Tình Cảm Độc Nhất

Chương 22

Lệ Tử Xuyến cảm thấy, cô đồng ý đến chơi cầu với Đàm Thiên Thiên không chỉ sai, mà là cực kỳ sai!

Từ nhỏ tế bào vận động của cô đã không phát triển, cô chơi cầu không hề tốt. Phương Giản một bụng ý nghĩ xấu, biết cô đánh không tốt, chỉ toàn hướng chỗ cô đầu tiên để đánh, lúc đầu Lệ Tử Xuyến miễn cưỡng còn có thể duy trì tư thế, nhưng đến cuối thì hoàn toàn không có hình tượng, dù cho như vậy vẫn không thể đỡ nổi cầu.

Sau khi số điểm đạt 9-1, cuối cùng Cố Khinh Châu cũng nhận thức được rất khó làm đồng đội với Lệ Tử Xuyến.

Cuối cùng chịu khổ kết thúc ván đầu tiên, Đàm Thiên Thiên tiểu nhân đắc chí, ở đối diện cầu lưới cười đến run rẩy hết cả người.

Cố Khinh Châu đi tới, đưa nước khoáng cho cô, nói, “Sao Đàm Thiên Thiên lại hẹn em chơi cầu?”

Lệ Tử Xuyến bộc bạch trong nội tâm, còn không phải vì anh sao, nếu không tôi cũng không có hứng chạy đến chỗ này để bị ngược đãi.

Cô nhận lấy bình nước uống một hớp lớn, sau đó mới nói với anh: “Có thể là do lúc đó không hẹn được ai. Bạn học Cố, anh thường xuyên đánh cầu à, kỹ thuật đỡ cầu rất cao siêu nha.”

“Lúc học đại học có đánh khá nhiều, nhưng bây giờ dường như là không có thời gian.” Nói xong, Cố Khinh Châu cười nhìn cô, nói: “Trong mắt em, tất cả mọi người có thể đỡ được cầu đều có kỹ thuật đánh cầu cao siêu sao?”

Đây là anh đang trêu chọc cô sao? D.Đ.L.Q.Đ

Lệ Tử Xuyến chẹp miệng, làm ra bộ dáng khinh thường: “Đối với những vận động hay ra mồ hôi tôi đều không thích.”

“Tôi thật muốn uốn nắn em mà, thứ nhất, chảy mồ hôi là để bài độc, rất tốt đối với thân thể. Thứ hai, vận động có thể giúp cơ thể khỏe mạnh, em quá gầy, hơn nữa sức miễn dịch lại không tốt, cần vận động thường xuyên.” Anh nói đâu ra đấy.

“Nhưng một mình vận động rất nhàm chán mà. Trừ phi... Trừ phi anh tập với tôi.”

Lúc nói lời này, cô không dám nhìn vào mắt Cố Khinh Châu. Cũng không biết sao da mặt mình lại dày như vậy, có thể nói ra những lời đó, lúc này, cô có thể cảm giác được dường như ánh mắt của Cố Khinh Châu có thể bắn thủng cơ thể cô, tâm trạng cũng dâng lên tận cổ họng, nín thở chờ mong đáp án của anh.

“Này, hai người trò chuyện xong chưa, bắt đầu thôi!” Ở đối diện, Đàm Thiên Thiên hô to gọi nhỏ.

Trong lòng Lệ Tử Xuyến có chút lo lắng, cho rằng không đợi được đáp án của Cố Khinh Châu.

Nhưng nào ngờ, bỗng nhiên anh cười một tiếng, gật đầu: “Lần sau lúc tôi vận động sẽ gọi em đến, đến lúc đó em cũng không được kêu khổ đấy.”

Cô nhanh chóng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của anh, đôi mắt phát sáng, nếu như không phải quan tâm đến hình tượng thì cô nhất định sẽ hét thành tiếng.

“Tôi sẽ không kêu khổ đâu!” Cô nói.

Cố Khinh Châu nhìn chăm chú vào khuôn mặt kiêu ngạo của cô, nói: “Tốt, nhớ kỹ lời này của em.”

Đánh ván thứ hai, Cố Khinh Châu bố trí cô ở đằng sau.

Người anh cao chân dài, cho dù Phương Giản có đánh cầu thấp thì anh vẫn đỡ được, hoặc là cầu ở trên cao, Cố Khinh Châu toàn năng vẫn đỡ được kín kẽ không một lỗ hổng.

Đầu tiên Lệ Tử Xuyến vẫn còn bày thế trận chờ đón quân địch, nhưng đến cuối cô dứt khoát đứng ở phía sau nhìn Cố Khinh Châu chơi cầu.

Không nghĩ rằng người này không chỉ có cái đầu thông minh, mà tứ chi còn phát triển như vậy, nhất là mỗi lần bắt lấy cơ hội phản kích, anh sẽ nhẹ nhàng nhảy lên, dốc sức đánh thật mạnh trên không trung, mỗi lần như vậy Phương Giản đều không có khả năng phản ứng, quả thực là đẹp trai đến tan nát cõi lòng.

Bởi vì xem cuộc vui quá mức chăm chú, Phương Giản nắm lấy cơ hội đánh cầu chậm về phía sau, Cố Khinh Châu thấy quả cầu này tốc độ không nhanh, cảm thấy Lệ Tử Xuyến có thể đỡ được, cho nên cố ý để nó đi qua.

Ai ngờ cô đã sớm không quan tâm, lúc cầu đến hoàn toàn không chú ý, thế là ba người đều nhìn thấy quả cầu nhẹ nhàng bay qua phía cô, cuối cùng rơi trên trán cô.

Phương Giản trừng to mắt, Đàm Thiên Thiên che miệng, Lệ Tử Xuyến còn không biết chuyện gì xảy ra đã cảm thấy trán đau điếng, mờ mịt che chỗ bị rơi trúng lại, mặt vô tội nhìn về phía Cố Khinh Châu.

Thấy vậy, Cố Khinh Châu cũng khẽ giật mình, sau khi nhìn vào ánh mắt cô thì không nhịn được, phụt một tiếng bật cười.

Theo sau đó là Đàm Thiên Thiên cùng Phương Giản không nể mặt mũi mà cười nhạo, mặt Lệ Tử Xuyến vừa đen vừa đỏ, rồi lại đỏ lại đen.

Bị cười nhạo, đương nhiên vẻ mặt của Lệ Tử Xuyến không dễ nhìn, nhưng coi như Cố Khinh Châu còn có chút nhân tính, là người đầu tiên đến xem xét ‘vết thương’ của cô.

“Chỗ bị rơi trúng có đau không?” Anh đứng trước mặt cô, quan tâm hỏi.

Chỉ là, nếu như ý cười ở đáy mắt anh có thể che giấu kỹ càng hơn một chút thì càng hoàn mỹ hơn, chí ít cô còn có thể nhận ân tình của anh.

“Đau chết.” Cô cố ý nói.

“Không thể nào, Phương Giản cũng không dùng nhiều sức.” Anh nhẹ nhàng cúi người: “Bỏ tay ra, tôi xem một chút.”

Bỗng nhiên anh dựa gần như vậy, mùi thơm của xà phòng cùng mùi mồ hôi trên người anh rõ ràng như vậy, Lệ Tử Xuyến lập tức ngây ngẩn cả người.

Anh nhấc tay cô lên, nhìn thấy trên trán cô hơi có vết đỏ, nhưng cũng không rõ ràng.

“Đỡ cầu thì được, nhưng lần sau nhất định phải dùng vợt để đỡ, đừng có dùng đầu, biết chưa?”

Ánh mắt của anh hơi cong, nhếch miệng lên, cô thấy vẻ mặt của chính mình trong mắt anh đang đỏ tới tận mang tai.

Cô ngây ngốc nhìn lại anh, đối mặt với người đàn ông quanh thân tản ra sự lười biếng thì không hề có sức chống cự.

Đàm Thiên Thiên ở phía đối diện hoa chân múa tay về phía cô, Lệ Tử Xuyến phân tâm nhìn sang, nhìn thấy cô ấy giơ ngón tay cái với mình.

Lúc này Lệ Tử Xuyến mới ý thức được, lúc này cô và Cố Khinh Châu tác động qua lại, đã có thể được gọi là mập mờ...

Cho dù kỹ thuật của Cố Khinh Châu rất cao siêu, ở ván thứ hai đã cố gắng xoay chuyển tình thế, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn chỉ được 4-3, bại bởi Đàm Thiên Thiên và Phương Giản.

Đàm Thiên Thiên càng không khỏi đắc ý: “Sorry nha, thầy Cố, tuy không phải là quá chuyên nghiệp, nhưng cuối cùng cũng thắng thầy một lần rồi.”

Trong lòng Lệ Tử Xuyến tức giận, mặt lộ vẻ đau khổ nhìn về phía Cố Khinh Châu: “Liên lụy đến anh rồi...”

Cố Khinh Châu nói, “Không sao. Thỉnh thoảng chúng ta cũng phải giả vờ thất bại để cho người ta một tia hy vọng sống.”

Đàm Thiên Thiên: “...”

Đàm Thiên Thiên được Phương Giản đưa đến nhà chồng tương lai ăn cơm chiều, Lệ Tử Xuyến cùng Cố Khinh Châu quyết định về ký túc xá tự mình làm cơm ăn.

Nhưng hai người vừa đi xuống dưới lầu, điện thoại của Cố Khinh Châu liền vang lên.

Sau đó, anh cúp điện thoại, mang theo vẻ áy náy nói với cô: “Phó viện trưởng có chuyện tìm tôi, em có thể tự mình ăn cơm tối chứ?”

“Có thể, anh yên tâm.” Lệ Tử Xuyến chủ động hỏi: “Anh muốn lên lầu sao? Hay là tôi giúp anh mang vợt cầu lông mang lên, để tạm ở nhà tôi trước?”

Cố Khinh Châu suy nghĩ một giây, quyết định: “Để ở nhà em đi, dù sao lần sau có đánh tôi cũng sẽ phải gọi em, để ở chỗ của em cũng vậy thôi.”

Lòng Lệ Tử Xuyến khẽ lay động, đây là đang dự định lần hẹn hò tiếp theo cùng anh sao?

Nhận vợt cầu lông từ trong tay anh, cô còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì. Đang do dự liền nghe Cố Khinh Châu nhẹ nhàng nói: “Anh đợi em lên lầu trước.”

Cô gật gật đầu.

Quay người đi vào hành lang, cô vẫn không quay đầu lại.

Giống hệt như cảnh mà đã từng trải qua từ rất nhiều năm trước, nhưng tâm trạng lúc này và khi đó đã khác nhau hoàn toàn.

Năm đó anh cũng nhìn cô từng bước rời đi như thế này, khi đó anh đang suy nghĩ gì?

Mà bây giờ, anh lại đang suy nghĩ gì?

***

Nói chuyện với lão Trương xong, Cố Khinh Châu trực tiếp đi công tác. Lệ Tử Xuyến biết được điều này là nghe được từ miệng Trương Nhất Phàm vào ngày hôm sau, lúc ấy trong lòng vừa kinh ngạc lại khó chịu.

Người kia gặp cô mấy lần trước khi đi mà cũng không nói với cô một tiếng.

Chẳng qua cô lấy lập trường gì mà yêu cầu Cố Khinh Châu báo cáo hành tung của anh với cô đây, cô cũng không phải người nào của anh.

Nghĩ đến đây lại càng thêm nổi giận, càng không thoải mái.

Trước đó cô luôn cảm thấy Cố Khinh Châu có ấn tượng tốt đối với cô, nhưng bây giờ bỗng nhiên lại chẳng thể xác định.

Thích một người, trạng thái xấu nhất chính là không biết có phải đối phương cũng thích mình không. Mỗi ngày lo được lo mất, tâm trạng giống như là cáp treo, không phải đại hỉ(1) thì chính là đại bi(2).

(1) đại hỉ: đại = lớn; hỉ = niềm vui.

(2) đại bi: đại = lớn; bi = bi thương, đau buồn.

Anh đi lần này, Lệ Tử Xuyến lại ỉu xìu mấy ngày.

Anh không liên lạc với cô, cô cũng hờn dỗi không chịu gửi tin nhắn trước cho anh.

Theo lời Đàm Thiên Thiên mà nói, thì đây mập mờ giống như một chiến dịch tình yêu vậy, người nào chủ động bước một bước đầu tiên trước thì người đó liền thua.

Nhưng để cô nhịn xuống trước không đi liên lạc với anh, thì giống như đã phải xài hết phần lớn sức lực vậy.

Cuối tuần không muốn phờ phạc ở trong nhà, Lệ Tử Xuyến hẹn mấy người bạn tốt đi dạo phố, cơm nước xong xuôi lại tới quán bar của anh họ Đàm Thiên Thiên.

“Cưng đây là sao vậy, đi chơi cũng không có vẻ vui mừng.”

“Lần trước mình nhìn thấy trong tấm ảnh trên tường nhà cưng có xuất hiện tay của một người, không phải là đang yêu đó chứ?”

“Sao mình lại nhìn thấy trạng thái này của cậu giống như là đang thất tình nhỉ...”

“Đó là tay người đàn ông của tớ!” Đàm Thiên Thiên phóng khoáng giải thích, sau đó nhìn về phía  Lệ Tử Xuyến vẫn đang cắm đầu uống rượu ở một bên, bất đắc dĩ tiến tới, khẽ đẩy cô một cái: “Này, gọi chúng tớ ra ngoài rồi cậu lại ngồi trong góc tự rót rượu giải sầu là có ý gì vậy.”

Lệ Tử Xuyến miễn cưỡng nhấc mí mắt lên, nhìn các cô ấy một cái: “Thì sao? Các cậu có muốn uống thì tớ cũng không có ý kiến.”

“Lần trước anh ba của cậu có dặn dò chúng tớ, không cho phép chúng tớ đưa cậu đi uống rượu. Ai da, cậu cũng đừng hại chúng tớ chứ.” Một trong số những người bạn gái nhắc nhở.

Lệ Tử Xuyến nhếch khóe miệng, đây chính là tính xấu của các anh trai, ba người anh giống như ba người cha vậy, khắp nơi đều chịu sự quản lí của họ. dienndannleequydonnn

Đàm Thiên Thiên biết Lệ Tử Xuyến phiền muộn cái gì, đề nghị: “Nếu không, cậu gửi một tin nhắn cho thầy Cố, hỏi thầy ấy chuyện thí nghiệm, thuận tiện hỏi thầy ấy bao giờ trở về.”

“Tớ không cần!” Vừa nhắc tới Cố Khinh Châu, Lệ Tử Xuyến giống như một con nhím xù gai: “Anh ta đi mà không nói một tiếng với tớ, dựa vào cái gì mà tớ phải gửi tin nhắn trước cho anh ta.”

Vốn là... Không có đặt cô ở trong lòng, mới có thể lúc gặp lại cũng không nói một câu đã rời đi.

Càng nghĩ càng khó chịu, Lệ Tử Xuyến rót một chén muốn uống, Đàm Thiên Thiên nhanh chóng ngăn cô lại. Lệ Tử Xuyến không vui, vừa muốn nói chuyện, lúc này nhân viên phục vụ đưa một ly rượu đuôi gà tới, nói có người muốn tặng cho Lệ Tử Xuyến.

Ly rượu đuôi gà này Đàm Thiên Thiên cũng biết, nó được gọi là ái mộ.

“Ai tặng?” Đàm Thiên Thiên đã thấy nhiều, đương nhiên cũng nghĩ đến có chuyện gì xảy ra.

Nhân viên phục vụ chỉ người đàn ông ở quầy bar cách đó không xa: “Là người đó đã gọi cho tiểu thư Lệ.”

Đàm Thiên Thiên nhìn sang, người đàn ông thấy mình đã đạt được sự chú ý, liền làm tư thế mời rượu đối với các cô. Đàm Thiên Thiên hừ một tiếng, nhìn cũng biết là phú nhị đại(3) dốt nát chỉ biết tán gái.

(3) phú nhị đại: Phú nhị đại là từ dùng để chỉ thế hệ giàu có thứ hai tại Trung Quốc với thành phần chủ yếu là con của các tài phiệt, tỷ phú Trung Quốc.

Mà hiển nhiên Lệ Tử Xuyến có hứng thú với rượu hơn là với đàn ông, thừa dịp Đàm Thiên Thiên không chú ý, cô giơ ly rượu lên uống một ngụm hết sạch.

Đàm Thiên Thiên trừng to mắt: “Điên rồi điên rồi, nếu để cho ba người anh của cậu biết cậu uống nhiều như vậy, chắc sẽ lột da của chúng tớ ra mất!”

Lệ Tử Xuyến sẽ không quan tâm Đông Nam Bắc lột da người nào, hiện tại tâm trạng của cô đang rất khó chịu, chỉ muốn tìm một phương thức để phát tiết thôi mà.

Chén rượu trong tay bị các bạn gái nhao nhao lấy đi, Lệ Tử Xuyến vừa muốn tức giận thì bỗng nhiên điện thoại di động vẫn cầm ở trong tay kêu lên một tiếng.

Ánh mắt của cô không chịu khống chế, nhanh chóng quét mắt xung quanh màn hình, trong chốc lát, hốc mắt liền đỏ lên.

Cố Khinh Châu: Tôi về rồi. Hiện tại em đang ở đâu.
Bình Luận (0)
Comment