Tinh Chiến Phong Bạo

Chương 10

Những người chơi khác cũng cảm thấy rất lạ lùng, đầu óc Loạn Thế Pháo Thủ có phải choáng váng rồi hay không mà còn chưa chịu ra tay chứ?

Một tay súng bắn tỉa xuất sắc nhất định phải có sự kiên nhẫn. Trong lúc đó, đột nhiên báo động xuất hiện.

Không ổn!

Chiến Thần Số 1 đang tăng tốc hướng về phía hắn, bị phát hiện!!!

Lúc Loạn Thế Pháo Thủ đang chờ đợi thời cơ xuất thủ thì Vương Tranh đang điều khiển Chiến Thần Số 1 tăng tốc vọt tới gần Thú Liệp Giả Version 3.

Loạn Thế Pháo Thủ cũng chẳng quan tâm đến việc bản thân có thể bị bại lộ, bởi vì tốc độ của đối phương không đủ nhanh!

Hào quang bắn ra bốn phía, súng laser nổ ầm vang, một chùm ánh sáng bắn về phía Chiến Thần Số 1.

Gần như ánh sáng chợt lóe lên thì thân thể Chiến Thần Số 1 đột nhiên nghiêng một góc bốn mươi lăm độ, chùm ánh sáng nổ vang bên cạnh Chiến Thần Số 1, sức công phá vô cùng mãnh liệt tựa như muốn gọt rửa sạch nước sơn láng bóng bên ngoài thân thể của Chiến Thần Số 1 vậy.

Nhưng mà Chiến Thần Số 1 chỉ dừng lại một chút rồi tiếp tục đánh tới, bởi vì không thể tránh né trên diện rộng nên tốc độ không có ảnh hưởng quá lớn.

Bình tĩnh!

Loạn Thế Pháo Thủ tự nói với mình vô số lần, tình huống như vậy rất hiếm gặp phải ở chiến trường, chỉ có những tay súng bắn tỉa tỉnh táo mới có thể sống đến cuối cùng.

Phong tỏa mục tiêu, pháo ngắm bắn!

Pháo bắn ra lần thứ hai!

Chiến Thần Số 1 bay lên cao!

Mẹ kiếp! Lúc này mà hắn lại lựa chọn nhảy lên sao? ? ?

Quả pháo thứ hai rơi vào khoảng không, khoảng cách càng ngày càng gần. Loạn Thế Pháo Thủ đang tập hợp năng lượng của quả đạn pháo thứ ba, lúc này thời gian chính là sinh mạng.

Chiến Thần Số 1 đáp xuống đất phát động trùng kích cực nhanh, lúc này giữa hai bên đã không còn vật cản. Thế nhưng khoảng cách giữa hai người thật sự quá xa, quả pháo thứ ba đã tích trữ năng lượng hoàn tất.

- Chết đi!

Loạn Thế Pháo Thủ gào thét phát động quả pháo thứ ba, toàn thân hắn quả thực rất hưng phấn, nhưng hai tay lại vô cùng bình tĩnh, không có chút rung động, đây chính là kinh nghiệm đã được tích lũy từ hơn một trăm trận chiến đấu!

Chiến Thần Số 1 đã không có cách nào né tránh nữa rồi, chùm ánh sáng đã nổ vang, vậy mà sau đó Chiến Thần Số 1 lại vẽ thành một đường vòng cung vô cùng đẹp mắt...

Tất cả mọi người đều đứng sững sờ tại chỗ như người ngu ngốc vậy, mẹ nó, chỉ bỏ ra mười đồng mà có thể chứng kiến được bước lướt hình vòng cung! ! !

Không thể tưởng tượng nổi dưới tình huống công kích đang đánh thẳng vào mình, mà Chiến Thần Số 1 lại phát ra trùng kích kéo lê thành một đường vòng cung hơn ba mươi độ, gần như là sau khi chùm sáng vụt qua thì trở về thẳng tắp như cũ, mọi việc chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Đây là kỹ thuật siêu cấp của cơ giáp giúp đánh lùi đòn đánh lén, dưới tình huống bất lợi phải đối mặt chính diện với cơ giáp của thích khách.

Thao tác mãnh liệt khiến cho cơ giáp Chiến Thần Số 1 cũng phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, Loạn Thế Pháo Thủ vẫn đang đứng ngây người, không nhúc nhích ở nơi đó.

Mẹ nó! Đây chỉ là khu vực của người chơi mới thôi mà, có cần phải khi dễ người khác vậy không???

Bước lướt đường vòng cung!!!

Chiến Thần Số 1 Thoáng xuất hiện, đầu lâu của Thú Liệp Giả Version 3 lập tức bay lên, cơ giáp nổ tung!

Khô Lâu WIN!

Ở một nơi nào đó trên địa cầu, một thanh niên hơn hai mươi tuổi hung hăng đấm vào bàn phím máy tính.

- Mẹ nó, đây chính là bắt nạt người khác một cách công khai , Chiến Thần Số 1 là của tên nào?

Mà ở khu vực khán giả lại hoàn toàn yên tĩnh, sau đó vang lên một trận hoan hô, bỏ ra mười đồng đã có thể xem một trận chiến đấu kinh điển như vậy, một cơ giáp ở trong hoàn cảnh cực kỳ không thuận lợi mà có thể đánh chết một tay súng bắn tỉa, quả thực có giá trị nha!

Tiểu Thi đang ở bên cạnh Vương Tranh, cô có thể thấy rõ ràng tình huống bên trong phòng điều khiển. Vương Tranh từ đầu tới cuối vẫn luôn giữ nụ cười trên môi, trên người hắn tỏa ra một sự tự tin cùng thoải mái mà không có từ ngữ nào có thể diễn tả được, phảng phất như chiến đấu là một loại thăng hoa vậy.

Bước lướt đường vòng cung, một động tác chỉ diễn ra trong chốc lát nhưng lại vô cùng khó thực hiện, nếu không phối hợp hoàn hảo với sự chống đỡ của thân thể thì không thể nào hoàn thành được, cho dù là ở trong trò chơi CT cũng vậy.

Mà tình huống vừa rồi vô cùng nguy hiểm, nếu như không có khả năng phán đoán nguy cơ chính xác thì không thể thực hiện được, mà chỉ có chiến sĩ giỏi có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú mới có thể làm được!

Vương Tranh trút bỏ toàn bộ cảm xúc để lại buồng điều khiển rồi đi ra bên ngoài, nhìn Tiểu Thi hỏi:

- Có phải rất có ý nghĩa hay không?

Tiểu Thi còn chưa kịp trả lời thì gian phòng bên cạnh truyền đến một tiếng hét vô cùng bi thương:

- Đám ăn hại này, dám gài bẫy lão tử, điểm của tôi!

Nghiêm Tiểu Tô mặt mày buồn bực đi ra:

- Không chơi nữa, trẻ em cũng cần phải nghỉ hè, khắp nơi đều là bẫy!

- Tranh ca ca là cao thủ a! Anh bảo anh ấy mang anh đi không phải là được rồi sao.

Tiểu Thi mỉm cười đáng yêu, nói.

- Choáng váng! Hôm nay là lần thứ hai mà lão đại chơi đó, cho dù có thiên phú đi nữa thì cũng phải luyện thêm một thời gian nữa.

Nghiêm Tiểu Tô nói tiếp:

- Lão đại à! Em không phải nói anh tệ mà để hiểu rõ môi trường cơ giáp, chiến thuật sách lược thì không chiến đấu trăm trận là không đủ, những cao thủ cấp kim cương đều phải trải qua hàng ngàn hàng vạn lần chiến đấu cấp lão điểu đó.

Phải nắm được tri thức một cách toàn diện, ý thức chiến đấu cũng phải xuất sắc, phải chịu khó nỗ lực luyện tập nữa, những cao thủ như vậy mà ngay cả học viện Chiến Thần cũng không muốn học, ở khu vực Châu Á có người đạt đến trình độ này sao?

- Đúng là cần phải cố gắng nhiều, hơn nữa có rất nhiều cao thủ.

Vương Tranh gật đầu, huấn luyện là chết, thực chiến thì thiên biến vạn hóa, quả thực có thể cho ta không ít kinh nghiệm.

- Chúng ta đi dạo phố đi, đó mới là thứ mà những cô gái thích nhất.

Nghiêm Tiểu Tô nói, những cô gái bình thường không ai là không thích đi dạo phố cả.

Tiểu Thi thì không có vấn đề gì, nhưng Vương Tranh phải mau chóng đưa Tiểu Thi đi, nên cần phải mua một chút đồ lưu niệm.

- Tiểu Thi à! Nếu tìm thấy đồ vật yêu thích thì cứ nói anh, anh sẽ tặng cho em!

Vương Tranh sờ sờ đầu Tiểu Thi, tuy hai người ở chung không lâu nhưng cậu thật sự có cảm giác mình có một đứa em gái vậy, nếu thật sự có một đứa em gái đáng yêu như vậy là một chuyện rất hạnh phúc mà.

- Hiếm thấy a, anh ở chung với lão đại đã gần nữa đời người rồi mà anh ấy cũng chưa bao giờ tặng anh món quà nào cả.

Một gương mặt thật thà già chát mà hết lần này đến lần khác cứ giả bộ đáng yêu, dù Tiểu Thi có muốn không cười cũng không được.

Khoan hãy nói, trên đường đi từ miệng Nghiêm Tiểu Tô, Tiểu Thi đã lấy được không ít tin tức, nhất là bậc gien của Vương Tranh vậy mà chỉ có 28. Phản ứng đầu tiên của Tiểu Thi chính là không tin, nhưng điều này đã được Vương Tranh chứng thực, trong lòng Tiểu Thi đã hiếu kỳ đến cực đỉnh, làm sao có thể chứ?

Cái miệng rộng của Nghiêm Tiểu Tô thật sự đã đem tất cả chuyện xấu hổ của Vương Tranh từ lúc quần thủng đái nói ra tất cả.

- Em gái Tiểu Thi à! Nếu như em còn đứa em gái nào không có bạn trai thì có thể giới thiệu cho anh không? Đều là người một nhà mà, phù sa không nên để chảy sang ruộng của người khác đâu.

- Đúng là em có một đứa em họ, nhưng anh đã có nữ thần trong lòng rồi mà, thực sự đáng tiếc quá nha!

- Haizz, vì một cái cây mà bắt anh buông tha toàn bộ khu rừng thì thật sự quá đáng tiếc!

Nghiêm Tiểu Tô lại theo thói quen tự khen ngợi bản thân.

- Lão đại à! Em đi giải quyết vấn đề cá nhân một chút, hai người đi dạo trước đi, lát nữa chúng ta liên lạc bằng điện thoại.

Nói xong, Nghiêm Tiểu Tô xong nhét vào trong tay Vương Tranh một tấm thẻ, nháy mắt mấy cái, nhấc cái mông lớn chạy đi như một làn khói.

Vương Tranh hiểu ý cười cười, hai người là huynh đệ gần một đời người rồi, lúc này hắn cũng sẽ không khách khí.

- Bạn của anh cũng thật là nhiệt tình.

- Cậu ta là bạn thân nhất của anh.

- Tranh ca ca, sau này, anh còn có thể nhớ rõ em không?

Tiểu Thi bỗng nhiên thở dài nói, bởi vì cô biết rõ thời gian ly biệt đã đến rồi, cho dù Vương Tranh không đề cập tới thì cô cũng phải đi.

- Đương nhiên sẽ nhớ, em chính là ánh sáng duy nhất trong khoảng thời gian tối tăm này của anh mà, mặc dù thiếu chút nữa đã khiến anh tán gia bại sản.

Vương Tranh cười nói.

Tiểu Thi cũng bật cười, trong đầu cô thật sự không có khái niệm tiền là vật gì, thế nhưng cô lại biết rõ dưới tình huống hiện giờ của Vương Tranh thì tiền rất quan trọng. Trong nội tâm âm thầm cảm tạ Vương Tranh, ngày đó cô đã có chút hối hận bản thân mình quá xúc động rồi, mãi đến khi gặp được Vương Tranh.

Bỗng nhiên sắc mặt Vương Tranh trầm xuống, ai đó thình lình đánh về phía Tiểu Thi, mà cơ hồ là đồng thời, trên mặt đất chợt xuất hiện một cái hố rất to.

- Tay súng bắn tỉa!

Tiểu Thi kinh ngạc kêu lên, cô đã từng tiếp nhận huấn luyện phản ám sát.

Vương Tranh dùng thân thể che chắn choTiểu Thi, kéo cô chạy trốn vào trong đám người, hầu như cùng lúc đó, những tay súng bắn tỉa cũng liên tục nả súng.

Trong đó một viên đạn lướt qua cánh tay của Vương Tranh, máu văng tung tóe, Vương Tranh ôm Tiểu Thi, xông đến trốn phía sau một tấm biển quảng cáo, bà mẹ nó, thật sự là bắn Tiểu Thi.

- Là ám sát em đấy, anh mau chạy đi!

Lúc này, Tiểu Thi muốn đẩy ra Vương Tranh.

- Em là em gái của anh, muốn động em cũng phải hỏi xem anh có đáp ứng hay không đã.

Vương Tranh thản nhiên nói.

- Bọn họ đều là sát thủ chuyên nghiệp, anh không biết...

Tiểu Thi vội vã nói ra, một học sinh trung học sao có thể đối phó chứ?

Sau một khắc, Vương Tranh ôm Tiểu Thi bay ra ngoài, biển quảng cáo đã bị bắn thành vô số mảnh vỡ, toàn bộ quảng trường đều trở nên hỗn loạn.

Đột nhiên trong đám người hỗn loạn có một người trung niên đang hốt hoảng chạy thục mạng, trong nháy mắt đã xông đến trước mặt Tiểu Thi, dao găm trong tay lóe lên hàn quang khắp bốn phía.

Động tác của đối phương vô cùng thuần thục, cơ hồ trong nháy mắt đã kề dao lên cổ Tiểu Thi, cả quá trình không hề có một động tác thừa.

Hai mắt Tiểu Thi trợn to, trơ mắt nhìn dao găm đâm tới cổ mình. Đôi đồng thủ của tên sát thủ co rút lại, khóe miệng nhếch lên, mặt mày vô cùng hưng phấn. Thế nhưng có một cánh tay đã bắt được lưỡi dao, tên sát thủ bỗng sững sờ, tay khẽ động, hắn thầm nghĩ:

- Tay không cầm dao sắc bén, ngươi thật sự nghĩ thân thể mình là kim cương bất hoại sao?

Đau nhức từ trên tay truyền đến thậm chí không thể khiến Vương Tranh nhăn mày, cho dù lưỡng lự một giây đồng hồ cũng đủ làm thay đổi kết quả rồi.

—— Kháo Sơn Băng!

- Ầm ~~~

Thân thể sát thủ như bị đạn pháo đánh trúng lập tức bay xa hơn hai mươi thước.

Vương Tranh bị trúng một phát súng, thân thể Vương Tranh nghiêng một bên, viên đạn đi lướt qua ngực. Cùng lúc đó, Vương Tranh đã lôi kéo Tiểu Thi chạy trốn vào một góc trong cửa tiệm.

Một tay ôm Tiểu Thi, một tay nắm chặt, ... Nội y màu hồng phấn. Ôi trời! Đây là một cửa hàng nội y

Tiểu Thi lẳng lặng tựa vào lồng ngực của Vương Tranh, cô vốn tưởng rằng mình chắc chắn sẽ chết. Tiểu Thi đã bình tĩnh lại, nghĩ đến đội cảnh vệ của đế quốc có lẽ đã hành động rồi, nếu như còn chưa có hành động thì bọn họ thật sự không xứng làm đội cảnh vệ đế quốc rồi.

Bên ngoài, còi cảnh sát hú vang, toàn bộ quảng trường đều bị cảnh sát phong tỏa, bên trong còn có đặc công, còn có một nhóm người mặc đồng phục đặc biệt xông vào đám hỗn loạn, tốc độ bọn họ vô cùng nhanh.

Nghe được còi cảnh sát cùng với giọng cảnh sát la hét phía ngoài thì cô cũng đoán được cục diện đang được khống chế.

- Tiểu Thi à! Lần sau, đừng để bản thân mình đi lạc như vậy nữa.

Vương Tranh mỉm cười, cậu cảm giác nguy hiểm biến mất rồi.

Không đợi Tiểu Thi mở miệng trả lời, cửa tiệm đã bị mở toang, đặc công vọt vào.

Hai người ở trong vòng vây nghiêm ngặt đi ra ngoài, một cô gái cao quý ưu nhã đang dẫn theo một đám vệ sĩ đến quốc lao đến đón Tiểu Thi đi. Từ đầu tới cuối, đặc công cũng chưa từng tạo cơ hội cho hai người nói chuyện với nhau.

Vương Tranh nhún nhún vai, xé quần áo trên người xuống quấn trên tay.

Nghiêm Tiểu Tô kéo Vương Tranh trở lại đám hỗn loạn, thế nhưng hắn vẫn lo lắng không yên nên một mực trốn sau lưng Vương Tranh, liên tục hỏi:

- Lão... Lão đại, xảy ra chuyện gì vậy? Sao anh lại bị thương vậy?

- Không có việc gì, chuyện nhỏ thôi!

- Tiểu Thi đâu?

- Người nhà của cô ấy đã đến đón cô ấy đi rồi.

- Vừa nhìn đã biết nha đầu đó không phải người bình thường rồi, toàn thân tỏa ra phong thái quý phái. Nói không chừng còn trâu bò hơn nhà của em nữa, đáng tiếc, chúng ta đáng lẽ có thể lấy được chút tiền thưởng đó.

- Cút đi, đó là em gái của tôi, khó khắn lắm lão tử mới làm một nam nhân chân chính một lần.

- Ha ha, lão đại, anh lúc nào cũng có thể để em tìm được một phương diện sùng bái anh hết.

Nghiêm Tiểu Tô dùng sức nắm lấy cánh tay bị thương của bạn học Vương, vết thương càng thêm nặng a.

Nói đến tiền bạc chỉ tổ tổn thương tình cảm thôi, đây chính là lời răn dạy của nhà họ Nghiêm.

Xem ra gia cảnh của Tiểu Thi cũng không tệ, mất tích một lúc lại huy động nhiều người đi tìm như vậy. Tuy nhiên có tiền cũng không chắc chắn là chuyện tốt, thậm chí cả sát thủ cũng tìm tới cửa.
Bình Luận (0)
Comment