Tinh Cầu Cô Độc

Chương 43

Vốn Lý Tích Thần muốn Lục Tư Việt đi trước, nhưng Lục Tư Việt lại kiên định đứng bên cạnh cô.

Anh thu hồi bộ dáng không đứng đắn trước mặt Lý Tích Thần, nắm tay Lý Tích Thần chào hỏi: "Chào bác."

Lý Uy cười nhẹ một tiếng, xoay người đi về nhà.

Đây là một trận chiến rất khó đánh.

Hai người đi trên đường trở về, Lý Tích Thần lo sợ bất an, rầu rĩ không vui.

Lục Tư Việt trấn an cô: "Sợ anh không qua được ải à?"

"Không phải, do ba mẹ em khó nói chuyện." Lý Tích Thần nói.

Lục Tư Việt cười cười: "Anh dễ nói chuyện mà."

"Không phải em sợ anh bị bắt nạt sao?"

Lục Tư Việt xoa xoa tay cô: "Đều là người một nhà, sao có thể."

Lý Tích Thần: "..."

-

Lục Tư Việt làm việc chưa bao giờ khiến Lý Tích Thần thất vọng.

Chuyện nhìn người mà xuống tay anh làm rất thuận buồm xuôi gió, anh giới thiệu tình huống nhà mình trước, lại nói rõ phương hướng phát triển tương lai, ở trước mặt Lý Uy vừa nghiêm khắc lại lý trí, tất cả đều dùng số liệu để chứng minh.

Lý Tích Thần ngồi đó như người ngoài cuộc.

Ngoại trừ nội dung bọn họ thảo luận có liên quan đến cô, còn lại nhìn thế nào cũng giống như đang đàm phán thương mại hơn.

Nhưng mà Lục Tư Việt ở trước mặt ba mẹ cô xem như đã qua cửa ải.

Sau khi tiễn Lục Tư Việt ra khỏi cửa, Lý Tích Thần trở về phòng, không ngờ bị Lý Uy gọi lại, "Lại đây, nói chuyện."

Lý Tích Thần lại nơm nớp lo sợ ngồi xuống.

"Quen nhau khi nào?" Lý Uy hỏi.

"Năm ngoái." Lý Tích Thần trả lời

"Yêu đương bao lâu rồi?"

"Một tháng."

"Con thật sự thích cậu ấy?"

Lý Tích Thần nháy mắt trừng to mắt: "Con không thích anh ấy sao còn ở bên anh ấy?"

Lý Uy: "..."

Ông phất phất tay, "Được rồi, đi đi."

Lý Tích Thần trở lại phòng lập tức nhắn tin cho Lục Tư Việt: [Sợ muốn chết.]

Một lát sau Lục Tư Việt mới trả lời: [Đã nói tin anh rồi mà.]

Lý Tích Thần thở dài, [Chủ yếu là ba mẹ em quá khó.]

[Vậy cũng xử xong rồi.]

-

Có lẽ là con đường lúc trước đi rất không thuận lợi, sau khi hai người bọn họ ở bên nhau không hiểu sao lại rất thuận lợi, ngay cả cãi nhau cũng chưa từng có.

Xuân đi thu đến, vào mùa thu này, Lý Tích Thần được bác sĩ đề nghị ngừng thuốc, tư vấn tâm lý ở bên Kỳ Mân cũng kết thúc, cô cuối cùng đã có thể bắt đầu cuộc sống bình thường.

Mà cô cũng đưa ra một quyết định khó khăn, nghỉ việc ở nhà văn hóa, dùng tiền tiết kiệm mở một hiệu sách.

Trước tiên cô nộp đơn từ chức cho nhà văn hóa, rồi thu dọn đồ đạc về nhà, buổi tối mới nói chuyện với ba mẹ.

Không có gì bất ngờ, Lý Uy đã nhận được điện thoại của giám đốc nhà văn hóa.

Ông vẫn nghiêm túc hỏi cô tại sao phải nghỉ việc.

"Con muốn làm việc mình thích." Lý Tích Thần đưa ra lý do thoái thác đã chuẩn bị sẵn: "Không phải ba nói con đi con đường biên kịch này không có tiền đồ sao? Đây là tác phẩm mấy năm nay của con, năm thứ ba đại học, "Chạc cây" đã giành được giải thưởng, sau đó khi tốt nghiệp con viết ra "Biển sâu chưa ngủ", mùa xuân năm nay phát sóng, tỉ lệ người xem và danh tiếng đều vô cùng tốt."

"Ngày mai, là ngày công chiếu bộ phim "Lao tới mùa hè"." Lý Tích Thần dừng một chút rồi nói: "Đây là kịch bản do một mình con hoàn thành. Mà năm nay, con bán được hai bộ kịch bản, một bộ chiếu trên đài truyền hình, một bộ cấp S+"

"Ba mẹ có lẽ không biết S+ là có ý gì, chính là kịch bản cao cấp nhất của nền tảng, sẽ tìm diễn viên tốt nhất, đạo diễn lợi hại nhất để hoàn thành một bộ phim. Mặc kệ thành quả như thế nào, cũng đều chứng minh thực lực của con, con có năng khiếu ở phương diện này, người xem qua kịch bản của con đều khen con, nói con là người được ông trời đuổi theo đút cơm ăn, cho nên con muốn tiếp tục làm."

"Đó đều là bọn họ... " Lý Uy theo bản năng phản bác.

Lý Tích Thần ngắt lời ông, "Có phải ba muốn nói, con không xứng được khen ngợi cao như vậy, đều là người khác đang tâng bốc con lên, đúng không?"

"Nếu ba muốn nói những lời này, vậy thì làm ơn đừng nói nữa, nếu ba thật sự muốn tốt cho con." Cô lấy ra kết quả chẩn đoán của bệnh viện năm ngoái, "Bởi vì ba luôn phủ định và đả kích, con mắc phải chứng lo âu nặng và trầm cảm, chứng mất ngủ, không kiềm chế được nước mắt, thời điểm nghiêm trọng nhất đã phát triển thành chứng rối loạn nhân cách ranh giới."

Kết quả chẩn đoán khiến Lý Uy và Hứa Ninh đều chấn động.

Nhưng đó chưa phải là điều đáng sợ nhất, cô bình tĩnh chỉ vào phòng mình nói: "Ở đó, con đã âm thầm tự tử năm lần, ba mẹ quá muốn có một cô con gái hoàn hảo, con không thể so sánh với chị, con thừa nhận, nhưng con cũng có ưu điểm chứ? Là một con người, làm sao mà con có thể không có ưu điểm? Nhưng ba mẹ chỉ cho con biết rằng con là một người đầy khuyết điểm và không xứng đáng được yêu, vì vậy con đã muốn kết thúc cuộc sống của mình rất nhiều lần. Con nghĩ, dù sao ba mẹ có một người chị hoàn hảo là đủ rồi, nào có cần đến con, con sống chỉ là gánh nặng mà thôi."

"Vậy sao con không ra tay đi?!" Lý Uy vung xấp báo cáo chẩn đoán: "Lý Tích Thần, cánh của con cứng rồi đúng không? Đã biết lấy tự sát ra uy hiếp ba mẹ rồi?"

"Đủ rồi!" Hứa Ninh đứng lên, "Lý Uy, ông thật sự muốn bức chết con bé sao? Có thể câm miệng không!"

Lý Tích Thần đứng đó, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cô đã nghĩ đến rất nhiều kết quả.

Tệ nhất cũng chỉ là loại này thôi.

Ba cô bởi vì cô đã thách thức quyền lực của ông ấy, sau khi biết rằng cô từng nghĩ đến việc tự tử sẽ chất vấn cô: "Tại sao con còn chưa làm điều đó?!"

Điều này không giống như những gì một người ba nên nói.

Cô đứng đó, kiên cường cười: "Con không làm điều đó là bởi vì con nghĩ, nếu con chết, mọi người sẽ lại mắng con là một đứa vô dụng, con không có năng lực, nhu nhược sợ người ta nói này nói nọ. Nhưng bây giờ con không nghĩ như vậy là bởi vì con biết, người sống không phải vì tìm kiếm sự nhìn nhận của ai, cho dù là ba mẹ mình."

Lý Uy hung hăng trừng mắt nhìn cô.

"Ngày mai con sẽ dọn ra ngoài." Lý Tích Thần nói: "Thật ra cuối cùng con còn muốn hỏi một câu, hai người sinh ra con là vì cái gì, là vì muốn một bản sao hoàn mỹ, hay là vì phát tiết sự bất mãn của mình, thông qua việc không ngừng hạ thấp một đứa trẻ để đạt được cảm giác thành tựu?"

Hứa Ninh kéo tay cô, lại bị cô giãy ra.

"Chúng ta không biết con... " Hứa Ninh muốn nói lại thôi.

Lý Tích Thần lắc đầu: "Cái này cũng không quan trọng, con tìm được việc mà con yêu thích, cũng thể hiện giá trị bản thân. Nếu như ba mẹ thật sự cảm thấy đứa con gái này không có điểm nào tốt, vậy sau này..."

Cô xoay người lau nước mắt đi vào phòng, "Đừng liên lạc nữa."

Nhưng sau khi xoay người, cô nhìn thấy chị.

Bốn mắt nhìn nhau, hốc mắt Lý Tích Quân ửng đỏ, lặng lẽ thở dài.

Lý Tích Thần cứ vậy trở về phòng.

Đợi đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Lý Uy mới bộc phát lửa giận, "Lý Tích Thần, con có ý gì? Là muốn đoạn tuyệt quan hệ với ba sao? Ba sinh con nuôi con…"

"Đủ rồi!" Giọng nói sắc bén của Hứa Ninh áp xuống giọng của ông, "Lý Uy, ông đừng nói nữa, được không?"

"Hứa Ninh, bà có ý gì?"

"Tha cho con bé đi." Hứa Ninh nghẹn ngào nói: "Con bé đủ khổ rồi."

Lý Tích Quân đứng ở phòng khách, "Ba, ba thật sự sai rất lâu rồi."

-

Lý Tích Thần ngồi trong phòng khóc nửa tiếng, sau đó lại gọi điện thoại cho Lục Tư Việt.

Hai người nói chuyện tới khuya, Lục Tư Việt kể cho cô nghe rất nhiều câu chuyện nhỏ.

Đợi đến ngày hôm sau, Lý Tích Thần xách hành lý rời khỏi ngôi nhà mà cô đã ở rất nhiều năm.

Từ trên lầu nhìn bóng lưng cô còn có Hứa Ninh.

Lý Uy thì ngồi trong phòng sách hút thuốc cả đêm.

Buổi sáng cũng đứng ra bên cửa sổ nhìn bóng lưng Lý Tích Thần rời đi.

Bản báo cáo chẩn đoán kia bị ông lật qua lật lại đọc hết, một đêm không ngủ.

Lý Tích Thần chưa bao giờ có thói quen quay đầu lại, cô kiên định đi về phía trước.

Lần này chuyển nhà, Lý Tích Thần dọn đến ở chung với Lục Tư Việt.

Bởi vì cô không biết nấu ăn, mà Lục Tư Việt lại dùng một ngày ba bữa hấp dẫn cô.

Cô cũng muốn ở cùng Lục Tư Việt, cho nên thuận theo lẽ tự nhiên tới chỗ anh.

Vốn tưởng rằng ở cùng nhau sẽ có nhiều thời gian dính lấy nhau hơn, nhưng Lý Tích Thần bận mở tiệm sách, viết kịch bản, thật sự là không có sức lực, buổi tối cơm nước xong là chạy đến thư phòng tới hơn mười giờ, trở lại trong phòng thì buồn ngủ không chịu nổi.

Mà sáng hôm sau còn bị kéo đi chạy bộ, mệt đến mức thật sự không có sức lực.

Hiệu sách Lý Tích Thần mở cửa vào ngày Quốc khánh, tên là [Yêu thích].

Lấy ý "Tình có ngàn vạn, yêu thích khó nhất", hy vọng tất cả mọi người có thể giữ vững tấm lòng ban đầu, giữ vững sự yêu thích.

Lục Tư Việt tham gia nghi thức khai trương tiệm sách xong, ngày hôm sau dẫn cô đi tham gia hôn lễ của Ngôn Thầm.

Mấu chốt là cô căn bản không biết phải tới dự hôn lễ, ăn mặc rất mộc mạc.

Đợi đến đó mới phát hiện, cô thật chỉ muốn chui xuống đất cho xong, lặng lẽ nhéo eo Lục Tư Việt, "Sao anh không nói trước cho em biết?"

Lục Tư Việt cầm tay cô, "Ra ngoài ăn bữa cơm, cũng không phải chuyện gì lớn, tùy ý thôi."

Quả thật, hôn lễ của Ngôn Thầm không mời quá nhiều người thân của Lục Bình Phong.

Lục Tư Việt dẫn Lý Tích Thần ngồi vào bàn chính.

Lục Bình Phong cũng bất ngờ không kịp phản ứng, thấy Lý Tích Thần thì cười hì hì, thầm mắng Lục Tư Việt, "Làm chuyện gì mà không thể nói trước à?"

"Cho ba một niềm vui bất ngờ." Lục Tư Việt trả lời.

Lục Bình Phong: "..."

Lúc rời đi, Lục Bình Phong và dì Đường đều nhét cho cô một bao lì xì rất dày.

Cô ngồi trên xe mở ra xem, bên trong mỗi bao đều là một trăm nghìn tệ.

Lục Tư Việt bĩu môi, "Keo kiệt rồi."

Lý Tích Thần trả lại: "Em không thể nhận."

"Bọn họ cho con dâu, sao không thể nhận?" Lục Tư Việt hùng hồn.

"Anh đến nhà em không được cái gì, mà em đi với anh một lần, ba và dì anh đã cho tận hai trăm nghìn, em lấy ngại lắm." Lý Tích Thần nói.

Lục Tư Việt cười khẽ, cực kỳ không đứng đắn ghé vào tai cô nói: "Không phải do anh có được một cô bạn gái ngoan ngoãn sao?"

Lý Tích Thần: "..."

-

Lại tới một mùa đông mới.

Lý Tích Thần và Lục Tư Việt tổ chức tiệc, ăn lẩu ở nhà Lục Tư Việt.

Dương Nhuế, Tô Nhất Bạch, Trịnh Vân Phàm, Cố Từ đều tới, sau khi thời tiết hạ nhiệt thì rất thích hợp ăn lẩu.

Trịnh Vân Phàm mặc một bộ áo bông màu vàng, là người đẹp nhất trong đám người bọn họ, Cố Từ vừa chán ghét đẩy cậu ấy, vừa cùng cậu ấy vào cửa.

Mà Tô Nhất Bạch đi theo sau mông Dương Nhuế, xách một đống hoa quả lớn.

Lý Tích Thần ngồi trên sô pha chào hỏi bọn họ, Lục Tư Việt đeo tạp dề bận rộn trong bếp.

Cuộc sống này đúng là rất có hương vị khói lửa nhân gian.

Mọi người mở TV xem "Yêu tinh".

Trịnh Vân Phàm bất đắc dĩ, "Tớ không hiểu con gái các cậu sao lại thích xem phim thần tượng chứ?"

Cố Từ liếc mắt, "Nếu tôi không thích xem phim thần tượng, lúc trước có thể nhìn trúng cậu sao?"

Trịnh Vân Phàm: "..."

Năm giây sau, cậu ấy bóc một quả quýt đưa qua, "Em xem nhiều một chút."

Cố Từ không tình nguyện nhận lấy, cười nhẹ một tiếng, sau đó nhẹ nhàng ôm Lý Tích Thần, ý tứ ám chỉ nói: "Mùa đông ấy mà, rất thích hợp xem vị thần mềm lòng, đúng không?"

Lý Tích Thần bỗng nhiên nhớ tới giao thừa năm ngoái, cô đứng dưới lầu tiểu khu, cầm bật lửa cứ bật lên rồi thổi tắt.

Đó là khi cô đặt hy vọng của mình vào vị thần vô hình.

Khoảnh khắc ấy phải tuyệt vọng cỡ nào chứ.

Nhưng cũng may, vào mùa đông này, cô đã có được một vị thần mềm lòng.

Cô liếc mắt nhìn Lục Tư Việt đang bận rộn trong bếp, tựa vào vai Cố Từ, "Đúng vậy."

Dương Nhuế ngồi ở đằng kia mặt không đổi sắc, "Gong Yoo nhìn thế nào cũng rất đẹp trai."

"Hả?" Tô Nhất Bạch chậc một tiếng, "Ánh mắt của cậu có vấn đề à?"

"Năm ngoái cậu còn nói anh ấy đẹp trai cơ mà." Dương Nhuế phản bác.

Lý Tích Thần đã nhìn ra chút manh mối, chen vào nói: "Tô Nhất Bạch, anh không phát hiện mình và ông chú Gong Yoo có hơi giống nhau sao?"

"Đừng có ăn vạ." Dương Nhuế bĩu môi.

"Thật đấy, chị xem mũi và miệng của anh ấy đi, thật sự rất giống, nhất là góc nghiêng." Lý Tích Thần tiếp tục nói.

Dương Nhuế lại nhìn anh ấy một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, thấp giọng than thở: "Thế mà lại cảm giác Tô Nhất Bạch đẹp trai hơn một chút."

"Cậu nói cái gì?" Tô Nhất Bạch hỏi.

Dương Nhuế lập tức trả lời: "Không có gì."

Lý Tích Thần ngồi đó thấp giọng cười.

Lẩu ăn được một nửa, Tô Nhất Bạch nhận điện thoại, nghe chưa được hai câu anh ấy đã bùng nổ, "Xem mắt? Con không đi."

"Cô ấy xinh đẹp là chuyện của cô ấy, con không thích." Lời Tô Nhất Bạch nói thành công khiến mọi người buông đũa ăn dưa, "Con đâu có định đời này không kết hôn, đã nói con có người trong lòng rồi."

"Không xem mắt không xem mắt không xem mắt." Tô Nhất Bạch như chơi xấu nói liên tục ba lần, cúp điện thoại sau đó mở chế độ im lặng.

Mọi người nhìn anh ấy.

Tô Nhất Bạch cầm đũa lên, "Ăn cơm."

"Này, người anh thích là ai?" Lý Tích Thần hỏi.

Tô Nhất Bạch trừng Lục Tư Việt, Lục Tư Việt nhún vai, tỏ vẻ anh cũng bất đắc dĩ.

"Trong sách của anh thường có một nữ thần lạnh lùng làm Bạch Nguyệt Quang của nam chính." Lý Tích Thần là người hâm mộ sách nhiều năm của anh ấy, hào hứng bát quái, "Có phải là bạch nguyệt quang của anh không?"

Lục Tư Việt nhìn cô, cô cười giảo hoạt.

Ám chỉ rõ ràng như vậy, đã đủ ý tứ rồi chứ!

Tô Nhất Bạch đang uống một ngụm nước, thiếu chút nữa bị sặc, "Sao em đọc sách mà còn liên tưởng đến người thật vậy?"

"Bởi vì quá rõ ràng." Lý Tích Thần nói: "Fan sách chúng em thường đoán, đó chính là người anh thích, tóc dài, tính cách cao ngạo lạnh lùng, thẳng tính, gần đây hình như còn thêm một sở thích là xem phim Hàn Quốc."

Cố Từ khiếp sợ nhìn về phía Dương Nhuế, sau đó lại nhìn Tô Nhất Bạch.

Được rồi, hiểu rồi.

Nhưng đương sự Dương Nhuế lại không có phản ứng.

Mọi người sau đó trêu ghẹo đến mức Tô Nhất Bạch ngượng ngùng, thế là ngừng đề tài này.

Mà tuyết của mùa đông năm nay cũng khoan thai đến chậm vào ngày Lập Đông, sau khi bọn họ ăn lẩu xong mới phát hiện bên ngoài có tuyết rơi.

Lý Tích Thần từ trong ngăn tủ lấy chiếc máy chụp ảnh có thể lấy ngay ra: "Muốn cùng nhau chụp ảnh không?"

Mấy người đứng trên ban công, chen chúc, Tô Nhất Bạch đứng ở đầu hàng, Lục Tư Việt và Lý Tích Thần đứng bên cạnh, trong khoảnh khắc ấn nút chụp, Lục Tư Việt cúi đầu hôn Lý Tích Thần.

"Làm gì vậy? Rắc thức ăn cho chó à!" Mọi người lên án.

Lục Tư Việt ôm Lý Tích Thần: "Không được sao?"

Lý Tích Thần vùi đầu vào lòng anh, ngượng ngùng không dám ngẩng đầu.

Rất lâu trước đây Lý Tích Thần từng ước một nguyện vọng, có năm hay ba người bạn tốt, có người yêu tri kỷ, vào mùa đông rét lạnh tụ tập cùng một chỗ ăn lẩu hoặc thịt nướng, mọi người vui cười đùa giỡn, nhân gian ấm áp không gì hơn cái này.

Cô luôn cảm thấy nguyện vọng cũng chỉ là nguyện vọng thôi, bởi vì không có khả năng thực hiện.

Nhưng vì gặp được Lục Tư Việt.

Anh rất giỏi trong việc tạo ra phép màu và biến tất cả những điều không thể thành có thể.

Lý Tích Thần lưu tên Lục Tư Việt là: Tháng tư.

Đó là sinh nhật của anh, cũng là mùa xuân của cô.

Vào ngày tuyết đông bay tán loạn, Lục Tư Việt thừa dịp hỗn loạn lặng lẽ nhét nhẫn cầu hôn vào dưới gối Lý Tích Thần.

Mà Lý Tích Thần cũng nhân lúc bạn tốt tụ họp đã đăng lên vòng bạn bè:

[Mùa đông này, gặp được người yêu mềm lòng!]

Hoàn chính văn
Bình Luận (0)
Comment