Trần Vi Kỳ bất ngờ bị người đàn ông này ôm chặt và hôn cuồng nhiệt, son môi bị lem ra, lại còn bị anh cắn vào cổ rồi bị gọi là "kẻ gây họa", trong lòng vừa buồn cười vừa tức giận.
Trên đời này làm gì có lý lẽ như thế.
"Đừng có mà ăn cướp trước mặt em, anh mới là kẻ gây họa, hại em lem hết son rồi." Trần Vi Kỳ dùng chân đạp vào đầu gối Trang Thiếu Châu, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh, nhưng lại bị anh ôm chặt hơn, thậm chí anh còn dùng răng cọ xát lên phần da mềm mại nhất bên cổ cô.
Trần Vi Kỳ chưa bao giờ bị như vậy, thở hổn hển, không màng đến việc anh sắp phải tiếp đón các lãnh đạo, cô túm lấy cổ áo sơ mi và cà vạt của anh, cảm thấy chưa đủ, lại cởi luôn hai cúc áo khảm ngọc trai tinh xảo trên ngực anh.
Ngón tay ấm áp như rắn trườn vào trong, ấn tới lui quanh những điểm nhạy cảm.
Trang Thiếu Châu thở gấp, tim đập nhanh, muốn ngăn cô lại nhưng lại không nỡ, mặc cho cô nghịch ngợm.
Phần thịt mềm mại trên ngực bất ngờ bị cô nhéo mạnh.
Trang Thiếu Châu căng cứng người, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, Trần Vi Kỳ nở nụ cười ngây thơ vô tội, bàn tay nghịch ngợm đã rút ra, vương đầy hơi ấm và hương thơm từ ngực anh.
Ha.m mu.ốn của Trang Thiếu Châu lên đến đỉnh điểm trong khoảnh khắc đó, bị cô dễ dàng nắm trong lòng bàn tay.
Anh chỉ cảm thấy quần mình căng chặt, đứng đó lúng túng như một con thú dữ không lối thoát, va đập mù quáng trong chiếc lồng.
"Bảo bối à....."
Anh nhắm mắt, giọng nói căng thẳng, những đường gân xanh từ mu bàn tay kéo dài vào bên trong ống tay áo trắng.
"Ai bảo anh mắng em là kẻ gây họa."
Trần Vi Kỳ rất để tâm chuyện này, khi nói ra còn có hơi ấm ức, hoàn toàn không đề cập đến việc cô vừa làm gì.
Trần Vi Kỳ không quan tâm đến những người không để ý đến cô, dù có chê trách hay mắng mỏ cũng chẳng sao, cô chỉ coi như trò cười.
Nhưng với những người cô đặt trong lòng, tiêu chuẩn của cô hoàn toàn khác.
Bị Trang Thiếu Châu gọi là kẻ gây họa, làm cô không vui. Cô hại anh chỗ nào chứ?
Trang Thiếu Châu nghe ra nỗi ấm ức của cô, bật cười dịu dàng, nói: "Anh không mắng em, không phải mắng."
Anh nắm lấy tay cô, đặt lên nơi vải căng cứng: "Em tự nhìn đi, anh còn cả đám lãnh đạo đang chờ tiếp đón, em nói xem có phải em là kẻ gây họa không."
Trần Vi Kỳ ngón tay run rẩy, mắng anh là đồ dê xồm: "Mấy cậu trai mười tám tuổi còn kiềm chế tốt hơn anh!"
Người gần hai mươi chín tuổi, không lẽ chỉ một nụ hôn mà đã kích động đến vậy.
Trang Thiếu Châu: "........"
Anh lập tức cảm thấy bị xúc phạm nặng nề, yết hầu trượt lên xuống, giọng khàn khàn: "Anh không phải mấy thằng nhóc đó."
Để không làm mất mặt trước vợ, Trang Thiếu Châu không tiếp tục nữa, bình tĩnh bế Trần Vi Kỳ xuống khỏi bàn làm việc.
Lúc này điện thoại nội bộ từ phòng thư ký reo lên, thông báo rằng xe đã chuẩn bị xong cho các lãnh đạo, nhà hàng cũng đã sẵn sàng.
Giọng Trang Thiếu Châu trầm thấp, sự lạnh lùng của người đứng đầu dập tắt hoàn toàn ngọn lửa h.am mu.ốn, anh chỉ thị một cách gọn gàng: "Bảo Tổng Giám đốc Khiêm và Giám đốc Hòa đưa họ đến trước, tôi sẽ đến nhà hàng sau."
Trần Vi Kỳ vừa trang điểm lại vừa liếc anh đầy vẻ giễu cợt.
Người đàn ông này biết giả vờ thật đấy.
Cúp điện thoại xong, Trang Thiếu Châu đã dịu dàng trở lại, ngón tay chạm nhẹ vào gò má nóng bừng của Trần Vi Kỳ: "Xin lỗi, bảo bối, trưa nay anh không thể ăn cơm với em được, buổi tiệc này thực sự không thể từ chối. Anh sẽ về nhanh thôi, đợi anh một tiếng được không? Anh sẽ bảo bên Monblue chuẩn bị món em thích, mang đến đây cho em ăn." Trang Thiếu Châu thầm muốn giữ Trần Vi Kỳ lại trong văn phòng, chờ anh về để có thể hôn cô thêm một chút.
Anh chỉ tay về phía đông của văn phòng rộng lớn, nơi có một cánh cửa trượt rộng khoảng bốn mét: "Mật mã là ngày cưới của chúng ta. Em có thể vào đó chơi, xem phim, tập thể dục, nghỉ trưa, bơi lội đều được. Nước trong hồ bơi sạch lắm, chỉ có mình anh từng dùng thôi."
Văn phòng của anh thực sự có cả hồ bơi. Trần Vi Kỳ ngạc nhiên, mỉm cười: "Anh cứ yên tâm đi tiếp khách đi. Em đến đây không chỉ để tìm anh."
Trang Thiếu Châu không thích Trần Vi Kỳ hiểu chuyện và thấu đáo như vậy, cô không cần phải như thế.
Anh mong Trần Vi Kỳ sẽ nhõng nhẽo, giận dỗi không cho anh đi.
Anh cười, nhanh chóng thắt chặt cà vạt bị cô kéo lỏng, hờ hững hỏi: "Vậy em đến đây làm gì? Gặp thư ký Bạch sao?"
Giọng điệu châm chọc, Trần Vi Kỳ lườm anh: "Em đến để gặp thư ký của anh."
Trang Thiếu Châu: "Đừng thế, bảo bối. Anh sẽ buồn đấy." Và anh còn nghĩ đến việc đưa thư ký Bạch đi lưu đày sang Zimbabwe để khai thác mỏ.
"Nhưng không phải thư ký Bạch, mà là Cora."
Trang Thiếu Châu khựng lại, lúc đầu không phản ứng kịp Cora là ai, giây sau, biểu cảm hơi cứng lại, nhưng nhanh chóng kìm nén, bình tĩnh hỏi: "Em vẫn nhớ cô ấy?"
"Tất nhiên, cô ấy khá chu đáo. Chỉ là hơi nhiệt tình một cách thái quá."
Trần Vi Kỳ nhớ lại vài bức thư điện tử trao đổi với Cora, trước đám cưới, cô còn đặc biệt dặn Mỹ Du gửi cho Cora một món quà cảm ơn.
Cora gửi lại thư chúc mừng cô: "Cảm ơn món quà của cô Trần, chúc cô và anh Trang hạnh phúc, yêu thương ngọt ngào, mãi mãi bên nhau, tình cảm vững chắc, hòa hợp bền lâu, đầu bạc răng long, trăm năm hạnh phúc!"
Quả thật là quá nhiệt tình, Trần Vi Kỳ không nhịn được cười khi thấy chuỗi lời chúc dài như thể viết hết những lời chúc tốt đẹp nhất mà cô ấy đã nghĩ ra.
Trang Thiếu Châu hơi ngượng vì từ "quá nhiệt tình", nên đổi chủ đề: "Mấy ngày nay Cora không có ở đây, đi công tác ở Mỹ rồi."
"Khi nào cô ấy về?"
Trang Thiếu Châu bịa đại: "Chắc là sau Tết."
"Đi lâu vậy sao? Quả nhiên tập đoàn của các anh là tư bản trong các tư bản, đến nhân viên cũng không cho về nhà ăn Tết." Trần Vi Kỳ tự tin: "Vậy cô ấy càng muốn theo em hơn. Em sẽ trả lương gấp đôi cho cô ấy."
Trang Thiếu Châu nhìn Trần Vi Kỳ sâu sắc: "... Theo em? Em thiếu người à?"
"Em vừa thăng chức cho Mỹ Du, giờ đang thiếu một trợ lý."
Trang Thiếu Châu gật gù đầy ẩn ý: "Anh biết rồi, bảo bối. Cora không việc làm tốt lắm, chắc chắn em sẽ không hài lòng, anh sẽ tìm người tốt hơn cho em."
"Em chỉ ———"
Trang Thiếu Châu cúi xuống hôn lên đôi môi vừa được tô lại của cô, một lần nữa làm lem màu đỏ tươi như quả anh đào chín mọng, lòng bàn tay m.ơn t.rớn eo cô, từng chút một khiến cô mềm nhũn dựa vào lòng anh.
Trần Vi Kỳ bị hôn đến chóng mặt, đầu hàng hoàn toàn, quên sạch những gì định nói.
Kỹ năng hôn của anh ngày càng điêu luyện, biết rõ mọi điểm nhạy cảm trên cơ thể cô.
Trang Thiếu Châu đạt được mục đích, nên dừng lại đúng lúc, dịu dàng mổ vài cái lên môi cô: "Anh đi trước nhé, bảo bối. Đợi anh về."
Trần Vi Kỳ vẫn còn choáng váng, trong tầm nhìn mờ ảo, cô thấy Trang Thiếu Châu quay người, sải bước ra khỏi văn phòng. Cô cảm thấy bờ vai anh thật rộng, đôi chân dài, vóc dáng quyến rũ, hoàn toàn quên mất Cora.
Ra khỏi cửa văn phòng, Trang Thiếu Châu thở phào nhẹ nhõm, gọi thư ký Bạch tới, dặn dò kỹ lưỡng: "Bảo mọi người trong văn phòng thư ký, nếu phu nhân hỏi về Cora, cứ nói cô ấy đi công tác ở Mỹ rồi."
Thư ký Bạch thắc mắc, cũng chẳng có ai tên Cora, phu nhân hỏi làm gì nhỉ? Nhưng vẫn gật đầu nhận lệnh.
Chỉ là hôm nay quá bận rộn, thư ký Bạch không có thời gian để ý, định sau khi xong buổi tiếp khách buổi trưa sẽ dặn lại văn phòng thư ký, nhưng rồi bận việc này việc kia, cuối cùng chuyện đó cũng bị lãng quên.
Trần Vi Kỳ tham quan một vòng văn phòng của Trang Thiếu Châu, nhập ngày cưới của họ vào, đẩy cánh cửa trượt rộng lớn được chạm khắc bằng gỗ nam mộc.
Cô như rơi vào hang thỏ của Alice, đôi mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Không ngờ không gian sau cánh cửa này còn rộng gấp mười lần khu vực văn phòng phía trước, ngoài hồ bơi dài hai mươi lăm mét, khu vực tập gym, phòng chiếu phim, phòng chơi tennis, phòng ngủ, còn có cả một nhà bếp mở đầy đủ tiện nghi, hoàn toàn giống một căn hộ sang trọng.
So sánh thế này, Trần Bắc Đàn cũng thật giản dị, chẳng qua là xây một phòng giải trí cho chó rộng hai trăm mét vuông trong văn phòng thôi mà.
Trần Vi Kỳ bước vào hang thỏ lộng lẫy này, gót giày cao gót gõ nhẹ lên sàn đá cẩm thạch màu xanh lam, lang thang qua thế giới mang đầy dấu vết của Trang Thiếu Châu.
Thực ra cô không hề biết rằng mỗi nơi mình đến đều là thế giới riêng tư tuyệt đối của Trang Thiếu Châu.
Dù là căn hộ trên tầng cao ở Manhattan, biệt thự trên đỉnh đồi ở Hồng Kông, hay hang thỏ sau văn phòng này, đều là lãnh thổ chỉ thuộc về Trang Thiếu Châu, anh không bao giờ chia sẻ với ai, giống như loài mèo, ghét bị xâm phạm lãnh thổ.
Trần Vi Kỳ là người duy nhất Trang Thiếu Châu muốn chia sẻ. Anh muốn chia sẻ tất cả những điều tốt đẹp của mình với cô, muốn cô tự nguyện bước vào thế giới của anh, bước vào con người anh.
Trần Vi Kỳ không biết Trang Thiếu Châu cất giấu bao nhiêu tâm tư, chỉ là cô thích ở trong những nơi đầy dấu vết của anh, cảm thấy rất an toàn, rất thư thái.
Sự thư thái này khiến Trần Vi Kỳ ngạc nhiên. Cô ngày càng thoải mái hơn, rất tự nhiên coi những thứ của Trang Thiếu Châu là của mình, coi lãnh thổ của Trang Thiếu Châu là của mình. Lúc này cô bước đi nhẹ nhàng, lấy một cuốn sách về trang sức từ giá sách, kết nối điện thoại với loa Bluetooth, phát một bài hát pop sôi động, rồi vào tủ lạnh lấy đồ uống.
Không giống như khách lần đầu đến đây, cô trông giống như một chủ nhân ghé thăm hàng ngày, ngủ lại hàng đêm.
Tủ lạnh rất lớn, ngăn đông có các gói thịt bò, thịt cừu được đóng gói tinh xảo, đồ tươi sống, còn có những quả nho, việt quất đông lạnh to tròn, có lẽ dùng để pha chế cocktail. Ngăn mát phong phú hơn nhiều, các loại nước khoáng, nước có ga được xếp ngay ngắn, rau củ quả tươi được phân loại trong hộp bảo quản... và cả một tủ cam đầy.
Trần Vi Kỳ cầm một quả cam lên, vỏ quả mát lạnh làm tay cô se lại, đây là giống cam mà cô thích nhất.
Tất cả các tủ lạnh của anh đều chứa đầy loại cam này. Trong biệt thự trên đỉnh núi, có một tủ chuyên đựng trái cây cô thích, nhiều nhất là cam. Chỉ cần cô muốn ăn, lúc nào cũng có thể ăn được.
"Người đàn ông này..."
Trần Vi Kỳ lẩm bẩm, lật qua lật lại quả cam trong tay, trong lòng như dâng lên những con sóng cao. Cô cảm thấy trái tim mình cũng giống như một quả cam, đang được nhẹ nhàng thưởng thức.
Quả cam này từ lâu đã từng chua, chưa chín muồi, nhưng giờ đây, sau khi được chăm sóc bởi ánh nắng và mưa, với nhiệt độ, đất đai và sự chăm sóc thích hợp, vị chua đã được thay thế bởi vị ngọt đậm đà, trở thành một quả cam chín mọng, chỉ cần bóp nhẹ là sẽ nổ tung, treo lủng lẳng trên cành.
Trần Vi Kỳ dùng dụng cụ bóc cam để cắt lớp vỏ, sau đó dùng đầu ngón tay từ từ lột ra. Mùi cam thơm mát nhanh chóng lan tỏa trong không khí, hòa quyện với hương phật thủ nhẹ nhàng vốn có, tạo thành một mùi hương quyến rũ.
Hôm nay cô đã ăn hai quả cam, môi lưỡi đều ngọt ngào. Nếu bây giờ hôn Trang Thiếu Châu, có lẽ anh sẽ cảm nhận được vị cam này.
Trần Vi Kỳ xấu hổ vì những suy nghĩ lung tung của mình. Ăn cam thôi mà cũng thấy như đang say, mặt nóng bừng, cơ thể cũng nóng. Cô nhanh chóng đặt quả cam ăn dở lên bàn, định để lại cho Trang Thiếu Châu khi anh về, rồi kéo ghế ra bên cửa sổ lớn, định đọc sách để bình tâm lại.
Giữa chừng, cô vô tình va vào bàn trà, suýt làm đổ chiếc bình hoa. Cô bật cười vì thấy mình như cô gái 18 tuổi, chỉ nghĩ đến một nụ hôn thôi mà đã bối rối, tim đập loạn lên. Dù gì cũng không phải là lần đầu tiên hôn, ngày nào chẳng hôn.
Trần Vi Kỳ chỉnh lại bình hoa, đóng ngăn kéo bị mở ra, ánh mắt dừng lại khi phát hiện bên trong có một hộp quà. Đó là hộp quà tặng mà cô và Trang Thiếu Châu đã phát cho khách mời trong đám cưới của họ.
Người đàn ông này, cất giữ một hộp quà làm gì? Lại còn giấu sâu như vậy. Chẳng lẽ anh muốn giữ lại làm kỷ niệm?
Trần Vi Kỳ mỉm cười lấy hộp ra, phát hiện bên trong toàn là sô-cô-la cùng một vị.
Quà tặng có sáu viên sô-cô-la, mỗi viên là một vị khác nhau. Chỉ có hộp gửi cho Cora là cùng một vị, vì chính tay Trần Vi Kỳ đã đóng gói, lúc đó sô-cô-la đã hết, chỉ còn lại vị caramel muối biển.
Trần Vi Kỳ sững sờ, làm sao mà quà của Cora lại ở chỗ Trang Thiếu Châu?
Trang Thiếu Châu và Cora... Không thể nào. Trần Vi Kỳ lập tức ngăn lại suy nghĩ phi lý, tầm thường đó. Ngay sau đó, một ý nghĩ càng phi lý hơn lại hiện lên.
Trần Vi Kỳ ngay lập tức đứng dậy, rời khỏi văn phòng, đến phòng của ban giám đốc tìm thư ký đã tiếp đón cô lúc nãy.
"Xin chào, hôm nay Cora có ở đây không?" Trần Vi Kỳ mỉm cười hỏi.
Thư ký trả lời: "Phu nhân, tôi định báo cáo với cô, tôi đã kiểm tra tất cả các phòng thư ký của tập đoàn Thịnh Huy, không có nhân viên nào tên Cora, chỉ có Cola và CoCo thôi."
Trần Vi Kỳ chắc chắn mình không nhầm tên. Tim cô đập nhanh, như thể sắp khám phá ra một bí mật giấu kín. Cô bình tĩnh lấy điện thoại ra, đưa địa chỉ email của Cora cho thư ký xem: "Cô có biết email này không?"
Thư ký nhìn địa chỉ quen thuộc đó, mỉm cười gật đầu: "Biết chứ, đây là email cá nhân của phó chủ tịch Trang, nhưng anb ấy không thường xuyên sử dụng."
Trang Thiếu Châu chính là Cora.
Suy nghĩ phi lý của Trần Vi Kỳ đã được chứng thực. Cô mỉm cười tắt điện thoại: "Cảm ơn anh."
Gọi buổi xem mắt ngượng ngùng ấy là buổi hẹn hò, trả lời email của cô ngay từ bảy giờ sáng, gửi lời chúc phúc tân hôn nhiều đến mức khiến cô bật cười.
Là Trang Thiếu Châu.
............
Trang Thiếu Châu luôn nghĩ về Trần Vi Kỳ trong lòng, sợ cô gái nhỏ này một mình chờ đợi sẽ buồn chán mà bỏ đi, nên vừa kết thúc buổi tiệc tiếp khách, anh đã vội vã quay về tập đoàn.
Nhập mật mã mở cửa, anh gọi to trong phòng khách trống trải: "Trần Vi Kỳ," vì đã uống rượu trắng, giọng anh trầm và ấm áp, như một cơn lốc nhiệt đới thổi vào không gian mát mẻ, ngập tràn hương cam.
"Trần Vi Kỳ, em có ở đây không?"
"Tanya."
Có vẻ đầu óc Trang Thiếu Châu đã chậm lại, gọi vài lần rồi mới nhớ ra mình có thể gọi điện thoại. Anh khép mắt, bước chân vững chãi, cởi áo vest ném lên sofa, chưa kịp bấm số thì Trần Vi Kỳ đã bước ra từ phòng ngủ, khoác áo choàng tắm của anh, hơi nước ấm áp còn phảng phất trên người, mũi và gò má cô ửng đỏ.
Ngay khi nhìn thấy cô, Trang Thiếu Châu nở nụ cười, ngắt điện thoại, bước nhanh đến ôm cô vào lòng. Nhưng chỉ ôm một giây, anh chợt nghĩ không nên, buông tah ra: "Xin lỗi, em vừa tắm xong, anh còn bẩn." Rồi nói tiếp: "Anh đi tắm, đợi anh mười phút nhé."
Trong không gian kín đầy khói thuốc và mùi rượu không thuộc về anh, anh không nên ôm Trần Vi Kỳ.
Cô trong sáng, mềm mại, như nàng tiên cá từ biển cả chưa từng bị ô nhiễm bơi đến.
Trần Vi Kỳ chẳng hề bận tâm đến những điều đó, chỉ liếc anh một cái đầy ẩn ý: "Anh có ăn sô-cô-la không? Anh có thích vị caramel muối biển không?"
Trang Thiếu Châu không suy nghĩ nhiều về câu nói kỳ lạ của cô, chỉ hỏi: "Lấy đâu ra caramel muối biển?"
Anh chưa bao giờ ăn sô-cô-la gì khác ngoài loại đen đắng.
Trần Vi Kỳ chậm rãi đi đến bàn trà, lấy ra một viên sô-cô-la từ hộp quà tặng, đưa cho Trang Thiếu Châu, đôi mắt rực rỡ của cô đầy ý cười.
Trang Thiếu Châu nhìn Trần Vi Kỳ, rồi quét mắt qua hộp quà trên bàn trà. Hơi men trong anh dịu xuống, không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô.
Trần Vi Kỳ bóc vỏ sô-cô-la, bên trong là viên sô-cô-la tròn bọc hạt phỉ, cô cắn một nửa rồi đưa phần còn lại đến môi Trang Thiếu Châu.
Anh ngoan ngoãn há miệng, ăn vào.
"Em nên gọi anh là Eric, hay là Cora?" Trần Vi Kỳ nuốt xuống miếng sô-cô-la, nói với giọng bình thản.
Trang Thiếu Châu biết mình không thể giấu cô, cô gái này thông minh đến mức khiến anh không còn cách nào. Một manh mối nhỏ cũng không qua mắt cô, ngăn kéo bàn trà là kiểu giấu kín, vậy mà cô cũng phát hiện ra.
Anh khép mắt lại, tay đỡ trán, cười tự giễu, hơi thở đầy men rượu ấm nóng: ".... Trần Vi Kỳ, anh cũng không muốn mất mặt trước em như thế này."
Câu nói đó đã trả lời hết mọi thắc mắc của Trần Vi Kỳ.
Anh đã rung động vì cô từ lâu, sâu hơn cô tưởng.
Trần Vi Kỳ nhìn anh sâu thẳm, muốn nói nhiều điều nhưng lại không nói. Chiếc hộp bí mật và tình yêu trong lòng cô sắp đầy đến mức không thể đóng lại, sắp tràn ra ngoài.
Cô nuốt khan, từng chữ từng câu, như một nữ hoàng kiêu hãnh, ngầm thể hiện sự dung túng của mình: "Anh đi tắm đi, em không muốn lên giường với một người đàn ông nồng nặc mùi rượu."
Trang Thiếu Châu im lặng một lúc, sau đó khẽ dùng lòng bàn tay vuốt nhẹ lên mặt cô.
Tiếng nước chảy rào rào trong phòng tăm, Trần Vi Kỳ yên lặng ngồi trên giường, đặt cuốn sách giới thiệu trang sức cổ điển châu Âu lên đầu gối, lật từng trang một. Giấy bóng cao cấp mịn màng và mềm mại, làm nổi bật những bức ảnh trang sức lộng lẫy.
Trần Vi Kỳ lật đến vài bức ảnh, giới thiệu những món trang sức chính là những món mà Trang Thiếu Châu đã mua cho cô tại buổi đấu giá của gia tộc Castel.
Rèm cửa kéo kín, ánh đèn trong phòng sáng rõ. Rất nhanh sau đó, tiếng nước ngừng, đèn cũng được tắt.
Mặc dù là buổi trưa với ánh nắng chói chang, nơi đây lại u tối như ban đêm, như đang lạc vào một giấc mơ say đắm không phân biệt được thời gian, tựa như một cõi vĩnh hằng khác. Lá chuối ở góc phòng mất đi ánh sáng, tựa những bóng đen lặng lẽ, lăng nghe những âm thanh chưa từng xuất hiện trong căn phòng ngủ này.
Khoang miệng của Trần Vi Kỳ còn đọng lại vị cam, vị sô-cô-la, tất cả đều bị hút cạn, hòa quyện cùng vị kem đánh răng mát lạnh từ miệng người đàn ông. Lồng ng.ực anh nóng rực, bao trùm lấy cô, khiến cô như một con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng, tan vỡ trong hơi thở của anh.
Trang Thiếu Châu hôn lên khóe môi cô, bàn tay rộng lớn khẽ giữ lấy cổ cô. Hai mạch máu màu nhạt hiện rõ, từ mu bàn tay lan xuống cánh tay.
Thật ra, vùng gần cơ bụng của anh cũng nổi lên vài đường gân mờ ẩn, như một con quái thú hung dữ đang đập mạnh.
Anh đã uống rượu, giữa ban ngày, trong văn phòng của mình, hơn nữa lại là Trần Vi Kỳ chủ động yêu cầu, mọi yếu tố khiến anh không thể kiềm chế được, hứng khởi dâng trào.
Trần Vi Kỳ khẽ rên rỉ, không ngờ anh lại như thế này, bị anh như một chiếc compa, xoay quanh điểm tựa hoàn hảo, lật qua lật lại, như hai mặt bánh gạo nướng.
"Trần Vi Kỳ, thật ra anh đã gặp em từ rất lâu trước đây, sớm hơn em nghĩ nhiều." Trang Thiếu Châu nâng tay cô lên, ôm chặt cô.
Hai người duy trì một tư thế khó nói, đối diện nhau, Trần Vi Kỳ ngồi trong lòng anh, mắt cô ngập tràn hơi nước, trong ánh sáng lờ mờ, không thể nhìn rõ mặt Trang Thiếu Châu.
"Anh đã gặp em khi em mười tám tuổi." Giọng Trang Thiếu Châu trầm thấp, kèm theo nhịp thở gấp gáp: "Anh nhớ hôm đó em mặc một chiếc váy dài màu xanh lấp lánh, dưới ánh đèn rực rõ, có rất nhiều người vây quanh em, em nhớ không?"
Trần Vi Kỳ lắc đầu, đôi môi hé mở, dường như thoải mái đến mức không thể khép lại: "Không nhớ........" Cô có quá nhiều chiếc váy dài màu xanh.
"Lúc đó anh đã thầm yêu em sao?" Trần Vi Kỳ thở hổn hển.
Trang Thiếu Châu bật cười, hai ngón tay kẹp lấy cằm cô, cúi xuống hôn: "Em nghĩ đẹp quá rồi."
Trần Vi Kỳ tức giận cắn vào vai anh, như một mỏ kho báu đầy trang sức bị tên cướp đào bới từng chút một.
"Nhưng nếu biết chúng ta sẽ kết hôn, lúc đó anh nên thích em."
Trần Vi Kỳ tiếp tục cắn anh: "Ai thèm anh thích chứ."
"Anh yêu em."
Hàm răng của Trần Vi Kỳ cắn vào da thịt anh, bỗng dưng dừng lại, bị ba chữ đột ngột ấy làm cho ngây người.
Trang Thiếu Châu ôm chặt cô, thẳng thắn tiến vào nơi sâu nhất trong lòng và tâm hồn cô: "Chắc bây giờ cũng không quá muộn."