Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh

Chương 45

Sau khi về nhà, Tô Ngộ đã dọn dẹp lại toàn bộ căn nhà từ trong ra ngoài, dù sao thì cũng là Tết, ít nhất cũng nên có không khí mới mẻ một chút.

Đêm qua, Chu Diệc Dao đã được Chu Vân Thâm đưa về Hồng Kông. Những đồ đạc trong phòng của cô ấy, ngoài một số đồ cần thiết như máy tính, một vài bộ đồ mặc hàng ngày và vali thì gần như cũng không mang theo gì cả.

Phó Tu Ninh nói rằng những đồ đạc còn lại của Chu Diệc Dao chắc sẽ không cần nữa, bảo cô tự giải quyết là được.

Sau khi dọn dẹp xong phòng của mình và phòng khách, Tô Ngộ sang phòng của Chu Diệc Dao xem thử. Chu Diệc Dao ở đây chưa được bao lâu, đồ đạc cũng ít, sau khi mang vali đi, phòng cô ấy gần như chẳng còn gì, chỉ còn lại một ít đồ dùng hàng ngày và chăn gối.

Nhìn căn phòng trống trải, Tô Ngộ cảm thấy tiếc nuối, cô vẫn khá thích Chu Diệc Dao, không ngờ cô lại phải nhanh chóng tìm người bạn cùng phòng mới.

Dọn dẹp xong cả căn nhà đã là lúc hoàng hôn, Tô Ngộ không có việc gì làm, liền về phòng ngồi chơi điện thoại.

Đây là lần đầu tiên Tô Ngộ đón Tết một mình, nhìn qua thì chẳng có gì khác biệt so với thường ngày, nhưng nghe tiếng cười nói đoàn tụ từ phòng bên cạnh, cô không khỏi cảm thấy có chút cô đơn lạc lõng.

Lúc 8 giờ tối, bữa cơm Tết của nhà hàng Trần Ký đã được giao tới.

Không cần nghĩ cũng biết, Phương Giác Thiển chắc chắn muốn cô vừa ăn bữa tối vừa xem chương trình Tết.

Phương Giác Thiển không gọi nhiều, chỉ có bốn món chính và một món canh, đều là những món đặc sản.

Khối lượng vừa đủ, đủ để cô ăn ba bữa.

Chương trình Tết vẫn đang phát trên TV, Tô Ngộ đổ thức ăn từ hộp ra đĩa, xếp ngay ngắn trên bàn ăn.

Như vậy, ít nhiều cũng có chút không khí Tết.

Tô Ngộ cầm điện thoại chụp một bức ảnh bàn ăn, đăng lên WeChat và chú thích: “Chúc mừng năm mới, vạn sự như ý.”

Đăng xong, Tô Ngộ để điện thoại xuống bàn ăn, quay lại bếp lấy bát đũa của mình, chuẩn bị vừa xem chương trình Tết vừa ăn bữa tối.

Giờ đây, đa số giới trẻ không còn mấy ai thích xem chương trình Tết, nhưng Tô Ngộ lại khác, mỗi năm cô đều ngồi trước TV và xem từ đầu đến cuối.

Khi tiểu phẩm thứ ba kết thúc, Tô Ngộ cũng ăn gần xong, chỉ còn vài miếng cơm trong bát chưa ăn hết, cô định nghỉ ngơi một chút rồi ăn nốt, không muốn bỏ phí.

Vừa mở WeChat lên, cô thấy có vài tin nhắn chưa đọc và dưới cùng màn hình, phần “Khám phá” cũng có không ít thông báo.

Cô vào xem ngay phần bạn bè.

Hầu hết là những người phản hồi về bữa tối cô vừa đăng.

Chỉ trong nửa giờ, đã có khá nhiều người thích và bình luận.

Tô Ngộ không có việc gì làm, lướt từ trên xuống dưới, kiên nhẫn xem từng bình luận.

Bình luận đầu tiên là của Phương Giác Thiển: “Năm nào cũng câu này, thật là đơn giản mà.”

Tô Ngộ mỉm cười đáp lại: “Đại đạo chí giản.”

*Đại đạo chí giản có nghĩa Đạo lớn là giản dị nhất

Hứa Tri Vi: “Chúc mừng năm mới, Ngộ Ngộ, bữa cơm Giao thừa ngon đấy.”

Diêu Lộ: “Chị, chúc mừng năm mới, wow, tay nghề của chị cũng quá đỉnh rồi.”

Chu Diệc Dao: “Chúc mừng năm mới, chị Tô Ngộ / trái tim.”

Thấy vậy, Tô Ngộ hơi dừng lại một chút.

Tối qua Chu Diệc Dao vội vã phải rời đi, cô còn chưa kịp nói chuyện với cô ấy thì Chu Diệc Dao đã bị Chu Vân Thâm đưa về, sau đó Tô Ngộ cũng không về nhà mà trực tiếp đến chỗ Phó Tu Ninh, vẫn chưa có cơ hội nói chuyện.

Khi Tô Ngộ định trả lời bình luận của Chu Diệc Dao thì một tin nhắn mới bất ngờ bật lên.

Là từ Chu Diệc Dao.

Tô Ngộ cúi đầu mở ra.

Chu Diệc Dao: [Chị Tô Ngộ, xin lỗi, trước đây em luôn giấu chị chuyện em biết anh Phó Tu Ninh, tối qua sau khi anh em đưa em về thì anh ấy đã lấy điện thoại của em, giờ em mới lấy lại được và vội vàng nhắn xin lỗi chị, hy vọng chị đừng giận em / trái tim / trái tim.]

Thấy vậy, Tô Ngộ cúi đầu trả lời: [Làm sao có thể giận em được, chị còn sợ em giận chị ấy chứ, dù sao thì nếu không có chuyện của chị và Phó Tu Ninh… em cũng đâu có bị anh em tìm thấy.]

Chu Diệc Dao: [Nếu chị không giận thì em yên tâm rồi, còn về anh em thì… dù không có chị và anh Phó Tu Ninh, anh ấy sớm muộn gì cũng tìm được em thôi.]

Chu Diệc Dao: [Em còn tưởng năm nay có thể đón Tết với chị, chị đang làm gì vậy, xem chương trình mừng xuân năm mới à?]

Tô Ngộ: [Đúng vậy, ăn bữa cơm tất niên và xem chương trình Tết. Còn em thì sao?]

Phía bên kia không trả lời ngay lập tức.

Mất khoảng nửa phút, mới có một tin nhắn chưa nói xong được gửi đến.

Chu Diệc Dao: [Chị Tô Ngộ, em không nói với chị được nữa, anh trai em đến rồi.]

“?”

Tô Ngộ tự động bổ sung câu của cô ấy, chắc là Chu Vân Thâm đã đến và phát hiện ra cô ấy đang lén dùng điện thoại.

Nhưng không hiểu sao, cô luôn cảm thấy có gì đó hơi kì lạ, hình như Chu Diệc Dao rất sợ anh trai của mình.

Thoát khỏi khung trò chuyện, Tô Ngộ định buông điện thoại xuống thì một biểu tượng quen thuộc nhưng cũng lạ lẫm đột ngột hiện lên.

Ánh mắt của Tô Ngộ vô thức dừng lại một chút.

Sau đó, cô nhấn vào đó.

Là một tin nhắn âm thanh dài ba giây.

Từ em trai cô, Tô Nhuệ: “Chị, chị đón Tết một mình à?”

Rất nhanh lại có một tin nhắn âm thanh dài: “Mẹ thấy chị đăng bài trên vòng bạn bè của chị rồi, bảo em hỏi chị xem có phải đang hẹn hò rồi không, Tết này chị ở với ai, mà mẹ nói cha mẹ nào mà không muốn con mình vui vẻ, bảo chị hết giận thì về.”

Giọng của Tô Nhuệ nghe có vẻ không vui, như thể bị ép phải gửi, xung quanh còn có tiếng ồn, nếu nghe không nhầm thì là giọng của Dư Linh.

Tô Ngộ đã sớm thất vọng với cái gia đình đó, năm nay cô cảm thấy tâm trạng mình khá tốt, không thể để những chuyện này phá hỏng tâm trạng vui vẻ được.

Nghe xong, Tô Ngộ không nghĩ ngợi gì mà trực tiếp cho Tô Nhuệ vào danh sách đen, lần trước cô chỉ kéo Dư Linh vào danh sách đen thôi, quên mất còn có Tô Nhuệ trên WeChat.

Từ nhỏ Tô Nhuệ đã được gia đình nuông chiều, không được giáo dục nhiều, bao nhiêu năm qua, cô không phải là chị gái của Tô Nhuệ mà giống như là người giúp việc của cậu ta hơn.

Quyết định xong cho Tô Nhuệ vào danh sách đen xong, cô mới mở khung trò chuyện với Phó Tu Ninh.

Cuộc trò chuyện buổi trưa hôm nay kết thúc rất nhanh, không biết Phó Tu Ninh đang làm gì, cô thấy Phó Tu Ninh chưa bấm thích bài đăng của cô trên vòng bạn bè mà cũng không thấy bình luận, chắc là anh chưa nhìn thấy…

Nghĩ đến đây, trái tim Tô Ngộ khẽ xao động.

Cô hình như lại hơi nhớ Phó Tu Ninh rồi.

Dừng lại một lúc, cô cúi đầu gõ chữ: [Anh đang làm gì thế? Ăn bữa cơm tất niên chưa?]

Khoảng mười phút sau, đối phương mới trả lời.

Đối tác: [Ăn rồi, còn em?]

Tô Ngộ gửi bức ảnh cô vừa chụp bữa cơm tất niên, rồi lại chụp một bức ảnh khác về bàn ăn đang ăn dở: [Em cũng ăn rồi, vừa ăn xong.]

Đối tác: [Em về nhà rồi à?]

Tô Ngộ: [Ừm, ăn xong bữa sáng ở nhà anh rồi về, Phương Giác Thiển đã đặt bữa cơm tất niên ở nhà hàng Trần Ký cho em.]

Đối tác: [Vậy bây giờ anh qua tìm em.]

Tô Ngộ: [?]

Chưa kịp phản ứng lại, điện thoại của Phó Tu Ninh đã gọi đến.

Tô Ngộ vội vàng bắt máy: “…Anh… về Bắc Kinh rồi à?”

“Ừ.”

Giọng của Phó Tu Ninh có phần trầm xuống, sau khi trả lời một câu thì mới thờ ơ hỏi: “Lần này chắc không có bạn cùng phòng nào của em chứ?”

Tô Ngộ cảm thấy mặt mình nóng ran lên, tim đập thình thịch.

Cô mơ hồ nghe thấy tiếng pháo hoa và tiếng pháo nổ ở đầu dây bên kia, hòa với tiếng gió.

Dừng một chút, tai cô nghe thấy giọng nói trầm ấm, lạnh lùng nhưng thoáng có chút ý cười của người đàn ông, hỏi cô: “Lần này anh có thể lên uống một tách trà không?”

Phó Tu Ninh đến nhanh hơn Tô Ngộ tưởng tượng rất nhiều.

Tô Ngộ vừa mở cửa phòng thì thấy Phó Tu Ninh đã đứng ngoài cửa, dáng vẻ có phần mệt mỏi, áo khoác đen của anh phủ đầy những hạt tuyết, tóc bị gió thổi rối, cả người trông có vẻ hơi lôi thôi như thể vừa chạy đến nhưng bó hoa hồng cappuccino trong tay anh lại không bị chút tổn hại nào.

Thấy vậy, Tô Ngộ ngây người một lúc.

Sau đó, cô vừa giơ tay gạt tuyết trên vai anh vừa hỏi: “Anh không ở Hồng Kông sao, sao lại về đột ngột vậy?”

“Đã làm gì thế, còn mua hoa nữa, ngày Tết lớn thế này mà tiệm hoa vẫn mở cửa sao?”

“Sao về mà không báo trước cho em, nếu biết em đã đợi để ăn cơm tất niên cùng anh.”

Tô Ngộ vừa nói, vừa nhẹ nhàng chớp mắt, đôi mắt có phần ướt.

Phó Tu Ninh nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô, nhìn vài giây rồi khẽ nhếch môi, giọng nói trầm thấp: “Muốn cho em một bất ngờ.”

Tô Ngộ ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe.

Phó Tu Ninh cười, cúi mắt nhìn cô rồi hỏi: “Hôm nay anh vào uống một tách trà nhé?”

“Biết rồi còn hỏi.”

Tô Ngộ liếc anh một cái, sau đó lùi lại nhường chỗ cho anh vào.

Ngoài trời lạnh, Tô Ngộ quay người vào bếp rót nước nóng cho Phó Tu Ninh. Khi cô từ bếp bước ra, nhìn thấy Phó Tu Ninh đang đứng trước cửa phòng ngủ của cô.

“Anh làm gì vậy?” Tô Ngộ hỏi.

Nghe vậy, Phó Tu Ninh thu lại ánh mắt, đi về phía cô: “Lần đầu tiên biết phòng ngủ của em trông như thế nào, anh hơi tò mò.”

Tô Ngộ nghiêng đầu nhìn anh, cười hỏi: “Làm sao anh biết phòng đó là của em?”

Phó Tu Ninh nhướn mày, đưa tay nhận lấy cốc nước trong tay cô, giả vờ thần bí nói: “Không nói cho em biết.”

Sau đó, anh thản nhiên nói: “Nhưng anh biết mình đoán đúng rồi.”

Tô Ngộ cúi đầu mỉm cười, không phản bác, rồi hỏi: “Không phải anh về Hồng Kông ăn Tết cùng gia đình à, sao đột nhiên lại về rồi?”

Nghe vậy, Phó Tu Ninh cúi đầu che giấu sự u ám trong ánh mắt, khẽ nhếch môi cười rồi nói: “Anh đã nói với em rồi mà?”

“Cái gì?” Tô Ngộ không hiểu.

Lúc ngẩng lên, ánh mắt Phó Tu Ninh đã trở lại vẻ dịu dàng như thường lệ, giọng nói trầm ấm: “Vì nhớ em.”

“Không đợi được lâu, muốn về sớm tìm em.”

Tô Ngộ không kìm được mà đỏ bừng mặt, cô mím môi: “Anh… anh ăn cơm chưa?”

“Ăn trưa rồi, tối thì chưa.”

Tô Ngộ ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy anh có muốn ăn cơm tất niên với em không, em cũng chưa ăn xong, chỉ là mấy món trên bàn em đã ăn qua rồi… Nếu anh không chê…”

Phó Tu Ninh liếc qua chỗ bàn ăn, sau đó nhướng mày: “Không chê.”

Anh thu lại ánh mắt, mỉm cười lơ đãng, giọng nói nhẹ nhàng: “Có cái gì của em mà anh chưa ăn qua?”

“…?”

Hai người ngồi đối diện nhau trong phòng ăn, vừa ăn vừa xem chương trình gala, thỉnh thoảng thảo luận vài câu về các tiểu phẩm, không khí hòa thuận và vui vẻ.

Phó Tu Ninh vốn dĩ không có hứng thú với chương trình gala, nhưng vì Tô Ngộ thích ngồi trên sofa sau khi ăn và xem TV nên anh cũng cùng cô xem.

Nhìn người phụ nữ dựa vào lòng anh, chăm chú xem chương trình gala, Phó Tu Ninh không tự chủ mà khẽ cong môi.

Trước đây, anh chẳng cảm thấy Tết có gì đặc biệt, thậm chí còn cảm thấy tâm trạng tệ hơn trong dịp này, nhưng năm nay có vẻ khác.

Anh bỗng cảm thấy chương trình gala cũng thú vị đấy chứ.

Từng giây từng phút trôi qua.

Khi tiếng chuông giao thừa sắp vang lên, chương trình gala cũng bước vào thời khắc đếm ngược.

10, 9, 8, 7… 4, 3, 2, 1…

“Tô Ngộ.”

Phó Tu Ninh nhìn cô rồi nhẹ nhàng lên tiếng.

“Hả?” Tô Ngộ ngẩng đầu.

Ánh mắt họ giao nhau.

Phó Tu Ninh cúi đầu nhìn cô, khẽ nhếch môi, rồi ghé sát vào tai cô, giọng nói trong trẻo và ấm áp: “Chúc mừng năm mới.”

Tiếng chuông giao thừa vang lên cùng lúc, tiếng vỗ tay trong chương trình truyền hình vang dội.

Nhưng giây phút này, cô chỉ nghe thấy giọng nói của Phó Tu Ninh.

“Chúc mừng năm mới, Phó Tu Ninh.”

Bình Luận (0)
Comment