Tín Hiệu Bão Số 3 - Tiểu Hàm Tiên

Chương 54

—— "Chồng tương lai của tớ phải đeo chiếc kẹp cà vạt do tớ thiết kế, thề nguyện trung thành mãi mãi với tớ. Một khi đã đeo kẹp cà vạt của tớ rồi, anh ấy sẽ mang dấu ấn của tớ, và sẽ là người của tớ cả đời này."

Mảnh ghép cuối cùng được Trang Thiếu Châu nhẹ nhàng đặt vào chỗ trống trong lòng Trần Vi Kỳ, hoàn toàn khớp với nhau.

Trần Vi Kỳ như nhìn thấy hình ảnh cô thiếu nữ mười bảy tuổi đứng trên tầng thượng tòa nhà khoa học kỹ thuật vào một buổi chiều nắng đẹp.

Cô thiếu nữ ấy có mái tóc dài đen nhánh, mềm mại, thẳng tắp như dòng thác đổ xuống, được cô nâng niu vô cùng. Đôi mắt cô đẹp lấp lánh hơn cả pha lê, không ai nhận ra đôi mắt ấy đã từng khóc rất nhiều lần.

Mười bảy tuổi, Trần Vi Kỳ vốn rất bi quan, cô biết rằng trên đời này, mọi món quà đều phải trả giá, nên ngay cả trong tưởng tượng, cô cũng chỉ dám mơ về sự trung thành, không dám mong gì hơn, chẳng hạn như hạnh phúc, hay tình yêu.

Cô như một quả trái chín ép, quá sớm đã rơi khỏi cành, chua chát và cay đắng. Cô nhận thức rõ ràng rằng, không ai trên thế giới này sẽ yêu thích cô chỉ vì con người thật của cô. Vì cô là con gái nhà họ Trần, tất cả sự yêu thích đều pha trộn với lợi ích, sự nịnh bợ hoặc giả tạo.

Vì thế, cô trở thành người vô cùng thận trọng, cần rất nhiều thời gian để xác nhận một người có an toàn và thật lòng với cô hay không, dù là kết bạn hay yêu đương.

Nhưng ở bên Trang Thiếu Châu, lần đầu tiên Trần Vi Kỳ trải nghiệm niềm vui ngoài tầm kiểm soát, lần đầu tiên nhận ra số phận đôi khi thật phi lý.

Người đàn ông mà cô chỉ quen biết hơn năm tháng, cô lại chắc chắn rằng lời hứa của anh là thật. Cô đang đánh cược với số phận.

Trần Vi Kỳ nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt, cảm thấy khóe mắt nóng lên, một giọt nước mắt không kiểm soát được lăn xuống. Ánh mặt trời chiếu rọi giọt nước mắt ấy, khiến nó lấp lánh như kim cương.

Trang Thiếu Châu nhẹ nhàng ôm Trần Vi Kỳ vào lòng. Cảm giác kỳ lạ ấy lại xuất hiện, như thể cô là một chú chó nhỏ có bụng mềm mại. Anh cúi xuống dỗ dành cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt: "Biết trước em sẽ khóc, anh đã không nói rồi. Lỗi tại anh."

Trần San Nghi đang đứng dưới sân khấu, chắc chắn đã thấy anh làm chị cô bé khóc, sẽ trách anh không giữ lời hứa.

Nhóm phù rể và phù dâu ở bên dưới reo hò, khuyến khích họ hôn nhau thêm lần nữa.

Lê Thịnh Minh hiếm khi không hòa vào không khí sôi động. Cậu ấy luôn cảm tính hơn lý trí, nhìn thấy cảnh này cũng không kiềm được mà rơi nước mắt. Anh trai Trang Thiếu Diễn ân cần đưa cho cậu ấy một chiếc khăn tay.

Trần San Nghi khóc đến mức mắt hoa lên, ngả người vào người Dịch Quỳnh Linh, khiến cô bé bất lực nhưng cũng không thể không thương.

Lê Nhã Nhu là một người phụ nữ cứng rắn, ngay cả khi xem Titanic cũng không rơi nước mắt, hôm nay lại thấy mắt mình ướt đẫm. Trang Kỳ Đình đưa tay qua định ôm bà ấy, nhưng bị bà ấy trừng mắt nhìn lại.

Tăng Văn Lan cũng thấy khóe mắt mình ươn ướt. Bà biết mình không phải là một người mẹ tốt, chỉ là một người phụ nữ bướng bỉnh. Bà đã không bảo vệ được con gái mình, nỗi day dứt ấy đã giày vò bà suốt nhiều năm, vì thế bà bất chấp áp lực từ Trần Huyên Trung, hết lòng ủng hộ Trần Vi Kỳ và Chu Tễ Trì đến với nhau.

Khi Lê Nhã Nhu tìm đến Tăng Văn Lan, ngầm ám chỉ muốn tác hợp Trần Vi Kỳ và Trang Thiếu Châu, Tăng Văn Lan không chút do dự từ chối ngay. Bà vô cùng mong muốn con gái mình có thể ở bên người cô thực sự yêu, chứ không phải đi theo con đường của bà – kết hôn vì gia tộc và lợi ích, sinh con đẻ cái, cuối cùng bị phản bội và không thể thoát ra khỏi chiếc lồng ấy.

Chính câu nói của Lê Nhã Nhu đã chạm đến sâu thẳm trong lòng bà...

"Vi Vi là một đứa trẻ rất kiên cường, thiếu cảm giác an toàn, quá cứng cỏi nên dễ bị tổn thương. Tôi thực sự rất thương con bé. Chúng ta đều đã từng kết hôn, so với tình yêu thì sự trung thành, bao dung, chỗ dựa, quyền lực, và tài sản có lẽ sẽ mang lại cảm giác an toàn cho Vi Vi hơn. Tôi không thể đảm bảo điều gì khác, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng cả đời này con trai tôi chỉ có một người phụ nữ duy nhất. Những gì người khác có thể cho, nó cũng có thể cho; những gì người khác không thể cho, nó cũng có thể cho. Bất kể nó sở hữu gì, Vi Vi chắc chắn sẽ có một nửa. Hơn nữa, làm sao chúng ta có thể khẳng định rằng giữa cặp trai tài gái sắc như chúng sẽ không nảy sinh tình cảm chứ?"

Trần Huyên Trung xem trọng lợi ích mà nhà Trang mang lại khi sắp xếp hôn sự này, còn Tăng Văn Lan nhìn thấy con gái có thể sẽ tìm được cảm giác an toàn mà cô thật sự khao khát.

Ngay cả Trần Vi Kỳ cũng không biết rằng cô mong muốn điều đó.

Trên sân khấu, đôi tân nhân trao nhau nụ hôn giữa những tiếng reo hò, bên dưới, hai người mẹ rưng rưng nước mắt nhìn nhau. Lê Nhã Nhu mỉm cười với Tăng Văn Lan, bà duyên dáng gật đầu, mọi thứ không cần nói ra cũng đã hiểu.

Giữa những lời chúc phúc của người chủ lễ và cơn gió biển nhẹ nhàng, nghi thức hôn lễ kết thúc. Cuối cùng cặp đôi mới cưới trên sân khấu ôm nhau, bên tai họ là vô số lời chúc "Tân hôn hạnh phúc", "Yêu nhau mãi mãi", "Bách niên giai lão".

Trang Thiếu Châu cúi gần tai Trần Vi Kỳ, giọng thấp chỉ đủ hai người nghe: "Gả cho anh, em có hối hận không?"

Trần Vi Kỳ cười nhẹ, vòng tay ôm chặt eo anh, trả lời: "Không."

Từ lúc đồng ý kết hôn với Trang Thiếu Châu, cô chưa bao giờ hối hận về quyết định này, dù tối đó tức giận tát anh một cái, cô cũng không hối hận.

Cô thực ra hiểu rằng tất cả chỉ là lời nói lúc tức giận.

............

Sau tiệc cưới, khách khứa đều về phòng nghỉ ngơi, phù dâu phù rể cũng mệt mỏi, cả nhóm hẹn nhau đi spa ở khách sạn. Trần Vi Kỳ không đi, cô về khách sạn thay váy cưới và mạng che đầu, vừa chạm gối đã ngủ thiếp đi, không kịp tẩy trang.

Trang Thiếu Châu tiếp khách xong, hỏi thăm nơi ở của Trần Vi Kỳ, mới biết cô dâu đã về phòng. Anh dặn nhà bếp gói một phần súp hải sản kem và gà nướng vị dừa, vì Trần Vi Kỳ bận rộn chào hỏi khách mời, chưa ăn được gì.

Trở về phòng, anh gõ cửa nhưng không ai trả lời, dùng thẻ mở cửa vào phòng ngủ, thấy Trần Vi Kỳ đang ngủ ngon lành, như một em bé đang ngủ trong giỏ, Bảo Bảo nằm cạnh cô.

Nghe thấy tiếng bước chân, Bảo Bảo hé mắt nhìn Trang Thiếu Châu một cái.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng Trang Thiếu Châu mềm nhũn. Anh đặt đồ ăn lên tủ đầu giường, hôn nhẹ lên má Trần Vi Kỳ, vuốt nhẹ đuôi Bảo Bảo, bước ra khỏi phòng với những bước chân nhẹ nhàng, đi giải quyết một số việc hậu cần của lễ cưới và chuẩn bị cho buổi tiệc tối.

Thực ra, Trang Thiếu Châu cũng rất mệt, tối qua không biết vì quá hồi hộp hay quá phấn khích, đầu óc anh luôn tỉnh táo, nằm trên giường mãi không ngủ được, đến tận nửa đêm mới chợp mắt. Sáng sớm năm giờ đã bị chú Huy đánh thức, tính ra, hai ngày qua anh chỉ ngủ được bốn tiếng.

Tiễn một số khách quan trọng xong, lại xác nhận lịch trình mấy ngày tới với chú Huy, anh thực sự mệt mỏi. Chú Huy khuyên anh nên ngủ một chút hoặc đi spa, các thiếu gia khác đều đã đi đến đó.

Trang Thiếu Châu xoa bóp trán, vẫy tay cho chú Huy đi ra ngoài, rồi nằm trên sofa trong phòng nghỉ ngơi, dự tính chỉ nghỉ nửa giờ, nhưng không ngờ vừa nhắm mắt đã ngủ thiếp đi.

Anh ở trong phòng nghỉ, không ai dám làm phiền. Khi tỉnh dậy, bên ngoài trời đã là hoàng hôn rực rỡ, ánh chiều tà như những đóa hoa bỉ ngạn, nuốt chửng bầu trời xanh.

Phòng nghỉ tối mờ, Trang Thiếu Châu ngồi bật dậy, cảm giác mơ hồ như đã ngủ rất lâu, như mọi thứ chỉ là một giấc mơ. Anh cúi đầu, xoa trán.

"Chú Huy."

Anh gọi, nhưng không ai đáp. Đang định đứng lên bật đèn thì một tiếng cười nhẹ của phụ nữ vang lên trong bóng tôi, như ảo ảnh trong giấc mơ.

"Ai đó?"

Trần Vi Kỳ bước tới, đứng trước mặt Trang Thiếu Châu, dùng ngón tay chọc vào vai anh: "Anh ngủ đến phát ngốc rồi à, Trang Thiếu Châu, ngay cả giọng em mà cũng không nhận ra."

Trang Thiếu Châu nhanh chóng nắm lấy cổ tay Trần Vi Kỳ, kéo cô vào lòng, không nói một lời mà hôn cô. Trần Vi Kỳ không ngờ anh lại đột ngột như vậy, ngã ngồi vào lòng anh, đôi môi bị anh chiếm giữ, m.út mát liên tục.

"Này... anh vừa tỉnh dậy, làm gì mà phát điên thế." Trần Vi Kỳ bị anh hôn đến mức giọng nói mềm nhữn, cô mới trang điểm lại nửa tiếng trước!

Trang Thiếu Châu đặt trán lên hõm cổ cô, hơi thở nóng hổi xâm chiếm làn da mỏng như sứ trắng của cô, anh cứ thế yên lặng dựa vào cô một lúc.

"Anh mơ thấy em hối hận."

"Hả?"

"Anh mơ thấy em hối hận, Trần Vi Kỳ."

Trần Vi Kỳ hiếm khi thấy Trang Thiếu Châu trong trạng thái này. Hình ảnh mà anh luôn thể hiện là ung dung, mạnh mẽ, thong dong như con báo đang săn mồi, chứ không phải lúc này, trong phòng nghỉ tối mờ, tựa đầu vào cô, nói những lời mơ hồ, giọng trầm buồn như màn sương dày đặc.

Sự yếu đuối này khiến lòng Trần Vi Kỳ mềm nhữn, như bát súp hải sản kem đã nguội, dính lại với nhau. Không gian dịu dàng như lòng đại dương, lặng lẽ trôi, nhưng Trần Vi Kỳ cảm thấy bất an.

Cô cảm thấy Trang Thiếu Châu sắp nuốt chửng mình đến không còn gì, bởi vì bây giờ, cô lại thấy thương anh.

Thương một người đàn ông, đó là điều cấm ky. Đàn ông có thể được nuông chiều, yêu thương, nhưng không thể mềm lòng, không thể thương hại.

"Anh thật là..."

Trần Vi Kỳ thở dài, vòng tay ôm lấy Trang Thiếu Châu, lòng bàn tay áp vào cơ lưng rộng lớn và mạnh mẽ của anh. Cô dịu dàng nói: "Trang Thiếu Châu, em đã nói là không hối hận rồi, em đâu có lừa anh."

Trang Thiếu Châu khẽ nhếch môi: "Thật không?"

"Tất nhiên là thật rồi."

"Vậy thì, em gọi anh một tiếng 'chồng' đi. Có lẽ vì em luôn gọi anh bằng cả họ tên, khiến anh không có cảm giác mình đã kết hôn, mới có ác mộng như thế."

Trần Vi Kỳ chớp mắt, cảm thấy logic này rất gượng ép, như một cái bẫy được anh đào sẵn, nhưng cô cũng nhận ra mình luôn gọi anh bằng cả họ tên: "Vậy sau này em gọi anh là Eric."

"Trần Vi Kỳ, anh không phải vệ sĩ của em."

"..........."

"Gọi chồng đi."

".........." Trần Vi Kỳ cảm thấy miệng mình như bị cột lại, hai từ đó vô cùng đơn giản, trước đây cô cũng từng gọi, nhưng lúc này lại thấy ngượng ngùng, khó mà thốt ra.

Trang Thiếu Châu nhẹ nhàng dỗ dành, cúi xuống trước mặt cô, hôn lên chóp mũi: "Gọi một tiếng đi, bảo bối, tối nay sẽ có bất ngờ cho em."

"....... Bất ngờ gì?" Trần Vi Kỳ bắt đầu mềm nhữn trong chuỗi nụ hôn liên tiếp.

Trang Thiếu Châu không nói gì, chỉ tiếp tục hôn cô, từ chóp mũi đến khóe mi, rồi chầm chậm đến vành tai, lưỡi nóng ẩm li.ếm nhẹ vành tai nhỏ nhắn của cô từng cái một, rất có kỹ thuật, khơi dậy sự k.ích th.ích, khiến bên tai cô chỉ toàn là âm thanh dính ướt.

"Được rồi, em gọi, em gọi ——— đừng li.ếm nữa ——— ưm... chồng... dừng lại! Dừng lại đi ——— Trang Thiếu Châu!"

Trần Vi Kỳ không chịu nổi thói quen mỗi lần đều thích li.ếm cô của Trang Thiếu Châu: li.ếm môi cô, li.ếm tai cô, li.ếm cổ cô, li.ếm... Nghĩ đến đây, Trần Vi Kỳ rùng mình, bất giác khép chặt đôi chân, như có dòng nước nhỏ len lỏi chảy ra.

Tính ra, đã một tuần rồi họ chưa gần gũi. Dù chỉ là một khoảnh khắc riêng tư ngắn ngủi như thế này, cũng khiến không khí trở nên nóng bỏng không thể kiểm soát.

Trang Thiếu Châu dừng lại, mỉm cười nhìn cô. Trong bóng tôi, đôi mắt anh không có ánh sáng, cả một màu đen kịt che giấu cảm xúc rất tốt, chỉ thỉnh thoảng có ánh sáng phản chiếu từ hoa tai cô lóe lên trong mắt anh, thắp sáng khát khao sâu thằm.

Anh đang nghĩ gì, rõ ràng như ban ngày. Trần Vi Kỳ cũng đã mềm nhũn, trong lòng tê tái, nghĩ về chuyện đó.

Bên ngoài, ánh hoàng hôn dần tắt, thời gian từng bước tiến vào đêm tối.

Ai cũng biết đêm nay họ sẽ cùng nhau ngủ trên chiếc giường cưới được sắp xếp gọn gàng.

Trần Vi Kỳ thực sự không chịu nổi sự im lặng đầy sức ép của anh, hơi thở nồng nhiệt và có phần xâm chiếm, khiến tay chân cô như muốn nhũn ra.

Cuối cùng, cô mạnh tay kéo mạnh cà vạt của Trang Thiếu Châu, khiến anh rung nhẹ, cúi đầu xuống trước mặt cô.

"Trang Thiếu Châu, anh mau thay đồ đi, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi."

Trần Vi Kỳ bước nhanh ra khỏi phòng nghỉ, sợ rằng Trang Thiếu Châu sẽ túm lấy cô. Khi đi ra ngoài rồi, cô không đến nơi diễn ra bữa tiệc mà quay về phòng, thay một chiếc q.uần l.ót sạch.

Chiếc q.uần l.ót bẩn kia đã ướt đẫm, nhìn mà thấy xấu hổ, cô vội vàng làm ướt nó bằng nước rồi ném vào giỏ đồ bẩn.

...............

Bữa tiệc afterparty diễn ra trên bãi biển xung quanh khách sạn. Đội ngũ đã trang trí không gian rất ấm cúng, với lan hồ điệp màu tím và hồng, những bó lau sậy kết lại, được gió biển thối lay động, trông như những cơn sóng lúa mì vàng trong mùa thu.

Xung quanh treo đầy đèn nhỏ ấm áp, dài ngắn rủ xuống như những đóa tử đằng phát sáng.

Bàn dài được phủ khăn trắng tinh, bày nến, hoa, ly pha lê. Ly dài dùng để uống champagne, ly bầu rộng dùng để uống Chardonnay. Ánh nến lung linh chiếu rọi làm những chiếc ly pha lê trở nên lấp lánh.

Trần Vi Kỳ tự tay mở một chai champagne, rót vào tháp ly. Một nhóm trai xinh gái đẹp thưởng thức bữa tối bên bờ biển, nhạc nền là những bài hát pop thịnh hành, không khí rất sôi động. Chẳng mấy chốc đã có những cặp đôi nhìn nhau say đắm rồi nhảy múa trên bãi cát.

"Nhảy một điệu chứ?" Trang Thiếu Châu bước tới bên Trần Vi Kỳ, cúi người lịch sự, đưa tay về phía cô.

Tối nay, anh thay một bộ vest kaki thoải mái hơn, thắt cà vạt màu tím họa tiết diên vĩ, không còn vẻ trang trọng như bộ lễ phục tuxedo trong lễ cưới, nhưng đường cắt may tinh tế vẫn làm nổi bật vẻ tuấn tú của anh.

Mọi người xung quanh hò reo, muốn xem cô dâu chú rể khiêu vũ. Trần Vi Kỳ đã uống mấy ly Chardonnay, má ửng hồng như ráng chiều, cô đặt đầu ngón tay xanh mượt lên lòng bàn tay Trang Thiếu Châu không chút ngại ngùng, rồi để anh nắm lấy.

Cô bị sức mạnh dịu dàng mà kiên quyết ấy kéo lên, cùng anh bước ra chỗ trống trên bãi biển. Sóng biển vỗ rì rào bên cạnh, âm nhạc chuyển sang bản Waltz No. 2 của Shostakovich, cổ điển và lãng mạn.

Ánh trăng trên biển luôn rất đẹp, đặc biệt là tối nay, như giai điệu của bản nhạc này. Ánh trăng mờ ảo, mềm mại hơn cả lớp voan trắng, tĩnh lặng bao trùm hòn đảo và cặp vợ chồng mới cưới.

Trần Vi Kỳ nhảy múa dưới ánh trăng đẹp đẽ đó, chiếc váy xanh xoay tròn như bông hoa nở rộ trên sóng biển. Trang Thiếu Châu với ánh mắt dịu dàng, theo nhịp điệu của cô, nâng đỡ cô. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Trần Vi Kỳ khiêu vũ, dù chỉ là điệu valse đơn giản, cô cũng nhảy rất thanh lịch, khuôn mặt dưới ánh trăng càng thêm thanh tú, nụ cười rạng rỡ, trông vô cùng hạnh phúc.

"Thật đẹp......... Chị và anh rể thật xứng đôi......... Em nghe nói những người yêu nhau khiêu vũ dưới ánh trăng sẽ bên nhau suốt đời........." Trần San Nghi nhìn ngây người, quên cả việc quay video.

Nhưng điệu nhảy này vẫn được bạn bè và máy quay ghi lại. Khi xem lại, Trần Vi Kỳ ngạc nhiên nhận ra mình cười rạng rỡ đến vậy, để lộ cả hàm răng trắng muốt. Bình thường cô luôn giữ dáng vẻ thục nữ, cười mà không để lộ răng.

Trong một động tác kéo gần lại, hai người dựa vào nhau, Trang Thiếu Châu ôm eo cô, khẽ nói: "Trần Vi Kỳ, có ai từng nói với em rằng, em khiêu vũ rất đẹp chưa?"

Thực ra là có, nhưng Trần Vi Kỳ đáp: "Chưa, anh là người đầu tiên."

Trang Thiếu Châu cười khẽ, thật lòng mà nói, anh bị cô làm cho xiêu lòng, hơi thở cũng trở nên quyến rũ hơn: "Tanya, em rất biết cách dỗ dành đàn ông."

Không chỉ biết dỗ dành, mà còn biết cưỡi ngựa, nhưng cô chỉ từng cưỡi anh mà thôi.

Khi khiêu vũ, hai người vẫn thì thầm trò chuyện. Trần Vi Kỳ không quên vươn tay, một cú xoay người, rơi vào vòng tay anh, eo cong xuống, ngửa mặt nhìn anh: "Anh không thích được em dỗ dành, vậy thì em không dỗ nữa."

Trang Thiếu Châu thuận thế ôm lấy eo cô, tiếp tục điệu nhảy, nhiệt độ cơ thể cả hai đều tăng lên, vòng tay anh càng trở nên ấm áp: "Thích, nhưng với điều kiện là em chỉ dỗ dành một mình anh."

Trần Vi Kỳ cảm thấy bất lực trước sự chiếm hữu mạnh mẽ của Trang Thiếu Châu, ở chỗ cô, anh luôn muốn tranh phần thắng, giành vị trí đầu tiên, và cũng là duy nhất.

Rồi sẽ có ngày, anh sẽ phóng túng đến mức nuốt chửng cô, cả xương lẫn da.

"Không được, em còn phải dỗ dành nhiều người."

"Ví dụ?"

"San Nghi? Bảo Bảo? Dịch Tư Linh? Mẹ anh? Còn những khách hàng nữ giàu có của em nữa?" Trần Vi Kỳ suy nghĩ.

Trang Thiếu Châu cười nhạt, vào khoảnh khắc kết thúc bản nhạc, anh che mắt cô lại. Trần Vi Kỳ không biết anh định làm gì, ba giây sau, cô nghe thấy tiếng "bùm".

Lại một tiếng "bùm", nhưng đó không phải là tiếng súng.

Bàn tay che mắt được gỡ ra, Trần Vi Kỳ nhìn thấy vô số pháo hoa màu xanh dương bùng lên trên biển, cả bầu trời như một dải ngân hà rực rỡ, đổ xuống như thác nước, thắp sáng cả màn đêm xanh thẳm.

Đây không phải là một màn trình diễn pháo hoa mang tính biểu diễn, không có nhịp điệu hay chương trình gì, mà đơn giản là pháo hoa được đốt lên ào ạt, mọi loại pháo hoa tranh nhau vươn lên bầu trời, bung nở, lưu lại trong mắt Trần Vi Kỳ rồi từ từ rơi xuống, đếm không xuể.

"Có pháo hoa! Nhìn kìa!"

"Trời ơi, anh hai vì nụ cười của mỹ nhân mà cũng trở thành con công xòe đuôi rồi!"

"Pháo hoa màu xanh đẹp quá!"

Cả người Trần Vi Kỳ như được thắp sáng, cô chăm chú ngắm nhìn bầu trời. Màn pháo hoa này lớn hơn nhiều so với hai bông pháo hoa ở Las Vegas, thậm chí còn ấn tượng hơn cả pháo hoa mừng năm mới ở cảng Victoria. Đây là lần đầu tiên cô thấy một màn pháo hoa không có nhịp điệu, cũng không có hình dạng cụ thể nào.

Ngay từ khoảnh khắc pháo hoa bùng nổ, bầu trời đã ngập tràn ánh sáng, cho đến khi kết thúc, mọi thứ đều mang đậm phong cách của Trang Thiếu Châu, mãnh liệt và không để lại bất kỳ khoảng trống nào.

Trần Vi Kỳ bật cười.

Trang Thiếu Châu ôm chặt lấy Trần Vi Kỳ từ phía sau, cánh tay vòng quanh eo cô, hoàn toàn bao bọc cô vào trong lãnh địa của mình, như một loài mèo lớn cần sự ấm áp, vùi đầu vào hõm cổ cô: "Anh và em không giống nhau, Trần Vi Kỳ. Em cần dỗ dành nhiều người, nhưng anh chỉ dỗ dành mình em."

Trần Vi Kỳ bật cười thành tiếng, ánh mắt rời khỏi pháo hoa, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên gò má anh, nghiêng đầu sang, hôn lên môi anh.

Vì nụ hôn đó, mọi thứ dường như không thể kiềm chế được nữa, những khát khao bị kìm nén trong cơ thể cả hai bắt đầu trỗi dậy.

Khi bữa tiệc kết thúc, Trang Thiếu Châu nắm tay Trần Vi Kỳ trở về phòng, cánh cửa vừa mở ra, đèn còn chưa kịp bật, Trần Vi Kỳ đã bị anh ép vào cửa, những nụ hôn khiến trán cô rịn đầy mồ hôi.

Chiếc váy dạ hội cô mặc vừa khó mặc vừa khó cởi, nó là kiểu thiết kế buộc dây giống như chiếc váy cưới, nhưng rõ ràng, dưới sự chỉ dạy của cô, người đàn ông này đã nắm vững kỹ thuật, ngón tay khéo léo gỡ dây rất nhanh.

Trần Vi Kỳ còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy cơ thể mát lạnh, lớp vải satin mượt mà trượt xuống theo đường nét cơ thể cô, nhanh chóng bị hơi nóng từ cơ thể anh bao phủ, rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ thuộc về Trang Thiếu Châu.

Giày da, vest, giày cao gót, và cả chiếc váy bị ném khắp nơi.

"Cởi cà vạt giúp anh, em yêu." Trang Thiếu Châu lại hôn lên tai cô.

Ngón tay Trần Vi Kỳ run rẩy, phải mất vài lần mới cởi được cà vạt, chất liệu cứng cáp của chiếc cà vạt cuộn quanh đầu ngón tay cô, cô thở dốc, nhìn Trang Thiếu Châu ném chiếc áo sơ mi còn vương hơi ấm cuối cùng xuống đất.

Hơi thở của cô gần như bị nhấn chìm bởi luồng nhiệt khổng lồ này.

"Tại sao lại thiết kế thêm kẹp cà vạt." Trang Thiếu Châu đỡ lấy đôi chân cô, nhẹ nhàng bế cô lên, lòng bàn tay nóng rực áp vào làn da mềm mại.

Giống như thịt cá heo đàn hồi, trơn mượt, mỗi khi chạm vào lại nảy lên như sóng biến.

Trần Vi Kỳ siết chặt cà vạt, vòng quanh eo anh, không nói lời nào, trong lòng chỉ mắng Dịch Tư Linh là kẻ phản bội, chắc chắn cô ấy đã tiết lộ bí mật của cô.

Trang Thiếu Châu không buông cô xuống, cứ thế bế cô, thỉnh thoảng lại nhấc bổng cô lên: "Kẹp cà vạt.." Anh thì thầm, cắn nhẹ lên môi cô, răng nghiền chậm rãi.

Anh nhớ đến việc dường như Trần Vi Kỳ có niềm yêu thích đặc biệt với cà vạt, cô thậm chí còn lén lấy cà vạt của anh. Bất chợt, anh cười khẽ, hơi thở nóng bỏng phả lên làn môi mềm, run rẩy như sắp chín, đầy ắp vị ngọt mới mẻ, chờ được thưởng thức.

"Hóa ra em có sở thích khác thường như vậy, em yêu. Là lỗi của anh đã không để ý."

Trần Vi Kỳ bị anh đoán trúng sở thích thầm kín mà chưa bao giờ nói ra, lại bị sự nóng bỏng tràn trề từ cơ thể anh khiến đôi má ửng đỏ, như được thoa một lớp phấn hồng chưa tan chảy, vừa thơm vừa ngọt.

"Không được đoán em, không được quan sát em!" Cô nghiến răng, một tay vòng qua cổ anh, tay kia vươn ra vỗ vai anh.

Trang Thiếu Châu bế cô rất dễ dàng, bước chân vững chắc nhưng chậm rãi, đi đến bên mép giường phủ chăn cưới đỏ rực. Anh ngồi xuống, một lực đầy mạnh khiến cả người cô gần như đâm thằng vào ngực anh, tạo ra sự ma sát mãnh liệt, khiến Trần Vi Kỳ không kìm được mà khẽ rên lên.

Trên ga giường còn rải rác những loại hạt như táo đỏ, đậu phộng, nhãn khô.

Vì sự rung lắc đột ngột, vài quả táo đỏ lăn xuống sàn.

Trang Thiếu Châu dịu dàng nhìn cô: "Xin lỗi em, vợ à, anh có làm em đau không?"

Trần Vi Kỳ cắn môi, không chịu nổi sự dịu dàng bề ngoài nhưng thực chất đầy trêu ghẹo của anh: "Anh tự biết rõ..."

"Ừ, anh biết tối nay là đêm tân hôn của chúng ta." Trang Thiếu Châu trả lời lạc đề. Với tư thế này, anh không thể tháo bỏ lớp ren cuối cùng một cách thuận lợi, chỉ có thể không hề ga-lăng mà mạnh mẽ xé toạc.

Gân xanh trên mu bàn tay anh căng lên, lớp ren đáng thương kia dù có giá ba ngàn cũng không ngờ mình lại dễ dàng bị xé rách như vậy, nằm trên thảm, hoang mang tự vấn.

"Đã bảo không được xé váy của em rồi!"

"Là quần."

"Quần cũng không được, tất cũng không được, tất cả đều không được!"

Trang Thiếu Châu vẫn thích cảm giác không có sự ngăn cách này hơn, lớp ren quá thô ráp, không bằng làn da mềm mịn của cô. Anh giữ chặt eo Trần Vi Kỳ, trong lúc tiến vào, anh khẽ nói: "Em cũng có thể cắt rách cà vạt của anh, em yêu."

Anh nhẹ nhàng mời gọi: "Tất cả đều là của em, em muốn cắt, muốn thắt hay muốn buộc, đều tùy em."

Nghe anh nói đến việc buộc, Trần Vi Kỳ không tránh khỏi cắn môi. Cô rất ghét việc anh quan sát, suy đoán, và suy luận về cô, không cần hỏi cũng có thể lắp ghép mọi thứ về cô, kể cả những sở thích nhỏ bé, không thể nói cho ai biết, anh đều nhìn thấu.

Trần Vi Kỳ quyết định quấn cà vạt quanh cổ anh, nhanh chóng thắt một chiếc nơ lỏng lẻo.

Trang Thiếu Châu không ngờ cô thực sự dám làm, cười bất lực, cứ thế để cô làm chủ hoàn toàn, cổ bị cà vạt của cô kéo chặt, khoảnh khắc này, anh thực sự cảm thấy mình như một con ngựa, thuộc về Trần Vi Kỳ.

Từ trước đến nay, người khác luôn khúm núm trước mặt anh, cúi đầu chào, đây là lần đầu tiên, anh hoàn toàn và triệt để khuất phục trước một người phụ nữ.

Bị cô dùng cà vạt của mình trói lại.

Điều này còn khiến nội tâm anh dâng trào hơn cả việc quỳ một gối trước Trần Vi Kỳ, phấn khích đến mức toàn thân run rẩy.

Trang Thiếu Châu siết chặt Trần Vi Kỳ, trong bầu không khí nóng bỏng đặc quánh, anh không hôn, chỉ nhìn vào mắt cô: "Trần Vi Kỳ, đã kết hôn rồi, sau này chúng ta sống tốt với nhau, được không?"

Trần Vi Kỳ nhìn anh, ánh mắt rối loạn, mất hồn. Rồi dưới lực mạnh mẽ của anh, cô hơi gật đầu.

"Được..."

Cô muốn sống tốt với anh, xây dựng một gia đình ấm áp, hạnh phúc.

Trang Thiếu Châu thấy cô ngoan ngoãn, ngoan như một chú cún con có chiếc bụng mềm mại, anh thậm chí dùng tay ấn lên bụng cô, muốn xem có mềm như bụng cún không.

Trần Vi Kỳ không cho phép anh làm thế, siết chặt cà vạt trong tay. Trang Thiếu Châu bất lực chiều theo ý cô, để cô làm loạn trong vòng tay mình.

Anh hôn lên vành tai cô: "Bất kể trên giường hay dưới giường, chỉ cần em muốn, anh đều sẽ cho em."

Trần Vi Kỳ thở dồn dập, tay vẫn siết chặt cà vạt, cô cũng không ngờ mình lại hưng phấn đến vậy: "Thật sao, tất cả?"

Trang Thiếu Châu: "Tất cả. Nhưng sau này em chỉ được nhìn về phía anh."

Bình Luận (0)
Comment