Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh

Chương 2

Ánh mắt hai người yên lặng giao nhau trong không trung.

Trái tim Tô Ngộ đột nhiên ngừng đập, trong đầu cô hiện lên hàng ngàn khoảnh khắc mơ hồ, những khoảnh khắc này cuối cùng kết thành một nhận thức rõ ràng——

Là Phó Tu Ninh, cô không nhìn nhầm.

Người đàn ông với dáng người cao ráo, thẳng tắp, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng gần như không thay đổi gì. Sống mũi cao, đôi lông mày sâu và sắc nét. Đôi mắt đào hoa vốn dĩ nên mang vẻ phong lưu đa tình, nhưng lại toát lên sự lãnh đạm trên khuôn mặt nghiêm nghị. So với thời niên thiếu kiêu ngạo sắc bén, giờ đây đã thêm phần chín chắn và trầm ổn.

Không phải cô chưa từng nghĩ tới cảnh có một ngày sẽ gặp lại Phó Tu Ninh, chỉ là chưa bao giờ nghĩ tới lần gặp này lại vội vã và bất ngờ như thế.

Dừng lại vài giây, Tô Ngộ nhanh chóng rời ánh mắt khỏi cái nhìn thản nhiên nhưng kín đáo ấy, bản năng mở miệng định nói gì đó, nhưng lời nói đến cổ họng thì như bị nghẹn lại, không thể phát ra âm thanh nào.

Đã năm năm xa cách, cô đã sớm không còn biết nên xưng hô với anh như thế nào nữa.

Chỉ vài giây trôi qua mà dài đằng đẵng như cả thế kỷ.

Đúng lúc này, người vừa nhiệt tình chào đón cô khi nãy,  cũng là giám đốc nhân sự của công ty – Hứa Tri Vi, mỉm cười giới thiệu: “Tô Ngộ, để tôi giới thiệu, đây là Tổng giám đốc Phó Tu Ninh, vừa mới nhậm chức CEO của chúng ta.”

Ánh mắt Tô Ngộ lại lần nữa rơi vào người đàn ông cao lớn, phong thái xuất chúng trước mặt, có chút khó tin. Vị CEO mới đến nhưng đã gây xôn xao khắp công ty hóa ra chính là Phó Tu Ninh?

Hứa Tri Vi nói tiếp: “Tổng giám đốc Phó, đây chính là người mà tôi đã nhắc đến – quản lý Tô, một trong hai cánh tay đắc lực của phòng kinh doanh, hiện là quản lý và cũng là người phụ trách phòng kinh doanh của chúng tôi..”

Tô Ngộ còn chưa kịp thoát khỏi sự kinh ngạc khi biết Phó Tu Ninh sẽ trở thành cấp trên của cô thì Hứa Tri Vi đã giới thiệu xong

Phó Tu Ninh thu hồi tầm mắt vừa nhìn cô lại, bước tới phá vỡ sự im lặng bằng một thái độ điềm nhiên, như thể đây là lần gặp mặt đầu tiên của họ, anh đưa tay ra trước cô: “Xin chào, quản lý Tô.”

Giọng nói của người đàn ông trong trẻo, ấm áp, như dòng suối băng vừa tan chảy vào đầu xuân.

Hơi thở của Tô Ngộ thoáng chững lại, cô đứng yên tại chỗ, cảm giác cổ họng mình như bị nghẹn cứng. Những ký ức cũ kỹ đã ố vàng theo thời gian, bỗng dưng sống dậy, quay ngược lại không kiểm soát.

Giọng nói của anh vẫn luôn cuốn hút như vậy, dù là lúc bình thường thản nhiên hay khi cảm xúc pha lẫn d.ục v.ọng.

Ánh mắt của người đàn ông đối diện từ từ di chuyển xuống dưới, đôi mắt đào hoa tinh xảo yên lặng nhìn cô, khóe môi vẫn nở nụ cười dịu dàng thản nhiên, bàn tay đưa ra kiên nhẫn giơ lên trong không trung.

Dưới ánh mắt của mọi người, Tô Ngộ nhanh chóng lấy lại tinh thần, cố tỏ vẻ bình tĩnh mà đưa tay ra: “Chào tổng giám đốc Phó.”

Hơi ấm quen thuộc lại xa lạ giao nhau trong chốc lát, không biết có phải do ảo giác hay không, Tô Ngộ rõ ràng cảm nhận được đầu ngón tay của anh lướt nhẹ qua lòng bàn tay cô khi hai tay họ rời nhau.

Nhịp tim của Tô Ngộ đột nhiên ngừng lại trong thoáng chốc, đầu ngón tay như có luồng điện chạy qua.

Mùi gỗ đàn hương thơm mát bất ngờ xộc vào mũi, trái tim Tô Ngộ đập mạnh hai nhịp, cô vô thức ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt dịu dàng lãnh đạm đó.

Đôi mắt đó vẫn như trước, sâu thẳm và bình lặng, không để lộ chút cảm xúc nào.

Như thể tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác của cô.

Sau màn giới thiệu ngắn gọn, Hứa Tri Vi cười nói: “Đừng đánh giá thấp quản lý Tô, cô ấy là sinh viên ưu tú của Đại học Bắc Kinh, rất có năng lực. Cô ấy còn từng đại diện trường sang Đại học Hồng Kông trao đổi một năm. Hồ sơ lý lịch ưu tú. Hai phần ba thành tích hàng năm của bộ phận kinh doanh chúng tôi là do cô ấy mang lại.

Ánh mắt Phó Tu Ninh không di chuyển, anh kín đáo quan sát người phụ nữ trước mặt.

Cô gầy hơn rồi.

Tóc cũng đã cắt ngắn.

Khác xa so với trước kia.

“Đại học Hồng Kông?”

Ánh mắt Phó Tu Ninh dừng lại trên khuôn mặt cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch, lặp lại một cách từ tốn.

“Đúng vậy, à đúng rồi tôi nhớ Tổng giám đốc Phó cũng tốt nghiệp Đại học Hồng Kông, quản lý Tô nhỏ hơn anh hai tuổi, nói không chừng trước đây anh đã từng gặp cô ấy rồi đấy.”

“Chưa từng gặp.”

Tô Ngộ vô thức ngước mắt lên, buột miệng nói.

“Hả?”

Hứa Tri Vi ngạc nhiên quay đầu nhìn qua.

Cô vốn chỉ định xã giao, muốn giúp Tô Ngộ làm quen và xây dựng quan hệ tốt với lãnh đạo, nhưng không ngờ hôm nay Tô Ngộ lại không biết điều như vậy.

Ngay khi Tô Ngộ ý thức được phản ứng của mình hơi thái quá, trong đầu đang điên cuồng nghĩ làm sao để cứu vãn: “Ý tôi là…”

Người đàn ông trước mặt thu hồi ánh mắt, trên gương mặt không chút gợn sóng, nhẹ nhàng nói: “Đúng là không có ấn tượng gì.”

Có lẽ vì chưa ăn sáng nên Tô Ngộ cảm thấy dạ dày đang đau âm ỉ, cô mím môi không nói gì thêm.

“Cũng đúng, trong trường có nhiều người như vậy, hai người chưa từng gặp qua cũng là bình thường.”

Hứa Tri Vi nhạy bén nhận ra không khí có chút không ổn, liền kéo chủ đề trở lại, cô nhìn Tô Dự: “Đúng rồi, còn một chuyện nữa tôi cần thông báo. Trước khi trưởng phòng kinh doanh mới nhậm chức, Tổng giám đốc Phó sẽ tạm thời phụ trách phòng kinh doanh. Sau này, công việc của phòng kinh doanh có thể trực tiếp báo cáo lên Tổng giám đốc Phó”.

Trái tim Tô Ngộ chợt thắt lại.

Nếu biết trước 5 năm sau Phó Tu Ninh sẽ trở thành cấp trên trực tiếp của mình thì khi đó lúc cô đề nghị chia tay nhất định sẽ chọn cách tử tế nhẹ nhàng và khéo léo hơn.

“…”

Hứa Tri Vi: “Nếu mọi người đã đến đông đủ vậy thì chúng ta họp nhanh một chút, trước mắt các phòng ban báo cáo ngắn gọn tình hình công việc hiện tại để Tổng giám đốc Phó thuận tiện triển khai công việc sau này.”

Tô Ngộ ngồi ở vị trí thấp nhất bên phải như thường lệ, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình càng nhiều càng tốt.

Lòng bàn tay, nơi bị ngón tay anh vô tình chạm qua, vẫn còn âm ấm.

Tô Ngộ không khỏi nhớ lại khoảnh khắc chớp nhoáng vừa rồi, khi tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.

Đầu óc cô hỗn loạn, đến mức ngay cả khi phần báo cáo tiến độ công việc của phòng kinh doanh đã kết thúc, cô vẫn chưa thể điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

Rõ ràng đây không phải là dấu hiệu tốt.

Cô đột nhiên nhớ đến ngày họ kết thúc mối quan hệ cách đây 5 năm, một cảnh tượng không thể gọi là dễ chịu.

Hôm đó, trên khuôn mặt luôn dịu dàng của Phó Tu Ninh thoáng hiện nét giận dữ. Đôi mắt đào hoa tinh xảo ấy trở nên u ám, sắc bén, tràn đầy khó hiểu: “Em nói cho rõ ràng, tại sao đột nhiên muốn rời đi?’

“Hợp đồng đã hết hạn, quan hệ của chúng ta cũng kết thúc. Việc tôi rời khỏi nhà anh không phải là chuyện bình thường sao?”

Người đàn ông mạnh tay dập tắt điếu thuốc, rõ ràng là muốn giữ cô lại nhưng vẫn giữ dáng vẻ cao ngạo như thói quen của những công tử nhà giàu, giọng điệu cũng thờ ơ vẻ không để tâm: “Vậy thì ký lại hợp đồng, giá tăng gấp đôi hoặc gấp ba cũng được.”

Cô nắm chặt tay cầm của chiếc vali cũ kỹ, giọng nói kiên quyết: “Cho dù bây giờ anh có cho tôi một triệu, tôi cũng không muốn ngủ với anh nữa. Anh hiểu chứ, bạn học Phó?”

Có lẽ thái độ thẳng thừng như vứt bỏ đồ phế thải của cô đã làm tổn thương lòng tự trọng của cậu công tử Phó, cảm xúc trong mắt anh chuyển từ mơ hồ sang lạnh lùng, đôi mắt đào hoa tinh xảo ấy như phủ một lớp băng.

Lạnh lẽo, sắc bén.

Ánh mắt ấy nhìn cô đến mức khiến toàn thân cô lạnh buốt.

Một lát sau, anh khẽ cười nhạt: “Được thôi, vậy em đừng hối hận, tôi sẽ không yêu lại người cũ.”

Anh chính là kiểu người như thế, một giây trước có thể ôm cô trong lòng, cưng chiều đến mức không nỡ để cô rời xa, nhưng giây sau lại cao ngạo buông lời: “Đừng có mà hối hận.”

“Tôi tuyệt đối không hối hận.”

Giọng cô gái dứt khoát mạnh mẽ.

Dù thời gian đã trôi qua rất lâu nhưng những ký ức không mấy tốt đẹp đó dường như đã ăn sâu bám rễ trong tâm trí cô, đến mức cô vẫn có thể nhớ lại rõ ràng từng chi tiết nhỏ nhặt của khung cảnh khi đó.

Một mối quan hệ không bình đẳng, định sẵn sẽ kết thúc trong bi kịch.

Cảm xúc ùa đến mạnh mẽ, đến mức khi Tô Ngộ hoàn hồn lại mới phát hiện khóe mắt mình dường như hơi cay cay.

Cô vừa định thần lại thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên: “Mọi người còn ý kiến gì bổ sung không?”

Mọi người nhìn nhau nhưng không ai lên tiếng.

“Được rồi, vậy hôm nay họp đến đây thôi. Mọi người vất vả rồi.”

Cuộc họp kết thúc, người đàn ông cao lớn với đôi chân dài là người đầu tiên đứng dậy, bước đi bình thản rời khỏi phòng họp.

Nhìn theo bóng lưng của Phó Tu Ninh rời khỏi phòng họp, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí trong phòng cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Không ai vội rời đi, mà cùng nhau hạ giọng bàn tán

“Đúng là người mà tổng công ty bỏ giá cao để mời về, nói năng và làm việc đâu ra đấy, kín kẽ từng chút, nhìn cái là biết không phải kiểu người dễ gần rồi. Sau này chắc chắn khó sống.”

“Đâu chỉ có thế, cô không biết lúc nãy khi tôi đặt câu hỏi, Phó tổng cau mày liếc tôi một cái, cái áp lực đè nén ấy làm tôi suýt ngất, lưỡi còn suýt thì líu lại.”

“Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy, tôi sợ mình sẽ nói sai, thật sự rất đáng sợ.”

“Mới đầu tôi còn tưởng là người có tính cách ôn hòa dễ gần nhưng sau buổi họp hôm nay mới hiểu thế nào là ngoài mặt một đằng, bên trong một nẻo. Trước khi nói chuyện tôi còn phải chuẩn bị trước mấy lần trong đầu.”

Nghe mọi người bàn tán, Tô Ngộ cụp mi xuống, trong lòng nghĩ thầm: “Đó là vì mấy cô không biết con người Phó Tu Ninh trước đây.”

Trong số những người Tô Ngộ từng gặp, nếu nói về kiểu người ngoài mặt một đằng, trong lòng một nẻo thì Phó Tu Ninh chắc chắn đứng đầu.

Anh có thể vui vẻ hòa nhã nói cười với bạn, nhưng điều đó không ngăn anh ngay sau đó dùng thủ đoạn ép bạn đến đường cùng.

So với trước đây, giờ anh đã trưởng thành chín chắn, khí chất ôn hòa, điềm đạm, không còn chút nào dáng vẻ kiêu ngạo, ngang ngược của ngày xưa.

“Đang suy nghĩ cái gì vậy? Chị cảm thấy hôm nay em cứ ngây người ra.”

Hứa Tri Vi dùng khuỷu tay huých nhẹ cô, kéo cô trở về từ mớ ký ức hỗn độn.

Tô Ngộ khẽ mỉm cười: “Không có gì đâu ạ, có lẽ tối qua em ngủ không ngon nên hôm nay không tập trung.”

Hứa Tri Vi là đàn chị của cô ở Đại học Bắc Kinh, vào Lạc Thái sớm hơn cô hai năm. Lý do cô từ bỏ một lời mời công việc khác để đến Lạc Thái là vì Hứa Chi Vi nói rằng Lạc Thái có chương trình tuyển dụng quản trị viên tập sự. Năm năm trôi qua, Hứa Chi Vi đã trở thành trưởng phòng nhân sự, còn cô từ một quản trị viên tập sự nhỏ bé đã lên làm quản lý phòng kinh doanh, mặc dù hai người có cấp bậc khác nhau nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tình bạn của hai người.

Nghe vậy, Hứa Tri Vi lo lắng nhìn cô, hỏi: “Em lại mất ngủ à?”

Hứa Chi Vi ít nhiều cũng biết một số chuyện gia đình của Tô Ngộ. Khi mới vào Lạc Thái, Tô Ngộ thường xuyên bị áp lực công việc đè nặng dẫn đến lo âu, mất ngủ.

“Không phải.” Tô Ngộ lắc đầu: “Chỉ là tôi qua em ngủ không ngon thôi.”

“Được rồi.”

Hứa Tri Vi không hỏi thêm nữa, chỉ dặn dò: “Trưa nay nhớ tranh thủ chợp mắt một chút, nhìn mắt em đỏ rồi kìa.”

Tô Ngộ giật mình: “Mắt em đỏ sao?”

“Chứ còn gì nữa”

Hứa Tri Vi vừa nói vừa lấy gương trang điểm từ trong túi đưa cho cô: “Em tự nhìn xem, đỏ như mắt thỏ ấy.”

“…”

Tô Ngộ nhìn qua, quả nhiên là thật, có lẽ là bởi vì trên đường tới đây cô đã khóc.

Cô trả lại gương trang điểm cho Hứa Tri Vi: “Vậy em vào WC dặm lại lớp trang điểm.”

Hứa Tri Vi: “Chị cũng đi.”

Tô Ngộ cười: “Lớp trang điểm của chị đã hoàn hảo rồi, so với ngày hôm qua còn đẹp hơn.”

“Vẫn là em biết cách khen ngợi người khác.”

Hai người bật cười rồi cùng nhau bước ra khỏi phòng họp.

Trong giờ nghỉ trưa, trong phòng trà có rất nhiều tiếng nói chuyện rôm rả, mọi người đều thảo luận về vị sếp mới được bổ nhiệm hôm nay. Những đồng nghiệp nữ chưa từng tiếp xúc với sếp mới thì háo hức vì vẻ ngoài của anh, trong khi những người đã tiếp xúc rồi thì tránh như tránh tà. Trong chốc lát, hình ảnh của Phó Tu Ninh trong mắt nhân viên chia thành hai thái cực đối lập.

Kết thúc cuộc họp sáng, suốt cả ngày, vị sếp mới này không xuất hiện trước mọi người, sự bí ẩn ấy càng khiến người ta tò mò hơn.

Về phần Tô Ngộ, cô vừa mới chấp nhận sự thật rằng bạn trai cũ của mình giờ đã trở thành sếp trực tiếp có thể quyết định vận mệnh của cô. Một ngày cứ thếtrôi qua.

Ban đầu cô định sau khi tan làm sẽ hẹn ăn tối với Hứa Tri Vi, nhưng giờ cũng chẳng còn tâm trạng, chỉ muốn nhanh chóng về nhà, ngâm mình trong bồn tắm rồi ngủ một giấc thật ngon.

Chào tạm biệt Hứa Tri Vi xong, cô cùng phần lớn đồng nghiệp bước vào thang máy xuống tầng dưới.

Có lẽ vì trong lòng có chuyện, đầu óc lại mơ hồ, khi thang máy xuống đến tầng trệt, cô cũng theo dòng người đi ra, hoàn toàn quên mất mình phải xuống tầng hầm B1 để lấy xe.

Vừa bước ra khỏi cửa công ty, một giọng nam gấp gáp kéo suy nghĩ của cô trở về hiện thực.

“Ngộ Ngộ——”

Nhận ra chủ nhân của giọng nói, Tô Ngộ cau mày chán ghét, còn chưa kịp phản ứng thì Khúc Đồng Chu đã nhanh chóng bước tới trước mặt cô. Trên mặt anh ta hiện rõ sự vui mừng pha chút dè dặt lấy lòng: “Ngộ Ngộ, anh còn tưởng là em sẽ không đến gặp anh, em cho anh một cơ hội, chúng ta nói chuyện có được không?”

Lúc này Tô Ngộ mới nhận ra mình đã xuống nhầm tầng. Theo lý mà nói thì nếu cô lái xe từ hầm B1 lên sẽ không gặp phải Khúc Đồng Chu, vì thế cô cũng chẳng để ý đến tin nhắn sáng nay của anh ta.

Nghĩ tới đây sự phiền muộn hiện rõ trên mặt Tô Ngộ.

Hôm nay cô gặp vận đen sao? Sao rắc rối cứ kéo tới không ngừng thế này?

Cô bước nhanh qua Khúc Đồng Chu, đi xa khỏi công ty, giọng đầy khó chịu: “Tôi không đến gặp anh, và tôi đã nói rất rõ ràng rồi, chúng ta đã chia tay, đừng tìm tôi nữa.”

Khúc Đồng Chu mặt hơi biến sắc nhưng vẫn đi theo, giọng nói đầy vẻ nịnh nọt lấy lòng: “Em không thể cho anh thêm một cơ hội nữa sao? Anh hứa sẽ không tái phạm nữa.”

“Bây giờ anh có thể ngoại tình thì sau này cũng có thể lừa dối tôi, vì sao tôi phải cho anh cơ hội? Cứ phải làm lớn chuyện lên để tất cả mọi người đều biết? Giữ chút thể diện không tốt hơn à?”

Khúc Đồng Chu nghe vậy, thấy không còn hy vọng hàn gắn thì liền nổi giận, mất hết lý trí, buột miệng nói: “Vì sao tôi lại ngoại tình trong lòng em không rõ sao? Ở bên em đã sắp được ba tháng rồi mà ngay cả chạm vào em cũng không cho, thế tôi ở bên em có ý nghĩa gì?” 

Tô Ngộ cười lạnh quay đầu lại nhìn anh ta, cảm thấy anh ta thực sự đã hết thuốc cứu: “Thế thì không phải vừa hay sao, dễ hợp dễ tan.”

Cùng lúc đó, trợ lý Chu Tranh của Phó Tu Ninh đang cầm cặp tài liệu chạy vội ra từ công ty, đi về phía người đàn ông lịch lãm mặc vest thắt cà vạt, phong thái xuất chúng đang đứng ở cửa: “Phó tổng, tài liệu anh cần.”

Phó Tu Ninh không nhúc nhích, đứng yên ở nơi đó, không biết đang nhìn gì.

Chu Tranh nhìn theo ánh mắt của anh, khi thấy rõ hai người đang cãi cọ thì không nhịn được thốt lên: “Đó chẳng phải là quản lý Tô và bạn trai của cô ấy sao?”

Nghe vậy, người đàn ông cuối cùng cũng có chút phản ứng, vẻ mặt mơ hồ: “Thế à?”

Anh thu hồi tầm mắt, ngoảnh mặt đi, khóe miệng nhếch lên một đường cong khinh miệt, thờ ơ nói: “Xem ra mắt nhìn người của quản lý Tô dạo này không được tốt lắm.”

Bình Luận (0)
Comment