Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh

Chương 51

Lời nói của Phó Tu Ninh vang lên tự như sấm sét giữa trời quang đối với tất cả mọi người, Tô Ngộ cảm thấy cổ họng mình như bị thứ gì đó chặn lại, không thể tin nổi mà nhìn anh.

Cùng lúc đó, cô còn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng mọi người hít vào một hơi lạnh.

Lúc này, ngay cả những người chậm hiểu nhất cũng có thể nhận ra lý do tại sao Tô Ngộ không chịu nghe điện thoại.

Bởi vì cuộc gọi đó chính là của Phó tổng! Ôi trời ơi!

Ánh mắt ngạc nhiên, sững sờ, không thể tin nổi… đủ mọi loại ánh mắt đều đổ dồn vào Tô Ngộ và Phó Tu Ninh, qua lại nhìn nhau.

Kể cả Thẩm Văn, cậu ta cũng không ngờ sự việc lại phát triển thành thế này, một lúc lâu sau vẫn không biết phải nói gì.

Không khí im lặng vài giây.

Tô Ngộ cố gắng nuốt xuống sự cay đắng trong cổ họng, sắc mặt không vui nhìn Phó Tu Ninh một cái, rồi cầm điện thoại đứng dậy rời khỏi phòng.

Cửa phòng mở rồi đóng lại, mọi người tuy ngạc nhiên và tò mò, nhưng vì Phó Tu Ninh vẫn còn ngồi trong phòng, nên không ai dám thở mạnh, chỉ lặng lẽ quan sát động thái tiếp theo của anh.

Thế nhưng, chỉ vừa thấy Tô Ngộ rời đi, ông chủ lạnh lùng mà không bao giờ biểu lộ cảm xúc của họ, lập tức đứng dậy, bước nhanh đuổi theo.

Cửa phòng lại một lần nữa bị đóng lại.

Không còn sự áp lực của Phó Tu Ninh, mọi người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm, chẳng ai ngờ rằng chỉ đến đây để ăn tối mà lại có thể nghe được một bí mật “động trời” như vậy.

Mọi người nhìn nhau vài giây, cuối cùng không nhịn được nữa, đồng loạt bắt đầu thảo luận ầm ĩ.

“Không phải chứ, tôi có hiểu nhầm gì không? Trước đây Phó tổng yêu Tô Ngộ sao?”

“Cẩn thận chút, phải nói là người bị Phó tổng đá là Tô Ngộ.”

“Trời ơi!!! Cái tin này sốc quá!!”

“Ôi trời ơi, bao nhiêu năm qua, ngày nào cũng gặp nhau trong công ty mà chúng ta chẳng hề hay biết gì!”

“Cái này không thể trách chúng ta được, phải trách hai người này quá giỏi trong việc che giấu cảm xúc.”

“Đúng vậy, nếu tôi làm việc trong công ty với người yêu cũ, lại còn là cấp trên của tôi, chắc chắn tôi sẽ xin nghỉ ngay lập tức.”

“Tôi cũng vậy, tôi sợ người yêu cũ sẽ làm khó tôi trong công việc.”

“Nhưng với nhân phẩm của Phó tổng, chắc chắn không làm khó Tô Ngộ đâu.”

“Chưa hết đâu, không thấy Phó tổng lúc nãy nhìn Tô Ngộ thế nào à, rõ ràng là vẫn còn lưu luyến cô ấy!”

“Thật không thể tưởng tượng được, hai người này lại từng ở bên nhau, trời ơi, không dám nghĩ tiếp…”

Trong khi cả phòng đang tranh luận sôi nổi, bên ngoài cũng không kém phần hấp dẫn.

Tô Ngộ vừa đi được vài bước, Phó Tu Ninh đã đuổi kịp, dùng sức kéo cô vào một phòng riêng bên cạnh.

Người đàn ông dùng một tay giữ chặt Tô Ngộ, đẩy cô dựa vào cửa, giọng nói trầm thấp và mơ hồ mang chút van nài: “Nói chuyện với anh một chút…”

Tô Ngộ đang bực bội, sau khi nhìn anh một cái đầy giận dữ, cô quay đầu và cắn mạnh vào tay anh.

“Hmm—Ừm—”

Một tiếng rên trầm đục vang lên bên tai.

Tô Ngộ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, cô buông ra và ngẩng đầu nhìn anh.

Cô cắn anh rất mạnh, nơi để lại dấu răng đã bắt đầu rỉ máu.

Phó Tu Ninh không tức giận mà lại cười, nhẹ nhàng nhếch môi, nhìn cô một cách mỉa mai rồi bình tĩnh hỏi: “Hửm, xả giận xong rồi à?”

Anh không vội vàng, từ từ xoay cổ tay, đưa tay còn lại đến gần môi cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mắt lại chất chứa cơn giận dữ: “Hay là làm thêm lần nữa?”

Tô Ngộ vừa tức giận vừa bất lực, nhìn anh hỏi: “Phó Tu Ninh, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Đôi mắt đen láy của Phó Tu Ninh chưa từng rời khỏi cô, nói từng câu từng chữ rõ ràng: “Anh muốn ôm em, muốn thơm em, muốn hôn em, muốn cùng em l.àm t.ình.”

Dừng lại một chút, anh khẽ nuốt một ngụm nước bọt: “Anh còn muốn nối lại quan hệ với em.”

Giọng anh trầm thấp, như bị đè nén, nghe có chút đáng thương.

Lúc đầu Tô Ngộ định tát anh một cái, nhưng nghe xong lại không kìm được lòng mình, mềm lòng.

Im lặng vài giây, Tô Ngộ thở dài nhẹ nhàng: “Phó Tu Ninh, chúng ta đã kết thúc rồi.”

“Nhưng em yêu anh.”

Phó Tu Ninh kiên định nói, ánh mắt khóa chặt vào cô.

Tô Ngộ siết chặt tay lại: “Em không yêu anh.”

“Anh không tin.”

Tô Ngộ nghiêng đầu: “Đó là chuyện của anh.”

Mắt Phó Tu Ninh dần đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi lặp lại: “Anh không tin, vậy sao em không dám nhìn thẳng vào anh!”

Tô Ngộ bị anh chọc giận, như đang đấu sức, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, từng chữ từng câu lặp lại: “Em không thích anh, em không yêu anh nữa, anh nghe rõ chưa!”

“Vậy em thích ai?”

Phó Tu Ninh cười nhếch mép đầy khinh bỉ: “Tên nhóc ngốc nào?”

Tô Ngộ phản ứng mất một giây mới hiểu anh đang nói về Thẩm Văn.

Cô mím môi, quay mặt đi chỗ khác: “Chuyện đó anh khỏi cần bận tâm.”

Ánh mắt Phó Tu Ninh không thay đổi, vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Ngộ, khóe môi nhếch lên một nụ cười chế giễu: “Cậu ta có thể cho em cái gì? Giỏi hơn tôi trên giường, có thể làm em sung sướng hơn sao?”

Tô Ngộ ngay lập tức thay đổi sắc mặt, chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy giọng nói thấp trầm của Phó Tu Ninh, lạnh lùng và đầy uy hiếp: “Hay tôi đổi cách nói khác, cậu ta có đủ khả năng để làm em hài lòng không? Ba phút, tôi có thể khiến em lên đ.ỉ.nh, cậu ta có làm được không?”

Mặt mày Tô Ngộ biến sắc từ xanh sang đỏ rồi lại tái nhợt, cô nín thở một lúc rồi mới nghiến răng mắng: “Phó Tu Ninh, anh còn muốn giữ thể diện cho bản thân không?”

“Đây gọi là không giữ thể diện sao?”

Phó Tu Ninh không thèm để tâm, thờ ơ nhếch mép cười: “Còn những chuyện khác anh vẫn chưa nói.”

Tô Ngộ: “?”

“Em còn muốn nghe cái gì tệ hơn nữa?”

Cô không thể tưởng tượng được có gì tệ hơn thế nữa.

Phó Tu Ninh dùng một tay giữ chặt eo cô kéo vào lòng, cúi đầu ghé vào tai cô nghiến răng nói: “Có những điều còn tồi tệ hơn, em muốn nghe không?”

Chưa kịp để Tô Ngộ lên tiếng, Phó Tu Ninh đã áp sát tai cô, một tay vô tình chạm vào dái tai cô, giọng nói trầm ấm mà lạnh lẽo vang lên, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại nói những lời tàn nhẫn: “Em tìm bạn trai mới, tôi sẽ khiến hai người tan vỡ, em kết hôn, tôi sẽ tìm cách khiến em ly hôn, em lùi một bước, tôi sẽ tiến mười bước, cả đời này đều thế, em nhớ cho rõ.”

Giọng anh lạnh buốt, nghe vào làm người khác nổi da gà.

Tô Ngộ không dám nghi ngờ, anh thật sự có thể làm ra mấy chuyện đó.

Trái tim cô đập nhanh hơn, cuối cùng không thể kiềm chế được nữa, cô đẩy Phó Tu Ninh ra một cách mạnh mẽ, giơ tay tát anh một cái, ánh mắt giận dữ nhìn anh: “Anh điên à, nói những lời nhảm nhí gì vậy?”

Nói xong, Tô Ngộ vượt qua anh, mở cửa phòng, bước ra ngoài một cách loạng choạng, bước đi vội vã.

Phó Tu Ninh nghiêng đầu, đứng im tại chỗ, giữ nguyên tư thế bị Tô Ngộ tát lệch đi, đôi mắt đen thẳm như đêm tối đang ẩn chứa sự phẫn nộ.

Sau một lúc lâu, anh mới nhẹ nhàng nhếch mép, ngón tay khẽ chạm vào khóe môi.

Sau đó quay người bước đi.

Sáng hôm sau, tin đồn về Tô Ngộ và Phó Tu Ninh đã lan truyền khắp công ty, mọi người nhìn cô với ánh mắt vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tị.

Dù là Thẩm Văn hay Phó Tu Ninh, đều là những người đàn ông độc thân ưu tú số một số hai trong công ty hiện nay.

Tô Ngộ đã sớm đoán được sẽ có cảnh này, vì vậy sáng nay cô vừa đến công ty liền không nhìn ngang nhìn dọc, bước thẳng vào văn phòng, đóng cửa lại, ngăn tất cả những tiếng ồn ào ngoài kia.

Cô vốn tưởng rằng chỉ cần đóng cửa lại, không nghe, không nhìn, không nghĩ đến nữa thì sẽ yên ổn, nhưng cô lại quên mất một điều—

Đó là việc không chặn số của Hứa Tri Vi, một nhân vật hóng hớt cực kỳ.

Chưa đến trưa, Hứa Tri Vi đã gửi ba tin nhắn liên tiếp:

Hứa Tri Vi: [A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a]

Hứa Tri Vi: [Thật sao, thật sao, thật sao?!!!!!!]

Hứa Tri Vi: [Em và Phó tổng thật sự đã có một đoạn tình cảm sao? Cầu xin em mau nói cho chị biết, chị hứa là sẽ không nói với ai đâu/ Chắp tay cầu nguyện]

Tô Ngộ nhìn màn hình điện thoại, thở dài đầy bất lực.

Hứa Tri Vi là đàn chị mà Tô Ngộ đã quen từ năm nhất đại học, dù là lúc còn ở trường hay sau này vào công ty, cô ấy luôn giúp đỡ cô rất nhiều.

Mối quan hệ của họ rất tốt, mặc dù không thân thiết như Phương Giác Thiển, nhưng cũng là một người bạn rất tốt, Tô Ngộ sẽ không thật sự chặn liên lạc với cô ấy.

Tô Ngộ ngừng một chút, thở dài một hơi rồi cúi đầu nhắn tin: [Là thật.]

Câu trả lời từ Hứa Tri Vi đến rất nhanh, một loạt “a a a” hiện lên trên màn hình.

Tô Ngộ: “……”

Nếu như chữ viết có thể phát ra âm thanh, chắc giờ cô đã điếc rồi.

Hứa Tri Vi: [Ôi trời, chẳng trách hôm đó nhìn Phó tổng có vẻ kỳ lạ, chị cứ tưởng là em không nghỉ ngơi đủ, ai ngờ lại là bạn trai cũ à!]

Tô Ngộ: [……]

Hứa Tri Vi: [Chị nghe nói bữa liên hoanhôm qua có rất nhiều chuyện xảy ra, hai người bây giờ đã tái hợp rồi sao? Hay là vẫn còn chưa tái hợp? Hay là đã tái hợp nhưng vì công ty nên không thể công khai?]

Tô Ngộ: [Chưa tái hợp, cũng sẽ không tái hợp, tất cả đều là hiểu lầm.]

Hứa Tri Vi: [Thật sao?]

Tô Ngộ: [Thật đấy, thật đấy, thật thật đấy.]

Hứa Tri Vi: [Vậy thì tốt, chị cũng thỏa mãn được sự tò mò rồi. Không thể không nói, tin đồn mà nghe từ chính miệng người trong cuộc thì mới thú vị, quan trọng là phải chính xác.]

Tô Ngộ: “……”

Cả buổi sáng, Tô Ngộ luôn ở trong văn phòng và chỉ ra ngoài một lần.

Khi trở về sau giờ nghỉ trưa, một vài đồng nghiệp trong nhóm mà cô có quan hệ khá tốt đã chặn cô lại để tám chuyện: “Quản lý, làm ơn thỏa mãn sự tò mò của chúng tôi đi.”

“Đúng vậy, đúng vậy, giờ tôi chẳng thể tập trung làm việc nữa rồi.”

Tô Ngộ: “……”

Thôi được rồi, thà đối mặt trực tiếp còn hơn tránh né, càng tránh càng khiến họ tò mò hơn.

Nghĩ vậy, Tô Ngộ nói: “Muốn hỏi gì thì hỏi đi. Đây là cơ hội duy nhất.”

“Thật sao! Quản lý, em yêu chị!”

Diêu Lộ: “Em em em, để em hỏi trước! Quản lý, Phó tổng thật sự là bạn trai cũ của chị sao?”

Tô Ngộ gật đầu: “Đúng.”

“Chị còn là người chia tay anh ấy trước?”

Tô Ngộ: “……”

“Có thể xem là vậy.”

“Wow!”

Diêu Lộ hạ thấp giọng: “Quả nhiên là quản lý của em, quá ngầu! Phó tổng kiểu đó mà chị còn chia tay được.”

“Hai người quen nhau khi nào vậy?”

Tô Ngộ: “Hồi đại học.”

“Trời ạ! Chắc không phải là mối tình đầu chứ?”

Tô Ngộ nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái, không nói gì, coi như là đồng ý.

“Được rồi, được rồi, câu hỏi cuối cùng.”

Diêu Lộ cuộn tờ giấy lại rồi đưa đến miệng Tô Ngộ: “Quản lý, phỏng vấn một chút, làm việc với người yêu cũ có cảm giác như thế nào?”

Tô Ngộ vừa định mở miệng thì ánh mắt liếc qua thấy cửa văn phòng của Phó Tu Ninh mở ra, cô liền thu lại tầm nhìn, thờ ơ trả lời: “Mọi chuyện đã qua rồi, ngựa tốt sẽ không quay đầu ăn cỏ cũ.”

Nói xong, cô đứng dậy: “Xong rồi chứ? Mọi người đều thỏa mãn rồi chứ, mau chóng tập trung làm việc đi.”

Tô Ngộ quay người, không nhìn nghiêng, bước nhanh về văn phòng của mình.

Quả thật, sau khi nhận được phản hồi chính thức, những tin đồn trong công ty đã giảm bớt rất nhiều, dù sao thì cũng đã thỏa mãn được sự tò mò của mấy người, hơn nữa công việc nhiều nên cũng chẳng ai để ý đến chuyện của người khác quá lâu, tối đa chỉ là xem cho vui.

Hơn nữa, chiều nay Phó Tu Ninh không có mặt ở công ty, Tô Ngộ cũng có thể yên ổn làm việc cả buổi chiều.

Vào buổi tối, để không bị “người ta chú ý”, Tô Ngộ cố tình ở lại văn phòng làm thêm giờ. Cô mải mê công việc mà quên mất thời gian, đến khi nhận ra thì đã là hơn chín giờ tối.

Tô Ngộ liếc nhìn đồng hồ, nhanh chóng dọn dẹp công việc còn lại rồi tắt máy tính, dọn dẹp bàn làm việc xong, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Không ngờ, khi cô vừa mở cửa văn phòng thì bị một bóng dáng cao lớn chặn lại.

Tô Ngộ giật mình, nhìn rõ khuôn mặt anh rồi mới lên tiếng: “Phó Tu Ninh? Sao anh lại ở đây?”

Phó Tu Ninh không nói gì, lợi thế chiều cao cùng khí thế mạnh mẽ, từng bước ép sát lại.

Tim Tô Ngộ đập nhanh hơn, cô theo bản năng lùi lại.

Cho đến khi lùi đến bên cạnh bàn làm việc, không còn đường lui, cô đưa tay ra chặn vào ngực Phó Tu Ninh, ngăn anh tiến thêm bước nữa.

Văn phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ hắt vào, đủ để nhìn thấy khuôn mặt của anh.

Dưới ánh sáng mờ mờ, Phó Tu Ninh hơi cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm như màu mực, trong ánh mắt lờ mờ có thể nhìn thấy một chút mạch máu đỏ, có vẻ như anh đã không nghỉ ngơi tốt.

Anh nửa dựa vào bàn, vây chặt lấy cô trong không gian nhỏ hẹp, môi khẽ cong lên, từ từ cúi xuống, giọng nói trầm ấm, bình tĩnh nhưng cũng có phần bị kìm nén: “Mọi chuyện thật sự đã qua rồi sao?”

Tim Tô Ngộ thắt lại, anh đã nghe thấy rồi.

Im lặng vài giây, cô mím môi, nhẹ nhàng trả lời: “Đã qua rồi.”

Phó Tu Ninh khẽ nhếch môi, tay nắm chặt vai cô không kiềm chế được mà siết lại, giọng nói trầm thấp, căm giận nói: “Nhưng anh không thể quên được!”

Tô Ngộ ngẩng đầu nhìn anh: “Câu nói ‘ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ’ là anh đã nói, anh sẽ không quên chứ?”

Nghe vậy, Phó Tu Ninh hừ nhẹ, khẽ nhếch môi: “Không quên.”

“Nhưng bây giờ anh đổi ý rồi.”

Gương mặt người đàn ông tối sầm, tay giữ chặt cằm cô, từng chút một hôn xuống: “Bây giờ cái anh thích nhất chính là ‘ăn cỏ cũ’.”

Bình Luận (0)
Comment