Tình Đầu Có Độc

Chương 10

Điện thoại di động liên tục đổ chuông, Lưu Khoa ngồi trên băng ghế dài trong một góc công viên, bên trái là túi mua sắm lúc nãy, bên phải là túi xách đựng chó, trên đầu gối là hai hộp thức ăn cho chó.

Độ ấm bên tai vẫn còn, dường như còn lưu lại cảm xúc ái muội khi môi Đổng Dịch chạm qua lúc nãy. Cậu giơ tay cào cào mái tóc, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không phía trước một lúc lâu, sau đó xoay người mở túi đựng chó ôm Cục Ngốc ra, khui hộp thức ăn cho nó ăn.

Lúc ấy cậu bị Đổng Dịch ôm chầm, rồi thang máy đột nhiên mở cửa làm cậu hoảng sợ, không suy nghĩ liền nâng đầu gối…Sau đó trong cơn hoảng sợ, chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn khỏi Đổng Dịch, đi được hai bước lại nghĩ tới Cục Ngốc còn ở đó, sợ Đổng Dịch dùng Cục Ngốc uy hiếp mình, liền xoay người chạy tới lấy…Lúc đó vẻ mặt hắn rất kỳ quái vặn vẹo, cậu quýnh lên, chưa kịp nhìn rõ túi đựng chó hay túi mua sắm, đơn giản cầm hết lên bỏ chạy…Chắc là Đổng Dịch rất đau, cậu đá cũng không nhẹ…

Động tác khui hộp dừng lại, cậu nhìn đầu gối của mình, tay run run.

_____ Tiểu Khoa, chúng ta tái hợp đi.

Xoạt một tiếng, hộp thức ăn đổ ra đầy trên đầu gối, Cục Ngốc phe phẩy đuôi đi đến ngửi ngửi, sau đó vui vẻ ăn. Nước trong hộp thịt nhanh chóng làm ống quần cậu ướt hết, mùi thịt xông vào mũi, cậu cúi đầu nhìn Cục Ngốc đang lắc lắc đuôi, ngửa ra sau dựa vào lưng ghế, giơ tay che mắt lại.

Làm sao bây giờ…Làm sao bây giờ.

Gặp lại, chia tay, chuyển nhà, gặp lại, cố gắng xem đối phương là hàng xóm tốt như bình thường, hiện tại đối phương muốn tái hợp, những chuyện xảy ra mấy này nay cứ như một vở hài kịch vậy. Tại sao lại thành thế này? Đổng Dịch…Là nghiêm túc sao? Rõ ràng người nói chia tay là hắn…

_____Trình Khoa, anh ở bên em.

_____Trình Khoa, đi học đi, anh có thể chuyển đến lớp em.

_____Trình Khoa, anh thích em.

Rõ ràng có tính khiết phích lại bằng lòng quét dọn sân trường với cậu; rõ ràng là học lớp hạng nhất lại vì cậu mà chuyển vào lớp bét nhất; rõ ràng đang tỏ tình, lại có vẻ mặt hờ hững, giống như đang nói “Thời tiết hôm nay không tồi, chúng ta ăn trưa bên ngoài đi…”

_____Anh không có bỏ rơi em, anh cũng yêu em.

Thân thể nhỏ bé bỗng cứng đờ, cậu chậm rãi buông tay che mắt xuống.

Đây là…Ký ức lúc nào vậy?

Giọng nói trầm thấp, khàn khàn vang lên bên tai…Giọng nói của Đổng Dịch khi trưởng thành. Trong đầu mơ mơ hồ hồ xuất hiện một ít hình ảnh, cậu vươn tay lên trán xoa xoa, đột nhiên nhớ tới hôm say rượu.

Ánh nắng mùa đông cũng không ấm áp, cậu ngồi im lặng trong gió lạnh thật lâu, trong mắt là một tia mờ mịt thất thố. Gương mặt Đổng Dịch không ngừng hiện ra trước mặt cậu, bá đạo, lạnh lùng, mỉm cười, bình tĩnh, phẫn nộ …Ngắn ngủi vài ngày, ký ức mười năm trước đã phai màu lại lần nữa trở nên sống động. Ánh mắt nhịn đau của Đổng Dịch trước khi cậu bỏ chạy càng hiện ra rõ ràng, lúc đó hắn đang suy nghĩ gì?

Tầm mắt đột nhiên trở nên mơ hồ, cậu lấy tay áo thô lỗ lau mắt, Cục Ngốc đã ăn xong đồ hộp, đang nằm trên đùi cậu ngủ gà ngủ gật, cậu ôm nó bỏ vào túi đựng chó, lấy đi động ra. Mười lăm cuộc gọi lỡ, Đổng Dịch mười cuộc, chú Tiền ba cuộc, Thúy Hoa một cuộc và Hoàn Thụy một cuộc. Ngón tay chậm rãi đặt lên tên Đổng Dịch, do dự lúc lâu, vẫn cất di động đi.

Cơ thể cậu hơi lạnh, nhưng kỳ lạ là trong lòng lại có chút kích động.

Ở bên nhau được không? Cùng mối tình đầu mười năm trước, cùng một người đàn ông mà hiện giờ cũng không hiểu rõ lắm…Vẫn không nên như vậy đâu, hiện tại chênh lệch giữa hai người rõ ràng như vậy, bằng cấp, kiến thức, hoàn cảnh gia đình, địa vị xã hội…

Đột nhiên di động rung rung, sau đó tiếng tin nhắn vang lên.

Suy nghĩ bị cắt ngang, cậu lấy điện thoại ra, nhìn xem tin nhắn của ai mà ngẩn người, tay nắm chặt lại thả lỏng, sau đó chọn mở tin nhắn.

Đổng Dịch: Lưu Khoa, anh vẫn đang đợi em.

_____Trình Khoa, anh vẫn đang đợi em, em thật sự không thích anh sao?

Người từ trước đến nay luôn là học sinh ba tốt, đột nhiên xuất hiện ở quán internet dơ bẩn đầy mùi thuốc lá, đè lại thiếu niên tóc ngắn đang sửa máy vi tính, mặt không thay đổi nói ra câu kia, trên mặt còn mấy vết xanh tím do đánh nhau với người ta.

“Đáng giận…” Cậu nhắm mắt lại cúi đầu, không tự giác nói ra câu trả lời năm xưa, “Đổng Dịch, người không có tương lai như tôi, tại sao anh lại thích…Vì sao lại thích tôi…”

Giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay nóng như thiêu đốt, Cục Ngốc trong túi đựng chó sốt ruột cào cào lên miệng túi, nhìn cậu liên tục kêu ăng ẳng. Xa xa truyền đến âm thanh đùa giỡn ồn ào của một đoàn người đi ngang qua, đột nhiên cậu đứng bật dậy, cất điện thoại vào túi trong, qua loa lau mặt rồi cầm mua sắm túi và túi đựng chó lên chạy như bay về phía cửa công viên. Thêm một lần nữa đi, thử lại một lần nữa đi, mặc kệ tất cả tùy hứng một lần đi, có thể, nhất định có thể. Ông nội, con xin lỗi, vẫn là người đó, vẫn luyến tiếc người đó, xin lỗi ông…

Gió lạnh thổi lên mặt đau rát, ngón tay cầm túi mua sắm và túi đựng chó bị ghìm đến hơi cứng lại, đèn đỏ rồi lại đèn xanh, ngang qua lối đi bộ, sau đó là cầu vượt, xuyên qua đám đông, đi qua các cửa hàng đang dần dần sáng đèn, cuối cùng cậu đã đứng trong bãi đậu xe.

Mùa đông, mặt trời lặn rất sớm, đèn đường từ từ sáng lên, chiếu rõ đến chỗ đậu xe trống rỗng. Một chiếc xe màu đen có rèm che chậm rãi chạy vào chỗ trống trong bãi đỗ, một đôi tình nhân trẻ từ trong xe bước ra, nghi ngờ liếc nhìn Lưu Khoa đang đứng ngốc một bên, sau đó cùng nhau rời đi.

“Ha ha…” Cậu cúi đầu cười một tiếng, chuyển túi mua sắm và ổ chó qua một tay, giơ bàn tay cứng ngắc lên xoa trán, lần nữa bật cười không lý do, “Đến giờ cơm rồi, phải đi về ăn cơm, nếu không lại có tật xấu, lại bị bệnh.”

Cục Ngốc ở bên trong bị lắc lư điên cuồng suốt đoạn đường đến đây, lúc này rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, vội nhỏm người cào cào vào miệng túi, kêu ăng ẳng.

Cậu cúi đầu, kéo quai xách túi mua sắm đến trên cánh tay, dùng sức ôm túi đựng chó vào lòng, “Cục Ngốc, đồ ăn của mày làm ướt quần tao rồi, đến bây giờ cũng chưa khô… Cục Ngốc, tao lạnh quá.”

Nửa đêm, sau khi đã đi lang thang trên đường mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc Lưu Khoa cũng về đến nhà.

“Lưu Khoa.”

Đèn trên hành lang là loại tự động bật sáng khi có tiếng động, cậu ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao to xuất hiện sau cửa thang máy, lông mi run rẩy, sau đó từ từ dời tầm mắt, bước ra khỏi thang máy đưa túi mua sắm qua, “Giày của anh nè, bao nhiêu tiền, bây giờ tôi chuyển khoản trả cho anh.”

Đổng Dịch không nhận cái túi, cũng không trả lời cậu, nghiêm túc nhìn cậu từ trên xuống dưới, từ mái tóc rối tung lộn xộn đến ngón tay bị dây túi xách thít sưng đỏ, từ vết bẩn trên đầu gối đến lỗ tai bị đông lạnh đỏ bừng, cuối cùng dừng ở khóe mắt ửng đỏ của cậu, bước lên một bước ôm cậu vào lòng, “Thật xin lỗi, anh đã không ở đó chờ em.”

Đầu Lưu Khoa bị ép dựa vào lồng ngực của hắn, bàn tay cầm túi mua sắm nắm chặt, lại rất nhanh thả lỏng ra, sau đó hoàn toàn thả lỏng, lắc đầu nói nhỏ, “Không có việc gì…Là tôi chạy trước, còn đá anh, xin lỗi…”

“Bên văn phòng có việc đột xuất.” Đổng Dịch rũ mắt, giơ tay vuốt ve tóc sau ót của cậu, lại vỗ nhè nhẹ lên sống lưng, “Lần sau…Lần sau chúng ta lại đi nhà hàng Cung Đình, khuya rồi, em về nghỉ ngơi đi.”

Cơ thể được buông ra, Lưu Khoa hơi hoảng hốt ngửa đầu nhìn hắn, lại bị cái bóng che khuất không thấy rõ vẻ mặt đối phương.

“Cái này.” Đổng Dịch nhặt túi mua sắm rơi dưới đất lên, nhét vào tay cậu, thản nhiên nói, “Là mua cho em, em không cần đền đôi giày, giặt sạch là mang tiếp được thôi. Cái này xem như quà đáp lễ em mời khách hôm đó, sau này chạy bộ nhớ mang, sẽ không mệt.”

Túi mua sắm đè lên tay mang theo một tia đau đớn, Lưu Khoa mím mím môi, gật đầu cười, “Thì ra là mua cho tôi, quả nhiên là anh lại lừa tôi vào tròng, cám ơn, tôi sẽ mang.”

Đổng Dịch nhìn cậu chăm chú, vươn tay vỗ vỗ vai cậu, nhỏ giọng nói câu ngủ ngon rồi quay người rời đi.

Lưu Khoa nhìn bóng hắn biến mất ở chỗ rẽ, thở ra một hơi thật dài, mới vừa xoay người thì dừng bước, cúi xuống nhặt cái gì đó trên mặt đất lên, bước về phía ngược lại.

“Thật có lỗi, hôm nay phát sóng trễ như vậy.” Trong thư phòng, Lưu Khoa mở một trò chơi kinh dị, bắt đầu buổi phát sóng trực tiếp hôm nay, “Đêm khuya chơi trò kinh dị là thích hợp nhất, lát nữa mọi người có bị dọa khóc cũng đừng mắng tôi nha.”

Quản trị kênh Mềm Mại: Dù có bị dọa khóc thì Chu Chu nhất định sẽ an ủi tôi # thẹn thùng #

Bong bóng nhỏ: Chu Chu tôi nhớ anh oa oa!

Vua nghèo trời lạnh: Không biết hôm nay Điều tổng và đại gia Chu Dịch ai sẽ đến trước.



Bình luận náo nhiệt liên tục nhảy ra, hình ảnh trò chơi thay đổi, Lưu Khoa vừa giải thích nội dung trò chơi, vừa cầm một tờ giấy phủi phủi. Đột nhiên linh hồn cậu như bị chém thành hai, một bên bình tĩnh phát trực tiếp, một bên thống khổ run rẩy.

Roẹt, trang giấy yếu ướt rốt cuộc không chịu nổi bị xé ra, chữ “Báo cáo điều tra” trên tờ giấy bị xé làm hai.

Quản trị kênh Mềm Mại: Sao đột nhiên Chu Chu không nói gì nữa vậy? Bị dọa sợ rồi sao?

Bong bóng nhỏ: Ha ha ha ha, lần này Chu Chu vậy mà chịu thua trước chúng ta, mau loan truyền tin vui đi!

Tôi đại khái bị mù: Chu Chu đừng sợ! Tôi đến bảo vệ anh đây! Kỹ năng dùng bình luận che chắn mau phóng ra! biubiubiu~



Hai linh hồn bị tách ra nhập lại làm một, Lưu Khoa hoàn hồn, giống như không có việc gì vo trang giấy thành một cục ném vào thùng rác, mỉm cười cùng mọi người trêu ghẹo hai câu, tiếp tục giải thích nội dung trò chơi.

Sát vách, Đổng Dịch đang xem phát sóng trực tiếp, nhanh chóng phát hiện Lưu Khoa không bình thường, cau mày nhớ lại âm thanh xé giấy kia, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn đặt ipad xuống, sờ vào túi áo.

Tổng cộng có ba tờ giấy báo cáo điều tra, ghi chép đơn giản về quá khứ mười năm qua của Lưu Khoa. Buổi chiều hắn nhận được tài liệu Cổ Tấn gửi đến liền không ngừng không nghỉ chạy về, sau đó hắn buồn bực mất tập trung cầm báo cáo đứng chờ Lưu Khoa ở cửa thang máy. Mà hiện tại, rõ ràng có ba tờ báo cáo lại chỉ còn lại có hai tờ…

Trong lòng căng thẳng, Đổng Dịch vội đẩy ghế ra đứng dậy chạy nhanh đến cửa. Đèn hành lang bật sáng nhờ tiếng mở cửa, hắn bước đến chỗ rẽ ở thang máy, nhìn tới lui một lần sau đó từ từ rũ vai dựa vào tường. Không có, dưới đất cái gì cũng không có. Lúc đó hắn đi trước, nếu báo cáo thật sự rơi xuống đất, Tiểu Khoa không thể không thấy.

“Cháu đang làm gì đó?” Chú Tiền cầm ipad đi ra, nhăn mặt, “Không phải đang xem Tiểu Khoa phát sóng sao? Kích động cái gì, ipad rơi xuống đất cũng không biết, sau này không được bộp chộp như vậy nữa.”

Âm thanh trò chơi truyền đến, sau đó đột ngột biến mất, hành lang trống trải phóng đại giọng nói Lưu Khoa lên, trở nên rất rõ ràng.

“Được rồi, hôm nay phát sóng đến đây thôi, cám ơn quà tặng của mọi người. Hôm nay thời gian phát sóng hơi ngắn, ngày mai tôi sẽ phát dài hơn đền mọi người, chúc mọi người ngủ ngon.” Sau vài giây yên tĩnh, giọng nói trong trẻo vốn tưởng rằng sẽ không vang lên, lần nữa truyền đến, “Nếu như tôi so với trong tưởng tượng của mọi người còn tệ hơn, mọi người có tiếp tục xem tôi phát sóng không?…Không, không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ đến vài câu hỏi, lần này thật sự tạm biệt, chúc ngủ ngon, chào mọi người.”

Đổng Dịch nhìn ipad trong tay chú Tiền, bất ngờ xoay người đi về hướng căn hộ 2601, gõ cửa.
Bình Luận (0)
Comment