Trần Vi Kỳ hoàn toàn không hay biết gì về những chuyện xảy ra bên ngoài, vẫn chìm đắm trong bài viết tám chuyện đầy sáng tạo này. Những ngón tay với móng hình hạnh nhân của cô nhẹ nhàng gõ lên con chuột, như thể đang trầm ngâm suy nghĩ.
Bài viết kèm theo rất nhiều hình ảnh, chỉ riêng ảnh của Chu Tễ Trì đã có bảy, tám tấm, hình của Dịch Tư Linh thì không đếm xuể. Thậm chí... còn có cả hình của cô.
Trần Vi Kỳ không hiểu tại sao một bài viết về Phúc Bé Bự lại có thể lôi cô vào câu chuyện.
Cây bút nhỏ này viết:
[Ai cũng biết rằng Dịch Tư Linh và Trần Vi Kỳ là cặp 'chị em plastic', từng công khai cãi nhau trên mạng xã hội chỉ vì một chiếc váy dạ hội cao cấp phiên bản giới hạn. Một người thì vội vã kết hôn với một đại gia ở Hồng Kông, người còn lại thì lập tức liên hôn với một hào môn quyền quý ở Bắc Kinh, đám cưới của cả hai đều xa hoa, cạnh tranh chẳng kém gì nhau. Nếu cô Dịch thực sự ký hợp đồng với Chu Tễ Trì làm đại sứ thương hiệu, liệu cô ba Trần có tức đến nổ tung không nhỉ? Khi mà anh bạn trai cũ đẹp trai lại đi làm gương mặt đại diện cho 'chị em plastic' của mình, chắc chắn cô ấy sẽ thấy không thoải mái chút nào...]
"Cái quái gì thế này..." Trần Vi Kỳ đọc mà bực mình. Trong mắt người ngoài, quan hệ giữa cô và Dịch Tư Linh tệ đến mức nào rồi?
Thang máy từ tầng G chạy thẳng đến tầng áp chót chỉ mất chưa đầy nửa phút, cánh cửa kim loại chậm rãi mở ra. Người đàn ông khí chất phi phàm, bước ra khỏi thang máy với dáng vẻ tự tin dưới sự vây quanh của mọi người.
Người phụ trách dự án đến đón tiếp hoàn toàn không ngờ rằng công tử nhà Thịnh Huy lại đích thân đến dự một buổi thảo luận sơ bộ như vậy. Sững người mất vài giây, sau đó liên tục cúi đầu chào hỏi.
Dù không phải phó chủ tịch của Thịnh Huy, nhưng đây cũng là chồng của phó chủ tịch họ Trần. Đối xử cung kính một chút cũng chẳng thiệt gì.
Trang Thiếu Châu bảo những người đi cùng mình vào phòng họp trước, anh sẽ đến sau. Đợi mọi người rời đi hết, anh mới hỏi Bặc Lai: "Văn phòng của Phó chủ tịch Trần ở đâu?"
Bặc Lai sớm đoán được cựu sếp lớn ghé qua CDR là để tìm vợ, thầm cảm thán trong lòng rằng mình lại được ăn "cẩu lương", bèn ngoan ngoãn chỉ đường: "Ở bên này, Chủ tịch Trang, để tôi dẫn anh qua."
"Cô ấy có ở văn phòng không?" Trang Thiếu Châu thản nhiên xoay đồng hồ trên tay, cố gắng tỏ ra mình không quan tâm. Anh không đặc biệt chạy đến đây để gặp Trần Vi Kỳ, chỉ là tiện đường ghé qua thôi.
Bặc Lai gật đầu: "Có, cả ngày nay phó chủ tịch đều ở văn phòng duyệt tài liệu."
Trang Thiếu Châu cau mày, cả ngày đều ở văn phòng? Buổi trưa không ăn uống tử tế sao? Anh không hỏi thêm nữa, lát nữa phải nghe chính cô giải thích mới được.
Hành lang rất yên tĩnh, hệ thống thông gió mới vận hành liên tục, trong không khí thoang thoảng hương thơm cao cấp. Đôi giày Oxford nâu cổ điển của người đàn ông bước trên thảm mà không phát ra chút âm thanh nào, chỉ có tiếng nặng nề "cộp cộp" vang lên trong lòng người khác.
Hôm nay, Trang Thiếu Châu ăn mặc đặc biệt lịch sự, một bộ vest ba mảnh màu xanh rêu đậm làm nổi bật dáng người hoàn hảo của anh. Ngồi ba tiếng trên xe đường dài mà bộ vest chẳng hề có chút nhăn nào. Tay áo sơ mi trắng tinh lộ ra một đoạn, cúc tay áo bằng vàng khẽ lóe sáng, trên đó khắc gia huy của nhà họ Trang.
Đây là một hoa văn phức tạp và lâu đời, mang đậm nét phương Đông. Ngay cả Trang Thiếu Châu cũng không biết biểu tượng này do đời tổ tiên nào của nhà họ Trang đặt ra, chỉ biết rằng nó đã được truyền qua nhiều thế hệ. Mỗi thành viên họ Trang khi đến tuổi trưởng thành đều được nhận một chiếc nhẫn khắc gia huy để đại diện cho thân phận.
Trần Vi Kỳ từng hỏi anh về ý nghĩa của hoa văn trên gia huy – những hình ảnh quấn lấy nhau phức tạp kia thực chất là gì. Anh đáp: "Là rắn, một cặp rắn đang giao phối để sinh sôi nảy nở, tượng trưng cho sự sống bất tận." Nghe vậy, khuôn mặt Trần Vi Kỳ đỏ bừng, cô lí nhí thốt lên: "Gia huy gì mà lại... khiếm nhã như vậy," khiến anh bật cười.
Khi bước tới cửa văn phòng của Trần Vi Kỳ, Bặc Lai định gõ cửa thì Trang Thiếu Châu giơ tay ngăn lại. "Không cần. Cô đi vào phòng họp đi. Tôi và chủ tịch Trần có chuyện khác cần bàn."
Bặc Lai thầm trách bản thân, hận không thể tự gõ đầu mình. Hai vợ chồng người ta rõ ràng muốn ở riêng, cô ấy còn đứng đây làm gì để làm "bóng đèn"?
"Vâng, Chủ tịch Trang, tôi đi trước."
Sau khi Bặc Lai rời đi, Trang Thiếu Châu chỉnh lại bộ vest – dù thực ra nó chẳng hề có một vết nhăn – rồi thắt chặt cà vạt, sau đó mới gõ cửa.
"Vào đi."
Khi anh vặn tay nắm và mở cửa ra, một làn hương quen thuộc thuộc về Trần Vi Kỳ ùa tới, khiến anh gần như phải kìm nén để không buột ra một tiếng thở dài.
"Người của Thịnh Huy đến rồi à?" Trần Vi Kỳ không ngẩng đầu lên, vẫn đang chăm chú đọc bài viết tám chuyện, vừa lơ đãng hỏi.
"Đến cả rồi, bảo bối." Trang Thiếu Châu cong khóe môi, giọng nói trầm ấm, mang theo sự dịu dàng đầy thân thuộc.
Âm thanh quen thuộc ấy khiến Trần Vi Kỳ, đang lướt chuột, khựng lại. Cô ngẩng lên, ánh mắt không thể tin nổi hướng về phía trước.
Đôi mắt sâu thẳm của Trang Thiếu Châu nhìn cô, ánh lên vẻ tinh quái đầy ẩn ý. Anh cứ thế nhìn cô chăm chú, không chớp mắt.
"Trang Thiếu Châu!"
Trần Vi Kỳ muốn đứng lên chạy tới ôm chầm lấy anh theo bản năng, nhưng ngay giây tiếp theo, cô liếc thấy trên màn hình máy tính là một bức ảnh lớn của Chu Tễ Trì. Tim cô như ngừng đập trong chốc lát, gần như muốn rơi ra ngoài lồng ng.ực.
Xong đời! Nếu bị Trang Thiếu Châu phát hiện, dù với lý do gì, chắc chắn sẽ là một thảm họa. Trần Vi Kỳ lập tức rối loạn, cuống cuồng nhấn chuột để tắt đi, nhưng càng căng thẳng lại càng sai sót. Chuột như bị hỏng, không thể di chuyển tới góc phải màn hình, chỉ có cánh tay cô là loay hoay một cách lúng túng.
Đôi mắt Trang Thiếu Châu trầm xuống. Anh bước từng bước đến gần, dáng vẻ ung dung, bình tĩnh hoàn toàn trái ngược với vẻ hoảng loạn, lúng túng của cô.
Không còn cách nào khác, Trần Vi Kỳ quyết định nhấn nút tắt màn hình, cho máy tính vào chế độ ngủ. Khi màn hình tối đen, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Không chần chừ, cô đứng dậy, nhanh chóng bước tới trước mặt Trang Thiếu Châu, hai tay vòng chặt lấy eo anh, áp mặt vào ngực anh.
Hành động bất ngờ và chủ động này khiến Trang Thiếu Châu hơi ngạc nhiên.
Trần Vi Kỳ hít hà mùi hương từ ngực anh – mùi cam bergamot ấm áp pha lẫn hormone đặc trưng của anh. Mùi hương ấy có tác dụng xoa dịu, khiến trái tim cô vốn đang loạn nhịp dần trở lại bình thường.
"Sao tự dưng lại đến đây mà không báo trước? Em còn tưởng anh đang ở Tân Thành cơ." Giọng Trần Vi Kỳ mang theo chút trách móc nhẹ nhàng.
Trang Thiếu Châu thoáng mỉm cười, bàn tay anh đặt lên sau gáy cô, những ngón tay luồn vào mái tóc dài mượt mà như lụa. "Chỉ mình em được phép kiểm tra hành tung của anh, còn anh thì không được kiểm tra em à?"
Trần Vi Kỳ cắn môi, không thích hai từ "kiểm tra". "Em đâu có kiểm tra anh bao giờ."
"Nhưng bảo bối của anh nói rằng cô ấy sẽ luôn theo dõi anh." Anh vuốt nhẹ tóc cô, giọng trầm khẽ vang bên tai. "Vậy thì anh cũng sẽ luôn theo dõi bảo bối của mình."
Trần Vi Kỳ: "..."
"Xem xem cô ấy có làm gì xấu sau lưng anh không."
Trần Vi Kỳ cảm thấy như có một sợi dây trong lòng mình bị Trang Thiếu Châu gảy nhẹ. Rõ ràng cô không làm gì sai, nhưng sao lại cảm thấy chột dạ như thể vừa làm chuyện gì mờ ám vậy?
"Thần kinh! Vừa về đã nói mấy lời như vậy. Em giấu anh làm gì xấu được chứ? Mấy ngày nay em đều ở công ty duyệt hồ sơ, chẳng đi đâu cả, ngay cả lễ khai trương cửa hàng mới của Nhuy Bạc ở Macau em cũng không tham dự." Trần Vi Kỳ thoát khỏi vòng tay của Trang Thiếu Châu, trừng mắt lườm anh một cái.
Trang Thiếu Châu bật cười khẽ, cúi xuống hôn nhẹ lên má cô một cách tự nhiên. Ánh mắt anh nhanh chóng bị thu hút bởi chiếc kính thiên văn ở góc phòng. "Cái gì đây? Đồ chơi mới của em à?"
Trần Vi Kỳ nhìn theo ánh mắt anh, thấy chiếc kính thiên văn – bảo bối mà cô đang sử dụng nhiều nhất gần đây. Trong lòng bỗng chột dạ. "Mua về chơi linh tinh thôi. Đợi em chỉnh lại rồi anh nhìn thử."
Nói rồi, cô luống cuống bước tới, nhanh chóng điều chỉnh góc độ của kính thiên văn. Nếu để Trang Thiếu Châu cúi xuống nhìn, anh chắc chắn sẽ phát hiện ra nó đang hướng thẳng tới văn phòng của anh, mọi thứ đều rõ mồn một.
Cô khéo léo phá bỏ mọi góc nhìn đã chỉnh kỹ lưỡng trước đó, cảm giác đau như bị cướp mất một khoản lớn. Đợi đến khi anh rời đi, cô không biết mình phải tốn bao lâu để chỉnh lại như cũ.
"Bình thường em dùng nó để ngắm cảng Victoria, rất rõ nét. Thậm chí có thể thấy cả gợn sóng trên mặt nước. Anh lại đây ——"
Cô ngoảnh lại định gọi anh, nhưng quay đầu thì đã thấy Trang Thiếu Châu đứng phía sau bàn làm việc của mình. Anh đút một tay vào túi, dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt càng lạnh buốt khi nhìn vào màn hình máy tính.
Ánh sáng từ màn hình phản chiếu trong mắt anh.
Không gian im lặng đến mức Trần Vi Kỳ có thể nghe rõ nhịp tim hỗn loạn của mình. Cô biết mình không thể qua mặt được Trang Thiếu Châu. Không một chi tiết nhỏ nào thoát khỏi ánh mắt nhạy bén của anh. Anh nhạy bén đến mức đáng sợ, đến mức có thể đoán ra những vết thương trong tuổi thơ của cô chỉ từ một tiếng súng.
Những ngày tháng ngọt ngào bên nhau, sự dịu dàng quá mức của anh, khiến cô quên mất rằng anh vốn dĩ là một người đàn ông nguy hiểm.
Trang Thiếu Châu đặt tay lên con chuột, di chuyển chậm rãi và tao nhã, từng bức ảnh của Chu Tễ Trì lần lượt hiện ra trên màn hình trước mắt anh.
Những bức ảnh này lại xuất hiện trên máy tính của Trần Vi Kỳ, trong văn phòng của cô.
Cô đã tìm kiếm tin tức và hình ảnh liên quan đến người yêu cũ bao nhiêu lần sau lưng anh rồi? Không dám tìm ở nhà vì sợ anh phát hiện, nên cô lén lút tìm tại văn phòng.
Hơn một năm. Họ đã kết hôn hơn một năm. Vậy mà cô vẫn chưa buông bỏ được sao?
Anh đã từng tự thuyết phục mình rằng Trần Vi Kỳ chắc chắn đã hoàn toàn buông bỏ, bởi vì anh có thể cảm nhận được sự yêu thích, sự dựa dẫm, và thậm chí là sự chiếm hữu mà cô dành cho anh.
Những cảm xúc ấy ngày càng sâu đậm hơn từng ngày.
Mặt Trang Thiếu Châu vô cảm nhìn chằm chằm vào màn hình, không biết đó là tự ngược hay tự hành hạ bản thân, cho đến khi Trần Vi Kỳ giật lấy chuột trong tay anh, vội vã nhấn tắt màn hình.
"Trang Thiếu Châu..." Giọng cô nhỏ nhẹ, giống như một con thú nhỏ rụt rè thử thò móng vuốt ra.
Cô hối hận vì sự xui xẻo của mình. Rõ ràng chỉ là một chuyện rất đơn giản, vậy mà bây giờ lại trở thành một mớ hỗn độn không thể cứu vãn.
Trang Thiếu Châu không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn cô. Ánh mắt anh lướt qua đôi mày thanh tú, ánh mắt mơ hồ, đôi môi đỏ mọng, cằm thon gọn, rồi dừng lại nơi lồng ng.ực nơi trái tim cô đang đập.
Anh muốn xé nó ra, xem bên trong khắc tên ai.
Trần Vi Kỳ bất giác run lên. Cô cảm nhận được một luồng hơi thở nguy hiểm bao trùm, vây lấy mình từ mọi phía. Một ý nghĩ muốn chạy trốn thoáng qua trong đầu.
Trang Thiếu Châu mỉm cười, bình thản hỏi: "Bảo bối, đến giờ em vẫn lén lút tìm kiếm tin tức về Chu Tễ Trì sao?"
"Không, thật sự không có." Trần Vi Kỳ nắm lấy tay Trang Thiếu Châu, chỉ khi chạm vào anh cô mới cảm thấy an tâm. "Em giải thích, em không tìm kiếm anh ấy, em chỉ ———"
Câu nói của cô ngưng bặt, bởi vì Trang Thiếu Châu lạnh lùng rút tay khỏi tay cô.
Anh lùi lại một bước, dáng vẻ lịch lãm, tao nhã. Bất kỳ từ nào biểu thị phong độ đều có thể miêu tả được hành động của anh lúc này.
"Trang Thiếu Châu..." Trần Vi Kỳ khẽ mở môi, bàn tay vô thức chà nhẹ vào tà váy, không nhận ra lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi.
Anh không muốn cô chạm vào mình.
Điều này chưa từng xảy ra trước đây, khiến Trần Vi Kỳ vô cùng hoang mang, bối rối.
"Anh còn có việc, xin phép đi trước." Trang Thiếu Châu nhìn đồng hồ, sau đó quay lưng rời đi mà không ngoảnh lại.
Lý do anh rời đi rất đơn giản: anh không muốn mất bình tĩnh và cãi nhau với Trần Vi Kỳ. Nếu điều đó xảy ra, mọi chuyện sẽ trở nên khó coi. Đây là văn phòng của cô, công ty của cô, lãnh địa của cô. Cô cần giữ được sự thể diện và uy nghiêm, bởi vì sau này cô còn phải quản lý nhân viên của mình.
Đầu óc Trần Vi Kỳ trống rỗng, không biết phải làm gì. Cô chỉ biết trơ mắt nhìn bóng lưng cao lớn của anh biến mất, không hay rằng khi anh quay lưng về phía cô, sắc mặt đã trở nên u ám.
Giữ lại chút lý trí cuối cùng, Trang Thiếu Châu trở về xe. Tài xế đang nghịch điện thoại, bỗng giật mình vì tiếng cửa xe bị kéo mạnh. Nhận ra là ông chủ, anh ta vội mở khóa cửa, cất điện thoại vào túi, cung kính hỏi: "Thưa anh, đi đâu ạ?"
"Về biệt thự."
Nhưng ngay giây tiếp theo, Trang Thiếu Châu đổi ý: "Về công ty."
Chiếc Bentley khởi động, rời khỏi hầm để xe. Trang Thiếu Châu lấy từ ngăn chứa đồ một hộp thuốc lá, rút ra một điếu dài, ngậm vào miệng, cúi đầu châm lửa.
Chiếc Bentley nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ tấp nập trên con đường lớn. Tiếng ồn ào, náo nhiệt vẫn không đổi theo năm tháng. Những du khách tinh mắt nhìn thấy chiếc Bentley phiên bản đặc biệt với biển số "1" đều ngạc nhiên, rút điện thoại ra chụp ảnh.
Trang Thiếu Châu lạnh nhạt ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng tràn ngập mệt mỏi. Một cảm giác bất lực lan từ tận xương cốt.
Anh không thể lấp đầy khoảng trống trong lòng Trần Vi Kỳ, không thể làm tốt hơn, và mãi mãi không thể so sánh được với người khác. Dù có cố gắng đến đâu, anh vẫn không bằng được.
Điện thoại bỗng rung lên. Là tin nhắn của Trần Vi Kỳ.
"Trang Thiếu Châu, anh đang ở đâu? Em đến tìm anh được không?"
Nhìn dòng chữ ấy, anh cười tự giễu.
"Anh có cuộc họp ở tập đoàn, không biết khi nào kết thúc. Em chăm sóc bản thân, đừng lo cho anh."
Đến 5 giờ rưỡi chiều, Trần Vi Kỳ gọi điện hỏi chú Huy xem Trang Thiếu Châu đã về chưa. Câu trả lời, tất nhiên, là chưa. Cô thở dài.
Chú Huy hỏi có cần chuẩn bị bữa tối không, cô đáp rằng có, cô sẽ về nhà ăn cơm.
Trên đường về biệt thự, hoàng hôn đỏ rực phủ kín ngọn núi, những sắc đỏ, cam, tím, hồng hòa quyện như những bông hoa trải dài khắp núi rừng.
Sau bữa tối, Trần Vi Kỳ dẫn chú chó con tràn đầy năng lượng của mình ra sân golf chạy nhảy như thường lệ. Cô chạy cùng nó hơn một tiếng, mệt đến mức khi ngâm mình trong bồn tắm suýt nữa thì ngủ quên.
Mãi đến 10 giờ tối, Trang Thiếu Châu mới về nhà. Bộ vest của anh thoảng mùi thuốc lá nhè nhẹ, cùng với hơi sương mỏng từ núi vào ban đêm.
Trần Vi Kỳ mặc chiếc váy ngủ sạch sẽ, từ phòng ngủ bước ra và chạm mặt Trang Thiếu Châu.
"Anh về rồi." Trần Vi Kỳ vui mừng nói.
"Ừ, anh đi tắm." Trang Thiếu Châu không bước tới ôm cô, hôn cô như thường lệ, mà chỉ đứng yên một cách lịch lãm.
Trần Vi Kỳ mím môi: "Để em chuẩn bị nước tắm cho anh." Nói xong, cô định quay vào phòng ngủ chính, nhưng bị Trang Thiếu Châu ngăn lại.
"Không cần em làm mấy việc này, Tanya. Anh sang phòng ngủ phụ tắm."
Ngay cả việc tắm, anh cũng muốn sang phòng ngủ phụ.
Đến lúc này, cảm giác tủi thân trong lòng Trần Vi Kỳ bùng nổ mãnh liệt. Là một tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ, cô chưa từng phải chuẩn bị nước tắm cho ai. Cô hét lên với bóng lưng của Trang Thiếu Châu: "Anh có ý gì đây, Trang Thiếu Châu? Em đã nói là em sẽ giải thích chuyện đó, nhưng anh không thèm nghe. Cả buổi tối không nói một lời, giờ mới về nhà, lại còn muốn sang phòng ngủ phụ. Anh định ở đó mãi sao? Rốt cuộc là anh bị làm sao thế?"
Giọng cô đầy ấm ức, ai nghe cũng nhận ra. Trang Thiếu Châu cười lạnh, nghĩ rằng cô còn dám tỏ ra tủi thân.
"Được, em giải thích đi, Tanya. Anh nghe đây."
Trang Thiếu Châu bước vào thư phòng bên cạnh, cởi áo vest ném lên sofa, tháo chiếc cà vạt đang làm anh ngột ngạt, cũng ném đi. Sau đó, anh ngồi xuống, rót cho mình một ly nước lạnh từ bình thủy tinh trên bàn.
Anh điềm tĩnh nhìn Trần Vi Kỳ, người đã bước theo sau, giọng trầm thấp, lạnh lùng từng chữ một: "Tốt nhất em hãy cho anh một lời giải thích hợp lý, để anh có thể hiểu được vì sao em lại tìm kiếm hình ảnh của bạn trai cũ. Đừng nói với anh rằng em nhìn ảnh anh ta để hoài niệm. Chúng ta đã kết hôn gần hai năm rồi, em vẫn còn nhớ đến anh ta sao?"
Đây là lần đầu tiên Trần Vi Kỳ thấy Trang Thiếu Châu tỏ ra áp đảo đến vậy. Dù anh chỉ ngồi đó, dáng vẻ vẫn lịch lãm, nhưng khí thế lại mạnh mẽ đến mức khiến cô cảm thấy khó thở.
"Thật sự không có hoài niệm gì cả, anh đang nói cái gì vậy?" Trần Vi Kỳ bất lực, không hề muốn cãi nhau với Trang Thiếu Châu chỉ vì một chuyện vô căn cứ.
"Là Dịch Tư Linh gọi điện cho em, nói cô ấy vừa ký hợp đồng với Chu Tễ Trì làm người đại diện cho công ty của cô ấy. Em chỉ lên mạng kiểm tra thông tin về thương hiệu này, không ngờ trong bài báo đó lại có hình của Chu Tễ Trì." Cô nhẹ nhàng giải thích toàn bộ sự việc.
Trang Thiếu Châu cảm thấy cô đang ứng phó với anh một cách qua loa. Sáu tiếng đồng hồ trôi qua, và đây là lời giải thích mà cô đưa ra?
Anh cười nhạt: "Ngay cả Dịch Tư Linh cũng biết, ký hợp đồng với Chu Tễ Trì thì phải báo trước cho em. Thật thú vị, Tanya. Hóa ra chuyện gì anh ta làm cũng cần có sự đồng ý của vợ anh. Em là gì của anh ta? Bạn gái cũ chưa dứt tình? Hay là nhân tình bí mật sau lưng anh?"
Câu "nhân tình" cuối cùng gần như là lời nói trong cơn tức giận.
Trần Vi Kỳ sửng sốt, không ngờ Trang Thiếu Châu lại nói ra những lời này. Cô tức đến mức toàn thân run rẩy: "Anh nghĩ về em như vậy sao? Em lén lút liên lạc với anh ấy? Anh... anh đừng có vu oan cho em!"
Trang Thiếu Châu nắm chặt ly thủy tinh lạnh ngắt trong tay, uống một ngụm nước mát. Cái lạnh ấy lan thẳng vào tim anh.
Tình huống đã không thể cứu vãn được nữa. Anh quyết định phơi bày mọi chuyện ra rõ ràng. Những điều anh đã kìm nén bấy lâu, giờ đây chỉ muốn giải tỏa tất cả một lần cho xong.
"Tanya, em biết rõ anh không hề vu oan cho em." Trang Thiếu Châu cúi người, nắm lấy cằm cô, ánh mắt âm u bám chặt lấy cô không rời. "Anh biết em lấy anh là bất đắc dĩ, chia tay với anh ta cũng là bất đắc dĩ. Anh biết em thích anh ta, yêu anh ta, cả thế giới này đều biết. Anh không quan tâm những điều đó. Anh nghĩ rằng sau khi kết hôn, chúng ta có thể xây dựng tình cảm, nuôi dưỡng nó, rồi một ngày nào đó anh sẽ vượt qua vị trí của anh ta trong lòng em."
"Nhưng anh không ngờ em lại là một vực thẳm không đáy. Dù anh có cố gắng thế nào cũng không thể thay thế được anh ta."
"Không phải..." Đôi mắt Trần Vi Kỳ rưng rưng nước. "Thật sự không phải như anh nghĩ."
Cô đưa tay lên định chạm vào anh, nhưng nhớ đến buổi chiều trong văn phòng khi anh lạnh lùng rút tay ra, cơ chế tự vệ đã lâu không kích hoạt lại trỗi dậy trong lòng cô. Cô nắm chặt tay, không dám tiến tới.
Cô không hiểu tại sao Trang Thiếu Châu lại nói những điều này. Chẳng lẽ tình yêu cô dành cho anh, anh không nhìn thấy sao?
Cô phải yêu anh nhiều đến mức nào?
Cô phải làm gì nữa đây?
Hay là việc cô từng ở bên Chu Tễ Trì chính là cái gai trong lòng Trang Thiếu Châu, một cái gai đã ăn sâu và không thể gỡ bỏ.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Trang Thiếu Châu lạnh lùng lau đi giọt nước mắt ấy. "Đừng khóc, Tanya. Em không phải kiểu phụ nữ sẽ khóc khi gặp chuyện. Anh còn chưa khóc mà."
Đừng mong dùng nước mắt để khiến anh mềm lòng. Anh sẽ không dễ dàng cho qua chuyện này, rồi quay lại như trước đây, giống như một cặp vợ chồng giả vờ hạnh phúc nhưng lòng lại mỗi người một hướng.
"Anh biết em thích anh, nhưng tình cảm đó vĩnh viễn không bằng tình cảm em dành cho anh ta. Những lời này anh không muốn nói ra, anh muốn giữ kín cả đời, nhưng là em hết lần này đến lần khác thách thức giới hạn của anh, Tanya. Năm nay là anh ở bên em, anh hôn em, anh ngủ bên cạnh em, người ở trong cơ thể em là anh. Em nói cho anh biết, rốt cuộc anh phải làm gì đây? Em và anh ta quen biết gần mười năm, chẳng lẽ anh cũng phải dùng mười năm khác để đổi lấy mười năm của anh ta và em?"
Nực cười.
Những lời của anh thật nực cười.
"Em đã nói là bây giờ em chỉ thích anh!" Trần Vi Kỳ kích động đến mức không còn nói rõ ràng, giọng cô cao vút đầy sắc bén. "Tại sao anh cứ không tin chứ!"
"Em bảo anh làm sao mà tin? Đừng kích động." Trang Thiếu Châu nhíu mày, sợ cô quá xúc động sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe nên hạ giọng, cố kiềm chế cảm xúc.
Trần Vi Kỳ bật cười đầy chua chát nhìn anh. Anh còn bảo cô đừng kích động? Cô đặt tay lên ngực, cố gắng kiềm chế sự phập phồng vì xúc động, nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi không ngừng. "Anh đúng là một kẻ khốn nạn! Một tên ngu ngốc không phân biệt được sự thật! Bằng cấp của anh chắc chắn là mua về, đúng không?"
Trang Thiếu Châu nhíu mày. "Dù anh có vạch trần em, cũng không cần em giận quá mất khôn mà mắng chửi người khác."
"Bằng cấp của anh," anh cười nhạo, "cho dù có là mua đi nữa thì vẫn cao hơn học vấn của người yêu cũ của em."
Trần Vi Kỳ tức đến mức đầu óc quay cuồng, tựa người vào sofa, như mất hết lý trí, cô cố tình nói để khiêu khích anh: "Đúng, bằng cấp của anh cao hơn anh ấy, nhưng anh còn ngu ngốc hơn anh ấy cả ngàn lần, cũng xấu xa hơn anh ấy cả vạn lần!"
Ngu đến mức không nhìn ra bây giờ cô yêu ai, đối tốt với ai, muốn cùng ai đi hết cuộc đời.
Trang Thiếu Châu hít một hơi thật sâu. Trong phòng không có mùi thuốc lá, nhưng hôm nay anh đã hút quá nhiều, khiến ngực có chút ngột ngạt. Bây giờ, bị Trần Vi Kỳ làm tức giận đến mức ngón tay cũng run rẩy.
Đúng, anh thừa nhận mình ngu hơn, xấu xa hơn người yêu cũ của cô, và không thể chiếm được vị trí của anh ấy trong lòng cô.
Vậy nên đến giờ cô vẫn âm thầm nhớ đến anh ấy.
"Đúng, anh ngu hơn cái người họ Chu đó, xấu xa hơn anh ta. Anh không thể sánh bằng vị trí của anh ta trong lòng em. Tất cả những gì anh làm đều là vô nghĩa. Em thích anh ta đến mức lần đầu gặp anh đã cầu xin anh đừng động đến anh ta. Ở New York hôm đó, khi anh tỏ tình, em nằm trong lòng anh mà nói lời xin lỗi với anh ta. Em say rượu, nhưng lời trong cơn say của em vẫn là nghĩ về anh ta. Để anh không nghi ngờ, em thậm chí mượn xe của anh trai em để đi đón anh ta. Vì gì? Em đi đón anh ta làm gì? Hẹn hò sao? Anh đi công tác, còn em ở văn phòng tìm kiếm ảnh của anh ta để ôn lại kỷ niệm. Trần Vi Kỳ, em đúng là một người phụ nữ không có tim gan. Anh nói cho em biết, nếu em nhất quyết muốn thích anh ta, muốn giữ anh ta trong lòng, anh không thể moi tim em ra để xóa anh ta, nhưng anh có thể khiến anh ta biến mất mãi mãi khỏi thế giới này. Anh ta muốn đến Cannes để đi thảm đỏ trong vinh quang? Anh ta nằm mơ đi."
New York? Mượn xe? Hẹn hò?
Cô không hiểu gì cả.
Tai cô ù đi, mọi âm thanh như bị xóa sạch. Cô không kìm được giơ tay tát Trang Thiếu Châu một cái. Tim cô đập loạn, lòng bàn tay nóng rực. Cô đối mặt với ánh mắt tối sầm của anh, cảm giác như tê liệt.
Bị tát một cái, gương mặt Trang Thiếu Châu vẫn tuấn tú như trước, nhưng nay có thêm chút bối rối. Anh không nhúc nhích, cũng không nói gì, chỉ đứng đó nhìn cô chằm chằm.
"Anh đúng là một tên khốn! Trang Thiếu Châu!"
Trần Vi Kỳ không mang giày, chạy thẳng về phòng ngủ chính, đóng cửa mạnh đến mức vang dội.
Chú chó nhỏ không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nó bị cô nhốt bên trong phòng ngủ, giờ thấy cô quay lại thì vẫy đuôi vui vẻ, chạy quanh chân cô, như muốn an ủi.
Trần Vi Kỳ ngồi phịch xuống đất, ôm chú chó vào lòng, khóc nức nở không kìm nén, lần đầu tiên trong đời cô khóc một cách không kiềm chế, đầy ấm ức, như một đứa trẻ bị bắt nạt.
Ngay cả khi bị máu và não người bắn tung tóe vào mặt, cô cũng không khóc như thế này.
Đêm đó, cô không mơ thấy gì.
Sáng hôm sau, Trần Vi Kỳ xuất hiện trong phòng ăn với đôi mắt sưng như quả hạch đào, che bằng một chiếc kính râm to bản.
Chú Huy thấy kỳ lạ, không hiểu tại sao hai vợ chồng này lại ra nông nỗi như vậy. Một người thì sáng sớm đã ra khỏi nhà, mặt lạnh như băng, như thể có ai cướp mất vợ anh. Người kia thì đeo kính râm ăn sáng, không nói một lời.
"Mợ chủ, sao vậy? Sáng nay cậu chủ có việc, nên không kịp ăn sáng với mợ. Xin mợ đừng trách cậu chủ. Lần sau tôi sẽ nhắc bà chủ mắng cậu ấy." Huệ Thúc gãi đầu, cố làm không khí dịu đi.
Trần Vi Kỳ lạnh lùng cắn một miếng xúc xích, như thể xúc xích chính là Trang Thiếu Châu, cô nhai nát, nghiền nát, rồi nuốt xuống.
"Chú Huy, tối nay không cần chuẩn bị bữa tối cho tôi. Tôi có việc, vài ngày tới sẽ không về."
"Ơ? Tối nay mợ không về sao?"
"Đừng báo trước cho Trang Thiếu Châu. Nếu chú nói với anh ấy, tôi sẽ không bao giờ quay về nữa."
"......"
Sau khi ăn sáng, Trần Vi Kỳ xách túi da cá sấu ba triệu, mang giày cao gót, bước đi với khí thế ngút trời. Đến gara, định lên chiếc Cullinan, nhưng cô chợt đổi ý, quay lại và chọn chiếc Aston Martin.