô tình bay tới đậu bên cửa sổ của mình.
Bắt lấy, nhốt vào trong lãnh địa của anh, ngày ngày ngắm nhìn, đêm đêm chạm vào.
"Khi nào vậy?"
Anh không cho phép Trần Vi Kỳ tiếp tục ngắm cảnh nữa. Dù gì thì đêm nay họ cũng có cả một buổi tối để thưởng thức khung cảnh này. Anh cố tình ép cô vào lan can kính, hai tay chống lên hai bên, vây chặt lấy cô. Như vậy, nếu cô sợ, cô sẽ chủ động ôm lấy anh.
Lan can được làm từ kính cường lực chống đạn rất chắc chắn, thiết kế hoàn hảo không có bất kỳ nguy cơ nào về an toàn, nhưng vẫn tạo cảm giác như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Trần Vi Kỳ không sợ độ cao, nhưng điều đó không có nghĩa là cô thích tìm cảm giác mạnh. Bị Trang Thiếu Châu ép mạnh như vậy vào lan can, cô không thể tránh khỏi tim đập loạn nhịp, chân mềm nhũn. Cảm giác k.ích t.hích xen lẫn nguy hiểm làm adrenaline trong cơ thể cô bùng nổ.
Những âm thanh ồn ào xa xăm của dòng xe cộ từ mặt đất theo gió vọng lên. Một vài chiếc trực thăng bay qua đầu, từ độ cao này, chúng như ở rất gần, chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới. Ánh sáng rực rỡ bao bọc họ từ bốn phương tám hướng.
Thật sự có một cảm giác hư ảo như đang đứng trên đỉnh trời.
Phía sau họ là khoảng không cao hàng trăm mét.
Nếu rơi xuống, họ sẽ cùng nhau rơi xuống.
Trần Vi Kỳ theo bản năng dựa sát vào người Trang Thiếu Châu, hai tay nắm lấy áo anh: "Lâu lắm rồi, từ mấy năm trước."
Trang Thiếu Châu nhếch môi cười, thích thú với dáng vẻ nép mình của cô. Anh thuận tay ôm lấy vòng eo mềm mại của cô: "Đến đây nghỉ mát à?"
"Học hành."
"Học? Anh nhớ em học ở Oxford mà."
"Anh kiểm tra chứng minh thư của em chắc? Dựa vào đâu mà em phải kể anh nghe?"
"Anh là chồng em."
"..............."
Lý lẽ nực cười. Trần Vi Kỳ không nói nên lời, lại thấy buồn cười. Ngón tay cô chọc vào ngực anh: "Là chồng em thì cũng chẳng có gì ghê gớm cả. Thôi nào, đừng ép em nữa, em sẽ kể anh nghe."
Nói rồi, cô liếc nhìn ra sau, chân lập tức mềm nhũn hơn: "Bế em vào ghế sofa đi. Nhanh lên."
Cô kéo mạnh cổ áo anh.
Trang Thiếu Châu nhìn dáng vẻ nũng nịu của cô, bỗng nhiên rất muốn trêu chọc. Anh muốn khiến cô kiệt sức, gục lên người anh, như một chú chó nhỏ đáng thương.
Anh nuốt khan qua cổ họng khô rát, dùng một tay bế cô lên. Trần Vi Kỳ sợ đến nỗi vội vàng vòng tay ôm lấy cổ anh.
Chiếc ghế sofa ngoài ban công làm từ chất liệu chống nước đặc biệt, ngồi xuống cảm giác mát lạnh. Trần Vi Kỳ bị lạnh chân, dứt khoát ngồi lên lòng Trang Thiếu Châu, coi anh như gối ôm bằng thịt người.
Dù sao cuối cùng anh cũng sẽ bế cô lên thôi.
Trang Thiếu Châu thoải mái tựa lưng vào ghế sofa, ôm cô gái mềm mại như ngọc trong lòng. Anh rất hài lòng với biểu hiện tối nay của Trần Vi Kỳ, hy vọng ngày nào cô cũng ngoan như vậy. Nhưng nghĩ lại, nếu ngày nào cô cũng ngoan ngoãn, thì cũng chẳng thú vị.
Cô giống như một đóa hồng gai, sắc sảo và cuốn hút.
Anh thừa nhận, dù không thích Trần Vi Kỳ, anh vẫn sẽ ngưỡng mộ cô. Một người phụ nữ vừa quý giá, vừa xinh đẹp, lại mạnh mẽ, mang trong mình một sức hấp dẫn đặc biệt, dễ dàng khơi dậy khát vọng chinh phục và bản năng săn mồi của đàn ông.
Nếu Trần Vi Kỳ chỉ là một tiểu thư ngoan ngoãn, không có đầu óc, nhàm chán giống như bao người khác, thì anh cũng chẳng để ý đến cô.
May mắn thay, Trần Vi Kỳ là chính cô.
Trần Vi Kỳ tựa vào vai anh, thỉnh thoảng đáp lại câu hỏi của anh một cách hời hợt: "Em đã nộp đơn tham gia chương trình trao đổi ở Yale mà... Vì mỗi tuần em đều đến New York mua sắm, đồ mua quá nhiều, một chiếc xe không thể chở hết, nên em thuê luôn một căn hộ để chứa chiến lợi phẩm của mình. Anh nhìn cái gì thế? Này, làm ơn, kỳ lạ lắm sao?"
Trang Thiếu Châu bật cười, cúi xuống hôn cô. Hơi thở nóng bỏng của anh lướt qua má cô, dừng lại ở tai: "Anh chỉ đang nghĩ, vì sao suốt nửa năm đó anh không gặp em trong tòa nhà này. Có lẽ chúng ta đã từng gặp, chỉ là lướt qua nhau mà thôi."
Giọng nói trầm ấm của anh khiến tai cô như tê dại. Cô nói: "Nếu em biết anh chính là ông chủ nhà khó chịu đó, dù có gặp anh, em cũng chẳng cho anh sắc mặt tốt đâu."
Đến giờ Trần Vi Kỳ vẫn còn nhớ người quản lý môi giới bất mãn than thở với cô sau khi bị gác máy, nói rằng người đàn ông đó có tính khí tệ, trực tiếp nói "không cho thuê" rồi cúp điện thoại.
Trang Thiếu Châu không nhớ cuộc gọi đó, nhưng anh đoán có lẽ vì hôm đó anh gặp chuyện gì đó khiến tâm trạng không tốt.
"Em còn định hỏi, nếu không cho thuê thì có thể cho tham quan được không. Đáng tiếc là anh đã cúp máy."
"Xin lỗi." Trang Thiếu Châu không biết nói gì. Sự tiếc nuối trong lòng anh đã tràn đầy. Anh thật sự tiếc, nếu lúc đó có thể quen biết Trần Vi Kỳ, liệu mọi chuyện có khác đi không?
Anh bỗng bật cười bất lực. Anh vốn không phải người thích nghĩ về những giả định. Vì những giả định thường đi kèm với sự tiếc nuối, mà cuộc đời anh trước giờ chưa từng có tiếc nuối.
Nhưng bây giờ, anh lại nghĩ, nếu quen biết Trần Vi Kỳ sớm hơn, liệu mọi thứ có khác?
Liệu Trần Vi Kỳ có thể thích anh, giống như cách cô từng thích người bạn trai cũ của mình?
Anh không thể tưởng tượng được cảm giác được Trần Vi Kỳ thích, được cô yêu là như thế nào. Một đóa hồng kiêu ngạo như cô, liệu có biết yêu?
Cuộc đời Trang Thiếu Châu quá viên mãn, cho đến giờ, có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Nhưng trên đời này, không ai có thể có cuộc đời hoàn toàn trọn vẹn.
Mỗi người đều có những tiếc nuối thuộc về mình.
Có lẽ, tiếc nuối của anh chính là Trần Vi Kỳ. Tình cảm cô dành cho anh, mãi mãi không thể nhiều như tình cảm cô dành cho người đàn ông khác.
Đêm nay, những ngôi sao sáng lấp lánh, mặt trăng chỉ là một đường cong nhạt, như một lớp sương trắng mờ ảo, bầu trời tím thẫm trải dài vô tận.
Trang Thiếu Châu ôm lấy Trần Vi Kỳ, cảm giác trong lòng nặng trĩu, cơ thể có chút áp lực, hô hấp như nghẹn lại, giống như đang chìm xuống đáy bể cá của mình.
- Em thật sự chỉ cần anh chung thuỷ là đủ thôi sao?
Cô sẽ không yêu anh, cũng không cần tình yêu của anh. Họ có thể là.m tì.nh với nhau rất nhiều lần, nhưng nói về tình yêu, dường như là điều rất khó. Không biết vấn đề nằm ở đâu, nhưng chỗ nào cũng là vấn đề. Đến lúc này, cảm xúc và cảm giác đều đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
"Không cần xin lỗi gì cả. Dù sao em cũng đã chửi anh là đồ ngốc rồi."
Trần Vi Kỳ nhún vai, không hề bận tâm.
Trang Thiếu Châu bật cười, cánh tay đột nhiên siết chặt lấy eo cô. Cơ thể anh vốn đang thả lỏng bỗng chốc căng lên, như một con báo bất ngờ lao vào tấn công.
"Tanya." Anh khẽ gọi.
Trần Vi Kỳ cũng nhận ra lúc này dáng vẻ của anh khá lạ hơn hẳn, nó nặng nề và mãnh liệt hơn. Cô co ngón chân lại, nhìn thẳng vào anh.
Trang Thiếu Châu bất ngờ giữ lấy cằm cô và hôn xuống, nụ hôn chứa đầy sự chiếm hữu sâu sắc và một khát khao gần như điên cuồng. D.ục v.ọng đến bất ngờ khiến Trần Vi Kỳ chưa kịp phản ứng đã bị anh mạnh mẽ cắn lấy đầu lưỡi. Anh hôn dữ dội, như thể muốn nhai nát cô rồi nuốt vào.
Tiếng thở gấp trầm thấp của anh cực kỳ gợi cảm, khiến mặt Trần Vi Kỳ đỏ bừng.
"Em thích căn hộ này thì anh tặng cho em..." Vừa hôn, anh vừa thì thầm, giọng nói mang theo hơi thở nóng bỏng lướt qua môi cô.
Trần Vi Kỳ lắc đầu, định nói rằng cô không cần, nhưng môi bị bịt kín, chẳng thể nói được lời nào.
Một nụ hôn dễ dàng làm mất kiểm soát bầu không khí. Cảm giác ấm áp vài phút trước đã bị ném ra sau đầu, thay vào đó là hormone bùng nổ, như ngọn lửa chỉ chực chờ bùng cháy.
Ở độ cao hàng trăm mét, không khí dường như sạch hơn dưới mặt đất, cũng mát lạnh hơn. Khi mép váy bị vén lên đến tận eo, Trang Thiếu Châu đột ngột thả xuống, như bị tỉnh táo lại, nhưng cũng đầy hối tiếc.
Không đợi cô phản ứng lại, anh bế cô lên theo tư thế ngang người và bước thằng vào căn hộ.
Cánh cửa ban công bị anh đá mạnh mở ra, khi khép lại kéo theo một làn gió thổi tung váy cô lên.
"Trang Thiếu Châu... Anh đang làm gì vậy!" Trần Vi Kỳ lấy lại chút lý trí, giọng nói hơi run.
Anh đặt cô xuống trước cửa sổ kính rộng 270 độ nhìn ra toàn cảnh, không để cô kịp đứng vững, anh đã ôm lấy cô từ phía sau, đẩy cô áp sát vào tấm kính. Cảnh đêm New York hiện ra trước mắt cô ở một góc độ kỳ lạ, như thể sắp rơi vào khoảng không ấy.
"Để em ngắm cảnh đêm đấy bảo bối."
Anh thì thầm bên tai cô, giọng trầm thấp: "Bốn năm trước anh đã nợ em điều này mà."
Nếu ngày đó anh không cúp máy, nếu anh đồng ý để cô đến tham quan căn hộ, thì bốn năm trước, anh đã có thể đặt cô ở trước tấm cửa kính này rồi.
Hà tất phải đợi đến hôm nay mới được nếm trải hương vị tuyệt vời như vậy.
Cô có yêu anh hay không không quan trọng. Chỉ cần cô thỏa mãn dưới thân anh, chỉ cần anh có thể sở hữu cô.
Má Trần Vi Kỳ nóng bừng, lại áp vào tấm kính lạnh lẽo, một nửa lạnh, một nửa nóng. Cô nhắm chặt mắt, không dám nhìn cảnh sắc rực rỡ trước mặt.
Trang Thiếu Châu hôn lên tai cô, đầu lưỡi khẽ li.ếm, khiến cô hơi run rẩy.
Tiếng ma sát nhỏ xíu ấy khiến mọi thứ trở nên mềm mại hơn, cô cảm giác như bị một con báo săn, hoặc một con sư tử quấn lấy không rời.
Dù sao thì li.ếm lông cũng là một trong những thói quen của động vật họ mèo.
"Bên ngoài... sẽ nhìn thấy..." Hơi thở của Trần Vi Kỳ đứt đoạn đến mức không nói thành một câu hoàn chỉnh được: "Mai em phải đi làm... đừng mà..."
"Anh biết." Trang Thiếu Châu cởi chiếc áo sơ mi vướng víu và vứt sang một bên. Lưng anh đã lấm tấm mồ hôi, cả người toát ra hơi nóng hừng hực.
"Bên ngoài không nhìn thấy đâu, Tanya. Đây là loại kính một chiều, anh còn cho gia cố thêm một lớp. Chỉ mình anh thấy em thôi." Hơi thở gấp gáp của anh vang lên bên tai, chất giọng trầm thấp, gợi cảm khiến Trần Vi Kỳ càng lúng túng hơn.
Cô không hiểu vì sao anh lại đột nhiên như vậy. Rõ ràng lúc nãy cả hai còn trò chuyện rất nhẹ nhàng, không hề có chút gì ám muội. Ai ngờ bầu không khí có thể mất kiểm soát trong chớp mắt.
Đối với họ, chỉ cần một giây, một biểu cảm, một câu nói, một cái chạm nhẹ, thậm chí chỉ là một suy nghĩ thoáng qua cũng đủ để ngọn lửa bùng lên.
Chiếc váy mới thay trên máy bay của cô có lẽ lại là một món hy sinh khác. Anh gỡ nhanh đến mức làm đứt hai chiếc cúc váy. Những chiếc cúc được làm từ ngọc trai Úc, tròn trịa, đẹp đẽ và rất đắt tiền. Giờ đây chúng rơi xuống sàn đá cẩm thạch, lăn lóc không biết đi đâu.
Vì tức giận nên Trần Vi Kỳ đấm mạnh vào vai anh. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy tiếc một chiếc váy.
"Đừng giận, bảo bối, anh sẽ đền cho em." Trang Thiếu Châu giữ lấy bàn tay mềm mại của cô, giơ lên cao qua đầu và áp vào cửa kính. Một tay giữ chặt, tay còn lại anh tiếp tục tìm chiếc móc phức tạp.
Chuyện này với anh lại dễ dàng đến lạ, mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Trần Vi Kỳ nghiến răng, căm phẫn lườm anh.
Anh bật cười, cúi xuống thưởng thức thứ lấp ló vừa thoát khỏi sự gò bó, như đang nhấm nháp những hạt lựu đỏ mọng. Anh khẽ cắn, nhẹ nhàng nói: "Cái này cũng đền cho em."
Rồi tiện tay quăng món đồ sang một bên, chẳng biết rơi ở đâu nữa.
Từ lúc cả hai bước vào căn hộ siêu sang trọng này, họ vẫn chưa bật đèn. Thậm chí Trần Vi Kỳ còn chưa kịp nhìn rõ toàn bộ căn phòng. Nhưng chẳng cần nhìn cũng biết, nơi này đã bị họ làm cho hỗn độn. Áo sơ mi, váy, quần âu, thắt lưng, bra hay trang sức của cô, tất cả đều bị ném lung tung.
Trang Thiếu Châu ôm lấy cô từ phía sau, một tay chống lên tấm kính lớn. Nhờ tư thế này, anh tiến vào trọn vẹn, cảm giác chiếm hữu hoàn toàn. Anh khẽ thở dài, đường nét sắc sảo trên khuôn mặt nhuốm màu dụ.c v.ọng và sự mãnh liệt, như thể muốn hoà cô vào cơ thể mình.
Đêm nay New York chao đảo. Ánh đèn rực rỡ trong tầm mắt cô như nối liền thành một vệt dài, không còn giống đèn nữa, mà tựa như những ngôi sao trên bầu trời đêm, hay những tia pháo hoa ngập ngừng rơi xuống.
Trần Vi Kỳ cảm thấy bụng dưới căng tức, cô đưa tay chạm vào, như thể có thể sờ thấy một chút gồ lên.
Cô bật ra một tiếng rên khẽ.
Trang Thiếu Châu nhận ra trạng thái của cô, bàn tay anh đặt lên mu bàn tay cô, nhẹ nhàng trấn an. Anh thấp giọng nói: "Sẽ không sao đâu. Em mạnh mẽ thế này cơ mà."
"........."
Trần Vi Kỳ nhắm mắt, giãy nhẹ. Anh lập tức hiểu ý, bế cô lên, hai người vẫn gắn bó như thể không thể tách rời, rồi đặt cô xuống ghế sofa.
Cô ngồi trong lòng anh, cơ thể căng cứng cuối cùng cũng được thả lỏng. Trần Vi Kỳ thở ra một hơi dài, nhưng chưa kịp nhẹ nhõm thì đôi mày lại khẽ nhíu lại. Hình như...
Tư thế này, lại càng thêm khắng khít hơn.
Cô tức giận, tiện tay chụp lấy thứ gì đó đặt trên tựa lưng sofa - một chiếc cà vạt mà lúc nãy Trang Thiếu Châu đã tùy tiện ném qua. Không chút do dự, cô trói nó quanh cổ anh và giật mạnh, như thể đang cưỡi một chú ngựa ô kiêu hãnh. Thực ra cổ tay cô đã đỏ lên từ trước, khi bị anh ghì chặt vào cửa kính trong lúc anh hứng thú đến mức siết tay rất mạnh.
Anh làm đau cổ tay cô, thì cô dùng cà vạt siết cổ anh. Chính sự đối kháng ấy khiến cả hai càng thêm mãnh liệt, từng bước tiến tới đỉnh cao với tốc độ hoàn hảo.
Trang Thiếu Châu dần mất kiểm soát.
Cuối cùng, anh vẫn không nhịn được, ghé sát tai cô thì thầm một câu: "Em có thích anh không, Tanya?"
Em có thích anh không?
Đáng tiếc, Trần Vi Kỳ đã không còn nghe thấy nữa. Cô kiệt sức đến mức tựa nửa sống nửa chết trong vòng tay vững chãi của anh, mệt mỏi không còn cảm giác, nhưng lại rất an toàn và thỏa mãn.
............
Lần đầu tiên Trần Vi Kỳ nhìn rõ toàn cảnh căn hộ này là vào sáng hôm sau, khi ánh nắng tràn ngập.
Cô chỉ ngủ được bốn tiếng, nhưng không cảm thấy buồn ngủ. Có lẽ vì đã ngủ quá nhiều trên máy bay, giờ chênh lệch múi giờ vẫn chưa điều chỉnh lại được. Cô vươn vai, đưa mắt nhìn quanh căn phòng sang trọng, với trần nhà cao ba mét, bên ngoài cửa kính là thành phố phồn hoa, xe cộ tấp nập.
Sau khi rửa mặt và thay đô, cô xoa đôi vai đang đau nhức và bước xuống cầu thang. Đứng từ chỗ đó, cô thấy người đàn ông ngoài ban công đang bơi trong bể bơi vô cực.
Ánh nắng chiếu lên làn da ướt át của anh, để lộ vòng eo thon gọn, đôi chân dài mạnh mẽ, và cánh tay săn chắc có thể dễ dàng bế cô lên bất cứ lúc nào.
"Thật là..." Cô lẩm bẩm khế, giọng đầy vẻ khó chịu nhưng ánh mắt lại không thể rời đi.
Trần Vi Kỳ phát hiện ra rằng mỗi sáng anh đều có thói quen bơi lội. Điều đó cũng có nghĩa là mỗi sáng, cô đều được chiêm ngưỡng một cảnh tượng khiến tim mình đập nhanh hơn.
Cô tiến ra ban công, đi ngang qua phòng ăn, nơi bàn ăn đã được bày sẵn bữa sáng. Cô tiện tay cầm một ly nước ép trái cây, đẩy cửa kính bước ra, thoải mái quỳ ngồi trên sofa, vừa uống nước vừa ngắm Trang Thiếu Châu bơi.
Ánh mắt cô tinh tường nhận ra trên lưng anh có một vết cào dài. Hồi tưởng lại những khoảnh khắc điên cuồng tối qua, cô lập tức không dám nán lại nữa, lén lút chạy vào nhà với gương mặt đỏ ửng.
Trang Thiếu Châu thấy hết hành động vụng trộm của cô, bật cười thành tiếng.
Đúng chín giờ, đội ngũ trang điểm và tạo hình đền đúng giờ. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm căn hộ của Trang Thiếu Châu có người lạ ra vào. Bình thường, chỉ có hai người giúp việc cố định - cả hai đều là đàn ông da trắng - đến để dọn dẹp và bổ sung thực phẩm cho nhà bếp.
Khoác chiếc áo choàng tắm vào, Trang Thiếu Châu nhìn đám đông rộn ràng trong căn hộ của mình mà không khỏi cảm thấy bất lực. Anh châm một điếu xì gà, rồi ra ban công phòng làm việc để tìm chút yên tĩnh.
Trong khi đó, Trần Vi Kỳ bị cả một đoàn người vây quanh. Người thì trang điểm, người thì chỉnh trang trang sức cho cô.
Khi cô thay xong bộ lễ phục và bước ra, một trợ lý nhỏ bất ngờ phát ra âm thanh kỳ lạ rồi vội lấy tay che miệng, lắp bắp nói không thành lời.
Trần Vi Kỳ ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy?"
Cậu trợ lý đỏ mặt, lấy một chiếc gương lớn đặt phía sau cô, để cô nhìn qua chiếc gương toàn thân phía trước mà thấy hình ảnh phản chiếu trên lưng mình.
"Trên lưng của cô..."
Trong gương, lưng cô chi chít những dấu đỏ - tất cả đều là vết hôn của người đàn ông để lại.
_________