Không biết có phải vì hai đêm liên tiếp không được nghỉ ngơi đầy đủ hay không mà suốt cả cuối tuần, Tô Ngộ lúc nào cũng uể oải, cảm giác toàn thân rã rời, phải ngủ bù thêm hai ngày sau mới lấy lại được sức lực vốn có.
Sáng thứ Hai, Tô Ngộ đến công ty đúng giờ.
Vừa vào không lâu, cô đã nghe tin Đường tổng bị liên đới và phải rời công ty.
Trong phòng trà nước, Hứa Tri Vi vừa pha cà phê vừa nói: “Lần này các lãnh đạo cấp cao trong công ty cuối cùng cũng không thể lấp li.ếm nổi nữa. Tổ điều tra lần này đã mạnh tay, trực tiếp triệu tập Đường tổng đến thẩm vấn, hôm qua thông báo nghỉ việc đã được đưa xuống.”
“Nhanh vậy sao?”
Thật ra Tô Ngộ không ngờ Đường tổng cũng bị đẩy đi dễ như vậy: “Ông ta phạm lỗi gì mà nghiêm trọng đến vậy? Chuyện Kỷ Giản Tâm xúi giục người tố cáo em cũng là do ông ta chỉ thị à? Em còn tưởng công ty sẽ nể tình ông ta đã làm việc ở đây nhiều năm mà nương tay chứ.”
Hứa Tri Vi đáp đầy vẻ chắc chắn: “Có phải Đường tổng chỉ thị hay không thì chị không rõ, nhưng trước khi làm chuyện đó, Kỷ Giản Tâm chắc chắn đã báo với ông ta, ít nhất cũng là ông ta ngầm đồng ý.”
“Còn về việc ông ta rời đi—”
Hứa Tri Vi cười lạnh: “Nói là nghỉ việc để giữ thể diện thôi, thực tế là công ty đã sa thải ông ta, hơn nữa theo như chị được biết, ông ta thậm chí còn không được nhận *n+1.”
*n+1 là một cách tính bồi thường cho người lao động khi đơn vị sử dụng lao động chấm dứt quan hệ lao động, dựa trên số năm làm việc của người lao động tại đơn vị và mức lương hiên tại. N là số năm làm việc của người lao động tại đơn vị, mỗi năm đầy đủ sẽ được bồi thường một tháng lương, nếu chưa đủ nửa năm thì tính theo nửa tháng, nếu đủ nửa năm nhưng chưa đủ một năm thì tính một tháng. +1 đại diện cho tiền thông báo, khi doanh nghiệp chấm dứt hợp đồng lao động, phải thông báo bằng văn bản cho người lao động trước 30 ngày hoặc trả thêm một tháng lương cho người lao động.
“Ngay cả n+1 cũng không có?” Tô Ngộ hơi bất ngờ.
Hứa Tri Vi nhìn dáo dác xung quanh, xác nhận không có ai mới hạ giọng: “Trước khi Phó tổng đến đây, Đường tổng gần như một tay che trời ở Lạc Thái. Lần này công ty điều tra ra không ít vấn đề của ông ta, chỉ riêng khoản tiền hoa hồng nhận được trong những năm qua đã lên đến hàng triệu, chưa kể nhà cửa, xe cộ. Một số đối tác làm ăn với công ty chúng ta thì em cũng biết rồi đấy, vung tay rất hào phóng.”
“Với đống bê bối đó bị khui ra, đừng nói đến n+1, công ty không tống cổ ông ta vào tù đã là nhân từ lắm rồi.”
Nghe vậy, Tô Ngộ không khỏi kinh ngạc, mất một lúc mới phản ứng lại, khẽ thở ra: “Bảo sao lại rời đi trong im lặng như vậy.”
“Chứ còn gì nữa.”
Hứa Tri Vi lắc đầu: “Lòng tham của con người là vô đáy, nếu chị mà tham ô nhiều như thế thì cũng chẳng dám hó hé một lời.”
Nói đến đây, Hứa Tri Vi chợt nhớ ra điều gì: “À đúng rồi, còn một chuyện này nữa.”
Tô Ngộ ngẩng đầu: “Chuyện gì ạ?”
“Lần này công ty điều tra Đường tổng thuận lợi như vậy, hình như cũng do Phó tổng đã góp không ít công sức ở phía sau.”
Nghe vậy, Tô Ngộ khựng lại: “Ý chị là sao?”
Hứa Tri Vi cười bí ẩn, giơ ngón trỏ lên chỉ nhẹ về phía trên: “Em đừng quên, Phó tổng được tổng bộ ở nước ngoài cử đến. Cạnh tranh trong tổng bộ còn tàn khốc hơn chỗ chúng ta nhiều, chỉ là không biết Phó tổng có theo phe của vị nào trong số các ông lớn bên đó không thôi.”
Tô Ngộ nghe mà cứ như lạc vào sương mù, không hiểu gì nhưng vẫn gật đầu lia lịa.
Thấy vậy, Hứa Tri Vi cười vỗ nhẹ lên vai cô: “Bây giờ Đường tổng – con hồ ly đểu giả đó đã đi rồi, nhưng chắc chắn Phó tổng còn khó đối phó hơn. Tóm lại, sau này ở công ty, nếu không có chuyện gì thì em cố gắng tránh xa anh ta ra.”
Tô Ngộ nghiêm túc gật đầu: “Chị yên tâm đi, đàn chị, em biết tự lượng sức mình.”
“Được, vậy chị về văn phòng trước, trưa cùng nhau đi ăn nhé.”
Tô Ngộ gật đầu: “Được, trưa gặp.”
Sau đợt điều tra và xử lý nội bộ, chuyện tố cáo cũng xem như đã có hồi kết. Công việc của Tô Ngộ dần ổn định trở lại, mọi thứ đi vào quỹ đạo.
Chớp mắt đã đến cuối tháng Mười Hai.
Ngày 25 tháng 12, Giáng sinh năm nay rơi đúng vào thứ Tư, khiến không khí trong công ty vô cùng náo nhiệt.
Vì Lạc Thái là doanh nghiệp liên doanh Trung – Tây, nên vẫn giữ một số phong tục phương Tây. Ngày Giáng sinh có thể nói là ngày lễ được mong đợi nhất trong công ty chỉ sau Tết Nguyên Đán.
Bởi vì vào ngày này, không chỉ được tan làm sớm hai tiếng, mà ngay dưới tòa nhà công ty còn đặt hai cây thông Noel khổng lồ, treo đầy những món quà nhỏ. Ngoài ra còn có hoạt động rút thăm trúng thưởng và phát lì xì.
Sau bữa trưa, Tô Ngộ cùng Hứa Tri Vi và Diêu Lộ xuống sảnh tầng một để rút thăm và nhận quà.
Những năm trước, công ty cho phép nhân viên tự do lấy quà trên cây thông Noel, tiện lợi nhưng cũng dễ gây bất công vì công ty có đến hàng ngàn nhân viên, khó tránh khỏi tình trạng người thì lấy nhiều, người thì không có phần.
Để khắc phục vấn đề này, năm nay công ty thay đổi hình thức thành bốc thăm trúng thưởng.
Mỗi nhân viên có một lượt bốc thăm, trúng số nào thì nhận quà có số tương ứng trên cây thông. Nếu không trúng, sẽ nhận một phong bao lì xì ngẫu nhiên.
Năm nay trò chơi mới rõ ràng rất được mọi người quan tâm. Khi Tô Ngộ và hai người kia đến sảnh tầng một, quầy bốc thăm trúng thưởng ở quầy lễ tân đã xếp thành một hàng dài, khu vực gần cây thông Noel cũng có rất nhiều người chụp ảnh và lấy quà.
Ba người tự động đi đến cuối xếp hàng.
Diêu Lộ nhìn những hộp quà lấp lánh treo trên cây thông Noel khổng lồ, tò mò hỏi: “Chị, năm ngoái chị mở được quà gì vậy?”
Cô mới vào công ty năm đầu tiên, đây là lần đầu tiên tham gia hoạt động Giáng Sinh của công ty.
“Năm ngoái à… Để chị nhớ lại xem.”
Tô Ngộ nghiêng đầu, nghiêm túc hồi tưởng: “Hình như là kem dưỡng tay.”
“Kem dưỡng tay?”
Nghe vậy, Diêu Lộ ngẩn ra, sau đó ánh mắt rơi vào những đồng nghiệp đang mở quà bên cạnh cây thông Noel: “Có phải năm nay công ty hào phóng hơn không? Em thấy mọi người mở ra toàn là son môi với nước hoa.”
“……”
Sau vài giây im lặng, Tô Ngộ lên tiếng giải thích thay công ty: “Thật ra năm nào công ty cũng chuẩn bị những món quà như vậy, chẳng qua năm ngoái chị phải ra ngoài công tác đúng ngày Giáng Sinh, đến khi về thì chỉ còn lại kem dưỡng tay thôi.”
Diêu Lộ không nhịn được bật cười, an ủi: “Vận may luôn cân bằng mà, năm nay chị chắc chắn sẽ bốc trúng quà tốt!”
Tô Ngộ cười nói: “Vậy chị xin nhận lời chúc may mắn của em. Mà em muốn nhận được quà gì?”
“Công ty thường đặt những món gì trên cây thông Noel vậy chị?”
Tô Ngộ: “Theo kinh nghiệm mấy năm rồi của chị, phần lớn là mỹ phẩm, ví dụ như son môi, phấn mắt, hoặc nước hoa, còn lại là mấy món đồ linh tinh không quá giá trị như kem dưỡng tay, đồng hồ cát, quả cầu pha lê, móc chìa khóa…”
“Vậy à.”
Diêu Lộ cười: “Vậy em thích nước hoa hơn, vì nó đắt tiền.”
Tô Ngộ gật đầu tán thành: “Dù sao cũng là tài sản công ty, không tranh thủ thì cũng uổng phí.”
Nói đến đây, cô bỗng nhớ ra gì đó, liền nói tiếp: “Nếu em muốn có nước hoa thì nên học hỏi Hứa tổng, cầu may mắn từ chị ấy đi. Nếu chị nhớ không nhầm thì hình như ba năm liên tiếp chị ấy đều lấy được nước hoa.”
“Wow! Thật không ạ!”
Mắt Diêu Lộ sáng rực: “Hứa tổng đúng là lợi hại, để em tranh thủ lấy chút vận may.”
Hứa Tri Vi mỉm cười, hào phóng đưa tay ra: “Cứ thoải mái lấy.”
“Nhưng năm nay đổi thành bốc thăm rồi, có may mắn hay không thì chưa chắc đâu. Nếu không thì chị có thể truyền cho em chút kinh nghiệm chọn quà.”
Diêu Lộ chớp chớp mắt: “Ví dụ như?”
Hứa Tri Vi: “Ừm… Ví dụ như có thể dựa vào kích thước và hình dáng hộp quà để phán đoán. Hộp nhỏ dài thì thường là son môi, kẻ mắt, mascara… Hộp vuông vắn lớn hơn một chút thì có thể là nước hoa hoặc thứ gì đó khác… Nhưng cũng chỉ là xác suất thôi, không tuyệt đối…”
Khi Diêu Lộ đang chăm chú lắng nghe Hứa Tri Vi truyền đạt kinh nghiệm, điện thoại của Tô Ngộ đột nhiên rung lên.
Cô cúi đầu nhìn, là Phó Tu Ninh.
Đối tác: [Em đang ở đâu?]
Vì còn phải duy trì mối quan hệ “hợp tác” lâu dài với Phó Tu Ninh, để tránh bị đồng nghiệp trong công ty phát hiện, Tô Ngộ đã đổi tên anh trong danh bạ.
Trước khi đổi, cô đã suy nghĩ rất lâu. Nếu viết tắt quá rõ ràng, lỡ sơ suất để ai đó nhìn thấy thì chắc chắn sẽ lộ ngay.
Cô cúi đầu trả lời: [Ở tầng một, có chuyện gì?]
Bên kia lập tức nhắn lại: [Ở tầng một làm gì?]
Tô Ngộ: [Bốc thăm trúng thưởng, hôm nay có hoạt động.]
Nhìn thấy tin nhắn, Phó Tu Ninh hơi khó hiểu.
Sao ai cũng thích bốc thăm trúng thưởng vậy?
Anh cúi đầu gõ chữ: [Toàn mấy thứ không có giá trị, có gì hay mà bốc?]
Tô Ngộ nhìn điện thoại, lặng lẽ đảo mắt: [Thế sao anh không cho người bỏ vào đó vài món có giá trị hơn?]
Đối tác: [Thứ giá trị nhất không bỏ vào được, hơn nữa không phải em đã có rồi sao?]
Tô Ngộ: [?]
Đối tác: [Trong toàn bộ công ty này, còn có gì giá trị hơn anh?]
“……”
Tô Ngộ có chút cạn lời.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cả công ty đúng là chẳng tìm được ai hay điều gì có giá trị hơn Phó Tu Ninh.
Dù sao thì, giá trị của Phó Tu Ninh không nằm ở bản thân anh, mà là ở giá trị anh có thể tạo ra.
Nhìn hàng người phía trước chỉ còn lại vài người nữa, Tô Ngộ gõ nhanh một dòng tin nhắn: [Không nói chuyện với anh nữa, sắp đến lượt em rồi.]
Tin nhắn vừa gửi đi, khung chat lập tức hiện lên một dòng tin nhắn mới: [Đừng quên hôm nay là thứ Tư.]
Gửi xong, Tô Ngộ tắt màn hình điện thoại, nhét vào túi, hoàn toàn coi như không thấy dòng nhắc nhở này của Phó Tu Ninh.
Mà trong văn phòng trên tầng, Phó Tu Ninh nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, tin nhắn gửi đi mà như rơi vào biển sâu không hồi đáp.
Một lát sau, anh khoác áo, đẩy cửa bước ra ngoài.
Bên kia, Tô Ngộ, Hứa Tri Vi và Diêu Lộ đều đã rút thăm trúng thưởng và mở blind box xong.
Diêu Lộ như ý nguyện mở được chai nước hoa, vận may của Tô Ngộ và Hứa Tri Vi cũng không tệ, một người trúng đúng chai nước hoa yêu thích, người còn lại mở được một phong bao lì xì 888.
Ba người vừa đi vào thang máy vừa cười nói rôm rả.
Diêu Lộ: “Không uổng công bám theo Hứa tổng, cuối cùng em cũng mở được chai nước hoa!”
Hứa Tri Vi nháy mắt với cô ấy, hào phóng nói: “Năm sau chị lại cho em bám tiếp.”
Thang máy lên đến tầng ba, cửa vừa mở ra, đập vào mắt ba người là gương mặt điển trai của Phó Tu Ninh.
Ba người trong thang máy đồng loạt sững lại, vẫn là Hứa Tri Vi phản ứng nhanh nhất: “Phó tổng cũng xuống tầng rút thăm à? Nhưng chắc anh phải đợi chuyến sau rồi, bọn tôi đang đi lên.”
Phó Tu Ninh ngước mắt, ánh mắt lướt qua người phụ nữ đứng ở góc thang máy, sau đó không chút biểu cảm bước vào trong: “Tôi cũng lên tầng.”
Hứa Tri Vi hơi dịch sang phía Tô Ngộ, nhường chỗ cho vị lãnh đạo lạnh lùng này.
Trong thang máy, Diêu Lộ và Tô Ngộ không dám nói gì, Hứa Tri Vi cũng chẳng muốn phí lời bắt chuyện với Phó Tu Ninh, bèn tiếp tục đề tài của mình.
“Năm nay vận may không tệ.”
Hứa Tri Vi cầm phong bao lì xì, quay sang hỏi Tô Ngộ và Diêu Lộ: “Tối tan làm hai người có hẹn gì không, đi ăn đi, chị mời.”
Diêu Lộ: “Được đó được đó! Vừa hay hôm nay bạn trai em phải tăng ca, em còn tưởng Giáng Sinh năm nay phải dốn lễ một mình chứ.”
Hứa Tri Vi nhìn sang Tô Ngộ: “Còn em thì sao, Ngộ Ngộ?”
Tô Ngộ vừa định mở miệng, đã nghe thấy người đàn ông bên cạnh đang bấm điện thoại, như đang gửi tin nhắn thoại cho ai đó, giọng điệu lạnh nhạt: “Anh biết hôm nay là thứ Tư, em chỉ cần nhớ là được.”
“……”
Tô Ngộ lúc này mới nhớ ra hôm nay là thứ Tư.
Cô không nhịn được liếc nhìn Phó Tu Ninh, cố gắng nhìn từ biểu cảm của anh xác định xem anh thật sự đang gửi tin nhắn cho ai đó, hay là…
Thấy cô mãi không trả lời, Hứa Tri Vi nhịn không được nhắc nhở: “Ngộ Ngộ?”
“Hả?”
Hứa Tri Vi: “Em đang nghĩ gì thế? Tối nay có đi ăn không? Chị mời.”
Tô Ngộ hoàn hồn, vẻ mặt có chút áy náy: “Tối nay em có hẹn ăn lẩu với bạn cùng phòng rồi, lần này không đi được, hai người cứ đi đi, lần sau em mời.”
Hứa Tri Vi có chút tiếc nuối: “Vậy đành hẹn lần sau vậy, hôm nay chỉ có chị và Diêu Lộ đi thôi.”
Nói xong, cô quay sang Diêu Lộ: “Tiểu Diêu Lộ muốn ăn gì, chị mời.”
Diêu Lộ nhỏ hơn Hứa Tri Vi năm tuổi, bình thường cô ấy vẫn hay gọi vậy.
Diêu Lộ cười hì hì đáp: “Gì cũng được, em không kén chọn.”
Trong lúc nói chuyện, thang máy dừng lại ở tầng mười.
Cửa thang máy vừa mở, Phó Tu Ninh liền sải bước đi ra, đôi chân dài thẳng tắp dưới lớp quần âu trông đặc biệt hút mắt.
Hứa Tri Vi khẽ “chậc” một tiếng, nhỏ giọng thì thầm: “Chân dài hơn cả số mệnh của chị, tuy mặt hơi lạnh nhưng thân hình thật sự rất đẹp.”
Lời vừa dứt, còn chưa kịp để Tô Ngộ lên tiếng, người đàn ông đi trước mấy bước bỗng nhiên dừng lại, xoay người nhìn họ.
Ba người lập tức khựng lại tại chỗ.
Cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, tim đều nhảy lên tận cổ.
Không phải đã nghe thấy rồi chứ?
Phó Tu Ninh không biểu lộ cảm xúc gì, ánh mắt lạnh nhạt quét qua hai người còn lại, cuối cùng dừng lại trên gương mặt có phần chột dạ của Tô Ngộ.
Anh nhìn cô hai giây, sau đó khẽ nâng cằm: “Vào văn phòng tôi một chuyến.”
Giọng điệu lạnh nhạt, mang theo sự chuyên nghiệp rõ ràng.
Tô Ngộ: “?”
“Hú hồn, may mà không phải gọi chị, sợ chết khiếp.”
Hứa Tri Vi đưa tay vỗ nhẹ lên ngực: “Chị còn tưởng bị anh ta nghe thấy rồi chứ, may quá may quá.”
Nói xong, cô ấy có chút lo lắng nhìn sang Tô Ngộ: “Dạo này công việc của em không có vấn đề gì chứ?”
Tô Ngộ: “Chắc là không vấn đề gì lớn đâu ạ.”
“Vậy sao tự dưng tên mặt lạnh như băng lại gọi em vào văn phòng, chị nhìn biểu cảm của anh ta rõ ràng là muốn chuẩn bị mắng người.”
Hứa Tri Vi thương cảm nhìn cô: “Chúc em may mắn.”
Diêu Lộ cũng gật đầu theo: “Cố lên chị, chúc may mắn.”
Tô Ngộ: “……”
Thật ra cô cũng không biết tại sao Phó Tu Ninh lại đột nhiên gọi cô, chẳng lẽ là vì chuyện trong thang máy lúc nãy?
Nhưng anh đã nhắc nhở cô rồi mà, hơn nữa cô cũng đâu có đồng ý đi ăn với Hứa Tri Vi.
Thôi kệ.
Tô Ngộ chấp nhận số phận, đi theo anh.
Rất nhanh đã đến cửa văn phòng Phó Tu Ninh.
Anh đẩy cửa bước vào, Tô Ngộ theo sát phía sau.
Cửa vừa đóng lại, còn chưa kịp phản ứng, cả người cô đã bị một lực mạnh kéo về phía trước, sau đó một cánh tay vòng qua eo, trực tiếp ôm chặt cô vào lòng.
Hương tuyết tùng quen thuộc lập tức bao trùm, khiến nhịp thở của Tô Ngộ thoáng khựng lại.
Cô kinh ngạc nhìn Phó Tu Ninh, không thể tin nổi, hạ giọng nói: “Anh làm gì đấy? Đây là văn phòng, anh điên rồi à?”
Phó Tu Ninh phớt lờ, hàng mi dài khẽ rủ xuống, đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú, hỏi: “Sao không trả lời tin nhắn của anh?”
“?”
Tô Ngộ nhíu mày, hơi giãy giụa: “Em đâu có không trả lời.”
Phó Tu Ninh không nói gì, ánh mắt vẫn dán chặt vào cô, lực siết nơi cánh tay càng chặt hơn, khiến cô gần như dán sát vào người anh.
Giọng anh mang theo chút ấm ức: “Nếu vừa rồi anh không có mặt trong thang máy, có phải em đã đồng ý đi ăn với nhóm Hứa Tri Vi rồi không?”
“Không có.”
Tô Ngộ đáp nhỏ.
Tất nhiên cô sẽ không thừa nhận rằng mình đã quên hôm nay là thứ Tư.
Phó Tu Ninh híp mắt, khẽ cười: “Nói dối.”
Như thể đã nhìn thấu cô.
ra trướ
Tô Ngộ thì đang căng thẳng chú ý cửa ngoài, sợ có người đi ngang qua.
Dù cửa văn phòng của Phó Tu Ninh là kính một chiều, nhưng bên cạnh vẫn có cửa kính trong suốt, từ góc độ này, nếu có ai đi qua…
Nhịp tim cô đập loạn xạ: “Anh thả em ra đã, lỡ có người nhìn thấy thì sao?”
Phó Tu Ninh: “Em không động đậy thì sẽ không ai thấy cả.”
Hơi thở của anh trầm xuống: “Vẫn chưa nói xong, tại sao không trả lời tin nhắn của anh?”
Tô Ngộ: “Em thật sự không thấy.”
Nói xong, cô thử vùng ra khỏi vòng tay anh để lấy điện thoại: “Không tin thì anh tự xem đi.”
Phó Tu Ninh nhìn cô chằm chằm vài giây, nửa tin nửa ngờ, cuối cùng buông tay nhận lấy điện thoại.
Bấm mở WeChat, ngay lập tức thấy dòng chữ rõ ràng ở danh sách liên hệ trên cùng.
“Đối tác?”
Phó Tu Ninh cau mày nhìn chằm chằm vào dòng tên lưu trong điện thoại của cô.
Tô Ngộ: “……”
Phó Tu Ninh cầm điện thoại của cô, khẽ lắc lắc trước mặt cô: “Không định giải thích à?”
“……”
Tô Ngộ: “Giải thích… cái gì, chẳng qua chỉ là một cái biệt danh thôi.”
Phó Tu Ninh không để ý đến cô, cúi đầu nhìn vào WeChat.
Đúng là có một tin nhắn chưa đọc.
Dừng lại vài giây, Phó Tu Ninh thu hồi ánh mắt, khẽ cười lạnh, lặp lại: “Đối tác.”
Anh nhẹ nhàng lắc đầu, như thể cảm thấy chuyện này thật nực cười.
Sau đó, anh tùy tiện ném điện thoại trở lại vào lòng cô, giọng điệu hờ hững: “Cũng được, hợp tác trên giường cũng là đối tác.”