Tín Hiệu Bão Số 3 - Tiểu Hàm Tiên

Chương 83

Hôm nay không phải cuối tuần, cũng chẳng phải mùa cao điểm du lịch, nên công viên Bắc Hải khá vắng vẻ. Cảnh sắc nơi đây thực sự đẹp, rất thích hợp để các cặp đôi nắm tay nhau tản bộ. Gió nhẹ thổi qua, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, xa xa tòa tháp trắng ngự trị trên cao, như một áng mây thánh khiết đang bao dung nhìn xuống trần gian.

Trần Vi Kỳ đi giày cao gót, vòng quanh bờ hồ chụp rất nhiều ảnh. Đi mãi cuối cùng cô không chịu nổi nữa, kêu lên rằng chân đau.

"Hay là mình về nhé? Em còn muốn đi tiếp không?"

"Ở đây có năng lượng mạnh lắm, em muốn ở lại thêm một lúc để hấp thu năng lượng của thủ đô!" Trần Vi Kỳ dang hai tay, hít thở bầu không khí trong lành, ánh mắt lưu luyến nhìn hàng liễu rủ bên hồ.

Từ nhỏ cô đã tin vào phong thủy. Những địa điểm cô chọn để mở cửa hàng đều đã được chuyên gia kiểm tra. Có lần, cô thẳng thừng từ chối một mặt bằng có vị trí cực kỳ đắc địa và giá cả hợp lý, chỉ vì khi đến khảo sát, cô ở đó chưa đến mười phút đã bắt đầu đau đầu không rõ lý do.

Trang Thiếu Châu mỉm cười lắc đầu: "Em là cô gái trẻ mà sao còn mê tín hơn cả ông nội anh."

Trần Vi Kỳ nhếch môi, nghĩ ra một cách chọc ghẹo: "Thế thì anh gọi em là bà nội đi. Ông nội anh gọi anh là gì nhỉ? Châu Châu đúng không?"

Sắc mặt Trang Thiếu Châu tối sầm, hận không thể đánh vào mông cô một cái: "Em mơ đi."

Nói rồi, anh bế ngang cô lên, không thèm để ý đến ánh mắt khác lạ của mấy cụ già đang tập Thái Cực Quyền gần đó, sải bước mạnh mẽ, như thể bước đi trong gió.

Anh đặt Trần Vi Kỳ ngồi xuống ghế công cộng bên bờ hồ, sau đó gọi tài xế lấy từ xe xuống đôi tất và giày thể thao.

Đôi chân của phụ nữ vốn rất yếu, cả năm chẳng đi bộ được mấy lần. Nếu không có hẹn leo núi hay đi bộ đường dài với bạn bè, thì gần như cô chẳng phải đi bộ đâu cả, toàn được xe đưa đón. Đôi giày cao gót trong tủ của cô luôn sáng bóng và mới tinh.

"Đi đôi giày này không đau sao?" Trang Thiếu Châu ngồi xổm trước mặt Trần Vi Kỳ, khéo léo tháo dây buộc quanh mắt cá chân cô.

Giờ đây, dù là cởi dây giày, cởi dây áo hay dây nội y, anh đều thành thạo. Đôi bàn tay dài và rắn chắc của anh, từng cầm bút, từng cầm súng, nay làm những việc này lại toát lên vẻ quyến rũ đến lạ.

"Quen rồi." Trần Vi Kỳ duỗi mấy ngón chân bị ép chặt, vô tư đặt chân lên đầu gối của Trang Thiếu Châu.

Trước khi đi tất cho cô, anh xoa nhẹ lòng bàn chân cô, giúp cô thư giãn:

"Em là công chúa nhỏ, vẫn thích hợp được xe đưa đón hơn."

Trần Vi Kỳ không thích bị người khác gọi là công chúa nhỏ, bực mình đá nhẹ vào người anh: "Nếu em gọi anh là cậu ấm, anh cũng chẳng vui vẻ gì."

Trang Thiếu Châu khẽ cười, nhẹ nhàng mang tất cho cô: "Cũng được, anh quen rồi. Dù thành tựu đời này của anh có cao đến đâu, cũng không vượt qua được ông cụ. Có lẽ đến năm 40 tuổi, anh mới gỡ được cái mác đó."

Tài sản và quyền lực của những gia tộc trăm năm được xây dựng dựa trên sự truyền thừa, chứ không phải sáng tạo. Dù một người có tài năng và may mắn đến đâu, cũng khó mà tạo ra khối tài sản khổng lồ được tích lũy qua nhiều thế hệ trong thời gian ngắn ngủi của cuộc đời. Sinh ra trong một gia tộc như vậy, định mệnh của anh đã là một viên gạch tiếp nối vinh quang trăm năm.

Trần Vi Kỳ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh. Một tia nắng xuyên qua kẽ lá liễu, rọi xuống sống mũi cao của anh, biến làn da trắng mịn thành màu mật ong ấm áp.

"Nhưng anh rất biết ơn ba mẹ đã sinh ra mình. Nếu số phận anh không tốt, cũng không thể trở thành người đàn ông mà cô Trần Vi Kỳ yêu nhất được." Trang Thiếu Châu bất ngờ ngẩng đầu nhìn cô, khóe môi mang theo một nụ cười đậm.

Trần Vi Kỳ bị câu nói ấy làm cho bối rối, vành tai đỏ bừng. Giờ đây anh thật phiền phức. Kể từ khi cô nói rằng mình yêu anh, anh gần như lúc nào cũng đem câu đó treo trên miệng, việc gì cũng liên hệ được đến câu nói ấy.

"Phiền chết đi được."

"Em không nói vậy. Em rút lại lời rồi."

Trang Thiếu Châu nắm lấy bàn chân cô, ánh mắt sâu xa lướt qua khuôn mặt cô: "Có những lúc, phụ nữ nói một đằng, nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo."

Trần Vi Kỳ khẽ hừ: "Nghe anh nói như thể rất có kinh nghiệm với phụ nữ. Anh đã từng quen bao nhiêu người rồi hả?"

"Chỉ có em. Em là đối tượng nghiên cứu duy nhất, là người yêu duy nhất, người vợ duy nhất... và cũng là người cùng anh trao đổi, học hỏi về cơ thể."

Câu trả lời khiến Trần Vi Kỳ bật cười, nhưng cũng có hơi ngượng ngùng. Cô không hiểu tại sao anh có thể nói ra những lời như thế, tự nhiên mà chẳng cần suy nghĩ.

Sau một thoáng im lặng, Trang Thiếu Châu bất ngờ đứng thẳng dậy, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô. Một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước, ngắn ngủi nhưng đầy ý nhị.

Đây là nụ hôn đầu tiên trong những ngày qua, diễn ra bên hồ Bắc Hải yên bình, dưới ánh nắng dịu dàng của buổi chiều, giữa không gian xanh mướt và mặt nước lặng sóng. Những chiếc thuyền, tháp trắng, tường đỏ, liễu xanh và cả hai người, tất cả cùng hòa vào một bức tranh hoàn mỹ.

Tim Trần Vi Kỳ như ngừng đập trong khoảnh khắc. Đôi môi mềm mại bị áp nhẹ, hơi thở quen thuộc và ấm áp của anh khiến cô cảm thấy tê tái mà dịu dàng.

Đã nhiều ngày rồi họ không hôn nhau, điều này chưa từng xảy ra trước đây. Ngoại trừ những lần đi công tác xa, gần như ngày nào họ cũng hôn, cũng ôm. Những lúc không làm gì, họ cũng nằm trên một chiếc giường, để anh ôm lấy cô một cách trọn vẹn.

Cô mím môi, giọng nói nhẹ nhàng như bị gió cuốn đi: "Em vẫn còn giận đấy."

Làm vậy là phạm quy.

"Anh biết. Nhưng hôn em cũng là một cách dỗ dành, giống như tặng hoa vậy." Giọng anh mềm mại, động tác lại càng dịu dàng hơn. Anh cẩn thận xỏ giày thể thao vào chân cô, nới lỏng dây giày, rồi buộc một chiếc nơ bướm xinh xắn.

"Anh đúng là người nhiều chiêu trò nhất."

Trần Vi Kỳ không muốn tranh luận thêm những chuyện trẻ con như thế. Đi giày thể thao vào, cô lập tức tràn đầy năng lượng, chưa đợi Trang Thiếu Châu đứng dậy, đã bước chân xuống nền đá, chạy nhảy như chim én nhẹ nhàng bay lên.

Đôi giày cao gót tinh xảo, phiên bản giới hạn đắt đỏ, bị cô nhẫn tâm bỏ lại. Nhưng cô biết, Trang Thiếu Châu sẽ chu đáo thu dọn, nên chẳng cần bận tâm những chuyện vụn vặt ấy.

Cô chạy được vài bước, cảm thấy toàn thân khoan khoái. Công viên này dường như rất hợp với năng lượng của cô. Cô tiếc rằng trước đây chưa từng tới nơi này.

Dù số lần cô đến Bắc Kinh không hề ít. Cách đây bốn năm, buổi triển lãm trang sức cao cấp riêng tư của Nhuy Bạc cũng được tổ chức tại Bắc Kinh, thuê trọn một tòa vương phủ để làm sân khấu. Khi đó Bắc Kinh vừa vào thu, trời khô hanh, cô đã phàn nàn khuôn mặt mình bị khô nứt, trút một trận giận dữ kiểu tiểu thư lên Mỹ Du.

Đó là năm đầu tiên cô tiếp quản Nhuy Bạc, một người hiếu thắng như cô muốn mọi thứ đều phải hoàn hảo.

Giờ đây nghĩ lại, mọi chuyện dường như vừa xa, lại vừa gần.

Trong công viên có rất nhiều người đang vận động. Trần Vi Kỳ mặc một chiếc váy nhỏ cao cấp trị giá cả trăm nghìn, phối với giày thể thao, dáng người và khí chất của cô nổi bật đến mức thu hút vô số ánh nhìn. Cô chạy đến khi cơ thể nóng lên.

Liễu rủ chạm mặt hồ, ánh nắng yên bình rải khắp không gian. Người đàn ông nhàn nhã bước theo sau cô, tựa như một con báo đen ưu nhã, tay thả lỏng tùy ý cầm đôi giày cao gót.

Trần Vi Kỳ bỗng thấy trong lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn. Khi quay lại nhìn về phía trước, nụ cười trên môi cô không thể giấu nổi, khóe môi cong lên thật sâu.

Có một sự bình yên và dịu dàng như thể đã vượt qua muôn ngàn sóng gió.

.............

Ngày hôm sau, Dịch Tư Linh – người luôn hứa hẹn nhưng không giữ lời – cuối cùng cũng xuất hiện. Cô ấy nhắn một tin yếu ớt, như một chú mèo con rụt rè đưa móng thử thăm dò tình hình.

Dịch Tư Linh hứa sẽ đi cùng Trần Vi Kỳ trong ba ngày tới, nhưng hôm qua cô ấy quá mệt, đến mức không mang nổi giày cao gót, đành giả chết. May mắn thay, Trần Vi Kỳ không đến tìm cô ấy.

Mia: "Nghe nói hôm qua cô gặp Chu Tễ Trì trong thang máy... mà chồng cô cũng đang ở đó?"

Trần Vi Kỳ lạnh lùng hừ một tiếng. Người phụ nữ này, chết nguyên ngày hôm qua, cuối cùng cũng "sống lại".

"Đúng vậy. Cảm ơn cô vì đã sắp xếp cho tôi ở khách sạn sang trọng nhất Bắc Kinh nhé."

Dịch Tư Linh đang nằm dài trên ghế bập bênh trong phòng đọc, nghe xong thì hiểu ngay mình đã tự làm khó, thậm chí có thể phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Cô ấy buột miệng kêu lên một tiếng dài chẳng mấy tao nhã, làm Tạ Tầm Chi – người đang yên tĩnh luyện chữ bên cạnh bị giật mình, nét bút bị hỏng mất một nét.

"Có chuyện gì thế vợ?" Tạ Tầm Chi đặt bút lông xuống, bước nhanh lại gần.

Dịch Tư Linh không để ý tới anh ấy, tiếp tục gõ chữ: "Làm sao mà tôi biết chồng cô cũng sẽ tới!!! Với lại khách sạn là do chồng tôi sắp xếp, tôi chỉ nói là khách sạn sang nhất, anh ấy cũng không biết Chu Tễ Trì là người yêu cũ của cô mà!"

"Thôi thì tối nay tôi mời cô tới nhà họ Tạ ăn cơm nhé. Đem chồng cô theo luôn, tôi sẽ mở chai rượu Romanée-Conti 1999... bảo đảm hai người đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa."

[Hình mèo con vô tội.jpg]

Trần Vi Kỳ trả lời một chữ "Được." Dịch Tư Linh lập tức như được tiêm thuốc hưng phấn, bật dậy như cá chép vọt nước, làm Tạ Tầm Chi đứng ngây người nhìn.

"Tối nay Trần Vi Kỳ sẽ đến nhà mình ăn cơm. Mau nói nhà bếp chuẩn bị thêm hải sản. Không phải lần trước anh có một chai Romanée-Conti 1999 sao, tối nay lấy ra uống đi. Và nữa ———"Dịch Tư Linh nhìn từ đầu đến chân chồng mình, cảm thấy chỗ nào cũng không vừa mắt.

"Anh ăn mặc kiểu này quê mùa quá. Tạ Tầm Chi, tối nay anh phải khiến chồng của Trần Vi Kỳ bị lu mờ! Tuyệt đối không được làm mất mặt em!"

Tạ Tầm Chi: "...."

Ở phía bên kia, nghe tin sẽ đến nhà họ Tạ ăn cơm, Trang Thiếu Châu thay chiếc áo sơ mi dáng rộng quá mức thoải mái, bảo chú Huy ủi giúp bộ vest ba mảnh màu sáng.

Trần Vi Kỳ vừa vuốt tóc xoăn vừa làm xong, liếc Trang Thiếu Châu một cái. Anh đang chỉnh cà vạt. Cô hỏi: "Mặc chỉnh tề thế này làm gì? Chỉ có bốn người ăn cơm thôi mà, lại còn ăn ở nhà nữa."

Trang Thiếu Châu bình thản đáp: "Anh ăn mặc thế này là vì em, để em không bị mất mặt trước chị em plastic của em."

Trần Vi Kỳ rất thích việc Trang Thiếu Châu sẵn sàng bỏ công sức, ăn mặc chỉnh tề để nâng cao thể diện cho cô. Trong lòng thì nghĩ thế, nhưng ngoài miệng lại nói: "Cũng không cần phải lòe loẹt thế chứ. Lỡ chồng của Dịch Tư Linh mặc nghiêm túc chỉn chu, mà anh lại như một con công sặc sỡ thì sao... Chỉ cần em đẹp hơn Dịch Tư Linh là đủ rồi."

Trần Vi Kỳ không dám tưởng tượng ra cảnh đó.

Trang Thiếu Châu cười một tiếng đầy ý vị, thấp giọng nói: "Tanya, em rất hiểu phụ nữ, nhưng anh còn hiểu đàn ông hơn. Cứ chờ xem."

Lúc 5 giờ 30 chiều, chiếc Rolls-Royce lướt đi dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, tiến vào trung tâm thành phố, rồi rẽ vào một con hẻm dài yên tĩnh được bao phủ bởi những tán cây ngô đồng rậm rạp. Con hẻm sâu và hẹp, chỉ vừa đủ cho hai chiếc xe đi song song. Ánh chiều tà len qua những kẽ hở của tán cây, tạo nên sự chuyển đổi đột ngột giữa khung cảnh phồn hoa và tĩnh lặng.

Trần Vi Kỳ: "Đây là đâu? Chắc chắn không đi nhầm chứ?"

Tài xế được nhà họ Tạ phái đến, phòng trường hợp họ không tìm được đường. Ngõ Bạch Điểu chỉ được đánh dấu sơ lược trên các bản đồ vệ tinh, còn những con hẻm nhỏ bên trong quanh co đến mức bản đồ cũng không thể ghi lại chi tiết.

Tài xế cung kính đáp: "Cô Trần, sắp đến rồi. Tạ viên nằm ngay trên con đường này."

Trần Vi Kỳ ghé sát tai Trang Thiếu Châu, thì thầm: "Sao còn khó tìm hơn cả chỗ chúng ta đang ở nữa."

Trang Thiếu Châu khẽ bóp tay cô, đặc biệt thích dáng vẻ cô ghé lại gần để nói chuyện nhỏ với anh. Đôi mắt đen như thủy tinh của cô sáng lấp lánh, giống như một chú cún con quấn người.

Anh rất muốn hôn cô, nhưng lại sợ hành động bất ngờ này sẽ làm cô khó chịu, phá hỏng lớp trang điểm mà cô đã tốn hai tiếng đồng hồ để hoàn thiện.

Bất chợt, Trang Thiếu Châu có hơi khó chịu. Trần Vi Kỳ trước giờ chưa từng tỉ mỉ ăn diện thế này chỉ vì anh.

Chiếc xe lướt qua cánh cửa gỗ hoàng hoa lê của gara, từ từ mở ra, đi qua hai khúc cua trong không gian ngầm phức hợp, cuối cùng dừng lại bên cạnh một chiếc Ferrari đỏ.

Trước khi xuống xe, Trần Vi Kỳ nghiêm túc dặn dò Trang Thiếu Châu: "Tối nay em chắc chắn sẽ uống rượu với Dịch Tư Linh. Anh không được làm mất hứng."

Dịch Tư Linh nhận được tin Trần Vi Kỳ đã đến, phấn khích kéo Tạ Tầm Chi từ phòng hoa ra ngoài, không quên càm ràm rằng anh ấy ăn mặc quá sặc sỡ.

"Em bảo anh ăn mặc phong cách một chút, chứ không phải biến thành một con công lòe loẹt."

"Đây là phong cách bình thường mà." Tạ Tầm Chi dịu dàng ôm eo cô ấy, nhắc cô ấy đi chậm lại vì đang mang giày cao gót.

"Chủ yếu là em đẹp hơn Trần Vi Kỳ." Dịch Tư Linh sờ nhẹ lên gương mặt đã được trang điểm kỹ càng của mình.

Tạ Tầm Chi lập tức phụ họa: "Em vốn dĩ đã đẹp hơn cô ấy. Anh còn không hiểu vì sao em phải mất tận hai tiếng để trang điểm. Đi với anh cũng đâu thấy em cầu kỳ đến mức như vậy."

Dịch Tư Linh liếc anh ấy một cái đầy vẻ kiêu kỳ: "Anh không hiểu. Gặp anh thì qua loa được, nhưng gặp Trần Vi Kỳ thì phải chuẩn bị hoàn hảo nhất. Em phải đẹp đến mức khiến cô ấy tâm phục khẩu phục."

Tạ Tầm Chi: "..."

Dịch Tư Linh lại dặn thêm: "Đúng rồi, lát nữa em sẽ uống rượu với Trần Vi Kỳ. Anh không được làm kẻ phá bĩnh đâu đấy!"

Sắc mặt Tạ Tầm Chi hơi thay đổi: "Lại uống nữa sao?"

Hai cặp vợ chồng, mang trong lòng những tâm tư mà người ngoài nhìn vào cũng hiểu ngay, gặp mặt không quên diễn màn xã giao kiểu mẫu thường thấy.

"Lần đầu đến nhà, tôi có chuẩn bị chút quà. Món nhỏ thôi, cô mang dùng chơi. Hôm nay cô đẹp quá, tôi không thể rời mắt được." Trần Vi Kỳ tự tin trao cho Dịch Tư Linh chiếc túi nhỏ được gói ghém tinh xảo, bên trong là một đôi hoa tai giá trị sáu con số, đồng thời ánh mắt đầy ẩn ý quét qua người đối phương.

Cặp mi giả này, chắc từng sợi từng sợi dán lên mất bao nhiêu thời gian đây. Trần Vi Kỳ thầm khinh bỉ. Cô biết rõ Dịch Tư Linh vì muốn áp đảo mình mà dốc hết chiêu trò, ngay cả ở nhà mình cũng mặc đồ thiết kế cao cấp, đeo trang sức sáng lóa làm chói mắt người ta. Đúng là phô trương.

"Đâu có, đâu có. Hôm nay cô mới là người đẹp hơn." Dịch Tư Linh vừa nói vừa mở quà, giả bộ kinh ngạc: "Wow, còn có quà nữa! Cảm ơn cô nhé, bảo bối! Thích chết đi được! Cô đến là vui rồi, mang quà làm gì chứ."

Hai người phụ nữ ngoài mặt cười nói, trong lòng thì không ngừng ganh đua sắc đẹp, khoác tay nhau đi trước, để lại hai người đàn ông ăn diện phong cách đứng nhìn nhau, không nói nên lời.

Trang Thiếu Châu lướt mắt qua vẻ ngoài chỉn chu và quý phái của Tạ Tầm Chi: từ kẹp cà vạt, cúc tay áo, đến đồng hồ kim cương, tất cả đều hoàn hảo; mái tóc được chải bóng mượt không chút tì vết. Anh mỉm cười đầy ẩn ý, đưa tay ra bắt: "Anh Tạ, lại gặp anh rồi. Hôm nay đến làm phiền hai người, thật ngại quá."

Tạ Tầm Chi cũng bắt tay lại, đáp lời: "Không có gì đâu, hai người đến đây làm Tạ viên mới thêm phần vinh hạnh chứ."

Hai người phụ nữ bước rất nhanh. Với tư cách là chủ nhà, Dịch Tư Linh vừa đi vừa giới thiệu Tạ viên cho Trần Vi Kỳ. Phía sau, hai người đàn ông cặm cụi theo sau: một người xách túi cho vợ, người còn lại mang theo quà của vợ.

Đi qua con đường nhỏ quanh co dẫn vào bên trong, họ tiến vào một hành lang dài che mưa nắng. Giữa hồ sen rộng lớn, những chiếc lá sen nhú lên khỏi mặt nước, vài con chuồn chuồn đậu hờ hững trên đó.

Trần Vi Kỳ cười trêu Dịch Tư Linh: "Cô ở trong ngôi nhà như phủ vương phi trong phim cung đình thế này, bảo sao càng ngày càng tiểu thư."

Dịch Tư Linh không thích bị mỉa mai là tiểu thư yếu ớt, phản bác lại.

Suốt bữa tối, hai người phụ nữ đấu khẩu không ngừng, từ sắc đẹp, sự nghiệp, chồng, đến trang sức vừa mới mua gần đây. Không dừng lại ở đó, họ bắt đầu so tửu lượng, từng ly rượu vang đỏ cứ thế trôi vào bụng.

Chai rượu Romanée-Conti năm 1999, hai người đàn ông mỗi người chỉ uống được một hai ngụm, còn lại đều bị hai cô vợ kiên quyết không chịu thua uống hết sạch.

Trang Thiếu Châu bất lực liếc mắt ra hiệu cho Tạ Tầm Chi, ý bảo anh ấy làm chủ tình hình: "Anh Tạ, nếu họ còn uống nữa thì say mất. Anh là chủ nhà, anh ra lệnh đi, đừng mở chai thứ ba nữa."

Tạ Tầm Chi thông minh, nhanh chóng nhận ra ý đồ. Rõ ràng Trang Thiếu Châu không muốn làm người phá đám, nên mới đẩy anh ấy lên làm "bia đỡ đạn."

"Anh Trang khách sáo quá, tôi cũng..." chưa kịp nói dứt câu, thì Dịch Tư Linh đã hưng phấn nói với Trần Vi Kỳ: "Tôi nói cho cô nghe, đàn ông chẳng ai ra gì cả!"

Tạ Tầm Chi im bặt, dự cảm chuyện không hay sắp xảy ra.

Trần Vi Kỳ đồng tình, hai gò má đã hơi ửng hồng, tay cầm ly rượu vang thon dài: "Đúng vậy, đàn ông chẳng ai ra gì! Không chỉ hay ghen bóng ghen gió, mà còn hay cãi nhau với tôi nữa!"

Trang Thiếu Châu: "..."

Người đàn ông vừa nãy còn thể hiện phong thái lịch lãm và bản lĩnh trước mặt Tạ Tầm Chi, giờ đây mặt đã cứng đơ.

Dịch Tư Linh tìm được "đồng minh," nghĩ đến chuyện mình bị đánh vào mông hôm trước, tức giận thốt lên: "Còn háo sắc nữa! Háo sắc đến chết! Đúng là đồ sói già!"

Tạ Tầm Chi: "..."

Mặt mũi của hai người đàn ông mất sạch, không thèm nghĩ ngợi thêm, vội vàng lao đến, vừa dỗ vừa lừa để lấy lại ly rượu từ tay vợ mình.

Trang Thiếu Châu hạ giọng cầu xin: "Bảo bối, tổ tông của anh, anh gọi em là tổ tông luôn rồi, nghe lời đi. Chúng ta về thôi."

Ánh mắt Trần Vi Kỳ mơ màng,  nhìn gương mặt Trang Thiếu Châu dưới ánh đèn ấm áp, bỗng lớn tiếng nói: "Trang Thiếu Châu, anh cũng là một con sói già háo sắc!"

Tối hôm trước, anh lén bò lên giường cô, bàn tay "hư hỏng" s.ờ soạ.ng khắp nơi, tưởng cô không biết sao?

Trang Thiếu Châu hít sâu một hơi, không còn muốn ngẩng mặt lên nữa. Anh biết, Trần Vi Kỳ vẫn đang giận và cố tình muốn làm khó anh.

Bình Luận (0)
Comment