Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng khắc hoạ lên đường nét góc cạnh trên khuôn mặt người đàn ông. Đôi mắt đào hoa đen láy sâu thẳm ngày thường giờ đây vương chút men say, mang theo sự cố chấp như thể không đạt được mục đích thì quyết không bỏ cuộc.
Đã rất lâu rồi Tô Ngộ không nhìn thấy một Phó Tu Ninh như thế này, nhất thời quên mất phải đối diện ra sao. Đến khi hoàn hồn lại, gương mặt anh đã gần trong gang tấc, hơi thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Bóng dáng cao lớn của người đàn ông phủ xuống từ trên cao, bao trùm lấy cô.
Tim Tô Ngộ khựng lại trong giây lát, ngay sau đó tim đập mạnh hai nhịp, rồi bắt đầu tăng tốc dữ dội.
Hôm nay Phó Tu Ninh đã uống không ít rượu, dù chưa đến mức say nhưng gương mặt đã hơi đỏ ửng, hơi thở cũng phảng phất mùi rượu nhàn nhạt.
Hòa lẫn trong đó là hương tuyết tùng độc nhất trên người anh, không nồng gắt mà dễ chịu đến lạ.
“Lên tiếng đi.”
Giọng anh trầm thấp, ánh mắt khóa chặt lấy cô không chút xao động.
Tô Ngộ theo bản năng lùi lại nửa bước, vô tình đá trúng chiếc ghế bên cạnh khiến bản thân mất thăng bằng. Trong khoảnh khắc không kịp đề phòng, cô ngã về phía sau.
Bản năng trỗi dậy, cô vội vàng vươn tay tìm kiếm điểm tựa, trong lúc hoảng loạn đã nắm chặt lấy cánh tay của Phó Tu Ninh. Đồng thời, một cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo cô, bàn tay ấm áp và rắn rỏi siết chặt, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết kéo cô vào lòng.
Như một phản xạ tự nhiên, khi ý thức trở lại, một tay cô vẫn đang nắm chặt lấy tay anh, tay còn lại vô thức đặt lên ngực anh, khoảng cách mập mờ không rõ.
Ánh đèn vàng trong phòng nhẹ nhàng phủ xuống hai người, bầu không khí xung quanh trở nên ám muội, thứ cảm giác mơ hồ ấy dường như len lỏi vào từng hơi thở.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Tô Ngộ có thể cảm nhận rõ lòng bàn tay mình ngày càng nóng lên. Ngay dưới lớp da ấy, nhịp tim rực lửa của anh đang đập mạnh từng hồi.
Cô ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đào hoa hơi vương men say ấy, hàng mi dài như cánh quạ khẽ rung động.
Cùng lúc đó, yết hầu của người đàn ông cũng khẽ chuyển động, ánh mắt trầm xuống, dừng lại trên đôi môi mềm mại và ướt át trước mặt.
Chỉ trong hai giây.
Không một dấu hiệu báo trước, anh cúi đầu xuống.
Con ngươi của Tô Ngộ co rút lại.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần hơn, hơi thở quen thuộc quẩn quanh, như một dòng điện mạnh mẽ truyền qua não bộ, trong tích tắc xuyên thẳng đến trái tim.
Nhưng ngay khi môi sắp chạm môi, hai tiếng gõ cửa vang lên phá tan bầu không khí.
Như bị kíc.h th.ích đột ngột, Tô Ngộ lập tức nhảy ra khỏi vòng tay Phó Tu Ninh.
Người phục vụ trẻ vừa quay lại, sắc mặt có chút lúng túng, ánh mắt lảng tránh không biết nên nhìn vào đâu: “À… xin lỗi đã làm phiền, đây là thuốc giải rượu cô vừa gọi, tôi đặt ở đây nhé.”
Dứt lời, cậu ta vội vã xoay người rời đi, trước khi đi còn không quên chu đáo đóng cửa lại cho hai người.
“…”
Chỉ một khoảnh khắc gián đoạn, bầu không khí mập mờ giữa hai người lập tức bị xua tan.
Lý trí của Phó Tu Ninh dần trở lại, d.ục v.ọng trong đáy mắt cũng phai nhạt đi nhiều, trở về dáng vẻ lãnh đạm thường ngày.
Anh hơi dừng lại, ánh mắt phức tạp xen lẫn chút bất đắc dĩ và tiếc nuối, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: “Em không đóng cửa à?”
Mãi lúc này, gò má Tô Ngộ mới dần dần nóng lên. Cô tránh đi ánh mắt anh, không đáp mà chỉ nói: “Phó tổng, tôi còn có việc phải đi trước, anh nghỉ ngơi cho tốt. Chúc ngủ ngon.”
Nói xong, cô lập tức xoay người rời đi mà không chờ anh đáp lời.
Cánh cửa phòng mở ra rồi lại đóng lại, mãi một lúc sau Phó Tu Ninh mới hoàn toàn lấy lại tinh thần sau khoảnh khắc vừa rồi.
Anh dựa lưng vào sofa, bỗng cảm thấy trong lồng ng.ực như có một ngọn lửa nhỏ đang bập bùng cháy, tựa như hơi thở quen thuộc ấy vẫn còn vấn vương nơi trái tim, khiến người ta cồn cào khó chịu.
Phó Tu Ninh cau mày, rút một điếu thuốc từ hộp, châm lửa, đưa lên môi hít một hơi thật sâu.
Làn khói mờ ảo chậm rãi len theo những ngón tay thon dài, chất nicotine xộc thẳng vào khoang mũi, che khuất biểu cảm nơi đáy mắt anh.
Có những người, một khi đã dính vào thì mãi mãi không thể thoát ra.
Càng kìm nén, càng khắc sâu.
–
Trở về phòng, đóng cửa lại, Tô Ngộ như mất hết sức lực, tựa lưng vào cửa mà thở d.ốc.
Tim cô đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực.
Hình ảnh khoảnh khắc Phó Tu Ninh cúi đầu tiến lại gần liên tục tua đi tua lại trong đầu cô. Hoảng hốt, căng thẳng, không thể tin nổi, muôn vàn cảm xúc đan xen khiến cô bối rối không biết phải làm sao.
Tô Ngộ cảm thấy tim mình vẫn đang đập thình thịch.
Có phải như cô tưởng tượng không… Phó Tu Ninh vừa rồi thực sự muốn… hay chỉ là cô tự mình đa tình?
Nếu không bị nhân viên phục vụ mang thuốc giải rượu vào làm gián đoạn, cô không thể hình dung nổi sự việc sẽ mất kiểm soát đến mức nào.
Càng nghĩ, Tô Ngộ càng cảm thấy sợ hãi. Cô không thể tiếp tục dính dáng đến Phó Tu Ninh nữa.
Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân và giọng nói quen thuộc, chắc hẳn là Diêu Lộ đã quay lại.
Quả nhiên, ngay sau đó, tiếng quẹt thẻ phòng vang lên, Tô Ngộ vội tránh ra.
Diêu Lộ nói: “Chị, sao chị lại đứng ở cửa thế? Chị cũng vừa về à?”
Tô Ngộ nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, gật đầu: “Bên Vương tổng thế nào rồi? Mọi người lên xe ổn cả chứ?”
“Trời ơi, bọn họ uống đến mức không biết trời đất gì luôn.”
Diêu Lộ nói: “Nhưng cũng may, em với trợ lý Chu đã đưa mọi người lên xe an toàn rồi, chị cứ yên tâm. Mà Phó tổng thế nào rồi ạ? Hôm nay anh ấy cũng uống không ít, chắc là say không nhẹ.”
Tô Ngộ thu lại ánh nhìn, không lên tiếng.
Diêu Lộ tiếp tục: “Nhưng mà tối nay Phó tổng giúp chị giải vây trên bàn rượu đúng là quá ngầu! Không hề e dè Vương tổng bên công ty kia một chút nào, nếu em là chị, chắc chắn đã đổ ngay tại trận rồi.”
Tô Ngộ ngẩng đầu: “Tỉnh lại đi, công ty cấm yêu đương nơi công sở.”
“Ôi trời, nếu đã cưa đổ được một soái ca đỉnh cao như Phó tổng thì em có mất việc cũng đáng.”
Tô Ngộ bất lực bật cười.
Đúng là tuổi trẻ thật tốt, chỉ có trẻ trung mới dám xông pha như một chiến binh vì tình yêu.
Diêu Lộ đột nhiên nhớ ra gì đó: “À đúng rồi, chị nghe tin gì chưa?”
“Tin gì?” Tô Ngộ hỏi.
“Chính là về gia thế của Phó tổng đó.”
Diêu Lộ nói: “Trong công ty đang đồn rằng anh ấy là con trai của một đại gia bất động sản nổi tiếng nhất ở Hồng Kông, chuẩn rich kid chính hiệu, lại còn là soái ca độc thân hạng kim cương nữa chứ.”
Tô Ngộ: “Ồ.”
Diêu Lộ: “?”
“Chỉ ‘ồ’ thôi á?”
“Chứ còn sao nữa?”
Diêu Lộ: “Chị không ngạc nhiên à? Không rung động sao?”
Tô Ngộ thu lại ánh nhìn, quay người sắp xếp quần áo trên giường: “Nếu tin đồn là thật, gia thế hiển hách như vậy đâu phải người bình thường có thể với tới, chị rung động làm gì.”
Nghe vậy, Diêu Lộ sững sờ trong giây lát, sau đó không nhịn được mà thốt lên đầy cảm thán: “Chị đúng là quá tỉnh táo, em phải học hỏi chị mới được.”
Tô Ngộ khẽ mím môi cười.
Con người ta sau khi trải qua một số chuyện sẽ ngày càng trở nên tỉnh táo hơn. Đến khi nhìn lại chính mình của ngày trước, chắc chắn sẽ không hiểu nổi bản thân khi ấy đã nghĩ gì.
Tô Ngộ: “Thôi không tám chuyện nữa, dọn dẹp rồi tắm rửa nghỉ ngơiđi. Ngày mai còn một trận chiến lớn phải đối mặt, không biết Vương tổng có kiếm cớ gây khó dễ cho chúng ta trên hợp đồng không.”
“Cũng đúng.”
Diêu Lộ gật đầu: “Chị vào tắm trước đi, em lướt điện thoại chút, chờ chị xong rồi em vào sau.”
Tô Ngộ gật đầu, cầm đồ ngủ bước vào phòng tắm.
Ba mươi phút sau, cô thay đồ ngủ bước ra, vừa lật chăn lên giường, vừa kiểm tra tin nhắn chưa kịp xử lý trên WeChat.
Tin nhắn được ghim trên cùng là của Phương Giác Thiển.
[Ngày đầu đi công tác cùng người yêu cũ cảm giác thế nào?]
[À đúng rồi, cậu còn nhớ hồi đại học bọn mình từng đi mua bánh trung thu nhân trứng chảy ở Mongkok không? Vừa rồi lướt thấy bỗng thèm quá trời, nếu có thời gian cậu có thể mua giúp tớ một hộp không? Yêu cậu lắm lắm~]
Tô Ngộ trả lời bằng một sticker “ok”, sau đó vào nhóm công việc xem tin nhắn khác. Xử lý xong mọi nội dung liên quan đến công việc, cô mới tắt đèn đi ngủ.
–
Sáng hôm sau, hai công ty lại hẹn gặp nhau tại phòng họp khách sạn để bàn bạc thêm về các chi tiết hợp tác.
Ban đầu, Tô Ngộ đã chuẩn bị tâm lý để giằng co với phía đối tác cả ngày, nhưng không ngờ chỉ trong một buổi sáng đã chốt xong toàn bộ thỏa thuận và ký kết thành công. Quá trình diễn ra suôn sẻ đến mức khó tin.
Đây là dự án đầu tiên mà Phó Tu Ninh thương thảo thành công cho Lạc Thái kể từ khi anh nhậm chức. Không chỉ có hiệu suất cao, anh còn giành được một khoảng lợi nhuận đủ lớn cho công ty. Có được dự án này, Phó Tu Ninh xem như đã đặt vững chân tại Lạc Thái. Dù sao, hợp tác ở Hồng Kông là miếng bánh béo bở được bao đối thủ dòm ngó. Trước đây, Lạc Thái cũng từng cử người đến đàm phán nhưng tất cả đều thất bại.
Kế hoạch công tác ban đầu kéo dài bốn ngày, đúng vào dịp cuối tuần. Nhưng giờ đã hoàn thành sớm hơn, Diêu Lộ bắt đầu háo hức mong chờ hai ngày nghỉ: “Chị, lần này chúng ta hoàn thành nhiệm vụ nhanh thế, có phải cuối tuần được nghỉ rồi không?”
“Chị cũng là lần đầu gặp trường hợp này.”
Tô Ngộ cũng không chắc chắn: “Đợi lát nữa xem Phó tổng sắp xếp thế nào.”
“Bên hành chính đặt phòng khách sạn bốn đêm mà giờ mới ở hai đêm, về sớm thế chẳng phải uổng phí sao? Đây là lần đầu tiên em đến Hồng Kông, vẫn chưa chơi đủ nữa.”
Đang nói, cả hai đồng thời nhận được tin nhắn.
Chu Chính: [Công việc tạm thời đã xong, Phó tổng nói cuối tuần mọi người có thể tự do sắp xếp, thời gian bay về vẫn giữ nguyên vào ba giờ chiều Chủ nhật.]
Tô Ngộ & Diêu Lộ: [Đã nhận.]
Đặt điện thoại xuống, Diêu Lộ không kìm được mà hét lên: “Tuyệt quá, chị ơi! Cuối tuần tự do, vậy chúng ta có thể đi dạo *Mong Kok rồi!”
*Mong Kok (hay còn gọi là Vượng Giác): là một trong những khu vực mua sắm lớn của Hồng Kông, với các ngành công nghiệp chủ yếu là bán lẻ, nhà hàng và giải trí. Trên phim ảnh, khu vực này thường được mô tả là nơi Hội Tam Hoàng điều hành các hộp đêm, bar, và tiệm massage.
Vừa hay tối qua, Phương Giác Thiển có nhờ cô mua bánh trung thu nhân trứng chảy ở khu vực đó. Tô Ngộ chẳng cần suy nghĩ đã đồng ý ngay: “Được, thu dọn một chút rồi chúng ta đi luôn.”
Diêu Lộ phấn khích thấy rõ: “Ngày mai không có việc, không cần dậy sớm, tối nay mình đi ngắm cảnh đêm ở *Vịnh Victoria đi! Em từng xem trên mạng, cảnh đẹp mê hồn luôn. Chị học đại học ở Hồng Kông chắc từng đi đến đó nhiều lần rồi nhỉ?”
*Vịnh Victoria: ảnh minh hoạ:
“Chị cũng chưa từng đi.”
Tô Ngộ mỉm cười dịu dàng. Điều mà trước đây cô luôn ngại ngùng khi nhắc đến, giờ đã có thể nói ra một cách tự nhiên: “Những năm đại học, ngoài thời gian ở trường, chị đều đi làm thêm để trang trải cuộc sống.”
Từ khi chính thức xác định mối quan hệ với Phó Tu Ninh, cô không còn nhận tiền lương anh trả nữa. Tuy không cần làm thêm ở nhà hàng hay quán bar nhưng cô vẫn duy trì công việc gia sư để kiếm thêm tiền.
“Học đại học đã biết tự kiếm tiền rồi, bảo sao bây giờ chị giỏi như vậy.”
Diêu Lộ tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Không giống em, bốn năm đại học toàn dành thời gian cho mấy thứ linh tinh.”
Tô Ngộ mỉm cười trấn an: “Ai bảo em không giỏi? Em cũng xuất sắc lắm mà. Tỷ lệ thực tập sinh được nhận vào Lạc Thái chỉ có 1/1000, vậy mà em đã đánh bại 999 người để giành suất, chẳng phải rất tài giỏi sao?”
Diêu Lộ được khen thì có chút ngại ngùng, cười nói: “Em vẫn còn nhiều thứ phải học từ chị. Cố gắng sớm được vào “biên chế”, nếu không Tết về nhà mẹ em lại càm ràm cho xem.”
“Còn hai tháng nữa là Tết rồi, thời gian trôi nhanh thật.”
Tô Ngộ nói: “Đi thôi, thu dọn chút rồi ra ngoài ăn trưa, chiều nay chị đưa em đi chơi.”
Nửa tiếng sau, cả hai thay quần áo, dặm lại lớp trang điểm rồi xuống lầu.
Vừa bước ra khỏi thang máy, Diêu Lộ giơ điện thoại lên hỏi: “Chị xem giúp em, định vị chỉ chỗ này có đúng không? Chẳng phải là quán mì cua này sao?”
Tô Ngộ cúi xuống nhìn lướt qua: “Đúng rồi, giờ không kẹt xe thì tầm mười lăm phút là đến nơi.”
Vừa trò chuyện, hai người vừa đi ra đại sảnh khách sạn. Đúng lúc quẹo qua góc hành lang, họ nhìn thấy một bóng dáng cao lớn vội vã bước ra khỏi cửa chính.
Diêu Lộ thắc mắc: “Đó chẳng phải Phó tổng sao? Anh ấy vội thế là đi đâu vậy nhỉ?”
Tô Ngộ ngẩng lên nhìn. Người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám đậm, tay khoác áo vest cùng tông màu, vạt sơ mi sơ vin ngay ngắn vào quần tây, càng tôn lên bờ vai rộng và đôi chân dài, khí chất lạnh lùng.
Cô thoáng dừng lại, rồi thu ánh mắt về, khẽ lắc đầu: “Chị cũng không biết. Chuyện của sếp, chúng ta đừng tò mò làm gì.”
“Cũng đúng.”
Diêu Lộ cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại: “Em nên lo tìm mấy chỗ ăn chơi gần đây thì hơn. Hiếm khi được đi công tác mà có thời gian rảnh, nhất định phải tận dụng triệt để.”
Cả hai vừa cười nói vừa bước ra khỏi khách sạn, ngồi lên taxi chạy về phía Mong Kok. Cùng lúc đó, một chiếc Bentley màu đen lướt ngang họ, lao đi theo hướng ngược lại.
Trên ghế lái, người tài xế lớn tuổi với gương mặt phúc hậu lên tiếng: “Cậu chủ, mấy hôm nay bà chủ vẫn luôn nhắc đến cậu. Lần này biết cậu về, bà ấy bảo tôi đến đón từ sớm.”
Phó Tu Ninh ngồi vắt chân ở ghế sau, khuôn mặt không lộ cảm xúc, giọng trầm thấp: “Chú Cố, dạo này sức khỏe của chú thế nào rồi? Bệnh hen suyễn có còn tái phát không?”
Chú Cố là một trong những quản gia lâu năm của nhà họ Phó. Năm xưa, vì lo con gái cưng bị bắt nạt ở Hồng Kông, ông ngoại Phó Tu Ninh đã cử ông sang đây chăm sóc cho mẹ anh – bà Tống Uyển. Cũng vì thế mà chú Cố là người mà bà tin tưởng nhất. Ông đã nhìn Phó Tu Ninh lớn lên, bao lần anh bị phạt nhịn cơm, cũng chính ông lén đem đồ ăn cho anh. Từ nhỏ, anh đã luôn kính trọng ông.
“Đỡ hơn nhiều rồi, đỡ hơn nhiều rồi.”
Chú Cố cảm động ngẩng đầu nhìn vào gương chiếu hậu, ngừng lại một chút rồi mới lên tiếng: “Dạo trước bà chủ vừa phẫu thuật ruột thừa, tâm trạng không tốt lắm, bây giờ cậu về rồi, chắc chắn bà ấy sẽ rất vui.”
Nghe vậy, Phó Tu Ninh khẽ cười, giọng điệu thản nhiên: “E rằng cháu về chỉ làm tâm trạng bà ấy tệ hơn thôi.”
“Chuyện này…”
Chú Cố nghẹn lời, nhất thời không biết nên nói gì. Ông cũng hiểu rằng, mối quan hệ mẹ con căng thẳng bao nhiêu năm nay không thể chỉ trong một sớm một chiều mà thay đổi được.
Phó Tu Ninh cũng không muốn làm khó chú Cố nên dịu giọng: “Cháu hiểu ý chú, yên tâm đi.”
Nửa giờ sau, xe chậm rãi đi vào một khu biệt thự sang trọng nằm tựa vào núi.
Nghe nói đây là căn nhà mà Tống Uyển và Phó Tân xây dựng sau khi kết hôn, bỏ ra ba trăm triệu và mất năm năm mới hoàn thành, đặt tên là ‘Cầm Sắt Hòa Minh’. Mỗi lần trở về đây, Phó Tu Ninh đều cảm thấy cái tên này vô cùng mỉa mai.
Khi Phó Tu Ninh bước vào, bà Tống đang ngồi trong phòng khách, tao nhã thưởng thức trà chiều.
Có lẽ vì được nuông chiều từ bé và chăm sóc kỹ lưỡng, năm nay dù đã 49 tuổi nhưng bà Tống vẫn trông rất trẻ, nếu hai người đi cùng nhau, nói là chị em cũng có người tin.
“Bà chủ, cậu chủ đã về rồi.”
Vừa dứt lời, Phó Tu Ninh liền thấy người phụ nữ quý phái với lớp trang điểm tinh tế trên sofa chậm rãi đặt tách cà phê xuống, hơi nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái, ánh mắt lạnh nhạt: “Về rồi à, ngồi đi.”
Thái độ xa cách như chẳng phải mẹ con ruột.
Phó Tu Ninh đã quá quen với điều này, chỉ khẽ gọi một tiếng “Mẹ” rồi bước đến ngồi xuống chiếc sofa xa bà Tống nhất.
Phía sau, chú Cố nhìn cảnh tượng này chỉ biết lặng lẽ thở dài, sau đó âm thầm rời khỏi phòng khách.
Không gian rộng lớn bỗng trở nên im ắng lạ thường, chỉ còn tiếng va chạm nhẹ của bộ đồ dùng trà. Phó Tu Ninh để ý thấy từ lúc anh vào, miếng bánh phô mai còn ba phần tư trên bàn vẫn chưa được động đến lần nào.
Hai bên im lặng giằng co hơn mười phút, cuối cùng, Tống Uyển mới nhấp một ngụm cà phê, chậm rãi lên tiếng: “Lần này gọi con về ngoài vì sinh nhật bố con ra, còn một chuyện nữa cần thông báo.”
“Cô con gái nhà họ Sở vừa du học nước ngoài trở về, lần này con về cũng tiện thể gặp cô ấy một lần. Nhà họ Sở rất hài lòng về con, nếu con chịu gặp gỡ, sau này mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.”
Phó Tu Ninh mặt không cảm xúc: “Con không có thời gian, xong tiệc sinh nhật con sẽ về Bắc Kinh.”
Sắc mặt Tống Uyển lạnh xuống: “Là con không có thời gian hay không muốn đi?”
Phó Tu Ninh: “Mẹ đã biết rồi còn hỏi làm gì?”
“Sao? Con gái nhà họ Sở còn chưa xứng với con chắc?”
Tống Uyển nhíu mày nhìn anh: “Nhà họ Sở là một trong ba ngân hàng lớn nhất Hồng Kông, môn đăng hộ đối với chúng ta. Xét trên mọi phương diện, cuộc hôn nhân này đều không lỗ.”
Đáy mắt Phó Tu Ninh ánh lên tia chế giễu: “Bán con để đổi lấy sản nghiệp cho mẹ, đương nhiên mẹ không lỗ rồi.”