Convert: Vespertine
Edit: Kim Kim
Beta: Mít
***
Trên đường trở về nhà, trong xe yên tĩnh đến một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được,trong không khí tràn ngập xấu hổ cùng "khói thuốc súng" như có như không.
Ba Bùi vừa lái xe, ánh mắt nhịn không được ngẫu lặng lẽ nhìn lên thân ảnh xa lạ được phản chiếu qua kính chiếu hậu, nghĩ đến thân phận của cậu ta... Trong lòng khẽ thở dài đồng thời lại bắt đầu có chút ghen tuông.
Con gái của bọn họ có đối tượng, xem một màn ân ái ở sân bay sợ là đã ở bên nhau một thời gian dài, có bạn trai cũng không nói với bọn họ.
Nếu không phải lần này đến sân bay gây bất ngờ cho con bé, chỉ sợ không biết con bé còn phải giấu mình bao lâu?
Trong đầu ba Bùi đột nhiên hiện ra cảnh chính mình nắm tay Yên Yên giao vào trong tay người khác, hốc mắt lập tức ươn ướt, hai vợ chồng họ cũng đã tưởng tượng đến cảnh này rất nhiều lần, không nghĩ tới ngày này sẽ đến nhanh như vậy.
Tất nhiên ba Bùi không muốn, liền nhìn về phía người đang ngồi kia, ánh mắt không vui.
Bùi Yên ngồi ghế sau, tự nhiên cảm nhận được ánh mắt của ba nhà mình vẫn luôn đặt trên người đàn ông đang ngồi bên cạnh, thấu kính trong suốt ngăn không được ánh mắt dò xét và bất mãn.
Trừ cái này ra, trong xe còn vương vấn hơi thở nặng nề.
Nhớ lại từ nhỏ mẹ đã nghiêm khắc giáo dục, trong lòng cô hoảng sợ, không được, không xong rồi, mẹ nhất định sẽ quát cô, hành động tiền trảm hậu tấu này không biết tội nặng thêm mấy lần đây...
Cô muốn nói cái gì đó để hòa hoãn bầu không khí này, mở miệng mấy lần, tính nói lại thôi, yên lặng nhắm mắt, thôi, vạn nhất mẹ già phát hỏa trong xe thì làm sao bây giờ.
Bùi Yên nhích về bên trái không một tiếng động, nghiêng đầu nhìn người đàn ông của mình, trộm nói chuyện:
"Nếu ba mẹ em không đồng ý thì làm sao đây, em cảm giác bọn họ không vui chút nào....."
Khóe miệng Lâm Dịch Phong cong lên một nụ cười nhàn nhạt, nhìn cô chớp mắt trấn an:
"Đừng sợ, có anh ở đây."
"Thật sao?"
Người đàn ông nhẹ nâng cằm, ánh mắt trêu chọc: "Nếu anh bị đuổi ra khỏi nhà, em nhớ đưa cho anh nhiều chăn một chút, anh sẽ ở trước cửa nhà em dựng trại đóng quân."
"..."
Hai người trong vô hình đã sớm ăn ý, chỉ cần một ánh mắt nhìn qua liền biết đối phương nghĩ gì, bởi vì Lâm Dịch Phong muốn an ủi cô gái nhỏ đang lo lắng, anh nhìn cô một hồi, nhân tiện nói với cô mấy câu.
Mà hành động mắt đi mày lại này trùng hợp bị hai vợ chồng già phát hiện, ngang nhiên bắt cóc con gái trước mặt bọn họ.
Hai vợ chồng vội vàng liếc mắt nhìn đối phương, trao đổi tin tức, đợi lát nữa phân công hợp tác, đánh bại từng người một.
Về đến nhà đã là chạng vạng, trên đường phố dân cư thưa thớt, gió lạnh thổi quét, cộng thêm hai bên đèn đường mờ nhạt càng làm khung cảnh thêm lạnh lẽo. Mà ngôi nhà nhỏ của gia đình họ Bùi nằm giữa tiểu khu nhộn nhịp này, ảnh đèn tỏa ra từ cửa sổ ấm áp lạ thường.
Đối tượng cần bị "đánh bại" - Bùi Yên đang ngồi trên chiếc giường nhỏ trong phòng cô, máy sưởi nóng hổi, còn phải đón nhận ánh mắt từ ái của mẫu hậu đại nhân, uy nghiêm không cho phép kháng cự, người cô như đứng trên đống lửa khói ngùn ngụt.
Cô gái nhỏ sử dụng kỹ xảo chơi xấu lúc trước, ôm cánh tay mẫu hậu nhà mình lắc lắc, khóe miệng lộ ra nụ cười ngoan ngoãn.
Trước kia cô phạm sai lầm, dùng chiêu này trăm trận trăm thắng.
Mẹ Bùi thở dài, dùng ngón tay chọc chọc trán con gái, hỏi: "Hai đứa ở bên nhau khi nào?"
Sau đó xụ mặt bổ sung: "Nói mau, con không thành thật mẹ sẽđi hỏi người khác."
Bùi Yên nào dám giấu giếm, một năm một mười kể chuyện, chỉ là cải biến câu chuyện thành tình yêu đơn thuần, nói anh là sinh viên năm tư trường đại học A.
Mới vào trường đã gặp anh hướng dẫn, thường xuyên qua lại rồi sinh tình, cứ thế thuận theo tự nhiên ở bên nhau.
Cô nhiều lần bảo đảm chỉ là tình yêu trong sáng, nói rất cẩn thận, kể anh tốt với cô ra sao, ngay cả những chi tiết nhỏ cũng nói ra cẩn thận cho mẹ, lặng lẽ giấu giếm việc làm càn rỡ của người đàn ông đáng chết kia.
"Cho nên, hai đứa ở bên nhau sắp được nửa năm, trùng hợp để ba mẹ biết à." Mẹ Bùi hận sắt không thành thép nhìn con gái của mình.
"Nếu không phải ba mẹ lo lắng đến sân bay đón con, có phải đợi đến lúc lãnh giấy kết hôn mới nói cho ba mẹ biết đúng không?"
"Không phải không phải...."
Mẫu hậu đại nhân muốn nổi giận, Bùi Yên mau lẹ nắm lấy tay mẹ làm nũng, nói lần này cô dắt bạn trai về gặp ba mẹ.
Thật ra, cô sắp khóc thành dòng sông rồi, biết vậy cô đã đi một mình.
"Rất thích cậu ta sao? Muốn ở cùng cậu ta suốt đời à?
Mẹ Bùi nhìn bộ dáng đón gió xuân của con gái, trong lòng đã hiểu bảy tám phần câu chuyện, nhưng mà vẫn không yên tâm hỏi thêm vài câu.
Hỏi cô có phân biệt được yêu là gì không, đừng thấy người ta lớn lên đẹp trai, yêu thương mình mà mê muội. Nếu tìm một người chung sống cả đời, phải tìm một người về sau cho dù già xấu cũng không chê, giống như ba cô vậy.
Khi còn trẻ tuổi đào hoa, hiện giờ qua mấy chục năm làm nghiên cứu, tóc đã bạc hết một nửa, không còn sắc đẹp mê người như ngày xưa nữa.
Nếu cậu ta cũng biến thành ông chú già, con bé sẽ chấp nhận sao?
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~