Tịnh Bạch - Vị Khả Khả

Chương 79

Sau khi kết thúc thử nghiệm giai đoạn hai, Tạ Nhất Phi có nhiều thời gian hơn, khôi phục việc mỗi tuần đi biểu diễn ở Sơ Sắc.

Hôm nay khi nghỉ giữa giờ, đột nhiên có một nhân viên phục vụ mang đến một ly rượu, nói là có một vị khách mời.

Trong ban nhạc của họ thường chỉ có ca sĩ chính mới được ưu đãi như vậy, Tạ Nhất Phi đang tò mò là ai thì nhìn thấy Tống Lương ngồi ở quầy bar đang nâng ly về phía cô.

Tạ Nhất Phi tuy không có ấn tượng tốt gì về con người Tống Lương này, nhưng dù sao cũng xem như là người quen, người ta mời cô uống rượu chính là chủ động tỏ ý muốn kết giao, cô không thể hoàn toàn không nể mặt.

Cô nhận ly rượu đi về phía quầy bar.

“Đến từ khi nào vậy?”

Tống Lương: “Vừa mới đến một lát.”

“Vương Lâm hôm nay hình như không có ở đây.”

Dạo gần đây, Tống Lương thỉnh thoảng sẽ đến ngồi một lát, nhưng không giống như trước kia, lần nào anh ta cũng đến một mình. May mà khi Vương Lâm có ở đây thì sẽ đến cùng anh ta uống một ly.

Tống Lương cười: “Tôi biết.”

Mối giao thiệp giữa Tạ Nhất Phi và Tống Lương ngoài Vương Lâm ra thì cũng chỉ có Tần Tranh, nhưng cô không muốn nói chuyện với anh ta về Tần Tranh, vậy thì cũng không còn gì để nói nữa rồi.

Hai người im lặng một hồi, Tạ Nhất Phi cảm thấy hơi gượng gạo, đang nghĩ cách tìm một lý do để rời đi thì Tống Lương lại như vô tình hỏi: “Dạo này bận không?”

Tạ Nhất Phi: “Cũng tạm, sau khi kết thúc thử nghiệm thì đỡ hơn nhiều rồi.”

“Đang chuẩn bị thử nghiệm giai đoạn ba à?”

“Coi như vậy đi, nhưng sau này cũng không có nhiều việc của tôi nữa rồi.” Tạ Nhất Phi, “Còn anh, dạo này thấy anh đến suốt, hình như không bận lắm.”

Tống Lương: “Cái này phải xem so với ai rồi.”

Rõ ràng Tống Lương một chữ cũng không nhắc đến Tần Tranh, nhưng Tạ Nhất Phi lại cảm thấy anh đang nói về Tần Tranh.

Có phải là anh muốn nói Tần Tranh rất bận, nên dạo này mới không đến đây cùng anh không?

Đúng lúc một bài hát kết thúc, trước khi nhạc dạo của bài tiếp theo vang lên, tiếng cười nói của các cô gái từ bên cạnh sân khấu truyền đến.

Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía đó, là Tiêu Tiêu đang trò chuyện với anh Vũ, không biết anh Vũ đã nói gì mà khiến Tiêu Tiêu vừa cười vừa đánh anh ta.

Tống Lương: “Có một chuyện tôi vẫn luôn không hiểu, tiện thể hỏi cô một chút.”

“Chuyện gì?”

“Sao con gái các em có thể làm được chuyện giây trước còn nhất định phải có người này, giây sau đã có thể chuyển sang vòng tay của người khác rồi?”

Tạ Nhất Phi biết anh ta đang nói về Tiêu Tiêu, có ý muốn giải thích cho Tiêu Tiêu vài câu.

Cô nghĩ một chút rồi nói: “Một giây mà anh nhìn thấy, có lẽ không phải là một giây. Có thể trước đó cô ấy đã giằng co rất lâu rồi. Lúc yêu một người thì bịt mắt bịt tai không tiếp thu gì cả, bị mắc kẹt trong thế giới nhỏ của mình, đến một ngày nào đó khi trái tim chết lặng rồi, thế giới mới như mở rộng vòng tay ôm cô ấy, cô ấy có thể lại nhìn lại nghe, có thể nhìn thấy người đối xử tốt với cô ấy hơn, có thể nghe được mình cười vui vẻ, vậy thì đương nhiên cô ấy sẽ không muốn quay đầu lại nữa rồi.”

“Vậy cô Tạ, cô cũng vậy sao?”

Dù sao thì bọn họ vẫn không thể tránh khỏi chủ đề này.

Đáng tiếc là cô vẫn chưa có câu trả lời cho vấn đề này. Nếu nói trái tim chết lặng, cô đã chết một lần vào mười năm trước rồi, theo lý mà nói thì cô đã sớm nên ôm lấy thế giới mới, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, cô vẫn chưa nhìn thấy ai tốt hơn anh, điều này có phải chứng tỏ cô thật ra vẫn còn đang bị mắc kẹt trong cái thế giới nhỏ đó, vẫn chưa thể bước ra không?

Cô thành thật nói: “Tôi không biết.”

Tống Lương đột nhiên nhắc đến một chuyện: “Mấy tháng trước tôi và cậu ấy đến đây uống rượu, cậu ấy đã uống rất nhiều… Chính là lần bị cô đón về đó, cô còn nhớ không?”

Tạ Nhất Phi gật đầu: “Nhớ.”

Cô ấn tượng rất sâu sắc với chuyện hôm đó, vì ngay ngày hôm sau, họ đã chia tay.

Tống Lương nói: “Cô có biết tối hôm đó tại sao cậu ấy uống nhiều như vậy không?”

Vấn đề này, cô đã từng nghĩ qua, cũng đã tìm được câu trả lời cho riêng mình.

Cô qua loa hỏi lại: “Có liên quan đến tôi sao?”

“Đương nhiên rồi.”

Tạ Nhất Phi cười tự giễu, thật ra cô cũng không hứng thú với câu trả lời mà Tống Lương sắp nói.

Tống Lương dường như không nhận ra sự ỉu xìu của cô, rất nghiêm túc nói: “Rất nhiều bác sĩ đều rất sợ phải đối diện với người nhà của bệnh nhân đã qua đời, cậu ấy cũng không ngoại lệ, hơn nữa lần này lại là cô, cậu ấy rất tự trách, cũng rất đau lòng. Nên cậu ấy không biết phải đối diện với cô như thế nào.”

Khi Tạ Nhất Phi về đến nhà, trời đã khuya.

Một ngày này trôi qua vừa ý nghĩa vừa mệt mỏi, vốn dĩ chỉ muốn nằm trên sô pha một lát, kết quả không biết từ lúc nào đã ngủ quên mất.

Trong mơ màng, cô cảm thấy gió đêm thổi qua, thổi tan lớp bụi bám trên một đoạn ký ức xa xưa.

Đó là khi mới vào năm hai được một tuần. Hôm đó buổi chiều chỉ có hai tiết dược lý học, bạn cùng phòng trong ký túc xá bàn nhau tan học đi dạo phố Tân Nhai Khẩu, hỏi cô có đi không, cô thực sự không có hứng thú liền từ chối. Cuối cùng bọn họ đưa sách giáo khoa cho cô, bảo cô mang về ký túc xá giúp.

Tháng 9 ở Nam Kinh vẫn còn rất nóng, cô đeo cặp sách của mình, ôm sách của bạn cùng phòng, băng qua khu giảng đường, đi về phía ký túc xá.

Nắng rất gay gắt, cô có thể cảm nhận rõ ràng áo phông bị mồ hôi của mình thấm ướt, dính dính vào lưng áo.

Đột nhiên, cô nghe thấy phía sau có tiếng xôn xao của các cô gái, cô tưởng đã xảy ra chuyện gì, ngẩng đầu liền nhìn thấy người đã biến mất rất lâu đang đi về phía cô.

Anh mặc chiếc áo phông trắng và quần jean xanh nhạt bạc màu trong ký ức của cô, tóc dài hơn lần cuối cô gặp anh một chút, trông người gầy đi một chút.

Khoảnh khắc nhìn thấy anh, cô rất vui mừng, vì cuối cùng cô cũng đã gặp lại anh. Nhưng rất nhanh cô đã nghĩ đến những đau khổ mà mình đã phải trải qua trong khoảng thời gian này…

Sau khi từ Diêm Thành trở về, cô liên tục hồi tưởng lại những kỷ niệm của hai người khi ở bên nhau, mỗi một khoảnh khắc đều khiến cô cảm thấy không nỡ, lại khiến cô cảm thấy đau lòng.

Cô không thể hiểu nổi tại sao một chàng trai lại có thể biểu hiện thích cô nhiều như vậy mà vẫn ngấm ngầm lên kế hoạch từ bỏ cô, chẳng lẽ cái gọi là mối tình nồng nhiệt chỉ là một sự ảo giác của riêng mình cô sao?

Cô sẽ lén lút trốn ở những nơi mà người khác không nhìn thấy mà khóc, vào lúc mềm yếu nhất cô cũng muốn bất chấp tất cả mà đi gặp anh, chỉ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng sau khi trời sáng, cô lại có thể nhớ rõ ràng những lời mà mẹ anh đã nói, còn có cô gái mà cô đã nhìn thấy ở cửa nhà anh.

Nghĩ đến những điều này, một nỗi ấm ức và tức giận to lớn dâng lên trong lòng…

Cô quyết định sẽ không bao giờ cho ai cơ hội làm tổn thương mình nữa.

Cô nhìn anh đến trước mặt mình, gượng gạo nở một nụ cười, giống như gặp lại một người bạn cũ lâu ngày không gặp, lại mang theo một chút van xin lấy lòng.

Anh không phải là người thích cười, cũng chưa từng cúi đầu trước bất kỳ ai, nụ cười miễn cưỡng không tình nguyện như vậy, thật sự rất gượng gạo.

Anh nói anh không cố ý biến mất, là do nhà có chuyện đột xuất nên anh đi gấp không kịp nói với cô, còn nói anh trên đường về đã làm mất điện thoại, đến khi liên lạc lại với cô thì đã không thể liên lạc được nữa rồi.

Dưới ánh nắng gay gắt, cô thấy trên thái dương của chàng trai rịn ra những giọt mồ hôi li ti, khi nói chuyện, trên khuôn mặt luôn trầm ổn hơn những người cùng tuổi đó lộ ra một vẻ căng thẳng hiếm thấy.

Anh đang căng thẳng vì điều gì chứ? Chắc là cũng cảm thấy lời nói dối mất điện thoại của mình quá vụng về thôi nhỉ.

Nhưng nếu không phải chính tai nghe mẹ anh nói anh về nhà là để đi xem mắt với cô gái kia, thì nhất định cô sẽ tin vào cái “bất đắc dĩ” của anh.

Chưa đợi anh nói xong, cô đã ngắt lời anh: “Không sao cả, dù sao thì anh cũng phải đi Bắc Kinh rồi, như vậy cũng tốt.”

Trong mắt chàng trai thoáng qua một tia bối rối, cuối cùng anh cũng không còn căng thẳng nữa rồi. Những cảm xúc vốn dĩ không phù hợp với anh dần dần thu lại, cuối cùng anh nhìn cô không cảm xúc, hỏi cô có ý gì.

Cô nghe thấy mình rất bình tĩnh nói: “Ý là bọn mình đã chia tay rồi, anh về nhà vì cái gì cũng không quan trọng nữa, sau này đừng đến tìm em nữa.”

Khi nói ra lời này, thật ra cô rất đau lòng, nhưng đồng thời lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhưng khi anh cứ nhìn chằm chằm vào cô hỏi cô vì sao, cô dường như cảm nhận được anh cũng đang đau lòng, giống như anh mới là người bị bỏ rơi vậy.

Cô không muốn nói ra những lời chua xót đó, như thể cô đang tranh giành anh với người khác vậy.

Cô nói: “Không vì sao cả, chính là không muốn ở bên nhau nữa.”

Anh cười, lần này là kiểu cười rất lạnh.

Anh nói: “Chỉ vì anh không trả lời tin nhắn của em ngay lập tức sao? Vì chút chuyện này mà tùy tiện đòi chia tay, em không thấy nhạt nhẽo sao?”

Anh nói nhạt nhẽo. Có lẽ anh sớm đã cảm thấy nhạt nhẽo rồi!

Tạ Nhất Phi cố gắng kìm nén cảm xúc nói: “Vì em không còn thích anh nữa rồi, như vậy được chưa?”

“Em nói gì?”

Anh tiến lại gần một bước, tim cô cũng vì vậy mà run rẩy một chút.

Lúc này đang là giờ cao điểm sinh viên tan học về ký túc xá, tranh chấp của bọn họ sớm đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Có người cố ý dừng lại ở gần đó, tò mò dò xét, thỉnh thoảng còn thì thầm với bạn bên cạnh vài câu.

Tạ Nhất Phi không biết mình đã trở thành người như thế nào trong miệng bọn họ, cô chỉ biết, cô chưa từng bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy.

Cô không muốn nỗi đau của mình biến thành chuyện trà dư tửu hậu của người khác.

Cô muốn rời đi, nhưng lại bị anh không khách khí nắm chặt lấy tay. Sách trong tay cô rơi vung vãi trên mặt đất, cô luống cuống cúi đầu nhặt. Chữ trên sách trước mắt dần trở nên mờ nhạt, cô nghĩ lúc này mình nhất định chật vật lắm.

Đột nhiên có người che khuất ánh nắng gay gắt trên đầu cô, một nam sinh xuất hiện giữa cô và Tần Tranh.

Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô đang định ngẩng đầu lên nhìn xem người đến là ai thì đã nghe thấy tiếng xương thịt va chạm vào nhau, đồng thời, còn kèm theo tiếng hét của các cô gái bên cạnh.

Giây tiếp theo nam sinh đó lảo đảo lùi lại một bước, ngồi lên trên quyển sách mà cô vẫn chưa kịp nhặt.

Cô sợ hãi, tuy không hiểu tại sao anh ta lại chắn giữa bọn họ, nhưng cô sợ anh và Tần Tranh sẽ đánh nhau thật, cô vội vàng đứng dậy ngăn Tần Tranh lại.

Tần Tranh lạnh lùng nhìn cô, gần như nghiến răng nói: “Đây mới là nguyên nhân thật sự của việc chia tay đúng không?”

Cô đoán anh đại khái là đã hiểu lầm, nhưng cô không muốn giải thích.

Không biết có phải là do ảo giác của cô không, trong sự im lặng của cô, ngọn lửa trong mắt anh dần dần tắt đi.

Nhưng anh vẫn không cam tâm mà hỏi: “Đối xử với tôi như vậy, chỉ vì anh ta sao?”

Đột nhiên, một đoạn nhạc quen thuộc vang lên, làm đóng băng khoảnh khắc đó.

Âm nhạc ngày càng lớn hơn, Tạ Nhất Phi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lúc này mới ý thức được tất cả những gì mình vừa trải qua chỉ là một giấc mơ, hay nói đúng hơn là một giấc mơ về những chuyện cũ đã qua.

Cô theo bản năng vuốt ve ngực mình. Tuy là mơ, nhưng cảm giác đau đớn lại rõ ràng đến vậy.

Điện thoại di động bị cô tùy ý để bên cạnh trên bàn trà trước khi ngủ, lúc này vẫn đang đổ chuông liên tục.

Đã muộn thế này rồi ai lại gọi cho cô? Cô cầm lên nhìn, số điện thoại là một số máy bàn từ Nam Kinh.

Cô nghe máy, liên tục “A lô” hai tiếng, nhưng đối phương vẫn luôn không nói gì, ngay khi cô cho rằng đường dây có vấn đề thì dường như cô lại nghe thấy tiếng thở của đối phương.

Có lúc cô thấy Tần Tranh rất xa lạ, nhưng có lúc lại cảm thấy anh quen thuộc đến mức đáng sợ. Chỉ là một âm thanh thoảng qua như có như không, sợi dây trong lòng cô như đột nhiên được kết nối, cô vừa mới mơ thấy anh, anh đã gọi điện đến rồi.

Nhưng sao anh lại ở Nam Kinh, còn gọi điện cho cô vào giữa đêm như vậy? Có phải là đột nhiên xúc cảnh sinh tình muốn nói điều gì đó nhưng nhất thời không biết nên nói từ đâu không? Nhưng sao anh lại nghĩ cô sẽ bằng lòng nói chuyện với anh về những chuyện đó chứ? Anh không dùng điện thoại di động gọi cho cô, phần lớn cũng là đã đoán được cô sẽ không nghe điện thoại của anh ngoài giờ làm việc rồi chứ.

Cô khó khăn lắm mới có dũng khí bước về phía trước, hà cớ gì phải quay đầu nhìn lại chứ?

Nghĩ đến đây, cô im lặng cúp máy.

Nhưng vào giây trước khi điện thoại cúp máy, dường như cô đã nghe thấy anh gọi một tiếng “Nhất Phi”.

Điện thoại rất nhanh đã tắt màn hình, anh không gọi lại lần nào nữa.

Cô ngồi ngây người trong bóng tối một hồi, lại nhớ đến những lời mà Tống Lương đã nói: “Rất nhiều bác sĩ đều rất sợ đối diện với người nhà của bệnh nhân đã qua đời, cậu ấy cũng không ngoại lệ, hơn nữa lần này lại là cô, cậu ấy rất tự trách, cũng rất đau lòng. Nên cậu ấy không biết phải đối diện với cô như thế nào. Hơn nữa vì cô mà sư mẫu của cậu ấy có ý nghĩa rất quan trọng, khi bà ấy mất đi, mỗi ngày cậu ấy đều chìm đắm trong sự tự nghi ngờ… tôi chỉ có thể nói được những điều này, còn một vài chuyện nữa, tôi cảm thấy để chính cậu ấy nói với cô thì tốt hơn.”

Cô hiểu sự ra đi của sư mẫu đã đả kích anh như thế nào, cũng hiểu sự khó xử của anh khi đối diện với người nhà của bệnh nhân trong lúc này. Nhưng, không thể đối diện thì không đối diện nữa sao? Dù sao thì cô không chỉ là người nhà của bệnh nhân, nỗi đau do một lần điều trị thất bại mang lại cho bác sĩ, chẳng lẽ lại lớn hơn nỗi đau do người thân thiết như mẹ qua đời mang lại cho cô sao? Đây là điều mà cô không thể hiểu được.

Nói cho cùng, thì vẫn là cô không quan trọng đến mức đó đối với anh, khiến anh hết lần này đến lần khác xem nhẹ cảm xúc của cô, khiến cô sau khi mất đi sư mẫu, còn phải cảm nhận sự lúc gần lúc xa của anh.

Mối quan hệ thân mật kéo dài đã khiến cô gần như quên mất vị trí mà anh đã xác định cho mối quan hệ của bọn họ ngay từ đầu, cũng chỉ là “chơi đùa” mà thôi.

Phải, anh chưa từng hứa hẹn gì với cô cả, là cô không lượng sức mình muốn lợi dụng người khác, là cô không nhớ lâu nên lại đi vào vết xe đổ, là cô si tâm vọng tưởng hy vọng rằng lần này có thể có một kết quả khác.

Cô đã chán rồi, đã mệt rồi, càng sợ hơn.

Bình Luận (0)
Comment