Tình Bất Tận

Chương 92

Phó Minh Khải nghe lời ông nội cùng Giang Vỹ đến linh tự đón sư thầy tới bệnh viện. Các bác sĩ cũng đang cố gắng hết sức nhưng có lẽ bệnh tình đã vượt qua chuyên môn nên vị bác sĩ riêng của nhà họ Kiều đứng ra giải thích..

“Bác sĩ Tần, Mịch Na thế nào rồi?”

Vị bác sĩ Tần liền thờ dài mà tháo khẩu trang y tế..

“Tình hình cả hai không khả quan cho lắm. Người đàn ông tên Henry kia tuy bề ngoài trẻ trung nhưng nội tạng bên trong không khác gì của một ông lão hơn chín mươi tuổi, hiện chưa rõ sống chết. Còn tiểu thư...”

Nhắc đến tình trạng của Kiều Mịch Na thì bác sĩ Tần chợt im lặng..

“Tình trạng của tiểu thư hiện tại vượt qua chuyên môn của tôi nên vẫn chưa thể tìm ra lý do. Tôi đã cho người đưa cô ấy đến phòng hồi sức, mọi người hãy tới động viên cô ấy đi nhé.”

Cả nhà như ngã quỵ vì kết quả từ bác sĩ Tần, nhìn Kiều Mịch Na đang hôn mê trong phòng hồi sức mà như khóc nghẹn..

“Con gái đáng thương của mẹ..”

Giang Vỹ và Phó Minh Khải đã đưa sư thầy đến bệnh viện, mẹ Kiều vừa nhìn thấy liền quỳ lạy van xin người cứu Kiều Mịch Na..

“A di đà phật. Phu nhân, xin đừng như vậy. Mau đứng lên trước đã.!”

“Sư thầy, người có tìm được cách nào khác không?”

Vị sư thầy vừa lắc đầu mà thở dài, tia hy vọng cuối cùng của họ như đã vụt tắt..

“A di đà phật. Bần tăng đã từng khuyên cô ấy hạn chế sử dụng năng lực để bảo vệ cho bản thân, vậy mà..”

“Cô ấy luôn nghĩ cho người đầu tiên, đúng không ạ?”

Vị sư thầy niệm một câu a di đà phật và đưa lại quyển sách cổ cho ông nội Kiều..

“Trong sách có ghi chép rằng chủ thể sẽ rơi vào tình trạng ngủ đông, tức là có khả năng Kiều thí chủ sẽ tỉnh lại nhưng..”

Chỉ một câu nói của sư thầy đã khiến mọi người càng thêm mong chờ..

“Nhưng thời gian không thể biết trước, có lẽ là một năm, hai năm, hoặc hai mươi năm và có thể sẽ nhiều hơn như thế. Kiều thí chủ vốn mang mệnh cách khác với chúng ta, có lẽ ông trời đang thử thách cô ấy. Nếu các vị muốn cô ấy sớm ngày tỉnh lại, hãy tươi cười mà chăm sóc cô ấy. Bần tăng nghĩ cô ấy sẽ không muốn mọi người đau lòng như này đâu.”

Nhờ vào câu nói của sư thầy mà mọi người mới có niềm tin vào sinh tồn của Kiều Mịch Na, sư thầy vừa niệm phật vừa nhớ lại cuộc nói chuyện trước đây với Kiều Mịch Na..

“Sư thầy, nếu ngày mà con rơi vào ngủ đông. Mong người có thể phá giới luật nói dối một lần vì con được không ạ?”

“A di đà phật. Ý của thí chủ là muốn bần tăng động viên gia đình?”

Kiều Mịch Na tươi cười chứng minh lời nói của sư thầy là đúng..

“Vâng. Con nghĩ là nếu rơi vào trạng thái ngủ đông thì sẽ không biết khi nào tỉnh lại, nên nếu được nhờ thầy giúp con. Con sẽ thỉnh tội trước Phật tổ thay người..”

Hình ảnh hai sư đồ cười tinh nghịch kết thúc hồi tưởng. Trong một phòng bệnh khác đang được cảnh sát canh giữ, Henry đã trở lại nhân dạng thật là một ông lão gần hơn chín mươi tuổi.

“Chúng tôi được thanh tra Lý cho phép vào thăm.”

Một trong hai vị cảnh sát mở cửa cho Hách Dương Triết, Phó Minh Khải, Giang Vỹ và sư thầy vào gặp Henry.

“Đây có lẽ là hình dạng thật của ông rồi nhỉ?”

“Tại sao?..”

Henry không ngừng nhìn vào gương với muôn vàn câu hỏi..

“Ông muốn đoạt đi năng lực của em gái tôi để giúp bản thân cải lão hoàn đồng, nhưng mà nội dung trong quyển sách ông vẫn chưa đọc hết. Năng lực hoa hồng đen chỉ được sử dụng khi chủ thể tự nguyện, nếu bị cưỡng chế sẽ không có hiệu quả ngược lại người cưỡng chế sẽ bị phản phệ.”

Phó Minh Khải đọc lại một lần nội dung trong quyển sách cổ, Henry giật lại mà đọc thêm một lượt..

“Xem như đây là cái giá mà ông phải trả vì đã hại em ấy ra nông nỗi này, nếu ông không vì tư lợi cá nhân thì có lẽ con bé đã có thể sống thêm được..”

“A di đà phật.”

Cả bốn người cùng rời đi trước sự điên loạn của Henry, cảnh sát đã điều tra được các công ty đứng tên Henry đều có dấu hiệu trốn thuế cộng thêm việc hại người không thành đủ để kết tội danh. Gia đình sắp xếp cho Kiều Mịch Na ở một phòng bệnh riêng biệt, được gắn dây ống thở và điện tâm đồ nhằm để theo dõi sự sống mong manh của cô..

“[Mịch Na, anh tin em nhất định sẽ tỉnh lại. Dù thời gian có bao lâu anh vẫn sẽ đợi.]”

Xuân hạ thu đông, Hách Dương Triết luôn túc trực bên cô không hề rời khỏi. Mọi việc ở công ty anh đều ở phòng bệnh mà xử lý, người thân và bạn bè thay phiên nhau đến thăm Kiều Mịch Na. Một tháng trôi qua rồi lại hai tháng, một năm trôi qua rồi lại hai năm, cứ như vậy cô đã hôn mê gần bốn năm mà chưa có dấu hiệu nào là sẽ tỉnh lại..

“Mịch Na. Henry đó đã bị trừng phạt cho các tội danh của mình, Hách Trì và Bối Linh cũng đã bên nhau. Ai nấy cũng đều tìm được hạnh phúc rồi, nếu em nghe được tiếng của anh thì hãy mau chóng tỉnh lại để còn hoàn thành việc dang dở của riêng chúng ta nha."

Hách Dương Triết vừa nắm vừa hôn nhẹ lên mu bàn tay của Kiều Mịch Na bộc bạch tâm sự. Bên trong tiềm thức, hình dáng Kiều Mịch Na khoác lên mình một chiếc đầm trắng đơn giản đang lơ lửng giữa một không gian lạ lẫm..

“Mịch Na.. Mịch Na..”

“Triết.."

Nghe loáng thoáng âm thanh như của Hách Dương Triết đang gọi, Kiều Mịch Na mới chầm chậm mở mắt nhìn xung quanh thì mới phát hiện bản thân đang không ở mặt đất..

“Chuyện này.. nơi này không phải là diêm la điện đó chứ?”

Kiều Mịch Na hoang mang không biết phải xuống như thế nào thì chợt có một luồng khí bao quanh đưa cô hạ xuống mặt đất, xuất hiện theo đó là một người đàn ông trông rất trẻ có mái tóc bạc y chang cô.
Bình Luận (0)
Comment