Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh

Chương 49

Từ văn phòng của Phó Tu Ninh đi ra, Tô Ngộ lập tức trở về văn phòng mình.

Sau khi khép cửa lại, cô tựa vào đó, hai tay ôm lấy ngực, thở d.ốc từng hơi lớn.

Cảnh tượng như vừa rồi, cô thậm chí không dám đối mặt với Phó Tu Ninh thêm một giây nào nữa, cô sợ mình sẽ không do dự mà lại lún sâu vào.

Giờ đây, khi lý trí vẫn còn tỉnh táo, cô hiểu rõ rằng với thân phận một người bình thường không gia thế, nếu cô thực sự bước chân vào giới hào môn, sự coi thường từ mẹ của Phó Tu Ninh, sự dè bỉu và bài xích từ người ngoài là việc chắc chắn không thể tránh khỏi.

Dựa vào tình yêu của Phó Tu Ninh, liệu cô có thể chống chọi được bao lâu?

Kết quả cuối cùng chẳng phải cũng là tình yêu cạn kiệt, cả tinh thần lẫn thể xác đều kiệt quệ hay sao?

Cô không muốn như vậy, cũng không cho phép bản thân trở thành một con người như thế.

Đến giờ nghỉ trưa, Tô Ngộ đã điều chỉnh lại được cảm xúc của mình, cùng Hứa Tri Vi đi căng tin ăn cơm như thường lệ.

Khi họ đến căng tin, Thẩm Văn đã ở đó, giữ sẵn một chỗ ngồi cho Tô Ngộ, còn chu đáo chuẩn bị cả đồ uống nóng.

Thấy Hứa Tri Vi đi cùng Tô Ngộ, Thẩm Văn thoáng ngây ra một lúc, nhưng rất nhanh đã lấy lại được vẻ tự nhiên, cười cười vẫy tay chào: “Quản lý, Hứa tổng, ở bên này.”

Nghe vậy, Tô Ngộ cười gật đầu, cùng Hứa Tri Vi bước tới.

Ban đầu Thẩm Văn nghĩ chỉ có cậu ta và Tô Ngộ ăn cùng nhau nên chỉ mua hai ly đồ uống.

Lúc này, ngồi đối diện nhau, thấy trước mặt Hứa Tri Vi không có gì, Thẩm Văn liền âm thầm đẩy ly nước của mình về phía cô, cười nói: “Hứa tổng, đây là của chị, em không biết chị thích uống gì, nên mua đại ly cola, có thêm đá.”

Hứa Tri Vi nhướn mày, ánh mắt thoáng dừng trên khuôn mặt ngây thơ vô hại của Thẩm Văn, như thể đã nhìn thấu được điều gì đó, cô cười đáp: “Cảm ơn cậu, Tiểu Thẩm. Chắc lần này tôi được hưởng lợi ké từ quản lý của cậu.”

Thẩm Văn có phần ngượng ngùng gãi đầu, có cảm giác như bị đoán trúng tim đen, mím môi nói: “Vậy… chị muốn ăn gì, để em đi lấy giúp?”

Hứa Tri Vi trêu: “Thôi, không cần đâu, bọn chị tự đi được rồi. Nhân tiện tôi có chút chuyện riêng muốn nói với quản lý cậu, mượn người một lát, lát nữa trả lại cho cậu nhé.”

Tai của Thẩm Văn càng đỏ ửng, chỉ cười bẽn lẽn mà không nói thêm gì.

Tô Ngộ nghe đến đó thì chẳng hiểu gì, chưa kịp phản ứng thì đã bị Hứa Tri Vi kéo đi: “Có chuyện gì thế chị? Chị muốn nói gì với em?”

Khuôn mặt Hứa Tri Vi lộ rõ vẻ tò mò: “Cậu nhóc cấp dưới của em chắc thích em rồi.”

Tô Ngộ: “?”

“Thật không? Chị có nhầm không đấy?”

Hứa Tri Vi chắc nịch: “Chắc chắn. Tin chị đi.”

Tô Ngộ: “…”

Cô thật không ngờ lại có thể vô duyên vô cớ gặp phải chuyện tình cảm thế này.

Hứa Tri Vi cười mờ ám: “Em nghĩ sao? Chị thấy cậu ấy rất được, vừa chăm chỉ, cầu tiến, năng lực làm việc tốt, ngoại hình cũng ổn. Quan trọng là hoàn toàn phù hợp với mẫu người lý tưởng của em đấy.”

“…”

Hứa Tri Vi tiếp tục: “Chính là cái hôm đi liên hoan phòng ban, em có nói các tiêu chuẩn đó, nào là nhiệt tình, chân thành, vui vẻ cởi mở. Nhìn cậu nhóc này, chẳng phải y như là dành riêng cho em sao! Đặc biệt là ánh mắt cậu ta nhìn em, cứ như đầy ắp sự ngưỡng mộ và tình cảm, sắp nhỏ giọt ra ngoài đến nơi rồi.”

Tô Ngộ: “…”

“Có khi nào chị nhầm rồi không? Bình thường cậu ấy trông có vẻ rất bình thường với em mà.”

Hứa Tri Vi tin tưởng vào kinh nghiệm và linh cảm của mình: “Em thử nhớ kỹ lại xem, có điều gì khiến em nhận ra không?”

“…”

Tô Ngộ không kìm được mà hồi tưởng: “Chuyện khiến em nhận ra…”

Hồi tưởng vài giây, trong đầu cô đột nhiên hiện lên một sự kiện.

Chính là buổi trà chiều hôm trước!

Nếu đúng như lời Hứa Tri Vi nói, thì buổi trà chiều lần trước là… Thẩm Văn nghe thấy cô trò chuyện với Hứa Tri Vi ở phòng nước, nên cố ý đãi trà chiều cho cả văn phòng.

Nếu không thì tại sao biển hiệu của quán cà phê kia rõ ràng là món Basque mới là đặc biệt nhất, mà Thẩm Văn lại mua Tiramisu cho tất cả mọi người chứ?

Tô Ngộ càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không bình thường…

Hứa Tri Vi làm ở phòng nhân sự nhiều năm, khả năng nhìn người rất chuẩn.

Vừa nhìn nét mặt của Tô Ngộ, cô ấy đã biết mình đoán đúng: “Đừng lo, cứ bình tĩnh quan sát thêm. Nếu thấy phù hợp thì cứ tiến tới, dù sao thì cả hai người đều chưa có người yêu mà.”

“…”

Tô Ngộ mím môi, không trả lời, nhanh chóng đổi chủ đề.

Hai người lấy cơm xong, vừa nói chuyện công việc vừa quay lại chỗ ngồi. Hứa Tri Vi nhìn Thẩm Văn nói: “Bọn chị lấy cơm xong rồi, cậu cũng mau đi lấy đi, chậm xíu là mấy món ngon không còn đâu.”

“Dạ.”

Thẩm Văn gật đầu đứng dậy. Trước khi rời đi, cậu còn chu đáo hỏi Tô Ngộ và Hứa Tri Vi có cần cậu lấy giúp gì thêm không, Tô Ngộ nói không cần rồi cậu mới quay lưng rời đi.

Thấy vậy, Hứa Tri Vi cười trêu: “Cậu em này cũng chu đáo phết nhỉ.”

Tô Ngộ ngẩng đầu, hơi bất đắc dĩ nhìn cô ấy: “Được rồi được rồi, chị đừng nói chuyện này nữa, mau ăn cơm đi.”

Lát sau, Thẩm Văn quay lại. Trong bữa ăn, chủ yếu là Hứa Tri Vi nói chuyện với Thẩm Văn, Tô Ngộ chỉ nghe, thỉnh thoảng đáp vài câu, bầu không khí khá hòa hợp.

Sau khi quen hơn, Hứa Tri Vi bắt đầu vô tình dò hỏi về gia thế của Thẩm Văn, chẳng hạn như cậu có phải người địa phương không, bố mẹ làm nghề gì, có anh chị em gì không.

Thẩm Văn vẫn giữ nụ cười, Hứa Tri Vi hỏi gì cậu đáp nấy, hai người nói chuyện qua lại rất tự nhiên.

Nhờ cuộc trò chuyện, Tô Ngộ mới biết Thẩm Văn là người địa phương, con một, bố mẹ đều là giảng viên đại học, là gia đình trí thức tiêu biểu.

Bố mẹ cậu đều thiên về học thuật nhưng lại đồng ý cho cậu theo học ngành kinh doanh, chứng tỏ họ rất thoáng, không can thiệp tùy tiện vào cuộc sống của con cái. Chỉ có trong một gia đình cởi mở và đầy yêu thương như vậy mới có thể nuôi dưỡng được một chàng trai tự tin, dũng cảm và tràn đầy sức sống như Thẩm Văn.

Cảm thấy hỏi cũng đủ rồi, Hứa Tri Vi liếc mắt với Tô Ngộ, rồi lấy khay cơm viện cớ còn công việc cần xử lý, đi trước, để lại cơ hội cho hai người ở lại riêng.

Tô Ngộ: “…”

Giữa buổi trưa đông đúc tại nhà ăn, rất nhiều đồng nghiệp nhìn thấy hai người ngồi ăn trưa cùng nhau, một đợt tin đồn mới lại âm thầm lan rộng.

Trưa nay Phó Tu Ninh không ra ngoài ăn, anh liên tục xử lý công việc trên tay, giữa chừng định ra phòng trà nước pha cà phê, nhưng vừa đến cửa thì nghe bên trong có người đang nhỏ giọng bàn tán.

“Ê, trưa nay cô có đến ăn cơm ở nhà ăn không?”

“Không, sao thế?”

“Trưa nay tôi thấy quản lý Tô bên phòng kinh doanh với thực tập sinh của cô ấy dẫn, hai người ngồi ăn trưa cùng nhau.”

“Thế thì sao?”

“Ngồi ăn cùng nhau chắc không có gì, nhưng vấn đề là họ nói chuyện vui vẻ quá, Thẩm Văn còn rất chăm chú, trông như đang hẹn hò vậy.”

“Hả? Không thể nào? Cậu Thẩm thường ngày cũng đối xử rất tốt với mọi người trong công ty, chắc cô nhầm rồi.”

“Không tin thì thôi, cứ coi như tôi chưa nói gì. Trước đây tôi còn nghe nói quản lý Tô thích kiểu ‘tiểu thịt tươi’ mà.”

“Ồ, cô nói cái này thì đúng thật. Hôm trước lúc phòng chúng tôi liên hoan, chơi thật hay thử, quản lý Tô thực sự cũng nói rằng mẫu người lý tưởng của cô ấy là kiểu ‘tiểu thịt tươi’ vui vẻ và cởi mở.”

“Vậy thì chuẩn rồi, Thẩm Văn chẳng phải đúng kiểu đó sao.”

“Đúng nhỉ, nghĩ kỹ thì Thẩm Văn quả thật là kiểu người lý tưởng của quản lý Tô… ai mà chẳng thích em trai chu đáo chứ?”

Người lý tưởng? Tiểu thịt tươi?

Phó Tu Ninh nhớ lại vài giây, ánh mắt tối đi, lạnh lùng cười khẽ, nắm chặt ly nước rồi quay người rời đi.

Về đến văn phòng, Phó Tu Ninh tùy ý đặt ly nước lên bàn, bàn tay với các khớp ngón rõ ràng có chút bực bội mà mạnh tay kéo lỏng cà vạt, cau mày đứng trước cửa sổ lớn sát đất, không biết đang nghĩ gì.

Chẳng bao lâu sau, điện thoại trên bàn vang lên một tiếng báo hiệu.

Lục Hy: [Tối rảnh không, tan làm ra ngoài chơi.]

Phó Tu Ninh không biểu cảm, gõ: [Đi đâu?]

Lục Hy: [?]

Lục Hy: “Hôm nay sao lại dứt khoát thế?”

Phó Tu Ninh: “Vậy không đi nữa.”

Lục Hy: “Này, đừng mà!”

Lục Hy: “Quán rượu cũ ở Hậu Hải, không gặp không về.”

Phó Tu Ninh: “Được, tiện thể tôi cũng có chuyện cần nói với cậu.”

Nói xong, Phó Tu Ninh tắt máy, đôi mắt sâu thẳm hiện lên cảm xúc cuộn trào. Anh không thể đợi thêm được nữa, có vài chuyện nhất định phải hành động trước kế hoạch.

Mười giờ tối, tại một quán rượu nào đó ở Kinh thành, tiếng người huyên náo vang lên không dứt.

Dưới ánh đèn neon sặc sỡ, giữa sàn nhảy là những người đàn ông, phụ nữ đang điên cuồng lắc lư cơ thể, cố quên đi những phiền muộn qua giai điệu sôi động. Tại quầy bar, những tay pha chế điển trai đang chế biến những ly cocktail màu tím nhạt, vừa quyến rũ lại vừa nguy hiểm.

Không khí khắp nơi đều tràn ngập sự xa hoa, lãng phí.

Trên tầng hai, ở vị trí tốt nhất, có hai người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi sẫm màu đang ngồi.

Người đàn ông mặc sơ mi đỏ rượu có làn da trắng, phong thái phóng khoáng, vừa ngồi đó đã tự tỏa ra sức hút đối với người khác phái. Người còn lại mặc áo sơ mi đen, sắc mặt u ám, khí chất lạnh lùng. Khuôn mặt anh đẹp như tạc tượng nhưng lại toát lên vẻ xa cách khiến người khác không dám lại gần.

Thấy Phó Tu Ninh cứ liên tục uống hết ly này đến ly khác, cả chai whisky gần như đã cạn đáy, Lục Hy rốt cuộc không nhịn được nữa: “Cậu uống thế này không sợ mất mạng à?”

Phó Tu Ninh ngừng lại một lát, không trả lời. Anh ngửa đầu uống cạn thứ chất lỏng vàng nhạt còn sót lại trong ly thủy tinh trong suốt. Yết hầu di chuyển theo động tác nuốt xuống, vừa nguy hiểm vừa quyến rũ.

Uống xong, Phó Tu Ninh đặt ly xuống, không nói thêm gì.

Thấy vậy, Lục Hy liền hỏi: “Có chuyện gì xảy ra, nói với cho anh em chút?”

Phó Tu Ninh ngẩng mi, đôi mắt đen sâu thẳm dừng lại trên gương mặt của Lục Hy, giọng trầm thấp cất lên: “Chuyện lần trước tôi nhờ cậu tìm kết quả xét nghiệm, đã thấy chưa?”

Lục Hy: “Vẫn đang tìm. Năm đó chắc đã có người giúp bà ta giấu kỹ, mọi dấu vết đã bị xóa sạch. Gần đây mới tìm được chút manh mối nhưng chưa chắc chắn.”

“Phải nhanh lên.”

Nghe vậy, Lục Hy tỏ vẻ ngạc nhiên: “Sao đột nhiên lại gấp thế? Mẹ cậu lại lấy chuyện này ra ép anh kết hôn à? Việc này không thể vội được, lỡ bị bên Hương Cảng phát hiện, bọn chúng cùng đường giở trò thì làm sao? Lợi bất cập hại.”

Yết hầu của Phó Tu Ninh nhấp nhô một hồi, anh không đáp. Lấy từ túi áo ra hai túi niêm phong trong suốt đưa cho Lục Hy: “Thứ trong này là của ông già tôi và Phó Tu Yến. Cậu mang đi tìm người đáng tin giám định. Có kết quả thì báo cho tôi ngay.”

Lục Hy sững lại, đưa tay nhận lấy hai chiếc túi, nhìn qua một chút: “Đây là…”

Phó Tu Ninh điềm tĩnh nói: “Hồi Tết tôi về nhà cũ lấy được, tin tôi, cậu cứ đi kiểm tra trước. Ngoài ra, cũng phải chú ý động thái của Hứa Như Yên bên Hương Cảng, thu thập bằng chứng bà ta đang lén lút tẩu tán tài sản.”

Thực ra, từ rất lâu trước đây anh đã nghi ngờ thân thế của Phó Tu Yến, chỉ là trước kia không muốn truy cứu vì anh lười tranh đấu.

Năm đó, Phó Tu Yến bị anh đẩy từ tầng ba xuống hồ bơi, bị thương rất nặng. Trán của cậu ta đập vào thành bể bơi chảy máu không ngừng. Cũng chính lần đó, gia đình mới biết Phó Tu Yến mắc chứng rối loạn đông máu nghiêm trọng.

Ngày hôm đó, sự việc xảy ra đột ngột, Phó Tu Yến được người giúp việc trong nhà vội vàng đưa đến bệnh viện. Bệnh viện đông người, ai cũng lo lắng cho tình trạng sống chết của Phó Tu Yến, không ai chú ý đến anh đang làm gì.

Vì là người bày trò, anh cũng phải đi qua xem tình hình, không ngờ lại phát hiện ra một bí mật lớn.

Hôm đó, Phó Tu Ninh đang hút thuốc ở hành lang của bệnh viện, cửa chỉ khép hờ. Khi anh vừa dập tắt điếu thuốc định bước ra ngoài, thì bất ngờ nhìn thấy Hứa Như Yên đang đưa thẻ ngân hàng cho bác sĩ chịu trách nhiệm chính của Phó Tu Yến, yêu cầu bác sĩ giấu việc Phó Tu Yến có nhóm máu AB, chỉ bảo với gia đình nhà họ Phó rằng đó là nhóm máu A.

Bác sĩ chính lộ rõ vẻ khó xử, có vẻ như đang định từ chối, nhưng không biết Hứa Như Yên đã nói gì, mà bác sĩ này cuối cùng cũng do dự rất lâu rồi mới đồng ý.

Sau khi quay lại phòng phẫu thuật, bác sĩ chính quả thật đã nói với đám người nhà Phó rằng Phó Tu Yến có nhóm máu A và mắc chứng rối loạn chức năng đông máu, cần máu nhóm A và AB.

Phó Tu Ninh cười nhạt.

Theo những gì anh biết, Hứa Như Yên là người mang nhóm máu A, còn Phó Tân và anh đều là nhóm máu O, vậy làm sao Phó Tu Yến có thể có nhóm máu AB?

Chắc chắn cậu ta không phải con ruột của Phó Tân.

*Nếu bố có nhóm O, mẹ nhóm máu A (hoặc ngược lại), đứa con sinh ra chỉ có thể mang nhóm máu A hoặc nhóm máu O.

Anh không vạch trần ngay lúc đó vì khi ấy vừa mới khiến người ta gần chết, nếu nói ra, chẳng ai tin anh, có khi Hứa Như Yên còn có thể sẽ quay lại đổ tội cho anh.

Hơn nữa lúc đó anh đang chuẩn bị cho kỳ tuyển sinh, không có thời gian rảnh rỗi mà dây dưa với họ. Nếu Phó Tân muốn đội cái mũ xanh này và đổ vỏ thay cho người khác thì cứ để ông ta làm đi, chẳng liên quan gì đến anh.

Bí mật này cứ vậy giấu trong lòng anh, kể cả Tống Uyển cũng không biết, anh sợ Tống Uyển mà biết thì không biết sẽ làm ra chuyện gì, lúc đó khó mà giải quyết được.

Vì thế, trước khi Phó Tu Ninh về nước, anh đã bắt đầu lên kế hoạch, nhờ người đi điều tra chuyện này, nhưng do đã quá lâu, nhiều bằng chứng đã bị tiêu hủy, những người đã tham gia vào việc này ở bệnh viện cũng không còn nữa, nên mãi đến giờ vẫn chưa có kết quả.

Tống Uyển thúc ép anh kết hôn chỉ vì muốn có được tài sản nghìn tỷ của Phó Tân ở Hồng Kông. Nếu có sự giúp đỡ của các gia đình khác ở Hồng Kông, việc lấy được toàn bộ tài sản đó cũng sẽ thuận lợi hơn. Dù Hứa Như Yên muốn chơi trò cá chết lưới rách thì anh cũng có cơ hội lớn hơn để thắng.

Nếu bà muốn, anh sẽ giúp bà có được theo cách của anh.

Lục Hy nhận ra có vấn đề, sau khi nhận lấy túi niêm phong, anh nghiêm mặt hỏi: “Sao đột nhiên lại vội vàng điều tra? Có chuyện gì xảy ra khi cậu về Hồng Kông lần trước sao?”

Phó Tu Ninh cúi đầu, yết hầu nhẹ nhàng di chuyển.

Anh im lặng vài giây, giọng nói khô khan: “Mẹ tôi đã gặp Tô Ngộ.”

“Chết tiệt!”

Lục Hy không nhịn được mà mắng một câu.

Anh hiểu tính cách và thủ đoạn của Tống Uyển, mỗi lần gặp mấy người bạn của con trai, bà ấy còn không có chút thiện cảm, huống hồ là gặp Tô Ngộ.

“Vậy là hôm nay vì Tô Ngộ à? Cô ấy và cậu cãi nhau rồi sao?” Lục Hy dò hỏi.

“Không.” Phó Tu Ninh nhếch môi: “Cô ấy muốn kết thúc với tôi.”

Anh dừng lại một chút, giọng nói trầm thấp tiếp tục: “Năm năm trước, Tô Ngộ cũng vì nghe mẹ tôi nói, tưởng tôi chỉ chơi đùa với cô ấy, không có ý định kết hôn nên mới chia tay.”

“Đệt!”

Lục Hy không nhịn được lại mắng một câu.

Anh không ngờ lý do chia tay của Tô Ngộ và Phó Tu Ninh lại bi thảm như vậy, còn về chuyện kết hôn… Phó Tu Ninh lúc đó đã chuẩn bị xong nhẫn cưới rồi, chỉ cần ký xong hợp đồng thì có thể có lý do để đối mặt với gia đình.

Đáng tiếc, hôm đó Phó Tu Ninh vắng mặt vào lúc quan trọng để ký hợp đồng, dù gọi điện tới tấp cũng không thể liên lạc được, cuối cùng hợp đồng trị giá hàng tỷ đồng bị hủy bỏ.

Mãi đến sau này Lục Hy mới biết, Tô Ngộ và Phó Tu Ninh chia tay vào ngày hôm đó.

Sau khi sắp xếp lại mọi chuyện, Lục Hy cũng hiểu tại sao hôm nay Phó Tu Ninh lại hành động kỳ lạ như vậy, và tại sao lại vội vàng muốn anh ta đi điều tra và thu thập chứng cứ.

Lục Hy ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: “Chắc không phải là cậu định ra tay trước chứ?”

Phó Tu Ninh liếc anh ta một cái, không nói gì, xem như ngầm đồng ý.

Lục Hy cảm thấy vừa nực cười vừa khó tin, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, nói với Phó Tu Ninh: “Bây giờ vẫn quá sớm, thời cơ chưa chín muồi, cậu nên đợi thêm, hoặc đợi tôi tìm được chứng cứ về việc Hứa Như Yên chuyển nhượng tài sản.”

Phó Tu Ninh cất giọng lạnh lùng nguy hiểm: “Không được, tôi không đợi được nữa.”

“?”

Lục Hy tức giận muốn mắng người: “Không được, cậu bình tĩnh lại đi, bây giờ mà hành động thì nguy hiểm quá, làm tổn thương địch một nghìn mà lại tự hại mình tám trăm, bao nhiêu năm công sức gây dựng có thể sụp đổ ngay lập tức, không đáng đâu!”

“Đ** tôi không thể bình tĩnh được!”

Phó Tu Ninh gần như nghiến chặt răng, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào Lục Hy, có chút thất vọng nói: “Tôi không thể để mất cô ấy thêm lần nữa.”

Lục Hy tức đến mức bật cười: “… Cậu nhìn lại bản thân mình đi, đúng là phát điên rồi.”

Phó Tu Ninh không để ý, nhẹ nhàng cong môi, cầm ly rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch.

Trong đôi mắt đỏ nhẹ là một sự cuồng loạn mơ hồ: “Từ lâu tôi đã điên rồi, không phải chỉ có lần này.”

Bình Luận (0)
Comment