Tinh Chiến Phong Bạo

Chương 216

Mập mạp cười khổ, bọn nó quá gấu, bọn người kia được làm ra từ thứ gì đây , cũng không phải vội vàng đi đầu thai, không cần phải gấp như vậy a.

Không bao lâu, Achilles Ortiz cùng tám ngôi sao mới Mặt Trăng cũng đến đây, thời điểm nhìn thấy mập mạp có chút kinh ngạc, sau đó mới ý thức được là chuyện gì xảy ra, tên mập này bị bỏ lại một vòng.

Rất thảm.

Có thể tới nơi này cũng có kiêu ngạo, mới chạy không bao lâu đã bị bỏ một vòng, thật là dọa người.

- Này, tên mập, rất nhanh a, vòng thứ mấy rồi.

Athos trêu đùa, ở Sao Hỏa sinh hoạt một đoạn thời gian, Athos cũng lây dính một ít thoái hư tật xấu.

Marthas nhíu nhíu chân mày:

- Chừa chút khẩu đức.

- Ha ha, chỉ đùa một chút thôi, bất quá thật sự không hiểu, khi nào thì ánh mắt của Lear King trở nên kém như vậy, chọn người này, thật khôi hài.

Người Mặt Trăng đi qua, Achilles Ortiz thậm chí cũng không xem hắn một cái.

- Vài năm không gặp, Lear trở nên yếu rồi, ánh mắt càng kém.

Đổng Tiêu Sái cũng không khách khí, dù sao trước kia là đối thủ cạnh tranh chủ yếu, nhanh như vậy ngã xuống quả thật có chút ngoài ý muốn.

La Phi ngừng lại, thân thể trầm vào trong nước, mập mạp cũng không sợ cười nhạo, chính xác mà nói, từ nhỏ hắn bị cười cho đến lớn, cười một cái là mười năm, cũng không thiếu chút gì.

Nhưng mà, hắn tuyệt đối không cho phép có người nói xấu Lear!

Mập mạp lại từ trong nước ngoi lên, ánh mắt tràn ngập một loại kỳ quái gì đó, mở ra từng tia gợn nước liền xông ra ngoài.

Mà sau lưng hắn, Lear hiện lên, ánh mắt không có chút biến hóa.

Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy tên mập này, hắn đang bị người đánh chết đi sống lại, nguyên nhân đánh hắn cũng rất đơn giản, thịt nhiều, đánh thoải mái.

Từ nhỏ đến lớn Lear đều là người đứng ở vị trí cao nhất, loại nhân vật nhỏ giống như thế là khinh thường để ý, mấy chuyện nhỏ loại này lại càng lười đi quản.

Dùng lời của những người trong nhà Lear mà nói, người đáng thương tất có chỗ đáng giận, thế giới này vốn là thuộc loại kẻ mạnh.

Nhưng ngày hôm đó cũng đã thấy quỷ, mập mạp bị người đánh không ngừng, nhưng mà không rên một tiếng, khóe miệng còn lộ vẻ tươi cười.

Nụ cười kia xúc động Lear một chỗ nào đó trong lòng của Lear, hắn cũng liền ra tay, Lear vừa ra tay chính là gãy tay gãy chân.

Lear cũng không coi việc hắn làm có gì đặc biệt, nhưng từ đó về sau sau cũng rất kỳ quái, vô luận đi đến chỗ nào đều có thể gặp được tên mập này. Hắn đến học viện Zeus, tên mập này cũng thi đậu vào học viện Zeus, càng không nghĩ tới là, tên mập này lại là người có năng lực X. Một người có năng lực X vô cùng đáng sợ.

Athos bơi ở phía sau cùng, rất nhàn nhã, ngâm nga ca khúc nho nhỏ, trận đấu như vậy một chút áp lực đều không có, mới vừa rồi tên mập mạp kia rất khôi hài, lộ ra một bộ mặt gặp cảnh khốn cùng, giống như sinh ra trong nhà nghèo lớn lên vẫn mạng nghèo vậy.

Bỗng nhiên, mặt Athos cứng lại rồi, có cái gì bắt nắm lấy chân hắn, trực tiếp kéo hắn vào trong nước.

Vừa định mở miệng, lại phát hiện cả người vô lực, giống như là toàn bộ khí lực bị mất đi.

Khi hôn mê âm thanh duy nhất Athos nghe được là tiếng cười lạnh âm u.

Lúc này trên bầu trời vang lên một lời thông báo:

- Athos bị loại bỏ.

Đám người Mặt Trăng ngừng lại, sắc mặt Achilles Ortiz ngưng trọng, hắn bơi ở mặt phía trước, khoảng cách cùng đội ngũ đại khái có mười mét, đó là một khoảng cách an toàn , nhưng mà lại có người ở dưới mí mắt của hắn động tay động chân.

- Mẹ kiếp, ai dám chơi chúng ta!

Đổng Tiêu Sái nổi giận nói.

- Xem ra chúng ta sơ suất quá, có người ngồi không yên rồi.

Achilles Ortiz cũng có chút nổi giận:

- Tiếp tục đi.

Muốn tìm người hại Athos khẳng định là tìm không được, có lẽ mục đích của đối phương muốn làm cho bọn họ phân thần suy đoán.

Athos đào thải lập tức vang lên lời cảnh báo cho rất nhiều người, tuy rằng chỉ là chạy bộ, nhưng cũng không có nghĩa là an toàn tuyệt đối, không nghĩ lại xảy ra vấn đề.

Nhưng mà không biết ai to gan lớn mật như vậy, cũng dám xuống tay với người Mặt Trăng.

Tantalos? Lear? Hay là người Sao Hỏa?

Xem ra tranh đoạt đội trưởng đã bắt đầu từ bây giờ.

Tất cả suy nghĩ của mọi người, lại không có người nào nghĩ đến là tên mập này.

Mà sau khi tỉnh lại, ý nghĩ đầu tiên của Athos chính là tên Tantalos chết tiệt cũng dám chơi hắn!

Nụ cười âm u đáng khinh kia, trừ hắn ra cũng không có người khác, khẳng định là vì hắn cười nhạo bộ dạng xấu của đối phương.

………

Trong phòng theo dõi, Mark Della sắc mặt xanh mét:

- Mông Ngao, người của ngươi cũng không nói quy củ.

Mông Ngao nhún nhún vai, cũng không nói lời nào, một bên Liệt Vô Tình tỏ vẻ không sao cả:

- Không phải đào thải một người thôi sao, chẳng lẽ người Mặt Trăng không có thể đào thải a, không nghĩ tới tên béo này thích giả heo ăn cọp, có thể ở dưới mí mắt Achilles Ortiz xử lý một người, thực lực này quả thật xứng tên chủ lực.

Liệt Vô Tình cười nói, nhìn như là giúp Mông Ngao, lại đồng thời cắm thêm một cây đao.

Mông Ngao cái gì cũng không nói, nhưng mà chiêu thức mới lộ ra vừa rồi cũng nhìn được bảy tám phần, tên mập này đảm đương danh tướng không nổi. Cho đến bây giờ chỉ mới bày ra ba loại năng lực là cảm giác, tiềm hành, cùng với suy yếu, một chọi một, Athos không đến mức sợ hắn, nhưng luận đánh lén, Athos hoàn toàn không phải là đối thủ.

Đây là một mầm binh lính trinh sát tốt nhất a.

…..

Chính là chuyện vừa xảy ra, tiết tấu huấn luyện lại thay đổi, đội trưởng bắt đầu chinh chiến.

Giống như suy nghĩ mọi người, một ngày căn bản không chạy xong, màn đêm buông xuống, mọi người vẫn chỉ có thể chạy, nhanh nhất cũng mới năm vòng, hơn nữa tốc độ càng ngày càng chậm. Nhưng đây là chỗ ghê tởm nhất của loại huấn luyện này, dừng lại tại chỗ không thể vượt qua mười phút, nếu vượt qua thì sẽ hủy bỏ hết số vòng chạy.

Trương Sơn thật sự không thể chạy, hắn cảm giác chân đã không phải là của mình, hắn không muốn liên lụy mấy người Vương Tranh, nằm mơ cũng không nghĩ tới sự chịu đựng của Mông Điềm cùng Trương Như Nam lại tốt hơn so với hắn.

Người có năng lực X thân thể khôi phục quả thật tốt hơn nhiều lắm, nếu so với người bình thường trừ Vương Tranh loại quái vật này.

-Có lẽ ta thích hợp làm nghiên cứu.

Thời điểm mất đi ý thức, trong đầu Trương Sơn có một suy nghĩ như vậy.

Hắn thật sự liều mạng cho đến khi hôn mê.

Cũng không biết qua bao lâu, ý thức Trương Sơn khôi phục, lại cảm giác được bản thân mình vẫn đang di động, mở to mắt, bỗng nhiên phát hiện, Vương Tranh đang cõng hắn chạy.

Không có quy định nói không thể cõng đi, cho dù là người tạo ra quy tắc cũng không nghĩ tới có người còn có sức lực để làm việc này.

Ba vị tướng quân đều là dở khóc dở cười, tên nhóc này con bà nó vẫn là người sao, cõng thêm một người sau lưng tốc độ của Vương Tranh vẫn không có chậm lại, rõ ràng là một tên quái vật mà.

Mông Điềm cùng Trương Như Nam cũng kinh ngạc một chút, nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Tranh, lại tràn ngập tin tưởng cùng tin cậy.

Mông Điềm vẫn không biết rốt cuộc bản thân mình có cảm giác ở mặt nào với Vương Tranh.
Bình Luận (0)
Comment