Tình Anh Lấp Lánh Tựa Ánh Sao Trời

Chương 12

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bên kia hai người nào đó vui vẻ bàn bạc, bên này cũng có hai người, nhưng trạng thái của họ có vẻ đều không ổn định lắm. Đông Phong nhìn Dương Khả cúp máy, ánh mắt hiện lên mấy phần suy tư kì quái. Anh đón lấy điện thoại từ trên tay cô, nín nhịn cảm giác muốn tóm luôn bàn tay nhỏ của người trước mặt. Đông Phong cúi đầu che giấu cảm xúc của bản thân, nhỏ giọng nói: "Em định trở về ngôi nhà đó?"


"Thì sao thế Đông Phong?" Cô cười khẩy, ý anh là nơi ấy dơ bẩn lắm rồi đúng không? Nhưng đừng quên ngôi nhà đó do chính tay anh chọn tặng cho em đấy nhé! Dù cô có vì ghê tởm nó mà không ở lại cũng nhất quyết không để cho đám người kia được lợi. Cô phải tìm cách khiến cho Lê Tuấn nhục nhã cút khỏi căn nhà ấy! Nhất định! "Kiểu gì cũng cần đi, em không thích đến bệnh viện lắm, biệt thự thì hơi rộng, lại xa tập đoàn nên không tiện đi lại.."


"Em làm sao đã đủ sức đi làm mà tiện với không tiện?" Vứt sạch mấy cái không khiến em áp lực mình vừa nói lúc trước, Đông Phong thấy cô coi thường sức khỏe của mình lập tức chất vấn "Đừng ngang bướng thế! Nếu em muốn anh hoàn toàn đủ sức giúp em trả đũa! Anh có video của hai kẻ đó, công bố một cái là mọi thứ đều có thể giải quyết đơn giản!"


"Một thời gian sau mọi chuyện lắng xuống bọn họ lại có thể quay về cuộc sống bình thường, hoặc chuyển ra nước ngoài lập tức không ai biết họ là ai có thể thoải mái mà sống?" Dương Khả không phản bác nhưng lại hỏi ngược. Đông Phong nhìn cô, khó hiểu. Công bố những hình ảnh này đủ khiến cả hai kẻ đó thân bại danh liệt, không còn đường sống trong giới thượng lưu. Nếu đi ra nước ngoài thì càng tốt, anh sẽ khiến cho chúng chỉ có thể lay lắt mà sống, chẳng thể giàu có nổi danh được nữa.
Lẽ nào như vậy còn chưa đủ thâm?
"Đông Phong, không có gì độc hơn lòng dạ đàn bà, nhất là một người đàn bà vì yêu sinh hận!"


"..." Đông Phong tròn mắt nhìn cô, anh có cảm giác không biết nên nói thế nào mới tốt.


"Haha.." Dương Khả đột ngột phá ra cười, cô lay nhẹ Đông Phong sắp hóa đá "..Em khuyên thật đấy, đàn bà mà hận thì gớm lắm. Nhưng mà Đông Phong, làm sao anh lại nghĩ em sẽ trả thù hai người họ chứ hả? Dương Mai và Lê Tuấn là người thân của em đấy!"


"..." Dương Khả, em đừng làm anh cảm thấy em có khả năng bị kích thích đến điên rồi được không?


"Đừng đem mấy video đó vứt lung tung đấy!" Dương Khả cảnh cáo "Chuyện anh lắp camera trong phòng bệnh của em em sẽ không tính sổ với anh nữa!"


*


Đúng theo kế hoạch, sáng hôm đó Lê Tuấn đến sớm đón Dương Khả trở về "nhà".
Vì đã đồng ý với cô nên dĩ nhiên Đông Phong không ngăn cản. Mặc dù không đến mức mở cửa đuổi người nhưng chí ít ánh mắt Đông Phong lúc này cũng không mang theo sự cay nghiệt như bình thường vẫn nhìn Lê Tuấn nữa. Lê Tuấn và Dương Mai cũng vậy, hai người đều hòa nhã cực kì, phối hợp với Đông Phong diễn một vở kịch thân thích vui vẻ.


Dương Khả ngồi trên xe lăn giả bộ bệnh nặng, ánh mắt xoay chuyển một lần sau đó không kiềm chế được mà cảm thán. Ai da, đều là diễn viên đại tài, giá trị nhan sắc lại cao chót vót.. Đám người này không gia nhập showbiz đúng là niềm tiếc nuối của cả nhân loại!


Mấy người cùng nhau trở lại ngôi nhà nhỏ ấm cúng, khung cảnh vẫn y hệt như xưa như chẳng hiểu sao khi bước vào Dương Khả lại cảm giác bài xích cực kì. Cô tưởng như muốn đứng phắt dậy, ôm lấy bể cá đã được thay mới đặt ở giếng trời ném thẳng vào mặt hai con người bội bạc này. Cũng may vừa lúc cô nhìn được gương mặt khó ở của Đông Phong nên ý định ngu ngốc đó cũng được kiềm chế.
Hai phòng ngủ nhỏ, phòng nào cũng đã có sự đụng chạm của Dương Mai và Lê Tuấn. Thật ra Dương Khả nghi ngờ cả căn nhà này chưa ngóc ngách nào mà hai kẻ đó chưa lăn lộn. Nhưng khuất mắt trông coi, chưa thấy tận mắt thì còn cố sống được. Cô chỉ vào chiếc giường tủ ở phòng khách - nơi trước đây khi chuyển tới nhà Đông Phong đã ngủ qua - chậm rãi nói: "Em muốn ở đây!"


"Phòng khách?" Lê Tuấn đang định đưa Dương Khả trở lại phòng nhỏ gần phòng tân hôn, thấy cô nói thể lập tức hỏi lại "Chỗ này không tiện lắm, gần cửa ra vào rất ồn ào!"


"Không sao!" Dương Khả thấy rõ ánh mắt của Đông Phong lóe lên suy nghĩ quái dị gì đó. Cô dứt khoát bỏ qua, tiếp tục khẳng định "Chỗ này khá thoáng, em thích!"


"Dương Khả thích là được!" Dương Mai vội vã đi lên tìm cảm giác tồn tại, gương mặt xinh đẹp tươi tắn cực kì thu hút "Mau mau dọn đồ cho em ấy đi, các người còn đứng đó làm gì nữa?"


4ed46f86bfcbe8d5a037955eb5d4da6c_xxhdpi

"Chị Mai hiện tại ở đâu thế?" Dương Khả chớp mắt, ngây thơ hỏi. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô thấy rõ sự bất an lóe lên trong ánh nhìn của Dương Mai. Dường như chị ta đã đoán định trước cô sẽ hỏi ra câu này vậy "Vẫn ở biệt thự nhà họ Dương sao?"


"Ừ!" Bình thường khi nói đến biệt thự nhà họ Dương Dương Khả luôn gọi là nhà mình kìa mà, sao hôm nay tự dưng cô ta nói kiểu xa lạ thế? Kì quái thật! Không hiểu hàm ý của Dương Khả này là gì đây.
Dương Mai không nhịn được quan sát Dương Khả kĩ hơn một chút, chỉ thấy cô vẫn vui vẻ nhìn mình, không có gì khác thường cả. Hôn mê nhiều nên bị lẫn à? Hi vọng là thế!
"Từ lúc em đi chị chuyển về luôn! Không có em chị ở đây đâu có ích lợi gì!"


"Cũng đúng!" Dương Khả cười tươi nhìn máy móc thiết bị đã bày biện xong bên cạnh mình. Phòng khách ấm áp lúc này có vẻ chật chội hơn hẳn. Mặc dù hiện tại cô đã có thể tùy ý hoạt động không cần mấy thứ này, nhưng ai bảo cô vẫn còn đang giả bộ bệnh làm gì chứ, cần chúng nó là lẽ dĩ nhiên!
Định vươn tay nắm lấy tay Lê Tuấn làm như thân thiết, tự dưng Dương Khả bị ánh mắt nóng bỏng của Đông Phong chiếu đến làm cô ngại ngùng. Lại thêm việc ghê tởm hành vi của hai người này, Dương Khả dứt khoát bỏ qua "Nhưng hiện tại em đã trở lại rồi!"


"Em muốn chị ở lại với em không?" Dương Mai hào hứng đề nghị. Có hai người thì thổi gió gì đó cũng đơn giản hơn nhiều! Nhưng ngay khi cô nói câu này thì Lê Tuấn nhìn sang, ánh mắt có vẻ không hài lòng thấy rõ. Phải rồi! Dương Khả còn đang nghi hoặc, cô và Lê Tuấn tốt nhất nên hạn chế tiếp xúc. Hơn nữa tạo không gian riêng cho Dương Khả và Lê Tuấn thì mọi chuyện sẽ ổn hơn nhiều.
Nghĩ tới việc người tình của mình ở bên cô gái khác - còn là cô gái mình ganh ghét thì Dương Mai có chút tức giận. Nhưng vì đại cục, cô quyết định nhịn!
"Mà không được! Hiện tại chị đã đến tập đoàn làm việc, khá bận nên có lẽ không chăm sóc em chu đáo được!"


"Tiếc quá!" Dương Khả hơi thất vọng nhưng cũng không giữ người "Nhưng chị đến công ti giúp em là tốt lắm rồi! Trong thời gian em hôn mê bệnh tật thế này mà hai người vẫn làm công ti trụ vững được, em phải cảm ơn chị và chồng em, anh Tuấn.."


"Vợ ngốc!" Lê Tuấn đưa tay điểm nhẹ mũi Dương Khả, ánh mắt dịu dàng tình cảm hết sức.
Diễn tốt thật!
Nếu không phải Dương Khả đã biết hết mọi chuyện nhất định cũng sẽ vẫn bị đôi mắt này lừa gạt!
"Cảm ơn gì chứ? Em là vợ anh, việc anh giúp em là điều đương nhiên!"


"E hèm.." Đông Phong vốn im lặng tự dưng hắng giọng. Mấy người trong phòng đều đồng loạt nhìn qua anh, anh làm như lơ đãng nhìn đồng hồ, nhỏ giọng "Muộn rồi! Nếu vẫn muốn giúp tôi nghĩ hai người nên đi làm đi thôi!"


"Hôm nay tôi không đi!" Lê Tuấn ngồi xuống bên cạnh Dương Khả, bướng bỉnh mà ngọt ngào "Chị Mai đến công ti đi, có gì bảo người thông báo cho tôi. Hôm nay vợ tôi trở về, tôi phải ở cùng cô ấy!"


"Thật sao?" Dương Khả cảm động hết sức, rưng rưng mà nhìn anh "Vậy phiền anh Đông Phong đưa chị Dương Mai đi làm nhé!"
Ối, Đông Phong làm gì mà lườm người ta kinh vậy? Người ta chỉ muốn vui đùa chút thôi mà!


"Không tiện à?" Dương Mai tỏ ra đã biết trước, không thất vọng "Thế thôi em tự đi!"


"Không sao!" Đông Phong có chút bất đắc dĩ, nhưng anh hiểu Dương Khả đang muốn mượn mình li gián hai kẻ này nên cũng ngầm đồng ý giúp đỡ "Đi thôi Dương Mai!"


"Hai vợ chồng ở lại nha.." Dương Mai vẫy tay, nhấn giọng mờ ám "..Chơi vui vẻ!"


"Tạm biệt!"


"Bye bye!"


Chơi vui vẻ gì đó dĩ nhiên không thể có. Ai bảo trong phòng lúc này còn cả tá bác sĩ và hộ lý làm gì chứ. Lê Tuấn ngại nhiều người cũng chỉ có thể ngồi cạnh, giúp Dương Khả làm vài chuyện lặt vặt. Cô vẫn giữ tâm thái người bệnh vừa tỉnh, vui vẻ dịu dàng sai phái Lê Tuấn các loại chuyện từ lớn đến nhỏ. Mặc dù bên cạnh còn rất nhiều hộ sĩ ngồi chơi chờ làm việc, nhưng Lê Tuấn lại muốn tạo cảm giác mình là người chồng biết chăm sóc vợ nên chỉ có thể lăng xăng như chó con, tất bật chạy qua lại. Dương Khả nhìn mồ hôi lấm tấm thấm ra trên trán người này, càng cười híp mắt.
Chạy đi!
Chạy mệt chết đi càng tốt!


4ed46f86bfcbe8d5a037955eb5d4da6c_xxhdpi

"Anh này.." Lê Tuấn bê đĩa hoa quả đã gọt sạch sẽ để lên bàn, vừa lúc bị Dương Khả kéo xuống nói chuyện "..Em nhớ trong bể có một con cá Chép vàng rất đẹp, nó đâu rồi?"


"Con cá đó hả?" Lê Tuấn không ngờ Dương Khả lại nhớ đến con cá ngu ngốc mình đã thịt, ánh mắt có chút bồn chồn chột dạ nhưng vẻ mặt lại vững vàng vô cùng. Tựa như việc anh ta hành hạ một "thi ngư" là hoàn toàn không xảy ra vậy! "Nó chết mất rồi! Em bị Đông Phong chuyển đi một cái nó cũng ngã bệnh, có lẽ là nó lo lắng cho em đấy! Anh xin lỗi, không chăm sóc được cho nó.."


"Không.." Ghê tởm chết! Không phải chính ông giết nó à? Bày đặt bảo nó nhớ tôi nên chết.. Xí, đổ tội cũng ngọt quá đi! "Làm sao em trách anh được chứ? Anh đã vất vả rồi!"


"Đông Phong..." Lê Tuấn ngập ngừng muốn nói lại thôi "Anh ta.. Em.."


"Mọi người cứ đi làm việc của mình đi, để lại một hộ sĩ cho tôi là được!" Dương Khả cắt ngang lời nói của Lê Tuấn, cô khéo léo mời người đi khỏi, để thời gian cho hai vợ chồng thâm thự "Chị cứ ra ngoài, khi nào cần tôi sẽ gọi nhé! Cảm ơn!"


Căn nhà nhỏ rất nhanh đã trở nên trống trải, ngoài cô và Lê Tuấn thì không còn ai khác nữa. Hai người nhìn nhau, một ánh mắt chất chứa vạn lời chưa nói. Và những lời chưa nói ấy nếu không tự miệng thốt ra thì chẳng ai biết được nó có nội dung gì. Dương Khả để mặc Lê Tuấn nắm lấy tay mình, mỉm cười định thần, bắt đầu diễn!
Lê Tuấn có chút buồn bã, anh kể cho cô nghe khoảng thời gian cô nằm hôn mê. Rằng Đông Phong đối xử với anh và Dương Mai tệ như thế nào, lại ỷ thế đoạt đi Dương Khả ra sao. Đông Phong còn được tô vẽ đúng chuẩn cường đạo chuyên cướp đoạt. Không chỉ bá đạo không coi ai ra gì mà còn tàn nhẫn ngăn cản một người chị hết lòng yêu em gái, một người chồng nhất mực thương vợ mình. Anh ta không để cho Lê Tuấn và Dương Mai tới thăm Dương Khả, nếu nhỡ như có kẻ nào phía sau lưng anh ta thăm dò tin tức của cô nhất định sẽ ăn phải quả đắng. Chính vì vậy mà dù Dương Khả đã đi thật lâu anh và Dương Mai cũng không tìm thấy, không đòi được người.
Thêm nữa, Đông Phong còn cấu kết với người trong tập đoàn nhà họ Dương - người này mặc dù Lê Tuấn không chỉ đích danh, nhưng sự ám chỉ và hàm ý khiến Dương Khả nhận ra ngay anh ta đang nhắc đến phó tổng Lâm! Một tay che trời, vừa khiến Lê Tuấn và Dương Mai phân tâm tìm người, lại vừa gây khó dễ trong công việc của hai người. Lê Tuấn trầm mặc đưa ra suy đoán của mình, anh nói không hiểu Đông Phong có mục đích gì khi nhúng tay vào việc kinh doanh nhà họ Dương. Mặc dù tập đoàn nhà họ Dương lớn, nhưng nói thật vẫn không thể bằng một phần tập đoàn của Đông Phong. Chẳng lẽ anh ta tính đổi chủ cho nó, và đây chính là bước đầu tiên cho kế hoạch đó?..


Hàng loạt những câu từ buộc tội đanh thép khiến Dương Khả phải ngạc nhiên. Ai da, không ngờ nha, bạn Tuấn không chỉ có khả năng diễn mà tài viết lách biên kịch cũng thượng thừa lắm! Xem đi, một hành động nhỏ mà bày ra được cả một kế hoạch, đổ được hàng đống tội lên đầu Đông Phong. Chậc, mình bị lừa một phần do mình ngu, và một phần cũng do đối phương có năng lực nữa. Không oan tí nào!


"Vậy sao?" Dương Khả trầm mặc thật lâu mới lên tiếng, gương mặt nhỏ tái nhợt không dám tin vào sự thật vừa được bày ra "Em cũng không ngờ.. Đông Phong từ nhỏ đã luôn tốt với em, anh ấy không làm thế với em đâu! Hơn nữa tập đoàn nhà họ Dương nhỏ như vậy, anh ấy để tâm làm gì chứ?"


"Nhỏ cũng thuộc top đầu trong nước!" Lê Tuấn gạt đi, Dương Khả không có đầu óc à? Nhỏ là nhỏ khi so với tập đoàn tầm cỡ quốc tế như của Đông Phong thôi. Còn khi đặt nó cùng những tập đoàn trong nước xem, cả một khoản khổng lồ đó! "Được rồi, anh biết em tin Đông Phong, nhưng Dương Khả à, em cũng nên để tâm một chút. Phòng bệnh còn hơn chữa bệnh!"


"Vâng.." Dương Khả vẫn thẫn thờ, cô giả như lỡ miệng "..Đông Phong đúng là lạ lắm, khi em tỉnh lại anh ta luôn có ý định giữ em ở đó, nếu không phải em trộm mượn điện thoại gọi cho anh thì có lẽ lúc này em vẫn còn phải ở đó!"


"Con người luôn thay đổi mà Dương Khả!" Lê Tuấn vỗ vai an ủi cô, đáy mắt hiện lên vẻ đắc ý. Hê, nghi ngờ gì chứ? Xem đi, Dương Khả này chẳng phải vẫn bị anh xoay cho tin sái cổ hay sao? "Không sao đâu vợ à, có anh ở đây rồi!"


"Cũng may còn có anh.." Dương Khả lấp lửng dựa vào ngực Lê Tuấn, nhắm mắt giấu vẻ mặt buồn nôn của mình đi. May mà có anh? Có anh chính là bất hạnh lớn nhất của cuộc đời tôi!


Đúng lúc hai người đang diễn màn huyết hải tình thâm, cảm xúc dâng trào. Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông nho nhỏ đánh gãy mọi thứ ngọt ngào giả tạo. Tiếp đến là giọng nói dịu dàng của cô hộ sĩ: "Cô Khả, đến giờ đi dạo rồi, cô có muốn đi không?"


"Được!" Dương Khả ngập ngừng một chút sau đó nhìn qua Lê Tuấn như thể muốn lấy ý kiến của anh. Vì đang đóng vai một người chồng mẫu mực nên dĩ nhiên việc gì tốt cho sức khỏe của vợ mình anh nhất định sẽ đồng ý ngay tắp lự. Thế nên hộ sĩ không khó khăn gì đã nhận ngay được hai cái gật đầu đầy sức mạnh của cả hai vợ chồng "Nhờ cô!"


"Việc của tôi mà!"


Hộ sĩ dìu Dương Khả lên chiếc xe lăn, ý muốn đẩy cô ra ngoài. Lê Tuấn muốn đoạt việc này nhằm tranh thủ thời gian thúc đẩy tình cảm phát triển. Thế nhưng Dương Khả lại nói anh cứ ở nhà giúp cô nấu cháo, tự dưng cô muốn ăn món cháo do chính tay anh làm. Để chiều vợ Lê Tuấn đành phải đích thân vào bếp, vẫy tay chào tạm biệt hai người đang cười tươi rói đi thẳng ra công viên gần nhà.
Nhưng tạm biệt chưa được bao lâu, cánh cửa vừa đóng lại đã vang vọng những hồi chuông ngân nga. Lê Tuấn vừa mặc tạp dề, còn chưa kịp vo gạo đã phải lật đật chạy ra. Anh mở cửa, nụ cười ngọt ngào vẫn không rời khỏi đôi môi: "Sao thế? Quên đồ hả?"


Người đứng ngoài cửa có vẻ ngạc nhiên vì sự thân thiện thái quá này của anh. Hơi sững lại một chút, ngay sau đó cũng cố gắng tỏ ra tự nhiên hết mức, mỉm cười nhỏ nhẹ: "Xin lỗi anh, cô Khả có ở đây không ạ? Tôi là thư kí mới của phó tổng Lâm!"

Bình Luận (0)
Comment