Do trận bão tuyết bất ngờ ở thành phố lân cận, chuyến bay của bạn Phương Giác Khiêm bị hoãn lại. Sau khi ăn tối xong, Tô Ngộ và Phương Giác Thiển về nhà, quậy phá đến tận khuya mới ngủ.
Hiếm có một ngày được nghỉ ngơi, Tô Ngộ ngủ một mạch đến tận trưa hôm sau mới tỉnh. Khi cô thức dậy, Phương Giác Thiển đã không có ở nhà, nhưng đặc biệt để lại một tờ giấy nhắn trong phòng khách.
[“Bé cưng yêu dấu, ông ngoại tớ gọi tớ qua ăn trưa, trong tủ lạnh có đồ ăn, cậu ngủ dậy thì ăn nhé. Chiều tớ về, chờ tớ nha. Yêu cậu! Thả tim/ thả tim/ thả tim.”]
Tô Ngộ đọc xong rồi đặt lại tờ giấy về chỗ cũ, xoay người đi vào bếp. Cô đã không ăn gì hơn mười tiếng đồng hồ, quả thực cảm thấy hơi đói.
Phương Giác Thiển không biết nấu ăn, tủ lạnh chắc cũng chẳng có nguyên liệu gì. Cô định mở ra xem thử có mì ăn liền hay đồ ăn nhanh nào không, nhưng khi kéo cánh cửa tủ lạnh ra, cô mới phát hiện cuộc sống của tiểu thư nhà giàu này còn xa rời thực tế hơn cô tưởng.
Chẳng những không có nguyên liệu nấu ăn, ngay cả mì ăn liền cũng đã hết hạn. Ngược lại, bia, rượu vang, rượu ngoại thì vẫn còn rất mới. Một số loại trái cây đã bắt đầu hư thối, không biết đã bao lâu rồi chưa dọn dẹp.
OK, được thôi!
Là cô sai, cô không nên đặt kỳ vọng gì vào cái bếp của Phương Giác Thiển.
Hồi đại học, có lần Phương Giác Thiển bị ốm trong ký túc xá, đúng lúc bạn cùng phòng khác không có ở đó, Tô Ngộ thì đi làm thêm. Trong ký túc chỉ còn hai gói mì ăn liền, Phương Giác Thiển tự tay nấu, kết quả suýt chút nữa làm cháy cả ký túc. Bị tịch thu nồi điện đã là chuyện nhỏ, vụ việc còn kinh động đến cả giảng viên phụ đạo. Kể từ đó, trong phòng ký túc của họ nghiêm cấm Phương Giác Thiển đụng vào bất cứ dụng cụ nhà bếp nào, mọi việc nấu nướng đều do Tô Ngộ và bạn cùng phòng còn lại lo liệu, Phương Giác Thiển chỉ cần chờ ăn là được.
Tô Ngộ đóng cửa tủ lạnh, cầm điện thoại đặt một phần cơm niêu, sau đó xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp tủ lạnh cho Phương Giác Thiển.
Nhìn sơ cũng thấy tủ lạnh của cô tiểu thư này ít nhất ba tháng rồi chưa được dọn, nếu không thì táo bên trong cũng không đến mức thối rữa đến ch.ảy nước như vậy.
Tô Ngộ dọn hết rác trong tủ lạnh ra, dùng khăn sạch lau chùi bên trong lẫn bên ngoài, cuối cùng mới sắp xếp lại những chai rượu yêu quý của Phương Giác Thiển vào chỗ cũ.
Làm xong tất cả những việc này cũng đã mất hơn một tiếng đồng hồ, cô đói đến mức bụng như dán vào lưng.
Cô cầm điện thoại mở ứng dụng giao đồ ăn, nhìn đơn hàng của mình. Đồ ăn đã được giao đến tủ khóa điện tử dưới lầu từ hai mươi phút trước.
Vừa hay cô cũng định mang rác trong tủ lạnh xuống vứt, tiện thể lấy luôn phần cơm niêu.
Trước khi vứt rác, Tô Ngộ giơ điện thoại chụp một tấm ảnh hai túi rác trên mặt đất, sau đó xách rác xuống lầu.
Vì đây là rác hữu cơ, mùi khá nặng, cô chu đáo đi thêm vài bước để vứt vào thùng rác bên ngoài. Không ngờ trên đường quay lại, khóe mắt cô vô tình liếc thấy một bóng dáng quen thuộc.
Phó Tu Ninh?
Anh cũng sống trong khu này sao?
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, biệt thự Bắc Sơn là khu nhà giàu bậc nhất Kinh thị, Phó Tu Ninh sống ở đây cũng không có gì lạ.
Tô Ngộ chớp mắt, thu lại ánh nhìn, xoay người đi lấy đồ ăn.
Trở về nhà Phương Giác Thiển, Tô Ngộ vừa lướt Weibo vừa thong thả ăn từng miếng nhỏ. Cơm niêu ở quán này có hương vị không tệ, mỗi lần lười nấu ăn vào cuối tuần, cô thường đặt ở đây.
Tin nhắn trong nhóm công việc trên WeChat liên tục nhảy ra, nhưng cô đều bỏ qua. Công việc nghiêm túc giờ không liên quan gì đến cô, còn tin đồn thì đọc chỉ tổ bực mình.
Tối qua sau khi bình tĩnh lại, cô đã suy xét cẩn thận về chuyện này. Việc tố cáo lớn như vậy chắc chắn không thể do một mình Khúc Đồng Chu làm, hơn nữa nếu tố cô nhận hối lộ, thì chính anh ta cũng không thoát được. Cho dù là vì chút chuyện tình cảm mà muốn trả thù, anh ta cũng không thể đến mức đánh đổi cả công việc của mình.
Chín phần mười là có người đứng sau giật dây Khúc Đồng Chu làm chuyện này.
Còn về người đó là ai, trong lòng Tô Ngộ đã có suy đoán, nhưng hiện tại chưa có bằng chứng. Chỉ là cô không biết bọn họ đã kết nối với nhau như thế nào.
Ban đầu cô nghĩ thanh giả tự thanh, nhưng một ngày một đêm đã trôi qua, công ty vẫn không có bất cứ tin tức nào. Cô không thể cứ ngồi yên mặc cho kẻ đứng sau toại nguyện.
Cô nhớ hồi trước, lúc còn quen Khúc Đồng Chu, cô đã từng dùng laptop đăng nhập WeChat một lần. Sau này do bận công việc nên không đăng nhập nữa. Lịch sử trò chuyện trên điện thoại đã bị xóa, vậy liệu trên máy tính có thể vẫn còn lưu lại không…
Nghĩ đến đây, Tô Ngộ đặt điện thoại xuống, nhanh chóng ăn nốt phần cơm còn lại, thay quần áo chuẩn bị về nhà.
Thế nhưng khi định xuống lầu, cô lại không tìm thấy chìa khóa nhà.
Hôm qua sau khi rời công ty, cô đi ăn rồi về thẳng nhà Phương Giác Thiển, giữa đường cũng không lục túi, nên không thể nào làm rơi. Không có trong túi, vậy chắc chắn là để quên trong văn phòng.
Sau đó, Tô Ngộ nhắn tin cho Phương Giác Thiển rồi lái xe đến công ty.
Giờ này đang là giờ nghỉ trưa, người ra vào tòa nhà khá đông nhưng không ai để ý đến cô.
Cô biết mình hiện tại đang là tâm điểm của tin đồn, trở thành cái gai trong mắt nhiều người. Lần này cô chỉ về để lấy đồ, không định kinh động đến ai.
Tô Ngộ quen thuộc đường đi, chọn thang máy ít người để lên lầu. Cô không đến thẳng tầng văn phòng của mình mà lên một tầng cao hơn, sau đó mới đi thang bộ xuống. Đang là giờ nghỉ trưa, mọi người hoặc ở căn-tin hoặc trong phòng trà nước, cầu thang gần như không có ai.
Thang máy lên đến tầng mười một, Tô Ngộ bước ra, rẽ vào lối thoát hiểm.
Vừa mới vào, cô đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên từ tầng dưới, vẫn lạnh nhạt và điềm nhiên như trước: “Trước khi có kết quả điều tra, không ai có thể đưa ra kết luận về chuyện này.”
Chỉ trong khoảnh khắc, Tô Ngộ đã nhận ra ngay chủ nhân của giọng nói ấy. Bước chân cô khựng lại, theo bản năng không tiếp tục đi xuống nữa.
“Tôi biết anh muốn bảo vệ người của mình, nhưng tôi cảm thấy không có lửa làm sao có khói. Tô Ngộ bao năm nay thành tích không thể chê, những dự án khó nhằn đều do cô ta giải quyết. Còn về cách cô ta làm được điều đó thế nào, chúng ta là cấp trên cũng không tiện hỏi, có đúng không?”
Phó Tu Ninh ngước mắt lên, ánh nhìn nhàn nhạt lướt qua, khóe môi hơi nhếch lên cười mà không phải cười: “Nếu tôi không hiểu nhầm thì Đường tổng đang có ý phân biệt đối xử giới tính trong công việc đấy nhỉ? Tại sao năng lực làm việc tốt lại trở thành cái cớ để nghi ngờ phụ nữ ở nơi công sở?”
“……”
Đường tổng không ngờ Phó Tu Ninh lại không hề nể nang mình, sắc mặt lập tức có chút khó coi: “Nhưng chuyện này đang làm ầm ĩ trong công ty, tôi sợ bên hội đồng quản trị không thể che giấu được nữa. Anh vừa mới nhậm chức, để ảnh hưởng thì cũng không hay.”
Phó Tu Ninh cười nhạt, ngước mắt nhìn thẳng vào ông ta. Đôi con ngươi đen láy không hề dao động, sâu trong đáy mắt ẩn hiện tia lạnh lẽo.
Nhìn Đường tổng vài giây, Phó Tu Ninh hơi nhếch môi, giọng không mang theo cảm xúc: “Đường tổng đang uy hiếp tôi sao?”
“Haizzz… Không phải.”
Đường tổng xua tay: “Tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho anh thôi. Trong công việc, đâu phải lúc nào cũng trắng đen rõ ràng, quan trọng là phải nhìn vào đại cục.”
Nghe vậy, Phó Tu Ninh cười lạnh. Dùng những lời hoa mỹ để bao biện cho việc thiên vị và bôi nhọ người khác, thật quá “đường hoàng”: “Thay vì vòng vo, Đường tổng cứ nói thẳng ra rằng muốn tôi nhân cơ hội này sa thải Tô Ngộ đi.”
Bị ánh mắt của Phó Tu Ninh nhìn chằm chằm, Đường tổng có chút chột dạ, cười gượng: “……Như vậy chẳng phải tiết kiệm thời gian và công sức cho tất cả mọi người sao? Hơn nữa, nếu chuyện này kinh động đến hội đồng quản trị…”
Phó Tu Ninh cười khẩy, trực tiếp cắt ngang: “Ba ngày, trong vòng ba ngày tôi sẽ có câu trả lời cho hội đồng quản trị.”
Dứt lời, anh xoay người đẩy cửa lối thoát hiểm.
Trước khi ra ngoài, bước chân Phó Tu Ninh khựng lại một chút, nghiêng đầu nhìn người phía sau: “Mối quan hệ thực sự giữa Đường tổng và quản lý Kỷ, chắc không có nhiều người biết đâu nhỉ?”
Nói xong, không đợi Đường tổng kịp phản ứng, Phó Tu Ninh đã đẩy cửa bước đi.
Sau khi Phó Tu Ninh rời đi, Đường tổng cũng không ở lại lâu, nhanh chóng rời khỏi.
Tại cầu thang trống trải, Tô Ngộ đứng tựa vào bức tường lạnh lẽo, tay chân tê cứng.
Nếu cô không hiểu sai, thì Đường tổng đang muốn Phó Tu Ninh nhanh chóng xử lý cô. Quả thực, cách giải quyết đơn giản và hiệu quả nhất chính là sa thải cô ngay lập tức.
Nhưng Phó Tu Ninh không làm vậy.
Tại sao chứ… Tại sao không những không làm, mà còn đứng ra tranh luận vì cô… thậm chí không ngại kinh động đến hội đồng quản trị…
Nhịp tim Tô Ngộ bất giác đập mạnh hơn, cô không dám nghĩ tiếp.
Điều chỉnh lại cảm xúc, Tô Ngộ rời đi, nhân lúc mọi người còn chưa quay lại, vào văn phòng lấy chìa khóa rồi rời khỏi công ty.
Vừa bước ra khỏi cửa chính, cô nhận được tin nhắn từ Phương Giác Thiển. Người bạn chuyên về công nghệ của cô ấy đã đến Kinh thị.
Tô Ngộ cất chìa khóa, lập tức chạy đến nhà Phương Giác Thiển. Một lượt đi về như vậy, đến nơi cũng đã gần hai giờ chiều.
Phương Giác Thiển hỏi: “Sao rồi? Có thể khôi phục lại tin nhắn trên WeChat không?”
Trình Yên đáp: “Hơi khó, nhưng tôi có thể thử. Không dám đảm bảo có thể khôi phục hoàn toàn, nhưng chắc có thể được khoảng tám mươi phần trăm.”
Tô Ngộ nói: “Tám mươi phần trăm cũng được, cảm ơn cậu, Trình Yên.”
Cô và Khúc Đồng Chu ngoài công việc thì không trò chuyện trên WeChat nhiều, dù chỉ khôi phục được tám mươi phần trăm, cũng có thể thấy rõ đoạn hội thoại trong email đã bị cắt ghép một cách cố ý.
Phương Giác Thiển trấn an: “Yên tâm đi, Trình Yên giỏi lắm. Lần trước tớ bị mất tin nhắn, cậu ta cũng nói như vậy mà cuối cùng khôi phục nguyên vẹn không sót một chữ nào.”
Tô Ngộ gật đầu: “Không sao, nếu không được thì tớ sẽ đi tìm Khúc Đồng Chu nói chuyện. Anh ta không thể vô duyên vô cớ phá hủy sự nghiệp của chính mình chỉ để hại tớ.”
“Được thôi, nhưng nhớ dẫn tớ theo.”
Tô Ngộ nghiêng đầu cười: “Sao thế? Cậu muốn đi đánh anh ta một trận à?”
“Là tớ sợ cậu bị anh ta bắt nạt thôi! Nếu anh ta dám ức hiếp cậu, tớ sẽ tìm người đến dạy cho anh ta một bài học!”
Phương Giác Thiển nháy mắt cười: “Cứ đánh đến khi anh ta thừa nhận đã vu oan cho cậu thì thôi, thế nào?”
Tô Ngộ cong môi, khẽ cười.
Dù biết Phương Giác Thiển chỉ nói đùa, nhưng cảm giác có người vô điều kiện đứng về phía mình thật sự rất tốt.
Khôi phục lại tin nhắn là một việc khó, Tô Ngộ chờ đợi đến tận bảy giờ tối.
Trình Yên ngẩng đầu hỏi Phương Giác Thiển: “Có gì ăn không? Đói quá.”
Phương Giác Thiển lườm anh ta: “Việc còn chưa làm xong, ăn cái gì mà ăn.”
Cô và Trình Yên là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, nói chuyện chẳng cần nghĩ ngợi, cũng không lo đối phương giận.
Trình Yên bất lực nhưng lại cưng chiều cười: “Bái phục cậu đấy, đại tiểu thư! Tôi vừa đáp chuyến bay là lập tức chạy về giúp cậu giải quyết vấn đề, vậy mà đến miếng ăn cũng không có, cậu là *Chu Bái Bì à?”
*Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá trong tác phẩm 《Nửa đêm gà gáy》của tác giả Cao Ngọc Bá (Trung Quốc).
“Đàn ông đúng là phiền phức.”
Phương Giác Thiển cầm lấy điện thoại: “Trình thiếu gia muốn ăn gì, tôi đặt cho cậu.”
Trình Yên: “Tôi muốn ăn đồ nướng ở quán trên đường Hòa Hưng, lần trước ăn một lần mà nhớ mãi.”
Phương Giác Thiển không thèm ngẩng mắt: “Đổi món khác đi.”
“Tại sao?”
“Quán đó không có dịch vụ giao hàng.”
“……”
Trình Yên: “Tôi chỉ muốn ăn ở đó.”
“Ồ, vậy thì cậu cứ nhịn đói đi.” Phương Giác Thiển chẳng chiều theo thói hư của cậu ta.
Tô Ngộ từ nhà vệ sinh đi ra liền thấy hai người kia cãi qua cãi lại, cô bất lực cười rồi bước đến: “Không phải là quán đồ nướng bọn mình hay ăn sao? Muốn ăn gì, để tôi đi mua.”
Phương Giác Thiển: “Ngộ Ngộ, cậu đừng để ý đến cậu ta, đặt đồ ăn cho cậu ta là tốt lắm rồi, ngoài trời lạnh thế mà còn ăn đồ nướng gì chứ.”
“Trình Yên giúp tớ khôi phục tin nhắn, tớ còn đang không biết cảm ơn thế nào đây. Dù sao cũng không có việc gì, mà cũng không xa lắm, tớ đi một lát là về.”
“Không xa?”
Phương Giác Thiển xót thay cho cô bạn thân: “Từ đây đến đường Hòa Hưng cũng phải hai cây số, ngoài trời lại đang có tuyết.”
“Không sao, tớ lái xe đi, nhanh mà.”
Phương Giác Thiển cầm lấy áo khoác: “Vậy tớ đi cùng cậu.”
“Thôi đi.”
Tô Ngộ vội vàng ngăn cô lại: “Cậu vừa mới khỏi cúm, đừng để bị lạnh rồi lại tái phát. Yên tâm đi, tớ sẽ về ngay.”
Phương Giác Thiển: “Vậy thì cầm điện thoại của tớ đi, mật khẩu cậu biết rồi, có chuyện gì thì gọi cho Trình Cẩu.”
Trình Yên: “?”
“Nhắc lại xem cậu lưu tên tớ là gì?”
Phương Giác Thiển trợn mắt: “Liên quan gì đến cậu, danh bạ của tớ, tớ có quyền quyết định.”
Tô Ngộ nhìn hai người trưởng thành mà cứ như con nít cãi nhau, bất lực cười rồi xoay người ra ngoài.
Quán đồ nướng đó không có dịch vụ giao hàng, nhưng Tô Ngộ là khách quen, có số của ông chủ.
Lên xe, cô gọi điện đặt trước món ăn, xong xuôi mới khởi động xe lái về phía đường Hòa Hưng.
Buổi tối ở khu đó người đi ăn rất đông, Tô Ngộ chạy vòng vòng gần nửa tiếng mới tìm được chỗ đậu xe.
Khi cô bước vào quán, phần lớn món cô đặt đã gần như hoàn thành, chỉ còn ba món chính chưa làm xong, cần đợi thêm một chút.
Cô cũng không vội, tìm một chỗ trống ngồi chờ.
Đúng giờ cơm tối, khách ra vào tấp nập, nghe thấy tiếng động, theo phản xạ, Tô Ngộ quay đầu nhìn về phía cửa.
Không ngờ, giây tiếp theo, cô lại chạm mắt với một gương mặt khiến cô ghê tởm.
Ánh mắt giao nhau, Khúc Đồng Chu cũng lập tức nhận ra cô.
“Đồng thời, người đàn ông bên cạnh Khúc Đồng Chu cũng nhìn thấy cô, còn đưa tay vỗ vai anh: ‘Ê, kia không phải bạn gái cậu sao?’
Khúc Đồng Chu hất tay anh ta ra: ‘Bạn gái gì chứ, giờ là bạn gái cũ rồi.’
‘Hả?’ Người bạn kia sững sờ: ‘Từ bao giờ thế? Sao cậu không nói với tôi? Có phải cậu không biết chiều chuộng phụ nữ nên bị đại mỹ nhân Tô đá rồi không?’
Tô Ngộ khẽ liếc một cái đầy chán ghét rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi. Có bài học từ lần trước, cô không muốn gây ra cảnh khó coi với loại người này ở nơi công cộng.
Không rõ là do lời trêu chọc của bạn hay ánh mắt ghét bỏ của Tô Ngộ, nhưng nó như một mũi dao đâm thẳng vào lòng tự tôn mỏng manh của Khúc Đồng Chu. Anh ta đột nhiên nổi giận, hất tay bạn mình ra rồi sải bước về phía Tô Ngộ, giễu cợt: ‘Xem ra vẫn chưa bị công ty đuổi nhỉ? Còn có tâm trạng đi ăn đồ nướng nữa cơ à?’
Có những kẻ cứ thích tìm cảm giác tồn tại, càng phớt lờ hắn, hắn lại càng cố tình chọc vào chỗ đau của người khác.
Tô Ngộ lạnh nhạt: ‘Sự thật thế nào, tôi và anh đều rõ. Trước đây tôi nghĩ anh chỉ là một gã cặn bã, không ngờ anh lại là thứ rác rưởi.’
‘Cô—’
Khúc Đồng Chu nghẹn lời, nghiến răng một lúc mới bật ra được một câu: ‘Cô không cần đấu khẩu với tôi. Nếu bây giờ cầu xin tôi tha thứ, vẫn còn kịp. Có lẽ tôi sẽ nể tình cô từng là bạn gái tôi mà rút lại đơn tố cáo.’
‘Anh đúng là hết thuốc chữa.’
Tô Ngộ cười lạnh, thấy không cần thiết phải phí lời với anh ta nữa liền xoay người rời khỏi quán nướng.
Ai ngờ vừa bước ra cửa, Khúc Đồng Chu đã đuổi theo ngay sau: ‘Bà mẹ ham tiền, đứa em trai ăn bám, gia đình của cô chính là một cái hố không đáy. Cô nghĩ rời xa tôi rồi có thể tìm được người tốt hơn sao?’
Bóng dáng gầy guộc của Tô Ngộ hơi lảo đảo giữa đêm đông lạnh thấu xương.
Phía sau, giọng Khúc Đồng Chu vẫn vang lên: ‘Nếu không phải vì gương mặt này và công việc còn tạm được, cô nghĩ tôi sẽ để mắt tới cô sao?’
Tô Ngộ mím chặt đôi môi nhợt nhạt, quay đầu nhìn thẳng vào anh ta, dứt khoát nói một lần cho rõ: ‘Nếu anh khinh thường tôi đến thế, tại sao hết lần này đến lần khác quấn lấy tôi không buông? Chuyện tố cáo là do Kỷ Giản Tâm xúi giục anh phải không? Nếu không, sao anh lại bỏ công việc lương cao ở tập đoàn lớn mà bịa đặt, cắt xén sự thật để trả thù tôi?’
Cô siết chặt điện thoại trong túi, ánh mắt không rời khỏi anh ta: ‘Để tôi đoán xem, cô ta đã đưa anh bao nhiêu tiền? Hai mươi vạn hay ba mươi vạn?’
‘Chứng cứ không phải bịa đặt.’
Khúc Đồng Chu đắc ý nhìn cô: ‘Cô nghĩ mình không nhận tiền của tôi là có thể đường hoàng ư? Mẹ cô tham tiền, bà ta đã nhận mười vạn của tôi rồi.’
Nghe vậy, trái tim Tô Ngộ như bị nhấn chìm vào băng giá. Cô nhìn anh ta đầy kinh ngạc: ‘Anh nói gì?’
‘Không tin?’
Khúc Đồng Chu nhếch môi: ‘Bản sao kê ngân hàng không thể là giả được. Không tin thì gọi cho mẹ cô mà hỏi.’
Tô Ngộ hít một hơi sâu, không khí lạnh buốt tràn vào phổi khiến cô run lên bần bật.
Bản sao kê ngân hàng…
Hơi thở của cô chợt trở nên gấp gáp. Trong email tố cáo, trang cuối cùng quả thực có một bản sao kê ngân hàng xa lạ, con số cũng hoàn toàn khớp…
Không thể nào.
Không thể nào đâu.
Lần trước Dư Linh nói chỉ cần hai mươi vạn, cô đã chuyển toàn bộ số tiền đó cho bà ta rồi. Sao Dư Linh lại có thể nhận tiền từ Khúc Đồng Chu nữa?
Không kịp bận tâm đến Khúc Đồng Chu, Tô Ngộ xoay người bước nhanh về phía đối diện, vừa đi vừa run rẩy lấy điện thoại ra, bấm số của Dư Linh.
Khi cuộc gọi kết nối, từng đợt lạnh lẽo liên tục quấn chặt lấy cô.
Cô co chặt ngón tay, bấu vào tay áo mình. Nghe máy đi… Nghe máy nhanh lên…
Nhưng đầu dây bên kia vẫn không có ai trả lời.
Cứ thế, Tô Ngộ đứng trong gió rét, hai tay run rẩy gọi đi gọi lại số điện thoại quen thuộc ấy.
Cuối cùng, đến cuộc gọi thứ năm, điện thoại cũng được kết nối.
Giọng Dư Linh vang lên the thé đầy bực bội: ‘Muốn chết à? Hối thúc cái gì mà gọi mãi thế? Có chuyện gì thì nói nhanh, tôi còn bận nấu cơm cho bố con họ đây.’
‘Mẹ—’
Giọng Tô Ngộ run run: ‘Mẹ có nhận tiền của Khúc Đồng Chu không?’
Lời vừa dứt, bên kia rơi vào im lặng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tô Ngộ cẩn thận nín thở.
Không có, đúng không?
Làm ơn, hãy nói là không có.”
Cô gần như cầu nguyện rằng đáp án không phải điều mình nghĩ.
“Là… phí chia tay cậu ta đưa cho con đấy. Dù sao con cũng đã ở bên cậu ta hai tháng…”
Sợi dây căng chặt trong đầu Tô Ngộ đột nhiên đứt phựt, nước mắt lạnh lẽo lăn dài từ khóe mắt. Sắc mặt cô lập tức tái nhợt, ngay cả hơi thở cũng trở nên khó khăn.
“Sao mẹ có thể đối xử với con như vậy… Sao mẹ có thể làm thế với con chứ?”
Tô Ngộ gần như gào lên đầy đau đớn.
Đầu dây bên kia, Dư Linh dường như cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng vẫn không chịu nhún nhường: “Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, con hét lên với mẹ làm gì? Không lấy gì từ anh ta chẳng phải là phí hoài hai tháng qua sao.”
Tô Ngộ đã không còn sức để tranh cãi với người ở đầu dây bên kia. Cô chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy chính mình, lặng lẽ nghe giọng nói dai dẳng từ điện thoại.
Từ nhỏ đến lớn, dù cô có cố gắng thế nào, dù cô có chăm chỉ đến đâu, cũng không thể bằng người em trai suốt ngày hút thuốc, uống rượu, đánh nhau. Cô đã không ít lần nghe thấy Dư Linh tán gẫu với hàng xóm rằng “Con gái chỉ là thứ lỗ vốn, không thể dưỡng già, dù có giỏi giang thế nào rồi cũng là của người nhà khác.”
Lúc nhỏ, cô nghĩ rằng đó là vì nhà quá nghèo, nên cô đã liều mạng học tập, cố gắng giành điểm cao nhất, thi vào trường đại học tốt nhất, chứng minh rằng mình không phải thứ lỗ vốn, rằng cô cũng có thể nuôi dưỡng cha mẹ, trở thành chỗ dựa của họ.
Nhưng dù cô có xuất sắc đến đâu, kiếm được bao nhiêu tiền, cũng không thể thay đổi tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu trong suy nghĩ của họ.
Đột nhiên, Tô Ngộ cảm thấy những năm tháng cô cố gắng vì gia đình này thật nực cười. Trong mắt Dư Linh, giá trị của cô chỉ là mười mấy hai mươi vạn tiền sính lễ.
Thật châm biếm.
Thật đáng buồn.
Hồi lâu, Tô Ngộ mới chậm rãi lên tiếng: “Mẹ nói xong chưa?”
“Con nói chuyện kiểu gì vậy, mẹ thường ngày—”
Tô Ngộ trực tiếp phớt lờ cơn giận dữ từ đầu dây bên kia, bình tĩnh cất giọng: “Giờ đến lượt con nói rồi.”
“Từ khi con đi làm đến nay, bao nhiêu năm qua, một nửa số tiền con kiếm được đều đưa về nhà. Hai năm trước con bỏ tiền mua nhà cho bố mẹ ở quê, tháng trước lại gửi thêm hai mươi vạn…”
Đầu dây bên kia, Dư Linh nghe càng lúc càng thấy không ổn, không nhịn được lên tiếng: “Con rốt cuộc muốn nói gì?”
“Con muốn nói là—”
Tô Ngộ nhẹ nhàng hít một hơi: “Tổng cộng số tiền đó cũng hơn một trăm vạn rồi. Hẳn là đủ để bù đắp cho mười tám năm ‘công ơn nuôi dưỡng’ của mẹ. Từ nay về sau, chúng ta cắt đứt quan hệ. Mẹ cứ xem như con đã chết đi.”
Nghe vậy, đầu dây bên kia, Dư Linh lập tức bùng nổ, định mở miệng chửi bới nhưng lại chợt nhận ra điều gì đó mà nhịn lại. Đây là lần đầu tiên đứa con gái ngoan ngoãn, nghe lời của bà lại nói chuyện với bà như vậy.
Ngập ngừng một chút, giọng điệu của Dư Linh mềm mỏng hơn: “Tiểu Ngộ, đừng nói những lời giận dỗi như thế, có chuyện gì thì về nhà rồi nói. Sắp đến Tết rồi, chờ con về, cả nhà ngồi lại nói chuyện tử tế.”
“Cả nhà?”
Tô Ngộ bật cười lạnh: “Mọi người có từng xem con là người một nhà chưa?”
Nói xong, không đợi đối phương kịp đáp lại, cô quả quyết cúp máy, tiện tay chặn số.
Sau đó, cô úp mặt vào cánh tay, bật khóc nức nở.
Gió lạnh trong đêm đông thổi qua, buốt đến tận xương. Cơn gió lạnh lẽo quét qua tấm lưng gầy gò của cô, khiến cô trông càng thêm thảm hại.
Không biết đã qua bao lâu, trong màn đêm, một chiếc Maybach màu đen chầm chậm tiến lại gần.
Người đàn ông ngồi ở ghế lái nghiêng đầu nhìn cô một cái, yết hầu khẽ trượt lên xuống, trong mắt ánh lên chút đau lòng rõ rệt.
Dừng lại giây lát, anh thu hồi ánh mắt, cầm lấy một chiếc ô dài rồi xuống xe, chậm rãi bước tới.
“Tô Ngộ.”
Trên đỉnh đầu bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp, trong trẻo.
Giọng nói quen thuộc ấy như thể xé toạc trái tim vốn đã đầy thương tích của cô, khiến máu không ngừng chảy ra.
Tô Ngộ không động đậy, lòng bàn tay siết chặt lại.
Có trời mới biết người cô không muốn gặp nhất lúc này chính là Phó Tu Ninh. Nhưng dường như ông trời luôn thích trêu đùa cô, từ trước đến nay đều vậy. Những lúc cô chật vật, tuyệt vọng nhất, người đầu tiên cô nhìn thấy luôn là Phó Tu Ninh.
Hồi lâu, cô cố nén nước mắt, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của anh, giọng nói khàn đặc: “Anh đã nghe thấy hết rồi?”
Người đàn ông không trả lời mà hỏi ngược lại, giọng điệu trầm ấm như mọi khi: “Ngoài này lạnh, lên xe trước đi.”
Sống mũi Tô Ngộ cay cay, cô dời ánh mắt, ngẩng đầu lên cố gắng kiềm chế không để nước mắt rơi, cố gắng lấy lại giọng nói của mình: “Không cần làm phiền Phó tổng, xe tôi ở ngay phía trước.”
Nghe vậy, Phó Tu Ninh nhíu mày, giọng nói trầm xuống, nhấn mạnh: “Tô Ngộ, bây giờ là ngoài giờ làm việc, tôi không phải cấp trên của em.”
“Vậy anh là gì? Bạn trai cũ sao?”
Tô Ngộ đầy gai nhọn ngẩng đầu hỏi ngược lại: “Có cần tôi nhắc lại lần nữa không? Chúng ta đã chia tay rồi.”
Sắc mặt Phó Tu Ninh lập tức trầm xuống thấy rõ.
Tô Ngộ thu hồi ánh mắt, trái tim khẽ run lên.
Với tính cách của Phó Tu Ninh, chắc chắn anh sẽ nhanh chóng rời đi. Cô không muốn liên lụy đến anh vì chuyện của mình.
Không khí chìm vào im lặng hồi lâu.
Ngay khi Tô Ngộ nghĩ rằng Phó Tu Ninh đã rời đi, trên đỉnh đầu bỗng vang lên một tiếng thở dài nhẹ nhàng. Giọng nói trầm thấp, như thể bất đắc dĩ lại như đang thỏa hiệp: “Chia tay thì chia tay, nhưng đâu có nghĩa là không quan tâm em nữa.”