Tin Tức Tố Bị Giáo Thảo Chiếm Lĩnh

Chương 61


Trần Chính Tường không vào dự tiệc, gọi điện thoại cho Trần đổng, nói mình có việc phải đi trước.

Mới vừa đi tới cửa, liền đụng phải Vương Trung.

Hình như Vương Trung đang đợi một mình hắn thì phải, nhiệt tình không khác gì một con chó Nhật đang vẫy đuôi, "Tường ca, sao lại về sớm thế, vào dùng bữa đã chứ."
Trần Chính Tường vốn không muốn đến, tuy Trần Tú Cầm là em họ của hắn, nhưng hai người lại không thân, hắn cũng không gần gũi với Lục Minh Đường mấy.

Đêm qua, Lục Minh Đường lại phá lệ gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn nhất định phải tới, nào là sự hiện diện của hắn rất quan trọng.

Vì nể mặt nên hắn mới dành thời gian ra đến đây.

Không ngờ dâu nhà họ Lục thế mà lại là Dương Niệm Thù.
Bị người khác chơi xỏ, nếu nói không bực thì là nói dối.

Nhưng hắn không tức tối gì chuyện của Dương Niệm Thù cùng Lục Hành, mà khó chịu vì mình bị trêu đùa.

Chuyện của nhà họ Lục, hỏi thăm một chút là sẽ biết được, nói đến chuyện thừa kế gia sản, hắn cũng chính là kẻ đứng trên đầu lưỡi dao.

Bộ tưởng hắn là đồ ngốc chắc?
"Ý của cậu là Trần Chính Tường tôi đây ăn một bữa cơm cũng không nổi sao?" Trần Chính Tường cười mỉa, "Cậu cũng hơi xem thường người khác rồi đấy."
"Tường ca, em làm gì có ý đó." Vương Trung rụt cổ, nghiêm cẩn cúi đầu, cười nịnh nọt, "Vào trong uống ly rượu mừng, chung vui một chút nào."
"Con mẹ nó mày lại dám chơi anh mày à." Trần Chính Tường nhổ một bãi nước miếng lên mặt Vương Trung, "Chị của mày còn chưa có được bước chân vào nhà họ Lục mà mày đã nghĩ mày là chủ rồi sao? Muốn mời tao, thì cũng phải để Lục Minh Đường tự mình tới mời, mày là cái chó gì cơ?"
"Chuyện ngày hôm nay tao sẽ nhớ kĩ, mày cứ liệu hồn, đừng để tao bắt được." Trần Chính Tường để lại một câu, bỏ đi một nước, cũng không thèm quay đầu lại.


Lục Hành kéo Dương Niệm Thù đi tiếp chuyện với khách khứa.

Mọi người đều khen bọn họ vừa đẹp lại vừa xứng đôi, Dương Niệm Thù thẹn thùng nói cảm ơn.
Hầu hết đều là những người chưa gặp bao giờ, Dương Niệm Thù liên tục mỉm cười, mặt sắp đông cứng cả rồi.


"A Hành, thảo nào lâu rồi không thấy con đến bệnh viện, hóa ra là kết hôn rồi nhỉ." Giáo sư Lý cầm thiệp cưới, đi vào cổng, cười lớn, "Chúc hai đứa tân hôn vui vẻ!"
Sắc mặt Lục Hành tràn đầy niềm vui, trả lời, "Cảm ơn giáo sư, mời bác ngồi."
Dương Niệm Thù đi theo sau Lục Hành, giống một cô vợ thẹn thùng, lúc trước Lục Hành rất kiệm lời, chính là một thiếu niên tuổi dậy thì cao quý lãnh đạm điển hình, hôm nay lại hoàn toàn thay đổi, vô cùng nhiệt tình chu đáo, nho nhã lễ độ.
Giáo sư Lý không khỏi trêu ghẹo vài câu, "A Hành, nhớ lúc đó con nói con không thân với Tiểu Dương, giờ lại kết hôn luôn rồi đấy?"
"Lúc đó đúng là vẫn chưa thân," Lục Hành cười nói, "Nếu thân thiết thì đâu phải đi bệnh viện nhiều như vậy."
Giáo sư Lý gật đầu, nói, "Tính đến nay, đã hơn một tháng con không đến rồi, có rảnh thì cứ đến bệnh viện làm kiểm tra tổng quát xem."
Từ lúc Lục Hành và Dương Niệm Thù ở bên nhau, kì mẫn cảm đã trôi qua dễ dàng hơn, không còn mất khống chế như trước nữa.

Ngược lại chứng rối loạn tin tức tố của Dương Niệm Thù lại xuất hiện hai lần chỉ trong vòng hai tuần.

Lục Hành nói sơ qua tình huống của Dương Niệm Thù cho giáo sư Lý nghe.

Giáo sư Lý nói rất đơn giản, hoàn toàn không thành vấn đề, dặn dò Dương Niệm Thù, "Đó là tác dụng của thuốc xúc tác cho sự phát triển của tuyến thể, con cứ tiếp tục dùng đi, nếu lại tái phát, cứ để cho A Hành giúp con."
"Tuyến thể phát triển hoàn chỉnh thì sẽ không còn chứng bệnh đó nữa." Giáo sư Lý tiếp tục nói, "Tuyến thể của con phát triển chậm, tới bây giờ con đã động dục bao nhiêu lần rồi?"
"Mới một lần thôi ạ." Dương Niệm Thù trả lời.
"Đó là tin tức tố còn đọng lại trong những lần phát tình hụt của con bị phóng thích cùng một lúc." Giáo sư Lý nói.
Dương Niệm Thù: "Nhưng lúc con bị rối loạn tin tức tố, cũng đâu xuất hiện tình huống động dục đâu ạ? Chỉ đơn thuần là giải phóng tin tức tố ra ngoài thôi."
Giáo sư Lý: "Trong quá trình phát triển của tuyến thể cần phải giải phóng một lượng tin tức tố rất lớn, đó là tiêu chí để tuyến thể của con có thể phát triển hoàn chỉnh."
Dương Niệm Thù nghe thấy tin này, còn chưa kịp vui mừng, đã nghe thấy giáo sư Lý tiếp tục nói, "Các con nên chuẩn bị kết hợp cho kì phát tình sắp tới đi."
"Bây giờ chỉ là phóng thích tin tức tố, tức là rất có khả năng, triệu chứng sẽ càng thể hiện rõ vào kì phát tình." Giáo sư Lý vỗ vai Lục Hành, "A Hành phải chịu vất vả rồi."
Dương Niệm Thù vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên mình phát tình, cậu quỳ trên mặt đất, không còn tự chủ mà cầu xin Lục Hành đánh dấu.

Giờ lại nghe nói triệu chứng có thể nhân lên gấp bội, vào kì phát tình kia, không lẽ là....
Trong lòng Dương Niệm Thù giống như đang có một nồi nước sôi, năm chữ "Kết hợp kì phát tình" kia chính là ba cây đốt đang cháy hừng hực, đun cho nước sôi trào, bọt khí nổi "ùng ục", làm người khác không thở nổi.

Lục Hành chưa từng nghĩ tới mình sẽ phải kết hợp với Niệm Thù nhanh như thế, dù gì hai người cũng vừa mới xác định quan hệ còn chưa được bao lâu, hết thảy cần phải tôn trọng quyết định của cậu.

Lục Hành ngắt lời giáo sư Lý, hỏi, "Thế vào kì phát tình đó có thể dùng thuốc để khống chế được không ạ?"
"Có thể chứ." Giáo sư Lý đáp, "Nhưng phải dùng gấp đôi liều lượng.

Dù sao thì tuyến thể của Tiểu Dương không giống như người bình thường."

"Sẽ có ảnh hưởng gì với thân thể không?" Lục Hành hỏi.
Chắc chắn sẽ có rồi." Giáo sư Lý kiên nhẫn giải thích cho cả hai, "Động dục, kết hợp, kì mẫn cảm, đều là hiện tượng sinh lý tự nhiên của con người, nếu dùng thuốc để can thiệp hoặc khống chế, ít nhiều gì cũng sẽ sinh ra phản ứng phụ.

Lý do bây giờ xã hội đang cổ vũ cho các cặp đôi sinh con, là vì nhiều người lạm dụng thuốc, dẫn tới có vô số trường hợp vô sinh."
"Con cứ tưởng tưởng đến chứng hậm hực vào kì mẫn cảm lúc trước của con đi, toàn thân đau đứng cũng chính là phản ứng phụ.

Rất khó chịu."
"Các con chứ chuẩn bị sẵn đi." Giáo sư Lý nói, "Cứ thuận theo ý trời là được."
Lục Hành cùng Dương Niệm Thù đưa mắt nhìn nhau, Dương Niệm Thù thở dài.
Sắc mặt Lục Hành nghiêm túc, mày nhíu chặt, quay về vẻ lạnh lùng xa cách lúc trước.

Dương Niệm Thù dùng khuỷu tay khều anh một cái, nói, "Đừng có giả vờ giả vịt."
Lục Hành quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ, cộng thêm một chút hoang mang.
"Nghe thấy tin này, anh mở cờ trong bụng luôn chứ gì." Dương Niệm Thù liếc anh, mấp máy môi, nhìn không ra cảm xúc.
"Anh không có." Sắc mặt Lục Hành thay đổi rất nhanh, lập tức biến thành chú bé đáng thương bị người ta hiểu nhầm.

Dương Niệm Thù dùng đầu ủn vào lưng anh, đẩy anh về phía trước, "Hôm em phát tình, anh cách em xa ra giùm cái."
Lục Hành không nói gì, im lặng một hồi lâu, khóe miệng bỗng cong lên, "Ý của em là, muốn thuận theo ý trời?"
Dương Niệm Thù bỗng nhiên ngây dại.
Cậu nghiêng đầu, cắn môi dưới.
Suy nghĩ cặn kẽ xong rồi, mới chậm rãi mở miệng.
Giọng của cậu rất nhỏ, mềm mại, giống mèo con đang kêu, "Thì giáo sư cũng nói rồi đó, bộ anh không nghe hả?"
"Nghe chứ." Lục Hành cúi người, ôm mặt Dương Niệm Thù, bắt cậu nhìn thẳng vào mình, giọng điệu vội vàng khó nén được sự vui sướng, "Ý của em là, vào kì phát tình, em đồng ý cùng với anh...."
Dương Niệm Thù rũ mắt, nhìn mũi chân, nhỏ giọng nói, "Em đồng ý."
Lục Hành cảm thấy, niềm vui của cả ngày hôm nay còn không sánh bằng ba chữ "Em đồng ý" kia.

Đây là lời hứa đến từ heo nhỏ vẫn còn tỉnh táo.

Tất nhiên là Dương Niệm Thù biết lời hứa này có ý nghĩa gì, nhưng Lục Hành không ngờ Niệm Thù lại giao mình cho anh nhanh đến vậy.


Lục Hành giống như vừa được nốc một lít rượu mạnh vậy.


12 giờ 18 phút, khai tiệc.

Vốn dĩ chỉ là tiệc gia đình, cũng không quá rình rang, Lục Hành đứng trên sân khấu nói chuyện.
Chào hỏi khách sáo một phen, mấy người anh họ bên nhà ngoại của Lục Hành bắt đầu ồn ào, "A Hành, đều là người nhà cả, đừng có lan man dài dòng nữa, nói nhanh lên, chú mày với Niệm Thù gặp nhau như thế nào?"
Lục Hành cầm microphone đang muốn nói chuyện, bên dưới lại rống lên, "Bọn anh không muốn nghe chú mày nói nữa, giả tạo quá, muốn nghe vợ nhỏ của chú nói."
Dương Niệm Thù đứng ở bên cạnh, vốn chỉ là cười là được, bỗng nhiên bị cue, không biết phải làm sao.

Lục Hành chỉ vào bên dưới khán đài đang ầm ĩ kia, cố ý nghiêm mặt, "Không cho mấy anh chòng ghẹo vợ của em."
Lục Hành dùng hoả nhãn kim tinh liếc một vòng, không nhìn thấy Trần Chính Tường, trong lòng bỗng có chút tiếc nuối, mình và vợ ân ái như vậy, thế mà lại không có hắn ta.

Dương Niệm Thù cầm microphone, có chút ngại ngùng, trả lời rất thành thật,
"Chúng em biết nhau từ khi anh ấy đi cắm trại."
Anh họ đứng lên huýt sáo, gân cổ hét lên, "Vậy hai đứa ngủ chung trong một cái lều hay ngủ riêng?"
Dương Niệm Thù rũ mắt, trả lời, "Một cái ạ."
"Thế hai đứa làm gì trong lều?!" Lại hét.
"Ngắm sao ạ."
Dương Niệm Thù nghiêng đầu nghĩ lại, lúc ấy Lục Hành chỉ cho cậu cách nhận diện chòm sao, thì đúng là ngắm sao rồi.

"Ngắm sao xong rồi thì làm gì?"
"Ngắm xong rồi thì, thì ngủ." Dương Niệm Thù cầm microphone thật chặt, tự cho là mình đang nói rất nhỏ.

Nhưng thông qua microphone, thanh âm của cậu bị phóng đại lên gấp mấy lần, tất cả mọi người đều nghe thấy được.

Dương Niệm Thù nói xong, cả phòng đều tràn ngập được tiếng cười, mới nhận ra mình bị gài rồi.

"Ái chà, lãng mạn quá nha~~" Anh họ hét to tới nỗi sắp tắt tiếng.
"Được rồi, anh đây hỏi xong rồi." Anh họ ngồi xuống, chỉ vào Lục Hành nói hươu nói vượn,
"A Hành, chú mày làm người đê, lúc đó Niệm Thù vẫn chưa thành niên, thế mà hai đứa đã ngủ!"
"Ngủ!" Lục Hành cười ha ha, "Tụi em cứ ngủ đấy, thế em hỏi anh, khi nào thì em không ngủ được chứ?"
"Thôi bớt lằng nhằng chuyện cũ đi," Anh họ nói, "Hôn người ta một cái cho xong lễ rồi còn ăn!"
Lục Hành xoay người nhìn Dương Niệm Thù, chớp mắt với cậu.

Dương Niệm Thù còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã bị túm lấy vào trong lòng anh.,

Lục Hành ôm cậu, hôn mạnh lên môi cậu một cái.

"mua~" Âm thanh hôn môi truyền ra từ trong microphone, còn phát ra tiếng vang, khiến mọi người cười ầm ĩ.

Anh họ vẫn không hài lòng, ồn ào "Quá qua loa", đề nghị hôn thật nồng nhiệt vào.

Dương Niệm Thù buông microphone, lặng lẽ nói, "Ca ca, anh ấy đúng là đáng ghét."
Lục Hành hùa theo Dương Niệm Thù, "Anh cũng thấy ghét dễ sợ."
Nói xong, lại nhìn Dương Niệm Thù.
Dương Niệm Thù đúng là vô cùng thẹn thùng, nhiều người như vậy, nhiều đôi mắt đang nhìn họ như vậy.
Lục Hành tiến lên một bước, cúi đầu nhỏ giọng an ủi hắn, "Đừng sợ, em cứ coi mọi người như là củ cải hết đi, dù sao em cũng đâu quen biết bọn họ đâu."
Dương Niệm Thù ngẩng đầu nhìn một đống củ cải ở dưới, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bỗng nhiên phát hiện Vương Trung đang đứng ở cửa, nhìn hai người không chớp mắt.
Dương Niệm Thù chủ động nhón mũi chân, ôm lấy cổ Lục Hành, hôn vào.

Đây là lần đầu tiên bọn họ hôn môi trước mặt người khác, dưới vẻ ngượng ngùng chính là cảm giác kích thích.

Dưới cảm nhận của Lục Hành, hành động chủ động hôn sâu này của cậu, cũng chính là một lời hứa hẹn.
Dương Niệm Thù nguyện ý đi với Lục Hành cho đến hết cuộc đời này.

Anh lại nhớ tới ba chữ "Em đồng ý" của cậu, trong lòng vừa ấm áp lại vừa ngọt ngào.

Môi lưỡi dây dưa, tin tức tố của hai người quấn lấy nhau, bay quanh cả hai.

Lục Hành đưa tay xoa sau cổ của Dương Niệm Thù, nhẹ nhàng mà lại chậm rãi.

Dương Niệm Thù cảm thấy nóng quá, đôi tay đang ôm Lục Hành siết chặt.

Hôn xong, Lục Hành ôm lấy Dương Niệm Thù hai mắt đang mê ly, nghiêm túc nói ra lời tuyên thệ,
"Heo nhỏ, anh yêu em."
Lời còn chưa dứt, nụ hôn lại hạ xuống.

.

Bình Luận (0)
Comment