Tịnh Bạch - Vị Khả Khả

Chương 19

"Đương nhiên rồi. Sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?"

Lời vừa thốt ra, Tần Nhất Minh đột nhiên nhớ đến chuyện tối qua, không khỏi hít thở khó khăn.

Tần Nhất Minh biết chuyện Lưu Hi Nhược đã từng đến tìm Tần Tranh khám bệnh, sợ gây ra những rắc rối không cần thiết, Tần Nhất Minh đã đặc biệt dùng lý do quen biết với người ở bệnh viện khác để khuyên cô ấy đến một bệnh viện khác. Chẳng lẽ Tần Tranh đã sớm biết Lưu Hi Nhược là học sinh của anh ta, tối qua họ ở cùng nhau, vừa hay lại bị anh nhìn thấy? Người mà đã xui xẻo thì uống nước lạnh cũng bị tắc răng, cái quán bar kia cách bệnh viện trực thuộc không xa, tối qua Tần Tranh rất có thể cũng ở đó.

Tần Nhất Minh vốn dĩ đã hối hận cả một buổi sáng rồi, lúc này càng hối hận đến xanh cả ruột.

Lưu Hi Nhược thích anh ta, nhưng anh ta vẫn luôn xem cô ấy là học sinh, chưa từng nghĩ rằng giữa hai người còn có thể phát triển mối quan hệ ngoài thầy trò. Chỉ là tối qua, anh ta một mình uống không ít rượu ở quán bar, vừa hay Lưu Hi Nhược gọi điện thoại nói muốn gặp anh ta, đầu óc anh ta nóng lên nên đã gửi địa chỉ quán bar cho cô ấy...

Tần Nhất Minh miễn cưỡng cười nói: "Trong mắt anh, bọn họ vẫn còn là trẻ con."

"Thật sao? Anh dẫn 'trẻ con' đến quán bar à?"

Điều mà Tần Nhất Minh lo lắng nhất vẫn xảy ra.

"Em hiểu lầm rồi." Tần Nhất Minh vội vàng giải thích, "Tối qua anh uống nhiều quá không lái được xe, học sinh của anh vừa hay ở gần đó, nên anh gọi cô ấy đến giúp anh lái xe về."

"Vậy tối qua anh ngủ ở nhà chứ?"

Ánh mắt của Tần Nhất Minh dao động: "Đúng vậy, tối qua về đến nhà là anh ngủ ngay, hôm nay đầu còn đau đây này!"

Tần Tranh cười: "Cho nên không thay đồ mà đã đến họp rồi à?"

Nụ cười giả tạo trên mặt Tần Nhất Minh cuối cùng cũng không thể duy trì được nữa.

"Rốt cuộc em muốn nói gì?"

"Cô Tạ có biết chuyện này không?"

Tần Nhất Minh có chút nóng nảy: "em sẽ nói cho cô ấy biết sao?"

"Anh để ý sao?"

"Đương nhiên là có rồi!"

Tần Nhất Minh lại nghĩ đến việc Tần Tranh đã bảo vệ Tạ Nhất Phi ở nhà anh ta, thực sự chỉ là xuất phát từ sự quan tâm của bác sĩ đối với bệnh nhân sao?

"Tối qua chỉ là một sự cố thôi." Anh ta nhìn Tần Tranh, kiên định nói, "anh yêu Nhất Phi."

Nếu Tần Tranh không có ý đồ bất chính gì với Tạ Nhất Phi, thì anh ta nghĩ, Tần Tranh nên hiểu cho anh ta.

Ai ngờ Tần Tranh lại cười.

Anh nói: "Thật sự là không nhìn ra được."

Tần Nhất Minh cảm thấy mặt nóng ran, hơn nữa anh có tư cách gì mà cười anh ta chứ, chẳng lẽ chuyện này bác sĩ Tần anh làm ít hơn anh ta sao? Nhưng cái điểm yếu đang ở trong tay Tần Tranh, anh ta cũng không dám trực tiếp trở mặt.

Anh ta hít sâu một hơi, cố gắng để cảm xúc của mình bình tĩnh lại.

"Em đã tìm đến anh rồi, vậy tức là vẫn chưa nói chuyện này cho cô ấy biết. Nói đi, em muốn như thế nào?"

Tần Tranh: "Chia tay với cô ấy."

Tần Nhất Minh thở phào nhẹ nhõm, hóa ra chỉ là như vậy.

"Em yên tâm, anh đã nói rõ với cô ấy rồi, tối qua chỉ là vì uống rượu nên nhất thời bốc đồng thôi, sau này anh và cô ấy sẽ vẫn chỉ là mối quan hệ thầy trò."

"Đổ trách nhiệm lên mấy chén rượu, quả thực là một cách hay. Nhưng có lẽ anh đã không hiểu ý em rồi."

"Ý em là gì?"

"Chữ 'cô ấy' mà em nói, là chỉ Tạ Nhất Phi."

Tần Nhất Minh ngây ra, một lát sau mới phản ứng lại được là Tần Tranh bảo anh ta chia tay với Tạ Nhất Phi.

"Không phải... anh không muốn em nói cho Nhất Phi biết là vì sợ cô ấy đau lòng."

"Vậy thì đừng để cô ấy đau lòng, đổi một lý do chia tay là được, dù sao giữa hai người cũng không thiếu những lý do như vậy."

Tần Nhất Minh nhìn người em họ mà trước giờ luôn không mấy hứng thú với chuyện của người khác, dần dần ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Anh ta cười lạnh gật đầu: "Trước đây anh còn tưởng là mình đa nghi, bây giờ xem ra là anh quá ngốc. Anh đáng lẽ nên nghĩ đến rồi, em căn bản không phải là hứng thú với cái thuốc điều trị nhắm trúng đích gì đó, khi ở nhà anh em đã bảo vệ cô ấy rõ như vậy cũng không phải là vì cô ấy là bệnh nhân của em. Nhưng anh không hiểu, đó là bạn gái của anh, là chị dâu tương lai của em, sao em có thể có ý đồ với cô ấy được?"

"Chị dâu tương lai của em? Anh sẽ cưới cô ấy sao?"

Tần Nhất Minh nghĩ đến những lời mà mẹ anh ta đã dặn dò đi dặn dò lại sau khi họ rời đi hôm đó.

Tuy rằng khi đối diện với Tạ Nhất Phi, anh ta đã nói rất chắc chắn, nói rằng họ sẽ kết hôn, nhưng anh ta cũng biết rằng, việc thuyết phục mẹ anh ta không hề dễ dàng.

"Đây là chuyện của anh và cô ấy, không liên quan đến em. Cho dù ngày mai anh và cô ấy chia tay, thì trước ngày mai cũng không đến lượt em!"

Anh ta nghĩ mãi cũng không hiểu, trước đây anh ta và Tạ Nhất Phi vẫn luôn rất tốt, tại sao chỉ qua một đêm mà giữa bọn họ lại xuất hiện nhiều người như vậy.

Tần Tranh nhìn anh ta: "anh chắc chứ?"

Đối diện với ánh mắt của anh, nghĩ đến sự im lặng của Tạ Nhất Phi tối hôm đó, Tần Nhất Minh đột nhiên có chút không chắc chắn.

Anh ta lại dịu giọng: "anh không hiểu, phụ nữ nhiều như vậy, tại sao nhất định phải là cô ấy?"

"Tại sao nhất định phải là cô ấy?" Tần Tranh lặp lại câu nói này, sau đó cười cười, "Có lẽ đây chính là duyên phận."

Thấy Tần Tranh không có ý nhượng bộ, Tần Nhất Minh cũng không muốn xuống nước nữa: "Nếu em muốn nói với cô ấy thì cứ đi nói đi! Em nghĩ cô ấy sẽ tin em sao? Hơn nữa cho dù hai chúng tôi có chia tay vì chuyện này, em nghĩ cô ấy có chấp nhận em không? Tôi chỉ có một lần này, còn em thì sao?"

Nghe những lời của Tần Nhất Minh, động tác mở cửa xe của Tần Tranh khựng lại: "Thật không khéo, tôi vẫn còn chưa có lần nào. Tôi không thích những mối quan hệ quá phức tạp, ví dụ như đồng thời qua lại với mấy người phụ nữ."

Điều này khiến Tần Nhất Minh rất bất ngờ, dù sao thì bác sĩ Tần đường đường, một tay chơi nổi tiếng, mà lại còn tuân thủ cái quy tắc chung thủy với người yêu sao?

Sao có thể chứ?!

"Em lừa ai đấy?! Bất kể em nói gì, tôi tuyệt đối sẽ không chia tay với Nhất Phi."

Nhìn bộ dạng vừa kích động vừa hèn nhát của anh ta, Tần Tranh lại thấy không đáng cho Tạ Nhất Phi.

"Tự lo liệu đi.", Tần Tranh lên xe sau khi để lại câu nói này.

...

Vào cuối tuần vài ngày sau, Vương Lâm đột nhiên hẹn Tạ Nhất Phi đi mua sắm. Hai người hẹn nhau ở một trung tâm thương mại tại Tây Đan. Đúng vào lúc giao mùa, các mẫu đồ hè mới ra khiến người ta hoa cả mắt.

Họ vừa đi dạo vừa trò chuyện, trong lúc tán gẫu đã nhắc đến Tiêu Tiêu.

"Có phải em đã đắc tội với cô ấy rồi không?" Vương Lâm hỏi Tạ Nhất Phi.

Nghe Vương Lâm nói vậy, Tạ Nhất Phi cũng phát hiện Tiêu Tiêu dạo gần đây rất lạnh nhạt với cô, đương nhiên trước đây cũng không tính là tốt. Nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại, cũng không cảm thấy mình đã làm gì không tốt.

"Không có mà?"

Vương Lâm cầm một chiếc váy lên người cô so thử: "Không có sao? Vậy thì cô ấy đổi người đánh trống làm gì?"

Tạ Nhất Phi ngẩn người: "Cô ấy muốn thay thế tớ sao?"

Tiêu Tiêu khác với người khác, cô ấy là linh hồn của ban nhạc, nếu như ý kiến của cô ấy về Tạ Nhất Phi đã lên đến mức phải thay thế người đánh trống, vậy thì có thể thấy không phải là ý kiến bình thường nữa. Vậy thì Vương Lâm sẽ nghĩ gì? Sẽ cảm thấy khó xử sao?

Vương Lâm cười: "cậu yên tâm, chuyện này không phải do cô ấy quyết định."

Tạ Nhất Phi thở phào nhẹ nhõm.

Vương Lâm đánh giá thần sắc của cô rồi hỏi: "Đúng rồi, chuyện gia nhập chính thức vào Ban Nhạc Tịnh Bạch cậu đã suy nghĩ đến đâu rồi?"

Sau khi trải qua cuộc phẫu thuật này, Tạ Nhất Phi đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện. Cuộc đời vô thường, mỗi một việc muốn làm đều phải tranh thủ làm sớm.

Giảng dạy là công việc của cô, nghiên cứu khoa học là lý tưởng của cô, đánh trống là niềm yêu thích của cô. Nếu có thể, cô không định bỏ qua bất cứ việc nào.

Cô thích ban nhạc Tịnh Bạch này, cũng thích cảm giác đánh trống trên sân khấu ở Sơ Sắc, cho nên cô đã nghĩ giống như lúc trước đã nói, nếu cảm thấy phù hợp thì sẽ ký hợp đồng với Vương Lâm, chính thức gia nhập Tịnh Bạch. Chỉ là không ngờ còn chưa kịp mở miệng thì đã xảy ra chuyện này.

Tạ Nhất Phi có chút xấu hổ: "Thực ra mấy ngày nay tớ cũng muốn tìm cơ hội để nói chuyện này với cậu, không ngờ tớ còn chưa kịp nói thì đã có người lên tiếng phản đối rồi."

Vương Lâm vui mừng nói: "Vậy là cậu đã suy nghĩ xong rồi à?"

"Nhưng bên phía Tiêu Tiêu thì sao?"

"Ban nhạc đâu phải là của riêng một mình cô ấy, chuyện gì cũng phải cùng nhau thương lượng, đặc biệt là chuyện xác định thành viên của ban nhạc, sao có thể vì sở thích cá nhân của một người mà quyết định việc đi ở của người khác được chứ? Tiêu Tiêu chỉ là người đã ở trong ban nhạc từ khi thành lập rồi, hơn nữa năng lực chuyên môn của cô ấy quả thực không có gì để chê, cho nên vẫn hy vọng hai cậu có thể chung sống hòa thuận, nếu không thì hôm nay tớ đã không hẹn cậu đi mua sắm rồi. Nhanh nghĩ xem, rốt cuộc cậu đã đắc tội gì với cô ấy rồi? Xem tớ có thể hòa giải được không."

Tạ Nhất Phi vẫn không có chút manh mối nào, cho đến khi trong đầu cô đột nhiên hiện lên một người.

Chẳng lẽ hôm đó khi Tần Tranh phát điên đã bị Tiêu Tiêu nhìn thấy? Tính toán thời điểm Tiêu Tiêu thay đổi thái độ với cô, hình như cũng đúng.

"Nghĩ ra cái gì rồi sao?"

Cô thực sự không biết chuyện này phải giải thích với Vương Lâm như thế nào, liền dứt khoát lắc đầu.

Vương Lâm có chút thất vọng: "Thôi vậy, cậu cũng đừng quá áp lực, Tiêu Tiêu chỉ là tính khí hơi khó chịu thôi, bản chất không xấu, lát nữa tớ sẽ lại làm công tác tư tưởng với cô ấy. Đúng rồi, vì sau này chúng ta đã là mối quan hệ hợp tác chính thức rồi, vậy thì tớ nhất định phải cho cậu một vài lời khuyên nhỏ."

"Gì vậy?"

"Chúng ta có thể trang điểm một chút không? Tuy rằng cậu người đẹp dáng chuẩn mặc gì cũng đẹp, nhưng mấy cái áo hoodie kiểu siêu thị của cậu có thể đổi đi được không? Dù sao thì nơi mà cậu đánh trống dù lớn nhỏ gì cũng là sân khấu biểu diễn mà!" Vương Lâm lấy một chiếc váy từ trên kệ nhét vào tay cô, "Đi thử đi."

Tạ Nhất Phi giở ra nhìn thử.

Đây là một chiếc váy liền thân trễ vai màu xanh khói, kiểu dáng không quá phô trương cũng không hề hở hang, hơn nữa màu sắc rất tôn da. Tạ Nhất Phi có chút động lòng, nhưng chiếc váy này rõ ràng không phải là đồ để mặc khi đánh trống, hơn nữa nhìn thôi cũng đã thấy không hề rẻ.

"Mặc cái này đánh trống không hợp đúng không?"

"Ai quy định đánh trống thì phải mặc gì chứ? Hơn nữa mặc bình thường cũng đẹp mà."

Đúng lúc này, điện thoại của Vương Lâm vang lên. Cô vừa lấy ra bắt máy, vừa thúc giục Tạ Nhất Phi đi thử váy.

Tạ Nhất Phi bất đắc dĩ, đành phải cầm váy vào phòng thay đồ.

Cô đã quên mất mình bao lâu rồi không mua quần áo mới, cũng gần như quên mất mình bao lâu rồi không mặc váy, nhìn người trong gương, đến chính cô cũng không khỏi sáng mắt lên. Chiếc váy này nhìn đơn giản, nhưng hơn ở chỗ được cắt may tinh tế, giống như được may đo riêng cho cô, hoàn hảo tôn lên vóc dáng của cô. Thiết kế trễ vai càng làm nổi bật xương quai xanh và chiếc cổ thon dài của cô.

Cô dùng tay búi tóc lên, soi gương một lát, giống như đã trở về nhiều năm về trước.

Cô đoán Vương Lâm nhìn thấy nhất định sẽ khuyên cô mua chiếc váy này, nhưng như vậy thì nửa tháng lương của cô coi như hết.

Nhưng khi đi ra khỏi phòng thay đồ, Vương Lâm lại không có trong cửa hàng. Gọi vào điện thoại của cô ấy thì vẫn đang bận, có lẽ là đã trốn đến chỗ yên tĩnh để nghe điện thoại rồi.

Vương Lâm không quay lại, Tạ Nhất Phi cũng không tiện rời đi. Cô đành phải vừa đợi cô ấy, vừa xem thêm vài chiếc váy khác dưới sự giới thiệu của nhân viên bán hàng.

Trong quá trình này, cô luôn cảm thấy có người đang nhìn mình, theo cảm giác đó nhìn sang, thì thấy ở bên ngoài cửa sổ kính trong suốt có người đang vịn vào lan can đứng ở bên giếng trời gọi điện thoại.

Thật đúng là đời người có những lúc không ngờ đến mà.

Hôm nay Tần Tranh mặc một chiếc áo sơ mi màu tối kết hợp với quần tây cùng màu, đôi chân dài đặc biệt nổi bật. Lúc này tầm mắt của anh đang dừng lại trên người cô, biểu cảm mang theo nụ cười, chỉ là không biết là cười với cô hay là cười với người ở đầu dây bên kia.

Tạ Nhất Phi ngẩn người, đột nhiên nghĩ đến mình còn đang mặc chiếc váy của cửa hàng, vội vàng không được tự nhiên mà quay trở lại phòng thay đồ.

Người ở đầu dây bên kia không vui nói: "Lần này cô gái này không tệ đấy, cũng không cần hai người con gặp mặt riêng, bữa họp mặt cuối tuần cô mời cô ấy đến, con cứ coi như bạn bè bình thường mà quen biết một chút... Alo? Cô nói con nghe thấy không đấy?"

Tần Tranh thu lại ánh mắt: "Không cần đâu."

"Sao lại không cần? Con không cần, con tự mình tìm bạn gái được mà."

Tần Tranh nghĩ nghĩ rồi nói: "Cuối tuần con sẽ dẫn một người đi."

Đây vẫn là lần đầu tiên trong nhiều năm như vậy, Chu Ý Chi kinh ngạc nói: "Là trai hay gái?"

"Là trai thì cô có đồng ý không?"

"Sao lại không đồng ý chứ? Cô rất thoáng mà!"

Nghĩ đến bóng dáng ai đó vừa chạy trối chết, anh bật cười: "Là con gái."

...

 

Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ

Bình Luận (0)
Comment