Không biết là Phó Tu Ninh đã bàn trước với Chu Diệc Dao hay chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, vừa lúc Phó Tu Ninh buông cô ra thì bên ngoài Chu Diệc Dao nhẹ nhàng gõ hai cái vào cửa: “Chị Tô Ngộ, bây giờ em có thể vào không?”
Tô Ngộ vội vàng lùi lại hai bước, ngẩng đầu lên nhìn Phó Tu Ninh cảnh cáo anh, ra hiệu cho anh không được nói linh tinh.
Thấy vậy, Phó Tu Ninh nhẹ nhàng quay đầu nhìn Tô Ngộ, nhướng mày, ánh mắt từ đôi mắt long lanh đầy d.ục v.ọng nhìn xuống, dừng lại trên đôi môi đỏ hồng căng mọng đang ánh lên lớp bóng nhẹ.
Tô Ngộ ngẩng đầu lên nhìn anh, một ánh mắt trách móc thoáng qua, sau đó cô mím môi và lên tiếng: “Vào đi, Dao Dao.”
Lời vừa dứt, Chu Diệc Dao đã khẽ đẩy cửa phòng trang điểm, thận trọng ló đầu vào nhìn, ánh mắt lướt qua giữa cô và Phó Tu Ninh rồi cười mỉm, bước vào: “Chị Tô Ngộ, thợ trang điểm đến rồi.”
“Cảm ơn em, Dao Dao.” Tô Ngộ mỉm cười đáp lại.
Chu Diệc Dao ngẩng đầu nhìn Phó Tu Ninh: “Anh Phó Tu Ninh, sao anh còn ở đây? Lục Hy anh ấy và mấy người khác đang tìm anh để uống rượu đấy!”
“Đến nói vài câu với chị dâu em.” Phó Tu Ninh đáp lại, giọng nhẹ nhàng.
Chu Diệc Dao cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ gật đầu: “Vậy được rồi.”
Trong khi họ nói chuyện, Tô Ngộ đã ngồi vào ghế trang điểm, chờ thợ trang điểm giúp cô tháo tóc và chỉnh lại kiểu tóc.
Thợ trang điểm làm việc rất nhanh và thành thạo, tháo tóc và tạo kiểu lại tất cả chỉ trong chưa đầy mười phút.
Khi đến lúc dặm lại lớp trang điểm, thợ trang điểm hình như nhận ra điều gì đó, không nhịn được mà thốt lên: “Chị làm gì vậy, sao môi lại đỏ như thế này, dặm lại mãi mà không lên màu?”
“……”
Nghe vậy, tai Tô Ngộ không khỏi nóng bừng, cô không dám ngẩng đầu nhìn Phó Tu Ninh, có trời mới biết lúc này cô chỉ muốn tìm cái hố để chui vào.
Cô dừng một chút, mím môi rồi cắn răng đáp: “Có lẽ là lúc nãy ăn đồ cay….”
“À, vậy thì tôi đổi cho chị màu son đậm hơn một chút, tôi nghĩ màu son đất này hợp với chị hơn.”
Thợ trang điểm có vẻ cũng không nghĩ nhiều, cúi đầu lục trong hộp đồ trang điểm để tìm màu son.
Tô Ngộ cảm thấy thật xấu hổ, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy người nào đó qua gương, người đàn ông mặc vest lịch lãm đang nhìn mình, khóe miệng anh còn kéo lên một nụ cười đầy ẩn ý.
“?”
Tô Ngộ nghiến răng, trong gương cô liếc anh một cái đầy giận dữ.
Không phải do anh hết sao, còn dám cười.
Phó Tu Ninh như thể nhận được tín hiệu không vui từ cô, anh cúi đầu cười nhẹ, dịu dàng lẩm bẩm: “Là lỗi của anh, đừng giận, giận rồi sẽ không đẹp.”
Tô Ngộ liếc anh một cái rồi quay đi.
Dù cô không hoàn toàn hiểu hết những gì Phó Tu Ninh nói, nhưng cô có thể nhận ra anh đang an ủi mình.
Tô Ngộ không trả lời anh, cho đến khi lớp son được dặm lại xong và đảm bảo rằng không ai có thể nhận ra điều gì khác thường, thì cô đứng dậy, khoác tay Phó Tu Ninh đi xuống lầu.
Trên đường xuống, Tô Ngộ cố tình không nói chuyện với anh.
Thấy vậy, Phó Tu Ninh cúi người, giọng nói thấp và nhẹ nhàng: “Còn giận à?”
Tô Ngộ liếc anh một cái: “Đợi xong lễ cưới rồi em sẽ tính sổ với anh.”
“Được,” Phó Tu Ninh khẽ cười, “Tùy Phó phu nhân xử lý.”
Nghe vậy, khóe môi Tô Ngộ không tự giác mà cong lên một chút.
Thang máy mở ra, đưa họ thẳng đến hội trường tiệc cưới.
Lúc này, trong hội trường đang nhộn nhịp, vì Phó Tu Ninh đột ngột mất tích hơn nửa tiếng, Lục Hy và Chu Vân Thâm đã thay anh tiếp khách, họ đã uống không ít rượu, đặc biệt là Lục Hy, rõ ràng đã có chút say.
Khi Phó Tu Ninh và Tô Ngộ tay trong tay bước vào, Lục Hy vội vã đi tới: “Người anh em, tôi đã cố hết sức rồi, phần còn lại giao cho cậu.”
Tửu lượng của Lục Hy cũng không tệ nhưng nhìn vào dáng vẻ của anh ấy có thể thấy là đã uống khá nhiều, má đỏ ửng, trên người còn thoáng mùi rượu.
Thấy vậy, Tô Ngộ không nhịn được lên tiếng: “Sao đã uống thành ra thế này rồi, em đã bảo nhân viên chuẩn bị nước suối và nước lọc rồi mà, các anh không dùng à?”
Lục Hy vẫy tay: “Không có thời gian, mấy người kia đều là dân làm ăn trong giới, rất khó đối phó, nhưng cũng uống đủ rồi, lát nữa a Ninh qua nói vài câu là được.”
Tô Ngộ gật đầu: “Cảm ơn anh, Lục Hy.”
“Haiz.”
Lục Hy vẫy tay: “Đều là người một nhà, chị dâu đừng khách sáo với tôi.”
Phó Tu Ninh đưa tay nhẹ nhàng vỗ vai Lục Hy: “Cậu lên nghỉ trước đi, ở đây để cho tôi xử lý.”
Lục Hy gật đầu, sau khi nói vài câu với Phó Tu Ninh, anh mới gọi người đưa Lục Hy về khách sạn.
Sau khi tiễn Lục Hy đi, Tô Ngộ bảo Phương Giác Thiển mang nước suối và nước lọc đã chuẩn bị sẵn đến, cô đặt cùng với rượu, chuẩn bị xong xuôi rồi mới đi đến để mời rượu mọi người.
Hai người bắt đầu mời rượu các bậc trưởng bối trong gia đình nhà họ Phó. Khi họ đi qua, ông cụ Tống đang trò chuyện với mọi người, không khí trong phòng rất hài hòa và vui vẻ.
Tô Ngộ liếc nhìn qua, trên bàn chính hầu hết là các bậc trưởng bối của Phó Tu Ninh, có ông cụ Tống, Tống Uyển cùng vài người thân thiết khác, và cả một người đàn ông quen thuộc, chính là Trần tổng của Phong Đình, người cô đã gặp ở trường đua ngựa trước đây.
“A Ninh và Tô Ngộ đến rồi.”
Phó Tu Ninh khẽ gật đầu, lần lượt chào hỏi các bậc trưởng bối, Tô Ngộ cũng đi theo sau anh.
Thấy vậy, Trần tổng cười nói: “Chúc mừng, chúc mừng, đôi lứa xứng đôi, chúc cô dâu chú rể hạnh phúc.”
Phó Tu Ninh sắc mặt ôn hòa, gật đầu nhẹ: “Cảm ơn, chú Trần.”
Tô Ngộ cũng cười đáp lại: “Cảm ơn, Trần tổng.”
“Còn gọi là Trần tổng à?”
Trần tổng cười vui vẻ nói: “Chú cũng coi A Ninh như người trong nhà, cháu cứ gọi chú là chú Trần như A Ninh cũng được.”
Tô Ngộ mỉm cười gật đầu đáp: “Vâng, chú Trần.”
Trần tổng cười quay lại nhìn ông cụ Tống: “Lần đầu gặp A Ninh và Tô Ngộ ở trường đua ngựa hai năm trước, cháu đã cảm thấy không bình thường, khi nhận được thiệp mời tháng trước cháu đã rất vui, quả nhiên đúng như cháu dự đoán.”
Ông cụ Tống cười hiền hòa: “Đúng vậy, Tô Ngộ là một đứa trẻ tốt.”
Bên này, mấy người đàn ông đang trò chuyện về đủ thứ, còn bên kia, Tống Uyển nhẹ nhàng nắm tay Tô Ngộ và thì thầm: “Tô Ngộ, nhớ uống ít thôi, nếu không uống được thì để Phó Tu Ninh uống thay, đàn ông không sợ say đâu.”
Tô Ngộ nghe vậy, nhẹ nhàng cong môi, ngoan ngoãn trả lời: “Con biết rồi, mẹ.”
Cô và Tống Uyển đã hoà hợp khá tốt trong thời gian qua, nên cô gọi một tiếng “mẹ” cũng là thật lòng.
Kể từ khi chuyện ở Hương Cảng kết thúc, Tống Uyển như được tái sinh, tính tình thay đổi hẳn, trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, đặc biệt là đối với Tô Ngộ.
Sau khi mời rượu xong ở bàn của các bậc trưởng bối, hai người tiếp tục đi qua mỗi bàn để chào hỏi, dù sao thì hiện tại với thân phận của Phó Tu Ninh, không phải ai cũng có quyền để anh mời rượu.
Về phía gia đình nhà họ Phó ở Hương Cảng, cũng có vài người thân từ nhánh bên, từ khi sự việc lần trước xảy ra, Phó Tân đã bị bệnh nặng, hiện vẫn đang nằm trong viện dưỡng bệnh, không thể đến tham dự lễ cưới, chỉ có vài người trong gia đình thay mặt đến.
Phó Tu Ninh vốn không có nhiều giao tình với họ, chỉ đến chào hỏi qua loa, cũng là để giữ chút mặt mũi, tránh bị chỉ trích.
Tuy nhiên, hiện tại người đứng đầu gia tộc họ Phó ở Hương Cảng đã là Phó Tu Ninh, cho dù không giữ mặt mũi cho họ, họ cũng không thể làm gì anh.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn nước và nước lọc, nhưng khi mời rượu ở bàn của các bậc trưởng bối, Tô Ngộ không thể làm qua loa, cô uống liên tiếp mấy ly, một vòng mời rượu xong, rõ ràng cô đã cảm thấy hơi chuếnh choáng say.
Cuối cùng, cô cố gắng đợi đến khi bữa tiệc kết thúc, sau khi tiễn khách, Phó Tu Ninh dìu cô về phòng khách sạn.
Mặc dù Tô Ngộ uống rượu không giỏi nhưng lúc cô cảm thấy hơi choáng, Phương Giác Thiển đã đưa cho cô một viên thuốc giải rượu, lúc này cô cảm thấy tốt hơn rất nhiều, chỉ còn cảm giác hơi choáng một chút.
Khi về đến phòng, cô đã gửi tin nhắn trong nhóm nhỏ cho Phương Giác Thiển và Chu Diệc Dao, xác nhận rằng họ không say và đã về phòng, sau đó cô mới yên tâm cất điện thoại.
Có lẽ do đầu quá choáng váng, Tô Ngộ dựa người lên ghế sofa và vô tình ngủ thiếp đi.
Khi cô tỉnh dậy, trời đã tối.
Tô Ngộ ấn nhẹ vào thái dương đang đau, cầm lấy điện thoại bên cạnh và nhìn qua một lượt.
Đã 9 giờ tối rồi.
Thấy vậy, cô không khỏi ngạc nhiên, cô đã ngủ trên sofa đến tận hai tiếng sao?
Phó Tu Ninh đâu rồi?
Cô nhớ rõ là Phó Tu Ninh đã đưa cô về mà.
Cùng lúc đó, có lẽ do cô vừa cử động cơ thể, trong bụng đột nhiên có một cơn sóng lộn xộn, sau đó cảm giác như dạ dày bị thiêu đốt.
Tô Ngộ vừa định cầm điện thoại gọi cho Phó Tu Ninh, thì bất ngờ nghe thấy một tiếng động từ phía cửa phòng tắm.
Cô vô thức ngẩng đầu nhìn qua.
Cửa phòng tắm mở ra, người đàn ông mặc áo choàng tắm, cơ thể ẩm ướt, bước ra từ trong đó.
“Em tỉnh rồi à?”
Phó Tu Ninh nghiêng đầu nhìn vào ánh mắt hơi mơ màng của Tô Ngộ, bước đến gần.
Dưới ánh sáng ấm áp, chiếc áo choàng tắm màu đen của anh lóe lên ánh sáng mờ mờ, cả chiếc áo lỏng lẻo treo trên người, dây áo thắt lỏng lẻo nơi eo, lộ ra cơ bụng và những đường cong hoàn hảo của cơ thể.
Tô Ngộ tránh ánh mắt của anh, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh và khẽ gật đầu.
Cô vừa mới tỉnh dậy, đầu còn hơi choáng váng, lúc này đầu óc chưa hoạt động lại được bình thường.
Phó Tu Ninh quay người, lấy tách trà giải rượu mà nhân viên khách sạn vừa mang lên, rót một tách rồi đưa cho Tô Ngộ: “Đau đầu không? Uống một chút trà giải rượu đi.”
Tô Ngộ đưa tay nhận lấy, cúi đầu uống vài ngụm, cảm giác trong bụng đã đỡ khó chịu hơn chút.
Lúc này, đầu óc mơ màng của Tô Ngộ cũng từ từ tỉnh táo lại: “Lúc nãy hơi đau, giờ cảm thấy đỡ hơn rồi.”
Phó Tu Ninh ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt đầy sự thương tiếc nhìn cô, nói: “Nhìn xem, lần sau em còn dám lén uống rượu không?”
Trước đó anh đã dặn dò Tô Ngộ uống nước, còn rượu thì anh sẽ uống.
Tô Ngộ mím môi: “Trên bàn toàn là người lớn, em nghĩ uống nước là sẽ không tôn trọng mọi người, không hay lắm. Nếu bị phát hiện thì chẳng phải thất lễ rồi sao?”
Phó Tu Ninh khẽ nhếch môi: “Em cũng nói rồi, trên bàn toàn là người lớn, dù có phát hiện thì ai dám vạch trần em?”
“Ngốc quá, giờ thì thấy khó chịu rồi phải không?”
Tô Ngộ nhẹ nhàng thở dài, hiếm khi không cãi lại được anh, cô dựa vào ghế sofa, mơ màng ngửi thấy một mùi gì đó lạ lạ.
Cô nhíu mày, liếc nhìn Phó Tu Ninh.
Anh vừa tắm xong, chắc chắn không phải mùi của anh.
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, nếu không phải Phó Tu Ninh thì cũng chỉ có thể là cô.
Tô Ngộ nhíu mày, cúi đầu nhìn chiếc sườn xám trên người, rồi lại gần ngửi thử.
“…”
Quả thật.
Tô Ngộ không nhịn được mà nín thở, giờ cô ngửi thấy mùi từ chính cơ thể của mình mà còn cảm thấy khó chịu.
Một lúc sau, cô ngẩng đầu nhìn Phó Tu Ninh: “Phó Tu Ninh.”
“Sao vậy?” Phó Tu Ninh nghiêng đầu nhìn cô.
Tô Ngộ giữ ánh mắt nhìn anh không rời, nhìn anh vài giây, rồi khẽ chớp mắt: “Anh có thể giúp em tắm không?”
Nghe vậy, Phó Tu Ninh nhẹ nhàng nhướn mày: “Được.”
“Gọi anh là chồng đi.”