Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh

Chương 37

Phó Tu Ninh hôn nhẹ lên môi cô, từ khóe môi dần dần di chuyển xuống dưới.

Cằm, cổ, xương quai xanh.

Mỗi lần đều tỉ mỉ chú ý đến cảm giác của cô, cố gắng mang đến cho cô trải nghiệm hoàn hảo nhất.

Có lẽ vì cảm thấy lạnh, Tô Ngộ không nhịn được mà rúc vào trong vòng tay anh, bàn tay nóng bỏng áp vào lưng anh.

Không hiểu vì sao, Tô Ngộ luôn cảm thấy hôm nay có hơi choáng váng hơn bình thường, rất khó tập trung vào một việc gì đó, như thể chỉ cần nhắm mắt một chút là có thể ngủ ngay.

Có lẽ cảm nhận được cô có gì đó không ổn, Phó Tu Ninh ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn cô một cái, giọng nói dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”

Tô Ngộ quàng tay quanh cổ anh, mi mắt hơi rung lên: “Em hơi buồn ngủ… vẫn muốn tắm.”

Nói xong, cô đưa tay, lòng bàn tay ấm áp chạm vào mặt Phó Tu Ninh.

“Lòng bàn tay em sao nóng thế?”

Phó Tu Ninh nhận thấy có gì không ổn, lập tức nghiêm túc, suy nghĩ một chút thì nhận ra hôm nay cơ thể cô nóng hơn bình thường, trước đó anh còn tưởng là phản ứng si.nh lý tự nhiên do sự k.ích th.ích khêu gợi.

Anh dừng lại động tác trên tay, tiến lại gần áp trán vào trán cô.

Nóng quá.

Phó Tu Ninh nhíu mày, hơi thở trầm xuống, có chút lo lắng: “Tô Ngộ, em sốt rồi.”

“Sốt à?”

Tô Ngộ từ từ chớp mắt hai lần: “Hẳn nào em tự dưng thấy choáng váng, lại còn cảm thấy lạnh.”

Thực ra lúc trên xe về cô đã hơi choáng rồi, nhưng cô không nghĩ đến việc bị cảm, còn tưởng là do ăn no quá rồi bị say xe, vì cô cũng ít khi bị bệnh.

Phó Tu Ninh khẽ thở dài, có chút tự trách, lẽ ra anh phải nhận ra từ sớm.

Nghĩ vậy, yết hầu anh khẽ chuyển động, cơ thể rời xa Tô Ngộ, đưa tay kéo chăn, quấn cô lại: “Em ở đây một chút đi.”

“Còn anh thì sao?”

Cả người Tô Ngộ bị cuốn trong chăn, ngay cả việc giơ tay cũng thấy khó khăn.

Phó Tu Ninh cúi mắt, vô tình đối diện với đôi mắt ướt át của cô, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười: “Anh đi chuẩn bị nước tắm cho em, chẳng phải em muốn tắm sao?”

“Ồ.”

Tô Ngộ nghĩ một lúc rồi nhìn anh nói: “Không phải anh không định cho em tắm sao?”

Phó Tu Ninh cong môi cười nhẹ: “Bây giờ thì cho rồi.”

“Vậy được.”

Tô Ngộ gật đầu: “Vậy anh nhanh đi đi.”

Phó Tu Ninh quay người rời khỏi phòng ngủ, chẳng bao lâu sau đã quay lại.

Tô Ngộ ngẩng đầu nhìn anh: “Anh không đi chuẩn bị nước sao, sao về nhanh vậy?”

Phó Tu Ninh đưa nhiệt kế cho cô: “Anh đi chuẩn bị nước, em tự đo nhiệt độ đi.”

Hai mươi phút sau, Phó Tu Ninh quay lại phòng ngủ thì thấy Tô Ngộ ngoan ngoãn cuộn mình trong chăn, tư thế giống hệt lúc anh rời đi, bên cạnh là nhiệt kế.

Thấy vậy, Phó Tu Ninh vô thức mỉm cười nhẹ.

Anh bước tới, giọng nói dịu dàng hỏi: “Đo chưa? Bao nhiêu độ?”

Nói rồi, anh đưa tay cầm nhiệt kế lên nhìn.

“Hơn ba mươi tám độ một chút.” Tô Ngộ nói.

Xác nhận đúng như những gì Tô Ngộ nói, Phó Tu Ninh đặt nhiệt kế xuống: “Đi thôi, tắm đi.”

Tô Ngộ mặt hơi đỏ, vất vả mở mí mắt nhìn anh.

Do dự vài giây, rồi mới từ từ lắc đầu hai cái, khẽ r.ên rỉ: “Em đi không nổi.”

Bây giờ cô cảm thấy đầu rất choáng váng, mí mắt nặng trĩu, rất mệt, thèm ngủ nhưng lại không muốn ngủ với mùi lẩu trên người nên cố gắng đợi đến tận bây giờ.

Phó Tu Ninh nhướn mày, ngay sau đó cúi người, đối diện với cô.

Nhìn cô vài giây, rồi hỏi với vẻ thú vị: “Vậy em muốn làm sao?”

Tô Ngộ suy nghĩ vài giây, nhìn anh đề nghị: “Hay là anh bế em đi.”

Phó Tu Ninh bị dáng vẻ của cô chọc cho cười, giọng nói đặc biệt ôn hòa, rõ ràng mang theo ý đùa gọi tên cô: “Tô Ngộ.”

Tô Ngộ ngẩng đầu lên.

“Em đang làm cái gì đây?”

Tô Ngộ suy nghĩ một lát rồi đáp: “Chắc không thể gọi là làm nũng được, em chỉ muốn anh ôm em vào phòng tắm thôi.”

Phó Tu Ninh cúi đầu, đôi mắt phượng sắc nét khẽ cười, lười biếng nhìn cô: “Không phải làm nũng thì tại sao anh phải ôm em?”

Tô Ngộ nhíu mày, rõ ràng không ngờ anh lại nói như vậy.

Làn da hồng hào hơi ửng đỏ, cô không vui đáp: “Đâu phải chưa từng ôm, em có làm phiền anh đâu.”

“Em làm phiền anh đâu có ít.”

Phó Tu Ninh lười biếng nhướn mắt nhìn cô.

Tô Ngộ: “……”

Quả thật cô đã làm phiền không ít.

Dừng một chút, Tô Ngộ cố gắng giữ bình tĩnh và giải thích: “Nhưng mà, quan hệ giữa chúng ta thế này, chiếm lợi lẫn nhau chút ít chẳng phải rất bình thường sao?”

Nghe vậy, Phó Tu Ninh không nhịn được cười nhẹ.

Nếu không phải biết tính Tô Ngộ hay nói linh tinh khi ốm, anh còn tưởng cô bị sốt rồi phát rồ.

“Cười cái gì chứ, anh có ôm hay không?”

Tô Ngộ hơi khó chịu, cô rất mệt và muốn ngủ.

“Ôm.”

Phó Tu Ninh mỉm cười, đưa tay ra kéo cô ra khỏi chăn, một tay ôm ngang người, đỡ cô lên.

Hơi thở nóng bỏng từ anh xuyên qua lớp áo mỏng phả vào ngực cô, trái tim Phó Tu Ninh đập mạnh hai nhịp.

Nước trong bồn tắm vừa vặn, Phó Tu Ninh cúi người cẩn thận đặt cô xuống.

Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của nước, Tô Ngộ thoải mái dựa vào thành bồn tắm: “Được rồi, anh có thể ra ngoài rồi.”

“?”

Phó Tu Ninh: “Nhanh vậy đã đổi mặt không nhận người rồi sao?”

“……”

Tô Ngộ mím môi, khuôn mặt hơi đỏ, vừa khẽ vẫy nước vừa bảo vệ những bộ phận quan trọng và nói: “Em sợ anh chiếm tiện nghi của em.”

Phó Tu Ninh: “?”

Lần đầu tiên bị người khác nhìn thấy khi tắm dù không phải trong tình huống hỗn loạn, Tô Ngộ cũng cảm thấy hơi xấu hổ, cô cúi đầu rồi từ từ nói: “Bây giờ em không đánh lại anh đâu, nếu anh muốn làm gì thì em cũng không thể phản kháng được, cho nên anh ra ngoài thì em mới an toàn.”

Phó Tu Ninh cười tức tối: “Em cũng có chút ý thức bảo vệ bản thân đấy.”

Tô Ngộ mím môi, không nói gì.

“Yên tâm đi, anh cũng không có sở thích làm gì em khi bị ốm đâu.”

Phó Tu Ninh liếc cô một cái, không vui nói: “Nếu như đang làm dở mà em ngất đi thì anh phải cứu em hay không cứu?”

“……”

Tô Ngộ: “Vậy sao anh không đi luôn đi?”

Phó Tu Ninh quay đầu nhìn cô, vừa lơ đãng vẩy nước lên người cô vừa nói: “Hôm nay là vì em ốm, anh mới miễn cưỡng phục vụ em tắm đấy, đừng có không biết điều.”

“Ô, vậy được rồi.”

Tô Ngộ đầu óc mơ màng vì sốt, cô biết nếu cãi nhau với Phó Tu Ninh lúc này chẳng ích gì nên không phản bác, nếu anh muốn tắm thì cứ để anh tắm, dù sao cô cũng chẳng muốn động đậy.

Vì Tô Ngộ đang bị sốt, dù là tắm nước nóng, Phó Tu Ninh cũng không dám để cô tắm lâu, chưa đến ba mươi phút đã vớt cô ra.

Sau khi giúp cô sấy khô tóc, Phó Tu Ninh đi ra ngoài lấy thuốc hạ sốt mang về phòng ngủ: “Em uống thuốc đi, ngày mai nếu còn chưa hạ sốt thì xin nghỉ.”

Tô Ngộ đưa tay nhận thuốc và nước ấm, nhìn viên thuốc trong tay rồi nhíu mày.

Cô rất ghét uống thuốc.

Nhưng do dự một hồi, cô hít một hơi rồi nuốt viên thuốc vào, uống một ngụm nước lớn rồi ngửa đầu nuốt xuống.

Thấy vậy, Phó Tu Ninh không nhịn được mà châm chọc: “Thật không thể tin nổi, anh chưa từng thấy ai uống thuốc hạ sốt mà như đang ăn thuốc độc tự sát như em.”

Tô Ngộ mở mắt liếc anh một cái, đưa cốc nước lại cho anh, không nói gì, chỉ rúc vào chăn nhắm mắt ngủ.

Hiện cô đang đầu váng mắt hoa, đầu nặng như chì, chân nhẹ bẫng, chẳng muốn cãi vã với Phó Tu Ninh. Biết cô không khỏe, Phó Tu Ninh cũng không trêu chọc nữa, quay người cầm cốc nước bước ra khỏi phòng ngủ.

Sau một hồi giằng co, ngọn lửa trong lòng anh cuối cùng cũng tạm lắng xuống.

Cho Tây Tây ăn xong, Phó Tu Ninh đi vào phòng tắm tắm rửa, lúc ra ngoài đã gần mười hai giờ đêm.

Vừa bước vào phòng ngủ, cảnh tượng trước mắt khiến anh khựng lại.

Tô Ngộ đang nằm trên giường của anh, đôi tay trắng muốt mảnh mai đặt lên gối, chiếc váy ngủ màu rượu vang kéo xuống vai, để lộ dây áo hờ hững, như chỉ cần một cái kéo nhẹ là sẽ tuột mất. Không biết có phải vì nóng hay không, chân cô một mực thò ra ngoài chăn, mu bàn chân trắng lạnh lộ rõ các tĩnh mạch xanh lợt, móng chân được cắt tỉa gọn gàng, màu hồng nhạt.

Phó Tu Ninh khẽ nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, cố kiềm chế không nhìn tiếp.

Ánh sáng trong phòng mờ mờ, chỉ có chiếc đèn bàn ở đầu giường vẫn sáng, dưới ánh sáng ấm áp, mặt cô như được phủ lớp filter mờ, nhìn đặc biệt dịu dàng.

Cả căn phòng im lặng đến mức anh có thể nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh.

Cảnh tượng này là thứ anh từng có rồi mất đi, cũng là thứ anh đã tưởng tượng vô số lần trong suốt năm năm qua.

Im lặng vài giây.

Phó Tu Ninh bước tới, cẩn thận kéo chăn ra rồi nằm xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Tô Ngộ như vẫn chưa ngủ say, dù có chút kháng cự, nhưng vẫn theo lực tay anh mà tựa vào ngực anh.

Phó Tu Ninh một tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai mảnh mai của cô, tay kia vô thức đặt lên hông cô.

Đang lúc anh định nhắm mắt ngủ thì nghe thấy người trong lòng lẩm bẩm gì đó.

Ban đầu Phó Tu Ninh còn tưởng Tô Ngộ đang nói mơ, nên anh thu tay lại, ôm cô sát hơn, cho đến khi cô dính chặt vào ngực anh.

Tô Ngộ có chút giãy giụa, giọng nói mơ màng vang lên: “Không phải nói là không chiếm tiện nghi của em sao?”

Nhưng giọng điệu ấy vẫn mềm mại đến mức khiến lòng người xao xuyến.

Phó Tu Ninh ngẩn ra một lúc, rồi khóe môi anh nở một nụ cười dịu dàng: “Anh đâu có chiếm tiện nghi của em.”

Tô Ngộ nhíu mày, mơ màng đẩy tay anh ra, chất vấn: “Vậy tay anh đang làm gì thế?”

“Chỉ là sờ một chút thôi.”

Phó Tu Ninh vẫn không rút tay lại: “Không tính là chiếm tiện nghi.”

“……”

Không biết là do sốt hay vì dạo này quá mệt, Tô Ngộ ngủ thẳng đến trưa hôm sau.

Tô Ngộ mơ màng mở mắt, phản ứng đầu tiên là muốn uống nước. Cả đêm sốt cao khiến cổ họng cô khô rát, nuốt nước miếng cũng như có dao cắt.

Cô cố gắng ngồi dậy, đưa tay lấy cốc nước trên tủ đầu giường, ngửa đầu uống vội hai ngụm mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

“Dậy rồi à?”

Cô vừa đặt cốc nước xuống thì thấy Phó Tu Ninh bưng khay thức ăn từ ngoài bước vào.

Tô Ngộ gật đầu, vừa đưa tay dưới gối tìm điện thoại vừa hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“12 giờ 30 phút.”

Tô Ngộ: “?”

Cô cầm điện thoại lên nhìn, quả nhiên là 12 giờ 30 trưa.

Biết cô đang thắc mắc gì, Phó Tu Ninh nhẹ nhàng lên tiếng: “Yên tâm đi, anh đã giúp em xin nghỉ phép rồi.”

“?”

Tô Ngộ: “Anh làm thế nào?”

Phó Tu Ninh vừa dọn dẹp đồ đạc trên bàn đầu giường vừa trả lời: “Làm đơn báo cáo trực tuyến, theo đúng quy trình bình thường, em yên tâm, không phải anh mở cửa sau cho em đâu.”

“……” Bị vạch trần một cách không nương tay, Tô Ngộ có chút lúng túng rồi lập tức chuyển chủ đề: “Ý em là anh làm sao mà mở được điện thoại của em?”

“Điện thoại của em khó đoán mật khẩu lắm sao?”

Phó Tu Ninh đặt khay cơm lên bàn đầu giường: “Chưa kể còn có nhận diện khuôn mặt.”

“Ok, được rồi.”

Tô Ngộ: “Vậy sao anh cũng không đi làm?”

Phó Tu Ninh liếc nhìn cô, không nhanh không chậm trả lời: “Anh đi làm hay không còn phải báo cáo với em à?”

“……”

Tô Ngộ mím môi: “Cũng không cần, em chỉ sợ nếu cả em và anh đều xin nghỉ, sẽ có người nghĩ nhiều.”

Phó Tu Ninh hơi bất lực, không nhịn được mà bật cười: “Anh thấy em mới là người nghĩ nhiều nhất.”

Nói rồi, anh bước qua, vươn tay sờ trán cô: “Đã hạ sốt rồi, cơ thể em còn chỗ nào không thoải mái không?”

Tô Ngộ lắc đầu: “Không còn, chỉ là cổ họng hơi khô.”

“Chuyện bình thường.”

Phó Tu Ninh thu lại ánh mắt: “Sốt suốt đêm thì ai cũng sẽ khô họng cả thôi. Em có đói không, ăn chút gì đi.”

Tô Ngộ liếc nhìn khay cơm, bên trong là một tô mì nóng hổi, trên còn có một quả trứng ốp la tròn trịa và vài lá rau xanh trang trí. Trong trường hợp bình thường, nhìn thế này chắc chắn sẽ có cảm giác thèm ăn.

Nhưng Tô Ngộ có một tật xấu, bình thường ăn gì cũng không kén, đến lúc ốm thì lại trở nên kén chọn vô cùng.

Dừng lại vài giây, Tô Ngộ thu lại ánh nhìn, ngẩng đầu nhìn Phó Tu Ninh, ánh mắt rất rõ ràng.

Phó Tu Ninh khẽ cong môi: “Sao vậy? Không muốn ăn à?”

Thực ra trước đó anh đã đoán được, nhưng anh nghĩ nếu cô dậy mà đói thì chắc sẽ ăn được một chút.

Có lẽ vì người ốm thường yếu đuối hơn, Tô Ngộ cũng không ngoại lệ, rõ ràng không còn vẻ sắc sảo như bình thường, ngồi trên giường có vẻ ngoan ngoãn hơn hẳn.

Cô nhẹ nhàng mím môi, gật đầu hai cái.

“Vậy em muốn ăn gì?”

Tô Ngộ suy nghĩ vài giây: “Vải.”

Cô ngẩng đầu nhìn Phó Tu Ninh nói: “Em muốn ăn vải.”

“?”

Phó Tu Ninh ngẩn người hai giây rồi nói: “Mùa đông lạnh thế này, biết đi đâu tìm vải cho em?”

“Ồ, cũng đúng.”

Tô Ngộ đưa tay lấy tô mì trên khay: “Vậy thôi, em ăn cái này vậy.”

Phó Tu Ninh nhíu mày: “Không phải em bảo không muốn ăn cái này sao?”

Tô Ngộ: “Vậy nhưng cũng phải ăn chút gì đó chứ.”

Nói xong, cô bổ sung một câu: “Không ăn sẽ không uống thuốc được.”

Một lúc lâu sau, Phó Tu Ninh lên tiếng hỏi: “Ngoài vải ra, em còn muốn ăn gì nữa không?”

Tô Ngộ vừa dùng đũa gắp mì từ tô lên, vừa nói: “Không có gì nữa.”

“Được.”

Phó Tu Ninh cười khẽ một tiếng rồi quay người đi về phía cửa.

Tô Ngộ: “Anh đi đâu?”

“Đi tìm vải cho em.”

Phó Tu Ninh quay lại liếc cô một cái, không vui mà nói: “Cũng không biết anh tìm “bạn tình” hay đang cung phụng tổ tông nữa.”

Bình Luận (0)
Comment