Tình Đắng

Chương 11

“Cho nên càng là kẻ có tiền càng dễ dàng lêu lổng bên ngoài. Cám dỗ lớn cỡ này, bao nhiêu đàn ông có thể chống cự được chứ?”

An Noãn nghe các cô nói như vậy, theo bản năng liếc mắt nhìn Thường Tử Phi. Thường Tử Phi trưng ra vẻ mặt vô tội, ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói, “Anh rất ít tới đây. Trong mắt anh, em đẹp hơn bất kỳ ai”

An Noãn đỏ bừng cả mặt, không thèm để ý anh ta.

Tất cả mọi người đều chơi cực kỳ vui vẻ. An Noãn cũng bị các cô chuốc cho uống một ít. Cô ngượng ngùng nói, đây là lần đầu mình uống rượu. Trước kia vẫn luôn là một cô gái ngoan ngoãn, thành tích học tập tốt, nghe lời hiểu chuyện. Hình như sau khi gặp được Mạc Trọng Huy, cô mới dám làm những chuyện điên cuồng nhất trong đời, cùng vì vậy mà phải trả giá đắt.

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên hơi bực bội. Cô biết Mạc Trọng Huy đang ở cách mình không xa, nhưng lại không có cách nào báo thù thay ba.

“Em đi nhà vệ sinh một chút.”

Cô nói với Thường Tử Phi một tiếng rồi đi ra khỏi phòng.

Không khí bên ngoài thoáng hơn bên trong nhiều. Cô hít một hơi thật sâu, để cho mình bình tĩnh lại.

Vào nhà vệ sinh vỗ nước lạnh lên mặt, tâm trạng không còn bực bội nữa.

Cô ngẩng đầu thì thấy trợ lý của Mạc Trọng Huy qua tấm gương.

Cô cũng không cảm thấy kỳ lạ, từ trước tới nay người này chính là tuỳ tùng của Mạc Trọng Huy. Mạc Trọng Huy đến chỗ nào, nhất định có cậu ta ở đó.

“Cô An, ngài Mạc cho mời”

*****

An Noãn được cậu ta đưa đến một phòng riêng. Nói là phòng riêng nhưng thật ra lại giống phòng tổng thống, có phòng khách rất lớn, có cả phòng nghỉ. Mạc Trọng Huy ngồi trên sofa phòng khách, một tay đỡ trán, mặt vô cảm nhìn cô.

“Lần này ngài Mạc lại tìm tôi vì chuyện gì đây?”

An Noãn bình tĩnh hỏi. Giây phút này, thật ra cố rất hối hận mình không mang theo người một con dao. Nếu không nhất định cô sẽ xông lên phía trước, dùng dao đâm thẳng vào tim hắn.

“Em đang quen với Thường Tử Phi?” Giọng nói của hắn vẫn cuốn hút như thế. Ngày xưa, niềm vui lớn nhất của cô là mỗi ngày đều được nghe giọng nói của hắn.

An Noãn cười nhạt trả lời, “Đúng vậy, chúng tôi đang quen nhau, ngài Mạc có ý kiến ư?”

Nghe được câu trả lời khẳng định của cô, lông mày Mạc Trọng Huy hơi nhíu lại.

“Thường Tử Phi không thích hợp với em, rời khỏi hắn đi”

An Noãn cười lạnh thành tiếng, nói mỉa mai, “Anh ấy không thích hợp với tôi, chẳng lẽ ngài Mạc thích hợp hơn?”

Hắn cau mày lại, gầm nhẹ, “An Noãn!”

Trước kia, cô luôn thích lén hôn hắn. Mỗi lần hắn đều tức muốn hộc máu quát lên “An Noãn!”

Ngày xưa ấy, cô cảm thấy hai chữ “An Noãn” từ miệng hắn nói ra là âm thanh êm tai nhất thế giới.

Bỗng nhiên, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, đập mạnh vào tường, tiếp theo là tiếng Hà Tư Kỳ tức giận, “Hoá ra đúng là có hồ ly tinh, tôi lại muốn nhìn xem cái ả hồ ly tinh này có dáng vẻ gì đây?

Trong chớp mắt khi Hà Tư Kỳ nhìn thấy An Noãn, cả người cô ta ngớ ra, bước chân dừng ngay tại chỗ không nhúc nhích.

“Là cô! Cô ra tù nhanh như vậy ư?”

Khoé miệng An Noãn hơi nhếch lên, cười chào hỏi, “Hà Tư Kỳ, đã lâu không gặp.”

Khóe miệng của Hà Tư Kỳ giật giật, bước đến bên cạnh Mạc Trọng Huy ngồi xuống, đôi tay bám lên cổ hắn làm nũng, “Anh Trọng Huy, sao anh không nói cho em biết An Noãn đã ra tù? Vì sao anh phải gạt em một mình gặp cô ta? Anh đã quên lúc trước cô ta thiếu chút nữa một dao đâm chết em sao. Em ghét anh!”

An Noãn ngắt ngang đoạn làm nũng của cô ta, lạnh lùng nhìn Mạc Trọng Huy nói, “Ngài Mạc còn có chuyện gì khác không? Nếu như không có việc gì thì tôi không quấy rầy hai vị âu yếm nữa”

Đến tận khi cô đi ra khỏi phòng, Mạc Trọng Huy cũng không nhà thêm một chữ nào nữa.

*****

An Noãn đi về phòng riêng. Thường Tử Phi lại đột nhiên chạy tới, cầm lấy hai tay cô, nói cực kỳ căng thẳng, “Em đi đâu thế? Anh không tìm thấy em trong nhà vệ sinh”

An Noãn le le lưỡi, xin lỗi nói, “Vừa rồi em lạc đường”

“Xem ra sau này nhất quyết không thể cho em uống rượu, làm anh sợ muốn chết”

Anh ta ôm chặt cô, đưa cô quay về phòng.

Mạc Trọng Huy nói Thường Tử Phi không thích hợp với cô, nhưng trên thế giới này có lẽ không thể tìm được người nào yêu cô hơn Thường Tử Phi.

Bởi vì mất đi, cho nên mới càng hiểu thấu sự quý trọng, quý trọng mỗi một người bên cạnh đối xử tốt với cô.

Rốt cuộc Hà Tư Kỳ vẫn tìm tới, nhưng An Noãn không muốn đối chọi với cô ta. Chị Phù Thu tốt với cô như vậy, cô không muốn gây rắc rối cho chị ấy.

“Ồ, thiên kim tiểu thư của An Hồng Minh trong truyền thuyết đây sao? Chà, lúc sinh thời, An Hồng Minh giàu có như vậy, mà cũng không nghĩ tới chuyện chưa sẵn cho con gái của mình một đường lui sao?

Giọng nói chói tai của Hà Tư Kỳ như muốn toàn bộ người trong cửa hàng nghe được.

An Noãn nhìn thấy những biểu cảm khác nhau trên khuôn mặt của các đồng nghiệp, đa số là kinh ngạc.

“Mọi người biết không, đồng nghiệp An Noãn của các vị là con gái của An Hồng Minh. Cách đây ba năm, mọi người còn nhớ chuyện cổ ta đâm bị thương tình địch của mình chứ? Chính là cô An, cô An điềm đạm đáng yêu đang ở trước mặt mọi người đó! Mọi người nên coi ngó và giữ cho kỹ đức ông chồng hoặc bạn trai của mình nha! Đừng để lọt vào mắt xanh của cô An. Cô ta sẽ giết mọi người để chiếm đoạt họ đó!”

An Noãn cắn môi, từ đầu đến cuối không nói một lời, trong tiệm cũng không ai hé răng.

Hà Tư Kỳ càng nói càng hăng, càng lúc càng lớn tiếng: “An Noãn, cách đây ba năm, cho dù cô là con gái của An Hồng Minh, Mạc Trọng Huy cũng không yêu cô. Bây giờ, cô chỉ có hai bàn tay trắng, lại là một phạm nhân vừa ra tù, cô đừng hòng mong Mạc Trọng Huy nhìn tới cô!”

An Noãn vẫn không thèm nhìn cô ta, thản nhiên sửa sang lại y phục, dường như mọi việc đang xảy ra đều không liên quan tới mình.

“An Noãn, cổ đừng tưởng cô câm miệng lại thì tôi sẽ bỏ qua cho cô. Ngày hôm nay tôi cảnh cáo cô, nếu như có còn dám quấy rầy Mạc Trọng Huy, tôi sẽ cho cô chết thê thảm! Đến lúc đó, cô có thể được chôn cùng một chỗ với ba của cô rồi!”

Hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm, An Noãn liên tục thầm nhắc nhở mình, đây là tiệm của chị Phù Thu, mình tuyệt đối không thể tung ra cú đấm này.

Rốt cuộc cô vẫn nín nhịn được, Hà Tư Kỳ kêu gào một hồi không thấy có phản ứng, liền tức giận bỏ đi.

Hà Tư Kỳ đi rồi, trong tiệm yên tĩnh trở lại, yên tĩnh một cách hơi khác thường.

Trong tất cả các đồng nghiệp, chỉ có chị Ngải Lợi biết cô từng ở tù, còn đối với thân thế của cô, thì ngay cả chị Phù Thu cũng không biết. Cô không biết lúc này họ nghĩ thế nào về mình. Dù sao thì vụ tai tiếng ba năm trước thật sự đã làm cả Giang Thành chấn động.

“Noãn Noãn, hóa ra thân phận em cao quý như thế! Thảo nào trông em rất có khí chất, thoạt nhìn giống như tiểu thư con nhà giàu”

Ngải Lợi phá vỡ bầu không khí yên lặng, mỉm cười nói.

Lâm Mạn cũng phụ họa:

“Đúng đó, thoạt nhìn An Noãn không giống chúng ta, khí chất cao quý và tao nhã, như thể không vướng bụi trần vậy”

An Noãn hơi cong khóe môi, thản nhiên nói:

“Em làm gì được như mọi người nói chứ!”

“Đương nhiên là có rồi, so với con quỷ cái Hà Tư Kỳ, cô tốt hơn triệu lần. Tên đàn ông nào không thích cô, tôi nghĩ mắt anh bị mù!”

Với sự khích lệ của các cô gái, tâm trạng của An Noãn cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Bình Luận (0)
Comment