Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 115

Lời Tang Lê vừa nói ra thì mới nhìn thấy ánh mắt của Quảng Dã nhìn sang cô, đôi mắt đen sâu thẳm như ẩn chứa tảng băng đã hàng nghìn năm.

Cảm giác xa lánh nồng đậm, anh đối với cô, không còn giống như trước đây nữa.

Trái tim Tang Lê như thắt lại, nghe thấy Trần Thần ở bên cạnh Quảng Dã cười nói: “Tôi đã sớm nghe nói cô Tang tuổi còn trẻ đã dễ dàng đạt được nhiều giải thưởng trong lĩnh vực nhảy múa. Hôm nay vừa gặp đã thấy đúng là khí chất hơn người, rất vui mừng vì cô trở về nước và có thể đến đây biểu diễn, tiếc là tôi quá bận, tối nay không thể mua vé đến xem buổi biểu diễn của mọi người được.”

Tang Lê mỉm cười nhẹ: “Anh Trần quá khen rồi, đây là sự vinh hạnh của đoàn múa chúng tôi 

mới có thể đến đây biểu diễn.”

Sài Hoằng ở bên cạnh cười: “Tiếp theo đây Tang Lê còn có buổi biểu diễn cá nhân ở Vân Lăng, Nguyệt Lãng Thủy Trấn sẽ mở cửa đón tiếp khách bên ngoài vào tháng tới, chúng tôi hi vọng có thể đến đó khai mạc buổi biểu diễn thương mại, đến lúc đó nếu anh muốn xem thì hãy liên hệ với tôi, tôi dẫn anh vào, không cần phải mua vé”

Trần Thần nghe ra hàm ý trong lời nói, liếc nhìn Quảng Dã - người có thể đưa ra một câu quyết định với chuyện này đang ở bên cạnh, mỉm cười cố gắng tranh thủ cho bọn họ: “Đúng rồi, trước đây tôi nghe nói cô Tang tốt nghiệp trung học phổ thông ở Vân Lăng của chúng tôi, cô chắc hẳn là rất thân thuộc với Vân Lăng nhỉ? Trước đây cô học ở trường nào vậy?”

Tang Lê hơi ngẩn người, giọng nói ấm áp đáp lại: “Trung học phổ thông Giang Vọng.”

“Giang Vọng? Cô tốt nghiệp khóa nào?”

“Tôi tốt nghiệp năm 2013."

Trần Thần kinh ngạc: “Thật là trùng hợp, tôi nhớ là ngài Quảng cũng tốt nghiệp Giang Vọng năm 2013, vậy hai người là bạn học chung trường, chắc hẳn là có quen biết nhau?”

Sắc mặt Tang Lê khựng lại, cô nhìn thấy Quảng Dã lạnh nhạt nói ra câu nói đầu tiên: “Trước kia có quen biết, nhưng sớm đã không còn ấn tượng gì nữa rồi.”

Lời nói của anh như lướt qua mặt băng.

Tang Lê nghe xong lời này, lông mi khẽ run lên, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Trần Thần biết tính cách lạnh lùng của Quảng Dã nên chỉ cười trừ đáp lại, Quảng Dã liếc nhìn đồng hồ, giọng nói nhàn nhạt: “Tôi có việc, đi trước đây.”

Rõ ràng không muốn nói thêm một câu nào nữa, cũng không muốn ở lại lâu thêm nữa.

Ban đầu Trần Thần còn muốn mời mọi người đi uống trà, giúp kết nối Trừng Vũ và Vân Chiêm, thấy vậy chỉ đành nói: “Vâng, ngài Quảng, vậy anh trên đường trở về cẩn thận nhé..”

Quảng Dã xoay người rời đi, không nhìn Tang Lê lấy một lần.

Trợ lý Dung Ninh đuổi theo phía sau.

Gió bên ngoài càng lạnh thấu xương hơn.

Dung Ninh lái chiếc xe Maybach tấp vào đường, tối nay Quảng Dã uống một chút rượu, ngồi ở ghế sau.

“Anh Dã, đưa anh về Vân Thượng Trí Trăn hay là Duyệt Giang Nam?”

Hai năm trước Dung Ninh đến Vân Chiêm làm trợ lý cho Quảng Dã, cũng tốt nghiệp đại học Vân Lăng,

Nhỏ hơn Quảng Dã hai tuổi và có mối quan hệ rất tốt với Quảng Dã.

Ánh mắt của Quảng Dã nhàn nhạt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ: “Quay về công ty”

“Giờ này còn quay về công ty sao?”

Quảng Dã di chuyển ánh mắt nhìn anh ấy: “Nếu không cậu quay về với tôi?”

Dung Ninh không muốn tăng ca nên vội vàng ngậm chặt miệng lại, anh ấy biết Quảng Dã làm việc cực kì liều mạng, rõ ràng là thái tử gia của tập đoàn Sang Huy, có thể dễ dàng quay về kế thừa gia sản, thế nhưng Quảng Dã không muốn dựa dẫm vào gia đình, Dung Ninh cực kì khâm phục, nên rất cam tâm làm việc dưới trướng Quảng Dã.

Lái xe qua cổng nhà hát, Dung Ninh nhìn thấy các thành viên của Trừng Vũ cũng đi ra.

Dung Ninh không nhịn được nhìn thêm vài lần: “Cô gái biết nhảy múa tên Tang Lê nhìn còn gầy hơn so với trong video, đẹp quá.”

Bắt gặp ánh mắt của Quảng Dã qua gương chiếu hậu, Dung Ninh không biết những chuyện đã từng xảy ra, cười trừ: “Bạn gái cũ của tôi thích múa, cô ấy cực kỳ sùng bái Tang Lê.”

Phía xa xa, một nhóm người của Trừng Vũ đang bước xuống bậc thềm cửa nhà hát lớn, Tang Lê đi cuối cùng, khoác trên người một chiếc áo khoác len mỏng màu be, mái tóc dài đen nhánh rũ xuống, bị gió thổi tung bay, gầy đến mức tưởng chừng như có thể bị gió thổi bay mất.

Có một người đàn ông chạy đến bên cạnh cô, cao cao gầy gầy, trăng thanh gió mát, không biết đang nói chuyện gì, trên khuôn mặt mang theo ý cười.

Ánh mắt của Quảng Dã dán chặt trên người cô.

Ánh sáng đèn đường bên ngoài xe lướt qua đôi mắt đen của anh, mờ mờ ảo ảo, không hề rõ ràng.

Vài giây sau ánh mắt anh nghiêm túc lại, vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ.

Sau buổi biểu diễn, Tang Lê bị mất ngủ mấy đêm.

Ba giờ sáng, Tang Lê vẫn rất tỉnh táo cảm thấy cực kì khó chịu, bước xuống giường mở ngăn kéo, bất đắc dĩ cầm viên thuốc ra bỏ vào trong miệng, uống nước nuốt xuống cổ họng.

Cô uống thuốc xong, ngồi bên cạnh giường.

Tang Lê không nói với bất kỳ ai, mấy năm mới đi Luân Đôn, mặc dù cô ban ngày vẫn tập múa, giao lưu với bạn bè bình thường, nhưng tâm lý của cô phải tiếp nhận sự tổn thương quá lớn, trạng thái vẫn luôn không tốt, cần phụ thuộc vào một số loại thuốc, thuốc cũng có tác dụng phụ rất lớn đối với dạ dày của cô.

Mấy năm nay trạng thái đã tốt lên một chút, cô mới bắt đầu dừng uống thuốc.

Cô nhìn về phía biển xa xăm bên ngoài cửa sổ, không khỏi nhớ lại cảnh tượng buổi tối trước cửa nhà hát, trong lòng như có tầng tầng lớp lớp mạng nhện quấn quanh trái tim.

Cô phát hiện cô vẫn còn đánh giá quá cao về bản thân mình.

Cho dù đã chuẩn bị sẵn sàng gặp lại Quảng Dã lần nữa, cũng đoán được phản ứng của anh đối với cô chắc chắn sẽ rất lạnh nhạt. Nhưng khi thực sự xảy ra rồi thì bức tường tình cảm mà cô tự xây cho mình ở trong lòng bỗng dưng sụp đổ.

Xa cách nhiều năm như vậy, chỉ cần một cái nhìn thoáng qua từ anh, vẫn có thể khuấy động trái tim cô đến long trời lở đất.

Tối nay khi gọi điện thoại cho Lữ Nguyệt, cô kể về chuyện gặp Quảng Dã, Lữ Nguyệt hỏi cô có cảm giác gì, cô nói, cô không thể diễn tả được.

Đêm đó cô nhìn thấy anh, chỉ cảm thấy xa lạ.

Cô không biết tính cách hiện tại của anh thay đổi như thế nào, mỗi ngày đang làm gì, giao lưu với ai, bọn họ ở hai thế giới, dường như có rất nhiều bức tường ngăn cách giữa bọn họ.

Anh sẽ không bao giờ đi về phía cô như trước kia nữa.

Bây giờ họ thực sự không còn là người ở cùng một thế giới nữa rồi.

Bên tại Tang Lê nhớ lại lời nói Quảng Dã đã từng nói đó một lần nữa.

“Tang Lê, tôi thà rằng từ trước đến nay chưa bao giờ gặp cậu.”

Cô chớp mắt, kìm nén hơi nóng trong vành mắt, cuối cùng nằm trên giường.

Trằn trọc mãi thì thuốc dần dần cũng có tác dụng.

Cô ngủ một mạch đến trưa ngày hôm sau.

Sau khi thức dậy, cô đã xin nghỉ một ngày, muốn ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, nhưng ban đêm cô không thể ngủ được, vẫn là đi đến studio tập múa.

Ngoài thuốc ra thì khiêu vũ là con đường duy nhất có thể xoa dịu tâm trạng của cô.

Kết thúc mồ hôi nhễ nhại, cô đi đến studio thì nhìn thấy mấy người Liễu Hà, Sài Hoằng và lãnh đạo đoàn múa đang nói chuyện.

Sài Hoằng không biết đang nói đến điều gì, gọi cô qua đó: “Tang Lê, buổi tối ngày hôm đó Trần Thần nói cô và Quảng Dã tốt nghiệp cùng một năm? Tại sao trước kia không nghe thấy cô nhắc đến, hồi trung học hai người quen biết với nhau sao?”

Tay Tang Lê đang lau mồ hôi bèn khựng lại, nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của Quý Hoài, cô hơi do dự, nhẹ giọng thừa nhận: “Có quen biết, chúng tôi là bạn học cùng lớp.”

“Chà, bạn học cùng lớp, trùng hợp vậy sao?”

Người sáng lập công ty Vân Chiêm vậy mà lại là bạn học của Tang Lê, mối quan hệ này đúng thật là thân thiết: “Lúc đó hai người có thân thiết với nhau không?”

Thân không sao...

Tang Lê không biết nhóm người này lại muốn làm gì: “Làm sao vậy?”

“Không phải chúng ta muốn mở buổi biểu diễn thương mại vào ngày đầu tiên khai trương Nguyệt Lãng Thủy Trấn sao? Lần này rất nhiều đoàn múa cũng muốn đến tham gia nên sức cạnh tranh với chúng ta rất lớn, mà cô quen biết ông chủ của bên đầu tư, vậy đây không phải là..”

Tang Lê lên tiếng: “Đừng nghĩ nữa, chúng ta tranh thủ tự mình cố gắng đi.”

“Sao...”

Quý Hoài cười trêu trọc: “Đừng làm khó Tang Lê nữa, người ta không phải đã sớm nói không có ấn tượng gì với Tang Lê rồi sao, rõ ràng chiếc ô dù này không dùng được.”

Lời nói này cố ý nói một cách khiến người khác rất đau lòng.

Tang Lê đối diện với ánh mắt của Quý Hoài, sau đó nghe Sài Hoằng thốt lên: “Ý của tôi là Tang Lê có thể nhắc với người ta một câu thôi mà, không có hi vọng thì thôi vậy, cũng chẳng phải là ép buộc gì, Trừng Vũ của chúng ta mạnh như vậy còn sợ không lấy được sao?”

“Anh Sài, trạng thái này của anh là đúng rồi đó..”

Tang Lê để bọn họ nói chuyện trước, cô đi đến studio, Quý Hoài đã đuổi theo rất nhanh: “Sếp Tang, vậy là cô thực sự để tránh sự nghi ngờ mà không tranh giành sao? Trước lợi ích thì đừng nói đến chuyện tình cảm.”

Tang Lê bất lực nhìn anh ấy: “Sao lời nào cũng đều bị anh nói hết vậy?”

Quý Hoài cười: “Tôi cảm thấy ngay cả khi người ta nể tình cậu thì cậu cũng ngại đi nhắc đến, không phải sao?”

Tang Lê cụp lông mi: “Cậu nghĩ nhiều rồi, cậu ấy sẽ không như vậy”

Mối quan hệ giữa bọn họ, cô không nhắc đến chuyện Trừng Vũ còn có thể tổ chức biểu diễn thương mại ở đó nữa không, cô nhắc đến rồi mà chuyện này làm không tốt thì sẽ hỏng bét luôn.

Tiếp theo, mỗi ngày Tang Lê đều bận rộn tập vũ đạo, không hề có thời gian đi nghĩ đến những chuyện khác.

Mấy ngày sau, ba chị em tốt hẹn nhau ăn cơm, Dụ Niệm Niệm đề cập đến chuyện thứ bảy có buổi họp lớp do Ốc Thiệu Huy tổ chức. Tổ chức mọi người đi núi Phong Bạch chơi, tất cả các bạn học trung học có quen biết đều có thể đi: “Ốc Thiệu Huy bảo bọn tớ gọi cậu, Lê Lê, khó khăn lắm cậu mới trở về Vân Lăng một chuyến, đi cùng với bọn tớ nhé?”

Tang Lê hơi giật mình: “Gọi tớ?”

“Trong nhóm các bạn học có rất nhiều người đã biết cậu về rồi, dù sao thì bây giờ cậu đã nổi tiếng như vậy mà

Tang Lê khó xử: “Tớ cảm thấy như mình không còn thân thuộc với mọi người nữa rồi…”

Dụ Niệm Niệm: “Không sao, gặp mặt rồi sẽ quen thôi, cho dù bọn họ không quen, không phải còn có hai người chúng tớ đi cùng cậu sao?”

Thật ra sau khi cô và Quảng Dã xảy ra những chuyện đó, bên ngoài có rất nhiều tin đồn bịa đặt, bản thân cô vốn dĩ là một người sống nội tâm nên cô cũng không biết phải đối mặt với các bạn học cũ như thế nào.

Nhiều năm như vậy rồi, cho dù trên sân khấu có thể không lo lắng, về mặt giao tiếp xã hội, cô vẫn có chút sợ giao tiếp với xã hội.

Lữ Nguyệt: “Lê Lê, cậu muốn đi thì cứ đi, chuyện đã qua cũng đã qua rồi, không cần để ý đến nữa.

“Quảng Dã, cậu ấy sẽ đi chứ..” Tang Lê không nhịn được hỏi.

“Quảng Dã ấy à, cậu ấy không dám chắc chắn, phải xem cuối tuần cậu ấy có bận không.” 

Dụ Niệm Niệm cười: “Dù sao các cậu cũng đã gặp qua rồi, còn sợ gặp lại lần thứ hai sao?”

Tang Lê không trả lời, buổi tối cô trở về nhà, ai ngờ đâu nhận được tin nhắn Wechat của Ốc Thiệu Huy: [Hi, Tang Lê, có ở đó không.]

Tang Lê trả lời, đầu bên kia kinh ngạc, sau khi cậu ta kết bạn với Tang Lê xong thì không có liên lạc với cô, không ngờ rằng Tang Lê vẫn còn dùng nick này: [Nghe nói cậu quay về rồi, cuối tuần cùng nhau đến núi Phong Bạch chơi nhé, Dụ Niệm Niệm chắc hẳn là đã nói qua với cậu rồi nhỉ, cậu phải có mặt đó!]

Ốc Thiệu Huy chân thành mời Tang Lê, Tang Lê đang do dự, sau đó trở lời: [Được, tôi sẽ cố gắng đến.

Hình như tất cả mọi người đều quên đi những chuyện đã xảy ra, trái lại cô giống như mới là người luôn không thể thoát ra ngoài được, lo lắng cái này lo lắng cái kia, cô không muốn tỏ ra thiếu tự tin như vậy. Với lại, cô vẫn muốn đến gặp Quảng Dã.

Đằng đẵng 6 năm trời, anh chỉ xuất hiện trong giấc mộng và ký ức của cô.

Đến ngày hôm nay, khó khăn lắm mới có thể tận mắt nhìn thấy, cho dù anh có đối xử với cô như thế đi chăng nữa.

Quá khứ, cô bị ngăn cản không được đến gần anh, hiện tại, cô không mong cầu gì chỉ cần đứng ở xa nhìn thấy anh là đủ rồi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến thứ bảy.

Trời sắp tối, Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt tới đón Tang Lê, đi đến núi Phong Bạch ở ngoại ô.

Núi Phong Bạch ở Vân Lăng rất nổi tiếng, mấy năm gần đây phát triển càng ngày càng tốt, biệt thự và homestay có ở khắp trên núi. 

Giờ đây Ốc Thiệu Huy cũng đã là ông chủ nhỏ, hôm nay trực tiếp bao trọn khu nghỉ dưỡng suối nước nóng ở trên núi Phong Bạch, cho mọi người qua đêm tại đây, ngày mai mới xuống núi.

Sau khi đến khu nghỉ dưỡng, nhận được điện thoại của Dụ Niệm Niệm thì Ốc Thiệu Huy bèn đón người ở cửa, chỉ thấy Tang Lê đi từ trên xe xuống, trên người mặc một chiếc váy dài màu trắng, chân mày lá liễu, đôi mắt sáng ngời, chiếc eo nhỏ xíu.

Trong nháy mắt Ốc Thiệu Huy nhìn ngây cả người, vội vàng đi qua: “Tang Lê, đã lâu không gặp!”

Tang Lê nhìn Ốc Thiệu Huy, cô cười nói: “Đã lâu không gặp.”

“Tang Lê, mấy năm không gặp, bây giờ cậu thật sự đẹp như tiên nữ trên trời rồi, không hổ danh là nữ thần của tôi!”

Dụ Niệm Niệm ôm vai Tang Lê, bảo vệ bạn thân giống như trước đây: “Ốc Thiệu Huy, đừng dùng ánh mắt mê gái đó của cậu nhìn Tang Lê.”

“Tôi làm sao có thể gọi là mê gái được, rõ ràng là mến mộ.”

“Đơn thuần chỉ là mến mộ thì tốt, nhưng đang nói chuyện thì đừng bỗng dưng cảm thấy yếu cả người. Ôi chao Tang Lê, cậu có thể đưa tớ vào phòng y tế không, tớ khó chịu đến nỗi không thể đi nữa rồi.”

Mặt Ốc Thiệu Huy đỏ cả lên, không kiềm chế được cười: “Dụ Niệm Niệm cậu đừng có quá đáng quá, còn nhắc đến quá khứ đen tối của tôi phải không!”

Thời trung học mọi người tuổi còn nhỏ, nên mới làm ra những chuyện ngốc nghếch này.

Có mấy người đang nói chuyện, Ốc Thiệu Huy dẫn bọn họ đi đến nơi ở trước, trong khu nghỉ dưỡng giống như khu rừng Giang Nam, cảnh như bức tranh sơn thủy dài vô tận, mọi người ở trong những căn phòng nhỏ riêng biệt, Dụ Niệm Niệm và Trương Bác Dương đương nhiên được xếp vào ở cùng một phòng, Tang Lê một phòng riêng, Lữ Nguyệt một phòng riêng, trong khu nghỉ dưỡng có rất nhiều bể tắm nước nóng nhỏ có phong cách khác nhau. Ốc Thiệu Huy nói bọn họ có thể tùy ý ngâm suối nước nóng ở đây.

Cất đồ đạc xong, Dụ Niệm Niệm nhận điện thoại của Trương Bác Dương: “Niệm Niệm, dò map là từ cao... ngã rẽ đường cao tốc đi vào núi, hay là từ đằng bên Chính Cương đi vào?”

“Từ bên cao tốc, lên núi ở bên kia nhanh hơn, mọi người sắp đến chưa?"

“Chuẩn bị lên núi rồi.”

“Ok, đợi mọi người nhé.”

Cúp điện thoại, Trương Bác Dương nhìn về phía Quảng Dã đang ngồi trên ghế lái: “A Dã, Niệm Niệm nói ra khỏi đường cao tốc cứ trực... trực tiếp đi thẳng.”

Quảng Dã tựa khuỷu tay lên cửa kính ô tô, một tay quay vô lăng, rẽ vào khúc cua: “Biết rồi”
Bình Luận (0)
Comment