Tình Đầu Dành Hết Cho Anh

Chương 40

Trương Trực Nam sau một đêm thất tình thì uống rượu quên cả trời đất, anh nằm vật ở Niên Hoàng Thượng Đỉnh, đến khi Tiết Lệ Quân sai người đưa anh về.

Mà Bạch Phí Ưu cũng không khác gì. Trong phòng dành cho khách, vương vãi là vỏ rượu, suốt ba ngày liền anh không có mặt ở công ty, Crow là người thây phiên ở và đi rất mệt mỏi.

Anh dần cảm thấy tình yêu là thứ gì đó thật ghê gớm, không nên lúng quá sâu. Nếu giống như cậu chủ anh, không biết anh có còn tỉnh táo mà chỉ biết uống rượu giải sầu, hay là chạy đi tự tử rồi.

Còn về Bạch Phí Ưu, anh như đang trượt dài trong bóng tối.

Người con gái đó, trao cho anh lửa tình nóng bỏng, thế mà khi tỉnh dậy lại bảo hãy xem như chưa từng xảy ra chuyện này.

Anh thật căm hận mình lúc năm năm về trước, nếu chẳng nói những lời làm cô tổn thương, có lẽ bây giờ anh và cô đã kết thúc có hậu. Chính anh đã tự tay chôn đi mối tình của mình.

Bây giờ, anh cũng chỉ còn cách thành tâm chúc cô hạnh phúc, tìm được người đàn ông có thể yêu cô, chăm lo cho cô tốt hơn những gì anh đã từng làm.

Mà nếu như sự chọn lựa của cô là Trương Trực Nam, anh sẽ như ý định của mình lúc đầu, âm thầm chúc phúc, vẫn giữ lấy tình bạn, và biến mất khỏi thành phố S.

Anh sẽ tìm nơi hòn đảo bình yên nào đó, sống hết phần đời còn lại trong cô độc. Vì đối với anh, cô là tình yêu duy nhất!

...

3 giờ chiều tại sân ga.

Sau khi đem hành lý cất trên gác tàu, Hàn Ân ngồi yên vị trí vào số ghế của mình.

Cô nhìn ra cửa sổ, tuyết đã phủ đầy đường. Hoa bỉ ngạn cũng nằm im chờ ngày tuyết tan nở rộ.

Giống như mọi mối tình trên đời này, có nở rộ, có héo úa. Mai mắn trời thương thì cho kết cục tốt đẹp, nếu như trời quên mất sự tồn tại của mình coi như tiêu tùng, dù cố gắng trăm bề, kết quả chỉ vẫn một là vỡ mộng.

Có người bảo rằng sinh ra trên đời, làm con người là khổ nhất. Hỉ, nộ, ái, ố, có đầy đủ. Nhiều khi muốn ngừng suy nghĩ lại càng suy nghĩ, muốn ngừng yêu thương lại càng yêu thương.

Tha thiết yêu một người là sự ngu dốt căn bản của con người, mà thật sự là như thế. Rồi một ngày bạn không thể kiểm soát được trái tim mình, ánh mắt mình khi chỉ nhìn về một phía, phía đấy có chân mệnh của đời mình. Rồi làm nên những chuyện ngu ngốc, mất lí trí, mất nhận thức được những hành động điên rồ mình làm ra, mà kết quả chẳng có gì, thì chúc mừng bạn! Bạn đã được một vé ông trời xa lánh!

Tiếng còi tàu lên tiếng, bắt đầu chặn đường dài.

Hàn Ân nghe tim mình trũng xuống đi một nhịp, rồi một cuộc sống mới sẽ tìm đến cô. Chẳng biết sẽ là tốt đẹp hay những ngày khó khăn, mà cô đã quyết định rồi, sao cũng được, cô chẳng còn hy vọng gì ở thành phố S nữa.

Tạm biệt người em yêu, tạm biệt hết tháng ngày chờ đợi, tạm biệt sự tin tưởng về một tình yêu được đáp trả, tạm biệt cả tuổi trẻ chỉ dành cho một người... tạm biệt!

"Những bộn bề tất tả chậm nhanh

Còn có đau thương cho tình yêu đã lỡ?

Mơ ước giản đơn, đã trở thành dang dở

Ta sống nửa hồn, nửa hồn đã chết từ lâu..."

Một nửa hồn mất lúc ta xa nhau

Ta đem chôn cùng những niềm hy vọng

Còn thân xác, vì đời, nên vẫn sống

Vẫn nói cười, vẫn cố vẻ vui tươi..."

Giọng nói của cô gái phát thanh viên dẫn chương trình radio tha thiết, xoáy sâu vào lòng Hàn Ân, cô vội dụi mắt.

Sau đó theo lời yêu cầu một cô gái tên Nhật Dạ chọn bài hát Bởi vì nhớ anh nên cô đơn - Ngô Tử Anh, với vài lời nhắn nhủ đến người yêu cũ.

Hàn Ân không tắt radio, cô bắt đầu nghe bài hát.

Cho đến khi chúng ta gặp lại nhau, sẽ chạy đến ôm chặt hay lại lở dở mối tình?

Năm Bạch Phí Ưu làm đại sứ hình ảnh cho trường đại học Quang Khánh, nơi anh học.

Lúc ấy anh đã là học sinh năm ba. Trên đường từ trường về, Hàn Ân quá quen thuộc với hình ảnh của anh được treo dáng khắp nơi.

"Này, tờ ước nguyện tớ sẽ đăng ký vào đại học Quang Khánh." Cô gái mái tóc ngắn ngang vai, trên tay còn cầm tờ giấy tuyển sinh đại học có hình Bạch Phí Ưu.

"Ơ, cậu thích mỹ thuật mà, sao lại vào đại học Quang Khánh?" Cô gái cuột tóc cao nhìn bạn mình.

"Còn gì nữa, vì chàng trai trong bức hình này chứ đâu." Cô gái tóc dài giựt lấy tờ giấy tuyển sinh đưa trước mặt cô gái cuột tóc.

Hàn Ân bước ngang nghe hết cuộc thảo luận của ba cô gái, đồng phục trường nữ sinh quốc tế Wellays. Cô cảm thấy rất khó chịu trong lòng.

Tại sao trường anh lại đưa anh làm hình ảnh đại diện kia chứ? Như thế các cô gái toàn thành phố S này biết đến anh rồi! Cô không thích đâu.

Cô cũng cầm lấy tờ giấy tuyển sinh của trường anh. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh thật rất đẹp trai, cả thân hình cao lớn, với đồng phục trường Quang Khánh càng làm anh sáng ngời, đẹp đến nao lòng.

Cô vào weibo thì ôi thôi rồi, các fan còn lập ra cả page dành cho anh. Hình thì được chụp nhìu vô số kể.

Cô đưa anh xem, anh chỉ nhún vai cười.

"Bạn anh đã tự đăng ký, thêm cả thầy sử cũng năn nỉ nên anh phải chấp nhận thôi, không ngờ lại trúng tuyển."

Thế là cô đã hiểu lý do, không phải anh, nên cũng thôi. Thầy dạy sử ở trường anh là thầy dạy học thêm anh ngoài giờ, vì có đôi lần cô thấy thầy đến nhà anh.

Cô sợ khi anh được biết đến rộng rãi, là lúc nhiều cô gái vây quanh anh hơn. Sự lo lắng trong lòng ngày một nhiều, cô ước mình có thể bán đi nỗi lo lắng thì cô là người giàu to.

Cô mong mình lớn thật nhanh để có thể sánh bước bên anh, còn hiện tại cô chỉ là nữ sinh 16 tuổi, trẻ con, hay hờn dỗi.

Suốt những ngày sau đó, tình trạng càng trở nên tồi tệ. Lớp học của cô toàn nhắc đến anh. Trường Quang Khánh cũng trở nên đông đúc hơn vì toàn là nữ sinh đến đăng ký vào học, trở nên quá tải.

Sức ảnh hưởng của Bạch Phí Ưu quả thật ghê gớm. Cô từ không trở nên thành cả một rừng đối thủ, ai cũng xinh đẹp, mĩ miều.

Đến khi sức chịu đựng trong lòng trở nên bộc phát vì cô đọc trộm thư nữ sinh gửi anh. Tức giận, nhưng không ra mặt, cô vẫn để khuôn mặt đáng yêu chạy qua biệt thự anh để hỏi.

Vì đối với anh, cô như đứa em gái nhỏ, không phải để yêu.

"Anh Tiểu Bạch!"

Bạch Phí Ưu đang ngồi nghe bài học, dừng động tác viết lách, tháo một bên tay phone, nhìn Hàn Ân mỉm cười: "Tiểu Ân tìm anh có chuyện gì sao?"

Hàn Ân bước đến bàn học của anh, toàn là sách và sách, đủ loại, nhìn chóng cả mặt. Trên kệ còn nguyên một dàn sách về kinh tế, chính trị, lịch sử.

Nhìn đến khuôn mặt tươi cười của anh, cô lại giận không nổi, mọi chuyện khó chịu trong lòng biến mất hết, cô bình tâm lại, ngồi vào giường anh, cách bàn học năm bước chân.

"Dạo này anh thật sự rất nổi tiếng!" Cô bèn lảng sang chuyện khác.

Bạch Phí Ưu chỉ cười, anh quá quen thuộc với việc này. Không ngờ chỉ là chụp hình làm đại sứ hình ảnh của trường thôi mà được phản ứng mạnh từ nhiều người như vậy.

"Thế... anh Tiểu Bạch sẽ có tính quen bạn gái không?" Hàn Ân không chịu nổi tò mò đã hỏi.

Bạch Phí Ưu im lặng đôi ba giây, xong lắc đầu: "Khi nào anh có sự nghiệp riêng, lúc đó sẽ tính chuyện này."

Gật đầu, Hàn Ân hiểu. Cô vui vẻ trở lại, ngày đó chắc còn xa, cô còn có cơ hội.

"Tại sao hôm nay lại hỏi anh chuyện này?" Bạch Phí Ưu xoay ghế, ngồi đối mặt với Hàn Ân.

"À... tại hôm nay em được gửi thư tình, nhưng lại không viết tên người gửi."

Cái này là Hàn Ân nói thật, vì lúc chiều mở ngăn tủ của mình ra, có một bức thư tình gửi cho cô.

Cô đã đọc qua, còn để trong cặp mình.

Ánh mắt kinh dị của Bạch Phí Ưu loé sáng, rồi vụt tắt: "Ừ, em nên vứt bỏ đi."

"Tại sao?" Hàn Ân khó hiểu.

"Em còn nhỏ, lo học không được yêu đương!" Giọng Bạch Phí Ưu có răn đe.

Anh quên mất, Hàn Ân ngày một lớn đến nổi anh không hay. Để đề phòng sâu bọ xung quanh, anh phải tìm cách thôi.

Bĩu môi, Hàn Ân xem thường lời nói Bạch Phí Ưu. Người ta chỉ gửi cô thư tình thôi cơ mà.

"Thế trong lòng anh Tiểu Bạch, em đến khi nào mới được xem là người lớn?"

Bạch Phí Ưu bất ngờ với câu hỏi của Hàn Ân, bao giờ ư? Anh cũng chẳng biết rõ.

"Ngày đó sẽ đến sớm thôi..." Anh cười trừ.

Cô khó chịu, tức giận đứng dậy, dặm chân mấy cái. Xong mới để ý lại dáng vẻ mình, cực kỳ trẻ con.

Ngượng ngùng khi Bạch Phí Ưu đã nhìn thấy hết hành động của mình, cô mím môi không nói gì nữa.

Bạch Phí Ưu bước đến bên cô, xoa đầu cô gái nhỏ thua anh một cái đầu: "Tiểu Ân, hôm nay em làm sao vậy?"

Đưa đôi mắt tròn vô tội nhìn anh, Hàn Ân cong đôi môi nhỏ nói: "Em xin lỗi, em trẻ con quá, nên anh Tiểu Bạch đừng giận em nhé!"

"Anh Tiểu Bạch đợi em lớn nhé?!" Đây là câu nói lúc đó cô muốn thốt ra nhất, thế mà lại nuốt vào trong lòng.

Anh cười với cô, đôi mắt anh nhìn cô thương yêu. Mà đối với cô, ánh mắt đó rõ ràng chỉ là yêu thương em gái.

Tại sao khi yêu ai đó, muốn nói ra lại khó khăn như thế? Vì cô chưa trưởng thành hay chỉ vì sợ hãi sẽ mất đi Bạch Phí Ưu?

Hết chương 40
Bình Luận (0)
Comment