Tịnh Bạch - Vị Khả Khả

Chương 98

Theo phong tục đón Tết của miền Bắc, vào lúc mười hai giờ đêm, ngoài việc đốt pháo, còn phải ăn sủi cảo.

Sủi cảo là do Tống Lương luộc. Anh ta luộc xong rồi bày ra cho mọi người đến gắp, lúc này mới phát hiện Lý Xán đã rời đi từ lúc nào.

Anh ta khẽ hỏi Tần Tranh: "Cô ấy đi lúc nào vậy?"

"Tớ làm sao biết được?"

Tần Tranh hoàn toàn không quan t@m đến vấn đề này, anh đang cho thêm tương ớt vào bát giấm của Tạ Nhất Phi, cho thêm hai thìa, thấy Tạ Nhất Phi tiến lại gần, hỏi cô: "Đủ chưa?"

Tạ Nhất Phi liếc nhìn bát, do dự một chút.

Tần Tranh hiểu, lại cho thêm một thìa: "Gần đủ rồi, ăn cay quá không tốt cho dạ dày."

Người bên cạnh liếc thấy màu đỏ rực trong bát của Tạ Nhất Phi, trố mắt: "Cô Tạ, cô cho nhiều ớt thế này còn ăn ra được nhân sủi cảo là gì nữa?"

Câu nói này nghe quen quen, dường như mỗi người thấy cô ăn như vậy, đều hỏi một câu như thế.

Ví dụ như Tần Tranh, người đã cùng cô ăn bún vịt lộn lần đầu tiên, dường như cũng đã hỏi một câu hỏi như vậy.

Thật ra Tạ Nhất Phi từ nhỏ đã thích ăn như vậy, đặc biệt là khi ăn sủi cảo, ăn mì, ăn bún, nhất định phải cho thật nhiều ớt mới được.

Tạ Nhất Phi nói: "Được chứ, ăn như vậy ngon hơn."

Tần Tranh bên cạnh chen vào: "Đừng để cô ấy lừa, cẩn thận bị cay đến khóc đấy."

Người kia rụt cổ lại: "Thật không ngờ, cô Tạ, khẩu vị cô nặng thật!"

Tống Lương nghe vậy cười ha hả nói: "Khẩu vị không nặng thì làm sao vừa mắt bác sĩ Tần của chúng ta được. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, bác sĩ Tần cũng là người không cay không ăn, hai người đúng là hợp khẩu vị. Lời của Lỗ Tấn nói như thế nào nhỉ? Giữa đàn ông và phụ nữ có thể bên nhau lâu dài không gì khác ngoài ba thứ - ăn, ngủ, nói chuyện! Hai người bây giờ ít nhất chiếm được hai thứ rồi."

Tạ Nhất Phi câm nín, câu nói này căn bản không phải do Lỗ Tấn nói, hơn nữa nguyên văn cũng không phải nói như vậy.

Tần Tranh liếc Tống Lương một cái: "Thế nào? Ghen tị à?"

Tống Lương khinh thường cười lạnh: "Tớ có gì mà phải ghen tị? Anh đây cũng có bạn gái rồi!"

"Đúng không? Người đâu?"

Tống Lương: "..."

Tạ Nhất Phi đã dần quen với cách nói chuyện của hai anh em này, những lời tranh cãi vô nghĩa này, cô nghe cũng coi như không nghe thấy.

Thấy Tần Tranh chỉ lấy bát và đũa cho cô, còn anh thì không lấy nữa, cô nhỏ giọng hỏi anh: "Anh không ăn à?"

Tần Tranh: "Không đói lắm."

Thật ra Tạ Nhất Phi cũng không đói, nhưng mùi vị của dầu ớt quá thơm.

Cô chấm vào nước sốt cắn một miếng, vẫn là nhân nấm đông cô và củ mã thầy mà cô thích nhất.

Thấy Tạ Nhất Phi ăn ngon, Tần Tranh lại hỏi: "Ngon không?"

Tạ Nhất Phi cảm thấy buồn cười: "Anh muốn ăn thì anh cứ nếm thử đi."

Tần Tranh gật đầu: "Vậy thì cho anh nếm thử trong bát của em đi, đỡ phải rửa thêm một bộ bát đũa."

Tống Lương, người đã bị bỏ rơi nửa ngày, lại không nhịn được cười lạnh một tiếng: "Máy rửa chén rửa chén, nhiều hơn một cái ít hơn một cái có gì khác nhau? Cậu muốn người ta đút cho cậu thì cứ nói thẳng ra đi."

Trước đó Tần Tranh nói anh đã theo đuổi Tạ Nhất Phi ba lần, Tống Lương vẫn cảm thấy lời này hơi trừu tượng.

Anh ta và Tần Tranh là anh em đã nhiều năm, không ai hiểu Tần Tranh hơn anh. Anh ta biết Tần Tranh là người sĩ diện chết người, làm nhiều đến mấy cho người ta cũng không nói thêm một lời, nếu không thì lần họ lái xe mấy tiếng đồng hồ để xem nhạc hội, anh ta cũng sẽ không cho rằng Tần Tranh là chạy đến vì Tiêu Tiêu.

Nhưng hôm nay anh ta coi như đã hiểu, người đàn ông này muốn tốt với một cô gái thì đúng là đối xử với người ta rất tốt, nhưng khi giở trò thì cũng thật là không ai bằng.


Anh ta trước đó còn cảm thấy Tần Tranh không biết làm vui lòng con gái, bây giờ xem ra, anh không phải là không biết, chỉ là xem anh có muốn hay không mà thôi.

Tần Tranh như thể không nghe thấy lời Tống Lương nói, chỉ nói với Tạ Nhất Phi: "Ra phòng khách ăn đi, có người không biết nước bọt của mình sắp bắn vào bát của người khác rồi."

Xung quanh mọi người cười ồ lên, Tống Lương sắp tức nổ tung rồi.

Chẳng phải là có bạn gái rồi sao? Đến thế sao?! Vừa nhìn đã biết là trước đây quá thiếu tình yêu, bây giờ mới lộ ra bộ mặt xấu xa của kẻ nhà giàu mới nổi!

Anh ta nói với Chu Ý Chi đang xem náo nhiệt ở bên cạnh: "Trưởng khoa, tôi đặt hẹn trước một năm, năm sau tôi cũng phải đến chỗ cô ăn Tết, hơn nữa còn phải dẫn một người đến."

Người bên cạnh hùa theo: "Vẫn còn cả một năm nữa, bác sĩ Tống anh cố gắng lên, đến năm sau anh có thể dẫn theo hai người cả lớn và nhỏ."

Tống Lương: "Cũng không phải là không có khả năng đó. Có người thì lại khác, năm nay phải kẹp chặt đuôi mà làm người, đừng đến cuối năm lại bị người ta đá, lại phải lẻ loi một mình mà đến."

Anh ta thật là dám nói! Đây là đang cố tình chọn nhược điểm của Tần Tranh mà đâm chọc đây mà!

Chu Ý Chi vội vàng chuyển chủ đề: "Năm sau mọi người đều đến nhé, nhiều người náo nhiệt!"

Tần Tranh đã hơi không vui rồi, nhưng bị Tạ Nhất Phi kéo lại.

"Anh ấy không biết giữ mồm giữ miệng mà anh còn không biết sao."

Tần Tranh: "Vậy em thấy tình huống mà cậu ta nói có tồn tại không?"

Tạ Nhất Phi nhịn cười, gắp một cái sủi cảo đưa đến trước mặt anh: "Xem anh biểu hiện."

Tần Tranh cúi đầu ăn sủi cảo, gật đầu: "Ừm, năm nay quả nhiên ngon hơn năm ngoái."

Tạ Nhất Phi: "Em nhớ anh trước đây không ăn cay chút nào, sao bây giờ lại ăn cay giỏi như vậy?"

Cô vĩnh viễn cũng không quên được cảnh cô bị một bát bún vịt lộn cay đến khóc, mỗi lần nghĩ đến đều không nhịn được cười.

Tần Tranh: "Thời đại học, người trong ký túc xá ai cũng ăn cay, anh không ăn thì không hòa nhập được với mọi người."


Tạ Nhất Phi gật đầu hiểu ra, suýt chút nữa thì cô đã tự mình đa tình cho rằng có liên quan đến cô rồi.

Tần Tranh tiếp tục nói: "Còn có một nguyên nhân nữa."

"Gì?"

"Anh muốn biết, tại sao em lại thích ăn cay như vậy."

Xem ra vẫn có chút liên quan đến cô.

Trong lòng Tạ Nhất Phi ngọt ngào.

"Nhưng lúc đó hai chúng ta đã chia tay rồi mà."

"Đúng vậy, chia tay rồi, nhưng anh vẫn luôn nhớ về em. Nghĩ đến con người em, sẽ nghĩ đến em thích gì, không thích gì. Đương nhiên, nguyên nhân trực tiếp nhất vẫn là anh có một người bạn cùng phòng đến từ Tứ Xuyên, anh ta cứ ba bữa lại ăn lẩu dầu ớt trong ký túc xá. Vốn dĩ anh không dễ hòa đồng, nhưng người ta thấy bọn anh đều là cùng một ký túc xá, không tiện không gọi anh, anh bèn ăn theo, mỗi lần đều bị cay đến khóc."

Tưởng tượng đến cảnh tượng đó, Tạ Nhất Phi cười: "Sau đó thì sao?"

Tần Tranh: "Thời gian dài, anh phát hiện anh cũng dần thích ăn cay. Anh từng nghi ngờ ớt có thể gây nghiện, giống như một số chuyện, dù thế nào cũng không quên được. Sau này anh đã xem qua một cách nói, nói 'cay' thật ra là một loại cảm giác đau đớn. Từ góc độ này mà xem, tại sao nhiều người lại thích ăn cay thì đã dễ giải thích hơn rồi - cuộc sống quá tẻ nhạt, loại cảm giác đau đớn nóng rực này càng khiến người ta cảm nhận được sự tồn tại của bản thân mình."

Tạ Nhất Phi gật đầu: "Có lý một chút."

Tần Tranh: "Đúng rồi, sau này anh phải cảm ơn thật tốt người bạn cùng phòng của anh, nếu không có anh ta, ba thứ đó sẽ thiếu một thứ, hai thứ còn lại làm tốt đến mấy cũng chỉ đủ điểm trung bình mà thôi."

Tạ Nhất Phi cười, giơ bát lên: "Còn ăn không?"

"Thêm một cái nữa đi."

.

Nhà Chu Ý Chi tuy lớn, nhưng cũng không ở được nhiều người như vậy, ngoại trừ những người thức trắng đêm đánh mạt chược và người trông trẻ, những người khác ăn xong sủi cảo thì về nhà hết.

Nhưng ăn xong sủi cảo thì vừa quá mười hai giờ đêm, lúc này tiếng pháo nổ trong khu nhà thi nhau vang lên, trong không khí còn thoảng mùi khét lẹt của thuốc súng.

Tần Tranh và Tạ Nhất Phi không vội về, kết quả lại bị Tống Lương và mấy người kéo đi uống rượu tán gẫu.

Gần đến nửa đêm, tiếng pháo bên ngoài cuối cùng cũng im bặt, tuy nhà nhà đều để đèn, nhưng đa số mọi người đã nghỉ ngơi rồi. Tạ Nhất Phi và Tần Tranh lúc này mới rời đi.

Tần Tranh buổi tối uống không ít, lúc rời khỏi nhà Chu Ý Chi, người khác còn không nhìn ra gì, nhưng Tạ Nhất Phi biết anh đã hơi say rồi.

Về chỉ có thể để cô lái xe, may mà đêm đã khuya, trên đường rất vắng vẻ, hầu như không có xe nào.

Tạ Nhất Phi đang tập trung lái xe, đột nhiên, một mảnh pha lê rơi xuống, rất nhanh đã ngưng tụ thành giọt nước trên cửa sổ xe, rồi đến giọt thứ hai, thứ ba...

Lúc này cô mới nhận ra, lại bắt đầu tuyết rơi rồi.

Một luồng gió lạnh thổi vào trong xe, là Tần Tranh ngồi ở ghế phụ hạ cửa sổ xe xuống.

Đèn đỏ phía trước bật sáng, Tạ Nhất Phi từ từ dừng xe.

Cô cũng hạ cửa sổ xe, vươn tay ra cảm nhận trận tuyết đầu tiên của năm mới.

Khi họ càng ngày càng gần khu vực thành phố, loại mùi khét lẹt của thuốc súng đó cũng hầu như không còn nữa, chỉ còn lại mùi vị của tuyết mùa đông.

Tạ Nhất Phi tưởng rằng mở cửa sổ xe sẽ rất lạnh, nhưng rất bất ngờ, lại không cảm thấy lạnh chút nào.

Bông tuyết bay vào, rất nhanh đã kết thành những giọt nước nhỏ trên cửa xe.

Đêm tối sâu thẳm, như một tấm lụa đen khổng lồ, bao bọc chặt lấy thế giới. Giữa vạn vật yên tĩnh, tuyết rơi nhẹ nhàng, chỉ trong vòng một khắc đồng hồ từ vài điểm lác đác ban đầu đã trở nên như lông vũ, rơi xuống một cách nhẹ nhàng, rất nhanh đã trải một lớp thảm mỏng trên con đường phía trước. Đèn đường trang điểm bóng cho từng bông tuyết, khiến thiên địa này trở nên rộng lớn và hoang vắng.

"Ngã túy đề tửu du hàn sơn/ Sương hoa mãn thiên/ Tiên trứ y thường phủ cầm hoan/ Mỹ nhân tấu huyền/  Nhĩ khán bạch tuyết nhân gian/ Nhĩ khán băng xuyên xủy xán/ Lai giả luyến/ Như đại mộng nhãn tiền..."

Tần Tranh cũng đang nhìn tuyết bên ngoài cửa sổ, cánh tay anh đặt lên cửa sổ đang hạ xuống, những ngón tay thon dài khẽ gõ nhẹ lên cửa xe.

Giọng nói của anh trầm thấp và đầy từ tính, như thể bị gió đêm lạnh lẽo đưa đến nơi rất xa.

Đây là Tần Tranh mà Tạ Nhất Phi chưa từng thấy, cảm xúc của cô cũng bị anh ảnh hưởng, cười hỏi: "Hôm nay tâm trạng tốt như vậy sao?"

"Đặc biệt tốt." Anh quay đầu nhìn cô, trong mắt có một tia say mờ ảo, còn có vài cảm xúc khó nói rõ, "Đã bao nhiêu năm rồi, trước đây anh đều một mình đến đây, năm nay cuối cùng không phải nữa rồi."

Hôm nay, trong số những người đến nhà Chu Ý Chi ăn cơm ngoài Tống Lương ra, đa số đều là có gia đình hoặc đã có bạn gái, có thể tưởng tượng, những năm trước không có cô và Tống Lương, Tần Tranh một mình cô đơn đến mức nào.

Nhìn người khác gắn bó keo sơn như sơn với keo, anh đang nghĩ gì đây? Có phải cũng rất ghen tị.

Trước đây cô cũng cảm thấy anh thích yên tĩnh, không thích náo nhiệt, bây giờ nghĩ lại, có lẽ anh chỉ đang dùng những điều này để che giấu sự cô đơn của mình.


Nghĩ đến những điều này, Tạ Nhất Phi đau lòng đưa tay vuốt v3 mặt anh, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa lên mặt anh, cuối cùng di chuyển đến môi anh.

"Sao lại lạnh như vậy?"

Anh cười, giây tiếp theo, anh duỗi tay nắm lấy gáy cô kéo cô về phía anh.

Như cô đã nghĩ, đây là một nụ hôn se lạnh, nhưng lại khiến trái tim cô ấm áp lên.

Đèn xanh đã bật sáng từ lâu, may mà lúc này trên đường chỉ có hai người bọn họ.

Họ cứ thế hôn nhau, không ai quấy rầy.

Tần Tranh nghĩ, cái Tết Nguyên Đán này trôi qua thật tốt, nếu muốn nói điểm không trọn vẹn duy nhất chính là anh không chắc, nếu lúc đó Lý Xán không rời đi, chủ đề kia không bị ngắt lời, cô sẽ đáp lại như thế nào?

Anh không hề nghi ngờ, cô yêu anh. Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, liệu cô còn mong đợi điều gì từ hôn nhân nữa không?


Editor: Annie
Nguồn: Bán Hạ

Bình Luận (0)
Comment