Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 154

Nghe vậy, khóe môi đỏ mọng của Tang Lê cong lên, đáy mắt hơi ướt: "Quảng Dã, tân hôn vui vẻ."

Anh mím môi, nghiêng người nhìn cô: "Cũng may, chờ đợi lâu đến thế, cuối cùng cũng cưới được em về rồi" Tang Lê rung động, mỉm cười: "Cuối cùng em cũng đợi được ngày trong giấc mơ của em rồi."

Sau ngàn lần ra khơi, từ bây giờ cuối cùng chiếc thuyền nhỏ của cô cũng cập bến tới bến cảng của anh.

"Tiếp tới không còn gì nữa phải không?"

"Ừm."

"Vậy chúng ta về nhà thôi."

"Về nhà sớm vậy sao?"

"Đăng ký kết hôn xong rồi, em nói xem còn phải làm gì nữa?"

Cô ngơ ngác chớp chớp mắt hạnh: "Phải làm gì cơ?"

"Đương nhiên là... động phòng."

Nghe vậy, mặt Tang Lê đỏ bừng, cô nghe tiếng Quảng Dã trêu chọc: "Em đã nợ mấy tháng rồi, không phải em nói sẽ bù đắp cho anh thật tốt sao? Hôm nay em đừng hòng xuống giường."

Tang Lê nghe thấy lời nói thẳng thừng của anh, hai chân cô bủn rủn như đang lơ lửng trên không, khuôn mặt trắng nõn đỏ như muốn chảy máu, muốn vùi đầu xuống đất: "Quảng Dã, sao anh có thể... bây giờ vẫn còn là ban ngày mà…”

Quảng Dã nhếch đuôi mắt, nắm tay cô thật chặt, hiển nhiên không cho cô cơ hội trốn thoát: "Mấy ngày hồi phục vết thương anh đã nhịn rồi, chỉ đặc biệt chờ tới hôm nay thôi đấy, em còn muốn ông đây nhịn bao lâu nữa?"

Bảo sao mấy hôm nay anh thành thật hơn nhiều, cô còn tưởng anh không ham muốn như trước nữa, thì ra là kìm nén để tung đại chiêu...

Hai má Tang Lê như trái đào nhỏ bị hấp chín, trong lòng vì anh mà rung động, anh mở cửa xe sau lưng cô, mím môi: "Đi thôi, em lên xe đi"

Tim cô đập như trống bỏi, cô bị anh nhét vào trong xe, Quảng Dã ngồi vào ghế lái phụ, Tang Lê vừa thắt dây an toàn thì đột nhiên điện thoại reo lên, là Tống Thịnh Lan.

Cô hơi sững sờ, liếc nhìn Quảng Dã rồi nhận điện thoại, mở loa ngoài: "Alo, dì Tống ạ!"

Giọng nói tươi cười của Tống Thịnh Lan truyền đến: "Lê Lê, cuối tuần nên dì rảnh rỗi gọi điện thoại cho cháu và Tiểu Dã, hôm qua Tiểu Dã đến bệnh viện kiểm tra rồi đúng không? Kết quả thế nào rồi?"

Đầu bên kia, Quảng Minh Huy cũng ở cạnh nghe máy liền hỏi han tình hình sức khỏe của Quảng Dã, Tang Lê bảo rất tốt: "Bác sĩ nói xương cốt của anh ấy lành hẳn rồi ạ, Tiểu Dã cũng ở bên cạnh, để cháu bảo anh ấy nói chuyện với mọi người."

Tang Lê nhìn về phía Quảng Dã, anh lười biếng nói mình không sao để hai người già cả bớt phải lo lắng, Tống Thịnh Lan hỏi hôm nay bọn họ có kế hoạch gì, Tang Lê liền nói đến chuyện đăng ký kết hôn, đầu bên kia kinh ngạc: "Mới sáng sớm mà hai đứa đã đi đăng ký kết hôn rồi sao? Ha ha ha, không dễ gì nhỉ, mong đợi bấy lâu cuối cùng cũng thành hiện thực rồi, lần này có lẽ Tiểu Dã vui lắm, thằng bé suy nghĩ đến chuyện này bao lâu nay rồi mà."

Tang Lê nhìn về phía Quảng Dã, cười: "Dạ, chúng cháu đều rất vui ạ."

"Hôm nay chú với dì vốn dĩ định đến thăm, cùng bọn cháu ăn bữa cơm, thế mấy đứa hôm nay có sắp xếp gì chưa?"

Tang Lê và Quảng Dã nhìn nhau, cô vội vàng nói: "Được đó ạ, bọn cháu chưa có kế hoạch gì cả, cháu và Tiểu Dã cũng muốn cùng hai người ăn bữa cơm ạ."

Tống Thịnh Lan nói bọn họ thu xếp một chút, qua một lúc, Tang Lê đồng ý rồi cúp điện thoại, giọng nói nhàn nhã của Quảng Dã vang lên: "Tang Lê, em cố ý đúng không?"

Nghe vậy, đôi mắt Tang Lê cong lên thành hình lưỡi liềm: "Chú dì khó khăn lắm mới tới nhà chúng ta ăn cơm, em cũng đâu thể từ chối đúng không? Hơn nữa chúng ta đăng ký kết hôn rồi thì cũng nên cùng bọn họ ăn bữa cơm chứ"

Cô nghiêng người sang một bên, chống cằm ranh mãnh nhìn anh: "Hơn nữa, anh gấp đến 

vậy sao?"

Quảng Dã nhếch khóe môi, véo má cô: "Dù sao thời gian còn dài, em cũng không thoát được đâu."

Cái người này...

Cô đỏ mặt, Quảng Dã khởi động xe, cô nói: "Vậy chúng ta đi siêu thị trước nhé? Trưa nay chú dì tới ăn cơm, chúng ta đi mua chút đồ ăn đi."

Anh đồng ý, sau đó lái xe tới siêu thị.

Dọc đường đi, Tang Lê cầm sổ đăng ký kết hôn lên đọc kỹ, trong lòng như được bọc mật.

Gặp đèn đỏ, Quảng Dã dừng lại, mỉm cười nắm tay cô: "Bây giờ em cảm thấy thế nào?"

Tang Lê vuốt ve hai cái tên được in trên giấy đăng ký kết hôn: "Từ trước tới giờ em chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có một ngày tên của chúng ta sẽ cùng xuất hiện ở đây" 

Thời cấp ba, Tang Lê và Quảng Dã là hai cái tên có số ghế liền kề trong lớp.

Mấy năm chia tay đó, Tang Lê và Quảng Dã mỗi người một ngả, không dám để người bên cạnh cùng lúc nhắc đến hai cái tên này.

Còn hiện tại, bọn họ lại là hai người được chứng nhận trong cùng một tờ giấy đăng ký kết hôn.

Quả nhiên, vận mệnh sắp đặt, cho dù xoay chuyển thế nào, hai người vẫn sẽ hướng về phía nhau.

Tang Lê khịt mũi nhìn anh: "Quảng Dã, sau này anh nhất định phải thật trân trọng em, anh đi đâu tìm được cô gái tốt như em bây giờ, em hiếm có lắm đấy."

Trong mắt anh là ý cười, anh nắm tay cô thật chặt: "Ừm, anh đã đợi lâu đến thế, sao có thể không trân trọng em được."

Một lúc sau, xe dừng lại ở siêu thị, sau khi dừng xe, Quảng Dã lấy giấy đăng ký kết hôn của cô và anh ra chụp lại.

Sau khi xuống xe, Quảng Dã ôm lấy eo Tang Lê, anh lấy điện thoại ra, thắt dây kéo hỏi cô: "Thời khắc như hôm nay không chụp một tấm sao?"

Tang Lê mỉm cười: "Chụp chứ chụp chứ."

Quảng Dã rất đẹp trai nhưng lại không thích chụp ảnh, ảnh chụp trong máy người khác đều là dáng vẻ lạnh băng, trong điện thoại của anh thậm chí còn chẳng có hình chụp riêng, duy chỉ khi chụp cùng Tang Lê, cô thích chụp ảnh, anh mới phối hợp cùng cô thôi.

Quảng Dã giơ điện thoại lên, Tang Lê dựa vào trong ngực anh giơ chữ V, đôi mắt hạnh đen trắng rõ ràng, lông mi vừa mỏng vừa dài, khuôn mặt lanh lợi, đáng yêu, anh mỉm cười nhấn nút chụp.

Bức ảnh chụp cùng nhau đầu tiên của họ là vào năm 2012, đến nay đã tám năm.

Đã từng là bạn học, hiện tại bọn họ đã đi đến hôn nhân rồi.

Sau khi chụp xong, Quảng Dã gửi ảnh chụp chung và giấy đăng ký kết hôn vào nhóm chat của tiểu đội Phất Nhanh, thong thả gõ vài chữ:

[Hôm nay]

[là]

[ngày lành tháng tốt.]

Tang Lê xem xong không nhịn được cười: "Anh gửi trong nhóm rồi à?"

Nhóm người này trêu chọc anh chuyện đăng ký kết hôn thành thói, anh hiếm khi bộc lộ sự ấu trĩ: "Bọn họ ngày nào cũng cười nhạo anh, bây giờ anh không được đắc ý một chút sao?"

Bốn người còn lại trong nhóm nhanh chóng nhảy ra, Dụ Niệm Niệm: [A a a a a a a a mẹ ơi! Cuối cùng cũng đợi được tin tốt các cậu đăng ký kết hôn rồi! Chúc mừng chúc mừng!! Trai xinh gái đẹp chụp đại một tấm trông cũng xứng đôi!]

Lữ Nguyệt: [(Tung hoa)(Tung hoa) Tớ nói mà, sao hôm nay trời rực sáng thế, thì ra là vì ngày đẹp để Lê Lê và Quảng Dã đăng ký kết hôn~!!!]

Trương Bác Dương: [Chúc mừng A Dã hồi phục vết thương, cuối cùng cũng khiêng được Tang Lê tới cục dân chính rồi (cười đểu)]

Nhiếp Văn: [Ha ha ha tôi cảm thấy cảm giác đắc ý của người nào đó tràn qua màn hình rồi đây này, chúc mừng nha, chuyện lớn tốt lành thế này nhất định phải đãi một bữa đó!]

Dụ Niệm Niệm: [Quảng Dã yêu đương mời cơm, quay lại mời cơm, cầu hôn mời cơm, đăng ký kết hôn vẫn phải mời cơm, Nhiếp Văn lúc nào cũng có lý do bắt Quảng Dã mời cả ha ha ha.]

Quảng Dã: [Bữa khác tôi mời nhé, các cậu đều có thể đến, trừ người này @Nhiếp Văn, tôi không quen biết người này]

Mấy người ha ha ha cười lớn, Nhiếp Văn cười mắng: [A Dã, chúng ta có còn là anh em không, ban đầu cmn ai là người giúp cậu gọi điện cho Tang Lê nói tốt cho cậu! Ai an ủi cậu nói Tang Lê có thể thích cậu hả! Đồ vô ơn!]

Quảng Dã cười không để ý đến cậu ta, nhét điện thoại vào túi.

Anh ôm Tang Lê, hai người cùng đi vào siêu thị mua thêm mấy món đồ, Quảng Dã xách đồ: "Nhà chúng ta cũng có thể mua mấy cái này này."

Nghe anh nói "nhà chúng ta", trong lòng Tang Lê không khỏi cảm thấy ấm áp.

Thật tốt, bây giờ bọn họ đã chính thức có được mái ấm thuộc về mình.

Có ai đó đã từng nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, là xiềng xích để trói buộc, là khởi đầu của những khổ đau của những chuyện lông gà vỏ tỏi, nhưng đối với cô, có thể kết hôn với Quảng Dã chính là chuyện hạnh phúc tốt đẹp mà cô nghĩ tới, đương nhiên, anh cũng vậy.

Dạo siêu thị một vòng để mua đồ xong, hai người đến quầy thanh toán, giọng nói của Quảng Dã lọt vào tai cô: "Anh đưa hết thẻ của anh cho em, bình thường em cứ lấy mà xài, em biết mật khẩu rồi đấy."

Tang Lê sửng sốt: "Không sao, em có tiền riêng mà."

"Hiện tại vẫn còn ngại sao?"

Cấp ba bảo anh ghi sổ, ngại tiêu tiền của anh: "Bây giờ của anh chính là của em, bà Quảng ạ."

Tang Lê mỉm cười: "Vậy được, sau này sổ sách chi tiêu trong nhà đều dựa vào em rồi"

Anh sờ đầu cô: "Ừm, bảo quản thật tốt nhé."

Đi đến khu vực tự thanh toán, Tang Lê quét mã vạch sản phẩm, Quảng Dã thản nhiên lấy hai hộp trên kệ bên cạnh đưa cho cô: "Hình như trong nhà hết rồi, mua trước vài hộp nhé."

Mấy tháng sau khi anh bị thương, mấy ngăn kéo nhỏ ở đầu giường đều trống rỗng, bọn họ đã lâu không tích trữ số lượng lớn rồi.

Hai má Tang Lê đỏ bừng, cô vội vàng lấy một hộp, lẩm bẩm: "Một hộp, chắc chắn một hộp là đủ rồi."

Anh mỉm cười, cố tình đưa lại cho cô: "Không chắc đâu, vẫn còn nhiều ngày mà."

Rốt cục cái người này đã "đói" đến cỡ nào rồi vậy...

Tính tiền xong, cô bị anh dẫn đến bãi đỗ xe trong khi mặt vẫn đỏ bừng, Tang Lê nhắc nhở: "Quảng Dã, anh vừa lành vết thương, phải kiềm chế một chút."

"Kiềm chế gì cơ?"

"Anh, anh không được buông thả quá, không tốt cho sức khỏe…”

"Dạo này em đã bồi bổ cho anh thế nào rồi chứ?" 

Anh thấp giọng cười: "Lửa trong người lớn quá rồi, không phát tiết trong thời gian dài mới càng không tốt cho sức khỏe."

Tang Lê không nói nên lời.

Khi xe quay về thành phố Tung Hải, Tống Thịnh Lan gọi điện nói bọn họ sắp đến, hai người đi vào nhà, Quảng Dã đóng cửa lại rồi đặt túi đồ xuống đất, sau đó đột nhiên chờ không nổi mà ôm lấy vòng eo mềm mại của cô gái đè lên tường, nụ hôn nóng bỏng liên tiếp đáp xuống.

Anh cạy răng, công thành đoạt đất xâm chiếm khắp nơi từng chút một, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng ép cô vào trong vòng tay, nhiệt độ cơ thể anh như muốn đốt cháy cô.

Chàng trai chẳng hề có dáng vẻ của người bị thương, hơi thở tràn đầy hormone, cảm giác xâm lược so với ngày thường càng mãnh liệt hơn.

Tang Lê không chống đỡ được nụ hôn đột ngột của anh, nhịp tim đập loạn, đầu ngón tay vịn lên vai của anh, nhịn không được muốn dựa sát. Một lúc sau cô mới tỉnh táo lại, xấu hổ vội vàng đẩy anh ra: “Quảng Dã... anh đừng quậy nữa, chú dì sắp tới rồi…”

Quảng Dã khó khăn dừng lại nhìn cô, thở dốc, giọng nói khàn khàn: “Để anh giải tỏa cho đỡ thèm trước đã.”

Tai Tang Lê nóng lên, không khỏi bật cười trước dáng vẻ khó chịu của anh, cô chọc nhẹ vào ngực anh: “Anh thành thật chút đi.”

Con thỏ nhỏ vội vàng chạy đi thay quần áo ở nhà.

Sau khi cô thay xong quần áo thì bước ra, tiếng gõ cửa vừa vặn vang lên, là Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy, hai người họ đến bây giờ vẫn còn xem Tang Lê và Quảng Dã như hai đứa trẻ, mỗi lần đến thăm đều mang cho họ rất nhiều đồ.

Tang Lê bước tới chào hỏi: “Chú dì vất vả rồi, hai người đưa đồ cho cháu đi ạ.”

Tống Thịnh Lan mỉm cười: “Dì nhớ hai đứa thích ăn thịt bò và cá hồi nên mang cho mấy đứa này...”

Hai người bước vào, Tang Lê đáp: “Chú dì ngồi đi ạ, để cháu đi rót nước cho hai người.”

Quảng Dã kéo tay cô: “Có phải em nên đổi xưng hô rồi không?”

Tang Lê bối rối, mỉm cười nhìn hai vị trưởng bối, ngượng ngùng nói: “Ba, mẹ…”

Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy vui vẻ đáp lời, hai người vội vàng lấy ra một phong bì lớn màu đỏ bọn họ tranh thủ chuẩn bị sau khi biết tin hai người đăng ký kết hôn đưa cho Tang Lê, Tống Thịnh Lan nắm tay Tang Lê, trêu chọc nói: “Thật tốt quá, sau này mẹ có thêm một đứa con gái ngoan là Lê Lê rồi, đỡ phiền phức hơn có con trai nhiều.”

Quảng Minh Huy hiền hòa nói: “Lê Lê, sau này con hãy xem chú và dì Tống của con như ba mẹ nhé, có chuyện gì đều có thể tâm sự với ba mẹ, chúng ta chính là người một nhà mà.”

Tang Lê vô cùng xúc động, ánh mắt chua xót gật đầu.

Tuy ba mẹ cô đã qua đời nhưng thật may mắn, cô lại gặp được những người tốt như Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy nên mới được yêu thương nhiều như vậy.

Sau khi trò chuyện vài câu, Quảng Minh Huy và Quảng Dã bàn chuyện làm ăn, Tống Thịnh Lan nói muốn làm cơm cho hai đứa nhỏ, Tang Lê ngại ngùng, sao có thể để trưởng bối vất vả vào bếp cùng mình.

Tống Thịnh Lan mở túi mua ở siêu thị ra lấy nguyên liệu, đột nhiên nhìn thấy hai hộp nhỏ bên trong, trong đầu Tang Lê ầm một tiếng, xấu hổ phát hiện mình quên cất đi, cũng may Tống Thịnh Lan cũng làm như

không thấy bình tĩnh đem nguyên liệu nấu ăn vào bếp.

Tang Lê vội vàng đem đồ vào phòng ngủ, xấu hổ đi đến phòng bếp, Tống Thịnh Lan đang rửa nguyên liệu nấu ăn, một lúc sau trêu ghẹo: “Con với Tiểu Dã tính khi nào có em bé?”

Cô ngơ ngác, mặt càng đỏ hơn: “Bọn con chưa nghĩ tới ạ..”

“Mẹ không có ý gì khác đâu, các con còn trẻ, không cần vội, có thể trải qua thế giới hai người vài năm nữa, có con thì lại phải lo lắng nhiều thứ.”

Tuy Tống Thịnh Lan cũng thích ôm cháu đích tôn nhưng bà vẫn tôn trọng ý kiến của hai đứa nhỏ, không bị ảnh hưởng bởi tư tưởng của thế hệ trước. Tống Thịnh Lan mỉm cười: “Cũng không biết sau này khi có con Tiểu Dã sẽ có dáng vẻ gì, đoán chừng thằng bé không chống đỡ nổi đâu.”

Nếu Quảng Dã lên chức ba...

Tang Lê không tưởng tượng nổi lúc đó Quảng Dã sẽ có dáng vẻ gì, anh sẽ thích đứa nhỏ chứ, xem chừng anh sẽ cảm thấy đứa nhỏ rất phiền phức nhỉ...

Tống Thịnh Lan cười: “Thật ra đến hiện tại Tiểu Dã cũng đã thay đổi nhiều rồi, mẹ vẫn nhớ kỹ dáng vẻ trước kia khi nó nổi loạn, không muốn tiếp xúc với chúng ta, Lê Lê, cảm ơn con đã chữa lành cho thằng bé."

Tang Lê quay đầu nhìn Quảng Dã đang trò chuyện với Quảng Minh Huy trong phòng khách, đôi môi đỏ mọng của cô cong lên: “Quảng Dã cũng chữa lành cho con đấy ạ.”

Gặp được anh chính là vận may của cô.

Buổi trưa, Tống Thịnh Lan đích thân nấu ăn, Quảng Minh Huy cũng phụ giúp nấu cho hai đứa nhỏ bữa trưa thịnh soạn, gia đình bốn người ăn uống vui vẻ.

Sau bữa ăn, Tang Lê cắt trái cây mang đến phòng khách: “Ba mẹ không vội về thì ở lại chơi tiếp nhé ạ?”

Quảng Minh Huy nhìn con trai, cười nói: “Được, lâu rồi không chơi cờ với Tiểu Dã, con chơi với ba vài ván chứ?”

Quảng Dã hơi mất tập trung, liếc nhìn Tang Lê liền thấy cô nhếch môi ranh mãnh: “Đúng vậy, Quảng Dã, anh nhanh chơi với ba vài ván đi

... Đúng là muốn ăn đòn mà.

Quảng Dã chỉ có thể đồng ý: “Được ạ.”

Quảng Minh Huy lôi kéo Quảng Dã đi chơi cờ, vừa đánh cờ vừa cùng anh kể chuyện đạo lý nhân sinh, Quảng Dã ôm trán lắng nghe, cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa.

Trong phòng khách, Tống Thịnh Lan và Tang Lê trò chuyện về kế hoạch đám cưới, hai người phụ nữ gặp nhau, chuyện kể không hết.

Chớp mắt đã tới buổi tối.

Hai vị trưởng bối đương nhiên cũng ở lại ăn tối.

Sau khi ăn xong, trời vẫn chưa tối hẳn, bốn người cùng nhau đi dạo bãi biển, khi trở về, Tang Lê hỏi Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy có muốn lên lầu ăn trái cây nữa không, Quảng Minh Huy trò chuyện ăn ý với con trai, nói muốn đánh thêm hai ván cờ nữa.

Quảng Dã nhịn không được đáp: “Ba, cuối tuần ba không có việc gì cần giải quyết à?”

Quảng Minh Huy nhếch mép cười: “Hôm nay vừa hay không bận lắm, ba rảnh mà.”

“Không phải mẹ nói tối nay đi mua đồ mặc hè với ba sao?”

“Chuyện mua quần áo không gấp mà

Quảng Dã trầm mặc, Tống Thịnh Lan nhìn thấy thì nén cười, tủm tỉm ôm lấy chồng: “Được rồi, con trai ông đã nghe ông nói chuyện phiếm cả chiều rồi, có thôi đi không hả, có thể cho tụi nhỏ chút thời gian riêng không? Làm gì có chuyện đăng ký kết hôn xong lại dành cả ngày với mấy người trưởng bối chúng ta chứ?”

Quảng Minh Huy giờ mới hiểu ra, vội đáp: “Cũng đúng, cũng đúng, vậy Tiểu Dã, Lê Lê, có thời gian thì về ăn bữa cơm nhé, ba mẹ về trước đây.

Tang Lê mỉm cười đáp lại.

Sau khi ba mẹ rời đi, Tang Lê và Quảng Dã lên lầu, vừa vào cửa, Tang Lê đã muốn lẻn đi nhưng lại bị Quảng Dã nắm sau gáy như một chú mèo con: “Bây giờ biết chạy rồi à?” Tang Lê không khỏi bật cười, cô bị anh bế lên, anh nhìn cô với ánh mắt nóng bỏng: “Em làm mọi cách không muốn ba mẹ rời đi mà còn nói không cố ý hả?”

Tang Lê đung đưa chân ôm lấy anh: “Ba khó lắm mới cùng anh nói chuyện lâu như vậy, em cũng không thể bảo ông ấy đi được..”

Lời còn chưa dứt, đôi môi đỏ mọng của cô đã bị cắn lấy, những lời phía sau bị chặn lại: “Ưm ưm ưm...

Anh ép cô lên tường hôn mãnh liệt, một lúc sau, anh dừng lại, ôm cô vào trong ngực, tim Tang Lê đập thình thịch: “Quảng Dã, em còn chưa tiêu hóa xong.”

“Đi bộ nửa tiếng rồi mà chưa tiêu hóa xong à?”

“Vậy, vậy em còn muốn ăn thêm một ít trái cây...

“Đừng kéo dài thời gian nữa.

Anh đá mở cửa phòng ngủ, ánh hoàng hôn mờ ảo bên ngoài lọt vào qua cửa sổ sát sàn trong suốt, căn phòng như chìm trong đại dương hồng tím, tựa như ảo mộng.

Rèm cửa màu trắng làm mờ đi ánh sáng và bóng tối, Tang Lê bị đặt nằm ngang hơi giật người, giống như một con cá giãy nảy bị bắt lại, cô bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Quảng Dã: “Em có biết anh đã mong chờ bao lâu rồi không?”

Nhịp tim của cô tăng vọt, cô lẩm bẩm: “Quảng Dã, em cảm thấy sức khỏe của anh vừa mới hồi phục thì nên dưỡng sức nghỉ ngơi một chút, không được để bản thân quá mệt mỏi”

“Ừm, anh đã “dưỡng sức nghỉ ngơi” đủ lâu rồi.”

Quảng Dã cố ý nhấn mạnh hai từ trước trong bốn từ vừa rồi, tạo ra một tầng nghĩa mới trêu chọc Tang Lê đỏ mặt.

Người này đúng là vẫn lẳng lơ như trước mà...

Miệng anh kề sát như một cái kẹp nóng hổi, khóa chặt vòng eo gầy gò của cô, hơi thở của anh kề sát môi cô: “Có phải em không muốn không?”

Suy nghĩ của Tang Lê bị bóc tách từng chút một, trong tim tràn ngập hình bóng anh, nghe vậy, cô vòng tay qua cổ anh thì thầm: “Không đâu, Quảng Dã, em cũng “muốn” anh”

Có vài chuyện chỉ là cô cố ý trêu chọc anh thôi.

Thật ra, cô cũng vô cùng vô cùng “muốn” anh.

Nghe được lời của cô gái, đôi mắt Quảng Dã tối sầm lại, anh giữ lại đỉnh đầu cô, nụ hôn đầy tình ý ập đến phủ xuống chặn lại hơi thở của cô.

Tục ngữ nói “Tiểu biệt thắng tân hôn”, trùng hợp bọn họ là cặp vợ chồng mới cưới, đương nhiên là càng thêm nồng tình mật ý.

Như thể cố ý, Quảng Dã nhanh chóng giảm tốc độ công thành đoạt đất, không quá sốt ruột, nụ hôn của anh rơi xuống như cơn mưa xuân liên miên cuối đợt hạn hán kéo dài khiến tay chân Tang Lê mềm nhũn.

Tang Lê nhắm mắt lại, hơi ẩm tích tụ, hai má hơi đỏ lên, nhiệt độ trong phòng dường như đang tăng lên, hơi thở thay đổi, giọng nói bên tai dần mờ đi, chỉ còn lại những hành động của Quảng Dã.

Sau đó, cô được anh ôm lấy, mái tóc đen xõa ra sau lưng, làn da trắng nõn đến nỗi bị nhuộm lên làn khói tím rực rỡ bởi ánh hoàng hôn bên ngoài.

Trong thế giới của bọn họ chỉ còn có nhau.

Hồi lâu sau, Tang Lê bị hôn đến nỗi ánh mắt mơ hồ, mồ hôi lấm tấm trên trán, Quảng Dã sau khi rời đi rất nhanh đã quay lại, anh lại ôm cô vào trong lồng ngực, thoáng nhìn thấy hai cuốn sổ đăng ký kết hôn ở đầu giường.

Anh dịu dàng hôn lên mặt cô: “Đột nhiên cảm giác khác hẳn khi trước.”

“Gì cơ…”

Anh chăm chú nhìn cô, giọng nói khàn khàn: “Em là của anh.”

“Không ai có thể cướp em đi cả”

Nghe vậy, Tang Lê cảm thấy chóp mũi chua xót, cô nhìn anh, nghe thấy anh thì thầm: “Bây giờ, cuối cùng em cũng là bà Quảng danh chính ngôn thuận của anh rồi.”

Trong lòng Tang Lê tràn ngập tình yêu, cô hít mũi một cái: “Quảng Dã, em rất yêu anh..."

Anh nhếch môi hỏi cô: “Hiện tại em nên gọi anh là gì?”

“Hiện tại..”

Hai má cô đỏ bừng, sau đó cô cảm thấy có một cơn bão đột ngột ập xuống, cô kêu lên một tiếng, đầu óc trống rỗng.

Cô hoảng hốt ôm lấy anh, chớp chớp mi mắt, nghe anh xấu xa hỏi: “Hửm? Gọi anh là gì nào?”

Cô chịu không nổi, nước mắt trào ra, không kìm được mà hôn lên tai trái của anh, nũng nịu thì thầm, tựa như năm đó âm thanh rõ ràng vang lên bên tai Quảng Dã... 

“Chồng ơi... như vậy được chưa?”
Bình Luận (0)
Comment