Edit: Juri "Ve sầu" đã gỡ một tin nhắn.
[ Lạc Tư Tuyết ]: Gương-mặt-tươi-cười.jpg, chị đây còn chưa kịp xem đâu nha, gỡ cái tin nhắn gì đấy.
[ Ve sầu ]: Không có chuyện gì to tát lắm đâu, chị chờ em tra điểm đã.
[ Ve sầu ]: Điểm đại học mới là quan trọng nhất.
"Có ai như em không?" Tiêu Ngạn vừa mới đốc thúc Lạc Tri Dư gỡ bỏ tin nhắn, nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Chuyện lớn như vậy mà em còn muốn báo trước cho gia đình biết à?"
"Nhưng mà nếu không hỏi thì làm sao em biết nó được đặt ở chỗ nào chứ." Lạc Tri Dư đúng là không biết thật.
"Thì hỏi bóng hỏi gió thôi, lừa chị em để chị em nói ra." Tiêu Ngạn bảo, "Tối rồi bàn lại sau, giờ cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra đã, hôm nay em cũng đừng về nhà, để anh về lấy trước."
"Không sao đâu." Lạc Tri Dư lật lại cuộc trò chuyện vừa rồi, "Chị em bảo vẫn chưa kịp xem."
"Anh không tin." Tiêu Ngạn lắc đầu.
Nhà của Lạc Tri Dư ban đầu đúng thật là không có người, nhưng lại vì một cú điện thoại của Lạc Tư Tuyết, mà cả nhà đã trở về tụ họp đông đủ, còn dẫn theo ba bé mèo Anh lông ngắn về để trước cửa.
"Sao còn chưa về nhỉ?" Lạc Tư Tuyết lại nhìn thời gian.
Bố Lạc Tri Dư cũng khẩn trương liếc nhìn đồng hồ, tiếp tục chờ đợi.
Trên bàn trong phòng khách có đặt một quyển sổ hộ khẩu, mồi câu đã có, chỉ chờ cá cắn câu.
Nhưng cá lại không trở về.
"Kỳ lạ thật, con đúng là thấy thế mà, con không có nằm mơ." Chị gái Lạc chột dạ lau mồ hôi, "Lạc Tri Dư đang suy nghĩ cái gì thế nhỉ?"
"Này là trò đùa kiểu gì thế, còn bảo muốn về trộm sổ hộ khẩu nữa chứ?"
Buổi chiều, trang tra cứu kết quả thi đại học đã được mở ra, chủ nhiệm Ngô dẫn đầu việc gọi điện báo tin vui về cho phụ huynhh các học sinh.
"Thi rất tốt, làm vẻ vang Nhất Trung của chúng tôi, đại học U chắc hẳn sẽ chẳng còn là vấn đề. Với cái thành tích này của em ấy, hoàn toàn có thể vào được ngành quản lý và phần mềm máy tính, nhưng dù thế thì vẫn phải tôn trọng quyết định của Lạc Tri Dư." Ngô chủ nhiệm thở dài thườn thượt, "Rốt cuộc tôi cũng có thể yên tâm rồi."
"Về sau Lạc Tri Dư không còn ở Nhất Trung nên tôi cũng không quản được nữa, gia đình và phụ huynh nên chú ý đến em ấy nhiều hơn nhé. Em ấy với Tiêu Ngạn đều ở đại học U, mọi người nhớ dặn em ấy giữ khoảng cách với Tiêu Ngạn, thật ra bọn nó đều là hai đứa nhóc rất hiểu chuyện, hiện tại cũng đã bớt đánh nhau rồi, chẳng qua độ phù hợp tin tức tố thì vẫn còn rành rành ra đó, mình nên cẩn thận thì hơn."
"Được ạ chủ nhiệm, cảm ơn thầy đã quan tâm." Lạc Tư Tuyết nói vào điện thoại nói, "Lạc Tri Dư còn đang bận yêu đương đây, chưa thấy về nhà lần nào, không có thời gian tìm thằng bé bên oan gia kia để đánh nhau đâu ạ."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Chủ nhiệm Ngô yên tâm, "Tôi đây rất chờ mong có thể được gặp lại em ấy vào lẽ tốt nghiệp ở Nhất Trung."
Tiêu Ngạn lúc chạng vạng về đến nhà, liền thấy bố mẹ đang ngồi nói chuyện ——
"Hôm nay bỗng dưng thấy cả nhà Lạc gia vội vã chạy về nhà."
"Em cũng có thấy, nghe đồn thằng von út nhà họ bảo rằng muốn về nhà để trộm sổ hộ khẩu."
"Phản nghịch đến thế cơ à?!" Tiêu Tự sợ ngây người, "Chẳng qua sao lại đột ngột thế này, Lạc Tri Dư nhà bọn họ yêu đương với thằng nhóc ở chỗ đẩu đâu nào vậy, đã nghĩ đến chuyện đính hôn luôn rồi."
"Nhưng là muốn có sổ hộ khẩu thì hỏi người nhà là được rồi, vì sao lại muốn lấy trộm chứ? Chắc là bạn đời của thằng bé đó có vấn đề gì rồi, là do lớn lên xấu hay là nhân cách không ổn đây ta."
"Dù sao cũng khẳng định là trong nhà vừa thấy sẽ không đồng ý với người này."
"Có bạn mới từ phương xa tới, cực kỳ vui vẻ." Em trai vẹt mở lời chào hỏi Tiêu Ngạn, người vừa mới bước vào cửa đã muốn chạy vọt ra ngoài.
"Con lên trường đây." Tiêu Ngạn thay xong giày, đóng cửa đi ra ngoài, "Ngày mai còn có khóa, dạo này con bận lắm, nhiều khóa."
Bố Tiêu Ngạn: "Ừ."
Mẹ Tiêu Ngạn: "Ừ ừ."
Cửa chính nhà được đóng lại.
"Bữa nào đó hẹn gặp mặt bạn trai của Tiêu Ngạn đi, nếu không sẽ khó chuẩn bị nghi lễ được." Tiêu Tự đề nghị, "Chỉ là hình như nhìn Tiêu Ngạn không được vui vẻ cho lắm."
Me Tiêu Ngạn: "Có thể suy xét cho chúng nó đính hôn trước, liên hệ gia đình bên kia, để em tìm xem sổ hộ khẩu nhà mình để chỗ nào."
Một giờ sau ——
"Sổ hộ khẩu nhà mình đâu?"
"Không phải em cất nó sao??"
Ba ngày sau khi trang web tra cứu kết quả được mở ra, là lễ tốt nghiệp cho học sinh năm ba của Nhất Trung, một thời binh hoang mã loạn cuối cùng cũng phải kết thúc. Trên khuôn mặt những học sinh đến tham dự buổi lễ tốt nghiệp, ít nhiều gì cũng sẽ có vẻ ăn không ngồi rồi.
"Đạt điểm trung bình không?" Tỉnh Hi Minh vẫn còn nhớ rõ sự việc của ngày hôm đó, nên vừa nhìn thấy mặt đã chạy tọt sang hỏi Lạc Tri Dư, "Hai người tụi mày có phải dạo này vì chuyện tin tức tố nên hay gặp mặt nhau phải không, trên người mày nồng nặc mùi tin tức tố của anh Ngạn luôn í."
Không rõ lắm hai người kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tỉnh Hi Minh chỉ đơn thuần cảm thấy, có chút gì đó kỳ quái mà thôi.
"Thì cũng tàm tạm." Lạc Tri Dư rất khiêm tốn.
Từ trước đến giờ câu vẫn luôn là người khiêm tôn với điểm số và thành tích của mình, hỏi đến thì lúc nào cũng là "vẫn thế" "cũng tạm" "lần này tao không phát huy toàn bộ thực lực", người khác không tin, nhưng Tường Đầu Thảo chắc chắn sẽ tin.
"Nén bi thương." Tỉnh Hi Minh ôm bả vai đứa bạn cùng phòng, "Nỗ lực vượt qua là được."
"Sao em lại tới nữa?" Chủ nhiệm nhìn chằm chằm Tiêu Ngạn, người đang ngồi chễm chệ ở hàng ghế đầu tiên của khán phòng, "Lễ tốt nghiệp của đối thủ một mất một còn mà cũng muốn đến xem hả?"
"Tìm lại hồi ức cấp ba thôi thầy ạ." Tiêu Ngạn vẫn dùng lại cái lý do đó, "Yên tâm đi chủ nhiệm, sang năm em sẽ không tới nữa, nhưng bọn em sẽ đôi lúc về lại thăm trường."
"Bọn em?" Chủ nhiệm Ngô nghi hoặc.
Lễ tốt nghiệp có học sinh năm nhất năm hai tới đây xem, toàn bộ khán phòng đều là học sinh. Lạc Tri Dư ngồi ở trên đài, nhìn thấy Tiêu Ngạn đang ở dưới đài, nhớ lại mùa thu của ba năm trước, cậu với kẻ thù từ bé là Tiêu Ngạn, cũng là ở nơi đây, bởi vì sự ưu tú mà gặp lại nhau lần nữa.
Phía sau vị đại biểu học sinh ưu tú Lạc Tri Dư, là một ppt được chuẩn bị tươm tất cho bài nói.
"Chi sẻ kinh nghiệm học tập của các học sinh ưu tú"
Tiêu đề ở trang đầu bài thuyết trình chính là cái này.
Nhưng ——
"Tôi thấy hôm nay phụ huynh cũng không tới nhiều lắm." Đại biểu học sinh bắt đầu lên tiếng, "Vậy thì đừng chia sẻ kinh nghiệm học tập nữa nhé, nói về mấy thứ mà bọn học sinh chúng ta thường thích nghe đi."
Dưới đài ầm lên một mảng âm thanh trầm trồ khen ngợi, xen lẫn trong đó còn có vài tiếng gọi "Anh Lạc" nghe rất chi là giang hồ.
Chủ nhiệm Ngô: "???"
"Thôi, cứ để bọn nó quậy đi." Chủ nhiệm Từ với phó hiệu trưởng từ trước đến giờ nổi tiếng nghiêm túc, cũng đã đoán ra được Lạc Tri Dư sẽ chẳng nói chuyện một cách đàng hoàng đâu, "Ba năm cũng chỉ có một lần này."
"Một người thi được điểm kém......" Lạc Tri Dư mới vừa mở miệng nói chuyện, phía dưới đã là một bầu trời la ó.
"Được rồi, điểm của tôi không kém." Lạc Tri Dư thừa nhận, "Tôi là một người tự phụ mà còn thích làm bộ làm tịch khiêm tốn, thi xong cũng thích đối chiếu đáp án, còn thích tìm những ai than rằng mình làm bài không được."
"Cậu ấy là thế à?" Bên cạnh có người hỏi Tiêu Ngạn.
"Đúng vậy." Cũng chỉ có một mình Tiêu Ngạn tìm được lạc thú trong cái tính tình đó thôi, thay bằng người khác chắc chỉ có nước tức tưởi mà chết.
Lạc Tri Dư đứng trên đài chờ âm thanh ồn ào kết thúc, lại tiếp tục nói: "Kinh nghiệm học tập của tôi có lẽ sẽ không phù hợp với mọi người, tôi thích kiểu ban ngày chơ xả láng buổi tối điên cuồng làm bài, cuối cùng còn tìm mọi cách để lén lút thi vào ngành nghệ thuật, không thể gọi là học sinh ưu tú được, hơn nữa tôi còn yêu sớm."
Nghiêm Tử Hàm: "?"
Toàn thể lớp ba: "?"
Chủ nhiệm và hiệu trưởng: "?"
"Em ấy yêu sớm với ai?" Chủ nhiệm Ngô quay sang hỏi thăm Tiêu Ngạn ngồi bên cạnh, "Sao thầy chưa hề thấy nhỉ?"
Tiêu Ngạn để lại cho các thầy cô một nụ cười vô tội: "À."
"Sao nụ cười của anh Ngạn cứ lạ lùng thế nào ấy." Có người chọc chọc Nghiêm Tử Hàm.
Lạc Tri Dư khiêm tốn xong, phạm vào vài điểm khiến nhiều người tức giận xong, mới bắt đầu nghiêm trang thực hiện quy trình của buổi lễ tốt nghiệp: "Cảm ơn công lao dạy dỗ của hiệu trường và thầy cô trong suốt ba năm qua, cảm ơn hai vị chủ nhiệm đã luôn quan tân, cảm ơn dì quản ký túc đã bảo quản kỹ cái nồi, cảm ơn mười mấy bé mèo đã làm bạn với chúng ta suốt ba năm qua."
"Cảm ơn chủ nhiệm Ngô đã tận tình khuyên bảo, cảm ơn thầy chủ nhiệm đã luôn để ý em mỗi giờ tự học."
"Cảm ơn tên bạn cùng phòng của tôi, đoạn thời gian cấp ba chúng ta đã gặp quá nhiều người, sau này có thể sẽ là người bạn cả đời của chúng ta, bộ đồng phục Nhất Trung thường bị chúng ta chê ỏng chê eo nhiều lần như vậy, nay lại là lần cuối cùng tôi được mặc nó, tôi vẫn có chút gì đó tiếc nuối."
Từ nay về sau, bộ đồng phục của Nhất Trung, sẽ cùng với từng nhánh cây lá cỏ nơi đây, trở thành một phần ký ức khắc sâu vào thế hệ của bọn họ.
"Cuối cùng, còn phải cảm ơn một người."
"Bởi vì anh ấy tôi mới hiểu được thế nào là tình đồng đội, cũng bởi vì anh ấy, tôi mới đối với từng giai đoạn của đời người, cảm thấy chờ mong, khiến tôi không ngừng tiến về phía trước, chạy theo bước chân anh ấy."
"Có thể người ổng muốn cảm ơn là đối tượng yêu sớm của ổng đó." Nghiêm Tử Hàm dựng hai lỗ tai lên, "Giấu kỹ ghê, sao hồi xưa không thấy nhắc đến nhỉ."
"Tôi cũng tò mò phết, Lạc Tri Dư từ chối nhiều người như vậy, cuối cùng lại rơi vào lưới tình của ai đây."
"Thật ra tôi còn nghe bảo, ổng là đang yêu xa đó." Tỉnh Hi Minh nói, "Chắc tụi mình không quen biết đâu."
Khán đài dần an tĩnh trở lại, mọi người đều đang chờ câu nói kế tiếp của Lạc Tri Dư.
"Lúc tôi còn học năm nhất, anh ấy đã ngồi ngay trước đội hình lớp tôi ăn dưa, bị tôi xách cái chổi đuổi đánh qua tận ba bốn con đường......"
"Nhưng mà anh em cứ yên tâm, có nhân tất có quả, thù này tôi đã trả, là vào kỳ nghỉ hè năm ngoái."
"Tôi cũng đã từng mượn đồng phục của anh ấy, mượn chăn của anh ấy, còn kéo anh ấy xuống nước cùng, để anh ấy bị trừ hạnh kiểm với tôi......"
"Không phải nói về bạn trai." Nghiêm Tử Hàm thất vọng nói, "Tốt nghiệp còn không quên cảm ơn đối thủ cũ của mình nữa chứ."
"Ồ, là Tiêu Ngạn à."
"Thôi dẹp tiệm nào." Có người nói, "Lễ tốt nghiệp rồi mà còn nhắc tới chuyện này nữa."
"Ngồi yên hết lại cho tôi." Lạc Tri Dư đứng trên đài thấy nhóm người này bắt đầu rục rịch, "Cất điện thoại vào."
"Thứ tôi muốn nói chính là, lúc tôi lên năm hai, bọn tôi có đi thi một cuộc thi tiếng Anh ngoài trường, vì phòng không đủ, mọi người đều phải chắp vá cho hai người bọn tôi ở cùng nhau, bởi vì độ phù hợp tin tức tố của bọn tôi chỉ xấp xỉ bằng không."
"Nhưng mà......"
Lạc Tri Dư gõ một cái lên dấu cách trên bàn phím máy tính, chuyển ppt sang trang thứ hai.
"Hay để em báo tin vui cho các thầy cô cái nha, bọn em trước sau như một vẫn luôn là người ưu tú, cho dù là điểm thi đại học, hay là độ phù hợp tin tức tố, đều sẽ không bao giờ để trường học mất mặt đâu ạ."
Đầng sau trang đầu bài ppt của Lạc Tri Dư, chẳng có gì khác pngoài một tờ kết quả xét nghiệm độ phù hợp tin tức tố bằng giấy trắng mực đen.
Lạc Tri Dư, Tiêu Ngạn
Đồ phù hợp tin tức tố: 99.999%
Tình duyên: 99.999%
Tỉnh Hi Minh: "???"
Cái này mà bảp là cũng tạm á hả?
Cậu ta đúng thật là không nên tin mấy câu chuyện tầm bậy của Lạc Tri Dư mà.
"Cái quái gì thế này?" Nghiêm Tử Hàm choáng váng, "Thiệt hay giả vậy."
Toàn bộ khán đài đều sôi trào hết cả lên, trong thanh âm kêu loạn ấy còn có thể nghe được vài từ như "Đm" hay "á đù", cùng với ti tỉ những từ khác dùng để miêu tả sự khó tin của mọi người đi kèm nữa.
"Gì mà cao thế này?"
"Trời ạ, độ phù hợp lý tưởng??"
Chén trà trong tay chủ nhiêm Ngô bộp một tiếng rơi xuống đất, lăn vài vòng.
"Chủ nhiệm." Tiêu Ngạn ngồi ở hàng ghế đầu như có chút tiếc nuối mà nói, "Có vẻ như thầy đã nợ bọn em một lần, cái thông báo phê bình ấy."
- ------------------------------
Nói chung là đêm nay đọc truyện ma mọi người a, sợ vaicut nên đành phải tắt tab truyện (mặc dù nó cuốn vl thề huhu ai cho tôi lương thiện) rồi bật một list nhạc hoàng thi phù + lặn lội lên edit truyện cho đỡ sợ. Ban đầu định edit nửa chương thôi anh em ạ mà sợ quá nên lỡ tay quất hết cả chương:P anh em thông cảm nhó:P chứ tui cũng không muốn đăng khuya vầy đâu:P