Tình Đầu Dành Hết Cho Anh

Chương 42

Hàn Ân cùng Vương Tất Nhân dạo bước xung quanh đền Nam Sơn.

Vì vào lễ hội mùa đông ở Tân Quang, nơi chỗ cô ở. Đền Nam Sơn đã được trang hoàng lộng lẫy để đón du khách. Có hoa anh đào tràn ngập đường đi, gian hàng bán những món đặc sản vùng An Viên hay là những món quàn lưu niệm. Còn có nhiều hình thức như xin bùa cầu duyên, bùa cầu năm mới sắp đến.

Xung quanh rất náo nhiệt, cô không ngờ rằng ở nơi vắng vẻ này lại có nhiều du khách ghé thăm như thế. Lúc đi cô lại quên đem theo máy ảnh để chụp, tiếc thật.

Cô và anh cứ sánh đôi đi chung, xung quanh người dân bản địa ai cũng nhìn với ánh mắt kỳ dị.

Có vài người đi ngang, lại chào hỏi anh, dường như anh rất nổi tiếng ở đây.

"Rất lạ sao?" Vương Tất Nhân nhìn cô khẽ cười.

Cô gật đầu, không tránh né ánh mắt anh nhìn cô: "Dường như ở Tân Quang này, anh rất nổi tiếng! Cả mọi người xung quanh cứ nhìn tôi và anh nữa..."

"À..." Anh quang sát xung quanh, đã để ý hơn, cười cười.

Hàn Ân cũng không nói gì thêm. Có lẽ vì hôm nay anh ấy bận áo sơ mi tím đậm, thêm quần tây, lịch lãm.

Vương Tất Nhân nhìn điển trai, nho nhã. Qua những lần nói chuyện, cô cảm thấy anh rất khiêm tốn. Ánh nắng chiếu vào bóng dáng của anh, nở nụ cười điềm tĩnh, còn vương đâu đó sự sâu lắng của khí chất đàn ông.

Anh sẽ là người chồng lí tưởng của biết bao nhiêu cô gái. Anh tuấn, có học thức, có công việc ổn định, là đại uý bộ cảnh sát giao thông, bao nhiêu đó thôi đủ để một cô gái mau động lòng.

Nhưng đối với cô như thế chẳng có ích gì.

Buổi sáng, bác Vương và Vương Tất Nhân đã đến nhà cô, đem theo quà cáp. Hàn Ân và bố mình vui vẻ trò chuyện cùng hai người. Cuộc trò chuyện chẳng khác gì bình thường, không nhắc đến chuyện xem mắt. Làm Hàn Ân có lo lắng giờ thở phào nhẹ nhõm.

Một lúc sau, Vương Tất Nhân phải nhận lệnh đi tuần xung quanh đền Nam Sơn, nên Hàn Tư Thông lấy lý do cho cô đi thăm quan bắt ép cùng anh ngồi lên chiếc xe phân khối lớn đến Nam Sơn. Hàn Ân cũng bắt đắc dĩ đi theo.

Cô cùng anh đi đến trước cây tầm gửi ngay bật thềm cổng đền. Tò mò, vì hằng tá những tờ giấy đủ màu sắc được treo lên cây. Từ nhỏ đến lớn, mỗi năm cô chỉ về vào dịp ngày giỗ mẹ mình, nên chưa từng biết đến lễ hội mùa đông ở đền Nam Sơn.

"Những cô gái đang cầu duyên đấy. Vào cuối ngày lễ hội, các chàng trai nào đang tìm tình yêu sẽ tháo xuống một tờ giấy màu bất kỳ mà mình để ý. Nếu lời thì thầm của cô gái trong giấy làm chàng trai xiêu lòng, thì chàng trai sẽ tự động tìm đến chủ nhân của tờ giấy đó." Vương Tất Nhân nhìn cô đang đăm chiêu vào những tờ giấy đã được xếp lại đủ màu sắc, anh giải thích.

Cô không tránh được khỏi tò mò, xoay nhìn anh hỏi: "Làm sao chàng trai có thể tìm được chủ nhân tờ giấy đó?"

Vương Tất Nhân vui vẻ, đôi mắt đen của Hàn Ân làm anh như vội rớt một nhịp đập, không hiểu sao anh lại yêu thích đôi mắt này mất rồi.

"Vì mọi cô gái điều có viết lại tên của mình."

"Anh đã từng thử qua chưa?"

Anh nhún vai, thành thật trả lời: "Đã từng, nhưng không ấn tượng nên đã không tìm cô gái đó."

"Chắc anh khó tính trong chuyện tình cảm lắm nhỉ?" Hàn Ân nghi hoặc. Mà cũng đúng, anh đầy đủ sự tự tin để có thể ra nhiều yêu cầu cao hơn để tìm người yêu, người đồng hành cùng anh suốt cuộc đời.

"Cũng không gọi là khó, chỉ là chưa gặp được người có thể cho tôi một chút gì đó... gọi là lí trí sai khiến." Anh miễn cưỡng trả lời.

Không rung động chỉ ấn tượng thôi cũng chưa thể làm lí trí anh mất kiểm soát mà tìm hiểu. Anh làm việc theo lí trí không phải quán tính.

Hàn Ân không hiểu nổi, cô càng mở to mắt nhìn, như cầu mong anh sẽ giải thích ngọn ngành cho cô.

Nhìn cô giống học trò nhỏ cái gì cũng thích tìm hiểu, Vương Tất Nhân thấy khó khăn phải trả lời, nên việc lảng tránh là biện pháp tốt nhất.

"Tối nay em sẽ đi lễ hội cùng tôi chứ? Hôm nay là ngày thứ hai, chắc sẽ có pháo hoa." Vương Tất Nhân chỉ về ngọn đồi cao cách đó không xa: "Họ sẽ bắn pháo hoa ở ngọn đồi ấy."

Cô nhìn theo ngón tay anh, là ngọn đồi Ngọc Nữ. Nơi ấy chỉ là công viên, dành cho những người thích yên bình thay vì đền, chùa, họ sẽ đến đồi Ngọc Nữ để nhìn bao quanh Tân Quang này.

Cô gật đầu, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng: "Được!"

...

Mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi, Hàn Ân cũng thuận theo mọi thứ tự nhiên.

Đúng như Vương Tất Nhân dự đoán, tối hôm nay sẽ có pháo hoa chào mừng lễ hội. Vì có cả phát thanh loa nơi cô ở.

Buổi tối, khách cũng đông hơn, không khí cũng vì vậy náo nhiệt hơn. Nhất là ở cây tầm gửi trên cổng đền, các cô gái đua nhau gửi gắm tình cảm vào những lá thư, mong chờ một nửa sẽ xuất hiện.

Hàn Ân cũng muốn thử cho vui, nhưng ngại ngùng rồi cũng lướt đi qua.

Bố cô và chú Vương đã ở nhà đánh cờ tướng, họ bảo tuổi già đi xa dễ mệt. Hàn Ân cũng muốn ở nhà, nhưng nhớ lại lời hứa nên đành phải đi.

Cô lơ đễnh nhìn xung quanh, thấy lại cái giếng cũ cô từng cầu may. Đứng đợi đến lượt mình, cô thả xuống giếng đồng xu 5 tệ chấp tay cầu. Đến lượt Vương Tất Nhân, anh cũng thả xuống giếng đồng xu 5 tệ rồi cũng chấp tay cầu.

Cứ thế, cô và anh đi lanh quanh hết xung quanh đền Nam Sơn cũng đã 8 giờ tối.

"5 phút nữa pháo hoa sẽ bắn đấy." Một người hét to với bạn mình.

Vương Tất Nhân nhìn đồng hồ, đúng là đã 7 giờ 55 phút.

Mọi người xung quanh dường như nghe thấy, liền ào ạt đi đến trước cổng đền, đối diện ngọn đồi Ngọc Nữ.

Hàn Ân như bị tuột lại phía sau, mọi người chen lấn nhau trên đường đi nhỏ. Cô lùi lại vài bước nhường đường, mới để ý Vương Tất Nhân đã biến mất.

Cô hoảng hốt nhìn xung quanh, liền bị một người chen lên, xô bên vai phải cô, chao đảo cô như sấp ngã.

Một bàn tay nhanh hơn đã đỡ cô, kéo cô vào bên lề đường.

Hàn Ân ngước đôi mắt còn hoảng sợ, nhìn xem là ai: "Tất... Nhân?!"

Nụ cười của Vương Tất Nhân rạng rỡ, anh buông bàn tay còn đang đặt ở eo Hàn Ân ra, trêu chọc: "Tôi ở sau lưng em nãy giờ."

Nhìn cô ngó nghiêng tìm anh, rất thích thú nên anh đã không kêu cô, cho đến khi có người đi ngang xô đẩy cô.

Hàn Ân thở phào, tưởng anh đã bỏ rơi cô chứ, làm cô có thất vọng xong lại thấy ngượng ngùng vì nghĩ oan cho anh: "Anh làm tôi giật cả mình."

Vương Tất Nhân càng cười tươi hơn, anh nhìn về phía trước cổng đền, mọi người đã chen lấn đông đúc. Anh liền đưa bàn tay mình ra, nhìn Hàn Ân mong đợi.

Hàn Ân không hiểu, anh định xin tiền cô sao?

Nhìn cô đơ người, anh cười trừ, giải thích: "Nắm lấy tay tôi, em sẽ không bị té nữa!"

Bàn tay cô chậm rãi đặt lên bàn tay to lớn chai sạn của anh, nhưng lại ấm áp vô cùng.

Cô mỉm cười, hai đồng điếu khoét sâu hiện lên, càng làm cô xinh đẹp, lu mờ cả một vùng xung quanh: "Được thôi!"

Chen chúc cuối cùng cũng được một chổ, hai người đón chờ pháo hoa. Đúng 8 giờ, những pháo hoa thi đua nhau nhảy múa trên bầu trời.

Hàn Ân nhìn pháo hoa xinh đẹp mà không rời mắt, đến khi Vương Tất Nhân nhìn cô rất lâu cô cũng không nhận ra.

Trong tiếng pháo hoa lấn tiếng nói, Vương Tất Nhân có nói câu gì đó.

Vì nghe được giọng anh, nhưng lại nhỏ cô mới xoay người hỏi lại: "Anh nói gì?"

Đôi mắt Vương Tất Nhân sâu thẳm trong ánh pháo hoa nổ, anh chỉ mỉm cười.

Hàn Ân nhìn thấy anh cười thì nghi ngờ, nhưng tiếng ồn ào xung quanh khi trên trời pháo hoa nổ thành trái tim. Cô trố mắt xoay nhìn, thì phải cảm thán rằng rất đẹp. Nên cô cũng quên mất hỏi anh nói gì.

Tiếng pháo hoa vừa tắt, Vương Tất Nhân nhìn cô chăm chú, nói vừa chỉ đủ cô nghe được.

"Hàn Ân, hãy gả cho anh!"

Pháo hoa bắn được 15 phút thì ngừng. Mọi người xung quanh đều tản đi, chỉ còn Hàn Ân và Vương Tất Nhân đứng ở lại.
Bình Luận (0)
Comment