Tình Anh Lấp Lánh Tựa Ánh Sao Trời

Chương 63

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng hôm sau Dương Khả chỉ tỉnh dậy khi bên ngoài có tiếng cửa đập ầm ầm.
Cô giật nảy mình, cứ tưởng bão qua lũ quét, hốt hoảng muốn đứng dậy thì lập tức bị người bên cạnh kéo lại, thơm cho một phát đứng hình luôn. Lúc này Dương Khả mới nhận ra, đêm qua cô dìu Đông Phong lên giường, vì chỉ có một chiếc giường, một chiếc chăn duy nhất nên dù muốn hay không hai người vẫn phải nằm chung với nhau!
Nằm chung cũng không vấn đề, cách xa một chút là ổn hết. Nhưng chẳng hiểu vì lý do gì, đêm qua cô nép tít trong góc, sáng nay lại mở mắt khi nằm trong vòng tay của Đông Phong. Không những thế, cô còn gác lên chân đau của anh, ôm chặt lấy eo anh, cọ mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh.. Xấu hổ không để đâu cho hết, đúng là chỉ thiếu mỗi nước trèo lên người Đông Phong mà nằm luôn cho ấm!


Vậy mà ông già này cũng không lên tiếng, nằm im chịu trận bao lâu. Dù cô có nhẹ thế nào đi chăng nữa thì gác lên chân vẫn cứ đau như thường chứ. Chịu đựng cái gì, chân tay thân thể mình là vật quan trọng nhất đó, Đông Phong đúng là ngu ngốc!


"Người đến rồi!" Đông Phong không cho Dương Khả cơ hội định thần, anh nói nhỏ với cô một câu rồi quay ra cửa "Chờ chúng tôi một chút!"


"Quả nhiên là sếp Phong!" Giọng mấy người vệ sĩ mừng như bắt được vàng, thậm chí có người còn hú lên để chúc mừng nữa chứ. Dương Khả nheo mắt, bình thường mấy vị này hay tỏ vẻ lạnh lùng chuyên nghiệp lắm mà, sao lúc không có ai lại nhây gớm thế?
Đúng chuẩn chủ nào tớ nấy khác mỗi cái là Đông Phong chỉ nhây với mỗi mình cô mà thôi. Hihi, tự dưng thấy mình đặc biệt dữ dội!
"Sếp Phong, anh mau một chút, sắp mưa lớn nữa rồi!"


"Không thành vấn đề!" Đông Phong quay sang thơm Dương Khả một cái rồi mới thả cho cô dậy. Dương Khả loanh quanh thu dọn một chút rồi mới chuẩn bị quay ra mở cửa. Nơi này mặc dù đang mưa bão nhưng ai biết được nhỡ như tàn lửa vẫn còn thì có cháy rừng hay không chứ. Nói chung là cẩn thận vẫn hơn! "Em cứ để họ giúp anh di chuyển là được!"


"Các cậu nghĩ sếp làm gì trong đó mà lâu thế?" Không đợi Dương Khả chạm được đến then cài, bên ngoài đã vang lên mấy tiếng xì xầm nho nhỏ "Ui, lão già đó không nghe thấy đâu, cứ nói đi, bên ngoài gió ầm ầm thế này cơ mà!"


Này.. Bạn vệ sĩ X, bạn đảm bảo bản thân vẫn còn cần công việc này chứ?
Chủ động nói ông chủ của mình là lão già còn hào hứng bàn luận như thế.. Ai da, thật sự Dương Khả không dám nói gì thêm nữa! Nhưng mà cô cũng muốn biết họ nghĩ rằng cô và Đông Phong sẽ làm gì trong đây.


"Không biết được, nhưng sếp mình có vẻ cũng thuộc hàng sung mãn đấy.."


"Ừ, nhịn bao nhiêu năm, chả mấy khi có dịp.."


"Hí hí, thích ghê, mình cũng muốn dã ngoại kiểu này!"


"Gớm chết, nỡm ạ, lần sau xin nghỉ anh đưa cưng đi!"


"Phát cẩu lương à hai thằng này, cút!"


"..."


Câu chuyện bị dịch đi càng lúc càng xa, Dương Khả thật sự không biết nên khóc hay nên cười nữa. Cô đưa mắt liếc Đông Phong một cái, chỉ thấy anh đang lạnh mặt, nụ cười trên môi chẳng có chút vui vẻ nào cả. Ầy, mấy vị vệ sĩ này số đen rồi, ông Phong không phải người hào phóng lắm đâu nhé, nhất là khi làm ông ấy mất mặt thế này!


"Mọi người!" Dương Khả mở bật cửa, tất cả tiếng động im bặt, ai nấy nghiêm túc nhìn cô như thể đoạn đối thoại kia hoàn toàn không phải của họ vậy.
Ầy, cặp đôi nỡm đâu rồi ta? Ai cũng quần áo đen thìu lùi, mắt nhìn thẳng, dáng vẻ tiêu chuẩn thế này có cho tiền Dương Khả cũng không nhận được ra!
"Đông Phong có chút vấn đề, mọi người giúp tôi đưa anh ấy đi được không?"


"Sếp!" Mấy người vệ sĩ tràn vào phòng, nhanh chóng tiến đến chỗ Đông Phong đang nằm. Họ xem xét các vết thương có trên người anh, lại giúp anh mặc thêm đồ và đưa cho Dương Khả quần áo mới mẻ. Sau khi sơ cứu ổn định, họ dùng cáng khiêng Đông Phong xuống khỏi nhà tạm, ô tô địa hình đã chờ sẵn ở dưới "Anh làm gì mà thảm vậy? Hay dạo này sao chiếu mệnh có vấn đề? Về nhà đi gặp thầy giải hạn đi!"


433006bef1cc3d67e40d964665e4c1da_xxhdpi

"Có người ngoài đấy!" Một người khác huých tay vị mê tín vừa nói chuyện, e hèm "Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi, cô Khả, mời cô ra xe!"


"À vâng.."


Mưa mỗi lúc một lớn hơn, vì di chuyển bằng ô tô nên đỡ rất nhiều. Không những ấm áp mà còn khỏi mỏi chân, Dương Khả thoải mái ngồi ở ghế trước, nhìn Đông Phong nằm dài ở ghế sau một cái rồi yên tâm ngủ tiếp. Hôm qua ngủ cũng ngon lắm, nhưng tận sâu trong lòng cô vẫn còn sự thấp thỏm không yên vì lo lắng bão tố nên mơ ác mộng hơi nhiều. Thôi thì lúc này có điều kiện, tội gì không ngủ bù?
Con đường từ nhà tạm ra khỏi khu vực rừng rậm khá xa, nhưng cũng may không gần suối nên không sợ nước dâng. Hơn nữa rừng ở đây mật độ rất dày nên đất sạt lở không quá nhiều, đi rất thông thuận. Chẳng mấy chốc đoàn xe đã về đến thành phố, tiến thẳng tới bệnh viện gần nhất.


Đông Phong và Dương Khả được chăm sóc y tế nửa buổi mới được bác sĩ thả về. Cũng may anh chỉ bị rạn xương, nẹp cố định và kiêng cữ một thời gian là ổn. Những vết bầm tím trên người Đông Phong cũng chỉ là ngoài da, vài ba ngày là khỏi ngay. Song vì cả hai người đều vừa trải qua sốc tâm nặng nề nên bác sĩ yêu cầu nhập viện theo dõi. Cũng may bác sĩ riêng nhà Dương Khả đã chạy tới kịp thời, "bảo lãnh" cho hai người trở về biệt thự nhà họ Dương dưỡng thương.
Vậy là ngay sau khi rời khỏi bệnh viện, cả hai đã tiếp tục được hộ tống trở về quê cha đất tổ, người nào về phòng người nấy hệt như mấy tháng trước đây!
Phó tổng Lâm nghe tin hai người đã trở về và mang theo thương tích đầy mình lập tức phóng đến biệt thự nhà họ Dương, ánh mắt nhìn Đông Phong đầy sự trách cứ.


"Đã hỏi hai người đi đâu, cậu còn không cho tôi biết..." Phó tổng Lâm cao giọng "Giờ thì hay rồi.."


"Đến thăm bệnh đi tay không là bất lịch sự lắm đó nhé!" Đông Phong vừa ngồi vào phòng được mấy phút cửa đã bị ai đó thô bạo đẩy ra. Anh còn tưởng Dương Khả gấp gáp muốn gặp mình tới độ này nên hào phóng chuẩn bị sẵn một nụ cười tiêu chuẩn. Nào ngờ người bước vào lại là một ông già ế ẩm, sắc mặt đen xì xì như cả thế giới thiếu nợ ông ta không bằng "Thầy à.."


"Ai là thầy của cậu?" Phó tổng Lâm đi tới cạnh giường, thấy chân Đông Phong lại tiếp tục bó bột thì ngạc nhiên lắm "Sao lại thế này? Dương Khả đâu? Con bé có làm sao không?"


"Cô ấy về phòng tắm rửa, thật ra con cũng muốn cô ấy tắm rửa ở phòng con cho tiện nhưng Dương Khả ngại ngùng.." Đông Phong mặt dày "...Thầy à, thầy thấy chúng con nên tổ chức đám cưới ở đâu thì tốt? Sinh mấy bé là ổn? Sức khỏe Dương Khả không ổn lắm, chắc chỉ nên một bé thôi nhỉ?..."


"Dừng! Dừng!" Phó tổng Lâm sốc lắm, những câu hỏi thể loại gì thế kia? Đã vậy Đông Phong còn gọi ông là thầy xưng con ngọt xớt nữa chứ. Éc, chả lẽ cậu ta đã lừa gạt được Dương Khả rồi? "Cậu đã làm gì con bé? Bác sĩ nói sức khỏe Dương Khả không tốt, chuyện đó phải thật cẩn thận!"


"Ai nói?" Đông Phong vênh mặt cười nhạo "Sau khi Dương Khả tỉnh lại tôi đã yêu cầu bác sĩ khám xét hết rồi! Tim cô ấy ổn định, sinh con còn có thể chứ đừng nói gì tới chuyện đó!"


"Vậy cậu với nó.." Phó tổng Lâm vẫn có chút cảm giác không tin nổi, ánh mắt với Đông Phong càng thêm vẻ thù địch như bố và con rể.
Aiii, ánh mắt này của ông luyện thành thương hiệu lâu lắm rồi. Chẳng qua trước đây đối tượng là Lê Tuấn còn hiện tại đổi thành Đông Phong mà thôi.
"Cậu đã làm rồi?"


"Dĩ nhiên là.." Đông Phong mỉm cười, ngừng một lúc để phó tổng Lâm hồi hộp đến mức sắp trụy tim mới tiếp "..Chưa!"


"Ai da, làm tôi lo muốn chết!" Phó tổng Lâm lau mồ hôi, ha ha cười "Thế hai người đi đâu? Làm gì mà thương tích đầy mình thế này?"


"Nhưng ông yên tâm!" Đông Phong xua xua ngón tay, tự tin vênh mặt "Sắp rồi! Dương Khả đã cầu hôn tôi!"


"Đông Phong thối tha!" Giọng nói cao vút từ ngoài cửa vọng vào khiến hai người đàn ông đều ngạc nhiên quay sang. Dương Khả vừa tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, thành công gạt bỏ mùi bùn đất trên người. Cô nghe nói phó tổng Lâm đến thăm mình nên nhanh chóng sang phòng Đông Phong gặp thầy. Nào ngờ vừa bước chân vào cửa cô đã nghe thấy cái quỷ gì kia?
Dám bảo cô cầu hôn anh? Lúc nào? Lúc nào chứ? Khi hô hấp nhân tạo Dương Khả nói bừa cũng tính hay sao?
Ờ mà đúng là có tính thật đi chăng nữa thì anh ấy cũng không nên khoe với người ngoài như vậy chứ! Mặc dù Dương Khả không coi phó tổng Lâm là người ngoài, cơ mà, cơ mà..


Nói chung là trăm sai ngàn sai đều là anh! Đông Phong, tôi thật sự muốn bỏ lại anh trong rừng cho xong chuyện!
"Anh nói bậy bạ gì đó?"


433006bef1cc3d67e40d964665e4c1da_xxhdpi

"Trời! Trời!" Đông Phong giả đò sợ rúm ró nhưng mặt lại cười toe toét. Phó tổng Lâm nhìn qua không nhịn được lắc đầu ngao ngán, thật là mất hình tượng, quá sức mất hình tượng! "Em tính chối bỏ trách nhiệm à? Đừng hòng!"


"Ai thèm!" Dương Khả đi tới chỗ phó tổng Lâm, kéo ông ra ngoài "Thầy, con và thầy ra ngoài bàn chút chuyện!"


"Này! Này! Em muốn bỏ anh thật đấy à?" Đông Phong thấy vợ yêu chuẩn bị quay đầu biểu thị sự hờn dỗi liền gọi vội. Đáng tiếc hai người họ đã đi xa thật xa "Chậc, đáng yêu hết sức, mới như vậy đã ngại ngùng rồi!"


Dương Khả bỏ ngoài tai mấy lời trêu chọc của Đông Phong, cô cùng phó tổng Lâm ra ngoài. Cô yêu cầu hộ sĩ vào chăm sóc Đông Phong rồi nhờ người phục vụ đem đồ uống lên cho hai người. Phó tổng Lâm ngồi đối diện cô, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới bằng ánh mắt nghiền ngẫm sau đó chậc lưỡi: "Dương Khả, con quyết định rồi?"


"!!!" Quyết định cái gì vậy thầy? Thầy đừng đi thẳng vào vấn đề không chút giảm sóc nào thế chứ! Trái tim Dương Khả vẫn còn mong manh, yếu đuối lắm đó!


"Vậy cũng tốt.." Ông ấy không đợi Dương Khả trả lời đã gật đầu chúc phúc "...Đông Phong là người tốt, hai đứa đã ở cạnh nhau lâu như thế, cũng không lo cậu ấy.."


"Thầy.." Dương Khả e hèm, da mặt cô cũng không mỏng nhưng nhắc đến chuyện này lúc này có vẻ không hay lắm đâu! "..Mấy hôm nay ở công ti có vấn đề gì không ạ?"


"Vẫn bình thường!" Ai da, lại ngại rồi! Hai mấy tuổi đầu nhắc đến chuyện tình cảm còn phản ứng kiểu này, chắc ông phải đăng kí cho Dương Khả thêm lớp bổ túc EQ quá! "Thầy còn sắp xếp công việc đến tận ba tuần sau, tưởng con và Đông Phong còn đi chơi dài. Ai dè.. Thế hai người đã đi đâu? Gặp chuyện gì?"


"Bọn con lên núi!" Dương Khả cứ chuyện thật mà kể "Gặp cháu gái ông Thạch, vấp phải bão sau đó thì thương tật đầy mình thế này!"


"Ôi trời! Cháu gái nhà họ Thạch? Ngọc Diệp?" Phó tổng Lâm suýt chút hét lên, vẻ mặt như kiểu nghe thấy điều gì kinh hãi lắm vậy. Dương Khả nhìn ông khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu một cái coi như câu trả lời. Lúc này phó tổng Lâm mới cố nén lại kích động, từ tốn nói "Đứa nhóc ấy bị coi là sao chổi đấy, mà nó đúng là sao chổi, ai đi chung với nó cũng bị đen đủi dính không chết cũng mất mạng!"


"Làm gì có chuyện đấy chứ?" Dương Khả ha ha cười, Ngọc Diệp kia vì một chiếc dây chuyền mà đòi sống đòi chết đã làm cô buồn cười vì sự mê tín đó lắm rồi. Lúc này phó tổng Lâm cũng lại vì gặp đen đủi mà đổ cho ai đó là sao chổi.. Đây là tiểu thuyết lãng mạn, không phải kinh dị hay huyền huyễn đâu nha! "Bọn con vẫn về an toàn đấy thôi!"


"Thế này mà tính là an toàn?" Một kẻ te tua còn một người nằm bệt trên giường không đi lại được. Nửa cái mạng đi tong rồi ý ở đấy mà lên mặt! "Lần sau thấy nó thì tránh xa chút, con không biết nhưng bọn già đầu như chúng ta ai cũng biết. Mười tám năm trước cháu nhà họ Thạch sinh ra dựa vào tà thuật, sau đó bị âm tà đeo bám, nếu cô ta không chết nhất định sẽ có người bên cạnh phải thế mạng. Đáng sợ lắm đó!"


"Ôi trời!" Dương Khả lắc đầu không biết nói gì thêm, cô tin duy vật, không theo chủ nghĩa phi khoa học đâu nên nói gì cũng vậy thôi à! "Được rồi, con hiểu rồi!"


"Con đấy, may mà bố mẹ con trên trời phù hộ.." Phó tổng Lâm trách cứ nhưng giọng nói vẫn mềm mại cực kì. Ông ấy thân thiết với bố mẹ cô, cũng luôn yêu thương cô hệt như con gái của chính bản thân mình vậy "..Dương Khả, lần sau đi đâu nói với thầy một tiếng, để thầy ở lại đỡ lo sốt vó được không?"


"Vâng.."


"Nghe nói mấy nữa mẹ của Đông Phong trở về.." Ông thở dài thườn thượt, nét mặt đượm buồn "..Con đã lỡ với Đông Phong rồi thì cũng nên chịu trách nhiệm với nó, thầy sẽ gặp mặt bà ấy thưa chuyện.."


"Thầy, hình như có cái gì sai sai thì phải?"


"Sai đâu! Đúng mà! Giới trẻ các con bây giờ ấy à.."


"==!"

Bình Luận (0)
Comment