Tạ Nhất Phi coi như là đã cảm nhận được rõ ràng cơn oán khí của bác sĩ Tần, anh mà không vui thì sẽ gây ra động tĩnh hơi lớn. Dù biết khả năng cách âm ở đây không đến nỗi quá tệ, nhưng Tạ Nhất Phi vẫn sợ bị đồng đội ở phòng bên cạnh nghe thấy.
Mãi mới chờ được đến khi ai kia “nghỉ giữa hiệp”, cô nhìn thấy khu cắm trại bên kia vẫn còn ánh đèn le lói, gọi điện thoại cho lễ tân mới biết, phim ngoài trời đêm khuya vẫn còn đang chiếu.
Ở trong phòng thì không biết còn phải gây sự đến khi nào, dù sao thì cô cũng không ngủ được, chi bằng ra ngoài xem phim.
Nghe thấy đề nghị của cô, Tần Tranh cố ý hỏi: “Không sợ bị người khác nhìn thấy à?”
Những lời anh nói cô đã nghĩ qua rồi, cũng không phải là không có đạo lý. Giấy không gói được lửa, huống chi Tiêu Tiêu đã sớm nhìn ra giữa cô và Tần Tranh có vấn đề rồi, cô mà còn giả vờ không quen với anh thì thật sự có vẻ rất giả tạo.
Đã như vậy thì cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi.
Đến chỗ chiếu phim, chỉ có lác đác hai ba cặp tình nhân ở đó.
Tạ Nhất Phi và Tần Tranh ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Bộ phim đang chiếu là “Cuốn theo chiều gió” bản do George Cukor đạo diễn, lúc họ đến thì phim đang chiếu đến đoạn Atlanta bị bao vây, Scarlett giúp tình địch năm xưa là Melanie đỡ đẻ. Mỗi lần xem đến đoạn này, Tạ Nhất Phi đều bị xúc động, Scarlett ban đầu ghen tị với Melanie, nhưng sau khi chiến tranh nổ ra thì cô lại nguyện ý ở lại khu chiến sự giúp Melanie sắp sinh đi khắp nơi vượt qua khó khăn. Mà Melanie khi bị người phương Bắc đến nhà lục soát thì dù cơ thể suy nhược vẫn kiên định đứng trước mặt Scarlett.
Thế giới này không chỉ có tình yêu là tình cảm đáng quý. Một số phụ nữ một khi đã vượt qua được ải tình thì không còn gì có thể cản được họ nữa.
Nhưng mà ải tình có dễ vượt qua đến thế đâu?
Gió đêm thổi qua, mang theo hơi mát của núi rừng. Tạ Nhất Phi lúc này mới ý thức được ra ngoài mặc có hơi ít, Tần Tranh dường như đã nhận ra điều đó, giơ tay lên đặt trên lưng ghế phía sau cô, tạo thành một tư thế dang rộng vòng tay.
Tạ Nhất Phi quả thật cảm thấy có chút lạnh, mà cơ thể của Tần Tranh lại khô ráo và ấm áp, nên cô thuận theo tự nhiên tựa vào vai anh, gần như là cùng lúc, anh thu tay lại, ôm cô vào lòng.
Cô nói: “Bộ phim này hai chúng ta từng xem rồi.”
“Khi nào?” Anh nghiêng đầu, ngửi thấy mùi dầu gội đầu của cô, là mùi bưởi giống như của anh.
“Ở thư viện trường chúng ta.”
Anh dường như hồi tưởng lại một lát: “À, hình như có chuyện đó.”
.
Tống Lương và Vương Lâm từ xa nhìn thấy cảnh này đều ngây người.
Hai người bọn họ sau khi kết thúc biểu diễn lại lấy danh nghĩa bàn chuyện hợp tác sau này mà đi tăng hai ở quán bar, vừa uống vừa nói chuyện đến giờ này, Tống Lương vẫn chưa hết hứng, lại kéo Vương Lâm ra ngoài “đi hóng gió”, không ngờ lại gặp được Tạ Nhất Phi và Tần Tranh.
Tống Lương: “Đây là tình tiết gì vậy? Sao tôi có chút không hiểu?”
Vương Lâm tiếp nhận nhanh hơn anh ta một chút.
Thật ra trước đó cô vẫn luôn cảm thấy giữa Tạ Nhất Phi và Tần Tranh có chút không đúng, nếu không phải chuyện của Tiêu Tiêu đã khiến cô có ấn tượng ban đầu thì có lẽ cô đã đoán ra rồi.
Lúc này, cô cuối cùng đã hiểu vì sao Tiêu Tiêu luôn nhắm vào Tạ Nhất Phi, xem ra Tạ Nhất Phi và Tần Tranh ở bên nhau không phải một hai ngày rồi.
Thì ra cái tên bác sĩ Tần kia mới là họa thủy.
Vương Lâm cười: “Xem ra dụng tâm lương khổ của cậu phí công rồi.”
“Sao cô biết?”
“Giờ nghỉ giữa hiệp của buổi biểu diễn, cái bàn đó có rộng đâu, những lời cậu và Tiêu Tiêu nói tôi nghe được gần hết rồi.”
Tống Lương nhớ lại chiếc thẻ phòng mà mình đã đưa ra, trong lòng thật khổ!
“Bây giờ thì hay rồi, tôi thành Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài đều không phải người.”
Vương Lâm cười nhạo: “Tôi thật sự có chút nghi ngờ mối quan hệ của cậu và bác sĩ Tần có thật sự tốt không đấy.”
“Quan hệ phải tốt chứ, chỉ là những chuyện như thế này, cậu ta cứ thích giấu giếm, thật là vô vị!” Sau khi bất bình xong, Tống Lương lại nghĩ ra một vấn đề mới, “Cậu nói xem ngày mai chúng ta tiếp tục giả vờ ngốc nghếch hay là tiếp tục giả vờ ngốc nghếch?”
Vương Lâm quay người đi về hướng khách sạn: “Không cần phải xoắn xuýt nữa, sau hôm nay thì chắc là công khai rồi.”
…
Sáng sớm ngày hôm sau, khi mọi người đến nhà ăn ăn sáng thì mới phát hiện Tiêu Tiêu đã rời đi trước rồi.
Vương Lâm và Tống Lương không khỏi nhìn nhau.
Trong lòng Tạ Nhất Phi cũng có chút khó chịu, cái gì đến rồi cũng sẽ đến.
Trong đĩa đột nhiên có thêm một cái bánh há cảo, Tần Tranh nói: “Đừng chỉ ăn cháo.”
Tạ Nhất Phi theo bản năng nhìn những người khác, Tiểu Xuyên và Sơn Tử thì vẻ mặt kinh ngạc, anh Vũ thì chuyên tâm ăn cháo trong bát, Tống Lương thì thở ngắn than dài, Vương Lâm thì không có phản ứng gì đặc biệt.
Thấy phản ứng của cô như vậy, Tần Tranh cố ý hỏi: “Sao vậy?”
Tạ Nhất Phi cúi đầu ăn: “Không có gì.”
Vương Lâm chuyển chủ đề, hỏi Tống Lương: “À đúng rồi, buổi chiều chúng tôi sẽ về, khi nào thì hai cậu đi?”
Còn chưa đợi Tống Lương mở miệng, Tần Tranh nói: “Tôi và Nhất Phi ở lại đây thêm hai ngày nữa, nếu mấy cậu không có việc gì thì cũng chơi hai ngày rồi về đi.”
Khi nào thì cô nói là muốn ở lại đây thêm hai ngày chứ? Với lại cái hành động muốn công khai mối quan hệ của hai người bọn họ một cách gấp gáp như vậy khiến cô cảm thấy rất khó xử.
Nhưng khi cô ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Tần Tranh thì những lời muốn nói lại không thể thốt ra được.
Hôm qua cô mới biết hôm đó anh đã đến nhạc hội, nhưng lại bị Tiêu Tiêu hiểu lầm là anh đến xem cô ấy, ngay cả hôm qua cũng vậy.
Có lẽ anh nói đúng, cái vẻ thái bình được tô vẽ lên không phải là thật, chi bằng cứ nói hết mọi chuyện ra, có lẽ Tiêu Tiêu cũng có thể buông bỏ sớm hơn.
Lúc này, quản lý Trịnh đến hỏi mọi người có muốn dùng thêm cà phê và trái cây không.
Sau khi ghi lại nhu cầu của mọi người, trước khi đi, quản lý Trịnh lại hỏi Tần Tranh: “ Tần tổng, cái phòng mà anh đã thuê tối qua lễ tân nói là đã làm cho anh hai thẻ phòng, anh đã trả lại một thẻ rồi, có phải trên người anh vẫn còn một thẻ phòng không?”
“Khụ khụ khụ khụ……” Tống Lương dường như bị sặc cà phê, đột nhiên ho không ngừng.
Tần Tranh cũng không để ý, liếc anh ta một cái rồi nói với quản lý Trịnh: “Lúc tôi nhận phòng có một mình sao lại làm cho tôi hai thẻ phòng?”
Quản lý Trịnh vội nói: “Vậy thì không sao rồi, có lẽ lễ tân đã làm nhầm.”
Nói xong anh nghi hoặc liếc nhìn Tống Lương đang ho đến đỏ mặt tía tai.
Quản lý Trịnh vừa đi, anh Vũ vẫn luôn im lặng cũng đứng lên theo: “Tôi ăn xong rồi, về phòng trước đây. À đúng rồi, chiều nay tôi sẽ về cùng với Vương tổng.”
Anh Vũ vừa đi, không khí lại có chút cứng nhắc.
Nhưng Tần Tranh lại lúc này nói một câu không đầu không cuối: “Tôi và cô Tạ quen nhau mười năm rồi.”
Thông tin này không nghi ngờ gì đã khiến tất cả mọi người bất ngờ.
Tống Lương rất kích động: “Sao chưa bao giờ nghe cậu nói vậy?”
Tần Tranh nhìn Tạ Nhất Phi qua bàn: “Năm xưa không vui vẻ lắm, nên không muốn nói.”
Đây là lần đầu tiên anh chủ động bày tỏ thái độ của mình về quá khứ năm đó. Cô dường như có thể nhìn ra được một vài cảm xúc tương tự như không vui từ trong mắt anh.
Là cô nhìn lầm sao?
Năm xưa là anh đã từ bỏ cô trước, anh có gì mà không vui chứ? Hơn nữa đã mười năm rồi, đến ngay cả cô là người từng bị anh phản bội còn có thể không nhớ chuyện cũ mà cùng anh tiếp tục mối tình chóng vánh, vậy thì cũng đủ để nói rõ sức mạnh của thời gian mạnh mẽ đến nhường nào rồi.
Vương Lâm dường như nhớ ra điều gì đó, hỏi Tạ Nhất Phi: “Cái mối tình đầu của cô không phải là bác sĩ Tần đấy chứ?”
Nếu như câu nói “quen biết mười năm” vẫn chỉ khiến người ngoài suy đoán về mối quan hệ của hai người bọn họ năm đó thì câu nói “không vui vẻ lắm” này đã khiến mối quan hệ của hai người không cần phải nói gì thêm nữa. Nếu như chỉ là quan hệ bình thường thì sao có thể không vui vẻ đến thế, đến mức khiến người trong cuộc canh cánh trong lòng mười năm trời chứ?
Tạ Nhất Phi không phủ nhận.
“Chưa bao giờ nghe chị Nhất Phi nhắc đến.” Tiểu Xuyên tò mò hỏi, “Vậy mấy năm nay hai người vẫn luôn liên lạc à?”
Tạ Nhất Phi nói: “Không có.”
Tần Tranh: “Tháng ba năm nay cô ấy đến bệnh viện khám bệnh, tôi thay đồng nghiệp đi khám thì gặp lại.”
Sơn Tử khoa trương “ồ” một tiếng: “Duyên phận thật kỳ diệu, giống như trong phim vậy!”
Tống Lương không thể tin được: “Tháng ba? Tháng ba hai người đã gương vỡ lại lành rồi? Đến hôm nay tớ mới biết? Tần Tranh! Cậu nói rõ cho tớ nghe xem, rốt cuộc hai chúng ta có phải là anh em không vậy?!”
Vương Lâm trêu anh ta: “Chuyện rõ ràng quá rồi còn gì?”
Mọi người mỗi người một câu, bầu không khí u ám vì sự ra đi không lời từ biệt của Tiêu Tiêu cũng tan biến.
Tần Tranh không phải là người thích nói chuyện riêng tư với người khác, Tạ Nhất Phi biết, sở dĩ anh đồng ý thỏa mãn sự tò mò của mọi người cũng là vì sợ đồng đội của cô hiểu lầm về cô.
Cô buộc phải xem xét lại mối quan hệ này của họ, có lẽ giữa họ không tốt đẹp như những người đang ngồi đây nghĩ, nhưng cũng không tồi tệ như những gì cô nghĩ.
Có lẽ là do cái xích trong lòng cô quá nặng rồi, thật ra cho dù cô và Tần Tranh chỉ định là người qua đường của nhau đi chăng nữa thì cũng không có lý do gì mà không được công khai cả.
Nghĩ đến đây, những cơn giận mà cô đã nén vì chuyện anh mắng cô giả tạo tối hôm qua, rồi sáng nay lại không màng sống chết của cô mà công khai quan hệ đều đã tiêu tan hết.
Vương Lâm hẹn bạn để bàn công việc nên vẫn phải về nội thành vào buổi chiều. Tiểu Xuyên và Sơn Tử thấy đồng đội đi hết một nửa rồi thì cũng đành nói sẽ đi cùng Vương Lâm.
Lúc tiễn Vương Lâm rời đi, Tạ Nhất Phi do dự một lát rồi vẫn quyết định nói rõ mọi chuyện: “Trước đây không phải là tớ cố ý không nói cho cậu biết, tớ chỉ là không muốn để anh ấy can thiệp quá sâu vào cuộc sống của tớ thôi.”
Vương Lâm an ủi vỗ nhẹ vào tay cô: “Tớ hiểu, cậu có thể nghĩ như vậy thì ngược lại tớ còn mừng cho cậu.”
Nói rồi Vương Lâm liếc nhìn Tần Tranh ở phía không xa: “Tớ luôn cảm thấy bác sĩ Tần này không phải người bình thường, con gái tỉnh táo một chút vẫn tốt hơn. Cậu nhìn Tiêu Tiêu mà xem, tấm gương trước mắt.”
Nói đến Tiêu Tiêu, Tạ Nhất Phi lại bắt đầu lo lắng, Vương Lâm như nhìn thấu được suy nghĩ của cô: “Tiêu Tiêu ngoài việc có chút não yêu đương ra thì không có tật xấu gì khác, cô ấy nên biết chuyện này không trách cậu, thậm chí không trách cả bác sĩ Tần. Nhưng tớ thấy sau lần này, cái não yêu đương của cô ấy cũng nên tỉnh rồi. Còn anh Vũ, có thể anh ấy có chút hiểu lầm với em, giải thích rõ là được. Bài hát anh ấy viết đều là Tiêu Tiêu hát, giữa hai người có một loại ăn ý rất đặc biệt, nên anh ấy cảm thấy không đáng cho Tiêu Tiêu, bất bình thay cho Tiêu Tiêu, cậu cũng nên hiểu cho anh ấy.”
Lúc này đồ đạc mà họ mang đến đã được xếp lên xe xong hết, Vương Lâm cũng không nói thêm gì, nói một câu hẹn gặp lại sau kỳ nghỉ rồi lên xe rời đi.
“Sao có vẻ lưu luyến không nỡ rời đi vậy, sao không đi theo về luôn?”
Tạ Nhất Phi quay đầu lại, thấy Tần Tranh đang nhìn về hướng Vương Lâm và mọi người rời đi.
Hôm nay nắng rất đẹp, anh ấy đeo một chiếc kính râm đen, càng tôn lên làn da trắng của anh.
Không biết một người đàn ông như anh làm sao lại có thể trắng đến như vậy.
Tạ Nhất Phi: “Vậy bây giờ em gọi điện thoại bảo xe quay đầu lại đón em.”
“Em gọi thử xem.”
Tạ Nhất Phi cười, lười so đo với anh.
Tần Tranh dừng lại một chút, hỏi cô: “Hai người quen nhau lâu rồi à?”
“Đúng vậy, lúc còn ở Nam Kinh đã quen nhau rồi.”
“Em có nói với cô ấy là anh là mối tình đầu của em không?”
Tần Tranh không nhắc đến thì Tạ Nhất Phi cũng quên luôn câu này của Vương Lâm, lúc này nghe anh nói như vậy thì có chút xấu hổ.
Cô không trả lời, anh lại hỏi: “Vậy lần tụ họp trước em nói có hai người bạn trai, thì một trong số đó là anh?”
Anh đang nói đến cái câu hỏi mà cô đã trả lời lúc chơi trò chơi ở KTV lần trước.
“Không thì sao?” Nói được một nửa, cô đột nhiên nhớ đến phản ứng của anh sau khi nghe câu trả lời đó, trong lòng mơ hồ nảy ra một suy đoán, “Anh sẽ không phải là nghĩ rằng em không tính anh vào nên mới tức giận đấy chứ?”
Lần này đến lượt Tần Tranh im lặng.
Tạ Nhất Phi không nhịn được mà cười, cười đến mức nghiêng cả người: “Em thật sự không ngờ, anh còn để ý đến chuyện này đấy!”
Tần Tranh không nói một lời mà quay người đi về phòng.
Tạ Nhất Phi đuổi theo anh, đối mặt với anh, muốn nhìn xem vẻ mặt của anh, có phải là tức giận đến mất mặt như cô tưởng tượng không.
“Cho dù em bỏ sót anh thì anh cũng đâu cần phải tức giận như vậy chứ? Anh quen nhiều bạn gái như vậy, có nhớ hết từng người không?”
Tần Tranh mặt không cảm xúc, qua chiếc kính râm liếc cô một cái: “Đúng vậy, trí nhớ của anh rất tốt.”
Nếu như trước đây nghe thấy những lời này thì trong lòng Tạ Nhất Phi chắc chắn lại không có vị gì, nhưng trong tình cảnh này, cô không có ý tốt mà lại cười.
Cô vốn cho rằng cô không thể làm gì được anh, nhưng đột nhiên, anh giơ tay lên giữ chặt cằm cô, khiến tiếng cười của cô đột ngột dừng lại, và giây tiếp theo, anh liền cúi người xuống, chặn nửa môi của cô lại.
Anh đúng là giận quá hóa rồ rồi, nhưng cái cách anh thể hiện sự giận dữ lại không giống như những gì cô dự đoán cho lắm.
Nhưng đây là thanh thiên bạch nhật có nhiều người qua lại, anh có phải là điên rồi không?!