Ngày hôm sau, khi Tô Ngộ tỉnh dậy, chiếc giường bên cạnh đã trống không, Phó Tu Ninh chắc hẳn đã ra ngoài rồi.
Tô Ngộ mơ màng mở mắt, nhìn qua đồng hồ, đã là hơn 12 giờ trưa.
Cô không nhớ rõ đêm qua mình đã ngủ lúc nào, chỉ nhớ là suốt cả đêm qua, mặc dù cô có vẻ chiếm thế thượng phong, nhưng thực tế vẫn là Phó Tu Ninh chủ động điều khiển mọi thứ.
Phần sau lưng cô đau đến không chịu nổi, chân cũng mỏi đến run rẩy, cuối cùng cả người cô nằm sấp trên ngực Phó Tu Ninh, mặc cho anh giữ chặt lấy lưng cô rồi vận động một cách thô bạo, cô cũng chẳng có sức để phản kháng.
Hiện tại sau khi ngủ một giấc, Tô Ngộ không hề cảm thấy thoải mái hơn mà ngược lại, toàn thân cô càng mềm nhũn, mệt mỏi.
Cô giơ tay lên, nhẹ nhàng vươn vai một cái, rồi kéo chăn ra, xuống giường đi vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa.
Khi cởi áo ngủ ra, Tô Ngộ mới nhận thấy, trên ngực và bên đùi trong của cô đều có những vết đỏ chằng chịt, nhìn vào khiến người khác không khỏi đỏ mặt tim đập loạn.
“Cầm thú…”
Tô Ngộ không nhịn được mà thầm mắng một câu.
Mở vòi sen, để nước ấm xối lên người, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Không biết có phải vì làn da được nước nóng xối qua hay không, mà Tô Ngộ thấy những vết đỏ trên cơ thể cô càng trở nên rõ ràng hơn, chẳng biết phải mất mấy ngày mới có thể biến mất.
May mà Phó Tu Ninh vẫn còn biết điểm dừng, vết tích hầu hết đều ở dưới cổ, trên đùi, khi ra ngoài cô vẫn dễ dàng che giấu được.
Ra khỏi phòng tắm, Tô Ngộ thay một bộ đồ ngủ dài tay, quần dài bằng lụa, che đi những vết đỏ chằng chịt trên người.
Bộ đồ ngủ này là hồi năm năm trước khi cô học ở Cảng thành Phó Tu Ninh mua về cho cô và anh cũng có một bộ giống hệt, chỉ khác màu.
Vì là do Phó Tu Ninh mua, nên khi cô rời đi năm năm trước không mang theo, không ngờ bây giờ lại có dịp dùng tới.
Sau khi thay xong, Tô Ngộ bỏ chiếc váy ngủ hai dây hôm qua đã bị nhàu nát đến không thành hình và những bộ đồ cô mặc mấy hôm vừa rồi vào máy giặt.
Cô và Phó Tu Ninh đã đặt vé máy bay về Kinh thị vào chiều mai, giờ giặt xong thì ngày mai sẽ có đồ sạch để mặc.
Làm xong tất cả, Tô Ngộ đi ra lấy một hộp sữa từ tủ lạnh, đổ vào cốc và cho vào lò vi sóng để hâm nóng.
Trong tủ lạnh còn có bánh mì sandwich mà hôm qua cô đi ngang qua mua về, hâm nóng lên ăn cùng sữa, một bữa trưa đã giải quyết xong.
Tô Ngộ ngồi bên bàn ăn, vừa ăn vừa trả lời tin nhắn của Phương Giác Thiển.
Tin nhắn là cô ấy gửi tối qua, nhưng tối qua cô thực sự quá mệt, không thể trả lời ngay, định bụng để hôm nay trả lời thì đã là trưa.
Tô Ngộ thông báo với Phương Giác Thiển rằng cô đã biết Phó Tu Ninh an toàn rồi và hiện tại cô đang ở Cảng thành, trả lời ngắn gọn rồi thoát khỏi WeChat.
Không ngờ đối phương ngay lập tức trả lời lại.
Phương Giác Thiển: [Cậu lại đi Cảng thành rồi hả? Sao không nói với tớ để tớ đi cùng cậu?]
Tô Ngộ: [Lúc đó đi gấp không kịp nói, làm cậu lo lắng rồi~]
Phương Giác Thiển: [Vậy cậu và Phó Tu Ninh làm lành rồi à?]
Tô Ngộ gửi một biểu tượng “Ừ”.
Đối phương nhanh chóng trả lời.
Phương Giác Thiển: [Chẳng trách tối qua cậu không trả lời tin nhắn của tớ]
Tô Ngộ: “……”
Phương Giác Thiển: [Chuyện nhà anh ấy đã giải quyết ổn thoả hết chưa?]
Tô Ngộ: [Chắc là đã giải quyết rồi.]
Phương Giác Thiển: [Sao Phó Tu Ninh lại đột nhiên quay về Hong Kong gây ra một cuộc ầm ĩ lớn như vậy, chẳng lẽ là có liên quan đến cậu à?]
Tô Ngộ: [……]
Tô Ngộ: [Chuyện này nói ra thì dài lắm, để khi nào tớ về sẽ kể từ từ cho cậu nghe.]
Phương Giác Thiển: [Vậy khi nào cậu về?]
Tô Ngộ: [Chuyến bay chiều mai, chắc là tối sẽ về đến nơi.]
Phương Giác Thiển: [Được, vậy về gặp.]
Nói chuyện thêm một lúc, quyết định xong thời gian gặp mặt, hai người mới kết thúc cuộc trò chuyện.
Ăn xong bữa sáng, Tô Ngộ ngồi dựa lưng vào ghế sofa, tuỳ ý lướt điện thoại. Vô tình xem được một đoạn video ngắn có một con vẹt xanh nhạt, cô mới nhớ ra, trong suốt thời gian Phó Tu Ninh và cô ở Hong Kong, ai sẽ chăm sóc cho Tây Tây ở nhà nhỉ?
Tính ra, Phó Tu Ninh đã rời Kinh thị gần một tháng rồi, dù có thức ăn dự trữ thì chắc cũng đã hết từ lâu rồi.
Nghĩ đến đây, Tô Ngộ mở WeChat và tìm thấy ảnh đại diện của Phó Tu Ninh: [Tây Tây có còn ở Kinh thị không? Anh đã tìm người đến cho nó ăn chưa?]
Hiện nay có rất nhiều dịch vụ chăm sóc thú cưng tận nhà, nhưng Phó Tu Ninh không thích người lạ bước vào không gian riêng của anh, vì vậy Tô Ngộ không chắc liệu anh có tìm người chăm sóc cho Tây Tây hay không.
Tây Tây ở nhà một mình đã rất đáng thương, nếu không có đồ ăn, chẳng phải còn đáng thương hơn sao?
Đang lúc Tô Ngộ chờ Phó Tu Ninh trả lời, chuông cửa nhà Phó Tu Ninh đột nhiên reo lên.
Người đến có vẻ rất lịch sự, chỉ ấn chuông ba lần rồi không nhấn nữa.
Chắc chắn không phải Phó Tu Ninh, nhưng lúc này còn ai đến nữa, chẳng lẽ là Chu Diệc Dao?
Nghĩ đến đây, Tô Ngộ đứng dậy đi đến mở cửa: “Đến rồi, chờ một chút.”
Khi cánh cửa mở ra, cô thấy người ngoài cửa là một phụ nữ lộng lẫy đó, bà vẫn sang trọng như mọi khi, Tô Ngộ bất giác ngẩn ra.
Bốn mắt nhìn nhau, Tống Uyển khẽ cong môi, giơ tay về phía Tô Ngộ, giọng nói nhẹ nhàng: “Chào con.”
Có lẽ vì hai lần gặp mặt trước đây không mấy vui vẻ, Tô Ngộ đã hình thành ấn tượng không tốt về Tống Uyển. Thế nhưng thái độ hoàn toàn khác biệt lần này của bà khiến cô không khỏi ngạc nhiên.
Ngẩn người ra một chút, cô nhanh chóng phản ứng lại, đưa tay bắt nhẹ vào đầu ngón tay của Tống Uyển: “Dạ… chào cô, mời vào.”
Nói rồi, Tô Ngộ nhường một chỗ để Tống Uyển vào.
Tống Uyển mỉm cười nhìn cô, bước vào trong nhà, bà nhẹ nhàng nói: “Con không cần phải căng thẳng, lần gặp trước có chút không vui, nhưng lần này dì đến không phải tìm con gây phiền phức đâu.”
Tô Ngộ đột nhiên không biết nói gì, cô mím môi, cố gắng nở một nụ cười đúng mực: “Cô Tống, mời cô ngồi, cháu… cháu sẽ đi lấy nước cho cô.”
Mặc dù Phó Tu Ninh đã nói với cô rằng Tống Uyển không còn phản đối chuyện của họ, nhưng vì những lần gặp mặt trước không vui vẻ gì, khi gặp lại Tống Uyển, Tô Ngộ vẫn không tránh khỏi cảm giác căng thẳng. Hai phút trôi qua, lòng bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi.
Tống Uyển cúi mắt mỉm cười, giọng nói cố gắng nhẹ nhàng hơn: “Con không cần phải khách sáo như vậy, con là bạn gái của Tu Ninh, cứ gọi dì là dì đi.”
Nghe vậy, Tô Ngộ hơi ngừng lại một chút, rồi không thể không hồi đáp: “Dạ… dạ dì.”
Tô Ngộ nhân lúc lấy nước, nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Phó Tu Ninh, sau đó chỉnh lại biểu cảm và cầm ly nước đi ra, mỉm cười: “Dì, mời dì uống nước.”
Dù lời gọi “dì” vẫn còn chút lo lắng, nhưng ít nhất cô cũng gọi ra được.
Tống Uyển chỉnh lại khăn choàng trên vai, mỉm cười nhẹ với cô: “Cảm ơn.”
Tô Ngộ mỉm cười gật đầu, tim đập thình thịch, ngón tay không khỏi siết chặt lại.
Thực ra, cô có thể nhận thấy rằng lần này, Tống Uyển thật sự không phải đến để gây phiền phức, có thể nói, khí chất của Tống Uyển lần này hoàn toàn khác biệt so với trước.
Trông bà trầm tĩnh, duyên dáng, khí chất nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống hình ảnh của người đã mắng cô thậm tệ ở Kinh thị trước đây, như thể đã trở thành một con người hoàn toàn khác.
Tô Ngộ không biết lý do gì khiến Tống Uyển có thể thay đổi nhanh chóng như vậy, liệu có liên quan đến chuyện Phó Tu Ninh gặp nguy hiểm khi trở về lần này không?
“Tu Ninh không có ở nhà sao?” Tống Uyển đột nhiên hỏi.
Tô Ngộ gật đầu: “Anh ấy chắc là ra ngoài bận công chuyện rồi ạ, nếu dì muốn tìm anh ấy, con sẽ gọi anh ấy về.”
“Không cần đâu.”
Tống Uyển mỉm cười: “Hôm nay dì đến là để tìm con, nó có ở đây hay không cũng không sao.”
Nghe vậy, Tô Ngộ dừng lại một chút, không khỏi cảm thấy lo lắng: “Dì, dì tìm con có việc gì sao?”
Tống Uyển lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp nhìn rất tinh xảo, nhưng có vẻ đã cũ, từ từ mở ra: “Đây là chiếc vòng tay gia truyền của nhà họ Phó, lẽ ra đã phải đưa cho con từ lâu, chuyện trước kia là do dì không đúng, hy vọng con có thể tha thứ cho dì.”
Nói xong, Tống Uyển đưa tay nhẹ nhàng kéo tay cô, định đeo chiếc vòng ngọc trong hộp lên tay cô.
Khi nhận ra, Tô Ngộ vội vàng từ chối: “Không được đâu dì, món quà này quý giá quá, con không thể nhận đâu.”
Tống Uyển ngẩng đầu nhìn cô: “Vậy là con không chịu tha thứ cho dì sao?”
“Không… không phải ạ…,” Tô Ngộ liên tục lắc đầu, cảm thấy lưỡi mình như bị líu lại, trong đầu cô nhanh chóng suy nghĩ cách đối phó: “Những chuyện trước kia con đã không còn để tâm nữa, dì thật sự không cần tặng con món quà quý giá như vậy, tấm lòng của dì con đã nhận được rồi.”
Tống Uyển mỉm cười: “Chiếc vòng này vốn dĩ phải truyền lại cho con dâu nhà họ Phó, chẳng lẽ con không định kết hôn với Tu Ninh sao?”
“Không phải…,” Tô Ngộ càng không biết phải trả lời thế nào.
Cô và Phó Tu Ninh mới hòa giải, mặc dù đúng là cả hai đã xác nhận nhau là tình yêu duy nhất, nhưng cũng chưa nghĩ đến chuyện kết hôn ngay…
Khi Tô Ngộ còn không biết phải trả lời ra sao thì cửa phòng bị đẩy mở từ bên ngoài, Phó Tu Ninh bước vào, theo bản năng anh che chở cô sau lưng, giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
“Mẹ đến nói chuyện với Tô Ngộ một chút.”
Tống Uyển ngẩng đầu nhìn Phó Tu Ninh một cái, mỉm cười nói: “Nhìn con lo lắng vậy, cứ như mẹ sẽ ăn mất bạn gái con ấy?”
Phó Tu Ninh hơi ngừng lại một chút, nhìn rõ chiếc vòng ngọc trong tay Tống Uyển mới phản ứng lại, giọng nói nhẹ nhàng hỏi: “Sao mẹ lại mang chiếc vòng ngọc gia truyền này đến đây?”
“Con cũng nói là chiếc vòng truyền gia nhà ta mà, sao lại để nó bị bỏ lại được?”
Nói xong, Tống Uyển ngẩng đầu, ánh mắt ấm áp, dịu dàng nhìn về phía Tô Ngộ: “Đây chắc chắn phải truyền cho con dâu tương lai rồi.”
Tô Ngộ hơi ngại ngùng, không đáp lời, chỉ ngẩng đầu nhìn Phó Tu Ninh.
Thấy vậy, Phó Tu Ninh nhẹ nhàng mỉm cười, cúi đầu nhìn vào mắt Tô Ngộ: “Còn không cảm ơn mẹ đi?”
“?”
Một lúc sau, Tô Ngộ mới phản ứng lại, cười đáp: “Cảm ơn dì…”
Tống Uyển mỉm cười, tự tay đeo chiếc vòng ngọc lên tay cho Tô Ngộ: “Vì Tu Ninh đã về rồi, mẹ không làm phiền các con nữa.”
Tô Ngộ trước giờ chưa bao giờ được đeo vòng ngọc, luôn sợ va đập làm hỏng đồ vật, huống hồ đây lại là vật gia truyền của nhà họ Phó, chắc chắn không thể dùng tiền để định giá được.
Bất chợt, Tô Ngộ cảm thấy trên cổ tay như có một gánh nặng nghìn cân.
Sau khi tiễn Tống Uyển đi, Tô Ngộ định tháo chiếc vòng ngọc xuống.
Phó Tu Ninh nhìn qua hỏi: “Em không thích à?”
Tô Ngộ lắc đầu: “Quá quý giá, em sợ làm hỏng mất, tốt nhất là nên để trong hộp cho an toàn.”
Nghe vậy, Phó Tu Ninh nhẹ nhàng mỉm cười, tay anh nắm nhẹ cổ tay cô lắc lắc: “Cái này đeo rất đẹp mà, giá trị của nó tùy thuộc vào việc đeo trên tay ai, nếu không đeo trên tay em, dù có quý đến mấy để ở đó cũng chỉ là vật vô giá trị mà thôi.”
Tô Ngộ chớp mắt nhìn chiếc vòng ngọc xanh biếc trên cổ tay mình: “Thật sự là bảo vật gia truyện của nhà anh à?”
Phó Tu Ninh liếc nhìn, thờ ơ đáp: “Chắc là vậy.”
Tô Ngộ cử động chiếc vòng ngọc trên tay: “Vậy thì em càng không thể đeo bừa bãi.”
“Làm sao?” Phó Tu Ninh nhíu mày nhìn cô.
Tô Ngộ mỉm cười nhìn anh, cố tình trêu: “Em chưa có nói là sẽ lấy anh.”
Phó Tu Ninh nheo mắt lại, cúi đầu nhìn vào mắt cô, giọng nói trầm thấp, từ tốn hỏi: “Không lấy anh, vậy em còn muốn lấy ai?”