Tín Hiệu Bão Số 3 - Tiểu Hàm Tiên

Chương 85

Sau khi trở về từ Hương Cảng, Trần Vi Kỳ mới nhớ ra rằng mình đến Bắc Kinh là để làm việc. Nhưng cuối cùng, chẳng làm được gì, lại lặng lẽ quay về.

Với sự đeo bám của Trang Thiếu Châu, ba ngày ở Bắc Kinh của cô chỉ toàn là ăn chơi và ngủ nghỉ. Kết quả là bị Trần Bắc Đàn mắng cho một trận, nghiêm túc chất vấn xem cô đến Bắc Kinh điều tra được gì.

Bên phía Bắc Kinh, các quản lý cấp cao đều đang chờ đón tiểu thư từ tổng bộ tới, chuẩn bị rất nhiều, nhưng cuối cùng chẳng thấy cô đâu.

Trần Bắc Đàn vốn luôn nghiêm túc và cẩn thận trong công việc, không vì Trần Vi Kỳ là em gái ruột mà nương tay.

"Trần Vi Kỳ, trước đây thái độ làm việc của em đâu phải thế này." Trần Bắc Đàn cau mày, không hài lòng nhìn cô.

Trần Vi Kỳ cảm thấy rất oan ức, hiếm khi không cãi lại, cúi đầu chịu mắng, trong lòng đổ mọi tội lỗi lên đầu Trang Thiếu Châu.

Thấy cô không nói gì, Trần Bắc Đàn lại hỏi: "Có phải Trang Thiếu Châu đi tìm em không?"

Trần Vi Kỳ trừng mắt nhìn anh ta, ngầm thừa nhận.

Trần Bắc Đàn tức giận: "Anh biết ngay là cậu ta sẽ làm ảnh hưởng đến em. Lần sau đi công tác, đừng dẫn cậu ta theo nữa! Cậu ta không có lịch trình riêng à? Sao cứ phải bám lấy em thế?"

Trần Vi Kỳ hừ một tiếng, nhắc đến chuyện này liền không chịu thua, phản bác: "Chính anh đi công tác cũng mang vợ theo, còn nói em."

Trần Bắc Đàn thoáng lúng túng, nhưng rất nhanh nghiêm mặt giải thích: "Nhan Nhan không ảnh hưởng đến công việc của anh, hơn nữa về các mối quan hệ ở Mỹ, Nhan Nhan còn quen thuộc hơn anh."

Trần Vi Kỳ nhịn cười, nhại lại giọng điệu lạnh lùng, nghiêm túc của anh ta: "Nhan Nhan không ảnh hưởng đến công việc của anh, đúng đúng. Còn nhà em thì làm ảnh hưởng đến em. Châu Châu nhà em xa lạ ở Bắc Kinh, không quen ai nên chỉ có thể bám lấy em."

"..."

Trần Bắc Đàn xoa xoa thái dương, phất tay, đuổi cô đi thẳng.

"Được rồi, em đi đây, Chủ tịch Trần." Nhận được chỉ thị, Trần Vi Kỳ vội vàng chạy mất, tiếng giày cao gót lộp cộp vang lên.

Nhìn bóng lưng vui vẻ, kiêu ngạo như một nàng công chúa được nuông chiều của cô, Trần Bắc Đàn bỗng nhớ lại những năm về trước.

Trước năm mười bốn tuổi, Trần Vi Kỳ cũng như thế, đặc biệt vui vẻ, đặc biệt kiêu ngạo, đặc biệt đáng yêu. Được ba mẹ và anh trai nâng niu trong lòng bàn tay, cô có một cuộc đời mà ai cũng ao ước.

Cô bé Trần Vi Kỳ ngày ấy từng chạy chân trần vào thư phòng của Trần Bắc Đàn, lật sách thiên văn của anh ta, chỉ vào những ghi chú trong đó, bắt anh ta giải thích cho nghe. Cô cũng từng ngang bướng ép anh ta kể chuyện trước khi ngủ, không chịu nghe chuyện công chúa Disney mà đòi nghe chuyện hồ ly trong Liêu Trai.

Thời gian thấm thoắt trôi, nàng công chúa vô tư ngày nào giờ đã trở thành một nữ chiến binh bất khả xâm phạm. Những vết thương, những giọt nước mắt, chỉ mình cô biết.

Đã lâu lắm rồi Trần Bắc Đàn không thấy một Trần Vi Kỳ như vậy, trong phút chốc anh ta như ngẩn người.

Dường như anh ta nhìn thấy một bông hoa đã nhiều năm không nở rộ, giờ đây, nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ của người trồng hoa, bông hoa ấy đã tái nở, kiêu hãnh như ngày xưa.

Trần Bắc Đàn khẽ mỉm cười hài lòng. Anh ta biết rõ sự thay đổi này phần lớn là nhờ công của Trang Thiếu Châu. Chính anh đã khiến Trần Vi Kỳ trở nên vui vẻ và tràn đầy sức sống hơn.

Thôi được, coi như cậu em rể này cũng có chút bản lĩnh. Cứ để anh bám lấy em gái anh ta đi, chỉ cần đừng quá đáng là được.

Nghĩ đến đây, Trần Bắc Đàn lại hơi lo lắng, lôi số liên lạc của Trang Thiếu Châu ra, nhắn một tin: [Tôi rất mong tình cảm của cậu và Vi Vi tốt đẹp, nhưng cũng không được quá đà. Vi Vi còn trẻ, đây là thời điểm tập trung phát triển sự nghiệp. Một, hai năm tới, cậu đừng có ý đồ gì không đứng đắn.]

Trang Thiếu Châu đang tham dự cuộc họp hội đồng quản trị hàng quý của Tập đoàn Thịnh Huy, bộ vest chỉnh tề, khuôn mặt lạnh lùng.

Trang Kỳ Đình ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí chủ tọa, cũng với vẻ mặt nghiêm nghị, chăm chú lắng nghe báo cáo. Thoáng liếc qua thấy con trai mình lén lút nghịch điện thoại, ông ấy cau mày không hài lòng, trừng mắt nhìn.

Nhưng Trang Thiếu Châu không nhận ra ánh mắt cảnh cáo của ba, ngơ ngác nhắn một dấu chấm hỏi đến anh vợ.

[Tôi có ý đồ gì không đúng đắn sao?]

Trần Bắc Đàn: [Vi Vi còn trẻ, bây giờ chưa cần vội sinh con.]

Trang Thiếu Châu: "..."

Anh có nghĩ đến chuyện sinh con sớm đâu chứ!

Sau khi tan họp, Trang Kỳ Đình đích danh gọi Trang Thiếu Châu đến văn phòng mình.

Trang Thiếu Châu nghĩ rằng ông ấy gọi để nghe báo cáo về vài khoản đầu tư gần đây ở châu Âu, nên vội quay lại văn phòng lấy một tập tài liệu, chuẩn bị đầy đủ rồi mới gõ cửa phòng làm việc của chủ tịch.

Văn phòng của Trang Kỳ Đình nằm ngay tầng dưới văn phòng của Trang Thiếu Châu, ngoại trừ không có bể bơi, mọi trang bị khác đều có thể sánh ngang.

Việc văn phòng chủ tịch bị đặt thấp hơn một tầng là do cố ý.

Năm đó, khi Trang Thiếu Châu 23 tuổi, vừa từ chi nhánh Mỹ trở về tổng bộ Thịnh Huy, Trang Kỳ Đình đã để tầng cao nhất của tòa nhà này làm văn phòng cho anh. Quyết định phá cách đó lập tức đẩy cậu hai nhà họ Trang vào tâm điểm chú ý, khiến anh dù muốn khiêm tốn cũng không thể, kéo theo không ít lời bàn tán.

Khi ấy, Trang Thiếu Châu còn trẻ, chỉ là giám đốc bộ phận đầu tư của tập đoàn, nhưng đã được sở hữu văn phòng trên tầng cao nhất. Ngay cả bản thân anh cũng nghĩ liệu có phải ba mình đã hồ đồ hay không.

Dĩ nhiên, trên đời này không có món quà nào là miễn phí. Càng được nâng cao, càng dễ sợ bị ngã. Anh hiểu rằng việc xung quanh bàn tán anh "đức mỏng vị cao" sẽ gây áp lực lớn thế nào.

Trang Kỳ Đình chính là muốn tặng con trai mình một món quà "không phù hợp", để tất cả ánh hào quang và sự tâng bốc vô hình biến thành áp lực và động lực.

Ông ấy muốn mỗi phút mỗi giây con trai mình ngồi trong căn phòng đó phải cảm thấy lo lắng, phải run rẩy khi đứng ở nơi cao, phải hiểu rằng trong thế giới này, "đức không xứng vị" là sự tra tấn lớn nhất. Không phải chỉ cần giao tập đoàn cho anh là anh sẽ nắm giữ được nó. Chỉ cần Trang Thiếu Châu hơi sơ sẩy, mọi người sẽ dán nhãn anh là "dựa hơi cha" hay "cậu ấm công tử."

Trang Kỳ Đình hiểu quá rõ tính cách cao ngạo của con trai mình. Anh càng muốn xóa bỏ nhãn mác đó, càng không cam lòng, thì càng phải nỗ lực hơn nữa.

Ánh mắt của Trang Kỳ Đình luôn sắc bén, nhìn người tinh tường, cách rèn giũa con người của ông ấy lại càng độc địa hơn.

"Chủ tịch, ba gọi con à." Sau khi được cho phép, Trang Thiếu Châu mới bước vào. Trong tập đoàn, anh luôn tuân thủ quy tắc, gọi ba mình là "Chủ tịch" một cách nghiêm chỉnh, không bao giờ vượt giới hạn.

Trong công việc, Trang Kỳ Đình luôn khá hài lòng với con trai. Ngoại trừ đôi lúc phê bình vài nét ngông cuồng của tuổi trẻ, ông ấy hầu như không có gì để trách cứ.

"Con giám sát hết những khoản đầu tư ở châu Âu nhỉ?"

Trang Thiếu Châu gật đầu. "Vâng, con chịu trách nhiệm toàn bộ. Ba muốn nghe báo cáo tiến độ không?"

Trang Kỳ Đình gõ nhẹ khớp ngón tay lên bàn, ra hiệu cho anh tiếp tục. Trang Thiếu Châu ngay lập tức chuyển sang chế độ công việc, nghiêm túc báo cáo chi tiết về tiến độ, rủi ro, lợi nhuận của từng khoản đầu tư, đồng thời phân tích cả các yếu tố chính trị có liên quan. Sau khi trình bày xong, anh kiên nhẫn chờ lời chỉ thị từ người luôn ngồi ở vị trí quan sát toàn cục.

Năm nay Trang Kỳ Đình gần 57 tuổi, khuôn mặt sắc lạnh và nghiêm nghị. Sóng mũi cao thẳng không khác gì khi còn trẻ, nhưng năm tháng đã để lại hai đường nét uy nghi nơi khóe miệng, càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ chín chắn của một người đàn ông trưởng thành.

Khi ông ấy không cười nói, ngay cả Trang Thiếu Châu cũng phải dè chừng vài phần, không đoán được ông ấy đang nghĩ gì.

Trang Kỳ Đình hỏi: "Tháng sau con lại phải đi châu Âu công tác à?"

Nhắc đến chuyện này, Trang Thiếu Châu có hơi chán nản, hờ hững đáp: "Vâng, nửa tháng."

"Bây giờ con là người đàn ông có gia đình, ngày ngày bay khắp thế giới công tác là không ổn. Chuyến đi châu Âu tháng sau để ba đi thay con, con ở nhà dành nhiều thời gian hơn với Vi Vi."

Trang Thiếu Châu nghi ngờ mình nghe nhầm, cảm giác như một con cáo đang chúc tết gà, rõ ràng không có ý tốt. Ông già này lại phát điên rồi sao?

Anh không dễ bị lừa, thoải mái nhét tay vào túi quần, dù đứng nhưng dáng vẻ vẫn lười nhác: "Ba đi thay con? Đừng lại định thử lòng xem con có làm việc nghiêm túc hay không. Ba à, con không chơi mấy trò trẻ con đó đâu."

Trang Kỳ Đình giữ vẻ bình tĩnh, lạnh lùng liếc anh: "Đứng thẳng lên, cái điệu bộ lôi thôi này là kiểu gì?"

Trang Thiếu Châu cạn lời, miễn cưỡng đứng thẳng: "Ba thật sự muốn đi thay con?"

"Con ở lại Hương Cảng, vì có nhiệm vụ quan trọng hơn."

"Nhiệm vụ gì?" Trang Thiếu Châu biết rằng mọi món quà nhận từ ông già này đều phải trả giá đắt gấp nhiều lần.

Trang Kỳ Đình khẽ ho, giọng nói bỗng trở nên đầy ẩn ý: "Con cũng không còn nhỏ nữa, hai tháng nữa là ba mươi rồi. Con không nghĩ đến việc lập kế hoạch cho tương lai sao?"

Trang Thiếu Châu bật cười, nhìn cha mình – người đang ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế da, bằng ánh mắt khó hiểu: "Ba nói thẳng ra đi. Con nên có kế hoạch gì cho tương lai?"

Trang Kỳ Đình nhấp một ngụm trà nóng, trầm ngâm hồi lâu rồi chậm rãi nói: "Con và Vi Vi kết hôn gần hai năm rồi, không định sinh con à?"

"..." Trang Thiếu Châu nhíu mày, lập tức đi vòng qua bàn làm việc, đứng sát cạnh ba mình mà không thèm kiêng dè, đưa tay sờ trán ông ấy: "Không sốt. Là bà Lê lại làm ba tức giận, khiến ba nói năng lung tung à?"

Cơn tức của Trang Kỳ Đình như muốn bùng nổ, không do dự mà vung tay đập lên mu bàn tay của anh một cái: "Trang Thiếu Châu, con còn biết tôn ti phép tắc không?"

Trang Thiếu Châu rụt tay về ngay lập tức, nhíu mày khó chịu: "Không phải chị dâu vừa mới sinh Tiểu Luân năm ngoái à? Không phải ba đã có cháu rồi ư, sao còn thúc ép con?"

"Mẹ con thấy cháu trai là nhức đầu, chỉ thích cháu gái thôi. Chỉ cần là con gái, mẹ con nhất định sẽ tự mình chăm sóc, các con không cần phải lo lắng. Có rất nhiều người sẵn sàng giúp các con." Trang Kỳ Đình lạnh lùng nói.

"?"

Trang Thiếu Châu nhanh chóng liên kết mọi chuyện, với sự nhạy bén của mình, anh lập tức đưa ra một kết luận vừa buồn cười vừa vô lý: "... Ba muốn con và Vi Vi sinh một đứa cháu gái để trói bà Lê quay về nhà à? Ông già, đây là ý tưởng tồi tệ nhất mà ba từng nghĩ ra đúng không?"

Quả thực là một ý tưởng tồi tệ.

Mặt Trang Kỳ Đình không hề biến sắc: "Các con rồi cũng phải sinh con, sớm hay muộn có khác biệt gì đâu."

"Khác chứ! Với con là khác biệt rất lớn!"

Trang Kỳ Đình châm một điếu thuốc, gương mặt trầm ngâm không lộ cảm xúc: "Chỉ cần Vi Vi sinh một đứa cháu gái cho nhà họ Trang, bên phía ông nội sẽ thưởng cho con bé một trăm vạn. Ba sẽ thêm gấp ba. Hoặc nếu nó muốn gì khác, ba đều có thể đáp ứng."

Trang Thiếu Châu bật cười tức giận: "Vợ của con, cô ấy muốn gì con tự lo được. Ông già, con thấy bây giờ ba như bị tẩu hỏa nhập ma rồi. Hay ba tự sinh một đứa em gái với bà Lê đi? Sinh con của chính mình, chẳng phải bà ấy càng yêu thương hơn sao? Bảo đảm bà ấy sẽ lập tức dọn về nhà họ Trang, chẳng đi đâu nữa."

Trang Kỳ Đình giận dữ quát: "Thằng nhãi này! Hiện tại A Nhu ở độ tuổi nào mà còn có thể sinh con!"

Trang Thiếu Châu lạnh nhạt đáp: "Vậy xem ra ba vẫn chưa đến mức mất hết lý trí."

Trang Kỳ Đình bực bội, trong lòng đầy lửa giận, không muốn nhìn thấy đứa con trai ngỗ nghịch này thêm giây nào, liền phất tay bảo anh cút ra ngoài.

Trang Thiếu Châu cũng chẳng muốn ở lại thêm phút nào. Về đến văn phòng của mình, anh lấy một chai nước lạnh, đứng trên ban công rất lâu. Làn gió nóng cuộn qua giữa những tòa nhà cao tầng, ánh nắng mùa hè chói chang làm anh hoa mắt, cảm giác hơi chóng mặt.

Chuyện sinh con... anh luôn thấy có gì đó không ổn.

Trang Thiếu Châu tập trung suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ lại đêm ở Bắc Kinh. Hôm đó, anh quá buông thả, đã không dùng biện pháp bảo vệ, tất cả "thứ dơ bẩn" đều để lại trong cơ thể cô.

Là lần đó, trong bồn tắm.

"..."

Tiếng chuông cảnh báo trong đầu Trang Thiếu Châu lập tức vang lên. Lúc này anh mới nhận ra mình đã làm chuyện ngu ngốc đến mức nào. Vì căng thẳng, anh siết chặt chai thủy tinh trong tay, lòng bàn tay thấm đầy hơi nước lạnh.

Anh không ngờ vẻ mặt căng thẳng, cau mày của mình lại lọt hết vào một chiếc camera bí mật.

Trần Vi Kỳ đang khom lưng, tò mò nhìn qua ống nhòm, thấy Trang Thiếu Châu đứng trên ban công mãi mà không hiểu anh bị làm sao. Hôm nay trời nóng như đổ lửa, ánh nắng gay gắt đến mức cô chỉ liếc ra ngoài cửa sổ thôi đã thấy chói mắt, vậy mà anh lại đứng đó chịu nắng.

Rất nhanh sau đó, Trang Thiếu Châu nhận được điện thoại từ Trần Vi Kỳ.

"Anh đứng trên ban công mà không thấy nóng à? Hôm nay trời nắng gắt lắm đấy." Trần Vi Kỳ dụi mắt đau, không nhìn qua ống nhòm nữa mà kéo rèm xuống, để văn phòng trở lại với sự mát mẻ.

Trang Thiếu Châu bật cười bất đắc dĩ, nhắm mắt lại, làm dịu cảm giác hoa mắt, giọng nói dịu dàng: "Người đẹp, sao em biết anh đứng trên ban công? Thật sự lắp camera trong văn phòng anh rồi à?"

"Em đã nói là sẽ theo dõi anh mà." Trần Vi Kỳ đắc ý: "Anh đâu có làm chuyện xấu, sợ gì em lắp camera?"

Anh không chỉ làm chuyện xấu, mà còn làm chuyện xấu lớn.

Trang Thiếu Châu trong lòng chột dạ, đưa tay xoa thái dương, quay người bước vào văn phòng, giả vờ đùa: "Nếu anh thật sự làm chuyện xấu, em sẽ làm gì?"

Trần Vi Kỳ nhíu mày, không hiểu sao anh tự nhiên lại nói thế, trực giác nhạy cảm khiến cô nghĩ đến nhiều khả năng.

"Anh làm chuyện xấu sau lưng em?" Giọng cô trầm xuống, có hơi chua xót: "Anh ngoại tình à?"

Trang Thiếu Châu thật sự bị cô dọa đến nhảy dựng, vội vàng xua tay: "Không hề, em đừng suy nghĩ lung tung, bảo bối. Nếu anh ngoại tình, trời đánh sét đánh, anh tay trắng ra đi."

Trần Vi Kỳ bật cười: "Vậy anh nói xem, anh làm chuyện xấu gì khác nữa?"

Trang Thiếu Châu thở dài, không biết nên nói thế nào. Cuối cùng, anh quyết định giấu trước, chờ một thời gian quan sát thêm. Chưa chắc đã trúng, mang thai đâu phải chuyện dễ dàng, nếu vậy các khoa sản ở bệnh viện đều đóng cửa cả rồi.

"Không có. Anh đùa thôi. Anh không bao giờ làm chuyện xấu." Anh quả quyết.

"Tối nay anh đến công ty đón em rồi chúng ta đi ăn tối nhé."

Thời gian này, Trang Thiếu Châu cực kỳ cẩn thận. Không chỉ đặc biệt chú ý đến chế độ ăn uống của Trần Vi Kỳ, anh còn yêu cầu nhà bếp đổi hết nguyên liệu sang loại tính ấm, thậm chí quan tâm kỹ càng đến kỳ kinh nguyệt của cô.

Anh nghĩ, nếu chẳng may thật sự "trúng", thì ăn nhiều đồ bổ ấm, ít vận động mạnh cũng không có hại gì cho Trần Vi Kỳ.

Hai ngày nay, khi cô quấn lấy anh đòi hỏi, anh cũng giả vờ mệt mỏi, viện cớ kiệt sức để tránh cô.

"Hôm nay anh làm việc thêm giờ cả ngày, bảo bối, tối lại uống rượu nữa, mệt quá rồi. Ngày mai nhé? Hoặc để anh dùng miệng giúp em."

Trang Thiếu Châu hôn đến mức Trần Vi Kỳ mềm nhũn người, thở gấp đến gần như tê liệt đầu óc.

Trần Vi Kỳ khẽ kêu lên vài tiếng, trong lòng có hơi thất vọng. Cô không hiểu tại sao dạo này anh lại như vậy. Cô đã ám chỉ rõ ràng, gần như muốn nói thẳng là cô đang khao khát, mà anh vẫn lẩn tránh.

Bình thường một đêm ba lần còn chưa đủ, giờ lại hiếm thấy dùng đủ mọi lời hoa mỹ để dỗ dành cô, thực sự có điều gì đó không ổn.

"Em cũng mệt rồi! Ngủ thôi!" Trần Vi Kỳ giận dỗi cuốn chăn lại, không để lại chút nào cho Trang Thiếu Châu, thậm chí còn bực bội lấy chân đạp anh một cái.

Nhìn bóng lưng tức giận của cô, Trang Thiếu Châu thầm kêu khổ, lặng lẽ vào phòng tắm tự giải quyết.

Cứ như vậy suốt một tuần, những nghi ngờ trong lòng Trần Vi Kỳ tích tụ thành một ngọn núi nhỏ. Ở văn phòng, cô không nhịn được mà dùng ống nhòm theo dõi anh.

Tuy nhiên, không phải lúc nào Trang Thiếu Châu cũng ở văn phòng. Phần lớn thời gian anh bận rộn với các cuộc gặp gỡ, sự kiện thương mại, hay các hoạt động cá nhân.

Trần Vi Kỳ càng nghĩ càng thấy không đúng. Đến một buổi tiệc tối, khi cô đang ăn bánh ngọt mà tâm trạng không tập trung, nghe mấy phu nhân quý tộc xung quanh nói chuyện, nội dung cũng xoay quanh các vấn đề nam nữ.

"Cô nghe nói chưa, tuần trước bà Phương bắt gặp chồng mình và một người mẫu trẻ trong khách sạn. Lúc bảo vệ xông vào, quần còn chưa kịp mặc. Cười chết mất."

"Thật à? Chồng bà Phương ở rể nhà người ta mà, ở rể còn dám thế này. Bình thường tôi thấy ông ấy đối xử với bà Phương rất tốt, săn sóc hết mực, không ngờ sau lưng lại là loại người này."

"Chuyện này buồn cười lắm. Bà Phương than với bạn thân mình rằng, một tháng nay chồng không đụng đến bà. Bạn bà ấy là người từng trải, nhận ra ngay, liền hỏi thẳng rằng có phải ông ta đã no nê bên ngoài rồi không."

Động tác ăn bánh ngọt của Trần Vi Kỳ khựng lại. Không hiểu sao, dạ dày cô có chút khó chịu, như thể có gì đó đang dậy sóng bên trong.

Bữa tiệc còn chưa kết thúc, Trang Thiếu Châu đã lái chiếc Bentley đến đón cô, đợi sẵn ở cửa khách sạn. Anh còn đích thân xuống xe vào sảnh tìm cô.

Dọc đường đi, anh gặp không ít người chào hỏi, tiếng "anh Trang" vang lên liên tục.

Từ xa, anh đã thấy Trần Vi Kỳ giữa khung cảnh rực rỡ hoa tươi. Bóng lưng thanh mảnh mềm mại của cô được chiếc váy dạ hội ôm sát tôn lên như một nàng tiên cá vừa nhảy khỏi mặt nước. Khóe môi anh bất giác cong lên, bước nhanh về phía cô.

"Vợ à."

Trần Vi Kỳ đang trò chuyện với người khác, cảm giác khó chịu trong dạ dày vẫn chưa thuyên giảm. Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp, đầy sức hút vang lên gọi cô.

Cô quay đầu, nhìn thấy Trang Thiếu Châu trong bộ vest xanh đậm sang trọng, đứng giữa ánh đèn pha lê và hoa tươi.

Những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cô cuồn cuộn kéo tới. Nhìn anh, cô đột nhiên nghĩ đến khả năng anh ăn vụng bên ngoài, và ngay lập tức cô nôn khan.

Mấy phu nhân bên cạnh sợ hãi, vội đỡ cô: "Tanya, cô sao vậy? Không khỏe à?"

Trang Thiếu Châu thì hoảng hốt đến mức mất hồn, nhanh chóng bước đến ôm lấy cô: "Sao vậy? Em không sao chứ?"

Hỏng rồi, hỏng thật rồi.

Trang Thiếu Châu cảm giác trước mắt tối sầm, cố gắng trấn tĩnh.

Nhưng Trần Vi Kỳ đẩy tay anh ra, lạnh lùng liếc anh một cái, tự mình xách váy, không nói một lời mà bước thẳng ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment