Tình Anh Lấp Lánh Tựa Ánh Sao Trời

Chương 65

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau tối hôm đó và nhiều tối khác, cuối cùng Dương Khả cũng đường đường chính chính vượt qua mặc cảm của bản thân, chuyển qua chung phòng với Đông Phong. Hai người bước vào quá trình yêu đương nồng thắm, mỗi ngày không ban phát cẩu lương miễn phí cho vài chục ngàn người qua đường xem thì ngứa ngáy không chịu nổi!
Và chính trong lúc này thì Dương Khả biết được một tin tức: Thanh Thảo đã trở về sau chuyến hội thảo dài ngày ở phía Nam!


Đúng rồi!
Còn Thanh Thảo nữa!
Cô phải tìm gặp Thanh Thảo, sau đó nói chuyện cho ra ngô ra khoai!


Và Dương Khả không cần chờ quá lâu, ngay khi Thanh Thảo trở về thành phố đã chạy tới biệt thự nhà họ Dương báo cáo tình hình cho sếp mình - tức Đông Phong. Nghe tin này, Dương Khả cấp tốc sắp xếp công việc ở công ti, chạy trở về nhà đón khách. Vừa bước vào phòng khách đã bắt gặp Thanh Thảo đi ra từ phòng của Đông Phong, vẻ mặt cô ấy có vẻ không tốt lắm thì phải. Nhưng ngoại trừ nét mặt mệt mỏi ấy ra thì Thanh Thảo đúng là đã lột xác hoàn mỹ rồi!


Khuôn mặt đã có chút phấn son điểm tô nhấn nhá vô cùng cuốn hút. Quần áo cũng không phải là những món đồ công sở nhàm chán nữa mà là quần bò và áo phông trẻ trung. Mái tóc đen ngàn năm được chỉnh sửa, nhuộm và uốn rất hợp với mặt..
Khác thật!
Thay đổi cái xinh đẹp hẳn, còn trẻ ra đến mấy chục tuổi luôn!
Đấy, cô ấy cứ thế này có phải ngon gái không, kia lại cứ cố gắng làm cho mình già đi, đúng là ngốc hết sức!


"Cô Khả đi làm về sớm ghê!" Thanh Thảo e hèm một tiếng, hai má xuân tình phơi phới, tựa như người đang ngập chìm trong tình yêu.
Kì quái, không phải đối tượng của Thanh Thảo là Đông Phong hay sao? Hiện tại anh và cô vừa xác lập quan hệ, chuẩn bị tiến tới hôn nhân đến nơi, sao Thanh Thảo lại có vẻ không bận lòng chút gì thế? Hơn nữa dù không thèm để ý hay trách cứ gì Dương Khả vấn đề kết hôn cũng được đi, vì lẽ gì thấy Đông Phong nằm bệt Thanh Thảo cũng không lo lắng?
Lẽ nào cô ấy đã tìm thấy tình yêu đích thực trong chuyến đi về phía Nam kia rồi?
Ha ha, không khi nào trùng hợp thế chứ, Dương Khả tự thấy mình đúng là quá khéo tưởng tượng rồi!
"Lo cho Đông Phong ở nhà một mình hay sao?"


"Tôi biết cô tới nên cố tình quay lại!" Dương Khả vào thẳng vấn đề "Thanh Thảo, cô bớt chút thời gian cùng tôi ra vườn nói chuyện được không?"


"Ở đây không ổn à?" Sợ Đông Phong nghe thấy không hay chứ gì? Cô cũng nghĩ thế đấy, đúng là người thông minh dễ làm việc! "Nhưng mà thôi, dù sao tôi cũng muốn thoáng khí chút, ra ngoài đi!"


Hai người cùng nhau sóng bước ra vườn, mặc kệ bạn nam nào đó không biết gì vẫn đang ung dung nằm trong phòng nhắn tin trêu "vợ". Dương Khả mặc xác điện thoại rung liên hồi báo tin nhắn đến, cô tắt chuông, nhét lại nó vào túi rồi nhìn thoáng qua Thanh Thảo một cái, bắt chuyện: "Cô trông khác ghê! Thật đẹp!"


"Có thay đổi mấy cũng không thể xinh đẹp được như cô!" Thanh Thảo dửng dưng nhận lời khen, bàn tay đưa lên, chậm rãi vén mái tóc xoăn ra sau tai "Dù gì Đông Phong cũng không thèm để ý!"


"Chuyện ngày hôm đó.." Dương Khả hơi ngập ngừng một chút, sắc mặt Thanh Thảo lúc này đột nhiên thay đổi, từ xanh sang vàng rồi lại đỏ rực như đang ngại ngùng. Quái quỉ, cô nàng đang nghĩ cái gì mà lắm sắc thái được thể hiện ra thế? "..Tôi nói thẳng luôn vậy, hiện tại tôi và Đông Phong đã chuẩn bị kết hôn!"


"Tôi biết!" Thanh Thảo hơi mím môi, nhắm mắt điều hòa lại cảm xúc của bản thân. Có quỷ mới biết cô đang nghĩ đến ai, đến chuyện gì.. Đêm hôm đó, Phan Quân.. Mọi chuyện thật sự giống như một giấc mơ vậy! "Tôi không trách cứ gì cô, tôi và Đông Phong không duyên không phận!"


"???" Buông bỏ nhanh như gió? Đây đúng là điều mà Dương Khả hi vọng, nhưng nói không thắc mắc đích xác là nói dối!
Chuyện gì đã xảy ra? Việc gì đã làm Thanh Thảo quyết định nhanh như vậy? Thanh Thảo cũng giống như cô, rất cố chấp, cố chấp đến liều mạng. Nếu như không phải vậy thì trước đây cô ấy cũng chẳng cố sống cố chết đòi theo Đông Phong ra nước ngoài, còn cùng anh bươn chải bao năm mới quay trở lại như vậy.. Hẳn rằng đã có điều gì đó tác động, lẽ nào thật sự là tìm thấy tình yêu đích thực?


"Dương Khả, đó là quyết định của riêng hai người!" Thanh Thảo hít sâu một hơi, hương hoa hồng thơm ngát nhẹ nhàng thấm vào từng hơi thở của cô.
Nơi mà Dương Khả và Thanh Thảo đang đứng là vườn hoa hồng, khu vườn đầy những đóa hồng bạch xinh đẹp, chỉ duy có một cây hồng đỏ. Giống như với Đông Phong, cô là một đóa hồng bạch trong muôn vàn đóa, không có gì đặc biệt cả. Nhưng Dương Khả thì khác, cô ấy là dấu son trong lòng anh, là đóa hồng đỏ duy nhất găm vào trái tim sắt đá ấy. Dù cô có làm cách nào Đông Phong cũng chỉ hướng về Dương Khả, vậy thì cô ngu ngốc cố chấp để được ích gì?
Chưa kể đến Phan Quân.. Phan Quân..
"Hi vọng sau này cô sẽ trân trọng anh ấy, hai người.. hãy thật hạnh phúc nhé!"


"Thanh Thảo.." Dương Khả mỉm cười, thật lòng "Cảm ơn cô!"


Hai người cũng không quá thân thiết nên chẳng thể cùng nhau tâm sự gì hết. Sau khi thông báo cho Dương Khả về việc mẹ Đông Phong chuẩn bị trở về xong Thanh Thảo lập tức rời đi. Dương Khả tội nghiệp Thanh Thảo vừa xuống máy bay đã vội chạy tới đây, nghỉ ngơi cũng không kịp nên nhờ người làm lái xe đưa cô ra cổng. Rõ khổ, sợ đi bộ đường dài như vậy Thanh Thảo ngất mất, nhà to quá đôi khi cũng thật bất tiện, hi hi ~


"Lâu quá!" Vừa xuống tới cổng một người đàn ông cao lớn đã nhào tới, mạnh mẽ ôm ngang eo cô "Em làm gì trong đó thế? Đã nói với anh ta chưa?"


eb0eaefe649f563308a9f03f9a435961_xxhdpi

"Chuyện của tôi ai mượn anh quản?" Thanh Thảo hừ mũi, hất cánh tay hư hỏng đang sợ loạn trên eo mình ra "Tránh ra! Tôi phải về công ti!"


"Thanh Thảo! Anh đã hẹn mẹ rồi!" Phan Quân không hề chần chừ, ngay lập tức phủ đầu "Chúng ta kết hôn thôi!"


"Nói gì vậy hả?"


"Các cụ dạy rồi, cưới vợ phải cưới liền tay..."


"..."


*


Đông Phong ngồi trong phòng, hai tay chống cằm, vẻ mặt đăm chiêu dữ dội. Thanh Thảo vừa rời khỏi nơi này, nhìn cô và cách nói chuyện của cô là Đông Phong hiểu ra được một chuyện: Phan Quân ra tay rồi!
Thật khủng khiếp!
Đúng là tuổi trẻ tài cao!
Anh và Dương Khả mới dừng lại ở hôn môi thôi mà hai anh chị đã ấy ấy rồi! Ghen tị quá đi, bao giờ vợ anh mới cho phép anh tiến thêm bước nữa đây?


"Anh làm sao đấy?" Dương Khả đi sát vào tận giường mà Đông Phong còn chưa phát hiện, cô hơi ngạc nhiên, lên tiếng "Ngẩn người gì thế?"


"Chúng mình.." Đông Phong buột miệng, sau đó lập tức ngại ngùng lái sang chuyện khác. Dương Khả tròn mắt nhìn anh, không hiểu nổi lão già này lại quắn quéo gì nữa đây? "..Thanh Thảo vừa nộp đơn xin từ chức!"


"Từ chức!" Dương Khả ngạc nhiên, không như bỏ Đông Phong mà còn bỏ luôn cả việc?
Công việc thư kí của Đông Phong là việc mà hàng triệu cô gái ao ước đó. Không chỉ môi trường tốt, đãi ngộ tốt mà còn rất nhẹ nhàng. Thanh Thảo là người đã theo Đông Phong thật lâu nên dựa vào phần tình cảm đi trước ấy cô cũng nhận thêm được rất nhiều lợi thế. Vậy mà hiện tại Thanh Thảo tình nguyện vứt hết đống lợi thế kia đi, để làm gì? Để quên Đông Phong hay cô ấy..
"Anh này, Thanh Thảo có vấn đề về sức khỏe à?"


"Sao em lại nghĩ thế?" Đừng bảo xem nhiều phim xong cũng có khả năng làm biên kịch giống anh đấy nhé!
Hẳn là lúc này Dương Khả đang tưởng tượng sau chuyến đi về phía Nam Thanh Thảo cảm thấy thân thể không tốt. Cô lập tức đến bệnh viện khám thì phát hiện bản thân mắc bệnh nan y không thể chữa, chỉ còn một vài tháng sẽ rời xa nhân thế. Chính vì vậy nên Thanh Thảo quyết định buông bỏ tất cả mọi thứ, chúc phúc mọi người, im lặng rời đi..


Đúng là cô muốn rời đi!
Nhưng Thanh Thảo là rời bỏ vị trí nữ phụ trong bộ truyện này để chạy sang làm nữ chính trong truyện khác!
Hoàn toàn không có bệnh tật gì hết đâu!
"Đừng khéo tưởng tượng nữa! Thanh Thảo sắp lấy chồng rồi!"


"Lấy chồng?" Ôi mẹ, nhanh như điện vậy? "Lấy ai?"


"Phan Quân!" Đông Phong ậm ừ, vẻ mặt hâm mộ "Này, hay chúng mình cũng giống như thế đi.."


"Phan Quân thối tha đã lừa được con gái nhà lành nhanh như thế?" Dương Khả cảm thán "Chúng ta cũng sắp kết hôn, anh còn muốn giống thế nào?"


"Là thế này!"


eb0eaefe649f563308a9f03f9a435961_xxhdpi

Đông Phong không đợi Dương Khả định thần trở lại, anh kéo tay cô một phát, để cô ngã vào lòng mình. Một nụ hôn thật dài, phải đến ba chục phút...


[Đùa thôi =)))))]


*


Sau nhiều ngày dây dưa, Đông Phong vẫn chưa thật sự "công phá". Anh lên mạng tìm hiểu, đọc sách, gặp bác sĩ trao đổi.. ai cũng đưa ra kết luận cuối cùng rằng: lần đầu rất đau, siêu đau, cực kì đau! Mặc dù đau một lần rồi thôi, lần sau, hoặc lúc sau nhất định sẽ sung sướng nhưng mà ấn tượng ban đầu rất quan trọng đó. Anh chưa thực nghiệm bao giờ, nhỡ làm Dương Khả đau tới ám ảnh thì sao?
Thế là sau hàng loạt những sự tìm hiểu, cuối cùng Đông Phong đã đạt được một câu trả lời hoàn mỹ: Chậm nhưng chắc!


Mỗi ngày một chút, nước chảy đá mòn, cuối cùng sẽ không còn đau nữa.


Có trời mới biết được trong quá trình này Đông Phong phải chịu đựng những gì. Tâm trí lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại ba chữ nhịn, nhịn, nhịn! Không những nhịn, còn phải thật dịu dàng nữa cơ, tuyệt đối không được để Dương Khả phát hiện anh chịu đựng sắp điên rồi. Đúng là không còn gì khổ sở hơn đi lạc giữa sa mạc khát khô cổ mấy ngày liền, cuối cùng tìm thấy suối nước nhưng chỉ được nhấm từng giọt một!
Nói thật, lúc không ở cạnh cô thì anh nghĩ thông suốt lắm, coi việc nhẫn nhịn kia là điều quá bình thường. Nhưng mỗi khi Dương Khả nằm trong vòng tay anh, đôi mắt đen chớp chớp nhìn lên, Đông Phong lại gầm gừ muốn hóa thú ngay lập tức! Ánh mắt quyến rũ đó là gì? Thân thể mềm mại đó là gì? Mùi hương ngọt ngào đó là gì?.. Dương Khả, anh muốn chết cho xong!


Đêm nay, gió thổi mây tan, trăng thanh sao sáng, Đông Phong ôm lấy Dương Khả, nhìn vào đôi mắt đẹp của cô, mỉm cười mãn nguyện: cuối cùng cũng đến lúc!


Như thường lệ, Dương Khả tắm xong xuôi, cả người thơm mát nhanh chóng đi tới giường lớn, ngây thơ bật đèn ngủ, đắp chăn lên mà không hề biết bạn cùng giường của mình đã hóa sói từ lúc nào không hay. Cô mỉm cười, rất tự nhiên mà xoa đầu Đông Phong, chúc anh ngủ ngon. Đông Phong chưa bao giờ ngoan ngoãn đi ngủ ngay sau câu chúc của Dương Khả cả, hôm nay cũng vậy. Cô vừa dứt lời anh đã lao đến, một nụ hôn sâu thật sâu, điên cuồng và độc chiếm. Dương Khả trước còn có chút lúng túng, nhưng sau thời gian dài được anh "đào tạo chuyên sâu" cô đã tiến bộ rất nhanh. Không những không tắc thở, tim đập điên cuồng, tâm trí lo lửng muốn ngất xỉu.. mà còn có thể nhẹ nhàng đáp trả anh. Tình cảm mượt mà và ăn ý, thể hiện qua nụ hôn nồng cháy mà hai người dành cho nhau.
Một nụ hôn lại nối tiếp một nụ hôn, Dương Khả dần dần cảm thấy dường như hôm nay Đông Phong có điều khác lạ. Mặc dù hai người đã tiến xa hơn một chút, chưa làm đến bước cuối nhưng cũng gần đến rồi.. Nghĩ tới việc có thể hôm nay chính là thời khắc lịch sử, Dương Khả đột nhiên có chút nóng lòng.


Cô mong chờ điều này?
Dường như là có!
Sự hòa hợp thật sự giữa hai người, khoảnh khắc quyết định cuối cùng!
Tự dưng trong tâm trí hỗn loạn của Dương Khả mở ra một con đường dẫn đến căn phòng "đen tối" của cô. Dương Khả đã học qua giáo dục giới tính, chuyện có hiểu biết là rất bình thường đúng không? Thế nên lúc này sự bình thường ấy đã thành công khiến cô nóng rực cả người, biết bao nhiêu hình ảnh mười tám cộng hiển hiện trong đầu óc. Hơn hết, nhân vật chính trong những hình ảnh đó lại gắn với khuôn mặt của một người đàn ông rất thân thuộc: Đông Phong!


Đông Phong cũng nhận ra ngay sự thất thần của Dương Khả, cô không bài xích chuyện này, thậm chí trong ánh mắt lại có lửa nóng giống như đang ra sức khuyến khích Đông Phong bất chấp đi! Và để không phụ lại sự kì vọng của gia khuyến, Đông Phong kéo sát Dương Khả lại, tiếp tục triền miên với cô bằng những nụ hôn. Bàn tay lớn quen đường, rất nhanh đã thoát sạch cúc áo ngủ của Dương Khả, để lộ ra nội y màu xanh ngọc đơn giản mà xinh đẹp. Những ngón tay thon dài của Đông Phong cọ nhẹ lên làn da mượt mà của Dương Khả, đi tới khuy cài áo lót, nhanh chóng tháo tung nó ra.
Ngực của Dương Khả không quá lớn, vừa đủ bàn tay anh mà thôi. Đông Phong nhẹ nhàng xoa nắn khiến kẻ không có chút kinh nghiệm nào như Dương Khả bị anh khiêu khích lập tức mềm người nửa câu cũng không nói ra nổi. Nụ hôn của anh trượt sâu, di chuyển dần xuống bờ ngực non mềm, đầu lưỡi mềm mại như con rắn nhỏ ranh mãnh cuốn lấy từng tấc da thịt của cô. Khoái cảm lạ lùng ập tới khiến Dương Khả trở tay không kịp, cô nắm lấy ga giường, im lặng hưởng thụ. Làn da trắng ngần của Dương Khả dưới ánh sáng nhạt màu càng trở nên mịn màng lạ thường, sức dụ hoặc của nó làm Đông Phong không thể kiềm chế. Chơi đùa với nụ hoa nhỏ xinh của cô một lát, Đông Phong lưu luyến hôn lên vết sẹo do phẫu thuật hôm nào. Nhìn vết sẹo đáng sợ lưu lại trên người Dương Khả, bỗng dưng hành động của anh dịu dàng đi rất nhiều.


Đây là người con gái anh yêu thương và trân trọng nhất!
Cô ấy, chỉ duy nhất cô ấy mà thôi!


Dương Khả thấy anh hôn lên vết sẹo của mình, ánh mắt dịu dàng mà xem sắc mặt đau đớn của Đông Phong. Cô nhỏ giọng, an ủi anh: "Không còn đau nữa, không đau một chút nào!"


"Từ nay về sau anh vĩnh viễn không để em phải chịu bất kì tổn thương nào hết!" Đông Phong nắm lấy tay cô, thật chặt "Dương Khả! Anh sẽ bảo vệ em cả đời!"


"Phải đợi chân anh khỏi xong rồi mới tính!" Dương Khả đùa một câu, cũng đưa tay muốn kéo áo, che lấp thân thể "Nếu không đến em anh còn đánh không lại, làm sao bảo vệ được chứ?"


"Anh yêu em!" Đông Phong dứt khoát nắm lấy tay cô, không cho phép che đậy bất-kì-thứ-gì "Dương Khả.."


"Em cũng vậy!"


"..."


Đêm, còn rất dài.
Hai kẻ chìm trong tình yêu nhanh chóng hòa mình vào nhau. Với tình yêu đích thực, một đêm này thật sự có ý nghĩa cực kì to lớn. To lớn tới mức đáng giá đánh đổi bằng lời hứa cùng nhau cả đời..


*Tác giả đã lược bỏ 7000 từ thể hiện sự mãnh liệt của hai nhân vật chính, thỉnh quý độc giả dùng khả năng tưởng tượng cao siêu của bản thân tự điền vào chỗ trống =))))

Bình Luận (0)
Comment