Tín Hiệu Bão Số 3 - Tiểu Hàm Tiên

Chương 68

"Tôi biết ngay mà, nhìn mặt anh ta là biết đây loại đàn ông cặn bã, không phải người tốt. Nói một đống lời ngọt ngào rẻ tiền, cứ như lấy từ chợ về mà không mất tiền ấy. Hừ!" Dịch Tư Linh cười lạnh, tức giận vì bản thân nhìn lầm người. "Dám làm giá trước mặt tôi ấy à? Loại đàn ông đó chưa sinh ra đâu."

"......... Có phải tôi không cho anh ta mặt mũi đâi chứ? Rõ ràng là anh ta nói dối là đang làm việc, nhưng thực ra lại chạy đến câu lạc bộ chơi bi-a. Cả đám người chơi, sao không gọi tôi? Sợ tôi chơi giỏi hơn anh ta à?"

"Còn bảo lần này sẽ không chiều tôi nữa."

"Tôi có bắt anh ta chiều tôi đâu?"

"Người đàn ông nào có thể chiều tôi, thì đó là phúc đức tám đời của anh ta."

"Anh ta còn phàn nàn tôi khó tính. Ba cô em gái của tôi đều nói tôi là người dễ tính nhất........"

Dịch Tư Linh bĩu môi, giọng càng nói càng nhỏ, cuối cùng ỉu xìu, nằm bò ra, chống cằm trên tay, không còn sức mà nói gì nữa. Cô ấy quay đầu, ngắm nhìn khung cảnh biển xa hoa bên ngoài cửa sổ.

Trần Vi Kỳ xoa xoa tai, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường. Cô đã lãng phí nửa tiếng đồng hồ ở đây, chỉ để nghe Dịch Tư Linh lặp đi lặp lại chuyện chửi bới gã đàn ông cặn bã.

"Sao cô không nói gì hết..." Dịch Tư Linh giơ chân, dùng mũi giày cao gót chọc vào chân Trần Vi Kỳ.

"Đáng đời." Trần Vi Kỳ thu chân về, ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo cô đừng làm nũng: "Tôi đã nói trước rồi, Trịnh Khải Quân không hợp với cô đâu. Anh ta chịu được cô hai tháng, nhưng cũng không chịu được qua ba tháng."

Dịch Tư Linh há miệng, nhất thời không phân biệt được Trần Vi Kỳ đang chửi gã cặn bã kia hay đang mắng cô ấy. "Không đúng, cô đứng về phe nào thế?"

Trần Vi Kỳ hỏi lại: "Cô còn hy vọng tôi đứng về phía kẻ não tàn như cô à?" Nói rồi, cô đưa tay sờ trán Dịch Tư Linh, xem có bị sốt không.

Dịch Tư Linh giơ bàn tay trắng ngần, đeo đầy trang sức đắt tiền, chỉ thẳng ra cửa của căn phòng hạng sang ở Tinh Đỉnh: "Đồ đàn bà xấu xa, cô cút đi! Khách sạn này không chào đón cô. Từ giờ tôi sẽ cho cô vào danh sách đen."

Trần Vi Kỳ cười nhẹ, có hơi dịu dàng. Dù bị đuổi thì cô cũng cứ không đi, còn định uống trà và ăn bánh ngọt ở đây, khiến Dịch Tư Linh tức đến nghiến răng ken két. Cô ấy đã quên mất chủ đề hôm nay là để chửi gã đàn ông cặn bã, quay sang mắng Trần Vi Kỳ: "Nói tôi não tàn ấy hả, hồi đó ai khóc sưng cả mắt khi chia tay Trì Tử, còn thề rằng cả đời sẽ không yêu thêm ai nữa, rồi còn bỏ nhà đi bụi? Cô cứ đợi đó, tôi sẽ méc chồng cô ngay bây giờ!"

Dịch Tư Linh cầm điện thoại lên, mở WhatsApp. Nhóm chat phụ dâu và phụ rể mà Trần Vi Kỳ lập khi đám cưới vẫn còn đó, mọi người đều có mặt trong nhóm.

"Dịch Tư Linh... cô đừng hại tôi." Trần Vi Kỳ tái mặt, hoảng hốt lao tới giật điện thoại.

Nếu để Trang Thiếu Châu biết chuyện này thì không xong rồi. Dạo gần đây, ngay cả việc cô thân thiết với trẻ con cũng khiến anh ghen, không tha cho bất kỳ ai. Cô không biết phải mất bao nhiêu công sức để dỗ dành anh nữa.

Hai người nhanh chóng lao vào vật lộn, không ai chịu nhường ai.

Giá mỗi đêm trong căn phòng hạng sang ở Tinh Đỉnh lên tới tám vạn, cửa sổ kính trong suốt phản chiếu màu xanh lam của biển trời hòa làm một. Đối diện là khu rừng bê tông dày đặc của Hồng Kông, tạo thành đường chân trời tuyệt đẹp. Những con thuyền trắng lướt trên mặt biển, như những bông tuyết nhỏ, trong khi ánh nắng vàng nhẹ rải xuống, làm bừng sáng cả thế giới xa hoa rực rỡ này.

Thế nhưng, trong khung cảnh tuyệt mỹ, thời tiết đẹp đẽ, và căn phòng sang trọng, chẳng ai quan tâm. Hai vị đại tiểu thư tranh danh hiệu "cô chiêu số một Hương Cảng" suốt hơn mười năm qua, giờ đây lại đang lăn lộn trên sofa, đấu nhau không khoan nhượng.

Không ai can ngăn, trận chiến diễn ra ác liệt. Chuỗi ngọc trai cổ điển trên cổ Trần Vi Kỳ bị đứt, chiếc nhẫn trên tay Dịch Tư Linh cũng bay ra. Đá ngọc lục bảo vốn mỏng manh, đập vào cạnh bàn liền nứt một đường.

"Dừng lại đi! Tôi sợ cô rồi!" Trần Vi Kỳ thở hổn hển, xoa cánh tay ê ẩm. Trên đó đã bị Dịch Tư Linh cấu ra mấy vết đỏ, làn da cô mỏng, chỉ cần một cái cấu nhẹ là đỏ lên ngay. "Gần đây cô đi học boxing Thái với cô em thứ ba của cô đúng không? Sao lại khỏe thế này..."

Dịch Tư Linh cũng chẳng khá hơn, tóc tai rối bù. Không màng khuôn mặt bị véo đến sưng, cô vội cúi xuống tấm thảm để tìm chiếc nhẫn ngọc lục bảo yêu thích của mình.

"Nó nứt rồi... Tôi thích chiếc nhẫn này lắm..." Cô cắn môi, giọng đầy ấm ức. "Đàn ông cặn bã bắt nạt tôi, giờ cô cũng đánh tôi."

"........."

Trần Vi Kỳ không chịu nổi giọng nũng nịu như mèo của Dịch Tư Linh. Nhưng nghĩ lại, hiện giờ cô còn nghèo hơn cả Dịch Tư Linh. Thời gian gần đây, để gom cổ phiếu lẻ của CDR, cô đã dùng mọi cách để huy động vài chục tỷ tiền mặt trong thời gian ngắn. Nhìn số dư tài khoản chỉ còn vài con số 0, lần đầu tiên cô cảm thấy mình thật thê thảm.

"Qua nhà tôi chọn một chiếc nhẫn khác mà cô thích đi, đừng khóc nữa."

Dịch Tư Linh quay lại, lập tức nở nụ cười, trông như được dỗ dành thành công. Sau một trận đánh nhau, cơ thể cô ấy như được thư giãn, những cảm xúc nghẹn trong lòng cũng được xả ra. Cô ấy nói bằng giọng nũng nịu: "Biết ngay gọi cô tới là có tác dụng này mà."

Trần Vi Kỳ cảm thấy mình lỗ to, đúng ra nên tiếp tục ăn trưa với Trang Thiếu Châu rồi đến chung cư nghỉ ngơi. Nếu phải vận động, cô thà chọn cách kia còn hơn là đánh nhau với Dịch Tư Linh.

"Dịch Tư Linh, cô biết mình hợp với kiểu đàn ông nào không?"

"Kiểu nào?" Cô gái ngẩng lên, nụ cười xinh đẹp như hoa.

"Kiểu có thể làm ba cô."

".........???"

Trần Vi Kỳ: "Trừ khi cô lấy được một người chồng giống hệt ba cô, yêu chiều cô vô điều kiện và không giới hạn, nếu không thì ai cũng chịu thua cô thôi."

"Đừng nguyền rủa tôi! Tôi không muốn lấy ông già!" Dịch Tư Linh phẫn nộ siết chặt nắm tay. "Ba tôi lớn hơn mẹ tôi cả một giáp! Ba là ba, chồng là chồng, sao có thể gộp chung được?"

Nhìn gương mặt hờn dỗi của cô ấy, Trần Vi Kỳ vừa buồn cười vừa thương cảm. Cô nghĩ, có lẽ Dịch Tư Linh chỉ đang trải qua một mối tình ngây ngô như trẻ con.

"Tôi còn phải làm việc, lát nữa qua nhà tôi chọn nhẫn." Trần Vi Kỳ véo má Dịch Tư Linh, dặn dò: "Nên chia tay sớm, đừng dây dưa nữa. Anh ta có đẹp trai cũng không phải gu của cô. Và này, chuyện giữa tôi và A Trì trước đây, cô mà dám kể với chồng tôi dù chỉ một chữ, tôi sẽ đăng hết ảnh tình cảm của cô và cậu Trịnh kia cho chồng tương lai của cô xem."

Dù hiện giờ Trần Vi Kỳ không biết "chồng tương lai xui xẻo" của Dịch Tư Linh là ai, nhưng cô tin chắc, kiểu gì cũng sẽ có người đó.

"........."

...............

Vì bỏ bữa trưa với Trang Thiếu Châu giữa chừng, mấy ngày sau cô bị "đòi nợ" bằng cách mất cả giờ nghỉ trưa. Căn hộ nhỏ ở khách sạn Rosewood, nơi cô đã lâu không ghé qua, dần trở nên sinh động trở lại. Góc phòng trang trí hoa hồng bạc, nhờ có người thưởng thức, hoa nở rộ rực rỡ hơn.

Người đàn ông kia đặc biệt nham hiểm, tối đến trêu chọc cô nhưng không cho cô tiếp tục. Đúng lúc cao trào, anh dừng lại, lạnh lùng nói: "Muốn thì đợi đến trưa mai, tự mình đến chung cư tìm anh."

Buổi sáng, Trần Vi Kỳ là một tổng giám đốc sang trọng, đầy quyền uy và mạnh mẽ trong các cuộc họp. Nhưng đến trưa, cô lại lén lút lái xe đến bãi đỗ của căn hộ tại khách sạn Rosewood, nơi mà cô đã mua để làm chỗ ở riêng. May mắn thay, nơi này là căn hộ cá nhân, bảo mật tốt hơn so với khách sạn thông thường. Nếu không, việc cô xuất hiện ở khách sạn mỗi trưa có thể khiến người ta đồn thổi rằng cô "hẹn hò với đàn ông vào ban ngày".

Căn hộ không lớn, chỉ có một phòng ngủ, nhưng lúc này đầy ắp bầu không khí mê hoặc, ngọt ngào đến mức ngộp thở. Ga trải giường loang lổ những vệt nước, đã bị Trang Thiếu Châu kéo xuống và vứt qua một bên.

Trần Vi Kỳ bước ra từ phòng tắm, mái tóc dài được sấy khô một nửa, gương mặt mộc mạc, không còn lớp trang điểm. Đường nét sắc sảo trên gương mặt cô, đặc biệt là sống mũi cao đầy bướng bỉnh, khiến vẻ đẹp của cô vừa kiêu sa vừa mang chút ngang ngạnh. Dù có bị đè trên giường đến mức rơi nước mắt, cô vẫn toát lên cảm giác như có thể bật lại bất cứ lúc nào.

Trang Thiếu Châu đã ăn mặc chỉnh tề, bộ vest xám nhã nhặn tôn lên khí chất quý phái. Cà vạt được thắt chặt ngay ngắn, anh đứng trước cửa sổ kính lớn, nhìn xa xăm ra cảng Victoria, như đang chìm trong suy nghĩ. Nghe thấy tiếng bước chân của Trần Vi Kỳ, anh quay đầu lại, vẫy tay ra hiệu.

"Em không phải là chó con của anh. Muốn thì tự qua đây." Trần Vi Kỳ nhướng mày khó chịu, đứng yên tại chỗ.

Trang Thiếu Châu khẽ cong môi cười, ngoan ngoãn bước đến, giống như một con báo hoang đã được thuần hóa, kìm nén bản năng dữ dội để chỉ bộc lộ dáng vẻ tao nhã nhất.

Con báo này vừa được no nê, nét mặt thỏa mãn và thư thái.

"Tanya, tuần sau anh phải đi công tác ở châu Âu nửa tháng. Ở Hồng Kông nhớ ngoan ngoãn, đừng làm gì khiến anh phải lo lắng, được không?"

Trần Vi Kỳ bật cười trước giọng điệu như phụ huynh của anh. Cô nhún vai thờ ơ: "Em có thể làm gì khiến anh phải lo lắng chứ?"

Trang Thiếu Châu chăm chú nhìn cô đầy ẩn ý, ngón tay khẽ chạm vào má cô: "Trước thứ Tư tuần sau, hãy bán hết số cổ phiếu lẻ mà em đang nắm giữ. Đó là tiền của em, đừng mang ra làm 'đạn'."

Trần Vi Kỳ kinh ngạc, sững người nhìn anh. Một lúc lâu sau, cô mới thốt lên: "Sao anh biết chuyện này..."

Trang Thiếu Châu hơi nheo mắt, giọng điệu dịu dàng: "Người có thể huy động số tiền lớn như vậy trong thời gian ngắn, bất chấp mọi giá để gom cổ phiếu lẻ, bây giờ giá đã cao mà vẫn không bán ra thu lợi, nếu không phải em thì còn ai vào đây?"

"Việc này rất nguy hiểm. Chỉ cần sơ suất một chút, vài chục tỷ của em sẽ tan thành mây khói. Đừng làm, nghe lời anh."

Trần Vi Kỳ cúi đầu, sống mũi thẳng khẽ phập phồng khi hít vào hương ngọt ngào trong không khí. Đã bị phát hiện, cô cũng không định che giấu nữa: "Tiền của em không quan trọng. Chỉ cần có thể giúp được Trần Bắc Đàn là được."

Đúng như dự đoán, cô không hề do dự, thậm chí còn sẵn sàng liều mình đứng về phía anh trai mình.

Trái tim Trang Thiếu Châu như bị bóp nghẹt, cảm giác ghen tị và ngưỡng mộ len lỏi trong lòng, khiến anh khó chịu. Thứ mà người khác giành giật đến sứt đầu mẻ trán còn không có nổi, cô lại chẳng hề để tâm đến hàng chục tỷ.

"Đồ ngốc." Anh thở dài, kéo Trần Vi Kỳ vào lòng, ghé sát tai cô thì thầm vài câu.

Nghe xong, sắc mặt Trần Vi Kỳ khẽ thay đổi, cô căng thẳng túm lấy cà vạt của anh, ánh mắt không tiếng động chạm vào ánh mắt anh. Trang Thiếu Châu chỉ khẽ hôn nhẹ lên má cô, vẻ mặt ung dung và bình thản.

"Không sao đâu, Tanya. Việc mà pháp luật không cho phép, anh sẽ không đụng vào. Chỉ là... hơi... không đạo đức mà thôi."

Nỗi lo lắng của Trần Vi Kỳ được Trang Thiếu Châu xoa dịu. Cô tin anh, một sự tin tưởng vượt ngoài tưởng tượng của cô, thật kỳ lạ. Cô cười tự giễu, đáng lẽ cô nên sớm nhận ra, chuyện này vốn chẳng từ thủ đoạn nào, giống như cách cô từng thanh trừng toàn bộ cấp cao của Terira, những thủ đoạn đó cũng chẳng thể gọi là tử tế.

"Anh đúng là... cả chuyện này cũng giúp anh trai em làm."

Trang Thiếu Châu không muốn để Trần Vi Kỳ nghĩ anh là một nhà tư bản không từ thủ đoạn, nên dứt khoát đổ hết trách nhiệm lên đầu Trần Bắc Đàn: "Là anh trai em bảo anh làm vậy, tất cả đều là lỗi của Trần Bắc Đàn."

Trần Vi Kỳ lườm anh một cái sắc lẹm. Người đàn ông này, không thể tôn trọng anh trai cô một chút được sao? Hở ra là lại lôi tên Trần Bắc Đàn ra nói.

"Vậy Trần Bắc Đàn đã cho anh lợi ích gì để khiến anh làm tay sai cho anh ấy?" Cô chọc ngón tay vào ngực Trang Thiếu Châu, giọng nói mang vẻ trêu đùa. "Chẳng lẽ... trước khi chúng ta kết hôn, anh đã đạt được thỏa thuận với anh ấy? Anh giúp anh ấy giành quyền lực, còn anh ấy thì tự ý gả em cho anh? Thảo nào anh trai em lại nhiệt tình làm thuyết khách giúp anh trước mặt em như vậy, còn nói anh tốt hơn A Trì."

Không khí bỗng dưng im lặng, đến mức cả tiếng thở cũng trở nên rõ ràng: một hơi thở nặng nề, một hơi thở nhẹ nhàng.

Cái tên đó, đã rất lâu rồi không xuất hiện trong thế giới của họ.

Trần Vi Kỳ có phần lúng túng, chớp mắt chậm chạp. Người đàn ông trước mặt không nói gì, thậm chí vẫn giữ nụ cười bên khóe môi. Nhưng nụ cười đó không chạm tới đáy mắt, vì thế trông như một nụ cười nửa vời, mang theo vẻ lãnh đạm. Đôi mắt trầm tĩnh ấy tựa như sương mờ, không lộ ra chút cảm xúc nào.

Thật ra, chuyện này rất đơn giản, chỉ là lỡ lời, không ai đáng phải bận tâm. Nhưng sự im lặng đột ngột sau đó khiến bầu không khí trở nên cực kỳ ngượng ngập, như thể đã nhắc đến điều cấm kỵ.

Rõ ràng chẳng có gì cả, rõ ràng cái tên và người đó không đáng trở thành điều cấm kỵ. Họ đáng lẽ phải xem nhẹ mọi chuyện mới đúng. Nhưng sự im lặng đã bóp méo tất cả.

Cả hai đều hiểu rõ rằng khởi đầu của họ không hề êm đẹp, cũng chẳng tốt lành.

Trần Vi Kỳ nghiêng đầu, khẽ nói một câu: "Xin lỗi," để phá vỡ sự bế tắc.

"Tại sao phải nói xin lỗi, Tanya? Em đâu làm gì sai." Trang Thiếu Châu lên tiếng, giọng ôn hòa.

Ánh nắng buổi chiều rơi xuống bên họ, hai cái bóng dài in lên sàn gỗ màu nhạt, đối diện nhau.

Trần Vi Kỳ không giỏi xử lý tình huống này. Cô hít thở mùi hương bergamot thanh nhẹ từ người đàn ông, một mùi hương thuộc nhóm cam quýt mà ngay từ lần đầu gặp mặt, cô đã rất thích.

Cô khẽ khàng nói: "Em không cố ý nhắc đến anh ấy, chỉ là nghĩ đến chuyện cũ nên mới buột miệng. Anh... đừng bận lòng."

Nói xong, cô nhận ra lời giải thích của mình thật ngớ ngẩn, như thể cô đang xem Trang Thiếu Châu là người hay để bụng. Nhưng cô thực sự không chắc, liệu Trang Thiếu Châu còn để tâm hay không.

Chính vì quan tâm đến cảm xúc của anh, Trần Vi Kỳ mới giải thích nhiều như vậy. Nếu là trước đây, cô thậm chí sẽ không mở miệng, chỉ bướng bỉnh nhìn anh mà thôi.

Nhưng bây giờ, sự giải thích của cô lại giống như một sự rối rắm vì lo lắng.

Dù làm thế nào cũng cảm thấy rối tung.

Cô luôn cẩn thận và thận trọng tránh nhắc đến dấu vết của Chu Tễ Trì. Sau khi yêu Trang Thiếu Châu, cô lại càng cẩn thận hơn, cô không muốn khiến Trang Thiếu Châu buồn vì chuyện này. Cô cũng muốn dùng cách này để khiến anh quên đi, mặc dù nghĩ lại thì điều này có phần giống như bịt tai trộm chuông.

"Anh sẽ không để tâm." Trang Thiếu Châu mỉm cười.

Không để tâm sao? Tại sao lại không để tâm? Trang Thiếu Châu thậm chí muốn chất vấn Trần Vi Kỳ. Câu "em thích anh" của cô là chỉ thích một mình anh, hay là vừa thích người kia, vừa thích anh?

Lỡ như hỏi ra, nếu Trần Vi Kỳ ngập ngừng một giây, thậm chí nửa giây, anh có lẽ sẽ không kìm được mà muốn phái người xử lý Chu Tễ Trì. Vì thế, tốt nhất là không nên hỏi.

"Ừ, thực sự không cần để tâm, Trang Thiếu Châu." Trần Vi Kỳ bước lên một bước, chiếc bóng dài màu đen của cô cũng tiến gần hơn về phía bóng của anh. Cô dang tay, vòng qua eo anh, dựa vào lòng anh. Đây là một trong những cách kín đáo cô dùng để thể hiện tình yêu.

Trang Thiếu Châu sững người trong giây lát trước sự chủ động của Trần Vi Kỳ, không hiểu đây là sự an ủi, bù đắp, hay thứ gì khác. Anh ôm chặt lấy cô, giữ cằm cô, rồi hôn thật sâu.

Nhưng thứ anh cần để có cảm giác an toàn không phải là một cái ôm, một nụ hôn, hay thậm chí một lần ái ân có thể giải quyết được.

...............

Ngày Trang Thiếu Châu đi công tác, Trần Vi Kỳ tranh thủ thời gian ra sân bay tiễn anh. Vì chuyến đi kéo dài nửa tháng, cả hai đều cảm thấy không nỡ, nhưng Trần Vi Kỳ cố gắng không biểu lộ quá rõ để tránh bản thân trông quá nhạy cảm.

Chiếc máy bay Bombardier Global 7500 màu trắng yên tĩnh đậu không xa, tổ bay sẵn sàng chờ lệnh.

Sân bay không bị che chắn bởi các tòa nhà xung quanh, gió biển thổi qua mạnh hơn nhiều so với trong thành phố, khiến mái tóc dài của Trần Vi Kỳ xào xạc trong gió.

Trang Thiếu Châu giúp cô vuốt lại tóc, nâng gương mặt thanh tú của cô lên:

"Trong nửa tháng này, anh sẽ bảo San Nghi đến ở cùng em, không được để Bảo Bảo lên ngủ trên giường em. Tài xế và bảo vệ anh đều đã sắp xếp, không cần phải sợ."

"........ Em biết rồi mà." Trần Vi Kỳ cười, mái tóc khẽ lướt qua má, khiến cô thấy nhột nhột.

"Dù làm bất cứ việc gì, trước tiên hãy đảm bảo lợi ích của bản thân. Đừng ngốc nghếch. Nhớ kỹ, bất kỳ vấn đề nào anh cũng có thể giải quyết giúp em, chỉ cần em mở lời."

"Biết rồi, anh giỏi mà."

"Không được mất liên lạc. Mỗi ngày phải trả lời tin nhắn của anh ba lần. Anh cần chắc chắn rằng em không làm chuyện xấu."

"Trang Thiếu Châu! Anh thực sự muốn làm ba em hay sao!"

Trang Thiếu Châu cười khẽ, ánh mắt sâu lắng nhìn cô. Giọng nói trầm ấm, quyến rũ của anh khẽ vang lên: "Em có nhớ anh không?"

Trần Vi Kỳ mím môi, không trả lời, nhưng gật đầu.

"Anh cũng sẽ nhớ em, Trần Vi Kỳ."

Không thể lưu luyến thêm, nếu không hôm nay sẽ không đi được. Trang Thiếu Châu cuối cùng ôm cô một cái, sau đó rất dứt khoát quay lưng bước đi. Dưới bầu trời xanh mênh mông, chiếc máy bay trắng khổng lồ trông nhỏ bé, giống như một chú chim bay xa.

Trần Vi Kỳ dõi theo bóng dáng cao lớn của anh bước lên cầu thang máy bay. Đến bậc thang cuối cùng, anh bất chợt dừng lại, ngoảnh đầu nhìn lại. Trần Vi Kỳ vẫy tay với anh, ra hiệu bảo anh mau đi đi, đừng chần chừ nữa.

Trang Thiếu Châu bước vào máy bay. Thư ký Bạch và chú Huy cũng theo sau. Các tiếp viên đóng cầu thang tự động và cửa cabin.

Trần Vi Kỳ ngồi vào ghế sau của chiếc Cullinan, bảo tài xế đưa cô về trụ sở CDR.

Bình Luận (0)
Comment